ZingTruyen.Store

[QuilVer] - Huyết Xích Tà Đao

[Theo Đuổi]

justalittlecat

Chúng tôi yêu nhau. Hay nói đúng hơn là phải giả vờ yêu nhau để thực hiện nhiệm vụ. Tôi, Veres - thì lại ngu ngốc mà đi yêu hắn thật lòng, còn hắn... thì hẳn là đang chơi đùa với tình cảm của tôi hoặc cùng lắm thì hắn cũng chỉ là đang cố hoàn thành vai diễn của hắn mà thôi.

Chúng tôi buộc phải diễn như thể 1 cặp đôi yêu nhau quá đỗi bình thường là để qua mặt những tên giám sát tại tòa nhà này, phải mất một khoảng thời gian rất lâu để Quillen có thể lên hoàn tất được hẳn kế hoạch thâu tóm tòa nhà này từ bên trong. Hắn ta lên kế hoạch cho cả hội đánh từ bên trong ra hòng biến nơi này trở thành trụ sở mới của Hội Ám Hoàng. Thật may là kế hoạch ấy đã thành công và thành quả là giờ thì tôi đang tận hưởng tại căn phòng xịn xò này. Nghe thì có vẻ mĩ mãn đấy nhưng mà giờ thì tôi đang ngồi như thể vô hình trước mặt Quillen đây. Thật là vô nghĩa khi mà sau tất cả, hắn còn chả thèm nhìn đến tôi dù chỉ một lần.

Quillen luôn lạnh nhạt với tôi dẫu cho tôi có trao cho hắn cả trái tim này và dù cho tôi có cố gắng đến thế nào thì hắn cũng chỉ nhìn tôi với ánh mắt chán ghét – lạnh lùng đến mức tôi cảm tưởng mình chỉ là một bóng ma vô hình trong cuộc đời hắn. Nhưng ấy thế mà tôi mãi không thể nào từ bỏ được tình cảm mà tôi dành cho hắn. Lạ thật nhỉ? Mỗi khi hắn chạm vào tay tôi, dù chỉ là một cái chạm nhẹ thoáng qua thôi, tôi lại cảm thấy một chút hy vọng mỏng manh cho mối quan hệ này, tình cảm mãnh liệt ấy lại chợt bùng lên và tôi đã hy vọng rằng hắn sẽ yêu tôi, dù chỉ một chút thôi cũng được.

Và thế là chúng tôi giả vờ là người yêu vỏn vẹn được hơn nửa năm. Một trò chơi mà đúng là chỉ mình tôi chơi, tôi đã diễn một vở kịch hẳn nửa năm trời mà nơi đó chỉ có mình tôi là đang nhập tâm vào vai diễn ấy bằng chính tình cảm của mình.

Quillen chẳng bao giờ đáp lại tình cảm của tôi. Dù tôi có nhìn hắn bằng hàng vạn lần ánh mắt đầy mong đợi, dù tôi có cười với hắn bằng nụ cười đầy ấm áp đi nữa thì hắn vẫn chỉ mỉm cười như một lời xã giao, rồi lại quay đi, bỏ tôi lại trong sự lạnh lẽo cô đơn ấy một mình.

Tôi đã dày vò bản thân mình quá lâu, tôi đã yêu hắn, đã tôn thờ hắn, đã làm tất cả vì hắn mà không nhận lại được gì cả. Tôi đã hi sinh và nghĩ cho hắn quá nhiều rồi. Cuối cùng, vào một ngày đẹp trời nào đó, trái tim tôi không còn đủ sức để yêu, để thổn thức, không còn tình cảm để tiếp tục hy vọng nữa. Tôi không muốn phải đợi chờ trong vô vọng thế này nữa, tôi không còn muốn yêu thương hắn. Những cảm xúc mà tôi dành cho hắn trước giờ như thể đã bị tan vỡ hoàn toàn và chỉ còn là những mảnh vụn lạnh lẽo đến vô cùng. Tôi không còn muốn nhìn thấy hắn nữa. Tôi cũng không muốn nghe thấy giọng nói của hắn. Không còn muốn biết hắn đang làm gì hay nghĩ gì. Tôi hoàn toàn không còn sức để yêu hắn nữa. Tôi đã kiệt quệ lắm rồi. Tôi thật sự chỉ muốn được quên đi tất cả.

Nhưng dù có thế nào, cơ thể tôi đã không còn có thể thoát khỏi những cơn đau đớn đằng sau những đêm thức trắng lo liệu giấy tờ cho hắn, tôi đã không thể tránh khỏi sự kiệt quệ, bệnh tật sau từng ấy thời gian vất vả ấy. Thứ tình yêu khiến tôi trở nên yếu đuối. Và cũng chính tình yêu ấy đã giết chết tôi từ từ, từng chút một, nó đã giết chết tình cảm trong tôi một cách tàn nhẫn nhất.

Giờ đây, tôi đã không còn là chính mình. Tôi tiều tụy, gầy gò, chẳng còn sức lực để bước tiếp. Mỗi ngày đối với tôi là một cuộc đấu tranh với chính bản thân, với những cảm giác tồi tệ vẫn còn đeo bám.

Nhưng hắn không hề nhận ra điều đó. Quillen vẫn lạnh nhạt như trước, vẫn đối xử với tôi như một người dưng qua đường. Và thế rồi vào một ngày mưa lớn, Quillen đột ngột đến tìm tôi, đôi mắt hắn đầy lo lắng, không giống những ánh mắt lạnh lẽo mà tôi từng quen thuộc:
"Veres... em sao vậy?" Giọng hắn cất lên, nhưng lại không có chút kiên nhẫn như trước, không còn sự lạnh lùng vô cảm mà tôi biết.

Tôi nhìn hắn, cười khẽ. Một nụ cười mà ngay cả chính tôi cũng không nhận ra mình đang cười vì cái gì.
"Không sao đâu, Quillen. Chỉ là... tôi cảm thấy mệt rồi."

Quillen nhìn tôi chằm chằm, rồi cuối cùng, hắn nắm lấy tay tôi. Một hành động mà tôi đã mong đợi suốt bao lâu nay. Nhưng nó đã không còn làm tôi vui nữa, và giờ nó còn ý nghĩa gì nữa chứ? Tôi biết hắn chỉ đang làm vậy vì cảm thấy có lỗi với tôi. Hắn thực sự không hề yêu tôi, đó vốn dĩ chỉ là sự thương hại mà thôi, tôi tin là vậy.

Tình yêu tôi dành cho hắn đã chết từ lâu rồi. Cho đến khi hắn nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn rồi. Tôi đã không còn cảm giác gì với hắn nữa. Thật sự đấy, tôi chỉ là một người lạ, một bóng hình mờ nhạt trong cuộc đời hắn.

Và tôi – Veres – quả thật đã không còn yêu hắn nữa.

Veres không còn là cô gái mà Quillen đã từng biết.
Hình ảnh ấy giờ chỉ là một kẻ tiều tụy, yếu đuối, người mà hắn không thể nhận ra. Cô không còn nở nụ cười tươi sáng khi nhìn hắn nữa, không còn nhìn hắn với ánh mắt đầy hy vọng. Cô đã chết trong tình yêu ấy, và chính Quillen là người đã giết chết cô – từng chút, từng chút một.

Quillen đứng trước cửa phòng Veres, nhìn vào bên trong, nơi chỉ có sự tĩnh lặng và bóng tối bao trùm. Căn phòng đã không còn ánh sáng, không còn hơi ấm. Không có Veres nữa. Không còn cái nhìn dịu dàng, không còn tiếng cười ngây ngô mà hắn từng yêu thích.
Cô ấy đã biến mất.

Nhưng Quillen không thể để cô biến mất khỏi cuộc đời mình. Dù sao, hắn cũng đã từng đánh mất cô một lần – người mà hắn chưa từng biết trân trọng. Và giờ, hắn phải trả giá cho sai lầm đó.

Quillen biết rõ bản thân mình đã sai. Đã bao lần, hắn lạnh lùng từ chối tình cảm của Veres, từ chối tất cả những gì cô dành cho hắn. Lúc nào cũng vậy, hắn cứ nghĩ tình yêu của cô ấy là thứ yếu đuối, là sự yếu đuối mà hắn không thể chấp nhận được. Nhưng hắn không biết rằng, chính hắn mới là kẻ yếu đuối, vì chưa bao giờ dám đối mặt với tình yêu ấy. Để rồi giờ đây, khi cô đã bỏ cuộc, hắn mới nhận ra thì đã muộn.

"Em không yêu tôi nữa phải không?" Quillen đến bên Veres, quỳ xuống trước mặt cô – như một người thừa nhận tội lỗi. "Em... có thể cho tôi một cơ hội không?"

Veres cúi xuống nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng. Cô đã từng yêu hắn đến mức quên đi bản thân mình, nhưng giờ đây, cô chỉ còn lại sự kiệt quệ, một cơ thể gầy gò không còn chút sức sống. Cô không thèm nhìn hắn, không thèm để hắn thấy hắn vẫn còn tồn tại trong mắt cô.
"Quillen, anh đến quá muộn rồi."

Những lời đó như một cú đấm vào tim hắn. Hắn lùi lại, đau đớn đến mức không thể nói thành lời. Nhưng hắn không từ bỏ. Hắn không thể để cô gái mà hắn đã bỏ rơi, chết đi mà không làm gì.

Quillen bắt đầu hành động.
Hắn không thể chỉ đứng nhìn và đau khổ. Nếu có thể, hắn sẽ làm mọi thứ để cô yêu hắn lần nữa. Hắn đến tìm Veres mỗi ngày, dù cô không muốn gặp hắn. Hắn vẫn kiên nhẫn, từng bước, từng bước làm cho cô nhìn nhận lại hắn.

Đêm đó, Quillen đến phòng Veres với một bó hoa trắng – đó là loài hoa mà cô yêu thích. Nhưng cô không nhận. Cô không nói gì, chỉ quay mặt đi.
Hắn không bỏ cuộc. "Em sẽ không thể lạnh lùng mãi như vậy được. Nếu em không yêu tôi, ít nhất tôi mong em hãy cho tôi cơ hội được sửa sai. Tôi tin chắc rằng tôi có thể khiến em yêu tôi lần nữa."

Cô không trả lời. Nhưng hắn thấy một chút gì đó trong đôi mắt cô, một chút gì đó không thể che giấu được – đó là sự mềm yếu mà cô không muốn hắn thấy nhất. Là đôi mắt long lanh, ngập nước đang chực chờ để tuôn ra hết tất thảy những ấm ức mà cô phải chịu. Hắn đã nhìn thấy rồi, cái dáng vẻ đó...

Ngày tiếp theo, hắn lại đến. Và rồi lại đến nữa vào ngày tiếp đó. Quillen không còn quan tâm đến cái tôi hay sự kiêu ngạo của bản thân hắn nữa, hắn thậm chí không thèm quan tâm đến lòng tự trọng của bản thân. Hắn đã hạ mình xuống để cầu xin Veres – không phải vì hắn yếu đuối, mà vì hắn yêu cô.

Veres cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa. Cô gục đầu xuống, khóc trong im lặng. Những giọt nước mắt ấy không phải vì cô yếu đuối, mà vì sự kiên nhẫn của Quillen đã làm trái tim cô nhói đau. "Cậu nghĩ rằng tôi có thể yêu cậu một lần nữa à?"

Quillen nhìn cô, kèm theo những câu hỏi ấy là những cú đấm thẳng vào ngực hắn. Nhưng hắn vẫn giữ vững bước chân. "Em không muốn yêu tôi nữa sao? Tôi biết điều đó chứ. Và tôi cũng biết rằng em vẫn còn tình cảm với tôi, dù em không muốn thừa nhận thế nào đi nữa thì sự thật vẫn là vậy. Và bây giờ thì hãy để tôi yêu em, được không Veres?"

Quillen không biết phải làm gì để sửa chữa. Hắn đã lặng im nhìn cô, nhìn những vết thương mà hắn đã gây ra. Nhưng một thứ gì đó trong hắn đã thức tỉnh, một cảm giác mà hắn không thể kìm nén.
"Tôi sẽ không bỏ cuộc, Veres. Tôi sẽ làm mọi thứ để em quay lại."

Nhưng Veres vẫn lặng lẽ quay đi.
Cô không muốn yêu hắn nữa. Cô không muốn bị tổn thương lần nữa. Nhưng trái tim cô vẫn không thể từ bỏ hoàn toàn.

Vậy thì… hắn phải làm gì để sửa chữa?

Hắn sẽ không để cô rời đi thêm lần nào nữa. Hắn sẽ đấu tranh đến cuối cùng, đến khi nào cô yêu hắn thật sự.

Thời gian trôi qua, và Quillen không hề nhận ra những điều nhỏ nhặt mà Veres đã âm thầm làm vì hắn. Những buổi sáng mà cô thức dậy từ sớm để chuẩn bị mọi thứ cho hắn, những vết thương mà cô cố giấu đi, chỉ để hắn không phải lo lắng. Cô ấy chưa bao giờ mở miệng nói về những đau đớn mà cô phải chịu đựng, vì cô không muốn làm hắn cảm thấy tội lỗi.

Nhưng có một ngày, khi Quillen vô tình tìm thấy một lá thư đã bị Veres cất giấu, hắn mới bắt đầu nhìn ra tất cả những gì cô đã trải qua. Lá thư đó không phải của cô, mà là những lời nhắn từ những người khác, người đã chứng kiến những gì cô đã làm vì hắn. "Veres đã đỡ những cú đấm thay cho cậu. Cô ấy đã che giấu vết thương để cậu không biết. Cô ấy đã chịu đựng rất nhiều trong im lặng."

Hắn sững người, cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt. Mắt hắn mở to, nhìn vào những vết thương trên cơ thể Veres mà cô đã giấu đi. Một vết thương dài trên vai cô, nơi mà cô đã bị thương trong một trận chiến và đã cầm cự qua từng ngày mà không một lời than vãn. Hắn thậm chí chưa bao giờ nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt cô, cái nhìn đã không còn sáng lên với niềm tin vào hắn như xưa.

Những vết thương của Veres không phải chỉ có trên da thịt. Chúng là những vết thương sâu trong tâm hồn, những vết thương mà hắn đã vô tình gây ra. Hắn đã luôn so sánh cô với Amily, chưa bao giờ cho cô cơ hội để là chính mình. Và đau đớn hơn nữa, hắn đã vô tình trở thành người khiến cô cảm thấy như một thế thân, như một bóng ma không thể chạm đến trái tim hắn.

Quillen bắt đầu hiểu ra rằng, những gì hắn coi là sự lạnh nhạt, sự vô cảm, là chính những hi sinh âm thầm mà Veres đã dành cho hắn. Cô không bao giờ yêu cầu gì từ hắn, chỉ im lặng và tiếp tục yêu hắn với tất cả những gì cô có. Nhưng hắn đã không nhận ra, hắn không nhận ra sự đau đớn ấy cho đến khi tất cả đã quá muộn.

Một đêm, khi hắn không thể ngủ vì nỗi đau đớn trong lòng, hắn lại tìm đến phòng Veres. Nhưng lần này, khác với mọi lần, cô không cố gắng che giấu sự yếu đuối nữa. Veres ngồi đó, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng. Hắn tiến lại gần, nhưng không nói gì, chỉ đứng đó nhìn cô – người mà hắn đã yêu thương mà lại không thể yêu đúng cách.

"Em vẫn còn yêu tôi không, Veres?" Quillen khẽ hỏi, nhưng giọng hắn đã không còn lạnh lùng nữa. Đó là sự đau đớn chân thành, sự lo lắng mà hắn không thể che giấu.

Veres không trả lời ngay. Cô chỉ nhìn hắn, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, như thể đang muốn xóa đi tất cả những ký ức về hắn, tất cả những ký ức đau buồn mà hắn đã gây ra.
"Cậu đã quá muộn rồi." Đó là câu nói cuối cùng của cô, nhưng lại đầy sự cam chịu, sự mệt mỏi mà không thể dối trá.

Hắn quỳ xuống, gương mặt đầy hối hận. "Tôi đã sai, Veres. Tôi không xứng đáng với tình yêu của em. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc."

Quillen chạm vào tay cô, cảm nhận sự lạnh lẽo từ cơ thể cô, cái lạnh mà hắn đã không nhận ra cho đến khi chính mình cảm thấy tê tái vì nó. "Em đã hi sinh tất cả vì tôi, nhưng tôi lại chẳng bao giờ trân trọng. Tôi yêu em. Tôi yêu em nhiều hơn những gì tôi có thể thừa nhận."

Veres không đáp lại. Nhưng từ ánh mắt cô, hắn biết rằng cô đang vật lộn với chính mình, với những cảm xúc hỗn loạn và đau đớn mà cô đã giữ trong suốt thời gian qua.

Quillen quyết định sẽ không chỉ dừng lại ở lời nói. Hắn sẽ làm mọi thứ để bù đắp cho Veres, để trả lại cho cô sự yêu thương mà hắn đã bỏ qua quá lâu. Hắn sẽ không để cô phải sống trong bóng tối của sự tổn thương, không để cô chìm vào tuyệt vọng một lần nữa.

Ngày qua ngày, Quillen tìm mọi cách để thể hiện tình yêu và sự quan tâm đến Veres. Hắn chăm sóc cô, động viên cô, lắng nghe cô dù cô không muốn nói. Mỗi bước đi của hắn đều là sự cố gắng không ngừng nghỉ để bù đắp cho những sai lầm của mình.

Và rồi, một ngày, Veres nhẹ nhàng đặt tay lên tay Quillen.
"Cậu đã làm đủ rồi." Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng trong đó có một chút ấm áp mà hắn chưa từng nghe thấy từ lâu.

Quillen ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ, nhưng lần này không phải vì đau đớn nữa. "Em... có thể yêu tôi không?" Hắn hỏi, đôi môi run rẩy, cả người đầy sự hối hận, nhưng cũng đầy hy vọng.

Veres không trả lời ngay lập tức. Cô nhìn hắn một lúc, rồi mỉm cười, một nụ cười mà hắn chưa bao giờ thấy, một nụ cười của sự tha thứ và sự yêu thương mà cô đã giữ lại cho hắn.
"Tôi vẫn yêu cậu, Quillen."

Và thế là, trong giây phút ấy, tất cả những nỗ lực, những hi sinh, những vết thương mà họ đã mang trong lòng, đều hòa vào trong một tình yêu lại bắt đầu từ đầu. Tình yêu này không còn là một bóng ma của quá khứ nữa. Nó đã được hồi sinh, mạnh mẽ và đầy hy vọng.

Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn trong Hội Ám Hoàng, mọi thứ vẫn diễn ra như những buổi tối bình thường khác. Nhưng đối với Dextra và Sinestrea, đây lại là một buổi tối rất khác. Cặp đôi này không ngừng theo dõi Quillen và Veres, quan sát từng hành động, cử chỉ, và đặc biệt là sự thay đổi trong cách Quillen nhìn Veres. Họ không thể không cảm thấy vui mừng trước mối quan hệ này, dù biết rằng Quillen đã từng rất lạnh nhạt và vô tình.

Dextra, với cái nhìn sắc bén và kinh nghiệm lâu năm, nhận ra rằng Quillen đã thay đổi. Tuy nhiên, cô không vội vã đưa ra nhận xét mà chỉ nở một nụ cười nhẹ khi nhìn vào Veres, người dường như ngày càng tươi cười hơn, dù vẫn còn chút đau thương in hằn trong lòng. "Quillen có thể không hoàn hảo, nhưng lần này hắn thật sự đang cố gắng. Và tôi nghĩ Veres xứng đáng nhận được điều đó."

Sinestrea, luôn mạnh mẽ nhưng cũng đầy cảm tính, ngồi cạnh Dextra, tay nhẹ nhàng vỗ vào tay cô. "Cô ấy đã chịu đựng quá nhiều rồi. Quillen bây giờ đã có trách nhiệm lớn, không thể chỉ yêu đương theo cảm hứng. Nhưng nếu hắn thực sự yêu Veres, hắn sẽ làm mọi thứ để xứng đáng." Sinestrea dừng lại một chút, ánh mắt cô trở nên sâu sắc hơn. "Tôi mong hắn sẽ không làm cô ấy tổn thương thêm lần nào nữa."

Dextra gật đầu, không nói gì thêm, nhưng trong lòng cô hiểu rằng mối quan hệ này sẽ là một thử thách lớn. Tuy nhiên, cô không thể không thấy niềm vui khi chứng kiến sự thay đổi trong Veres. "Nếu Quillen không muốn mất Veres, hắn sẽ phải chứng minh rằng hắn xứng đáng với cô ấy."

Thorne, một chiến binh sắc bén và trực diện, cũng không thể không để ý đến những thay đổi trong Quillen. Hắn bắt đầu trở nên chăm sóc Veres nhiều hơn, hành động của hắn dần trở nên có chủ đích. Những buổi sáng, khi Quillen lo lắng chuẩn bị trà cho Veres, hay khi hắn ngồi im lặng bên cô, chỉ đơn giản là để cô không cảm thấy cô đơn. Thorne mỉm cười, biết rằng Quillen đang thay đổi, nhưng hắn cũng biết, sự thay đổi này là vì chính bản thân hắn và vì Veres.

"Tôi nghĩ Quillen sẽ làm tốt thôi." Thorne nói, ánh mắt lấp lánh chút hài hước. "Chỉ cần hắn đừng quá lâu mới nhận ra mình cần gì, thì có thể sẽ ổn."

Allain, người luôn cười đùa và không bao giờ nghiêm túc, cũng không bỏ qua sự thay đổi này. "Hắn đã yêu rồi, chỉ là hắn không nhận ra thôi." Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng tất cả đều hiểu rằng Allain đã thấy rõ điều này.

Khi Veres và Quillen xuất hiện cùng nhau, bước vào buổi họp của Hội, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía họ. Nhưng có một sự khác biệt, lần này không còn cái lạnh lẽo trong ánh mắt Quillen, không còn sự vắng mặt của tình cảm như trước. Ánh mắt hắn không còn tránh đi Veres nữa, mà nhìn cô với sự quan tâm thực sự. Dextra và Sinestrea nhìn nhau, đôi mắt đầy sự hài lòng.

"Mình luôn biết mà." Dextra thì thầm, nở một nụ cười nhẹ. "Họ sẽ làm tốt thôi." Sinestrea gật đầu, cũng cảm thấy yên lòng khi nhìn thấy Veres dường như đang hạnh phúc hơn, dù những nỗi đau vẫn còn chôn giấu trong trái tim cô.

Và những lần sau, Quillen không còn giữ sự lạnh lùng mà thay vào đó là sự quan tâm, nhẹ nhàng chăm sóc Veres. Mỗi lần hắn nhìn cô, trong mắt hắn không còn sự nghi ngờ, không còn sự phòng thủ mà chỉ có yêu thương. Những khoảnh khắc họ chia sẻ với nhau, dù không nói thành lời, nhưng tất cả đều biết rằng giữa họ đã có một sự gắn kết không thể phá vỡ.

"Veres, em không còn phải cô đơn nữa. Anh sẽ không bao giờ để em phải chịu đựng một mình." Quillen nói, giọng trầm ấm, lần đầu tiên không có sự ngập ngừng trong lời nói.

"Em đã tin vào anh quá lâu rồi." Veres đáp lại, nụ cười yếu ớt nhưng chân thành.

Câu chuyện của họ không chỉ được chứng kiến bởi Hội Ám Hoàng, mà còn là minh chứng cho sự thay đổi, cho sự hy sinh và cho tình yêu đã trưởng thành giữa bóng tối. Những người xung quanh họ không chỉ nhìn thấy một cặp đôi yêu nhau, mà còn thấy một hành trình mà ở đó, yêu thương đã chữa lành những vết thương cũ, và cùng nhau, họ sẽ vượt qua tất cả.

Ngày qua ngày, Quillen dường như chưa bao giờ thôi cố gắng. Hắn, người luôn lạnh lùng và đầy sự kiểm soát, giờ đây lại thường xuyên trở thành một người đàn ông khác hoàn toàn trước Veres. Mỗi lần nhìn thấy cô u sầu, mệt mỏi hay chỉ đơn giản là không cười, Quillen lại cảm thấy bất an trong lòng. Điều đó khiến hắn không thể đứng im, và dường như mọi cử chỉ của hắn giờ đây đều hướng đến một mục tiêu duy nhất: làm cho Veres cười, làm cho cô vui.

Mỗi sáng, khi Veres thức dậy, hắn sẽ có một chiếc bánh nhỏ hay một tách trà ấm, không phải để làm cô cảm thấy bị áp lực, mà là để thể hiện rằng hắn đã để tâm đến từng chi tiết nhỏ nhất của cô. Quillen không nói ra nhưng đôi mắt hắn luôn chăm chú quan sát, như thể có một sự thấu hiểu sâu sắc về mọi thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt Veres.

Một ngày nọ, khi Veres đang ngồi một mình ở góc vườn, mắt nhìn xa xăm, Quillen không thể kìm lòng. Hắn đã quyết định thử một cách hoàn toàn mới. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, nhổ một cái cỏ dại từ dưới đất và bắt đầu... ngậm nó như một chiếc bút. Rồi hắn đột ngột bật cười, làm những động tác ngớ ngẩn như một đứa trẻ.

Veres nhìn hắn, đầu tiên là ngạc nhiên, rồi là sự khó hiểu. Cô nhìn Quillen như thể hắn đang làm một điều gì đó rất lạ lẫm, và lúc ấy, Quillen thấy ánh mắt cô đầy nghi hoặc. Nhưng không vì thế mà hắn dừng lại, trái lại, hắn càng cố gắng, như thể chỉ cần cô cười một chút thôi, là mọi sự vất vả, mọi cố gắng của hắn đều có giá trị.

Cuối cùng, một nụ cười khóe miệng nở ra trên gương mặt Veres, nhẹ nhàng như cơn gió. Nhưng Quillen, với sự kiên nhẫn và tâm huyết của mình, không bỏ qua. "Em thấy chưa? Anh chỉ cần nhìn thấy nụ cười của em là cả thế giới này trở nên tươi sáng hơn." Quillen nói, giọng đầy ấm áp.

Veres không nói gì, nhưng mắt cô bỗng ươn ướt, như thể sự nỗ lực của Quillen đã làm dâng lên những cảm xúc mà cô đã lâu không có. Dù gì thì, cô biết, hắn đã thay đổi.

Và thế là, mỗi ngày, hắn không ngừng làm những điều nhỏ nhặt nhất để khiến Veres phải mỉm cười. Dù đôi khi là những trò đùa ngớ ngẩn, những biểu cảm quá mức, hay những lời nói vui tươi, Quillen luôn biết cách tìm ra khoảnh khắc để làm cô cười. Hắn cười khi Veres khó chịu, đôi khi lại giả vờ bị thương chỉ để cô chú ý và lo lắng cho hắn. Có những ngày, hắn sẽ bất ngờ nhảy lên và hát một bài hát ngẫu hứng, dù giọng hát của hắn có thể thảm hại đến mức nào. Nhưng cái hắn muốn chỉ là một nụ cười từ Veres, một dấu hiệu nhỏ cho thấy cô vẫn còn lại ánh sáng trong đôi mắt.

Dần dần, Veres cũng không thể kìm nén nụ cười của mình. Khi thấy hắn nhún nhảy một cách ngớ ngẩn, cô tự dưng cảm thấy ấm áp trong lòng, không còn cảm giác cô đơn như trước. "Anh làm gì vậy?" Cô hỏi, nhưng không thể giấu được sự vui vẻ trong giọng nói.

"Anh chỉ muốn em cười. Chỉ cần em cười, anh sẽ làm mọi thứ." Quillen đáp, ánh mắt hắn lấp lánh một cách dịu dàng, không còn chút lạnh lùng như xưa.

Những trò nghịch ngợm của Quillen không chỉ làm Veres cười, mà còn khiến trái tim cô dần mở rộng. Cô nhận ra rằng, dù hắn đã từng tỏ ra lạnh nhạt và phũ phàng, hắn vẫn là người duy nhất mà cô cần. Hắn đã cho cô thấy rằng, sau tất cả những đau đớn và thất vọng, tình yêu vẫn có thể nở hoa trong sự chăm sóc và những khoảnh khắc giản dị.

Còn với Quillen, khi thấy Veres cười, hắn cảm thấy như một phần của thế giới này trở nên hoàn hảo. Mỗi lần cô mỉm cười, mọi tảng đá trong lòng hắn dường như tan biến, và hắn chỉ muốn làm tất cả để bảo vệ cô khỏi mọi đau thương. "Chỉ cần em hạnh phúc, anh sẽ làm mọi thứ để giữ lấy nụ cười ấy." Hắn thầm nhủ trong lòng, dẫu biết rằng con đường phía trước sẽ còn dài và khó khăn.

Nhưng vào lúc đó, Quillen hiểu rằng, tình yêu không chỉ là việc dành hết mọi thứ cho nhau, mà là sự hiện diện trong những khoảnh khắc nhỏ bé, là sự cố gắng không ngừng nghỉ để đem lại niềm vui cho người mình yêu. Và hắn, sẽ không bao giờ để Veres phải buồn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store