ZingTruyen.Store

[RED SEAL] TẬN THẾ LẠNH GIÁ ❄️ Xuyên Không & Dị Năng Tích Trữ: Sinh Tồn Trong RV

Chương 4: Tận Thế Lạnh Giá Và Dị Năng Bộc Phát

RedSeal_Official

Tôi không ngủ được. Suốt đêm, tôi nằm nhìn trân trối ra ngoài cửa sổ, nơi bóng tối đặc quánh của khu rừng ôm lấy chiếc RV. Lời tiết lộ của Leo, về **Hơi Lạnh Tím**, và cuốn sách tiên tri cũ kỹ nằm trên bàn đã biến chiếc Camper Van ấm áp thành một chiếc quan tài bằng kim loại.

Nabi nằm trên gối, thỉnh thoảng lại ngóc đầu dậy, khịt mũi nhẹ. Nó không còn rên gừ gừ nữa, chỉ là sự cảnh báo im lặng.

Leo nắm chặt tay tôi. Bàn tay anh lạnh như đá, nhưng nhịp đập của trái tim anh vẫn đều đặn, mạnh mẽ.

“Anh sợ không?” tôi thì thầm.

“Anh sợ, Yui,” Leo trả lời, giọng anh chân thật, không hề che giấu. “Nhưng anh đã chuẩn bị mọi thứ để chúng ta có cơ hội sống sót cao nhất. Anh sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với em.”

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng hấp thụ sự bình tĩnh của anh. Tôi tự nhủ, ngày mai sẽ chỉ là một cơn bão tuyết lớn, không hơn.

Nhưng khi tiếng chuông báo thức sinh tồn của Leo vang lên lúc 6 giờ sáng, mọi thứ đã thay đổi.

Đó không phải là tiếng đồng hồ báo thức điện tử bình thường. Đó là một âm thanh chói tai, **tiếng chuông báo động kim loại** từ một thiết bị chuyên dụng được gắn trên tường.

Tôi bật dậy. Cảm giác lạnh không phải đến từ nhiệt độ, mà là sự hãi hùng.

“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi, giọng lạc đi.

Leo lập tức bật dậy, cơ thể anh ấy căng cứng. Anh ấy không nhìn tôi, mà nhìn chằm chằm vào màn hình cảm biến nhỏ trên tường.

“Bắt đầu rồi,” anh nói, giọng anh trầm lạnh. “Nhiệt độ giảm đột ngột **âm 50 độ C** trong vòng ba phút. Không thể là bão tuyết.”

**Âm 50 độ C.** Bộ não tôi từ chối xử lý thông tin đó. Nước trong ấm cà phê đêm qua lẽ ra đã phải đóng băng, nhưng nó vẫn là chất lỏng. Điều đó không hợp lý, đó là một sự vi phạm vật lý rõ ràng.

“Mặc áo len giữ nhiệt vào, Yui! Nhanh lên!” Leo hét lên, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy mất bình tĩnh hoàn toàn.

Chúng tôi lao vào mặc quần áo. Tôi nghe thấy tiếng vải len sột soạt, tiếng khóa kéo kim loại khẩn trương.

Đúng lúc đó, một tiếng **Rắc** lớn vang lên, kéo dài.

Cửa sổ xe, nơi tôi thường nhìn ra để ngắm sương mù, giờ đã bị phủ một lớp băng dày màu tím than, ngay lập tức, như thể ai đó vừa đổ Nitro lỏng lên kính.

Băng không phải màu trắng. Nó có màu **tím than đậm**, lan tỏa từ ngoài vào trong, phát ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo, kỳ dị, giống hệt màu sắc của cuốn sách tiên tri và vết nứt tôi thấy đêm qua.

“**Hơi Lạnh Tím**,” Leo thì thầm, giọng anh đầy vẻ kinh hãi.

Mọi thứ bên ngoài chiếc RV bị đóng băng. Không phải tuyết, mà là băng đặc quánh, cứng và sắc lạnh.

Leo lao đến tủ đựng đồ khẩn cấp. Anh ấy mở khóa tủ bằng một chiếc chìa khóa nhỏ. Tiếng khóa lách cách vội vã.

“Chúng ta phải đóng cửa van thông gió! Nhanh!”

Anh ấy quay lại, cầm trên tay một chiếc ba lô khẩn cấp màu xám và một khẩu súng hơi nén nhỏ.

Tôi nhìn chằm chằm vào khẩu súng. “Cái gì đây, Leo?”

“Chỉ để phòng thú dữ, hoặc con người,” anh nói cụt lủn, nhưng ánh mắt anh không nói dối. “Chúng ta có một phút. Anh đã kích hoạt hệ thống sưởi phụ và hệ thống lọc không khí quân sự.”

Leo kéo tôi lại. “Nghe kỹ đây, Yui. Sẽ không có bất cứ ai đến cứu chúng ta. Chúng ta phải dựa vào nhau.”

Đột nhiên, Nabi nhảy lên bàn. Nó không kêu, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt vàng mở to.

Nó chạy chậm rãi đến ngăn tủ bếp, nơi chúng tôi cất trữ thực phẩm khô. Nó cào mạnh vào cánh tủ gỗ.

“Nabi đói à?” tôi nói, cố gắng tìm sự bình thường.

Leo lắc đầu. “Không phải đói. Nó đang muốn thứ gì đó. Nó….”

Anh ấy chưa kịp nói hết, một tiếng động đáng sợ hơn vang lên: **Rắc—Rắc—Rắc**.

Đó là tiếng hệ thống sưởi phụ đang cố gắng chống lại nhiệt độ bên ngoài, và nó đang thất bại. Chiếc van thông gió bị kẹt, và không khí lạnh đang bắt đầu rò rỉ vào bên trong.

“Anh phải ra ngoài sửa chốt thông gió. Anh sẽ quay lại trong ba mươi giây,” Leo nói.

Tôi nắm tay anh ấy. “Không! Anh không thể! Ngoài đó là âm 50 độ!”

“Anh có bộ đồ bảo hộ đặc biệt. Em ở trong này,” Leo dứt khoát đẩy tôi vào góc phòng.

Ngay khi Leo mở khóa cửa sau, luồng khí lạnh tím buốt ùa vào. Nó không phải khí lạnh thông thường. Nó như một con dao sắc, cắt xuyên qua không khí ấm áp bên trong.

Leo đóng cửa sập lại ngay lập tức và lao ra ngoài.

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, người run rẩy. Tôi biết anh ấy sẽ không kịp. Nhiệt độ âm 50 độ C sẽ giết chết anh ấy chỉ trong vài giây, dù có bộ đồ bảo hộ.

Tôi quay lại, nhìn Nabi, con mèo béo đang cào vào cánh tủ bếp. **Đồ ăn!** Chúng tôi đã có ba năm thức ăn đóng hộp! Chúng tôi không thể để chúng đóng băng!

**Tập trung!**

Tôi lao đến cánh tủ. Tôi cố gắng mở khóa, nhưng khóa đã bị kẹt bởi cái lạnh đột ngột. Tôi dùng hết sức bình sinh, kéo mạnh, nhưng nó không nhúc nhích.

“Không được!” Tôi hét lên trong tuyệt vọng, cổ họng đau rát.

Đúng lúc đó, cơn thịnh nộ và nỗi sợ hãi tột độ biến thành một thứ năng lượng kỳ lạ. Mọi giác quan của tôi bị khóa lại, chỉ còn một mục tiêu: **Cứu Leo, bảo vệ thức ăn.**

Tôi không còn thấy cánh tủ gỗ nữa. Thay vào đó, tôi thấy một **không gian trống rỗng** màu trắng đục, nơi mọi thứ trong tủ đang lơ lửng: mì ống khô, cà chua đóng hộp, thịt xông khói...

Mọi thứ đều nằm ngay trước mắt tôi, nhưng không hề có cánh tủ.

Tôi đưa tay ra, chạm vào không khí trống rỗng đó.

**Tay tôi chạm vào một hộp cà chua đóng hộp!**

Tôi giật mình. Hộp cà chua nằm trong tay tôi, nhưng không hề có âm thanh hay cảm giác kéo, mở. Nó chỉ **xuất hiện** từ không khí.

Tôi nhìn lại chỗ cánh tủ. Nó vẫn đang bị khóa chặt, không hề mở. Nhưng trong tay tôi là hộp cà chua!

Tôi vừa làm gì?

Tôi nhìn vào không gian màu trắng đục đó một lần nữa, nơi tôi thấy thức ăn.

**“Cánh cửa!”** Tôi nghĩ, tập trung toàn bộ ý chí vào cánh cửa sau nơi Leo vừa bước ra.

Và tôi thấy, phía sau cánh cửa, một **khoảng trống màu trắng** như sương mù dày đặc. Tôi tập trung sức mạnh vào tay nắm cửa.

Tiếng khóa cửa sau vang lên một tiếng **Click** nhẹ, cánh cửa được mở khóa từ bên trong **không gian đó!**

Tôi vừa có được **Dị năng Không gian Tích trữ** – và có lẽ là nhiều hơn thế.

Nabi nhìn tôi, đôi mắt vàng của nó giờ không còn hoảng sợ nữa, mà là sự xác nhận. Nó đã biết.

Tôi có thể cứu Leo.

VIETNAMESE:
Chương 4: Kịch tính đã bắt đầu! Tận thế Lạnh giá ập đến, và Yui đã bộc phát Dị năng Không gian Tích trữ! Leo đang gặp nguy hiểm bên ngoài.
🔥 Điều gì xảy ra khi Yui sử dụng Dị năng Không gian để cứu Leo? Dị năng này có giới hạn gì? Đừng bỏ lỡ Chương 5!
💖 Vote (🌟) và Comment để ủng hộ RED SEAL STUDIO nhé!
☕ Mời trà đá ủng hộ Studio: **Momo 0989317698** (Tên: Phạm Bảo An)

ENGLISH:
Chapter 4: The climax has begun! The Frozen Apocalypse strikes, and Yui has unleashed her Space Inventory Power! Leo is in danger outside.
🔥 What happens when Yui uses her Space Power to save Leo? What are the limits of this power? Don't miss Chapter 5!
💖 Vote (🌟) and Comment to support RED SEAL STUDIO!
☕ Buy the Studio a Coffee (Paypal): https://www.paypal.me/RedSealStudio

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store