ZingTruyen.Store

Reup Hy Lap Dong Kinh Than Thoai Cach Loi Tu Am

Chương 78: Cuộc chiến song hùng

Hector mang theo quân đội Troy trùng trùng điệp điệp trở lại trong thành, quốc Vương Priam và mọi người đứng ở đầu tường đã sớm kềm nén không được tâm tình lo lắng, tự mình đến cửa thành nghênh đón.

Quốc vương kích động ôm nhi tử: "Hector, tình hình chiến đấu như thế nào?"

"Phụ vương, chúng ta lấy được thắng lợi, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tiêu diệt người Hy Lạp."

"Không sao, các ngươi trở lại là tốt rồi!" Quốc vương vui mừng vỗ vỗ bả vai nhi tử, "Bất luận như thế nào, chúng ta vẫn chiến thắng rồi, các ngươi là anh hùng thành Troy!"

Tiếng hô của Quốc vương làm binh lính trở về chấn phấn, làm một quân đội vốn trầm mặc rốt cục nở nụ cười, cùng lúc hoan hô.

Nhưng Hector lại một mình rời khỏi đám người, lặng yên tháo mũ giáp nặng nề xuống.

Chỉ có Hermes nhìn thấu hắn có gì đó không đúng, đi theo phía sau hỏi: "Hector, xảy ra chuyện gì?"

Achilles đáp ứng thối lui khỏi chiến tranh, Apollo cũng đang âm thầm tương trợ, chuyện vốn đã nắm chắc, tại sao vẫn không thể một kích đánh bại người Hy Lạp?

Hector tìm nơi ngồi xuống, lộ ra vẻ mỏi mệt : "Xảy ra chút ngoài ý muốn."

"Cái gì ngoài ý muốn?"

"Ta giết lầm một anh hùng mặc khôi giáp của Achilles, người nọ hình như là biểu đệ của hắn. Achilles vốn đã lên chiến thuyền, nửa đường lại trở lại."

"Cái gì..."

Hermes vừa nghe, giống như bị một quyền nặng nề đánh vào ngực, nhất thời sửng sờ ở nơi này.

Tất cả cố gắng cũng là uổng phí...

Thật lâu, mới hít sâu một hơi, nhưng chỉ cảm thấy tràn ngập bi thương.

................

Achilles ngưng mắt nhìn gương mặt đã mất đi huyết sắc của Patroclus, lặng lẽ lau chùi vết máu trên người.

Hết sức bình tĩnh, nhưng da thịt toàn thân căng cứng, hàm răng nghiến chặt vang lên tiếng ken két...

Một đồng bạn từ nhỏ leo trèo lăn lộn cùng nhau lớn lên với hắn, một hài tử hắn đã đáp ứng phải hảo hảo bảo vệ không bị thương tổn, một huynh đệ tối hôm qua còn đau khổ cầu khẩn hắn lưu lại... Hiện tại đã trở thành một thi thể lạnh băng.

Tức giận tiểu tử này quá lỗ mãng, oán mình không trông nom nó thật tốt, hối hận không nên bị cuốn vào chiến tranh, hận đám người Troy kia thủ hạ vô tình!

Ngàn vạn cảm xúc giống như ngàn vạn đôi tay xé rách lồng ngực hắn, sắp xé nát trái tim đau đớn kia!

Chuyện đã đáp ứng sư phụ, cừu hận Patroclus lưu lại, rốt cuộc cái nào nặng cái nào nhẹ? !

Cán cân trong lòng Achilles không ngừng lắc lư...

Thay nó đổi một bộ y phục anh tuấn, đích thân ôm nó lên giá gỗ đã xếp xong, đặt hai đồng kim tệ lên đôi mắt nhắm chặt của nó[*], để khi qua sông Xtich đón thuyền Charon không làm khó dễ nó...

Sắp sửa làm cáo biệt cuối cùng, Achilles thật sự lưu luyến không rời, tùy ý để nước mắt mình rơi lên gương mặt lạnh như băng của nó.

Rốt cục, giống như hạ quyết tâm thật lớn, Achilles nâng mặt Patroclus lên hung hăng hôn một cái, sau đó nhanh chóng đi xuống giá gỗ, túm lấy cây đuốc trong tay đồng bạn, ném vào đống củi khô kia.

Ánh lửa hừng hực, một luồng khói xanh mang Patroclus đi vĩnh viễn...

Achilles vô thanh vô tức nhìn từng cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt âm tình bất định như chiếu vào ánh lửa.

Đại hỏa cắn nuốt hết thảy, từ từ yếu bớt, dập tắt, cuối cùng chỉ còn một đống tro tàn.

Achilles đột nhiên xoay người, hạ lệnh với tướng lãnh thân tín nhất của hắn: "sáng mai, ngươi dẫn mọi người lên thuyền, chuyện xuất phát không được trễ nãi!"

"Tuân lệnh!" Tướng lãnh lớn tiếng đáp, lại nhỏ giọng hỏi thăm, "Quốc vương, ngài thì sao?"

"Ta lưu lại."

"Vậy chúng thần cũng thề theo ngài!"

"Không! Nhiệm vụ của ngươi là mang các huynh đệ về nhà! Nhất là khi ta, Achilles thân là quốc vương Argo, hạ mệnh lệnh cuối cùng của mình cho ngươi!"

"Quốc vương..."

"Về đi... đều về hết đi."

Tướng lãnh nhìn ánh mắt kiên nghị của Achilles, biết hắn sẽ không thay đổi chủ ý, đành nước mắt rưng rưng tiếp nhận mệnh lệnh: "Tuân lệnh!"

Achilles mới an tâm lại, đi tới bờ biển ngồi lên một tảng đá ngầm, nhìn biển rộng sóng vỗ mãnh liệt, còn có cố hương bên kia bờ biển mà hắn vĩnh viễn không thể quay về.

Tia nắng ban mai chiếu khắp vùng đất lần nữa, cuối cùng nghênh đón một ngày không tầm thường.

Trên mảnh đất hoang vu, một chiếc chiến xa chạy tới thànhTroy.

Dũng sĩ lái xe người mặc kim giáp, thắt lưng vắt bảo kiếm, trường thương cắm trên xe, đầu thương dưới ánh mặt trời ánh lên hàn quang kinh người.

Chiến xa cách cửa thành trăm bước dừng lại trên mảnh đất trống, dũng sĩ từ trên xe nhảy xuống.

Hắn đem thương cắm vào mặt đất, lông vũ đỏ tươi trên mũ giáp phất phơ trong gió, phảng phất như một lá cờ uy nghiêm.

Một người một ngựa, một thân một mình, đối mặt với cả tòa thành.

"Hector——! ! !"

Trong lúc bất chợt, một tiếng rống rung trời, xé nát sự yên tĩnh của tòa thành.

Người Troy trốn trong thành, nghe thấy tiếng thét trong lòng run sợ, chủ nhân thanh âm trên chiến trường giết chóc đồng bào không cách nào đếm xuể, thấy hắn cứ như gặp phải tử thần!

"Hector——! ! !"

Achilles giống như một mãnh thú quanh quẩn ngoài thành, thét gọi tên cừu nhân.

Vương tộc trong thành cũng nghe được thanh âm người khiêu chiến, bọn họ biết uy danh Achilles, nhất trí đồng ý giữ vững thành trì, tuyệt không ra khỏi thành.

"Ta muốn đi."

Chờ một lúc, Hector bị khiêu chiến đứng dậy, quyết định ra khỏi thành cùng Achilles quyết trận tử chiến.

"Không, ta không đồng ý!" Quốc vương Priam phản đối, "Achilles là một ác ma giết người, ta tuyệt không cho phép con làm chuyện mạo hiểm như thế!"

"Phụ vương, trận chiến này chỉ là sớm muộn."

"Con nếu kiên quyết muốn đánh, vậy phải dẫn quân đội đi ra cùng!"

Hector lắc đầu: "Phụ vương, Achilles cũng không mang quân Hy Lạp tới đây. Hắn tới khiêu chiến con, không liên quan đến Troy, đây là chuyện giữa con và hắn. Hãy để chư thần phán đoán giữa chúng ta người nào sẽ chiến thắng!"

"Hector..."

" Ý con đã quyết, đừng khuyên nữa!"

Hector nói xong, đội mũ giáp, cầm vũ khí, hướng cửa thành đi tới.

Phía dưới cửa thành, Hermes đang đứng.

Y vẻ mặt u buồn, nước mắt rưng rưng, tựa hồ đã tiên đoán được kết quả cuộc quyết đấu.

"Không nên đi..."

Achilles và Hector, bất luận ai thắng ai thua, cũng là điều y không muốn nhìn thấy.

"Hermes, cám ơn ngươi vẫn ủng hộ chúng ta." Hector vươn tay, cho Hermes một cái ôm, "Nếu ta không về được, xin ngươi nhất định phải bảo vệ tòa thành này... Nếu thành giữ không được, như vậy ít nhất, xin hãy bảo vệ lão nhược phụ nữ trẻ em trong thành chạy trốn, bọn họ là vô tội... Nhờ cậy ngươi Hermes, ta biết, ngươi không phải người bình thường."

Hector nói xong một lời, dứt khoát đẩy Hermes cố gắng ngăn cản hắn ra, hạ lệnh cho binh sĩ thủ cửa thành: "Mở cửa thành ra!"

Mấy tên đại hán hợp lực mở thành cửa ra, ánh sáng phía ngoài giống như thủy triều tràn vào.

Hermes híp mắt, nhìn Hector nghĩa vô phản cố đi tới ngoài thành, chỉ lưu lại một bóng lưng kiên nghị bị ánh mặt trời ánh lên vàng kim.

Achilles thấy Hector một mình ra khỏi thành ngoài, rút cây thương cắm trên mặt đất ra.

"Ngươi thật có gan đấy."

"Ngươi cũng là một anh hùng, dám một người một ngựa tới khiêu chiến."

"Ngươi giết huynh đệ của ta, nó ở bên bờ Xtich chờ ngươi."

"Lúc ấy ta cho rằng hắn là ngươi..."

Achilles thẳng thắn bỏ mũ giáp ra: "Hiện tại sẽ để ngươi thấy rõ, giết chết ngươi là ai!"

"Achilles, ta kính ngươi là anh hùng! Cuộc chiến này bất luận ai thắng ai thua, người chết cũng phải có một tang lễ đàng hoàng."

"Hector, ngươi không có tư cách nói điều kiện, ta lập tức mang thi thể ngươi đi hiến tế huynh đệ của ta!"

Achilles nói xong, quơ trường thương lao tới, bị Hector dùng lá chắn ngăn chặn lại.

Nhưng đây chẳng qua là một thương giả, mũi thương vừa chuyển đâm tới mặt Hector.

Hector tránh thoát cũng phản kích lại, mũi thương đâm vào lồng ngực Achilles, "Keng" một tiếng trúng tấm chắn, bị Achilles dùng tấm chắn dùng sức đẩy ra, ngược lại làm Hector lảo đảo lui về sau hai bước.

Nhưng hắn nhanh chóng đứng vững lại, hai bên ngươi tới ta đi không ai nhường ai, mủi thương hiện lên ánh bạc, nhiều chiêu kinh tâm động phách.

Một cuộc quyết đấu cuối cùng liên quan tới hai vị anh hùng nổi danh nhất của hai bên giao chiến, không chỉ dẫn dắt ánh mắt mọi người thành Troy, cũng đưa tới chư thần trên núi Olympus.

Bọn họ lén lút núp trong tầng mây ngắm nhìn xuống phía dưới, trong lòng hi vọng vị anh hùng mình ủng hộ có thể chiến thắng.

Hera cùng Athena sủng ái Achilles, Zeus cùng Apollon thì nghiêng về Hector.

Mặc dù tới thời điểm này họ hứa sẽ không giúp, để hai người tự mình tác chiến, nhưng họ vẫn dò xét lẫn nhau , xem có ai không nhịn được xuất thủ cứu giúp không.

Trên mặt đất, còn có một vị thần đang chú ý trận quyết đấu.

Hades mặc hắc bào, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai người, chuẩn bị mang đi linh hồn một trong hai người bọn họ.

Hai vị anh hùng đã đấu kịch liệt, cũng không biết chung quanh có bao nhiêu ánh mắt chú ý, trong mắt họ chỉ có địch nhân, chỉ hơi mất tập trung, liền bỏ mạng trong tay đối thủ.

Hector chỉa thương vào bả vai Achilles, lại bị hắn dùng tay bắt được, vừa dùng lực, làm thương gãy thành hai khúc.

Thương của Hector mất đi mũi dứt khoát ném cán thương đi, dùng tấm chắn liên tục công kích, đem Achilles mủi thương thẻ trên mặt đất, dùng chân giẫm lên, cũng gãy thành hai nửa.

Hector nắm lấy cơ hội, rút bảo kiếm bên hông ra, chém tới hướng Achilles—— không nghĩ tới hắn đã chuẩn bị từ lâu, leng keng một tiếng, hai thanh kiếm đụng vào nhau.

Achilles chống lại kiếm Hector, kiếm ma sát ra tia lửa, thắt lưng lệch qua bổ kiếm vào đầu hắn, hai thanh kiếm lại tách khỏi nhau, chỉ xát qua mảnh da nơi bả vai.

Hector tìm cơ hội phản kích, liên tiếp công kích bốn năm kiếm liên hoàn, tốc độ cực nhanh làm người ta hoa cả mắt, Achilles hơi không chú ý, cánh tay đã bị chém một đao, nhưng lại không phải vết thương trí mệnh, vết thương nhỏ nhanh chóng khỏi hẳn.

Hector hy vọng có thể tìm được nhược điểm trí mạng của hắn, hét lớn một tiếng dùng hết toàn lực đâm vào bụng Achilles—— Achilles dùng lá chắn hóa giải công kích, tay kẹp kiếm của hắn, một cước đá văng ra, lắc đầu nói: "Không phải một dặm[?]."

"Không công bằnh!" Apollo trong tầng mây đang xem cuộc chiến hổn hển, "Achilles mình đồng da sắt, Hector chỉ là da thịt bình phàm, làm sao có thể chiến thắng!"

Athena cười lạnh nói: "Achilles là chiến sĩ hoàn mỹ! Ngươi chờ coi ngày chết của Hector đi!"

Apollon nhìn kẻ bất kính đốt thần điện của hắn, nghiến răng nghiến lợi nói : "Chỉ có thần linh mới là hoàn mỹ ! Ta không tin tên đó không có nhược điểm!"

Zeus đang than thở, tựa hồ đã biết kết cục.

Muốn xuất thủ cứu giúp, lại bị Hera nhìn chòng chọc gắt gao.

Cũng đúng, hắn giúp Hector rất nhiều lần, không nên xuất thủ nữa.

Trên mặt đất, Achilles vừa đoạt lại ưu thế, công kích liên tục càng ngày mãnh liệt, nhảy lên phía trước đem kiếm bổ xuống dưới, Hector vội vàng dùng lá chắn ngăn trở mới bảo vệ được đầu, nhưng tấm chắn cũng vỡ nát trong một kích "Sét đánh" đáng sợ.

Achilles thấy thế cũng ném tấm chắn đi, hai người buông hết thảy phòng ngự, đao quang kiếm ảnh Địa Huyết hợp lại.

Thể lực Hector sắp chống đỡ hết nổi, hắn nhặt mũi thương vừa gảy trên mặt đất lên, cùng bảo kiếm hợp lại, hai tay sử dụng chém về phía Achilles, tuy tiến độ ác liệt, nhưng tiến công lộn xộn.

Ngay khi hắn xuất hiện một khoảng cách sai lầm, kiếm Achilles cắt qua bắp đùi hắn, làm máu chảy như rót, nhất thời quỳ xuống —— Achilles lấy tốc độ như tia chớp, đâm vào phía bờ vai của hắn!

Rút kiếm ra, máu tươi phun trào.

Hector tuyệt vọng ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt lãnh khốc của đối thủ, đứng phía sau hắn, là Tử thần mặc hắc bào

Achilles giơ kiếm lên lần nữa, mũi kiếm nhắm ngay lồng ngực Hector, không chút lưu tình đưa ra kích cuối cùng.

Đầu tường Troy một mảnh yên lặng.

Có người ngất đi, có người yên lặng rơi lệ, có người vô cùng đau đớn, có người đang khiếp sợ không cách nào tin nỗi...

Bọn họ cùng nhau nhìn Achilles dùng dây trói chân Hector vào phía sau chiến xa, một đường kéo lê ra đi.

Achilles biến mất trong cát bụi cuồn cuộn, chư thần ẩn trên trời xem xong tuồng kịch, cũng dần dần tản đi.

................................

[*] Tương truyền khi linh hồn người chết đi qua con sông Xtich, phải nhờ Charon kẻ lái đò chở qua, nhưng Charon lại rất ham tiền, hắn đòi mỗi người phải đưa cho hắn 2 đồng tiền vàng mới có thể qua sông, nếu không đưa tiền thì vĩnh viễn sẽ bị kẹt tại bờ sông không thể đi vào địa ngục(sông Xtich ko thể bơi qua, nếu không sẽ biến mất)... Vì vậy mà có tập tục, khi an tán người chết phải đặt 2 đồng tiền lên mắt họ để họ có thể qua sông

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store