ZingTruyen.Store

Quyen 2 Edit Mau Xuyen Nu Phu Nghich Tap H

Sau khi hắn bước vào, không gian vốn đã chật hẹp nhất thời trở nên chật chội vô cùng. Chu Đình Thâm nhấc chân nhắm ngay ngực Tống Đức, hung hăng đạp mạnh xuống.

Ninh Uyển tựa hồ nghe được âm thanh xương sườn gãy, Tống Đức xụi lơ trên đất như con búp bê vải rách nát, trong miệng còn phát ra tiếng hút khí "A a".

"Chu thiếu, là anh em chúng tôi không làm tốt phận sự." Bốn người cúi đầu đứng im, cố gắng giữ giọng nói ổn định, nhưng các đốt ngón tay trắng bệch chắp sau lưng đã tiết lộ tâm trạng căng thẳng của họ lúc này.

Chu Đình Thâm hờ hững nói: "Biết là tốt, giờ đào hết gốc gác lão già này ra cho tôi, nếu làm không được, các cậu có thể đi theo hắn luôn."

"Vâng, Chu thiếu."

Quán cà phê đã sớm được dọn sạch, bốn người nhanh chóng di chuyển, chỉ còn dư lại Chu Đình Thâm cùng Ninh Uyển ở trong phòng. Cô đã từng thấy qua bộ dáng hắn ẩn nhẫn, thâm tình đến bộ dáng biến thái, nỉ non gọi cô là Uyển Uyển, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông này như bước ra từ trong địa ngục. Một thân quần áo màu đen, đường nét khuôn mặt tuấn mỹ căng chặt, hai tròng mắt sắc bén phảng phất mang theo huyết khí, bị khí thế của hắn áp đảo, tất cả tế bào trong cơ thể Ninh Uyển cũng khẽ run lên.

Hai người ai cũng không mở miệng, sau một lúc lâu, Ninh Uyển theo tầm mắt hắn mới phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào bàn tay trái đang cầm lọ nước hoa của mình, trong lòng cười thầm, hắn đang lo lắng mình phản bội hắn sao? Vốn dĩ cô —— để có thể công lược nam chính tốt hơn, lúc này cô hẳn nên bước tới, ném cái lọ ra xa, nói với hắn là cô không nghĩ tới muốn làm hại hắn, chỉ là muốn lừa Tống Đức... Nhưng tâm tư đàn bà rất khó đoán, giống như bị con sâu nhỏ cắn vào tim vậy, Ninh Uyển giơ lọ trong tay lên, cong môi ôn nhu cười nói: "Ai nha, bị anh bắt được rồi."

Sắc mặt Chu Đình Thâm quả nhiên trầm xuống, hắn tiến lên một bước, ôm lấy người phụ nữ đang phô trương thanh thế* vào trong ngực, hai tay siết chặt đến phát đau, hắn mở miệng trách móc, thanh âm khàn khàn lại mang theo một tia vui mừng: "Uyển Uyển ngốc, sao không gọi người sớm hơn?"

*phô trương thanh thế: phô bày lực lượng một cách rầm rộ nhưng thực ra không có gì đáng kể.

Hắn vốn dĩ vội vã trở về từ thành phố B trước một ngày, không nghĩ tới vừa xuống máy bay, liền nghe được tin báo của cấp dưới. Nhất thời mất hồn mất vía, trái tim như rơi xuống đáy cốc, hắn lập tức phân phó tài xế đạp ga tới cực hạn, vượt qua không biết bao nhiêu đèn đỏ, đồng thời ở trên đường đi hắn đã sớm điều động cho thuộc hạ lấy camera giám sát của tiệm cà phê, quan sát sự tình đã xảy ra.

Hắn rất kinh ngạc vì con tôm lọt lưới - Tống Đức này lại trốn sâu như vậy, còn ẩn núp bên người Uyển Uyển; hắn tức giận, giận cái thái độ người Ninh gia đối xử với Uyển Uyển; nhưng hơn hết là lo lắng, trong video khoảnh khắc mà Tống Đức móc dao ra, tim hắn dường như ngừng đập. Duy chỉ có sự hoài nghi mà hắn cho rằng sẽ có, là không tồn tại, hóa ra chính hắn đã tin tưởng cô đến mức này.

Lỗ mũi Ninh Uyển chua xót, lúc này mới khóc ra thành tiếng, nỗi sợ sống sót sau tai nạn làm toàn thân cô nhũn ra, sự tin tưởng của người đàn ông cũng làm lòng cô cảm động, cô bị giam cầm trong vòng tay của hắn, thút tha thút thít khóc: "Anh đi vào lâu như vậy mà không ôm em."

"Anh sai rồi, Uyển Uyển." Chu Đình Thâm hết lần này tới lần khác nhận sai, lại càng khiến người phụ nữ trong ngực khóc càng thê thảm. Hắn chỉ có thể ôm lấy vai người phụ nữ, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn đi nước mắt trên khuôn mặt cô, cuối cùng tóm lấy đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng mút vào.

Rất nhanh Ninh Uyển liền đắm chìm trong nụ hôn an ủi này, không liên quan đến dục vọng, những tia ủy khuất trước đó đều tan thành mây khói.

"Sau này gặp nguy hiểm, trước tiên phải gọi người biết không?"

"Ừm."

"Bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều có thể xử lý, cho nên em cũng phải tin tưởng anh." Chu Đình Thâm đề cập đến việc Ninh Uyển tự mình lừa gạt Tống Đức để ông ta nói ra. Hắn có trăm cách có thể cạy miệng Tống Đức, cho dù hôm nay hắn có cho ông ta ăn thuốc mê, cũng có thể khiến ông ta tiết lộ hôm qua ông ta đã chớp mắt bao nhiêu lần.

"Ừm... Tiệc rượu tuần sau, anh đừng uống rượu."

"Ừ, không uống."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store