Quyen 2 Edit Mau Xuyen Nu Phu Nghich Tap H
"Ư..." Trong máu nổi lên từng đợt tê ngứa, như có con kiến nho nhỏ gặm cắn ở đỉnh tim, Ninh Uyển không khỏi tràn ra một tiếng hừ nhẹ. Nhẹ nhàng khẽ động, vải gai thô ráp cọ vào da, như có luồng điện lưu chạy khắp cơ thể nhưng lại khiến cơn ngứa ngáy trong xương càng thêm dữ dội.
Thân xác nàng được đào tạo trong chốn thanh lâu, vốn chính là trong vạn người chọn một, so với người thường càng mẫn cảm hơn. May mà nàng tâm tính trầm ổn, quay đầu nhìn về phía cửa sổ mờ mờ, yên lặng thầm tính toán trong lòng. Ngày thứ mười, Bồ Cô Chân không hề có manh động gì, bọn họ cũng không có di dời đi đâu, cũng không thấy tung tích người của Hách Liên Sanh.Từ ngày ấy, cái khó ló cái khôn kích thích Bồ Cô Chân, hắn liền tự mình hầu hạ nàng lau thân thể, thay cho nàng bộ đồ bằng vải gai tầm thường nhìn không ra nơi sản xuất. Ba bữa mỗi ngày cũng không chậm trễ, đơn giản lại không mất vẻ tinh xảo, còn biến đổi da dạng —— hơn phân nửa là sợ nàng từ thức ăn đoán ra vị trí.
Dù sao ngày bị bắt ở suối nước nóng đã bị nhìn thấy hết, đánh cược cũng chỉ là một bước cuối cùng, Bồ Cô Chân thường thường vượt quá hành vi khuôn phép —— chẳng hạn đầu ngón tay đụng tới hai vú no đủ của nàng, Ninh Uyển cũng chỉ có thể chịu đựng. Mỗi ngày Bồ Cô Chân tới tìm nàng chẳng qua cũng chỉ để ba hoa khoác lác, từ phong thổ nhân tình* đến bài binh bố trận, Ninh Uyển không thể không căng tinh thần ra ứng phó. Chỉ là thân thể biến hóa càng lúc càng lớn, nàng lúc này mới phản ứng lại, Bồ Cô Chân không phải thật sự muốn trổ tài học* chinh phục nàng, mà là ở trong đồ ăn của nàng hạ xuân dược mãn tính...*Phong thổ nhân tình: Chỉ khí hậu, địa thế, tập quán, lễ tiết....của một địa phương
*Tài học: tài năng và học vấnĐê tiện, vô sỉ! Cũng đúng, hắn vốn không phải là chính nhân quân tử gì, Ninh Uyển lúc ấy dùng lời ngăn cản hắn nhưng cũng không nói hắn không được sử dụng bất kỳ thủ đoạn đặc thù nào. Mỗi ngày cùng hắn nói chuyện, ngoại trừ vẻ thưởng thức không che giấu trong mắt hắn, cũng dần có chút dục vọng nhất định phải có được.Không biết tại sao, trong đầu Ninh Uyển hiện lên khung cảnh trước kia, hơi thở ấm áp phun sau gáy nàng, ôn nhu pha chút ngang ngược chống lại ham muốn của nàng, khi chăm sóc thân thể nàng mang theo hơi thở dốc khắc chế, nàng thế nhưng lại cảm thấy có một cỗ nhiệt lưu yên lặng đi xuống.
Dừng lại! Tội gì nhớ tới cái người nhẫn tâm kia, nhưng vẫn khống chế không được suy nghĩ miên man, nàng đi rồi, hắn có giận nàng hay không? Hay vẫn là tiếp tục dùng biện pháp khác để đạt được đại sự của mình? Hoặc là... Hắn sẽ đến tìm nàng, giải cứu nàng như một chiến binh giáng trần, cứu nàng thoát khỏi chiếc lồng tối tăm nơi nàng đã mất hết nhân phẩm này chứ?"Đừng mơ nữa. Đến cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn bỏ mình, không phải sao?"
Ninh Uyển trong lòng cảm thấy thống khổ, chưa từng nhận ra Bồ Cô Chân đã đến, hắn đưa tay nâng cằm nữ tử trước mắt: "Nữ nhân, khó thấy được ngươi xuất thần, chính là đang nhớ nhung ai?""Thế tử tự đa tình." Ninh Uyển quay mặt đi, lộ ra cổ ngọc tao nhã, "Ta chỉ là không nghĩ tới, thế tử thế nhưng sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy."
Bồ Cô Chân nghe vậy bật cười ha ha: "Ta cũng không phải là mấy cái người ngụy quân tử miệng đầy nhân nghĩa đạo đức giả ở Đại Hữu kia, chưa đạt được mục đích, dùng chút thủ đoạn có tính là gì. Ngươi quả nhiên không giống người thường, tiêu hồn tán này do thầy tế tộc ta bí chế mà thành, ít nhất cũng phải ăn mười lăm ngày mới có hiệu quả. Mà ngươi ——"Đôi mắt nam nhân chặt chẽ nhìn thẳng nữ nhân trước mắt, cho dù ở trong phòng giam tối tăm, một thân da thịt tuyết trắng oánh nhuận phát sáng, trước ngực nhô lên độ cong đẹp mắt, ngày ấy ở suối nước nóng thấy nàng trước nhô sau vểnh sóng nhũ mông căng, tà hỏa ứ đọng vụt vụt chạy xuống dưới bụng.
Hắn tiến đến vành tai xinh xắn trắng nõn của nữ nhân, hạ thấp giọng nói, môi mỏng khẽ thổi: "Chỉ cần mười ngày đã có cảm giác. Hiện tại có phải hai viên vú hơi trướng lên, bụng dưới giống như có lửa đốt, tao huyệt bên dưới giống như một cái miệng đói khát, muốn ngậm lấy thứ gì đó tráng kiện làm dịu cơn khát..."Ninh Uyển bị hắn câu đến hơi thở không đều, cấm địa lâu không bị đụng chạm kia giống như muốn mất khống chế, nàng cắn cắn môi: "Thế tử, xin ngài hãy nhớ kỹ lời nói ngày đó."
Bồ Cô Chân thưởng thức đủ vẻ đỏ hồng trên mặt nàng, mới thấp giọng nở nụ cười: "Tất nhiên nhớ rõ, ta thật muốn xem một nữ tử Đại Hữu, có thể cứng rắn kiên trì được bao lâu!"
Thân xác nàng được đào tạo trong chốn thanh lâu, vốn chính là trong vạn người chọn một, so với người thường càng mẫn cảm hơn. May mà nàng tâm tính trầm ổn, quay đầu nhìn về phía cửa sổ mờ mờ, yên lặng thầm tính toán trong lòng. Ngày thứ mười, Bồ Cô Chân không hề có manh động gì, bọn họ cũng không có di dời đi đâu, cũng không thấy tung tích người của Hách Liên Sanh.Từ ngày ấy, cái khó ló cái khôn kích thích Bồ Cô Chân, hắn liền tự mình hầu hạ nàng lau thân thể, thay cho nàng bộ đồ bằng vải gai tầm thường nhìn không ra nơi sản xuất. Ba bữa mỗi ngày cũng không chậm trễ, đơn giản lại không mất vẻ tinh xảo, còn biến đổi da dạng —— hơn phân nửa là sợ nàng từ thức ăn đoán ra vị trí.
Dù sao ngày bị bắt ở suối nước nóng đã bị nhìn thấy hết, đánh cược cũng chỉ là một bước cuối cùng, Bồ Cô Chân thường thường vượt quá hành vi khuôn phép —— chẳng hạn đầu ngón tay đụng tới hai vú no đủ của nàng, Ninh Uyển cũng chỉ có thể chịu đựng. Mỗi ngày Bồ Cô Chân tới tìm nàng chẳng qua cũng chỉ để ba hoa khoác lác, từ phong thổ nhân tình* đến bài binh bố trận, Ninh Uyển không thể không căng tinh thần ra ứng phó. Chỉ là thân thể biến hóa càng lúc càng lớn, nàng lúc này mới phản ứng lại, Bồ Cô Chân không phải thật sự muốn trổ tài học* chinh phục nàng, mà là ở trong đồ ăn của nàng hạ xuân dược mãn tính...*Phong thổ nhân tình: Chỉ khí hậu, địa thế, tập quán, lễ tiết....của một địa phương
*Tài học: tài năng và học vấnĐê tiện, vô sỉ! Cũng đúng, hắn vốn không phải là chính nhân quân tử gì, Ninh Uyển lúc ấy dùng lời ngăn cản hắn nhưng cũng không nói hắn không được sử dụng bất kỳ thủ đoạn đặc thù nào. Mỗi ngày cùng hắn nói chuyện, ngoại trừ vẻ thưởng thức không che giấu trong mắt hắn, cũng dần có chút dục vọng nhất định phải có được.Không biết tại sao, trong đầu Ninh Uyển hiện lên khung cảnh trước kia, hơi thở ấm áp phun sau gáy nàng, ôn nhu pha chút ngang ngược chống lại ham muốn của nàng, khi chăm sóc thân thể nàng mang theo hơi thở dốc khắc chế, nàng thế nhưng lại cảm thấy có một cỗ nhiệt lưu yên lặng đi xuống.
Dừng lại! Tội gì nhớ tới cái người nhẫn tâm kia, nhưng vẫn khống chế không được suy nghĩ miên man, nàng đi rồi, hắn có giận nàng hay không? Hay vẫn là tiếp tục dùng biện pháp khác để đạt được đại sự của mình? Hoặc là... Hắn sẽ đến tìm nàng, giải cứu nàng như một chiến binh giáng trần, cứu nàng thoát khỏi chiếc lồng tối tăm nơi nàng đã mất hết nhân phẩm này chứ?"Đừng mơ nữa. Đến cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn bỏ mình, không phải sao?"
Ninh Uyển trong lòng cảm thấy thống khổ, chưa từng nhận ra Bồ Cô Chân đã đến, hắn đưa tay nâng cằm nữ tử trước mắt: "Nữ nhân, khó thấy được ngươi xuất thần, chính là đang nhớ nhung ai?""Thế tử tự đa tình." Ninh Uyển quay mặt đi, lộ ra cổ ngọc tao nhã, "Ta chỉ là không nghĩ tới, thế tử thế nhưng sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy."
Bồ Cô Chân nghe vậy bật cười ha ha: "Ta cũng không phải là mấy cái người ngụy quân tử miệng đầy nhân nghĩa đạo đức giả ở Đại Hữu kia, chưa đạt được mục đích, dùng chút thủ đoạn có tính là gì. Ngươi quả nhiên không giống người thường, tiêu hồn tán này do thầy tế tộc ta bí chế mà thành, ít nhất cũng phải ăn mười lăm ngày mới có hiệu quả. Mà ngươi ——"Đôi mắt nam nhân chặt chẽ nhìn thẳng nữ nhân trước mắt, cho dù ở trong phòng giam tối tăm, một thân da thịt tuyết trắng oánh nhuận phát sáng, trước ngực nhô lên độ cong đẹp mắt, ngày ấy ở suối nước nóng thấy nàng trước nhô sau vểnh sóng nhũ mông căng, tà hỏa ứ đọng vụt vụt chạy xuống dưới bụng.
Hắn tiến đến vành tai xinh xắn trắng nõn của nữ nhân, hạ thấp giọng nói, môi mỏng khẽ thổi: "Chỉ cần mười ngày đã có cảm giác. Hiện tại có phải hai viên vú hơi trướng lên, bụng dưới giống như có lửa đốt, tao huyệt bên dưới giống như một cái miệng đói khát, muốn ngậm lấy thứ gì đó tráng kiện làm dịu cơn khát..."Ninh Uyển bị hắn câu đến hơi thở không đều, cấm địa lâu không bị đụng chạm kia giống như muốn mất khống chế, nàng cắn cắn môi: "Thế tử, xin ngài hãy nhớ kỹ lời nói ngày đó."
Bồ Cô Chân thưởng thức đủ vẻ đỏ hồng trên mặt nàng, mới thấp giọng nở nụ cười: "Tất nhiên nhớ rõ, ta thật muốn xem một nữ tử Đại Hữu, có thể cứng rắn kiên trì được bao lâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store