Renhyuck T Run Away
" Khiến cho chúng biến mất? "" Nếu vậy chẳng phải nó là một thứ tốt đẹp sao? "
-----
Từ ngày Lee Donghyuck ra đi, Renjun không khác gì một cái xác không hồn. Cậu ngày càng tiều tụy hơn và sự mệt mỏi luôn hiện rõ trên gương mặt. Mặc dù Renjun vẫn duy trì sự sống của mình, nhưng lại vô cùng hời hợt, dường như cũng muốn phó mặc mọi thứ cho số phận. Bạn bè trong lớp cũng biết về mối quan hệ của hai người, chỉ là họ không nghĩ rằng mối quan hệ này đậm sâu tới mức có thể khiến một Huang Renjun đang bình thường liền rơi vào một trạng thái mà không thể tệ hại hơn thế nữa. Tất cả mọi người đều cố gắng an ủi và giúp đỡ Renjun, nhưng rốt cuộc những lời khuyên nhủ kia lại chẳng hề lọt vào tai cậu. Sau cú shock lớn ấy, Renjun đã đóng cửa bản thân với cả thế giới và từ chối tiếp nhận mọi thứ từ bên ngoài, với Renjun những lời nói ấy chính là sự phiền phức. Bạn bè sau khi thấy cậu không hề để tâm tới lời nói của họ cũng liền cảm thấy chán nản, giúp đỡ sẽ chẳng phải là giúp đỡ nếu như người ta không cần. Vì vậy, dần dần mọi người trong lớp đều chẳng nói chuyện với Huang Renjun nữa để cậu có thời gian tự suy nghĩ về bản thân mình.Lee Donghyuck đã mất được gần 1 tháng và trong suốt khoảng thời gian ấy, không một hôm nào Renjun có một giấc ngủ ngon. Cứ mỗi lần Renjun chìm vào giấc ngủ được một lúc thì cảnh tượng tàn nhẫn ấy mà cậu phải chứng kiến ngày ấy lại một lần nữa xuất hiện và khiến Renjun bật dậy với cơ thể đầm đìa mồ hôi. Mỗi lần tỉnh dậy vì cơn ác mộng đeo bám như vậy thì Renjun đều không dám ngủ lại, cậu sợ rằng sẽ bị bắt chứng kiến lại mảnh ký ức đen tối ấy một lần nữa.Sức khỏe Renjun đã suy giảm ở một mức đáng báo động tới mức nó hiện rõ trên gương mặt hốc hác của cậu. Ngày hôm nay, Renjun đã ngất trên bục giảng khi vừa bước lên nộp bài cho giáo viên. Lần bất tỉnh đó cũng có thể là một giấc ngủ ngon ngắn ngủi trời ban cho, nhưng nó vẫn chọn cách tồi tệ nhất để đánh thức cậu dậy bằng cách tái hiện ký ức kinh khủng kia. Khi Renjun tỉnh dậy, cậu nhận ra mình đang được truyền nước và thầy y tế cũng đang trực sẵn ở kế bên. Sau khi biết được mình đã ngất đi ở trong lớp học, Renjun cũng không có vẻ gì ngạc nhiên lắm, nếu tới giới hạn thì như vậy cũng là chuyện bình thường. Thầy trong phòng y tế khá rõ về Renjun vì Donghyuck hay ăn quá nhiều nên thỉnh thoảng hay bị đau bụng và mỗi lần như vậy Renjun lại cùng em lên phòng y tế để xin thuốc với em. Đáng lẽ như mọi khi thầy sẽ trách mắng bọn trẻ như cậu tại sao không chịu giữ gìn sức khỏe. Nhưng hôm nay, thầy lại hỏi rằng cậu có ổn không. Hiển nhiên Renjun sẽ đáp lại một lời nói dối lộ liễu là mình vẫn ổn rồi. Thầy nói rằng tình trạng hiện tại của Renjun không phải ngày một ngày hai là có được, cơ thể Renjun bây giờ suy nhược ở mức độ cao và nếu tiếp tục sẽ càng trầm trọng hơn. Thầy nói thầy không rõ cậu cảm thấy sao về việc này nhưng thầy hiểu cảm giác của cậu, nhưng lại mong cậu sẽ vì Donghyuck mà giữ gìn bản thân hơn. Renjun bình thường vẫn để ngoài tai những lời nói của người khác, nhưng lần này cậu lại lắng nghe hết tất cả. Nhưng rốt cuộc ai cũng nói rằng họ hiểu cảm giác của Renjun. Họ chẳng hiểu gì hết, bởi vì họ chưa từng là cậu. Họ không phải nhìn cảnh người họ yêu nhất gặp tai nạn ngay trước mắt, họ không phải trải qua cảm giác phải nhìn người họ yêu nhất đau đớn trong lúc thoi thóp trong lòng mình và họ cũng không phải trải qua cảm giác mà người họ yêu nhất chết trong vòng tay của họ.Vậy nên họ chẳng hiểu, họ không hiểu, và sẽ chẳng bao giờ hiểu.Renjun rời khỏi phòng y tế sau khi nghe vài lời dặn dò mà chắc chắn cậu sẽ chẳng làm theo. Renjun không định quay lại lớp vì cậu không hề có hứng để tiếp tục những tiết học nhàm chán, vậy nên cậu đã quyết định lang thang ở quanh trường. Cậu cứ đi lòng vòng như vậy cho tới khi lên tới tầng 5, cậu bất giác khựng lại. Khứu giác của Renjun bắt được một mùi hương quen thuộc, là mùi thơm dìu dịu mà cậu thường ngửi được trên người Donghyuck. Tại sao mùi hương của em lại ở nơi này? Renjun không biết nhưng cậu dò dẫm mong tìm được nơi phát ra mùi hương này và cuối cùng cũng tìm được nó, bên trong căn phòng nhạc ở cuối dãy tầng 5. Mặc dù cửa đã khóa nhưng Renjun vẫn đứng ở đó, có điều gì thôi thúc Renjun phải vào trong này bằng được. Sau một hồi tìm kiếm, Renjun tìm được 1 lỗ hổng nhỏ được che sau một chiếc bảng lớn bên ngoài, cậu thông qua đó mà vào được trong phòng. Căn phòng vì không được sử dụng nên mọi thứ đều đã có dấu hiệu của thời gian, tất cả mọi thứ trong đây đều được phủ lên một lớp bụi dày đặc, không gian u tối bởi vì cửa sổ đã bị che lại bằng những tấm ván gỗ chỉ lọt qua một vài tia sáng qua khe hở nhỏ, rất nhiều nhạc cụ bị hỏng chất đầy ở trong góc, chiếc piano là thứ trông còn nguyên vẹn nhất nhưng khi Renjun nhấn lên những phím đàn thì nó chỉ phát ra những âm thanh lệch tông khó nghe. Mọi thứ dù bẩn và cũ kỹ, nhưng căn phòng lại phảng phất thứ mùi hương làm Renjun nhớ tới em. Thật kỳ lạ, tại sao cậu không hề biết trước đây căn phòng cũng có mùi này. Đột nhiên Renjun cảm thấy buồn ngủ, dù cậu đã có một giấc ngủ ngắn khi ở phòng y tế ban nãy, nhưng mí mắt Renjun bây giờ lại nặng trĩu, như thể cứ nằm xuống sẽ ngủ được luôn. Cậu không muốn ngủ bởi vì cậu ghét những cơn ác mộng đeo bám mình, và cũng càng không muốn chợp mắt trong căn phòng đáng sợ này. Nhưng mùi hương của em cứ quanh quẩn ở đây như xoa dịu Renjun, làm cậu nhớ tới những lần được ôm em ngủ bên cạnh. Cuối cùng, Renjun vẫn chọn sẽ ngủ ở trong căn phòng này, cậu loay hoay xếp những chiếc ghế sát vào nhau rồi nhanh chóng nằm xuống và thiếp đi.- to be continued -
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store