ZingTruyen.Store

Reup Hy Lap Dong Kinh Than Thoai Cach Loi Tu Am

Chương 67: Troy

Bóng tối không chút thay đổi, chỉ có ánh lửa ngọn đèn chong chiếu sáng không gian tịch mịch, bốn bề là bức tường im lặng, làm tiếng nước rơi từ nơi nào đó truyền đến lớn hơn vô cùng, như vang lên tí tách từ trong trái tim.

Giọt nước đáng ghét quấy nhiễu người khác, Hermes soàn soạt từ trên giường nhảy lên, đem đống đồ ăn tối hôm qua đưa vào loảng xoảng đổ đầy đất!

Không biết rõ ngày đêm, không nhìn thấy sớm chiều, không gian giam cầm này sắp ép Hermes từ trước đến giờ luôn nhiệt tình yêu thương tự do điên lên rồi!

Trong lúc tuyệt vọng nhất y từng muốn kêu gọi Zeus, nhưng nghĩ lại, nếu Zeus tới, Apollo tiêu luôn... Nhưng cũng tuyệt không thể để mình bị nhốt cả đời như vậy! Y, Hermes, vị thần thông minh chuyên trộm cắp hãm hại lừa gạt, vô luận như thế nào cũng phải trốn khỏi nơi này!

Cứ tức giận suy nghĩ như vậy, đột nhiên cửa đá truyền đến động tĩnh, Hermes vội vàng nằm lại trên tế đàn, giống như một con cừu vô hại đang ngủ thiếp đi.

Mỗi ngày, cũng có một Vị tế ti già tới đưa cơm cho Hermes, y hầu hạ Thái Dương thần hơn bốn mươi năm, biết rõ tầm quan trọng của người bị giam đối với chủ nhân, vì vậy không dám chậm trễ, đấy đều là kinh nghiệm của bản thân để lại.

"Đại nhân, ngài ngủ rồi à..."

Lão tế ti thấy Hermes không phản ứng, để thức ăn xuống, quay đầu lại dọn thức ăn bị y hất tung trên mặt đất.

Lúc này Hermes mở mắt, lén lút cầm lấy một cái chén khá nặng trong mâm, chăm chú nhìn bóng lưng lão già... Mặc dù dùng phương pháp này đối phó một lão nhân lớn tuổi cũng chẳng quang minh gì, nhưng vì hít thở bầu không khí mới mẻ, Lão Tử cái gì cũng mặc kệ!

Im lặng nhích tới gần lão, lão già lại đột nhiên đứng lên.

"Đại nhân, ngài có phải nghĩ đánh lén tôi từ phía sau hay không?"

Hermes sửng sốt một chút, lão già này thật thông minh, lại bị lão phát hiện sao?

"Ha ha, " lão già râu bạc bình tĩnh xoay người, nhìn Hermes nhanh chóng nằm xuống giường tiếp tục giả vờ ngủ, "Thật ra những điều này là do Thái Dương thần điện hạ nói cho tôi biết."

Hermes cũng không giả bộ nữa, từ trên giường ngồi dậy: "Hắn nói cho ngươi biết cái gì?"

"Điện hạ trước khi đi giao cho lão nô một tờ danh sách thức ăn, muốn chúng thần chuẩn bị như trong danh sách, ngày ngày dùng những thứ mỹ vị này trưng ra trước mặt ngài, như vậy ngài sẽ không tuyệt thực."

Hermes khóe miệng co giật: "Còn gì nữa không?"

"Còn có... Ngài ấy nói ngài nhiều quỷ kế, có thể sẽ đánh lén. Đại khái giả bộ như ngủ say, chờ người ta quay người lại, sau đó khống chế hắn, bắt con tin uy hiếp những người khác. Nếu chiêu này không được, Thái Dương thần nói, ngài rất có khả năng phóng hỏa ở đây, sau đó thừa cơ lúc đám người tới cứu hỏa chạy đi..."

Hermes cười khổ một tiếng, không tệ lắm, ngay cả chiêu tiếp theo của y cũng đã nghĩ đến.

Apollo tên khốn kiếp này, thì ra không phải không hiểu mình!

"Đại nhân à, tôi biết ngài phiền muộn, ngài cần cái gì, nói với tôi là được. Nhưng ngàn vạn lần ngài đừng nghĩ sẽ chạy thoát a, nếu Thái Dương thần điện hạ trở về không thấy ngài, sẽ giáng tội cho quốc gia này đó."

"Ta biết rồi..." Hermes giống như qua bóng xì hơi, quay trở lại giường.

Lão tế ti cung kính thi lễ với y, lặng yên đi ra ngoài.

Hermes nằm trên giường lăn qua lộn lại, cái gì cũng không được, chẳng lẽ thật sự bị nhốt trong này đến chết à?

Ngẫm lại không lâu nữa Apollo sẽ tới, tâm tình đặc biệt uể oải, không biết nên đối mặt hắn như thế nào.

Hiện giờ, mỗi lần họ gặp mặt, luôn nói không tới mấy câu liền cải nhau, cuối cùng luôn lấy một cuộc cưỡng ép cướp đoạt để kết thúc cuộc đối thoại.

Giữa Bọn họ, tại sao lại đi đến bước này?

Nghĩ đi nghĩ lại trong mắt lại phát ra ánh lệ, đúng lúc này cửa đá lại truyền tới tiếng vang, Hermes nhìn lại, lão nhân kia vừa đi lại trở lại ư?

Sau cửa đá lộ ra một cái đầu nhìn quanh vào trong, quả thực làm người ta khó có thể tin, đó lại là Paris!

"Lão Đại!"

Tiếng nói quen thuộc kia, làm cho Hermes biết mình không phải đang nằm mơ, nhưng vẫn bất khả tư nghị nhìn hắn: "Ngươi vào bằng cách nào?"

"Hiện tại không kịp giải thích nữa, mau đi theo ta đi!"

Paris lôi kéo tay Hermes chạy ra bên ngoài, hai người xuyên qua cửa đá, bò lên thềm đá thật dài, Hermes rốt cục hít thở được bầu không khí mới, nhất thời phấn chấn không thôi!

Phía ngoài màn đêm đã buông xuống, trong thần điện người người ngổn ngang ngã trên mặt đất, cứ như đang bị hôn mê.

"Ai làm vậy?" Hermes nhìn kỹ, đây tuyệt đối không xuất phát từ tay phàm nhân.

"Trước đừng nói cái này, thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta phải đi ra cảng!"

"Nhưng ta đi, Apollo có thể sẽ giận chó đánh mèo bọn họ đấy..."

"Chẳng cần quan tâm nhiều như vậy, đám người kia tự làm tự chịu! Chúng ta phải nghĩ biện pháp bảo toàn mình chứ!"

Paris lôi kéo Hermes đang do dự, liều lĩnh chạy về phía ngoài.

Hermes quay đầu lại nhìn một cái, hiện tại cũng chỉ có thể cầu nguyện người ở bên trong bình an vô sự.

Quả nhiên, khi đêm khuya phủ xuống thần miếu, Apollo vừa thấy tế đàn ngầm rỗng tuếch, nhất thời giận không kềm được.

"Là ai để cho y chạy thoát? ! Kẻ nào! ! !"

Đối mặt chủ nhân rống giận, tế ti trong thần miếu quỳ trên mặt đất run rẫy, bọn họ biết tính tình của chủ nhân, một khi nổi giận sẽ tạo nên thảm họa hết sức nghiêm trọng.

Lão tế ti Cầm đầu dập đầu thật mạnh trên mặt đất một cái: "Chủ nhân xin bớt giận, để người đào thoát là chúng thần không đúng, nhưng chúng thần đã làm hết phận sự rồi, không biết người nào làm pháp thuật, làm tất cả chúng thần đều bất tỉnh. Chủ nhân có thể trừng phạt chúng thần, chỉ xin ngài không nên giáng tội lên quốc gia này."

Apollo trong lòng vẫn lửa giận hừng hực, song nghĩ lại, dám giở trò quỷ trong thần miếu của hắn, khẳng định không phải là nhân vật bình thường... Rốt cuộc là ai chứ?

"Ha hả, là ta đó mà."

Đang nghĩ mãi không ra chuyện gì, bên tai đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng cười thanh thúy, Apollon thoáng cái liền nhận ra thanh âm của nàng.

"Apollon, bắt buộc người yêu là không đúng, cái này không phù hợp tôn chỉ của tình yêu."

Apollon giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Nguyên lai là ngươi xen vào việc của người khác!"

"Thời hạn thi hành án của ngươi còn chưa hết nha, Zeus cho phép ngươi đến nhân gian à? Chuyện này cũng không nên quậy lớn quá đâu."

Aphrodite nói xong liền cười rộ rời đi, lưu lại Apollo siết nắm đấm vang lên răng rắc.

Ác khí trong lòng hóa thành một đạo kim quang, chợt bổ về phía tế đàn bằng đá—— mảnh đá cứng rắn kia trong chớp mắt tan rã thành tro!

Các tế ti sợ đến co lại thành một cụm, nhưng Apollon không động thủ với bọn họ, chỉ biến mất trong làn bụi mù cuồn cuộn.

....................

Hermes và Paris một đường chạy tới cảng, một con thuyền lớn đã lẳng lặng chờ bọn họ tại nơi đây.

Sau khi lên thuyền,Paris ra lệnh lập tức nhổ neo, họ nâng mái chèo lên, nhanh chóng bơi vào biển cả thâm trầm u ám.

Đội Thuyền rời cảng trong đêm khuya, nguy cơ va phải đá ngầm rất lớn, nhưng hiện giờ chạy trốn quan trọng hơn, phải nhanh chóng đi tới, tất cả mọi người trên thuyền đều căng thẳng.

Hermes vẫn ở vị trí hoa tiêu, y không có thần lực chỉ có thể nhờ vào ánh trăng yếu ớt để nhìn mặt biển yên tĩnh, song trong bóng tối tựa hồ có một sức mạnh thần kỳ dẫn dắt bọn họ, trên mặt biển thậm chí xuất hiện thân ảnh cá heo nhảy lên cao —— chúng là sứ giả giúp hiệp trợ thuyền bè tránh khỏi đá ngầm.

Điều này làm Hermes càng nghi ngờ hơn, nếu không có đại thần vô hình nào điều khiển sau lưng, chuyện này sao có thể thuận lợi như thế? Nhưng rốt cuộc là vị thần nào?

Trong Biển rộng mênh mông, chỉ có ánh sao trên bầu trời chỉ rõ phương hướng cho con thuyền, theo sự chỉ dẫn của chúng đội thuyền rẽ ngang qua sóng biển, vận hết tốc lực đi về hướng Đông.

Con Thuyền dưới sức mạnh che chở vô hình an toàn vượt qua một đêm, phía sau cũng không thấy có binh lính truy kích, đợi khi mặt trời dâng lên lần nữa, thuyền viên bận rộn một buổi tối, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

"Hiện tại ngươi nên nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Đối mặt câu hỏi của Hermes, Paris không trả lời ngay, mà có chút đắc ý dẫn y vào khoang thuyền.

tình cảnh Trong khoang thuyền làm Hermes trợn mắt há hốc mồm, trừ nước ngọt lương thực dự trữ ra, tất cả đều chất đầy vàng bạc châu báu lăng la tơ lụa, lấp lánh đến mức làm người ta nhất thời mắt mở không lên.

"Những thứ này từ đâu mà có hả? !" Chẳng biết tại sao, trong lòng Hermes dâng lên một dự cảm bất tường.

"Những thứ này đều là hồi môn của ta."

Phía sau truyền đến tiếng nói của cô gái, Hermes quay đầu nhìn lại, cô ta chính là Helen!

"Tại sao nàng lại ở chỗ này?" Hermes nhìn Helen một cái, lại nhìn Paris một cái, "Rốt cuộc là người nào sai ngươi làm như vậy ? Mau nói cho ta biết ,Paris!"

"Dạ, là thần sắc đẹp Aphrodite."

Paris không dám giấu diếm lão Đại nữa, đem toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến cuối nói cho Hermes biết.

Hermes vừa nghe vừa thật sâu nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết, chuyện này sẽ kéo theo những chuyện còn đáng sợ hơn nữa...

"Mau quay về!" Hermes quyết đoán nói, "Mau đưa Helen và những tài vật này trả lại cho Sparta!"

"Tại sao?"Pariscảm thấy khó hiểu, "Chúng ta thật vất vả mới thoát ra mà!"

"Trốn ra dễ, nhưng sau này phải làm sao để kết thúc công việc? ! Ngươi đoạt thê tử và tài bảo của người ta, Meneleus có từ bỏ ý đồ không? Ngươi đắc tội Hera và Athena, ngươi gánh nổi à? Thừa lúc giờ vẫn còn kịp, mau trả lại những vật này đi!"

"Không, lão Đại!" Vừa nghe phải quay thuyền lại,Paris lần đầu tiên dám phản bác Hermes, "Nếu chúng ta trốn thoát, thì không cần phải quay về! Hoặc để chúng ta sống sót, hoặc để chúng ta chôn thân trong đại dương này, tóm lại ta và Helen sẽ không chia lìa nhau nữa!"

Helen cũng khóc nực nở quỳ xuống đất, ôm đùi Hermes đau khổ cầu khẩn: "Van ngài cho ta và hắn đi! Ta căn bản không thương Meneleus, cũng không muốn u buồn trong thâm cung đến chết... Nếu ngài bắt chúng tôi trở về, chẳng khác gì là tuyên bố tử hình hai người chúng tôi..."

Nói xong đã khóc không thành tiếng, Paris cũng quỳ xuống, cùng Helen ôm lấy nhau thật chặt.

Hermes cúi đầu nhìn đôi uyên ương số khổ này, thuyền cách Sparta càng ngày càng xa...

Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn thở dài: "Chúng ta đang đi đến đâu?"

Paris chùi chùi mắt, ngẩng đầu nói: "Troy."

Con Thuyền lềnh bềnh trên biển hơn hai tháng, vẫn đi về hướng quốc gia thần bí kia.

Một sáng sớm nọ khi tỉnh lại, trên biển ẩn hiện sương mù, như mảnh lụa mỏng màu ngà bao phủ bốn phía con thuyền, làm người ta không thấy rõ tiền đồ, cũng thấy không rõ tương lai...

Nhìn cặp tình nhân đang ôm nhau mà ngủ, mình rốt cuộc đang giúp chúng, hay đang hại chúng đây?

Hermes thủy chung vẫn có một nổi lo âm thầm, không biết con nước lũ vận mệnh muốn cuốn y đến nơi nào... nhưng bây giờ trở về cũng đã muộn màng, chỉ có thể kiên trì đi tiếp!

Hermes đứng ở đầu thuyền nhìn xa phía trước, gió biển như một đôi tay vô hình mở ra tầng tầng sương mù, ánh mặt trời cũng lộ ra sau tầng mây, cảnh vật xa xa như ẩn như hiện..

Phía trước hình như xuất hiện lục địa, thuyền dần bơi tới gần, cảnh vật trên mặt đất cũng dần rõ ràng...

Càng lại gần, có thể thấy từng kiến trúc hùng vĩ mà cao vút, dưới ánh mặt trời phản xạ ra tia sáng lấp lánh...

Thành lũy ... Là thành lũy bằng phẳng như gương!

Hermes đi tới, đá tỉnh Paris khỏi cơn mộng: "Này, ra đây nhìn xem!"

Paris xoa xoa đôi mắt lèm nhèm ngái ngủ, đi theo Hermes tới mũi thuyền, nhìn thấy kiến trúc nơi phương xa, nhất thời nước mắt như suối trào.

"Đúng, Troy... Quê quán của ta!"

Cay đắng ngọt bùi Lưu lạc dâng trào lên đầu, hiện tại rốt cục về đến nhà rồi!

Paris đứng ở đầu thuyền lớn tiếng rống to: "Troy! Cuối cùng ta cũng trở lại a——! ! !"

...........................

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store