ZingTruyen.Store

| QUYỂN II |KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH《PARK JIMIN》° HOÀN °

chương 171

Mitngotmaiyeunang

Hye Sun quẫn bách, "anh nghĩ gì vậy chứ? Còn nữa, anh bận rộn như vậy, làm sao đột nhiên lại tới?"

"Biết em gặp rắc rối ở bên này cho nên tới xem một chút." Jimin nhìn cô, nhớ tới chuyện cô bị ủy khuất, "Anh không yên tâm."

Hye Sun nói: "Đã không sao nữa rồi. Mọi người đều rất chiếu cố em."

Người nhà họ Min rất tốt với cô, đổi lại lúc trước, Go Hye Sun căn bản không dám tưởng tượng.

Park Jimin gật đầu một cái, tận mắt thấy cô anh mới có thể yên tâm hơn một chút.

"Thức dậy đi."

Go Hye Sun vội vàng bò dậy, mặc quần áo vào, đi theo Park Jimin xuống lầu dưới, mới phát hiện Min Ro Mi cũng quay về rồi.

"Chị Sunnie ơi." Ro Mi vui vẻ nhìn Go Hye Sun, chạy đến trước mặt cô.

Hye Sun tò mò hỏi: "Không phải Mi Mi đang ở Filter sao? Tại sao cũng tới?"

Jimin nói: "Anh dẫn em ấy về. "

Go Hye Sun cầm tay Min Ro Mi, ngồi xuống ghế, hai người nhìn như chị em gái ruột vậy.

Min Yoongi nhìn em gái nhà mình, nở nụ cười.

Bởi vì Park Jimin qua đây, bọn họ rảnh rỗi không có việc gì, nên đi phía sau bờ hồ câu cá, Go Hye Sun và Min Ro Mi cũng đi theo.

Park Jimin và Min Yoongi ngồi ở chỗ đó, một bên câu cá một bên nói chuyện.

Go Hye Sun và Min Ro Mi ngồi dưới cây to tránh nắng, nghe Park Jimin nói với Min Yoongi "Chuyện lần này, cám ơn cậu! Nếu không có cậu, chắc vợ tôi đã phải chịu ấm ức rồi. Cô ấy lúc nào cũng cố chấp, có gặp phải chuyện gì cũng không chịu nói với tôi."

Yoongi nhìn thấy Park Jimin nghiêm túc nói cám ơn mình, mất tự nhiên nói "Cậu đừng làm cho tôi phải mất hứng nữa! Tôi với cậu là quan hệ gì mà còn khách sáo như vậy. Chúng ta mới quen biết ngày một ngày hai sao? Ro Mi quý Hye Sun như vậy, tôi cũng coi cô ấy là em gái mình. Tự nhiên không thể để cho Hye Sun bị bắt nạt được. Chỉ là... Tối hôm qua bị bố tôi đánh cho một trận, bây giờ còn đau."

Jimin dương khóe miệng lên, "Một trận đòn thì hề hấn gì, coi như hoạt động gân cốt. Có phải lần đầu tiên cậu bị bố đánh đâu?"

"Cậu còn dám nói à?" Yoongi bất bình "Chỉ biết cười trên nỗi đau của người khác, thật đúng là anh em cây khế mà."

Go Hye Sun ở bên cạnh nhìn bọn họ, ánh mặt trời chan hòa.

Go Hye Sun nghĩ, khả năng đây chính nguyên nhân mà chồng cô không muốn nhắc tới chuyện đã qua!

Lão thủ trưởng được chú Shin đỡ xuống, xa xa đứng ở một bên, nhìn hai người họ, vui mừng nói "Nhìn hai thằng nó như vậy tôi lại cảm thấy chúng nó đã giống như lúc trước rồi."

Chú Shin cười nói: "Hai người bọn họ quan hệ luôn rất tốt, sau này nhất định sẽ là anh em tốt cả đời, chỉ có điều nhiều khi thủ trưởng đã quá nghiêm khắc với cậu Yoongi rồi! Thật ra cậu Yoongi cũng rất ưu tú, cũng không kém Jimin bao nhiêu."

Lão thủ trưởng nói "Tôi biết."

Cũng chính do Min Yoongi là con ruột của mình nên ông mới phải làm như thế để kích thích ý trí cầu tiến của con trai.

Nếu đổi lại là Park Jimin, ông không nỡ đánh, cũng không dám đánh!

Đương nhiên,cho tới bây giờ Park Jimin đều rất biết phân biệt nặng nhẹ, cũng không làm ra bất kỳ chuyện gì để cho ông phải tức giận.

-

Buổi chiều, Park Jimin cùng Go Hye Sun rời khỏi nhà họ Min, cùng ra sân bay.

Go Hye Sun trở về thành phố Fire, Park Jimin trở về Filter.

Hye Sun đi theo sau lưng anh, cô hỏi anh, "Ông xã, anh có biết hôm nay lúc em nhìn thấy anh và Min Yoongi cùng nói chuyện cùng câu cá em đã suy nghĩ gì không?"

"Em nghĩ gì?" Jimin quay đầu lại, nhìn vợ mình.

Hye Sun nói: "Muốn quan hệ của hai người cả đời này đều mãi tốt đẹp như vậy."

Jimin nghe Go Hye Sun nói xong, ngừng lại, xoa xoa đầu của cô, " Em không ghét Min Yoongi nữa hả?"

Anh biết, từ khi Go Hye Sun biết được sự thật đã luôn có địch ý Min Yoongi, hơn nữa còn từ anh mà ra.

Cô đau lòng vì mình cho nên Park Jimin cũng không mong gì cô có thể hiểu được.

Chỉ là bây giờ cô có thể nghĩ thông cũng là điều ngoài dự đoán của anh.

Hye Sun nói: "Chuyện anh ta làm vĩnh viễn em sẽ không bao giờ quên, nhưng mà, nếu như anh không muốn truy cứu đối với những chuyện đã qua thì em cũng không nhắc lại nữa."

Jimin gật đầu một cái, "Ừm."

Anh cũng nghĩ như vậy.

Thời gian còn sớm, Go Hye Sun cùng Park Jimin tìm một phòng nghỉ ngơi, hai người đều tranh thủ ôm lấy máy tính làm việc.

Một lát sau, Go Hye Sun đang bận rộn với công việc của mình thì Park Jimin ngừng lại nhìn cô.

Hye Sun nhìn anh, ngạc nhiên hỏi "Trên mặt em dính gì sao? Anh nhìn em như vậy làm gì?"

"Nếu không em theo anh trở về Filter đi." Jimin lưu luyến nói: " Anh không muốn rời xa em."

Bình thường, chỉ có Go Hye Sun mới nói như vậy, không nghĩ tới Park Jimin cũng có lúc như thế này.

Hye Sun nhịn không được bật cười, có một loại cảm giác được quan tâm, "Không được đâu, em còn phải về làm việc. Anh không biết đâu, nếu em không về mà cứ ở bên cạnh anh thì em lại bám anh không cho anh làm việc mất."

Cho nên còn không bằng cô trở về, tiếp tục làm công việc của mình.

Jimin dương khóe miệng lên, "Như vậy không tốt sao?"

"Đương nhiên không tốt." Hye Sun nói "Em còn phải cố gắng kiếm tiền, nhỡ đâu có một ngày anh không kiếm ra tiền nữa em có thể nuôi anh."

"..."

Park Jimin nhìn cô, bật cười thành tiếng, cô chưa bao giờ để cho anh nuôi, ngược lại suốt ngày chỉ muốn kiếm tiền nuôi anh.

-

Đến thành phố Fire, Jo Geun Soo tới đón Go Hye Sun, " Chuyện của cô bị tung lên mạng rồi."

Go Hye Sun nhìn Jo Geun Soo, lo lắng hỏi "Hiện tại tình hình thế nào rồi?"

Hôm nay lúc ở sân bay cô có lên mạng xem thử nhưng không có gì cả.

Geun Soo nói "Nhắc tới cũng kỳ lạ, chỉ vừa tung lên được một lát liền bị xóa không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Hình như có người đứng ra xử lý, nhưng thực sự không phải là tôi làm."

Jo Geun Soo cũng chuẩn bị ra tay, kết quả còn chưa kịp làm gì thì mọi chuyện đã được xử lý vô cùng sạch sẽ.

Go Hye Sun dừng một chút, nhớ tới Park Jimin, liệu có phải do anh làm không?

Anh đặc biệt chạy đến nhà họ Min chỉ vì không yên tâm về cô.

Đối với chuyện của cô, cho tới bây giờ anh đều rất lưu tâm.

Một loại cảm giác ấm áp tuôn ra ngoài, Go Hye Sun nắm sợi dây chuyền trước ngực, đây là món quà Park Jimin tặng cô, mỗi lần chạm vào sợi dây chuyền này cô lại cảm giác như anh có anh ở bên cạnh, rất an toàn và vui vẻ.

Hye Sun lên xe, Jo Geun Soo đưa cô về nhà, cô gọi điện thoại cho Jang Hyuk, hỏi về chuyện Na Eun, Jang Hyuk thật thà nói "Không phải do chúng tôi làm."

"..."

Go Hye Sun dừng một chút.

Jang Hyuk nói " Đúng thật là tôi có thấy, đang chuẩn bị xử lý thì đã có ai vào xử lý rất sạch sẽ, tôi còn tưởng rằng là bên cô làm chứ?"

"..."

Không phải là Jang Hyuk, cũng không phải là Jo Geun Soo, vậy có thể là ai?

Go Hye Sun liền có chút ngẩn ngơ.

"Rốt cuộc là ai ở phía sau giúp tôi?"

Geun Soo nói: "Quản người đó là ai làm gì, chỉ cần không sao là tốt rồi, Na Eun đó cũng thật là, có chút tiếng tăm mà tưởng mình là mẹ thiên hạ, cầm lông gà mà cứ tưởng lệnh tiễn, cô ta ra sức hắt nước bẩn vào người cô."

Chuyện của Na Eun, Go Hye Sun đều nói với Jo Geun Soo rồi, Jo Geun Soo nghe xong cũng rất tức giận.

Hye Sun nói: "Không sao, tôi cũng nghĩ thông rồi. Sau này tôi sẽ hạn chế tham gia loại hoạt động như thế này, tôi vẫn là sinh viên, vẫn nên đặt việc học lên hàng đầu."

Geun Soo nói "Nói cũng đúng, sau này gặp loại hoạt động này, tôi sẽ tận lực giúp cô cự tuyệt."

Go Hye Sun không trở về vườn hoa Serendipity, trực tiếp về nhà bố mẹ chồng, hiện tại cô không cần đi học, về nhà chồng cho thuận tiện chăm sóc bố mẹ chồng, biệt thự Serendipity chỉ có một mình cô ở, về đấy rất cô đơn.

Từ trên xe của Jo Geun Soo đi xuống, Go Hye Sun lôi kéo hành lý vào cửa, đi ra ngoài hơn nửa tháng, trở lại thành phố Fire lại có một loại cảm giác thân thiết.

Điều làm cho Go Hye Sun không nghĩ tới chính là, Jeon JungKook trở về rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store