Quyen 2 Edit Mau Xuyen Nu Phu Nghich Tap H
Bởi vì rau quả trong biệt viện đều là hàng chất lượng cao, không chỉ tươi mới mà còn phong phú chủng loại, hơn nữa trong viện có rất nhiều kỳ trân dị thảo, thỏ con nuôi vừa mập vừa tròn, một thân lông trắng như tuyết bóng loáng, hai con mắt trơn trượt giống như hắc diệu thạch dưỡng trong đầm sâu, nghịch ngợm mà linh động.
Chân sau của nó dài mà chân trước ngắn, cái đuôi tròn ngắn ngủn giống như một quả cầu tơ nhỏ dán ở trên mông mập mạp, thời điểm nhảy nhót vui vẻ rung rung vểnh lên, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.Lúc này chân sau nó phát lực, thân thể mập mạp xông lên, muốn nhảy lên giường Hách Liên Sanh, lại không biết có phải đánh giá sai độ cao hay không, chân trước vừa đặt lên mép giường, liền bốp một tiếng ngã xuống ——
Hách Liên Sanh nhìn nó ngồi dưới đất vẻ mặt ngốc manh, cười ha hả.Lỗ tai thật dài của thỏ nhỏ nhẹ nhàng chuyển động, trong miệng phát ra âm thanh "xì xào", quay đầu đi dùng cái mông mập mạp đối với Hách Liên Sanh, còn dùng sức giậm chân sau.
"Chà, giờ còn thẹn quá hóa giận hử?" Hách Liên Sanh khom lưng ôm tiểu bạch thỏ lên, không màng nó vặn vẹo, đưa bàn tay to đến dưới bụng mềm mại của nó xoa xoa một trận, hắn vốn là muốn sờ sờ tiểu thỏ nhà mình có trướng khí hoặc táo bón hay không, nhưng xúc cảm mượt mà này quá mức thoải mái, liền xoa không dứt.Thỏ con trừng mắt nhìn một lát, liền quên mình còn đang tức giận, vươn đầu lưỡi nhỏ nhắn phấn nộn liếm bàn tay kia của nam nhân. Đầu lưỡi nó khô, cơ hồ không có nước bọt, trên mặt lưỡi có gai nhỏ, ra sức lại nghiêm túc liếm liếm, khí tức nam nhân liền thô nặng lên.
Nháy mắt, thỏ con biến thành một thiếu nữ thân mềm mại lăn tới lăn lui trong lòng nam nhân, nàng ôm cổ nam nhân làm nũng: "A Sanh hư."Hách Liên Sanh giơ tay không nhẹ không nặng vỗ mông nhỏ không an phận của nàng, buồn cười nói: "Ta hư chỗ nào?"
"A Sanh tốt." Tiểu Ngọc cắn môi nghĩ nghĩ, "Nữ nhân ngày đó hư!"Nghe vậy Hách Liên Sanh không khỏi ngây ngẩn cả người, ngày đó lúc Chân thị tới, Tiểu Ngọc hóa thành thỏ con ở trong hoa viên trốn rất kỹ, lại chưa từng gặp mặt, làm sao có thể vô cớ nói bà ta xấu chứ?
Hai bàn tay nhỏ bé của Tiểu Ngọc vuốt ve mặt mày anh tuấn, hãy còn lẩm bẩm: "Nữ nhân hư! Từ sau khi nàng tới, A Sanh liền không vui vẻ, nơi này lúc nào cũng nhăn."Nàng vừa rồi cố ý thay đổi nguyên hình càn quấy mới chọc cho tướng quân nhà nàng lộ ra nụ cười.
Hách Liên Sanh kinh ngạc chăm chú nhìn khuôn mặt hơi buồn rầu của Tiểu Ngọc, hắn vẫn cho rằng Tiểu Ngọc của hắn, ngây thơ thuần khiết không biết ưu sầu là gì, cũng hy vọng nàng có thể dưới sự bảo vệ của mình vĩnh viễn bảo trì phần ngây thơ này, tất cả khốn khổ hỗn loạn bên ngoài đều để một mình hắn gánh vác. Hắn cho rằng mình làm đủ tốt, không nghĩ tới vẫn là trong lúc lơ đãng tiết lộ cảm xúc.Hắn mấy ngày này sầu lo chính là Võ An Hầu phủ phức tạp như thế, đơn thuần như Tiểu Ngọc tự xử thế nào được. Mà biên cương chiến sự thường xuyên, vả lại đánh trận nguy hiểm trùng trùng, cũng không phải nơi Tiểu Ngọc có thể thường xuyên ở.
Nhưng... Hóa ra cũng có một người không vì mục đích gì, chỉ vì cảm nhận được cảm xúc của hắn mà lo lắng cho hắn, là sự tình tốt đẹp biết bao.Hóa ra sẽ có một người vô điều kiện đứng về phía hắn, đơn giản chỉ vì hắn ngẫu nhiên nhíu mày liền mắng Chân thị giả nhân giả nghĩa kia là nữ nhân hư.
Giờ khắc này, hắn ở trong lòng thề, mặc kệ nàng trước mắt là người hay yêu, sau này cả đời đều phải toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng chu toàn, vì nàng chắn gió che mưa.Hách Liên Sanh nghiêm túc nhìn nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chứa sầu muộn của nàng lên, hôn lên đôi môi hơi chu của nàng, không liên quan đến tình dục.
"A Sanh?" Tiểu Ngọc cảm thấy tướng quân lúc này có chút kỳ quái."Tiểu Ngọc, ngày mai ta mang nàng đi tới một nơi rất nhiều người, chơi rất vui, được không?" Vừa vặn Phương Quân Trì hẹn hắn hỗ trợ cổ vũ tạo thế.
Trong lòng Tiểu Ngọc lo sợ: "Người... rất nhiều rất nhiều sao?" Nàng tuy rằng tu được hình người, nhưng trong mắt nàng những nhân loại cao lớn dị thường kia vẫn khiến nàng sợ hãi."Ừ, rất nhiều, nhưng có ta." Tiểu Ngọc phải quen với việc ở chung với con người.
"Được."
Chân sau của nó dài mà chân trước ngắn, cái đuôi tròn ngắn ngủn giống như một quả cầu tơ nhỏ dán ở trên mông mập mạp, thời điểm nhảy nhót vui vẻ rung rung vểnh lên, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.Lúc này chân sau nó phát lực, thân thể mập mạp xông lên, muốn nhảy lên giường Hách Liên Sanh, lại không biết có phải đánh giá sai độ cao hay không, chân trước vừa đặt lên mép giường, liền bốp một tiếng ngã xuống ——
Hách Liên Sanh nhìn nó ngồi dưới đất vẻ mặt ngốc manh, cười ha hả.Lỗ tai thật dài của thỏ nhỏ nhẹ nhàng chuyển động, trong miệng phát ra âm thanh "xì xào", quay đầu đi dùng cái mông mập mạp đối với Hách Liên Sanh, còn dùng sức giậm chân sau.
"Chà, giờ còn thẹn quá hóa giận hử?" Hách Liên Sanh khom lưng ôm tiểu bạch thỏ lên, không màng nó vặn vẹo, đưa bàn tay to đến dưới bụng mềm mại của nó xoa xoa một trận, hắn vốn là muốn sờ sờ tiểu thỏ nhà mình có trướng khí hoặc táo bón hay không, nhưng xúc cảm mượt mà này quá mức thoải mái, liền xoa không dứt.Thỏ con trừng mắt nhìn một lát, liền quên mình còn đang tức giận, vươn đầu lưỡi nhỏ nhắn phấn nộn liếm bàn tay kia của nam nhân. Đầu lưỡi nó khô, cơ hồ không có nước bọt, trên mặt lưỡi có gai nhỏ, ra sức lại nghiêm túc liếm liếm, khí tức nam nhân liền thô nặng lên.
Nháy mắt, thỏ con biến thành một thiếu nữ thân mềm mại lăn tới lăn lui trong lòng nam nhân, nàng ôm cổ nam nhân làm nũng: "A Sanh hư."Hách Liên Sanh giơ tay không nhẹ không nặng vỗ mông nhỏ không an phận của nàng, buồn cười nói: "Ta hư chỗ nào?"
"A Sanh tốt." Tiểu Ngọc cắn môi nghĩ nghĩ, "Nữ nhân ngày đó hư!"Nghe vậy Hách Liên Sanh không khỏi ngây ngẩn cả người, ngày đó lúc Chân thị tới, Tiểu Ngọc hóa thành thỏ con ở trong hoa viên trốn rất kỹ, lại chưa từng gặp mặt, làm sao có thể vô cớ nói bà ta xấu chứ?
Hai bàn tay nhỏ bé của Tiểu Ngọc vuốt ve mặt mày anh tuấn, hãy còn lẩm bẩm: "Nữ nhân hư! Từ sau khi nàng tới, A Sanh liền không vui vẻ, nơi này lúc nào cũng nhăn."Nàng vừa rồi cố ý thay đổi nguyên hình càn quấy mới chọc cho tướng quân nhà nàng lộ ra nụ cười.
Hách Liên Sanh kinh ngạc chăm chú nhìn khuôn mặt hơi buồn rầu của Tiểu Ngọc, hắn vẫn cho rằng Tiểu Ngọc của hắn, ngây thơ thuần khiết không biết ưu sầu là gì, cũng hy vọng nàng có thể dưới sự bảo vệ của mình vĩnh viễn bảo trì phần ngây thơ này, tất cả khốn khổ hỗn loạn bên ngoài đều để một mình hắn gánh vác. Hắn cho rằng mình làm đủ tốt, không nghĩ tới vẫn là trong lúc lơ đãng tiết lộ cảm xúc.Hắn mấy ngày này sầu lo chính là Võ An Hầu phủ phức tạp như thế, đơn thuần như Tiểu Ngọc tự xử thế nào được. Mà biên cương chiến sự thường xuyên, vả lại đánh trận nguy hiểm trùng trùng, cũng không phải nơi Tiểu Ngọc có thể thường xuyên ở.
Nhưng... Hóa ra cũng có một người không vì mục đích gì, chỉ vì cảm nhận được cảm xúc của hắn mà lo lắng cho hắn, là sự tình tốt đẹp biết bao.Hóa ra sẽ có một người vô điều kiện đứng về phía hắn, đơn giản chỉ vì hắn ngẫu nhiên nhíu mày liền mắng Chân thị giả nhân giả nghĩa kia là nữ nhân hư.
Giờ khắc này, hắn ở trong lòng thề, mặc kệ nàng trước mắt là người hay yêu, sau này cả đời đều phải toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng chu toàn, vì nàng chắn gió che mưa.Hách Liên Sanh nghiêm túc nhìn nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chứa sầu muộn của nàng lên, hôn lên đôi môi hơi chu của nàng, không liên quan đến tình dục.
"A Sanh?" Tiểu Ngọc cảm thấy tướng quân lúc này có chút kỳ quái."Tiểu Ngọc, ngày mai ta mang nàng đi tới một nơi rất nhiều người, chơi rất vui, được không?" Vừa vặn Phương Quân Trì hẹn hắn hỗ trợ cổ vũ tạo thế.
Trong lòng Tiểu Ngọc lo sợ: "Người... rất nhiều rất nhiều sao?" Nàng tuy rằng tu được hình người, nhưng trong mắt nàng những nhân loại cao lớn dị thường kia vẫn khiến nàng sợ hãi."Ừ, rất nhiều, nhưng có ta." Tiểu Ngọc phải quen với việc ở chung với con người.
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store