Remus Lupin Werewolf And The Marauders
"Ba kể chuyện cho con nghe được không ba?""Ta rất tiếc Remus à, hôm nay ta đã quá mệt để có thể kể cho con nghe một câu chuyện hay ho, nhưng ta sẽ kể bù vào tối hôm sau, được không con?"Thằng bé có mái tóc màu nâu nhạt suy nghĩ một chút về đề nghị của cha nó. Và rồi nó gật đầu, nhưng vẫn hỏi lại để chắc chắn cha sẽ không thất hứa"Ba hứa đấy nhé?"Ông Lyall dịu dàng mỉm cười rồi đặt lên trán thằng con một nụ hôn."Ta hứa, ngủ ngon Remus."Ông nhón gót đi nhẹ nhàng ra khỏi phòng của Remus và đóng cửa lại khi chắc chắn con trai mình đã nhắm mắt lại và chuyển bị đi vào một giấc mộng đẹp. Trong giấc mơ, có một căn nhà làm bằng socola và hàng ngàn món kẹo ngọt thơm lừng; hay một lâu đài nguy nga tráng lệ và mọi người tung hô thằng bé là hoàng tử; cũng có thể Remus đang đứng trong một phi thuyền, trước mặt nó là hàng ngàn vì sao và những khối thiên thạch khổng lồ; hoặc, giấc mơ của Remus chỉ đơn giản là gia đình nó quây quần bên nhau, nói cười vui vẻ trong ngôi nhà tràn ngập hạnh phúc, ấm áp của họ. Nhưng mà, tối hôm đó, chẳng có giấc mộng đẹp nào cả, chẳng có điều hạnh phúc gì sảy ra. Một cơn ác mộng đáng sợ, dai dẳng khắc sâu vào tâm trí đứa bé mới bốn tuổi, 'cơn ác mộng' sẽ đeo bám cho tới khi nó lớn lên, khi trưởng thành, và cho tới lúc nó chết.Ông Lyall ngả người xuống giường, ngay cạnh vợ mình, bà hỏi "Thằng bé không đòi anh kể chuyện cho nghe sao?""Tất nhiên là có" ông mỉm cười nhìn vợ mình "Nhưng anh giao kèo là sẽ kể nhiều hơn vào tối mai."Bà Hope cười khúc khích. Không ai nói gì nữa, ông Lyall mệt mỏi nhắm mắt lại, hai người cứ thế chìm vào giấc ngủ mà chẳng hay biết trăng tròn đang dần sáng tỏ trên bầu trời đêm, và đứa con trai xấu số của họ sẽ phải trải qua một đêm khốn khổ-à không-nó sẽ phải sống một cuộc đời khốn khổ. Đêm nay vận mệnh của Remus sẽ rẽ sang hướng khác, không còn những người bạn vui đùa với nó, tương lai cũng không còn dang tay chào đón nó nữa. Khi đêm xuống bóng đêm sẽ bao trùm lấy nó, kể cả trăng sáng cũng chỉ khiến nó sợ hãi và cô đơn hơn, và có những đêm Remus phải vật lộn với chính mình, nó gào rú, hú hét, quằn qoại, khóc lóc,...Nó sẽ không còn là đứa trẻ hoạt bát, vui vẻ như nó đã từng nữa, cũng không chắc nó có thể sống sót nổi qua đêm nay không... 'Choang' tiếng kính cửa sổ vỡ vang vọng khắp không gian yên ắng tĩnh mịch. Remus bật dạy, đôi đồng tử màu nâu socola đang thể hiện rõ sự run sợ qua cách nó dáo dác liếc nhìn khắp căn phòng để tìm nguyên nhân của tiếng động đã đánh thức nó. Con ngươi nó co lại khi nhận ra kính cửa sổ đã vỡ, ánh trăng rọi vào trong phòng giúp nó nhìn thấy bóng dáng của một con quái vật-thứ đã đập vỡ kính cửa sổ. Thứ đó to lớn nhưng gầy gò, hắn ta phát ra những tiếng gầm gừ nho nhỏ khi chậm rãi bước đến bên giường Remus, nó muốn hét toáng lên, muốn gọi ba má tới, nó muốn quát vào mặt con quái vật gớm ghiếc này rằng ba nó sẽ dùng phép thuật đánh hắn tơi tả, nhưng tất cả những gì phát ra từ cổ họng Remus chỉ là những tiếng nức nở. Nước mắt chảy dài trên mặt, nó ném tất cả những gì trong tầm với của mình nhưng chẳng xi nhê gì với một cái hất tay của con quái."Ba ơi...ba ơi...ba Lyall...ba.." Nó ngắt ngứ, thì thầm như tự nói cho bản thân nghe."Remus!" Ông Lyall đạp cửa xông vào phòng con trai, bà Hope đứng sát sau lưng và hơi nghiêng người để ngó vào trong phòng. Hai người khựng lại khi thấy Remus nằm bất động trên sàn, áo phông trắng nó mặc trên người giờ đã chuyển sang màu đỏ thẫm, máu của thằng bé đang lan ra sàn nhà. Đứng cạnh đứa con trai đang hấp hối của hai người, một con vật to lớn, lông lá, hắn đang nhe hàm răng sắc nhọn đã nhuốm máu của Remus về phía Lyall và Hope. Ông Lyall ngay tức khắc dơ đũa phép lên nhưng một phản xạ tự nhiên, một tia sáng màu vàng lóe lên và con quái vật kia bị bắn xa ra cả thước, lưng đập vào tường, liên tiếp mấy thần chú tấn công được ông Lyall thực hiện đánh chúng vào con quái vật, dù chừng đó chẳng hề hấn gì với hắn nhưng hắn vẫn chuồn đi từ đường cửa sổ-nơi hắn đã đi vào. Phép cuối cùng ông làm là một phép thuật hắc ám, thứ đó để lại trên lưng con quái lông lá một vết rạch dài.Ông Lyall không đuổi theo hắn, ông quỳ xuống bên cạnh vợ và ôm lấy người con trai đang nằm thoi thóp, nó đang thở một cách khó nhọc, điều này khiến ông thấy tội lỗi và hổ thẹn với con trai. Ông lột áo thằng nhỏ ra, trên làn da mịn màng trắng nõn của nó xuất hiện 4 vệt cào dài và sâu do móng vuốt tạo nên, có những dấu răng sâu hoằm in trên vai và dọc xuống bắp tay trái của thằng bé, mặt ông tái mét đi, con trai ông đã bị cắn, một người sói đã cắn nó!"Ugr...đau....đau lắm.."Ông Lyall nhanh chóng dùng bùa chú cầm máu và khép miệng vết thương lại. Remus run rẩy nằm trong lòng bố, cổ họng nó nghẹn ứ, nó thấy cay cay bên khóe mắt và tầm nhìn mờ đi."Ổn rồi, ổn rồi Remus, hắn ta đi rồi, có ba má ở đây đừng sợ.." Bà Hope lại gần ôm đứa con mình vào lòng, đầu dựa vào vai chồng.Remus bật khóc, nó khóc thật to, tới mức khóe mắt đỏ ửng, tới khi cổ họng đau rát, tới khi nó quá mệt mà thiếp đi trong vòng tay ba má.Đêm hôm đó, là một ác mộng kinh hoàng. Đêm hôm đó, là sự khởi đầu về những nỗi ám ảnh của Remus. Đêm hôm đó, tên người sói đã cướp đi cuộc sống bình yên vốn có của gia đình Lupin, cướp đi tương lai tươi sáng của một đứa trẻ bốn tuổi. Và tủi thân sao Remus vô tình trở thành đối tượng bị kì thị-bởi tất cả mọi người...
"Con...con thấy lạ lắm...con ngửi thấy mùi máu...và rất nhiều mùi lạ nữa...con nghe thấy tiếng má khóc ở trong phòng...tiếng động vật côn trùng kêu...tiếng máu chảy trong huyết quản ba...con thậm chí còn tưởng tượng ra mùi vị của nó..""Bình tĩnh nào Remus, sẽ ổn thôi con.""Lúc...lúc ở trong bệnh viện, con nghe ba má và các bác sĩ nói chuyện...họ bảo con đã trở thành 'người sói'...họ không thể đưa con trở về bình thường"Ông Lyall cứng đờ nhìn con trai, Remus cũng đang nhìn cha nó, với ánh mắt lo lắng sợ hãi."Điều đó có nghĩa là gì...'người sói' là thứ gì ạ? sao con lại trở thành thứ đó?Lyall ôm chầm lấy cậu con trai, miệng ông liên tục lẩm bẩm từ "xin lỗi". Remus không đáp lại cái ôm của cha, nó đứng sững tại chỗ, mặt đang dần tái đi."Ba ơi...con quái vật hôm đấy là 'người sói' ạ? và...hắn biến con thành thứ giống hắn...một con quái vật...thế thì con sẽ làm hại ba má mất!"Nước mắt rơi lã chã trên gương mặt non nớt của Remus, nó chả biết 'người sói' là cái giống gì, và điều kì lạ gì đang sảy ra trong cơ thể nó, nhưng thông qua những gì nghe lỏm được ở bệnh viện và thông qua cách ba Lyall phản ứng mỗi lần nó nhắc đến 'con quái vật' là đủ để nó hiểu rằng nó sắp biến thành cái thứ gọi là 'người sói' kia."Con không muốn đâu! con không muốn trở thành 'người sói' gì đó đâu!' Remus vùng vằng "Con không muốn có ngoại hình xấu xí, lông lá, con cũng...không muốn...làm hại...ba má...hay những đứa trẻ khác.." giọng Remus bắt đầu lạc đi, chân nó đang run cầm cập, nó ngồi thụp xuống đất và ôm đầu, mặt nó méo mó như đang chịu một cơn đau khủng khiếp. Remus muốn nắm chặt lấy tay ba, nhưng thứ gì đó đã thôi thúc nó đừng làm vậy, thôi thúc nó đẩy ba ra trước khi ông ấy phải chịu bất kì tổn thương nào do nó gây ra."Ba! Đi đi! Xa khỏi đây! Trước khi con...mất kiểm soát-" Nó rít từng chữ qua kẽ răng.Ông Lyall luyến tiếc nhìn con trai, ông không muốn để thằng bé ở lại một mình, nhưng nếu còn ở lại sẽ chỉ khiến tình hình thêm tệ hơn. Ông chạy lên những bậc thang được đóng bằng gỗ, ngó lại con trai và nói "Ba xin lỗi" một lần cuối rồi đóng sầm cánh cửa sập lại. Bây giờ, trong căn hầm trống trơn này chỉ còn mỗi Remus, không còn mùi cỏ thơm nhè nhẹ của ba nữa, thay vào đó là mùi gỗ ẩm mốc, mùi rêu và đất ngai ngái. Nó ráo riết ngó khắp căn hầm và tìm được một cái cửa sổ ở tít gần trần-quá cao để nó không thể với đến. Thông qua cái cửa sổ nhỏ bé đấy Remus thấy được mặt trăng-mặt trăng hôm nay tròn xoe và sáng tỏ. Sự đau đớn và cồn cào trong người nó lại tăng lên dữ dội. Chân cẳng Remus dài ra một cách bất thường, chân nó như bị kéo dãn, nó có thể nghe được tiếng "tách tách" khi các khớp trong người nó thay đổi. Không chỉ có xương các chi mà cả xương sườn và xương cột sống của Remus cũng đang dãn nở. 'Xương cụt' giờ cũng chẳng còn là 'xương cụt' nữa, đã có nhiều đốt mọc lên từ đó và tạo thành một cái đuôi chó ở phía trên mông của Remus. Remus hối hận vì quyết định ban nãy, nó muốn gọi ba nó quay trở lại đây, hay má cũng được, bà ấy luôn biết cách an ủi để nó cảm thấy tốt hơn, nhưng nó chẳng thể làm vậy, giờ họng nó bỏng rát và chỉ phát ra mấy tiếng gào rú khủng khiếp. Đã quá đau để có thể đứng vững, Remus ngã ''uỵch'' một cái xuống đất và bắt đầu quằn quại, đau lắm, đau tới từng thớ thịt, từng mảng da trên cơ thể nó. Đại não Remus gần như ngừng hoạt động vì cơn đau đột ngột khi hộp sọ của nó bị thứ vô hình nào đó đè nén, biến dạng, xương hàm và sống mũi Remus bắt đầu dài ra, lưỡi nó rát ơi là rát, tai thì nóng rực, cảm tưởng như sụn tai bị nung tới nóng chảy và được tạo hình lại thành một đôi tai khác, giờ cái đầu của Remus chẳng khác gì đầu một con chó-tuy mõm dài hơn và răng sắc nhọn hơn so với một con chó bình thường. Da Remus ngứa ngáy đến khó chịu, nó gãi, cứ gãi tới khi các ngón tay của nó dài ra và móng tay phát triển một cách nhanh chóng cùng với sự cứng cáp tuyệt vời khiến hai bàn tay của nó như vừa mọc ra chục cái lưỡi giáo nhọn hoắt thì Remus vẫn không ngừng gãi, à không, bây giờ phải nói là cào xé. Quần áo của nó đã rách tơi tả, trên cơ thể nhỏ con, trần như nhộng ấy mọc ra rất nhiều lông màu xám tro, mái tóc màu nâu nhạt của Remus cũng chuyển thành màu xám đồng bộ với bộ lông. Remus, bây giờ là một con sói, đúng hơn là một người sói, lồm cồm bò dậy và nhìn về phía cửa sổ, mặt trăng giờ đã nhích lên một đoạn so với lúc nãy, nhưng vẫn sáng tỏ một cách yêu kiều giữa hàng ngàn vì sao lấp lánh vây xung quanh. Người sói hướng về phía mặt trăng và hú một tiếng to và dài cả phút, để báo hiệu rằng quá trình biến đổi đã hoàn tất...
Remus bật dậy, mắt mở trừng trừng, mồ hôi túa ra đầm đìa trên trán và ướt hết lưng, có sáu con mắt đang ngó chằm chằm như muốn đục lỗ trên người nó."Remus! bồ có sao không?" Người có mái tóc đen dài ngang vai và xoăn nhẹ lo lắng hỏi-gần như là hét toáng lên."Mình ổn, Sirius.." Remus thở hồng hộc đáp."Bình tĩnh nào Remus, hít thật sâu rồi thở ra một cách nhịp nhàng thôi." Cậu trai có mái tóc bù xù như ổ quạ và đeo cái kính cận gọng tròn vừa nói vừa vuốt lưng Remus để nó ổn định nhịp thở."Xin lỗi, tớ làm mấy cậu mất ngủ rồi.." Nó cúi thấp đầu, tỏ vẻ hối lỗi mong được tha thứ."Không sao đâu, bồ gặp ác mộng hả?" Cậu bé tên Sirius quan tâm hỏi han.Remus hơi run rẩy khi nhớ tới giấc mộng ban nãy."Có vẻ cậu cần chút socola." Một cậu bé nhỏ con, mũm mĩm đưa cho nó một thanh socola to đùng. Cơn ác mộng ban nãy gần như bị gạt phăng ra khỏi đầu, nó vui vẻ nhận lấy"Cảm ơn" Remus nói khi đang bẻ thanh socola ra làm bốn để chia cho ba cậu bạn cùng phòng-cũng là ba người bạn thân nhất của nó ở trường HogwartsKhi thấy tâm tình bạn mình tốt hơn chút, cậu bạn đeo kính mới dò hỏi về giấc mơ đã đánh thức cả phòng dậy 5 phút trước: "Bồ đã mơ thứ gì đó rất đáng sợ sao?""Ừm, James" tỏ vẻ không quan tâm Remus trả lời "Tớ mơ thấy đêm tớ bị cắn, và kỳ 'tới tháng' đầu tiên của cuộc đời tớ" Remus nói một cách châm biếm khiến mấy đứa trong phòng phụt cười. "Giấc mơ thật lắm, tới giờ tớ vẫn cảm thấy cơn đau buốt ở xương và thấy thiếu thiếu cái đuôi ở trên mông mình" Remus tưởng là câu đùa này sẽ khiến đám bạn cười to hơn, nhưng có vẻ là nó đã bị phản tác dụng."Xin lỗi.." James buột miệng nói"Ồ, không không, tớ đã phá hoại giấc ngủ ngon của mấy cậu, mà dù gì tớ cũng đã quen với giấc mơ đáng sợ này rồi, cậu không cần phải xin lỗi" Remus mỉm cười dịu dàng.Sirius bày ra gương mặt quyết tâm "Remus nè, bồ ráng đợi tầm một hai tháng nữa, cậu sẽ không phải cô đơn một mình nữa!""Hả cậu nói gì cơ Sirius?""Bọn tớ đang cố gắng trở thành hóa thú sư." Cậu bé mũm mĩm cướp lời."Hóa thú sư!? cậu có phải là đang đùa không Peter?" Remus tròn mắt hỏi"Thấy chưa, tớ đã bảo cậu ấy sẽ sốc và ngăn cản mà!" James bĩu môi nói."Nguy hiểm lắm! mấy cậu có bị ngốc không? nếu làm sai bước có thể mấy cậu sẽ phải sống trong dạng nửa người nửa thú, thậm chí có thể chết đó!" Remus nhìn mấy thằng bạn với ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh"Nhưng mà mỗi đêm trăng tròn bọn tớ rất lo lắng, bọn tớ không thể làm gì khác ngoài việc thức trắng đêm cầu cho cậu không bị làm sao và sáng sớm mò xuống bệnh xá với một đống kẹo trên tay để ngắm nhìn cậu ngủ với cả chục vết thương mới toanh." James biện minh."Tớ thấy trong sách người ta nói rằng người sói không để ý đến các động vật xung quanh, thậm chí còn có chút thân thiện" Peter nói khi thấy Remus chuyển bị cãi lại James."Như-"Một lần nữa Remus bị ngắt lời, nhưng lần này là Sirius, cậu ta nói một tràng dài: "Cậu đã giúp tụi này rất nhiều, cậu làm giùm bài tập cho bọn tớ, cậu tha lỗi cho những trò đùa nghịch quá trớn của tớ kể cả khi cậu là đối tượng bị tớ nhắm đến, cậu giúp James tán tỉnh cô bạn Evans, cậu chia sẻ đồ ngọt cho Peter và nhiều nhiều việc làm nữa. Và hơn hết, cậu là một trong bộ tứ đạo tặc, mà bộ tứ đạo tặc thì không bao giờ để thành viên trong nhóm bị đối xử bất công, đặc biệt là cậu, Remus, khi cậu khốn khổ vật lộn với 'con sói' thì tụi tớ chỉ ngồi lì trong phòng kí túc và ngắm mặt nhau, vậy chẳng phải quá bất công sao?" "Như vậy không ổn...không được" Remus cố chấp nói, mắt nó giờ đã rưng rưng."Chắc chắn là được!" James và Peter đồng thanh nói, rồi hai đứa nhìn nhau cười toe toét vì sự tâm đồng ý hợp của cả hai.Remus gần như bật khóc, Sirius đã ôm nó vào lòng trước khi bất cứ ai trong phòng thấy được giọt nước mắt lăn trên má cậu bạn."Chỉ cần đợi một cơn bão to ập xuống nữa thôi Remus, ráng chờ nhé?" Peter an ủi người đang vùi mặt vào hõm cổ Sirius."Cậu Black, lời phát biểu ban nãy hùng hồn đấy, với tư cách người chủ trì kế hoạch 'hóa thú sư' tôi thưởng bạn ngôi sao to này." James dùng giọng nghiêm nghị nói rồi lôi từ túi áo ra một ngôi sao năm cánh màu vàng chóe bằng giấy và dơ lên trước mặt Sirius.Sirius đảo mắt và đáp bằng cái giọng khinh khỉnh đã trở thành thương hiệu "Ồ cảm ơn lòng tốt của ông, ngài James cao quý, nhưng bản thân tôi là một ngôi sao rồi, chả cần thứ hàng dởm này đâu thưa ông" Và rồi cả lũ cười ầm lên. Remus cũng cười, Sirius, James, Peter, họ là những người bạn thân của nó, những người bạn cực thân. Họ luôn bên nhau không rời, mọi lúc, mọi nơi, họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì một người trong nhóm. Họ - Bộ tứ đạo tặc - những người bạn tuyệt vời, họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.
"Con...con thấy lạ lắm...con ngửi thấy mùi máu...và rất nhiều mùi lạ nữa...con nghe thấy tiếng má khóc ở trong phòng...tiếng động vật côn trùng kêu...tiếng máu chảy trong huyết quản ba...con thậm chí còn tưởng tượng ra mùi vị của nó..""Bình tĩnh nào Remus, sẽ ổn thôi con.""Lúc...lúc ở trong bệnh viện, con nghe ba má và các bác sĩ nói chuyện...họ bảo con đã trở thành 'người sói'...họ không thể đưa con trở về bình thường"Ông Lyall cứng đờ nhìn con trai, Remus cũng đang nhìn cha nó, với ánh mắt lo lắng sợ hãi."Điều đó có nghĩa là gì...'người sói' là thứ gì ạ? sao con lại trở thành thứ đó?Lyall ôm chầm lấy cậu con trai, miệng ông liên tục lẩm bẩm từ "xin lỗi". Remus không đáp lại cái ôm của cha, nó đứng sững tại chỗ, mặt đang dần tái đi."Ba ơi...con quái vật hôm đấy là 'người sói' ạ? và...hắn biến con thành thứ giống hắn...một con quái vật...thế thì con sẽ làm hại ba má mất!"Nước mắt rơi lã chã trên gương mặt non nớt của Remus, nó chả biết 'người sói' là cái giống gì, và điều kì lạ gì đang sảy ra trong cơ thể nó, nhưng thông qua những gì nghe lỏm được ở bệnh viện và thông qua cách ba Lyall phản ứng mỗi lần nó nhắc đến 'con quái vật' là đủ để nó hiểu rằng nó sắp biến thành cái thứ gọi là 'người sói' kia."Con không muốn đâu! con không muốn trở thành 'người sói' gì đó đâu!' Remus vùng vằng "Con không muốn có ngoại hình xấu xí, lông lá, con cũng...không muốn...làm hại...ba má...hay những đứa trẻ khác.." giọng Remus bắt đầu lạc đi, chân nó đang run cầm cập, nó ngồi thụp xuống đất và ôm đầu, mặt nó méo mó như đang chịu một cơn đau khủng khiếp. Remus muốn nắm chặt lấy tay ba, nhưng thứ gì đó đã thôi thúc nó đừng làm vậy, thôi thúc nó đẩy ba ra trước khi ông ấy phải chịu bất kì tổn thương nào do nó gây ra."Ba! Đi đi! Xa khỏi đây! Trước khi con...mất kiểm soát-" Nó rít từng chữ qua kẽ răng.Ông Lyall luyến tiếc nhìn con trai, ông không muốn để thằng bé ở lại một mình, nhưng nếu còn ở lại sẽ chỉ khiến tình hình thêm tệ hơn. Ông chạy lên những bậc thang được đóng bằng gỗ, ngó lại con trai và nói "Ba xin lỗi" một lần cuối rồi đóng sầm cánh cửa sập lại. Bây giờ, trong căn hầm trống trơn này chỉ còn mỗi Remus, không còn mùi cỏ thơm nhè nhẹ của ba nữa, thay vào đó là mùi gỗ ẩm mốc, mùi rêu và đất ngai ngái. Nó ráo riết ngó khắp căn hầm và tìm được một cái cửa sổ ở tít gần trần-quá cao để nó không thể với đến. Thông qua cái cửa sổ nhỏ bé đấy Remus thấy được mặt trăng-mặt trăng hôm nay tròn xoe và sáng tỏ. Sự đau đớn và cồn cào trong người nó lại tăng lên dữ dội. Chân cẳng Remus dài ra một cách bất thường, chân nó như bị kéo dãn, nó có thể nghe được tiếng "tách tách" khi các khớp trong người nó thay đổi. Không chỉ có xương các chi mà cả xương sườn và xương cột sống của Remus cũng đang dãn nở. 'Xương cụt' giờ cũng chẳng còn là 'xương cụt' nữa, đã có nhiều đốt mọc lên từ đó và tạo thành một cái đuôi chó ở phía trên mông của Remus. Remus hối hận vì quyết định ban nãy, nó muốn gọi ba nó quay trở lại đây, hay má cũng được, bà ấy luôn biết cách an ủi để nó cảm thấy tốt hơn, nhưng nó chẳng thể làm vậy, giờ họng nó bỏng rát và chỉ phát ra mấy tiếng gào rú khủng khiếp. Đã quá đau để có thể đứng vững, Remus ngã ''uỵch'' một cái xuống đất và bắt đầu quằn quại, đau lắm, đau tới từng thớ thịt, từng mảng da trên cơ thể nó. Đại não Remus gần như ngừng hoạt động vì cơn đau đột ngột khi hộp sọ của nó bị thứ vô hình nào đó đè nén, biến dạng, xương hàm và sống mũi Remus bắt đầu dài ra, lưỡi nó rát ơi là rát, tai thì nóng rực, cảm tưởng như sụn tai bị nung tới nóng chảy và được tạo hình lại thành một đôi tai khác, giờ cái đầu của Remus chẳng khác gì đầu một con chó-tuy mõm dài hơn và răng sắc nhọn hơn so với một con chó bình thường. Da Remus ngứa ngáy đến khó chịu, nó gãi, cứ gãi tới khi các ngón tay của nó dài ra và móng tay phát triển một cách nhanh chóng cùng với sự cứng cáp tuyệt vời khiến hai bàn tay của nó như vừa mọc ra chục cái lưỡi giáo nhọn hoắt thì Remus vẫn không ngừng gãi, à không, bây giờ phải nói là cào xé. Quần áo của nó đã rách tơi tả, trên cơ thể nhỏ con, trần như nhộng ấy mọc ra rất nhiều lông màu xám tro, mái tóc màu nâu nhạt của Remus cũng chuyển thành màu xám đồng bộ với bộ lông. Remus, bây giờ là một con sói, đúng hơn là một người sói, lồm cồm bò dậy và nhìn về phía cửa sổ, mặt trăng giờ đã nhích lên một đoạn so với lúc nãy, nhưng vẫn sáng tỏ một cách yêu kiều giữa hàng ngàn vì sao lấp lánh vây xung quanh. Người sói hướng về phía mặt trăng và hú một tiếng to và dài cả phút, để báo hiệu rằng quá trình biến đổi đã hoàn tất...
Remus bật dậy, mắt mở trừng trừng, mồ hôi túa ra đầm đìa trên trán và ướt hết lưng, có sáu con mắt đang ngó chằm chằm như muốn đục lỗ trên người nó."Remus! bồ có sao không?" Người có mái tóc đen dài ngang vai và xoăn nhẹ lo lắng hỏi-gần như là hét toáng lên."Mình ổn, Sirius.." Remus thở hồng hộc đáp."Bình tĩnh nào Remus, hít thật sâu rồi thở ra một cách nhịp nhàng thôi." Cậu trai có mái tóc bù xù như ổ quạ và đeo cái kính cận gọng tròn vừa nói vừa vuốt lưng Remus để nó ổn định nhịp thở."Xin lỗi, tớ làm mấy cậu mất ngủ rồi.." Nó cúi thấp đầu, tỏ vẻ hối lỗi mong được tha thứ."Không sao đâu, bồ gặp ác mộng hả?" Cậu bé tên Sirius quan tâm hỏi han.Remus hơi run rẩy khi nhớ tới giấc mộng ban nãy."Có vẻ cậu cần chút socola." Một cậu bé nhỏ con, mũm mĩm đưa cho nó một thanh socola to đùng. Cơn ác mộng ban nãy gần như bị gạt phăng ra khỏi đầu, nó vui vẻ nhận lấy"Cảm ơn" Remus nói khi đang bẻ thanh socola ra làm bốn để chia cho ba cậu bạn cùng phòng-cũng là ba người bạn thân nhất của nó ở trường HogwartsKhi thấy tâm tình bạn mình tốt hơn chút, cậu bạn đeo kính mới dò hỏi về giấc mơ đã đánh thức cả phòng dậy 5 phút trước: "Bồ đã mơ thứ gì đó rất đáng sợ sao?""Ừm, James" tỏ vẻ không quan tâm Remus trả lời "Tớ mơ thấy đêm tớ bị cắn, và kỳ 'tới tháng' đầu tiên của cuộc đời tớ" Remus nói một cách châm biếm khiến mấy đứa trong phòng phụt cười. "Giấc mơ thật lắm, tới giờ tớ vẫn cảm thấy cơn đau buốt ở xương và thấy thiếu thiếu cái đuôi ở trên mông mình" Remus tưởng là câu đùa này sẽ khiến đám bạn cười to hơn, nhưng có vẻ là nó đã bị phản tác dụng."Xin lỗi.." James buột miệng nói"Ồ, không không, tớ đã phá hoại giấc ngủ ngon của mấy cậu, mà dù gì tớ cũng đã quen với giấc mơ đáng sợ này rồi, cậu không cần phải xin lỗi" Remus mỉm cười dịu dàng.Sirius bày ra gương mặt quyết tâm "Remus nè, bồ ráng đợi tầm một hai tháng nữa, cậu sẽ không phải cô đơn một mình nữa!""Hả cậu nói gì cơ Sirius?""Bọn tớ đang cố gắng trở thành hóa thú sư." Cậu bé mũm mĩm cướp lời."Hóa thú sư!? cậu có phải là đang đùa không Peter?" Remus tròn mắt hỏi"Thấy chưa, tớ đã bảo cậu ấy sẽ sốc và ngăn cản mà!" James bĩu môi nói."Nguy hiểm lắm! mấy cậu có bị ngốc không? nếu làm sai bước có thể mấy cậu sẽ phải sống trong dạng nửa người nửa thú, thậm chí có thể chết đó!" Remus nhìn mấy thằng bạn với ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh"Nhưng mà mỗi đêm trăng tròn bọn tớ rất lo lắng, bọn tớ không thể làm gì khác ngoài việc thức trắng đêm cầu cho cậu không bị làm sao và sáng sớm mò xuống bệnh xá với một đống kẹo trên tay để ngắm nhìn cậu ngủ với cả chục vết thương mới toanh." James biện minh."Tớ thấy trong sách người ta nói rằng người sói không để ý đến các động vật xung quanh, thậm chí còn có chút thân thiện" Peter nói khi thấy Remus chuyển bị cãi lại James."Như-"Một lần nữa Remus bị ngắt lời, nhưng lần này là Sirius, cậu ta nói một tràng dài: "Cậu đã giúp tụi này rất nhiều, cậu làm giùm bài tập cho bọn tớ, cậu tha lỗi cho những trò đùa nghịch quá trớn của tớ kể cả khi cậu là đối tượng bị tớ nhắm đến, cậu giúp James tán tỉnh cô bạn Evans, cậu chia sẻ đồ ngọt cho Peter và nhiều nhiều việc làm nữa. Và hơn hết, cậu là một trong bộ tứ đạo tặc, mà bộ tứ đạo tặc thì không bao giờ để thành viên trong nhóm bị đối xử bất công, đặc biệt là cậu, Remus, khi cậu khốn khổ vật lộn với 'con sói' thì tụi tớ chỉ ngồi lì trong phòng kí túc và ngắm mặt nhau, vậy chẳng phải quá bất công sao?" "Như vậy không ổn...không được" Remus cố chấp nói, mắt nó giờ đã rưng rưng."Chắc chắn là được!" James và Peter đồng thanh nói, rồi hai đứa nhìn nhau cười toe toét vì sự tâm đồng ý hợp của cả hai.Remus gần như bật khóc, Sirius đã ôm nó vào lòng trước khi bất cứ ai trong phòng thấy được giọt nước mắt lăn trên má cậu bạn."Chỉ cần đợi một cơn bão to ập xuống nữa thôi Remus, ráng chờ nhé?" Peter an ủi người đang vùi mặt vào hõm cổ Sirius."Cậu Black, lời phát biểu ban nãy hùng hồn đấy, với tư cách người chủ trì kế hoạch 'hóa thú sư' tôi thưởng bạn ngôi sao to này." James dùng giọng nghiêm nghị nói rồi lôi từ túi áo ra một ngôi sao năm cánh màu vàng chóe bằng giấy và dơ lên trước mặt Sirius.Sirius đảo mắt và đáp bằng cái giọng khinh khỉnh đã trở thành thương hiệu "Ồ cảm ơn lòng tốt của ông, ngài James cao quý, nhưng bản thân tôi là một ngôi sao rồi, chả cần thứ hàng dởm này đâu thưa ông" Và rồi cả lũ cười ầm lên. Remus cũng cười, Sirius, James, Peter, họ là những người bạn thân của nó, những người bạn cực thân. Họ luôn bên nhau không rời, mọi lúc, mọi nơi, họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì một người trong nhóm. Họ - Bộ tứ đạo tặc - những người bạn tuyệt vời, họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store