ZingTruyen.Store

[Quyển 6/Xong/Chưa Beta] Túc Mệnh Chi Hoàn/Vòng Tròn Định Mệnh

Chương 1036: Xứng đáng

langyennhu

Trong rạp chiếu phim.

Franca "hử" một tiếng, vì cô cảm thấy ma dược "Tuyệt Vọng" của mình đã hoàn toàn tiêu hóa.

Kế hoạch của Lumian đã thành công? Franca đột nhiên nảy ra ý nghĩ này.

Mặc dù không rõ Lumian thực sự muốn làm gì, làm như thế nào, nhưng cô nhớ Lumian đã nói, một khi ma dược "Tuyệt Vọng" của mình tiêu hóa xong, điều đó có nghĩa là hành động lần này đã đạt được mục đích dự kiến, ngài "Kẻ Khờ" sẽ tỉnh lại ở một mức độ nhất định, giấc mơ sẽ hoàn toàn tan rã sau vài phút nữa.

Franca theo bản năng nhìn về phía Gehrman Sparrow ở chếch phía trước, thấy mái nhà rạp chiếu phim đang sụp xuống từng tấc một, nhưng những vật nặng tương ứng không hề rơi xuống ghế ngồi và sàn nhà, mà rơi vào hư không, trực tiếp biến mất không thấy đâu.

Cùng lúc đó, trên người những khán giả ít ỏi có mặt, từng tia sáng trắng tách ra, bay vào cơ thể Gehrman Sparrow.

Franca chợt hiểu ra những tia sáng trắng này là gì:

Là ấn tượng, nhận thức và sự hiểu biết của những khán giả khác nhau về nhân vật Gehrman Sparrow!

Khi giấc mơ sắp sụp đổ, những khán giả này bộc lộ bản chất hư ảo, sau đó ký ức tương ứng tự tách ra, dưới dạng neo và thông tin trở thành dưỡng chất làm phong phú thêm hình tượng Gehrman Sparrow.

Từ khắp nơi trong thành phố mộng cảnh, còn có nhiều tia sáng trắng tương tự đang lao nhanh tới.

Chuyện này thực sự đã thành công... Franca vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn về phía khoảng không không còn bị mái rạp chiếu phim che khuất.

Bầu trời vốn dĩ chỉ u ám nay đã sụp đổ từng mảng lớn, để lộ ra bóng tối sâu thẳm đáng sợ và sương mù xám trắng mờ nhạt.

Giống như một ngôi nhà bị động đất làm sập tường, nhưng cột kèo vẫn còn, khung xương vẫn đó.

...

Bên trong ga tàu cao tốc Dương Đô.

Chu Minh Thụy đứng bên mép bóng tối sâu thẳm, nghe Lumian nói ma dược "Tuyệt Vọng" của hắn đã hoàn toàn tiêu hóa, trên mặt hiện lên nụ cười ôn hòa:

"Vậy là tốt rồi."

Lumian sững người:

"Ngài 'Kẻ Khờ'?"

Chu Minh Thụy gật đầu:

"Giờ là ta rồi."

Anh mỉm cười nói:

"Các cậu làm tốt lắm."

Lumian cười đáp:

"Nếu không phải Ngài phong ấn phần lớn sức mạnh của Thiên Tôn, bao gồm cả khả năng tư duy của Ngài, chúng tôi không thể nào thành công được."

Lumian vẫn cẩn thận dùng từ "phong ấn" để mô tả trạng thái ban đầu của Chu Minh Thụy, nhưng sự thật chưa chắc đã như vậy.

Trước đó hắn luôn nói như vậy, trộn lẫn thật giả để kể cho Thiên Tôn nghe về suy đoán, phán đoán và kế hoạch của mình, ngoài việc muốn câu giờ, còn có ý đồ củng cố nhận thức này của Thiên Tôn.

Tất nhiên, bất kể điều này là thật hay giả, qua ngày hôm nay, nó sẽ trở thành sự thật!

Chu Minh Thụy lắc đầu cười:

"Chỉ dựa vào bản thân ta, có thể hạn chế được Thiên Tôn đã vô cùng khó khăn, không có sự giúp đỡ của các cậu, kết cục có thể sẽ hoàn toàn khác.

"Ví dụ, nếu các cậu không loại bỏ Zaratul trước, hành động hôm nay chắc chắn sẽ có sóng gió, 'Thế Giới' tỉnh lại có thể sẽ chỉ về phía Thiên Tôn.

"Và nếu không có sự giúp đỡ của những người bạn ở Tây đại lục, Thiên Tôn cuối cùng vẫn có khả năng lật ngược tình thế."

Hóa ra hậu chiêu của Thiên Tôn, phần chuẩn bị nhằm ứng đối với những bố trí mà vị Thượng Đế nguyên sơ kia để lại, đã bị một số tồn tại ở Tây Đại Lục chặn lại, ngăn cản... Mình vốn dĩ chỉ định tranh thủ thời gian, lợi dụng sự che giấu của "Nữ Thần Đêm Tối", hoàn thành việc dung hợp ba hình tượng Gehrman Sparrow trước khi hậu chiêu của Thiên Tôn thực sự phát huy tác dụng... Thiên Sư, hay là Minh Đạo Nhân? Lumian "ừm" một tiếng, cảm thán nói:

"Đúng vậy, không có sự nỗ lực và chuẩn bị trước đó của các lá Ẩn Chính, hôm nay chúng tôi dù có giải mã được ý nghĩa thực sự của tất cả các biểu tượng, cũng không kịp tạo ra nhân vật Gehrman Sparrow, chỉ có thể trơ mắt nhìn cục diện nghiêng về phía Thiên Tôn.

"Tương tự, không có sự ám chỉ của Bành Đăng và Amon, chúng tôi hiện tại có thể vẫn đang tìm kiếm phương hướng, trong khi đòn chí mạng của Thiên Tôn sắp giáng xuống..."

Thấy Lumian nhận thức rất tỉnh táo và lý trí về điểm này, Chu Minh Thụy hài lòng gật đầu.

Lumian không kể tiếp về sự đóng góp của Stiano, Leodro, Anderson và những người khác, mà vội vàng hỏi:

"Ngài 'Kẻ Khờ', Aurore, chị gái tôi, thực sự có thể sống lại sao?"

Chu Minh Thụy nhìn Lumian, giọng điệu ôn hòa nói:

"Trong trường hợp mảnh vỡ linh hồn bị phong ấn trong cơ thể cậu chưa tan biến, nếu cậu là người phi phàm con đường 'Thầy Bói', đã thăng cấp lên 'Kỳ Tích Sư', thì dưới sự giúp đỡ của ta, có thể 'ghép nối' một lần hồi sinh của cậu cho mảnh vỡ linh hồn chị gái cậu, để cô ấy thực sự trở về.

"Nhưng hiện tại, cậu chỉ có thể dựa vào sự hồi sinh của con đường 'Ma Nữ', tách chị gái cậu ra trong tương lai."

Thấy Lumian chìm vào suy tư, Chu Minh Thụy bổ sung:

"Cậu đã không thể đổi con đường nữa. Hơn nữa, sau khi cậu thăng cấp lên 'Ma Nữ Tuyệt Vọng', mảnh vỡ linh hồn của Aurore và cậu đã có sự dung hợp ở mức độ nhất định. Nếu cậu lợi dụng con đường 'Mặt Trời' để quay ngược về trạng thái ban đầu, mảnh vỡ linh hồn của cô ấy sẽ không chịu nổi, tan biến hoàn toàn."

Lumian im lặng vài giây rồi hỏi:

"Sự hồi sinh hoàn thành bằng con đường 'Ma Nữ' trong tương lai có phải là sự hồi sinh về mặt bản chất, sự hồi sinh thực sự không?"

"Đúng." Chu Minh Thụy thở dài nói, "Nhưng nguyện vọng thường bị bóp méo, cách thức thực hiện chưa chắc đã là điều cậu mong muốn. Giống như lúc đầu cậu cứu tín đồ của ta, ta đã chú ý đến cậu, dự cảm tương lai cậu sẽ đóng vai trò quan trọng trong chuyện giấc mơ, nên đã cho cậu hơi thở sương mù xám và dấu ấn của ta. Nhưng ta không ngờ, lời tiên tri này lại được thực hiện theo cách quanh co như vậy, hành vi của ta cũng là một phần của lời tiên tri."

"Hóa ra lão già đó là tín đồ của Ngài." Lumian chợt hiểu ra.

Hắn bình thản cười một tiếng:

"Không có hơi thở sương mù xám, có lẽ tôi vĩnh viễn không thể gặp được Aurore, vĩnh viễn sẽ không có đoạn đời ở làng Cordu, mà Aurore vẫn sẽ bị 'Ngày Cá Tháng Tư' chú ý, vẫn sẽ bị Roche Louise Sanson quấy rầy, nói không chừng ngay cả cơ hội sống lại cũng không có."

Nói đến đây, Lumian hít sâu một hơi:

"Tôi hiểu rồi.

"Chỉ cần là sự sống lại về mặt bản chất, sự sống lại thực sự, hình thức thực hiện như thế nào tôi cũng chấp nhận được."

Chu Minh Thụy khẽ gật đầu, đưa bàn tay phải ra:

"Có thể đưa bình nước 'Suối Người Đàn Bà Samaritan' mà ngài Azik đã xử lý cho ta rồi."

Lumian vừa lấy chiếc bình vàng nhỏ từ "Hành lý của Lữ Khách" ra, vừa thắc mắc hỏi:

"Ngài 'Kẻ Khờ', Gehrman Sparrow đã 'ra đời', Ngài không cần thiết phải uống bình nước suối này nữa chứ? Thiên Tôn bị phong ấn trong cơ thể Ngài, Ngài uống cũng bằng ngài uống, hơn nữa, thứ này đối với Chân Thần Danh sách 0 chỉ có hiệu quả rất nhỏ."

Chiếc bình vàng nhỏ đột nhiên xuất hiện trên tay phải Chu Minh Thụy, còn trong tay Lumian đã trống không.

"Ta còn phải ngủ tiếp một thời gian." Chu Minh Thụy mỉm cười nói, "Bây giờ chính là cơ hội để dung hợp Thiên Tôn, để chống lại Ngài ấy tốt hơn, mà chai nước suối này là vật môi giới.

"Gehrman Sparrow sẽ trở thành 'Kẻ Khờ', thể hiện một chút ý chí của ta, cho đến khi ta hoàn toàn tỉnh lại."

"Vẫn phải dung hợp với Thiên Tôn sao?" Lumian nghi hoặc hỏi.

Chu Minh Thụy gật đầu:

"Đúng vậy, vừa dung hợp vừa đối kháng, đây là con đường duy nhất hiện tại."

"Vậy chẳng phải có nghĩa là..." Lumian đột ngột ngậm miệng lại, hắn nhớ ra một kiến thức thần bí mình từng biết.

Dấu ấn tinh thần của Đấng Tạo Hóa ban đầu trong đặc tính phi phàm là bất diệt, của Thượng Đế Nguyên Sơ và Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn cũng vậy!

Chu Minh Thụy cười nói:

"Bất kể ta có giành chiến thắng thế nào, các cậu giúp ta thế nào, về lâu dài, cậu chiến thắng cuối cùng trong cuộc đối đầu này chắc chắn là Thiên Tôn."

Thấy Lumian im lặng, Chu Minh Thụy với vẻ mặt ôn hòa tiếp tục nói:

"Phần lớn con người đều biết mình chỉ có vài chục năm tuổi thọ, trong tương lai không xa chắc chắn sẽ ra đi, nhưng điều đó không ngăn cản họ tận hưởng cuộc sống của mình, không ngăn cản họ làm những việc có ý nghĩa, không ngăn cản họ vui vẻ, đau khổ, bi thương, cảm động, thỏa mãn và nhớ nhung.

"Cậu nhìn từ La San và những trải nghiệm trong khoảng thời gian này cũng thấy rồi đó, trong giấc mơ cũng có không ít điều chân thực, tận cùng của tuyệt vọng có thể còn tiềm ẩn hy vọng, và ánh hào quang trong khoảnh khắc có lẽ có thể chỉ hướng đến sự vĩnh hằng."

Lumian nhất thời không nói nên lời.

Mười mấy giây sau, hắn mới cảm thán:

"Ngày nào cũng phải đối kháng, bị xâm thực, cố gắng dung hợp, cứ kéo dài mấy vạn năm, mấy chục vạn năm, thậm chí lâu hơn nữa, liệu có mệt không?

"Liệu có giống như trước đây, rõ ràng vẫn giữ được nhận thức về bản thân, nhưng lại đột nhiên phát hiện mình trong gương mang nụ cười xa lạ?"

"Sẽ." Chu Minh Thụy cười thở dài, "Đợi ta hoàn toàn tỉnh lại lần này, ngoại trừ phần tình cảm và nhân tính mãnh liệt nhất, rực cháy nhất của Chu Minh Thụy và Klein Moretti, những thứ khác rất có thể sẽ không còn là ta của hiện tại nữa."

Đây không phải là giọng điệu suy đoán.

"Còn về vấn đề có mệt hay không..." Giọng điệu Chu Minh Thụy trở nên sinh động hơn một chút, "Chắc chắn là rất mệt rồi, nhưng không còn cách nào khác, dù sao cũng phải có người làm việc này chứ?"

Suy nghĩ của Lumian rối bời, hỗn loạn, hắn mấp máy môi nói:

"Có đáng không?"

Chu Minh Thụy nhìn hắn, đột nhiên lùi lại một bước, rơi vào bóng tối sâu thẳm kia.

Anh không tan biến nhanh chóng như những nhân vật trong mơ khác khi rơi vào bóng tối này, mà chầm chậm chìm xuống như đang ở trong nước biển.

Chu Minh Thụy đưa tay phải lên, đưa bình nước "Suối Người Đàn Bà Samaritan" lên miệng, uống cạn.

Sau đó, anh đang từ từ chìm xuống, nhìn Lumian bên ngoài bóng tối sâu thẳm, nở một nụ cười hiền hòa y như lúc nãy, nói với giọng điệu bình thản:

"Đáng."

Nói xong, anh bỗng nháy mắt trái với Lumian, chẳng hề trầm ổn, chẳng hề nghiêm túc, càng không giống ngài "Kẻ Khờ" xa rời quần chúng.

Lumian cứ nhìn mãi cho đến khi Chu Minh Thụy chìm sâu vào bóng tối, ngay cả bóng dáng mờ ảo cũng biến mất không thấy đâu.

Hắn lẩm bẩm một mình:

"Đáng..."

Trong rạp chiếu phim, cùng với việc những luồng sáng trắng đó dung hợp, cùng với việc Chu Minh Thụy biến mất trong bóng tối sâu thẳm, Gehrman Sparrow vốn đang đứng ngây người như đang ngủ say, đột nhiên ngẩng đầu.

Anh mở mắt ra, ánh mắt sắc bén dường như có thể xuyên thấu qua cặp kính gọng vàng.

Bầu trời của thành phố mộng cảnh từ đây hoàn toàn tách rời, tất cả các ngôi nhà sụp đổ ầm ầm, những hình tượng nhân vật như Green, Trương Khánh mờ ảo đến mức hoàn toàn tan rã.

Franca đầu tiên là mơ màng, sau đó tỉnh lại.

Cô nhìn thấy cả một phòng đầy người, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ từ tận đáy lòng trên khuôn mặt quý cô "Chính Nghĩa", nhìn thấy quý cô "Ma Thuật Sư" đang uống rượu vang đỏ, nhìn thấy ánh sáng trong trẻo và rực rỡ.

Ngoài cửa sổ nắng đẹp.

-

AAAAAAAAAAAAAA TÔI YÊU KLEIN, TÔI YÊU CHU MINH THỤY , TÔI YÊU NGÀI KẺ KHỜ!!!

Rõ ràng cuối quyển 1 anh còn nói với gương ma là mình sợ, thế nhưng khi được Lumian hỏi hi sinh hết thảy như vậy có đáng không, anh vẫn không chần chừ trả lời rằng "Đáng". Sao mà Ngài peak quá QAQ Đúng là bias mà tui yêu nhất truyện.

Mục đích tui làm Túc Mệnh cũng vì Klein, muốn chứng kiến rốt cuộc chặng đường này của anhrồi sẽ đến đâu. Dẫu kết thúc có thuộc về Thiên Tôn như lời anh nói đi chăng nữa, ít nhất tui cũng có thể chứng kiến được đến đó.

Ca ngợi Kẻ Khờ, mãi một lòng trung thành với Ngài.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store