ZingTruyen.Store

[R18 COLLECTION] APODYOPSIS

1. blue & black

Dark_DU

Ngồi trên bệ cửa sổ, Vương Nhất Bảo đung đưa hai chân, ngắm hoàng hôn. Tất nhiên thì em đang ở tầng một, tư thế hiện tại không có chút nguy hiểm nào. Em cũng biết sợ sẽ bị ăn đòn vậy. Anh hai cực kỳ nghiêm khắc mỗi khi em làm sai.

Em thở dài. Anh hai lâu về quá đi mất. Có lẽ anh sắp kết hôn với công việc luôn rồi.

Cổng nhà bật mở, chiếc xe quen thuộc tiến vào. Mắt Vương Nhất Bảo sáng rỡ. Anh hai về rồi. Biết thế này em than sớm một chút thì tốt bao nhiêu.

Thanh niên từ trong xe chậm rãi bước ra, dễ dàng bắt được bóng dáng em trai nhỏ. Vương Nhất Bác mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng liền trở nên mềm mại mấy phần. Cậu thong thả tiến tới dưới chân cửa sổ, nhưng lại nhăn mày biểu hiện không hài lòng.

"Gió máy, ra đây ngồi làm gì?"

"Chờ anh về", người nhỏ hơn nghiêng đầu, cười một cái.

Vương Nhất Bác dĩ nhiên biết vì sao em ngồi đây. Chỗ này vốn là cửa sổ phòng làm việc riêng của cậu. Từ đây có thể nhìn thẳng ra cổng nhà.

"Ý anh không phải vậy!", chân mày Vương Nhất Bác vẫn chưa thả lỏng.

Em trai cúi đầu nhìn lại chính mình, rồi dõng dạc đáp, "Em mặc ấm mà".

Vương Nhất Bác nhìn người nhỏ hơn, đoán hình như em vừa đi chơi về, trên người vẫn còn bộ quần áo đẹp mắt. Vương Nhất Bảo mặc một chiếc quần jeans lật gấu, sơ mi cách điệu, áo khoác màu xanh, xỏ tất trắng và đội một chiếc mũ beret xinh xắn. Và nhất là, Vương Nhất Bảo đã sẵn đẹp trai. Sẽ chẳng ngoa nếu nói em là một tiểu vương tử.

Trước khi anh trai có thể lên tiếng, Vương Nhất Bảo đã dang hai tay ra, giương ánh mắt trông chờ.

Vương Nhất Bác thở dài.

"Nào, lại đây".

Lập tức, bóng dáng màu xanh sà vào lòng thanh niên vận bộ suit màu đen nghiêm túc. Hai tay hai chân em quấn quanh anh trai như một con koala. Vương Nhất Bác nhéo nhéo cái eo người nọ, lần nữa ra giọng không vui, "Rõ ràng là lạnh!"

Tiểu vương tử chẳng thiếu cách chống chế, "Nhưng có lò sưởi di động lợi hại đây rồi thì lo gì".

Người nào đó không nói nổi, vừa ôm người vào nhà vừa ra sức nhéo thêm một cái. Em trai ăn đau, la oai oái, lại không dám giãy mạnh. Rơi xuống đất thì còn đau nữa!

Vương Nhất Bác thả người xuống giường, nhưng em trai vẫn lì lợm chưa chịu buông. Em cười hì hì, cọ cọ đầu vào cổ người phía trên.

"Ấm quá, không bỏ ra đâu".

Vương Nhất Bác mạnh mẽ vùng ra, còn búng một cái đau điếng lên trán em.

"Đi tắm!"

Vương Nhất Bảo ăn đau, chưa kịp giận đã lập tức ngồi dậy, vui vẻ cởi quần áo rồi phi vào bồn tắm. Đồ đạc vất lung tung, Vương Nhất Bác cau mày, rồi cũng đành nhặt lên gom lại cho gọn.

Trong bể nước ấm, em thoải mái nằm tựa lưng lên ngực anh trai. Vóc dáng cả hai không chênh lệch bao nhiêu, nhưng lúc nào em cũng có cảm giác mình được anh che chở, bao bọc. Vương Nhất Bác có thể rất khó tính với em, nhưng cũng không thiếu cưng chiều. Vương Nhất Bảo là người thân yêu nhất của cậu.

"Hôm nay sao mặc đẹp vậy?", Vương Nhất Bác hỏi. Cậu đang tận hưởng nhiệt độ tuyệt vời đến từ cơ thể em trai, và cả việc em đang nghịch mấy ngón tay cậu. Nói thật lòng thì, với hoàn cảnh lúc này, cậu không khỏi có suy nghĩ tiểu vương tử lúc nãy chỉ là ảo giác.

"Đi sự kiện công ty Y đó".

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ một hồi thì nhớ ra đúng là công ty Y từ hai tuần trước đã gửi thiếp mời cậu đến dự lễ khai trương chi nhánh mới của họ. Vì công tác, cậu để Nhất Bảo đi thay.

Cậu lại lầm bầm, "Nhưng mà đẹp quá mức".

"Có sao?", em trai tỏ vẻ ngạc nhiên. Cũng không phải em tự chọn trang phục. Tất cả là do stylist làm hết thảy. Rồi em nói tiếp, "Mà nè, có người ở đó hỏi em có muốn tiến vào giới giải trí không".

Vương Nhất Bảo nói thì nói, tay vẫn chuyên chú mân mê tay anh trai. Ngón dài, khớp đẹp, chỉ có móng là ngắn ngủn làm em hơi bực mình.

Vương Nhất Bác nhích người, cúi đầu, ở bên má em thì thào, "Thế có muốn không?"

Người nhỏ hơn hơi rùng mình, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, trở người đối diện anh trai. Em nở một nụ cười tinh quái, đáp, "Em muốn tiến vào anh hơn".

Bị trêu đùa, Vương Nhất Bác chỉ nhướng nhướng mày. Đặt tay lên eo em, ve vuốt mấy cái rồi nhéo mạnh. Ai kia kêu một tiếng, xụi lơ như mèo.

"Được?". Ý cười trong mắt cậu tràn trề.

Vương Nhất Bảo như bị hớp hồn, chậm chạp rướn cổ lên hôn môi anh trai. Em biết là mình không thắng nổi người này.

Em được hôn một cách dịu dàng rồi nồng nhiệt. Lưỡi Vương Nhất Bác khuấy đảo khắp khoang miệng em. Tiếng nước lách tách êm tai không ngừng vang, nụ hôn càng lúc càng sâu.

Vương Nhất Bảo ngọ nguậy thân mình, hai dương vật cứng rắn cọ vào nhau. Em tìm kiếm tay anh trai, đặt nó lên mông mình. Người lớn hơn liền đáp ứng mà xoa bóp khối thịt săn chắc, trắng trẻo. Đầu ngón tay cố tình vờn qua vờn lại lỗ nhỏ, em ngứa ngáy mà càng lắc lư thân thể nhiều hơn.

Đôi bàn tay lớn trên mông rời đi, em luyến tiếc không thôi. Rồi tiếng nắp nhựa mở "cách" khiến em nhếch môi cười. Em nâng người lên, chờ đợi. Giây lát sau, ngón tay lành lạnh chui vào bên trong cơ thể em.

Vương Nhất Bác yêu thích vẻ đê mê không giấu giếm của em trai nhỏ. Bờ mi đã ướt vì nụ hôn dài cuồng dã, cánh môi và đôi má đều đã ửng đỏ. Và em ngẩng cao cổ, giơ ra yết hầu xinh đẹp mời gọi cậu gặm cắn.

Ngón tay cậu cẩn thận mở rộng bên dưới của em trai từng chút một. Nơi đó tham lam mút chặt ngón tay cậu như đói như khát. Cả mười ngày rồi cả hai chưa được gần gũi nhau.

"Anh... vào đi", người nhỏ hơn gục đầu lên vai cậu, than nhẹ. Bàn tay em tìm đến thứ cứng rắn bên dưới, đặt trước lối vào ướt sũng.

Vương Nhất Bảo hạ hông xuống, từ từ nuốt lấy phân thân to lớn nóng rẫy. Sau một tiếng rít nhẹ là khuôn mặt thỏa mãn. Khó có gì có thể làm em hài lòng như lúc này. Em cọ má mình lên mặt anh trai, lẩm bẩm rằng em nhớ anh, em chờ đợi chuyện này đến phát điên lên được.

Vương Nhất Bác không chần chờ, hung hăng nắc vào bên trong em. Phía trên, cậu đẩy đầu em ra, rồi vồ lấy môi em hôn nghiến. Từng tiếng rên rỉ đều bị cậu nuốt lấy. Báu vật trong tay này tuyệt đối chỉ có thể thuộc về Vương Nhất Bác. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, cậu sẽ ăn sạch, không chừa một mảnh.

Sóng nước ào ạt mạnh mẽ như khung cảnh phóng túng lúc này. Hai thân thể trần trụi va đập, môi quấn quýt, tay đan chặt lấy nhau.

Vương Nhất Bác quấn em trai trong khăn dày, ôm ra giường, cẩn thận đặt xuống. Vương Nhất Bảo híp mắt cười, xoa xoa ấn đường người lớn hơn.

"Sao lại nhăn mặt?"

Vương Nhất Bác không đáp, chỉ hôn lên trán đối phương. Thực lòng thì, dù nhung nhớ cỡ nào, cậu cũng không nên quá bạo liệt. Tuy em trai ra sức câu dẫn, cậu vẫn là biết tiết chế thì hơn.

Cuối cùng Vương Nhất Bảo phải dỗ dành anh trai. "Em ổn mà. Chỉ cần là anh, em sẽ tốt". Nói xong kéo người nằm xuống, ôm chầm lấy.

Thật khó để rời xa em, Vương Nhất Bác thầm nghĩ.

Chậm rãi, một trận hoan ái lại tới. Vương Nhất Bác thả vô số cái hôn lên tấm lưng ngọc ngà của người bên dưới. Bàn tay lần mò đến phía trước, vân vê hai đầu vú tròn trịa. Em than nhẹ vì kích thích từ tốn mà mê người này. Dù là dữ dội hay triền miên, Vương Nhất Bảo đều sung sướng. Miễn sao người đó là anh trai của em.

Vương Nhất Bác ngẩn ngơ nhìn lỗ nhỏ vì trải qua một lần yêu thương mà đỏ ửng. Nơi đó từng tiếp nhận dương vật to lớn, chứa tinh dịch nồng đậm của cậu. Vương Nhất Bác cúi người, đẩy đầu lưỡi trơn trượt vào bên trong.

"Anh... đừng..."

Lời nói phát ra không thành. Khoái cảm làm cổ họng Vương Nhất Bảo nghẹn lại. Anh trai thành thục đến đáng sợ. Em lúc này chỉ có thể phát ra những tiếng ưm a rời rạc. Đôi tay chống đỡ thân trên em và hai bắp chân gần như rã rời. Ấy thế mà khi em vừa chực đổ xuống, Vương Nhất Bác lại đỡ em dậy.

Dường như thấy đã trêu chọc đủ, cậu lật người em trai lại. Vương Nhất Bảo thở hổn hển. Giây lát qua đi, em giơ tay lên, nũng nịu đòi anh ôm mình.

Thân thể quấn quýt không một khe hở, cả hai chìm trong sung sướng tột đỉnh.

Ôm người mệt lả trong lòng, Vương Nhất Bác vuốt lại mái tóc rối xù của em.

"Đã đỡ nhớ anh chưa?", cậu cười cười.

Vương Nhất Bảo yêu khóe môi dễ mến của anh trai vô cùng. Anh nào có cứng nhắc, khó gần như người ta nói. Anh trai của em mềm mại và dịu dàng vô cùng. Cũng không sao, em biết rõ là được.

"Lúc nào cũng nhớ anh hết".

"Anh cũng nhớ em, Bảo Bảo".

°°°

Mở đầu bằng một fic non-plot, hê hê hê.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store