ZingTruyen.Store

[Quyển 6/Xong/Chưa Beta] Túc Mệnh Chi Hoàn/Vòng Tròn Định Mệnh

Chương 958: Sau Đó + Chương 959: Suy Đoán Mới + Chương 960 + Chương 961

langyennhu

Chương 958: Sau Đó

Trier, trong biệt thự sang trọng.

Franca bỗng nhiên mở mắt, ngồi bật dậy.

Phản ứng đầu tiên của cô là sờ tay xuống hông, chạm vào "Hành Lý Lữ Khách" chỉ to bằng túi đựng tiền xu.

Phù... Franca thở phào nhẹ nhõm không che giấu.

Vào phút chót, cô đã chủ động thoát ra trước khi bị đá khỏi giấc mơ hoàn toàn. Điều cô lo lắng chính là vật dụng tùy thân sẽ bị mất khi bị đá ra một cách bị động, mà mất trong đô thị mộng cảnh thì ở hiện thực cũng sẽ mất luôn!

Trong tình huống đó, cô không thể ký thác hy vọng vào việc La San sẽ nhặt giúp, bảo quản giúp, hay Lumian và Jenna đang âm thầm quan sát sẽ tìm cơ hội thu hồi vật phẩm — điều đó có thể khiến họ bị liên lụy, thảm hại hơn là bị Thiên Tôn để mắt tới.

Mà theo tài liệu do các lá Ẩn Chính cung cấp, dù chủ động hay bị động, sau khi ý thức của cô rời khỏi giấc mơ, hình tượng trong mơ được dệt nên nhờ Đồng Vàng May Mắn và sự giúp đỡ của quý cô "Chính Nghĩa" sẽ không biến mất. Lần sau khi vào lại, cô vẫn là người đó.

Tất nhiên, "La Phù" hiện tại sẽ thoái hóa thành NPC, tuân theo sự điều khiển của tiềm thức ngài "Kẻ Khờ" hoặc Thiên Tôn, sống cuộc đời theo bối cảnh thiết lập và các mối quan hệ xã hội hiện tại, bề ngoài thì mọi thứ đều bình thường.

Về việc NPC "La Phù" này có tiềm ẩn vấn đề gì không, có liên lạc với đồng đội, làm liên lụy khiến họ cũng bị đá ra ngoài hay không, các lá Ẩn Chính hiện cũng không chắc chắn, bởi vì trước đó họ vào đây đều hành động riêng lẻ.

Dựa trên nỗi lo này, trước khi chủ động thoát khỏi giấc mơ, Franca đã cố gắng lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình.

Lúc đó, màn hình của cô dừng ở chương trình nhỏ "Hộp nghiền thông tin", cô chọn nút "Xóa tất cả thông tin trên điện thoại này".

— Đây là một phần của phương án dự phòng. Trong quá trình ăn cơm với Chu Minh Thụy, ngoại trừ mười mấy giây ngắn ngủi cho anh ta xem tên Wechat, màn hình điện thoại của Franca trong suốt thời gian còn lại đều hiển thị trạng thái đang chạy của "Hộp nghiền thông tin". Dùng lời của chính Franca thì là, sau khi ra khỏi nhà tối nay, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để xóa dữ liệu bỏ chạy bất cứ lúc nào. Cô sợ Thiên Tôn sẽ thuận thế quét danh bạ của cô, đánh dấu những phần khả nghi để xử lý.

Franca thò tay vào "Hành Lý Lữ Khách", không quá ngạc nhiên nhưng vẫn vui mừng khi phát hiện đặc tính phi phàm của xác nữ sống lại Panatiya và các bộ phận cơ thể tương ứng đều ở bên trong, chân thực, hiện hữu, có thể chạm tới.

Nhưng tương ứng, "Bộ Giáp Ngạo Mạn" đã không còn nữa, biến mất trong không khí.

"Vờ lờ, ranh giới giữa giấc mơ và hiện thực thực sự bị Lừa Gạt rồi, mình sắp không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực nữa..." Đối với việc này, Franca cũng không bất ngờ, nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc.

Đây chính là sự đáng sợ của Tồn Tại Vĩ Đại sao?

Nếu ngài "Kẻ Khờ" muốn duy trì, và nhận được sự giúp đỡ nhất định, đô thị mộng cảnh hoàn toàn có thể trở thành hiện thực, miễn là không tự mình thoát ra!

Suy nghĩ theo hướng này, thế giới thực biết đâu cũng là giấc mơ của Vị Đó thuở ban đầu... May quá may quá, Ngài ấy đã tỉnh lại, cũng đã phân tách rồi...

Franca, người từng đọc không ít thần thoại nước ngoài trước khi xuyên không, tự nhiên có những liên tưởng nhất định.

Cô xuống giường, định đi vệ sinh giải quyết nỗi buồn.

Đây là việc đầu tiên cô làm mỗi ngày sau khi thức dậy.

Đi được vài bước, Franca đột nhiên dừng lại.

Cô hoàn toàn không có cảm giác buồn tiểu, hơn nữa bụng còn no căng, như vừa được ăn một bữa ngon lành.

Franca lập tức lấy gương ra, dùng bói toán xác định ngày tháng hiện tại:

Hiện thực cũng đã qua mấy ngày, cơ bản trùng khớp với giấc mơ, chỉ là có vẻ hơi lệch múi giờ — trong phòng ngủ này, tấm rèm cửa kéo kín để lọt vào chút ánh sáng hoàng hôn, bên ngoài trời vẫn chưa tối hẳn.

"Đô thị mộng cảnh dùng giờ Backlund?

"Mình ở trong đô thị mộng cảnh đã hơn một tuần rồi, hiện thực không thể không đói, không thể không đi vệ sinh... Vãi chưởng, ăn no trong mơ đồng nghĩa với việc ăn no trong hiện thực, nhận được dinh dưỡng tương ứng? Đi vệ sinh trong mơ đồng nghĩa với việc đi vệ sinh trong hiện thực rồi?

"Nhưng, nhưng trên người mình không có mùi hôi, quần cũng bình thường...

"Đây là 'Ghép Nối' chất thải ở đầu ra vào bồn cầu, xuống cống thoát nước?

"Hoặc là, trực tiếp mở một cánh cửa, tống sang không gian dị độ?

"Đúng rồi, Ludwig hình như từng nói trong đô thị mộng cảnh có một phần thức ăn là thật... Sao có thể là thật được?

"Mẹ ơi, sắp không phân biệt được mơ và thực thật rồi..."

Franca kinh ngạc tột độ, vừa ngỡ ngàng vừa buồn cười.

Mười mấy giây sau, tinh thần cô mới dịu lại, suy nghĩ về thu hoạch của cuộc thử nghiệm tối nay:

"Vào ban đêm ám chỉ cho Chu Minh Thụy về sự tồn tại của sức mạnh phi phàm, nhắc nhở anh ta về rủi ro sau này của ma dược 'Sát Thủ', sẽ bị đá ra khỏi giấc mơ... Nhưng không phải bị đá ngay tại chỗ, có một khoảng thời gian phản ứng, gần một giờ...

"Sau này có lẽ có thể tận dụng một giờ này để làm chút việc, ví dụ như nói thẳng toẹt ra chuyện 'Phù Thủy' sẽ biến hình cho Chu Minh Thụy biết...

"Nhưng có thể vừa nói ra từ 'Phù Thủy' sẽ bị đá ngay lập tức, sau này phải dùng thực nghiệm để xác nhận...

"Còn nữa, không thể quá tin vào thời gian phản ứng một giờ trong trường hợp này, cũng có thể là nếu Chu Minh Thụy đang nhìn thì sẽ không xảy ra chuyện gì bất thường, đợi chúng ta tạm biệt anh ta, kéo giãn khoảng cách, sẽ nhanh chóng bị đá...

"Lúc đó có hai loại ảnh hưởng, một là cố gắng đá mình ra khỏi giấc mơ, hai là đang thử biến mình thành Con Rối Bí Ẩn... Nhưng tốc độ biến thành Con Rối không khoa trương như mô tả trong tài liệu về người ở vị trí cao của Con đường 'Thầy Bói', giống như bị can nhiễu, xuất hiện sự giằng co... Sự đối kháng giữa ngài 'Kẻ Khờ' và Thiên Tôn?

"Nếu mình tìm được cách có thể cố gắng cầm cự một lúc mới bị đá ra khỏi giấc mơ, thì rất có thể mình đã biến thành con rối rồi, chi bằng chủ động thoát ra, giảm bớt hậu họa..."

Franca vừa nghĩ đến đây, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc".

"Ai đó?" Cô theo bản năng căng thẳng, mặc dù linh tính không hề cảnh báo.

"Tôi." Bên ngoài truyền đến hai giọng nói, một là của quý cô "Ma Thuật Sư", một là của quý cô "Thẩm Phán".

Franca thả lỏng.

Nếu chỉ có mình quý cô "Ma Thuật Sư", cô còn thầm lo lắng, vì đối phương là người ở danh sách cao con đường "Người Học Việc", có khả năng bị Thiên Tôn kia ảnh hưởng và lừa gạt. Nhưng bây giờ, quý cô "Thẩm Phán" cũng ở đây.

Có thể xin chữ ký rồi... Ừm, không được hỏi tại sao bút danh của quý cô "Ma Thuật Sư" trong đô thị mộng cảnh lại là "Cá mặn không có ước mơ"... Franca vui vẻ lấy giấy bút ra, mở cửa phòng, nhìn thấy hai vị nắm giữ lá Ẩn Chính đã thay quần áo khác.

Quý cô "Ma Thuật Sư" nhắc nhở:

"Cô cần đợi một ngày một đêm mới có thể vào lại giấc mơ."

"Vâng, tôi biết." Franca gật đầu.

Đây là điều được nhắc đến trong tài liệu.

...

Đô thị mộng cảnh, đường Công Nhân.

Một số người đi đường thấy Franca ngã xuống đất, định đến giúp đỡ thì Franca đã đứng dậy, sờ sờ cổ, cúi xuống nhặt những vật dụng rơi vãi trên mặt đất.

La San lúc này mới hoàn hồn, giúp nhặt một phần đồ trang điểm và gương bỏ vào túi xách.

"Vừa rồi sao thế?" Cô vừa nghi hoặc, vừa cảnh giác, lại vừa quan tâm hỏi Franca.

Franca nhìn La San, cười an ủi:

"Đừng lo, bệnh cũ ấy mà, nghỉ một lát là khỏi thôi."

Trước đây cô đâu có nói mình bị bệnh này... La San im lặng.

Franca nói tiếp:

"Chúng ta không đi dạo phố nữa nhé? Tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút."

Vừa nãy cô đâu có nói thế... La San "ừ" một tiếng.

Đợi hai người lên xe công nghệ, Lumian xòe năm ngón tay phải ra, gật đầu với Anthony.

Anthony nổ máy, lái xe đến ngã tư thì dừng lại.

Trong bóng tối, Jenna bước ra, giống như cuối cùng cũng đợi được xe công nghệ của mình, đi đến bên cạnh chiếc sedan màu xám.

Lumian hạ cửa kính xe xuống, nhìn thẳng phía trước nói:

"Tối nay cố gắng hạn chế tiếp xúc với cô ấy, tốt nhất là tìm một lý do không ngủ lại ở Vườn Đức Sáng."

Nói xong, không đợi Jenna trả lời, hắn kéo cửa kính lên, Anthony liền lái xe vào làn đường giữa.

Trên môi Jenna hằn vết răng cắn, hai tay nắm chặt thành nắm đấm lúc này mới buông lỏng ra.

Thấy Franca xảy ra chuyện bất thường, cô biết mình không nên đi cứu để tránh bị liên lụy, nhưng lý trí là một chuyện, tình cảm lại là chuyện khác, nhất là trong quá trình giãy giụa Franca con có cảm giác sắp chết.

Điều này khiến Jenna phải dùng nghị lực rất lớn mới kiểm soát được bản thân, phân biệt rõ ràng trạng thái của Franca, đợi được đến lúc cô ấy chủ động thoát ra.

Vườn Đức Sáng, tòa nhà số 5.

La San chia tay Franca ở tầng 15, trở về nhà mình.

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng chuông cửa.

Ngoài cửa là Jenna, người mang họ Giản tên Na trong đô thị mộng cảnh.

Khoảnh khắc nhìn thấy Jenna, La San há miệng định nói gì đó, rồi lại ngậm lại, giữ im lặng.

Jenna nhìn quanh một vòng, hạ thấp giọng nói:

"Hôm nay và ngày mai hạn chế tiếp xúc với La Phù, đừng thảo luận bất kỳ chuyện gì liên quan đến sức mạnh siêu phàm với cô ấy."

Biểu cảm của La San lập tức giãn ra, cô tuôn một tràng như đã kìm nén rất lâu:

"Tôi đã nói là Phù Phù có vẻ không bình thường mà. Ăn cơm xong với Chu Minh Thụy đi ra, cô ấy đột nhiên khác hẳn, đầu tiên là phát bệnh cấp tính, sau đó cứ như biến thành người khác...

"Đây là, đây là xảy ra vấn đề gì rồi?"

Jenna cân nhắc vài giây rồi nói:

"Cô có thể hiểu thế này, can thiệp vào lịch sử quá khứ là có hạn chế, là phải trả giá. Nếu không chúng ta tìm đến nhà Chu Minh Thụy, trực tiếp khống chế anh ta, kể lại đầu đuôi sự việc, rồi thể hiện năng lực, đưa ra bằng chứng, chẳng phải có thể khiến anh ta tin tưởng sơ bộ rồi sao?"

"Tôi hiểu rồi." La San chợt hiểu ra, "Phù Phù tối nay đã gợi ý về sự tồn tại của sức mạnh siêu phàm và vấn đề của ma dược 'Sát Thủ', chịu ảnh hưởng của lực tự sửa chữa lịch sử nên xảy ra vấn đề, bệnh cũ tái phát?

"Cô ấy hiện tại tương đương với một cô ấy khác, giống tình trạng trước đây của tôi?"

"Cô có thể hiểu như vậy." Jenna gật đầu, không giải thích chi tiết.

Cô trở về tầng 23, thấy Franca đang ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Lát nữa tôi đi thăm Lý Lộ, tối nay không về."

Trong hồ sơ thân phận, bố của Lý Lộ là Lý Minh, mẹ là Jenna.

Franca ngẩng đầu lên, cười nói:

"Bao giờ dẫn Lý Lộ đến chơi? Tôi có thể ngủ sofa mà."

"Xem ý kiến của bố thằng bé đã." Jenna cười cười, thu dọn đồ dùng cá nhân, rời khỏi căn phòng này.

Đi thang máy xuống tầng một, cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lumian:

"La San vẫn nhớ câu chuyện chúng ta kể cho cô ấy, nhớ sự giúp đỡ của chúng ta đối với cô ấy, hiện tại chưa thấy thay đổi gì.

"Franca chỉ biết những chuyện trên hồ sơ bối cảnh, chỉ nhớ các mối quan hệ xã hội trên danh nghĩa."

Chương 959: Suy Đoán Mới

Jenna không thực sự đến khu chung cư Tín Hồng tìm Lumian và Ludwig, mà chọn một khách sạn gần đó thuê một phòng, để xem bản thân có bị đá ra khỏi giấc mơ hay không.

Một đêm trôi qua bình yên, sau khi tỉnh dậy, cô lập tức quay lại Vườn Đức Sáng, ngồi ở một góc sảnh lớn, nghiêng người hướng về phía cửa thông vào bên trong khu chung cư.

Khoảng mười mấy phút sau, cô nhìn thấy Franca.

Franca vẫn đeo cặp kính gọng đen già dặn, ăn mặc theo phong cách nhân viên văn phòng khá bảo thủ.

Thấy vậy, Jenna thở phào nhẹ nhõm, thay đổi tư thế ngồi, quay lưng về phía Franca, tránh chạm mặt cô.

Mục đích cô dậy sớm quay lại khu chung cư là để xác nhận xem "La Phù" hiện tại có giữ nguyên phong cách hành xử như Franca trước đây hay không. Nếu đối phương gỡ bỏ ngụy trang, trang điểm và ăn mặc làm nổi bật đặc điểm bản thân, phô bày hết sức hấp dẫn của "Ma Nữ", cô sẽ phải cân nhắc tìm cớ ngăn cản "La Phù" đi làm, kéo dài thời gian một ngày.

Hiện tại xem ra, NPC "La Phù" sẽ tiếp tục duy trì phong cách của khoảng thời gian trước đó.

...

Tòa nhà Công nghệ, tầng 10.

Franca ngồi vào chỗ, thong thả pha cho mình một tách cà phê.

Lúc này, cô nhìn thấy Chu Minh Thụy bước vào, bèn cười nói:

"Tìm La San à? Cô ấy vẫn chưa đến đâu."

"Tôi tưởng hai người sẽ đi cùng nhau." Chu Minh Thụy không giấu sự ngạc nhiên.

Theo anh thấy, La San và La Phù dù ngoài mặt hay trong tối đều có quan hệ rất tốt, lại có mối liên hệ đặc biệt, thuộc kiểu sẽ chờ đợi nhau, cùng nhau đi làm.

Franca cười nói:

"Tôi hỏi rồi, cô ấy bảo có chút việc bận, bảo tôi không cần đợi."

"Ra là vậy..." Chu Minh Thụy gật đầu, quay người đi ra ngoài phòng hành chính.

Thời gian gần đây, tần suất anh tìm La San để hỏi thăm đủ loại tin tức trong công ty cao hơn trước rất nhiều, khiến một số kẻ rỗi hơi trong phòng hành chính bắt đầu đồn đại về mối quan hệ giữa anh và La San.

Chu Minh Thụy bước đi không nhanh không chậm đến cửa phòng hành chính, nhưng không đợi được câu "đợi một chút" của La Phù.

Thực ra hôm nay người anh muốn tìm không phải là La San, mà là La Phù. Anh vốn tưởng đối phương sẽ nhân cơ hội này ám chỉ thêm điều gì đó, ai ngờ, La Phù thậm chí còn không có ý định tán gẫu với anh, khách sáo pha chút xa lạ.

Chu Minh Thụy hơi nhíu mày, không quay đầu nhìn lại, đi thẳng ra khỏi phòng hành chính.

"Cảm giác có chút không đúng..." Anh vừa lầm bầm trong lòng thì nhìn thấy La San xách theo một cái bánh kẹp và một cốc sữa ngũ cốc đi tới.

"Chào buổi sáng." La San vui vẻ chào hỏi.

"Chào buổi sáng." Chu Minh Thụy cười nói, "Tôi vừa đi tìm cô, kết quả cô vẫn chưa đến, La Phù bảo cô có việc bận."

La San nhìn trái nhìn phải:

"Lại muốn tìm tôi hỏi thăm chuyện gì à?"

Hai người tán gẫu vài câu, rồi ai về phòng nấy.

Đột nhiên, điện thoại Chu Minh Thụy rung lên.

Anh lấy ra xem, là La San vừa mới nói chuyện xong gửi tin nhắn đến:

"Hôm nay đừng tìm La Phù nói chuyện gì cả, đợi ngày mai."

Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn này, Chu Minh Thụy còn tưởng quan hệ của hai cô gái đột ngột rạn nứt, bắt đầu kéo bè kết phái cô lập đối phương. Nhưng sau khi đọc kỹ lại lần nữa, anh đưa ra một kết luận sơ bộ:

"Ý của La San là, La Phù hôm nay có vấn đề, đừng tiếp xúc, ngày mai sẽ ổn?

"Tại sao lại có vấn đề? Hôm qua vẫn rất bình thường mà...

"Là vì tối qua đã nói chuyện với mình về máy bán hàng tự động, nước uống 'Sát Thủ', rắc rối sau này sao? Chuyện này hơi giống, hơi giống lúc 'Ngôi Sao' trong nhóm chat nhắc đến chuyện quan trọng thì đột nhiên mất mạng...

"Vấn đề là gì, do ai gây ra, tại sao hôm nay có, ngày mai lại hết?"

Trong đầu Chu Minh Thụy lóe lên hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, nhưng rất nhiều câu không tìm được lời giải thích hợp lý.

...

Tầng 13, phòng an ninh.

Lumian và đồng nghiệp trực cùng là lão Hạ đã tuần tra hết một lượt các tầng, không phát hiện nguy cơ mất an toàn nào.

Sau khi ngồi vào căn phòng trông giống nơi nghỉ ngơi cho bảo vệ hơn là văn phòng làm việc, Lumian lấy điện thoại ra.

Vì Franca đã thoát khỏi giấc mơ, có thể gặp mặt các lá Ẩn Chính, nên hắn không cần phải gửi kết quả thí nghiệm hôm qua cùng với chuyện Phó viện trưởng Bệnh viện Mục Thự nghi là Chủ mẫu Roland của Giáo Hội "Mẫu Thần Đại Địa" qua Tiệm Tạp Hóa Tinh Mộng nữa.

Kết quả thí nghiệm lần này phần lớn nằm trong dự liệu của hắn, điều duy nhất khiến hắn bất ngờ là:

Ký ức của La San vẫn còn, tất cả ký ức tương tác với Franca và Jenna đều vẫn còn!

"Điều này có nghĩa là chúng ta có thể 'bồi dưỡng' nhân vật trong mơ... Nhưng vẫn chưa xác định được nhân vật trong mơ biết được sự thật đến mức độ nào sẽ gây ra sự bất thường...

"Đến tương lai, biết đâu sẽ xuất hiện tình huống thế này: cả năm người chúng ta và những người nắm giữ đồng vàng sau này đều bị đá hoàn toàn ra khỏi giấc mơ, chỉ có thể đứng nhìn, nhưng lại có không ít nhân vật trong mơ kế thừa ý nguyện và sự nghiệp của chúng ta, vẫn đang nỗ lực đánh thức ngài 'Kẻ Khờ', mà bọn họ là một phần của giấc mơ, không thể bị đá ra ngoài!

"Đây là một sự thay đổi tư duy, không nhất thiết phải là người ngoại lai, không nhất thiết phải là chúng ta, NPC cũng có thể phát huy tác dụng...

"Đến lúc đó, ừm, những nhân vật trong mơ này sẽ không bị đá ra ngoài, nhưng có thể bị giết chết, bị ô nhiễm, giống như Thần Sứ vậy.

"Khi số lượng nhân vật trong mơ bị giết nhiều lên, đối với ngài 'Kẻ Khờ' liệu có được coi là một sự kích thích không? Đây cũng thuộc về tai nạn của đô thị mộng cảnh, lượng lớn nhân vật quan trọng chết hoặc sa ngã...

"'Ma Nữ' và 'Thợ Săn' à, thực sự là phải mang đến tai họa sao?"

Lumian tự giễu một câu, chọn "Tập đoàn Intis Green", vào giao diện trò chuyện.

Hắn hơi hất cằm, vẻ mặt lạnh lùng dùng nhập liệu bằng giọng nói gửi một tin nhắn đi:

"Việc gần đây anh làm thế nào rồi?"

Cách đó hai ba mét, lão Hạ đang ngồi trên một chiếc ghế khác nghe thấy giọng điệu và câu nói này, bỗng nhiên rùng mình một cái, có cảm giác thằng nhóc Lý Minh này sao còn ra dáng đội trưởng hơn cả Đội trưởng Từ.

Mấy phút sau, Green trả lời tin nhắn:

"Vẫn chưa tìm được cách để Hoàng Đào quay về vòng tay Mẫu Thân.

"Không có sự phối hợp và ngầm đồng ý của Hoàng Đào, rất nhiều việc chúng tôi không thể làm được. Hiện tại chỉ có thể dựa vào chức quyền của bộ phận an ninh để giám sát hành động của Chu Minh Thụy. Chúng tôi đã lắp camera lỗ kim và máy nghe lén ở chỗ ngồi của anh ta, cài trojan vào máy tính của anh ta. Điều này giúp chúng tôi phát hiện vấn đề ngay lập tức từ lịch sử duyệt web, lịch sử tìm kiếm, tình hình cuộc gọi anh cậu ta, kịp thời ngăn chặn.

"Mấy ngày trước, Chu Minh Thụy có ý định nghỉ việc, đã tìm kiếm quy trình cụ thể và những điều cần chú ý, nhưng sau đó anh ta không thực hiện, cũng không xem bài viết hay video về vấn đề này nữa.

"Không có sự phối hợp của Hoàng Đào, chúng tôi tạm thời không thể giữ anh ta lại bằng cách thăng chức tăng lương, phải giải quyết vấn đề này trước khi anh ta thực sự nghỉ việc."

Lumian đọc kỹ xong, cảm thấy Green, hay nói đúng hơn là những đứa con của "Mẫu Thân Vĩ Đại" trong đô thị mộng cảnh, hiện tại chưa hề nghĩ đến việc phối hợp với Thiên Tôn để biến Chu Minh Thụy thành "Phù Thủy". Họ chủ yếu là giám sát, quan sát, và muốn Chu Minh Thụy luôn ở lại trong Tập đoàn Intis nơi họ có ảnh hưởng rất lớn, không nghỉ việc rời đi.

"Cảm giác những đứa con của 'Mẫu Thân Vĩ Đại' hiện tại đang làm việc để duy trì sự cân bằng, và nắm bắt thông tin tình báo về những thay đổi mới nhất bất cứ lúc nào...

"Điều này cơ bản trùng khớp với phán đoán của các lá Ẩn Chính và mình về ý đồ của các Tà Thần..."

Lumian lầm bầm trong lòng hai câu, đứng dậy, đi đi lại lại trong văn phòng.

Hắn đang suy nghĩ cách lợi dụng Green và những đứa con khác của Mẫu Thân, cũng đang suy nghĩ về việc ngài "Kẻ Khờ" uống ma dược "Sát Thủ".

Thú thực, khi biết Thiên Tôn dụ dỗ ngài "Kẻ Khờ" uống ma dược "Sát Thủ", mưu đồ khiến Ngài ấy từng bước trở thành "Phù Thủy", thay đổi giới tính, từ đó dẫn đến vấn đề về nhận thức, Lumian cảm thấy hơi hoang đường.

Theo hắn thấy, Thần Linh đều là "Ngài" ngoại trừ một số ít con đường cần nhấn mạnh giới tính, thì chắc đều không quan tâm là nam hay nữ. Những tồn tại cổ xưa sống hàng ngàn hàng vạn năm có lẽ càng như vậy.

Ngài "Kẻ Khờ" thực sự sẽ vì biến thành phụ nữ mà xuất hiện vấn đề về nhận thức sao?

Nhớ lại việc ngài "Kẻ Khờ" yêu cầu gọi mình là "anh" thay vì "Ngài", Lumian coi như miễn cưỡng chấp nhận lý do này.

Đồng thời, hắn còn nghi ngờ Thiên Tôn muốn lợi dụng sự xung đột đặc tính phi phàm của các con đường không liền kề về mặt ý nghĩa tượng trưng để khiến ngài "Kẻ Khờ" điên loạn, từ đó chiếm thế thượng phong, giành chiến thắng — con đường "Ma Nữ" và "Thầy Bói", "Người Học Việc", "Kẻ Trộm" đều không phải là con đường liền kề.

Đợi khi giết chết xác nữ sống lại Panatiya, biết được nhiệm vụ của ả, cán cân trong lòng Lumian nghiêng về suy đoán Thiên Tôn muốn lợi dụng sự xung đột giữa các con đường không liền kề hơn:

Panatiya muốn khiến Chu Minh Thụy rơi vào lưới tình, sau khi anh ấy uống "Phù Thủy", thay đổi giới tính, vẫn không rời không bỏ. Điều này chẳng phải là giúp Chu Minh Thụy, giúp ngài "Kẻ Khờ" ổn định trạng thái tinh thần sao?

Chuyện này có chút mâu thuẫn với suy đoán mượn việc thay đổi giới tính để khiến nhận thức của ngài "Kẻ Khờ" xảy ra vấn đề.

Mà nếu ổn định trạng thái tinh thần là để Chu Minh Thụy uống ma dược "Ma Nữ" ở danh sách cao hơn, tích tụ thêm sự điên cuồng, thì dường như hợp lý hơn.

Bây giờ, Lumian suy nghĩ theo hướng này, lại nảy sinh nghi vấn mới:

Tại sao nhất định phải là ma dược "Sát Thủ", là con đường "Ma Nữ"?

Chỉ cần là ma dược của con đường không liền kề với "Thầy Bói", "Người Học Việc", "Kẻ Trộm" đều có thể đạt được mục đích mà...

Sớm biến thành phụ nữ quả thực có tác dụng của nó, sẽ mang lại mối nguy tiềm ẩn về mặt tinh thần?

Lại kết hợp với việc quá nửa thành viên trong đội ngũ chúng ta là "Ma Nữ", Thiên Tôn còn đặc biệt kéo một con rối "Ma Nữ" vào đô thị mộng cảnh... Liệu có phải chứng tỏ việc dụ dỗ Chu Minh Thụy uống ma dược "Sát Thủ" thay vì ma dược không liền kề khác còn có nguyên nhân sâu xa nào đó?

Lumian lập tức rà soát lại các đặc điểm đặc biệt của con đường "Ma Nữ" trong đầu.

Chỉ trong vài giây, hắn nghĩ đến một danh từ:

"Người Trong Gương"!

Trở thành "Phù Thủy", không chỉ biến thành phụ nữ, mà còn xuất hiện một "Người Trong Gương" tương ứng, cố định.

Bắt đầu từ danh sách này, các "Ma Nữ" có thể lợi dụng gương để tạo ra thế thân và sử dụng phép thuật tương ứng.

Mà theo kinh nghiệm hiện tại của Lumian, "Người Trong Gương" đều cực đoan hơn, hung ác hơn, âm độc hơn.

"Thiên Tôn thực ra muốn ngài 'Kẻ Khờ' xuất hiện một 'Người Trong Gương', sau đó thông qua việc làm gì đó với 'Người Trong Gương', hoặc để 'Người Trong Gương' làm gì đó, để đạt được mục đích giành chiến thắng trong cuộc đối đầu này? Lấy giả làm thật, biến giả thành thật?" Lumian chìm vào trầm tư.

Lúc này, điện thoại hắn rung lên, tin nhắn mới đến từ Anderson Hood.

Chương 960: Sự đặc biệt từng có

"Một cái tên khiến bạn ấn tượng sâu sắc" gửi một biểu cảm "Hi":

"Muốn chơi lại lần nữa không?"

"Hy vọng sẽ đặc sắc hơn tối qua." Lumian đưa điện thoại lên miệng, dùng nhập liệu bằng giọng nói trả lời một câu.

Lão Hạ ở gần đó nhìn hắn một cái, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và khao khát:

Cuộc sống của người trẻ thật phong phú...

Không hổ danh là người 22 tuổi đã có con 7 tuổi...

Tiếc là mình không dám...

Rất nhanh, Anderson trả lời Lumian:

"Anh chọn địa điểm đi, nơi nào thích hợp để thảo luận một số bí mật ấy."

"Được thôi." Lumian không từ chối.

"Thời gian là sáu giờ chiều, tôi thích ánh nắng mặt trời." Anderson gửi biểu tượng "OK".

Đợi Lumian trả lời "Không vấn đề gì", vị cựu thợ săn mạnh nhất Biển Sương Mù nhắn tin hỏi:

"Tại sao tên Wechat của anh là 'Đồ Ngốc', anh cảm thấy đầu óc mình không đủ thông minh sao?"

Lumian cười một tiếng nói:

"Tôi rất thích bài Tarot, cảm thấy lá bài 'Kẻ Khờ' cực ngầu, gọi mình là 'Đồ Ngốc' là một sự bắt chước."

"Đôi khi, con người ta luôn thích dùng những lý do đường hoàng để che giấu vấn đề của bản thân, đây là câu nói gần đây tôi rất thích, tặng cho anh đấy." Anderson trả lời một câu, gửi biểu tượng "Bye bye".

Lumian không trả lời nữa.

Nghỉ ngơi một lúc, hắn và lão Hạ lại đi tuần tra các tầng.

Đến tầng 10, khi tuần tra bên trong Tập đoàn Intis, Lumian thấy Chu Minh Thụy đi ra từ nhà vệ sinh công cộng.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Lumian khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

Hai ngày nay Chu Minh Thụy đều không gặp hắn, mà bảo vệ tuần tra các tầng quả thực là công việc hàng ngày, nên anh không tỏ ra cảnh giác, gật đầu đáp lại.

Hai người lướt qua nhau, Lumian tự nhiên kiểm tra xem xung quanh có nguy cơ hỏa hoạn hay không.

Hắn không nghĩ đến việc nhân cơ hội này ban ngày nhắc nhở Chu Minh Thụy về sự tồn tại của sức mạnh phi phàm. Một là hai bên chưa thân đến mức có thể trò chuyện, cho dù cố tình ám chỉ, đối phương cũng chưa chắc chịu nghe. Hai là phải đợi chuyện Franca bị đá ra khỏi giấc mơ thực sự kết thúc, nếu không sẽ không phân biệt được sự bất thường sau đó rốt cuộc là dư chấn của lời nhắc nhở tối qua, hay do sự thăm dò hôm nay gây ra.

Chu Minh Thụy thấy anh chàng bảo vệ Lý Minh này không có cử chỉ gì kỳ quái, cũng không nói ra lời nào kỳ quặc, sự nghi ngờ trong lòng lại vơi đi một chút.

...

Sáu giờ chiều, ánh nắng vẫn chiếu sáng quảng trường nhỏ trước trung tâm thương mại, chiếu sáng những thiết bị vui chơi giải trí dành cho trẻ em.

Trong một hình trụ được bịt kín bằng kính, sáu nhóm ghế ngồi đang xoay chậm chạp.

Ở giữa hình trụ liên tục phun ra những quả bóng nhựa đủ màu sắc bay về bốn phía, Ludwig cầm một cái vợt lưới có cán dài để hứng.

Lumian ngồi bên cạnh anh bé, giống như một phụ huynh thực thụ. Nhóm ghế ngồi bên cạnh họ thuộc về Anderson.

Anderson không có con cái, ngồi ở đây lại tỏ ra ung dung tự tại, thỉnh thoảng giơ vợt lưới lên hứng một quả bóng nhựa, hoàn toàn không có vẻ xấu hổ hay ngượng ngùng của người lớn đi nhầm vào khu vui chơi trẻ em mà không dắt theo trẻ em.

Lúc này, ngoài ba người bọn họ, không còn ai khác, mọi người đều đã về ăn tối.

"Nơi này rất kín đáo, sẽ không có ai làm phiền hay nghe lén, tôi cũng đã kiểm tra thiết bị rồi, không có vấn đề gì." Lumian cười nói với Anderson. "Tôi vốn định chọn vòng quay ngựa gỗ, nhưng không đủ riêng tư, không thích hợp thảo luận bí mật."

Trong khi nói chuyện, họ theo ghế ngồi xoay quanh trục giữa hình trụ liên tục.

"Cái này bù đắp hiệu quả cho tuổi thơ đã mất của tôi." Anderson nhìn Ludwig một cái, rồi quay sang nhìn Lumian nói, "Anh có thỉnh thoảng cảm thấy thế giới này không chân thực, rất nhiều người giống như những con rối trong nhà hát, thoạt nhìn thì bình thường, nhưng một số chi tiết lại khiến anh sợ hãi không?"

"Tại sao anh lại nói chuyện này với tôi, và bạn gái tôi?" Lumian không trả lời mà hỏi ngược lại.

Bạn gái ở đây ám chỉ Jenna.

Anderson bật cười, nói đầy ẩn ý:

"Bởi vì tôi cảm thấy các anh rất chân thực, chân thực hơn những người xung quanh."

Lumian cũng nở nụ cười:

"Đúng vậy, tôi cũng thỉnh thoảng cảm thấy thế giới này không chân thực, nó giống như một giấc mơ khổng lồ. Chúng ta tưởng như đang tự mình đưa ra lựa chọn, nhưng thực ra là bị tiềm thức của chủ nhân giấc mơ thúc đẩy, dẫn dắt. Đợi đến khi ngài ấy tỉnh lại, tất cả sẽ tan biến như bọt biển."

Trong tiếng nhạc phun bóng nhựa, nụ cười trên mặt Anderson càng rõ rệt:

"Chơi trò này có giới hạn thời gian, chúng ta không thể cứ ở đây mãi được.

"Không biết anh đã từng nghe đến cụm từ 'Di tích Thần chiến' chưa?"

Đây là đang xác nhận thân phận của nhau sao? Lumian nhìn ra ngoài hình trụ kính một cái, mỉm cười trả lời câu hỏi của Anderson:

"Từng nghe nói."

Bên ngoài cửa khu vui chơi trẻ em này, Anthony đang cầm điện thoại của Lumian và Anderson đứng đợi.

Anderson cười thở dài:

"Giao tiếp với anh quả thực nhẹ nhàng hơn nhiều so với giao tiếp với vị nào đó.

"Có người ấy mà, não của cậu ta có khi mọc trên găng tay boxing cũng nên."

Anderson tiếp tục nói:

"Tôi từng mạo hiểm ở 'Di tích Thần chiến', tiếp xúc với một số thứ nguy hiểm, dẫn đến bản thân xuất hiện một số thay đổi:

"Trong giấc mơ đủ đặc biệt, nếu chịu sự kích thích khá mạnh, tôi sẽ thoát khỏi trạng thái nằm mơ, giữ được sự tỉnh táo nhất định trong giấc mơ."

Đây chính là lý do anh phát hiện ra đô thị mộng cảnh không chân thực? Lumian không hỏi ngược lại Anderson, mà giữ im lặng.

Hắn hiện tại vẫn chưa rõ Khách sạn Họa Màu và Anderson rốt cuộc có quan hệ gì.

Anderson cười nói:

"Chuyến phiêu lưu đó vô cùng kích thích, tiếc là không thể viết vào trong một số cuốn sách, dù sao tôi cũng không phải nhân vật chính.

"Mấy năm gần đây, tôi thường xuyên nằm mơ, mơ thấy mình sống trong một đại đô thị như thế này, điều này khiến tôi tràn đầy mong đợi đối với giấc ngủ.

"Trong giấc mơ đó, tôi có khi là giáo viên dạy ngoại ngữ, có khi là họa sĩ không có thành tựu gì. Họ hẳn là cùng một người, chỉ là ở những trạng thái cuộc sống khác nhau.

"Sau đó, họa sĩ biến thành người câm, trình độ hội họa có sự thay đổi về chất.

"Tôi bị kích thích, tỉnh lại trong giấc mơ, có được sự tỉnh táo nhất định.

"Tôi phát hiện ra lại có người đưa tiền cho tôi, giúp tôi mở phòng tranh, mở khách sạn. Tri thức vạn ác ơi, còn có chuyện tốt như thế này sao? Vậy thì đương nhiên phải nhận rồi, sao có thể phụ lòng tốt của họ chứ?"

Nói cách khác, hình tượng trong mơ của Anderson vì nguyên nhân nào đó bị ô nhiễm, trở thành "Họa Sĩ" thực thụ, mà điều này cũng kích thích Anderson trong hiện thực, khiến ý thức của anh ta có thể dựa vào điểm đặc biệt của bản thân để tiến vào giấc mơ? Thế là, hình tượng trong mơ Anderson xuất hiện sự phân liệt, lúc thì là giáo viên lớp bồi dưỡng Anderson, cựu thợ săn mạnh nhất Biển Sương Mù, lúc thì là họa sĩ câm Anderson. Còn giáo viên lớp bồi dưỡng Anderson tiếp xúc với chúng ta là do phát hiện chúng ta cũng là người ngoại lai? Lumian gật đầu hiểu ra.

Tình trạng này thực ra khá giống với La San, chỉ là La San trong hiện thực không có điểm đặc biệt về phương diện giấc mơ, không thể đích thân tiến vào, đối kháng với sức mạnh ân huệ và sự ô nhiễm của Tà Thần.

"Thế nào, câu chuyện tôi bịa ra cũng khá đặc sắc chứ? Nhận xét chút đi." Anderson đột nhiên đổi giọng.

Lumian vỗ tay một cái:

"Phần tiếp theo của câu chuyện thì sao? Anderson trong hiện thực nếu không chủ động tiến vào giấc mơ, Anderson câm trong giấc mơ hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến anh ta."

Anderson xòe tay, cười nói:

"Anh có thể chắc chắn một trăm phần trăm là không ảnh hưởng không?"

"Không thể." Lumian thẳng thắn trả lời.

Anderson gật đầu với ánh mắt như nhìn trẻ em thất học cần được quan tâm:

"Hơn nữa, giấc mơ đó rất thú vị, cũng rất vui. Là con người, phải thường xuyên thay đổi cách giải trí chứ.

"Tôi từng nói với Danitz trong mơ, bảo cậu ta ban đêm cẩn thận với tôi khi biến thành người câm. Nhưng tiếc là, cậu ta không hiểu gợi ý của tôi. Nếu tôi có thể kiếm được vài thứ, ngụy trang thành Edwina, cậu ta chắc chắn sẽ chủ động động não hơn, suy ngẫm lời tôi nói."

"Anh đã vẽ họa sĩ câm vào tranh? Anh cũng sở hữu trình độ hội họa sau khi thay đổi về chất?" Lumian hỏi về chuyện tối qua.

La San cũng từng vẽ một bản thân khác, sau khi được Franca giúp đốt đi, trạng thái của cô ấy đã tốt hơn nhiều...

Anderson đang mượn tay mình để "điều chỉnh" trạng thái bản thân?

Anderson tặc lưỡi một cái:

"Anh ban ngày và anh ban đêm chẳng phải dùng chung một cơ thể sao?

"Sự thay đổi của cơ thể là chung."

Lumian đăm chiêu truy hỏi:

"Trong giấc mơ, 'Họa Sĩ' hẳn là không thể khiến thứ mình vẽ thực sự bước ra khỏi trang giấy, có quá nhiều trở ngại."

Tất cả năng lực lẽ ra đều bị áp chế ở mức Danh sách 7 mới đúng, vậy mà Anderson hôm qua có thể tự do hoạt động quanh khu chung cư, trước khi vào phòng tranh còn có thể nói chuyện.

Anderson cười nói: "Giấc mơ luôn tồn tại một số điều đặc biệt và ngoại lệ. Nếu chủ nhân giấc mơ tượng trưng cho lỗi, thì giấc mơ của ngài ấy tất nhiên sẽ tồn tại một số lỗi. Đây là sự thể hiện một phần tượng trưng của ngài ấy trong giấc mơ, trừ khi ngài ấy kiểm soát rất tỉnh táo, nếu không thì không thể tránh khỏi.

"Anderson câm vốn dĩ không tồn tại, chỉ là một trạng thái khác của tôi, nhưng anh ta lại ẩn giấu trong suy nghĩ, trong nhận thức của chủ nhân giấc mơ. Cho nên một khi tôi vẽ ra, anh ta không cần xâm nhập từ bên ngoài vào cũng có thể biến thành thật, nhưng anh ta không thể rời khỏi phòng tranh, cũng rất yếu ớt."

Hóa thân của ngài "Kẻ Khờ" từng quen biết một Anderson câm, hoặc từng nghĩ đến dáng vẻ của Anderson khi bị câm? Lumian khẽ gật đầu nói:

"Vậy người dẫn tôi vào phòng tranh là bản thân anh?"

Nụ cười trên mặt Anderson càng rõ rệt:

"Đương nhiên. Sau khi tôi vào phòng tranh, nhân lúc anh xem những bức tranh sơn dầu đó, tôi đã rời đi thông qua một bức tranh để sẵn, đồng thời kích hoạt bức tranh Anderson câm.

"Đó là phòng tranh của tôi, tương đương với sân nhà của 'Thợ Săn', chắc chắn sẽ có bố trí thêm.

"Sau đó tôi thay quần áo, anh không nhận ra sao?"

"Tại sao anh lại thay quần áo?" Lumian thăm dò hỏi.

Anderson lại nở nụ cười:

"Đùa chút thôi."

Đây là phong cách của Anderson... Những "Thợ Săn" thành công đều có xu hướng thích chơi khăm à? Lumian chấp nhận cách giải thích của Anderson, nếu là hắn, biết đâu cũng sẽ làm như vậy.

Anderson nhìn thiết bị giải trí sắp hết giờ:

"Bây giờ đến lượt tôi hỏi rồi chứ?

"Các anh đến đây muốn làm gì?"

Đây không giống câu hỏi, mà giống một sự xác nhận hơn.

"Khiến chủ nhân giấc mơ tỉnh lại với trạng thái tốt nhất, nhân tính nhất." Lumian trả lời đơn giản.


Anderson đột nhiên cười cười: "Mấy hôm trước có một người nước ngoài đến lớp bồi dưỡng tham quan, lão ta cũng chân thực giống như các người."

"Lão tên là gì?" Lumian hỏi với vẻ mặt bình tĩnh.

Lúc này, bóng nhựa ngừng phun, ghế ngồi cũng quay chậm dần rồi dừng hẳn.

Anderson đứng dậy, mỉm cười nói:

"Zarathustra."

Chương 961: Trong Mơ Ngoài Mộng

Lại là gã Zarathustra đó... Ông ta đến Lớp Bồi Dưỡng Giấc Mơ cũng là để đợi Chu Minh Thụy, hay có mục đích khác? Lumian dắt tay Ludwig bước ra khỏi khu vực ghế ngồi, vừa chờ nhân viên đến mở cửa khu vui chơi, vừa cười nói với Anderson:

"Anh có nói chuyện với lão không?"

Anderson đút hai tay vào túi quần, cười một tiếng:

"Lão nói lão muốn tác động sâu sắc đến một người và loại bỏ một số người."

Người muốn tác động sâu sắc là Chu Minh Thụy? Những người muốn loại bỏ là ai? Tại sao Zarathustra lại nói chuyện này với Anderson? Một trong những mục đích lão đến Lớp Bồi Dưỡng Giấc Mơ là để tìm Anderson, tìm Anderson câm đại diện cho "Hội Ảo Tưởng"? Điều này tượng trưng cho sự hợp tác giữa Thiên Tôn và vị Tà Thần của "Hội Ảo Tưởng"? Lumian đi về phía cửa đã mở, nói với vẻ tùy ý:

"Những người giống như Danitz?"

Điều hắn muốn hỏi là, Zarathustra muốn loại bỏ những nhân vật trong mơ giống Thần Sứ Danitz, hay là những người ngoại lai như nhóm hắn?

Anderson giơ ngón tay cái lên, đi xuống mấy bậc thang ở cửa:

"Lúc đó tôi nghĩ mãi không hiểu tại sao người đầu tiên bị xử lý lại là Danitz, cậu ta thì có thể phát huy tác dụng gì chứ? Chắc là do may mắn thôi, phải xử lý kẻ may mắn trước tiên."

Trong tình huống mọi người đều bị áp chế xuống Danh sách 7, may mắn quả thực rất quan trọng... Nghe ý của Anderson thì cái chết của Thần Sứ là do Zarathustra và Anderson câm cùng làm? Anderson câm tham gia đồng nghĩa với việc bản thân anh ta cũng tham gia, có cơ hội âm thầm phá đám, ảnh hưởng đến tiến độ sự việc. Cho nên thi thể Thần Sứ mới bị chúng ta phát hiện sớm, thay vì được đưa đến nhà xác bệnh viện Mục Thự để "sống lại" theo kế hoạch đã định? Lumian gật đầu đăm chiêu.

Hắn cảm thấy Anderson đã mượn hình tượng trong mơ là người câm để can thiệp vào hành động của Zarathustra, khiến đối phương chỉ đạt được mục đích loại bỏ Danitz, không thể sử dụng thành công thi thể Thần Sứ.

— Lumian hiện không chắc Zarathustra là Zaratul nhiều hơn hay "Loki" nhiều hơn, nên dùng trực tiếp tên trong mơ để gọi.

Mẹ kiếp, chính là anh làm đấy Anderson, thảo nào báo cảnh sát ngay lập tức... Điều này cũng giải thích tại sao chúng ta lại bắt gặp cái chết của Thần Sứ, đây không phải trùng hợp... Lumian thầm mắng vài câu, đi lướt qua Anthony, không lấy lại điện thoại, Anderson cũng vậy.

Nhân lúc trên quảng trường nhỏ vắng người, hắn nhìn về phía màn hình lớn của trung tâm thương mại đang chiếu quảng cáo, hỏi với tư thế đang đi dạo:

"Anh mở Khách sạn Tranh Màu để làm gì?"

"Vừa vào đã có người dúi cho một cục tiền, dúi cho một cái khách sạn đang sửa, anh có từ chối không? Đối mặt với viên đạn bọc đường, ăn lớp đường, ném trả viên đạn, chẳng phải là lựa chọn rất bình thường sao?" Anderson mỉm cười hỏi lại.

"Nhưng nhiều lúc, lớp đường cũng có độc, hoặc không kịp ném trả viên đạn. Chẳng lẽ người ta nhét một đứa con vào bụng anh, anh cũng nhận à?" Lumian, Thần Tử tạm thời của "Mẫu Thân Vĩ Đại" cảm thán.

Anderson ngẩn người một giây, rồi cười nói:

"Nếu đã nhét vào rồi, không muốn cũng phải nhận thôi. Nếu sau đó không phá được, thì đành phải vun đắp tình cảm cha con cho tốt vậy."

Lumian đổi câu hỏi:

"Kẻ đứng sau giật dây những người đưa tiền đưa khách sạn cho anh muốn làm gì?"

Anderson nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói:

"Chẳng phải tôi đã đến tìm các cậu rồi sao?"

Suy nghĩ trong đầu Lumian xoay chuyển thật nhanh, lờ mờ hiểu được ý trong lời nói của Anderson:

Một trong những mục đích của vị Tà Thần "Hội Ảo Tưởng" là ngáng chân Thiên Tôn, duy trì sự cân bằng của giấc mơ. Anderson chính vì nắm được điểm mấu chốt này mới chủ động tiếp xúc với nhóm hắn, nói thẳng thắn như vậy.

Anderson nhìn về phía trước, đi về phía khu ẩm thực phía sau trung tâm thương mại:

"Trước đây tôi đọc được một câu trên mạng, rất thú vị.

"Câu đó là: Vừa sợ anh em khổ, lại vừa sợ anh em đi Land Rover."

"Thú vị thật." Lumian cảm thấy Anderson không cần ám chỉ rõ ràng thế này, hắn hoàn toàn có thể hiểu được.

Anderson tiếp tục nói:

"Khách sạn ấy mà, luôn có khách trọ, đến từ những nơi khác nhau."

Nói đến đây, anh ta bỗng chỉ vào hình vẽ phun sơn trên biển hiệu một cửa hàng:

"Tranh vẽ rất phức tạp, nó vừa là thông tin, vừa là cánh cửa dẫn đến vương quốc ảo tưởng. Nếu có thể thiết lập trật tự hoàn chỉnh, chân thực trong thế giới trong tranh, thì liệu nó có biến thành thế giới gần như chân thực không?"

Đây là đang ám chỉ điều gì? Ám chỉ mục đích có thể có của vị Tà Thần "Hội Ảo Tưởng"? Lumian thiếu thông tin then chốt, chỉ có thể hiểu đại khái Anderson đang nói gì, không thể làm rõ ý nghĩa thực sự của những lời này.

Từ những kiến thức hiện có, hắn cảm thấy vị Tà Thần "Hội Ảo Tưởng" cũng muốn chiếm giữ nhiều con đường hơn, giống như "Mẫu Thân Vĩ Đại", "Mẫu Thụ Dục Vọng". Và những con đường Ngài ta nhắm đến có thể là "Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn", "Nhà Bác Học" tượng trưng cho thông tin; con đường "Người Học Việc" tượng trưng cho khái niệm "Cửa", thế giới khác, không gian; cũng như hai con đường "Luật Sư", "Trọng Tài" có thể mang lại trật tự chân thực cho thế giới trong tranh.

Trong lúc Lumian suy nghĩ, Anderson chỉ vào một cửa hàng, bật cười:

"Tôi đã bảo thế giới sẽ tồn tại lỗi mà, nhìn kia kìa."

Lumian nhìn theo, phát hiện đó là một quán nhỏ tên là "Ẩm thực Loen", chủ yếu bán trà đá ngọt và bánh nướng Desi.

"Loen làm gì có ẩm thực? Đây tuyệt đối là lỗi." Anderson nói với vẻ châm chọc.

Lumian gật đầu:

"Đúng vậy."

Trong chuyện này, hai người Intis dễ dàng đạt được sự đồng thuận.

Còn Ludwig thì ồn ào:

"Con muốn ăn!"

...

Khu Nhà Hát Lớn, phố Mũ Đen, trong một căn hộ.

"Phù Thủy" Nicaea ngồi trước bàn trang điểm, nương theo ánh sáng đèn khí gas treo tường, tỉ mỉ kẻ lông mày, thoa phấn.

Đột nhiên, phía sau cô ta, trên chiếc ghế tựa gần cửa sổ, một bóng người hiện ra.

Đó là Franca với tư thế thoải mái.

Franca lẳng lặng nhìn Nicaea, không lên tiếng.

Sau khi nói chuyện với quý cô "Ma Thuật Sư" và quý cô "Thẩm Phán" về lý do mình bị đá khỏi giấc mơ và vấn đề Phó viện trưởng bệnh viện Mục Thự, cô đã nghỉ ngơi một ngày. Tranh thủ trước khi quay lại giấc mơ, cô đặc biệt đến thăm cấp dưới của mình, hỏi xem gần đây có tiến triển gì không.

Không thể làm kiểu cấp trên giao nhiệm vụ xong là biến mất tăm, không hỏi han gì, coi như mất tích được!

Mười mấy giây sau, Nicaea mới cảm nhận được gì đó, kín đáo điều chỉnh hướng gương trang điểm.

Thấy là cấp trên trực tiếp, cô ta thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại nói:

"Chào buổi tối, thưa quý cô."

"Chào buổi tối, dạo này thế nào?" Franca không hỏi thẳng chuyện của Đảng Hoàng Đế.

— Cô vẫn chưa liên lạc với "007", vì "007" gần đây đang tham gia khóa huấn luyện đặc biệt, dường như có hy vọng giành được một suất trở thành Bán Thần.

Biểu cảm Nicaea thay đổi liên tục, có chút đấu tranh và đau khổ, lại pha chút bất cần đời nói:

"Tôi trở thành tình nhân của Gruel rồi."

Gruel là một trong những tâm phúc của thủ lĩnh Đảng Hoàng Đế Louis Gustav.

Tiến độ này hơi nhanh đấy, cô trở thành "Phù Thủy" hình như chưa bao lâu... Franca không hỏi cảm nhận hiện tại của Nicaea, giọng bình tĩnh nói:

"Gruel có nói gì không?"

Thấy cấp trên không hỏi về quá trình tâm lý và trải nghiệm thực tế khi làm tình nhân, sự day dứt, xấu hổ và bực bội trong lòng Nicaea dịu đi không ít.

Cô ta hồi tưởng lại rồi nói:

"Hắn nói Louis dạo này hơi phiền não, tỏ ra rất nóng nảy, nguyên nhân dường như là không liên lạc được với một nhân vật quan trọng nào đó."

"Nhân vật quan trọng nào?" Franca truy hỏi.

"Gruel cũng không biết, chỉ xác định có một nhân vật quan trọng như vậy, nhân vật khiến Louis rất tự tin." Nicaea lắc đầu.

Không liên lạc được với Đại Đế Roselle trong gương? Franca chợt nảy ra suy nghĩ này.

Cô khẽ gật đầu nói:

"Nghĩ cách làm rõ nhân vật quan trọng đó là ai và nắm bắt động thái thực tế của Đảng Hoàng Đế."

Nói xong, bóng dáng cô nhanh chóng mờ đi, biến mất trên ghế tựa.

Nicaea lặng lẽ nhìn người phụ nữ này rời đi, đưa tay phải lên, chậm rãi vuốt ve từ má xuống môi.

Franca trực tiếp trở về biệt thự sang trọng, không đi tìm "Ma Nữ Đen" báo cáo việc mình đã hoàn toàn tiêu hóa ma dược "Thống Khổ".

Chưa nói đến việc Giáo Phái Ma Nữ có thưởng cho cô ma dược "Tuyệt Vọng" khi cô tạm thời chưa lập công mới hay không, cho dù có, cô cũng không thể thực sự đi tổ chức nghi thức, cho nên cứ kéo dài thì hơn.

Ăn tối xong, gần đến nửa đêm, Franca đứng dậy, đi về phòng mình.

Quý cô "Thẩm Phán" có dáng người hơi thấp vừa tiễn cô về phòng vừa dặn dò:

"Lần thứ hai quay lại giấc mơ, hoạt động với thân phận cũ, kinh nghiệm hiện tại là sẽ không có quá nhiều khác biệt so với lần đầu. Nhưng đến lần thứ ba, chúng tôi phát hiện một số thử nghiệm vốn sẽ không bị đá khỏi giấc mơ cũng sẽ khiến bản thân bị đá, dường như đã bị Thiên Tôn kia đánh dấu đơn giản.

"Vì vậy, bây giờ cô phải chú ý xem có thay đổi nhỏ nào so với lần trước không, để xác định việc trở thành đối tượng bị chú ý bắt đầu từ lần vào giấc mơ thứ hai hay thứ ba. Còn nữa, mấy ngày tới đừng làm những phép thử quá khích, cô vừa bị đá ra, cần phải đợi một chút."

"Vâng, tôi sẽ chú ý." Franca nhớ trong tài liệu có nhắc đến chuyện này.

Lên lầu, đến cửa phòng, quý cô "Thẩm Phán" nói thêm:

"Rất nhiều thứ chúng tôi không thể đưa cho các cô, để các cô mang vào trong mơ, vì chúng tôi đã sử dụng trong mơ, chúng cũng bị đánh dấu rồi.

"Nếu các cô muốn kiếm tiền, còn một cách là cử một người đến Công ty Điện ảnh Hall thuộc Tập đoàn Hall ứng tuyển. Quý cô 'Chính Nghĩa' tuy không thể vào giấc mơ nữa, nhưng với tư cách là 'Người Dệt Mộng' và người nắm giữ lá Ẩn Chính, cô ấy vẫn có thể gây ảnh hưởng một chút đến giấc mơ."

"Đã hiểu." Franca cười đáp, "Cảm ơn các cô."

Cô liền vào phòng, nằm lại lên giường, nắm chặt Đồng Vàng May Mắn trong lòng bàn tay.

Hôm qua cô đã thử rồi, nếu không để Đồng Vàng May Mắn bên cạnh, cô chỉ ngủ bình thường, mơ bình thường, thỉnh thoảng lóe lên một chút đoạn phim về đô thị mộng cảnh, giống như những gì "La Phù" nhìn thấy và nghe thấy.

Franca nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store