ZingTruyen.Store

Que Toi Dat Doc

Như tôi đã nói qua ở trên, cụ ngoại tôi là người rất giỏi. Cụ làm thư tịch về đất đai, cũng vì thế mà trở nên giàu có. Giàu có tiếng trong vùng, và giàu nhất làng. Cụ tôi là người tốt, luôn bỏ tiền công đức đi chùa chiền. Đời cụ cũng không làm hại ai, cũng không theo phe phái gì, cụ tôi đơn thuần chỉ là một người có chức vụ và có đầu óc kiếm tiền.

Cụ tôi có 5 bà vợ. Cái sản nghiệp bên Ngọc Thuỵ là căn nhà mà cụ cất lên để nghỉ ngơi trong những ngày cuối tuần, vì thế nó nằm sát bờ sông. Như tôi đã kể trên, đất nhà tôi chỉ có thể đẻ con gái. Bà cả, bà tư, bà năm đều có toàn con gái, nhưng tôi không nhớ rõ là có bao nhiêu bà. Bà 3 cũng sinh được 4 người con gái, bà ngoại của tôi là út. Trong số các bà vợ của cụ, duy có bà hai là sống ở Hà Nội. Bà hai sinh được một người con trai độc nhất, bác Tịnh - người mà tôi phải gọi là ông.

Bác Tịnh thừa hưởng trí thông minh trời phú của người bố, học đâu biết đấy, giỏi nổi tiếng khắp vùng. Năm 16 tuổi, bác đậu tú tài. Cụ tôi mừng lắm, vì có một người con tài giỏi thừa kế mình, nên chẳng tiếc bác điều gì. Bác Tịnh ngoài việc học ra chỉ có một thú vui là câu cá. Cuối tuần bác hay về bên Ngọc Thuỵ ra sông câu. Cũng vì thế mà bi kịch xảy ra.

Sông Hồng ngày trước còn bãi bồi cực lớn bên mạn Gia Lâm, bây giờ mới bị lở mất, thay thế bằng cái kè đá. Mỗi lần nước lên, nước ngập vào rồi rút đi, tạo thành những ao trũng nho nhỏ gần bờ. Bác Tịnh của tôi là người miền sông nước, bơi cực giỏi nhưng không bao giờ tắm sông. Mỗi lần về quê, bác lại ra câu cùng một người bạn thân cùng làng ở một cái chuông nhỏ, nông toẹt, nước xâm xấp bụng.

Ngày định mệnh, đang câu thì lưỡi câu của bác mắc kẹt. Bác Tịnh bảo ông bạn ngồi đợi rồi lội xuống cái chuông xem dây rợ thế nào. Bác lội được một đoạn thì ngụp biến mất. Thấy bác tôi thụt xuống chuông, người bạn không hô hoán, cũng không nhảy xuống cứu, mà lại thu dọn cần câu về nhà đi ngủ.

Chiều, cụ không thấy con đâu, liền tá hoả đi tìm, sang nhà người kia mới biết bác tôi chết đuối. Như con thú hoang, cụ tôi lao ra sông mò nhưng không tìm thấy bác. Cái chuông là chuông tù, nông toẹt, không hiểu tại sao mọi người mò cả ngày không được. Cụ tôi như chết hẳn, thuê hết trai làng chăng thuyền đi dọc bờ sông mò, nhưng cũng vô vọng.

Thấm thoát một thời gian, bà ba có thai. Lúc này cụ tôi đã khá già. Nhưng vì cái dớp đất độc, cụ cũng không hi vọng nhiều. Bà ba càng lúc càng đẹp ra, bụng căng tròn, gọn gàng. Cụ tôi chiều bà nhiều lắm. 4 chị tôi của bà ngoại tôi cũng vì thế mà được thơm lây.

Mang thai đến tháng thứ 7 thì bà 3 bị cảm nặng. Bác sĩ giỏi thế nào cũng không chữa được. Ngày hôm đấy, bác sĩ nói với cụ tôi rằng bà ba không qua khỏi, và cái thai trong bụng bà là con trai. Cụ tôi như hoá điên, quỳ trước sân mà gào khóc.

Đến cuối đời, cụ cũng không có được một người chống gậy. Về sau, cụ đâm ra chán nản, cơ nghiệp cũng từng bước tan tành.

Đến đời ông ngoại tôi cũng tuyệt tự. Nhưng xoay quanh 2 người con trai của ông là cậu Dũng và cậu Chiến cũng là cực nhiều chuyện kì dị.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store