Random Shots
Riki chợt bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, mệt mỏi đưa mắt về ô cửa sổ từ phòng kí túc, màn đêm hẵng còn chưa rút đi, ánh đèn đường hắt vào từ bên ngoài và tiếng động cơ của một chiếc xe nào đó lướt ngang cũng được cậu trai thu hết vào tai. Ôm vào ngực chiếc gối quen thuộc thơm ngát mùi hương của nước xả vải nhưng Riki vẫn thấy trống rỗng cô đơn khó tả, cậu nhớ một cảm giác nào đó giống như khi họ vừa chuyển vào kí túc xá và Riki lén lút trèo lên chiếc giường tầng để nằm bên cạnh người nọ vào mỗi đêm, thật ngốc nghếch khi cứ vịn vào lý do mộng du, nhưng đó là tất cả những gì cậu bé mười sáu tuổi có thể nghĩ ra tại thời điểm ấy.Giá mà Riki có thể uống một thứ gì đó như rượu hoặc bia chẳng hạn để thứ men say giúp cuốn đi sạch cảm giác nhớ nhung bất lực dằn vặt này, nhưng cậu không thể, thế nên Riki bỏ ra ban công ngồi một mình mặc cho đám côn trùng thỉnh thoảng vo ve bên tai và những cơn gió mùa thu thổi đến lạnh ngắt.Sunoo trở lại kí túc xá sau một ngày luyện tập đến mệt nhoài, thiếu niên tựa lưng vào bức tường thang máy lạnh ngắt rồi nhìn chằm chằm vào bảng thông báo, đếm từng con số cho đến khi nó ngừng lại ở tầng mười, lê đôi chân đã bị ép sử dụng quá mức, Sunoo bước đến trước cửa ra vào và bắt đầu nhập mật mã.Tiếng thông báo vang lên khiến Riki giật bắn, cậu không mong ai nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này, nhưng khi đôi mắt họ chạm vào nhau, Sunoo chỉ thấy đứa em út ngồi giữa những chậu hoa ngoài ban công, dưới ánh đèn đường yếu ớt đôi mắt cậu nhóc đẫm nước và đầu mũi đỏ lên do ngồi ở ngoài trời sương giá quá lâu.Riki nhận được hộp khăn giấy và cốc nước ấm từ người anh lớn hơn mình hai tuổi, đứa em út nghĩ Sunoo sẽ rời đi ngay nhưng lần này người nọ chỉ từ tốn im lặng ngồi xuống bên cạnh cậu ngoài ban công, nơi đám côn trùng hoành hành."Đắp cái này lên đi..."Sunoo đề nghị, chiếc áo phao ấm áp được thiếu niên đắp lên người cả hai vì anh khá chắc Riki đang run lên vì lạnh nhưng quá sĩ diện để nhờ anh lấy giúp cậu áo khoác."Sao em lại ngồi đây khóc thế ?"Người lớn hơn để cậu bé cao kều tựa sát vào mình, nụ cười dần hiện lên trên gương mặt xinh xắn nhưng Sunoo cố gằng kiềm chế bản thân, anh không muốn làm Riki xấu hổ."Đột nhiên em cảm thấy thật cô đơn..."Sunoo nghe rõ từng tiếng sụt sịt và cậu trả lời đầy giọng mũi của cậu em, đừng nói là Riki chính bản thân Sunoo cũng biết khoảng thời gian này khó khăn đến như thế nào. "Họ, những người hâm mộ không muốn nhìn thấy hai đứa quá thân thiết, các em hiểu không ?"Đó là toàn bộ lời tường thuật của anh quản lý, khi người đàn ông gọi hai thanh niên lại và bắt đầu có một cuộc trò chuyện đây nghiêm túc với họ, lần đầu tiên Sunoo cảm thấy không khí xung quanh như đóng băng, lãnh lẽo đến thấu xương và anh khá chắc Riki cũng chung suy nghĩ như vậy khi gương mặt của cậu trai chuyển từ gượng cười sang chết lặng. Và họ bắt đầu cố gắng tách khỏi nhau từ một tuần sau đó, thiếu đi những động chạm, những cái ôm trêu đùa bất chợt, những đôi mắt luôn tìm kiếm hình bóng của nhau cũng dần biến mất khiến Sunoo như bị mất phương hướng vì anh chẳng biết phải đặt sự chú ý của mình vào đâu ngoài Riki.Cậu trai dựa sát vào người Sunoo khiến ai kia có thể cảm nhận rõ từng hơi thở nóng ấm phủ lên tai và cần cổ mình, nó khiến tim anh loạn nhịp nhưng Sunoo lại có thể kiềm chế thật chuyên nghiệp."Đột nhiên em cảm thấy dường như em đang đánh mất thứ gì đó rất quan trọng với mình..."Riki thủ thỉ, làm bộ như bản thân chỉ đang thơ thẩn về một nơi nào đó nhưng thật ra mọi sự chú ý của cậu trai luôn chỉ dồn về một người duy nhất đang đắm mình vào những chòm sao và vầng trăng khuyết trên bầu trời, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp của anh như chất chứa cả một dải ngân hà và Riki ước mình cũng là một vì tinh tú trong đấy."Thật ư, nó là gì thế ?"Ngay lập tức Riki nhấc đầu khỏi vai áo của Sunoo để hướng gương mặt có phần hờn dỗi về phía anh khiến người lớn hơn bật cười khúc khích. Hơi ấm của Sunoo rất tự nhiên giúp cho những cơn sóng giữ trong lòng Riki dịu lại, cậu đánh bạo kéo ai kia lại gần và ôm anh trong khi đôi mắt vẫn ướt nhoè."Em ghét việc mình phải kiềm chế khi em muốn chạm vào anh..."Riki nói một tràng, Sunoo im lặng lắng nghe tất cả rằng cậu cảm thấy bức bối vì cả hai cứ phải tỏ ra như không thân thiết với nhau chỉ vì công ty không muốn fan phản ứng tiêu cực, nhưng cậu thật sự rất nhớ hơi ấm của Sunoo và nụ cười của anh trước những trò đùa ngốc nghếch, thứ luôn làm cậu trai cảm thấy hạnh phúc. Thiếu đi những tiếp xúc khiến Riki trở nên vô vị và chán nản nhưng có vẻ ai cũng hi vọng cậu tiếp tục lờ đi khoảng trống trong lòng mà tiếp tục như chẳng có chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra. "Nó cũng khó khăn đối với anh Riki...""Nói dối...."Người lớn hơn khẽ thở dài, Sunoo muốn lôi đầu Riki ra khỏi hõm vai mình nhưng cậu lại nhất quyết ôm anh thật chặt và từ chối đối diện trực tiếp, tuy vậy Sunoo mừng vì Riki đã có thể giải toả nỗi niềm thay vì cố phớt lờ những xúc cảm tiêu cực đó. Hôm nay hãy để Sunoo xoa dịu ai kia như cách mà nhiều lần cậu vẫn an ủi anh. "Riki, anh nói thật mà, anh cũng nhớ em và dù em muốn tin hay không thì anh cũng cảm thấy cô đơn và trống rỗng như em vậy..."Một bên tay non mềm của Sunoo bị cậu trai nắm chặt nên anh chỉ có thể tận dụng tay con lại đưa lên đỉnh đầu của Riki và vuốt ve như âu yếm một chú báo đen to lớn."Tạm tin anh vậy..."Riki cuối cùng cũng kết thúc việc tận dụng sự nuông chiều của ai kia mà rúc vào hõm cổ của anh và tham lam hít hà mùi tinh dầu phảng phất, một vệt nước lớn còn lưu vết trên áo của Sunoo sau khi tên kia đã rời đi làm cho anh không thể không để ý. Người lớn hơn bắt đầu trêu chọc việc đứa em kém tuổi đã mít ướt và giàn dụa như thế nào khi anh trông thấy cậu ở ban công nhà với cái mũi đỏ chót như tuần lộc trên xe kéo của ông già Noel, nhưng Riki chẳng quan tâm lắm vì sự thật là ngay bây giờ điều duy nhất quanh quẩn trong trí óc của thanh niên là đôi môi hồng của người nọ."Sunoo, em hôn anh được không ?""Em nói gì ?"Khoảng cách giữa cả hai rất gần nên chỉ cần Sunoo đừng lùi lại và Riki đánh bạo tiến lên một chút là cánh môi của họ sẽ dễ như chơi mà gặp nhau, nhưng mặc cho Riki có khao khát như thế nào thì Sunoo cũng đều có cách để chuồn đi ngay trước khi nụ hôn được bắt đầu."Muộn rồi, anh phải đi tắm rồi ngủ chứ nhỉ..."Cậu trai hụt hẫng nhìn người nọ biến mất sau cánh cửa phòng, giá mà lúc nãy đừng thông báo trước gì hết mà cứ tiến công cho rồi, Riki thở dài tiếc nuối đứng lên khỏi chỗ ngồi cùng cái áo phao chứa đầy hơi ấm và mùi hương của người nọ, có lẽ đêm nay cậu sẽ ôm theo thứ này và hi vọng có thể chìm vào giấc mộng đẹp. - it's Natasha -
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store