[ QUYỂN 1 ] QUÂN HÔN KÉO DÀI: CỐ THIẾU SỦNG THÊ VÔ ĐỘ
Chương 177: Tư lệnh cũng chỉ đối đặc biệt với cô
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh múc một muỗng cháo, để vào trong miệng mình.
Trung tá Thượng xem cô nhàn nhã ăn cơm sáng, nhíu mày, đối với Hoắc Vi Vũ có chút không vui, "cô không lo lắng sao?"
"Lo lắng cái gì?" Hoắc Vi Vũ không liếc mắt trung tá Thượng một cái, hết sức chuyên chú ăn.
"Tư lệnh không muốn phu nhân ra ngoài làm việc là không muốn phu nhân bị người khi dễ, tuy rằng tư lệnh tức giận, anh ta vẫn là bỏ xuống khuyên bảo phu nhân, trước giờ tôi còn không thấy tư lệnh đối với một phụ nữ để ý như vậy." Trung tá Thượng ý chỉ nói.
Hoắc Vi Vũ lãnh diễm ánh mắt nhìn về phía trung tá Thượng, nhìn thẳng anh, "Sau đó?"
"Tư lệnh có việc gấp đi ra ngoài, cô không nên lạnh lùng như thế." Trung tá Thượng biểu đạt nói.
Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, cầm khăn giấy rất bình tĩnh lau khóe miệng, lạnh nhạt nói:, "thứ nhất, đừng dùng lý lẽ anh tự cho là đúng tới ràng buộc đạo lý với tôi, trên thế giới này không có gì là không nên, thứ hai, Cố Cảo Đình đều không làm được chuyện gì, anh trông cậy tôi hỗ trợ cái gì, thứ ba, nếu Cố Cảo Đình đã xảy ra chuyện, anh cũng sẽ không có không cùng tôi blah blah nói nhiều như vậy, còn có chuyện khác sao?"
"cô thông minh như vậy, như thế nào không cảm giác ra tư lệnh đối với cô thực đặc biệt?" Trung tá Thượng nói.
Hoắc Vi Vũ đứng lên, đem giấy dùng qua ném vào thùng rác, đi qua trung tá Thượng, "thứ nhất, tôi không biết Cố Cảo Đình đối đãi mặt khác vị hôn thê như thế nào, tự nhiên không cảm giác ra anh đối với tôi đặc biệt, thứ hai, nếu Cố Cảo Đình cùng tôi đồng thời bị kẻ thù bắt, anh chỉ có thể cứu một người, anh sẽ cứu ai."
"Đương nhiên là tư lệnh." Trung tá Thượng không cần suy nghĩ nói.
Hoắc Vi Vũ lộ ra tươi cười, "quyết định của anh thiên về tình cảm, cũng sẽ làm cho anh phán đoán sai lầm."
"cô không tin tư lệnh thích cô à?" Trung tá Thượng hồ nghi hỏi.
"Anh ta thích hoặc là không thích tôi, không quyết định tôi thích hoặc không thích anh ta, tranh luận này không có ý nghĩa, anh ta hiện tại ở nơi nào?" Hoắc Vi Vũ lý trí hỏi.
Trung tá Thượng nhíu mày, khó hiểu nhìn cô gái mảnh mai trước mắt.
Trên người cô có loại hấp dẫn mà phụ nữ khác không có, mặc dù ở giữa đám người, phần kiêu ngạo của cô cũng đủ làm cô xuất sắc.
"nửa đêm ngày hôm qua thái tử trốn đi, buổi sáng vừa mới bị tư lệnh bắt trở về,nửa giờ trước tư lệnh phân phó chúng tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô, hiện tại anh hẳn là mới vừa ngủ." Trung tá Thượng đau lòng vì Cố Cảo Đình nói.
"Ý của anh là tôi không cần gặp anh ta?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.
Trung tá Thượng bất đắc dĩ, "nếu như gặp cô, tôi nghĩ tư lệnh từ bỏ ngủ, anh ta đã vài ngày đều không có nghỉ ngơi."
"Tôi nói mấy câu liền đi, sẽ không ảnh hưởng anh ta nghỉ ngơi." Hoắc Vi Vũ nói.
"Phu nhân đi cùng tôi." Trung tá Thượng từ trong phòng đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ đi theo, vào thang máy, cô nhìn trung tá Thượng ấn chính là hướng lên trên.
"Cố Cảo Đình ở nơi này?" Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nói.
"Tư lệnh từ sớm tới tìm phu nhân. Nếu không phải bác sĩ chủ trị nói cô không có vấn đề, tôi cảm thấy tư lệnh khả năng còn sẽ ở phòng bệnh của phu nhân, anh ta nói phu nhân sẽ yêu cầu xuất viện, phu nhân quả nhiên yêu cầu xuất viện, tư lệnh thực hiểu biết cô." Trung tá Thượng giải thích nói.
đôi mắt Hoắc Vi Vũ cụp xuống nhìn thang máy, "Bị người hiểu biết thật không phải một điều tốt."
Trung tá Thượng: "......"
Ra khỏi thang máy, Hoắc Vi Vũ nhìn đến trên hành lang tám binh lính hộ vệ.
"Tư lệnh ở bên trong." Trung tá Thượng nói.
Hoắc Vi Vũ hướng đi tới cửa.
Trung tá Thượng nhìn bóng dáng Hoắc Vi Vũ.
Nếu cô tới cho tư lệnh cái kia thật tốt?
Tư lệnh mấy ngày nay nóng giận, bọn họ cũng khó chịu.
Hoắc Vi Vũ đẩy cửa phòng ra.
Trung tá Thượng xem cô nhàn nhã ăn cơm sáng, nhíu mày, đối với Hoắc Vi Vũ có chút không vui, "cô không lo lắng sao?"
"Lo lắng cái gì?" Hoắc Vi Vũ không liếc mắt trung tá Thượng một cái, hết sức chuyên chú ăn.
"Tư lệnh không muốn phu nhân ra ngoài làm việc là không muốn phu nhân bị người khi dễ, tuy rằng tư lệnh tức giận, anh ta vẫn là bỏ xuống khuyên bảo phu nhân, trước giờ tôi còn không thấy tư lệnh đối với một phụ nữ để ý như vậy." Trung tá Thượng ý chỉ nói.
Hoắc Vi Vũ lãnh diễm ánh mắt nhìn về phía trung tá Thượng, nhìn thẳng anh, "Sau đó?"
"Tư lệnh có việc gấp đi ra ngoài, cô không nên lạnh lùng như thế." Trung tá Thượng biểu đạt nói.
Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, cầm khăn giấy rất bình tĩnh lau khóe miệng, lạnh nhạt nói:, "thứ nhất, đừng dùng lý lẽ anh tự cho là đúng tới ràng buộc đạo lý với tôi, trên thế giới này không có gì là không nên, thứ hai, Cố Cảo Đình đều không làm được chuyện gì, anh trông cậy tôi hỗ trợ cái gì, thứ ba, nếu Cố Cảo Đình đã xảy ra chuyện, anh cũng sẽ không có không cùng tôi blah blah nói nhiều như vậy, còn có chuyện khác sao?"
"cô thông minh như vậy, như thế nào không cảm giác ra tư lệnh đối với cô thực đặc biệt?" Trung tá Thượng nói.
Hoắc Vi Vũ đứng lên, đem giấy dùng qua ném vào thùng rác, đi qua trung tá Thượng, "thứ nhất, tôi không biết Cố Cảo Đình đối đãi mặt khác vị hôn thê như thế nào, tự nhiên không cảm giác ra anh đối với tôi đặc biệt, thứ hai, nếu Cố Cảo Đình cùng tôi đồng thời bị kẻ thù bắt, anh chỉ có thể cứu một người, anh sẽ cứu ai."
"Đương nhiên là tư lệnh." Trung tá Thượng không cần suy nghĩ nói.
Hoắc Vi Vũ lộ ra tươi cười, "quyết định của anh thiên về tình cảm, cũng sẽ làm cho anh phán đoán sai lầm."
"cô không tin tư lệnh thích cô à?" Trung tá Thượng hồ nghi hỏi.
"Anh ta thích hoặc là không thích tôi, không quyết định tôi thích hoặc không thích anh ta, tranh luận này không có ý nghĩa, anh ta hiện tại ở nơi nào?" Hoắc Vi Vũ lý trí hỏi.
Trung tá Thượng nhíu mày, khó hiểu nhìn cô gái mảnh mai trước mắt.
Trên người cô có loại hấp dẫn mà phụ nữ khác không có, mặc dù ở giữa đám người, phần kiêu ngạo của cô cũng đủ làm cô xuất sắc.
"nửa đêm ngày hôm qua thái tử trốn đi, buổi sáng vừa mới bị tư lệnh bắt trở về,nửa giờ trước tư lệnh phân phó chúng tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô, hiện tại anh hẳn là mới vừa ngủ." Trung tá Thượng đau lòng vì Cố Cảo Đình nói.
"Ý của anh là tôi không cần gặp anh ta?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.
Trung tá Thượng bất đắc dĩ, "nếu như gặp cô, tôi nghĩ tư lệnh từ bỏ ngủ, anh ta đã vài ngày đều không có nghỉ ngơi."
"Tôi nói mấy câu liền đi, sẽ không ảnh hưởng anh ta nghỉ ngơi." Hoắc Vi Vũ nói.
"Phu nhân đi cùng tôi." Trung tá Thượng từ trong phòng đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ đi theo, vào thang máy, cô nhìn trung tá Thượng ấn chính là hướng lên trên.
"Cố Cảo Đình ở nơi này?" Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nói.
"Tư lệnh từ sớm tới tìm phu nhân. Nếu không phải bác sĩ chủ trị nói cô không có vấn đề, tôi cảm thấy tư lệnh khả năng còn sẽ ở phòng bệnh của phu nhân, anh ta nói phu nhân sẽ yêu cầu xuất viện, phu nhân quả nhiên yêu cầu xuất viện, tư lệnh thực hiểu biết cô." Trung tá Thượng giải thích nói.
đôi mắt Hoắc Vi Vũ cụp xuống nhìn thang máy, "Bị người hiểu biết thật không phải một điều tốt."
Trung tá Thượng: "......"
Ra khỏi thang máy, Hoắc Vi Vũ nhìn đến trên hành lang tám binh lính hộ vệ.
"Tư lệnh ở bên trong." Trung tá Thượng nói.
Hoắc Vi Vũ hướng đi tới cửa.
Trung tá Thượng nhìn bóng dáng Hoắc Vi Vũ.
Nếu cô tới cho tư lệnh cái kia thật tốt?
Tư lệnh mấy ngày nay nóng giận, bọn họ cũng khó chịu.
Hoắc Vi Vũ đẩy cửa phòng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store