ZingTruyen.Store

Quang Hung Masterd Giai Dieu Cua Con Tim

Sau khi rời quán cà phê, Ly đã bảo Hùng về trọ trước. Cô cảm thấy cần một chút thời gian tĩnh lặng, một không gian chỉ có mình cô và những suy nghĩ đang chực trào trong lòng. Tuy nhiên, khi nghe cô nói muốn đi dạo một mình, Hùng thoáng nhíu mày, ánh mắt lo lắng.

"Đêm rồi, em là con gái, đi một mình không an toàn đâu. Để anh đưa em về."

Ly khẽ lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ nhưng kiên quyết.
"Không sao đâu. Em ổn mà. Em chỉ muốn có một chút thời gian cho riêng mình thôi. Anh cứ về trước đi."

Hùng nhìn cô, sự do dự rõ ràng trong ánh mắt. Anh lo lắng cho cô. Cuối cùng, anh gật đầu, nhưng không quên dặn

"Vậy em nhớ về sớm nhé. Có gì thì nhắn anh liền. Đừng đi quá xa."

Ly mỉm cười trấn an anh
"Em hứa. Anh yên tâm đi."

Hùng đứng đó nhìn theo bóng cô một lúc trước khi quay đi. Ly thở phào nhẹ nhõm, đôi chân chầm chậm bước trên con đường quen thuộc. Những ánh đèn đường vàng nhạt phản chiếu qua tán cây, đổ xuống mặt đường những mảng sáng tối loang lổ. Không khí đêm mát lạnh khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Trong lòng, Ly thầm cảm ơn sự quan tâm của Hùng, nhưng cô biết lúc này mình cần một khoảng không gian riêng để đối mặt với những suy nghĩ đang quẩn quanh trong đầu.

Cô đi dọc theo con phố quen thuộc, lòng tựa như một làn sóng vỗ về, lúc dâng trào, lúc lại lặng yên. Ly không rõ mình đang tìm kiếm điều gì, nhưng đôi khi, một mình trong đêm tối, cô lại có thể đối diện với chính mình rõ ràng hơn. Những câu hỏi về con đường mình đang đi, về tương lai, về những lựa chọn tất cả như quay cuồng trong tâm trí cô.

Cô dừng lại ở một công viên nhỏ, ghé vào một chiếc ghế đá. Ánh đèn hiu hắt trên những chiếc lá cây rung rinh trong gió nhẹ. Ly nhìn lên bầu trời, những ngôi sao sáng lấp lánh nhưng có vẻ xa vời, như những điều cô luôn mong mỏi nhưng không dễ dàng chạm tới. Cảm giác cô đơn đôi khi lại dâng lên trong lòng, cô không có nhiều bạn bè, cũng không có ai để tâm sự. Hùng là người luôn quan tâm và thấu hiểu dù họ chỉ mới quen nhau vài tháng , nhưng sâu trong lòng, Ly cảm thấy mình vẫn thiếu một điều gì đó, một sự sẵn sàng, một niềm tin hoàn toàn để thực sự trải lòng với anh.

Ly ngồi một mình trong công viên, tay cầm điện thoại, nghe giọng mẹ vang lên từ đầu dây bên kia. Mẹ luôn là người mà cô tìm đến mỗi khi có tâm sự, dù trong lòng Ly biết có những điều cô không thể nói ra hoàn toàn. Sau một hồi lắng nghe mẹ hỏi thăm, Ly lại cảm thấy một chút ấm áp, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một nỗi băn khoăn khó tả.

"Con có khỏe không? Học hành thế nào rồi? Còn nhớ giữ sức khỏe đấy chứ?" Mẹ vẫn như vậy, hỏi han mọi thứ một cách ân cần, không bỏ sót điều gì.

"Dạ, con ổn, mẹ yên tâm. " Ly mỉm cười, nhưng giọng cô lại không được vui như mọi khi.

"Con đang học hành căng thẳng quá phải không? Mẹ thấy con gần đây ít gọi điện về, cũng không kể gì về trường học. Cố gắng học tốt nhé, đừng để những chuyện ngoài kia làm mình phân tâm." Giọng mẹ có chút lo lắng, bà muốn con gái mình làm tốt, nhưng cũng mong Ly không phải đối mặt với quá nhiều áp lực.

Ly nghe giọng mẹ, cảm thấy lòng mình có chút xao động. Cô biết mẹ lo lắng cho mình, nhưng cũng tự hỏi, liệu cô đã thật sự làm đúng khi chọn con đường này. Liệu việc rời xa gia đình, lựa chọn hai ngành học mà gia đình không mấy ủng hộ có phải là quyết định đúng đắn không? Ly khẽ thở dài. Đôi khi cô cảm thấy mình chỉ giỏi khuyên nhủ, giúp đỡ người khác, nhưng lại chưa bao giờ tự mình hiểu rõ điều gì là tốt nhất cho bản thân. Mỗi lần nghe mẹ hỏi thăm, cô đều trả lời rằng mình hoàn toàn ổn, nhưng thực sự trong lòng cô cũng không chắc chắn lắm về những lựa chọn của mình.

Cô nhớ đến anh trai mình, Bùi Anh Tú. Anh luôn là người mạnh mẽ, quyết đoán và dám theo đuổi đam mê. Anh học ngành sân khấu điện ảnh, một ngành mà không phải ai cũng có thể dũng cảm theo đuổi, nhất là trong một gia đình có nền tảng truyền thống như gia đình họ. Ban đầu, mẹ và ba cũng phản đối, nhưng Tú luôn kiên định và cuối cùng họ đành chấp nhận. Ly luôn nhìn anh với sự ngưỡng mộ, nhưng cũng không khỏi có chút ghen tị. Anh làm theo trái tim mình, còn cô, cô lại cảm thấy như mình đang đứng giữa một ngã ba đường, không biết chọn lối nào.

Những suy nghĩ đó cứ lẩn quẩn trong đầu Ly, như một vòng xoáy không có điểm dừng. Liệu cô có thể tự do như anh trai mình, theo đuổi ước mơ mà không sợ hãi gì. Hay cô lại phải tiếp tục lấn cấn giữa những quyết định, nửa muốn làm theo lý trí, nửa muốn theo đuổi những gì mình thực sự yêu thích.

"Mẹ, thật ra con cũng không biết nữa. Có những lúc con tự hỏi liệu mình có nên chọn con đường này không, liệu những gì con làm có thực sự là đúng không. Mẹ biết đấy, ban đầu con làm vậy vì mình muốn thử sức, nhưng giờ đây có những lúc con không chắc chắn nữa."

Giọng mẹ bên kia im lặng một lúc lâu, rồi cất lên nhẹ nhàng.

"Con à, mẹ biết con là người mạnh mẽ và luôn kiên định. Nhưng đừng quên, đôi khi con không cần phải chứng minh điều gì với ai cả, nhất là với chính mình. Nếu con nghĩ mình có thể làm được, nếu con cảm thấy đam mê và muốn đi tiếp, thì đó chính là con đường đúng đắn. Còn nếu con cảm thấy mệt mỏi, con có thể tạm dừng lại, tìm lý do mà mình bắt đầu."

Ly cảm nhận được sự ấm áp trong lời mẹ. Mẹ không bao giờ ép buộc cô phải làm gì, chỉ luôn muốn cô hạnh phúc và đi con đường mà cô thật sự muốn, dù cho đôi khi đó có là con đường đầy thử thách.

Ly thở dài, khẽ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm đầy sao. Cô biết rằng con đường phía trước còn dài, và không có gì là dễ dàng. Nhưng ít nhất, cô đã có gia đình bên cạnh, và họ sẽ luôn yêu thương, ủng hộ cô dù cô có quyết định gì đi nữa.

"Con cảm ơn mẹ. Con sẽ cố gắng." Ly đáp lại, giọng nhẹ nhàng hơn, trong lòng cô đã cảm thấy thanh thản phần nào.

"Con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Mẹ và gia đình vẫn luôn ở đây ủng hộ con."

Khi cuộc gọi kết thúc, Ly vẫn ngồi một lúc trong công viên, suy nghĩ về những điều mẹ vừa nói. Cô không biết liệu mình có phải thay đổi gì không, nhưng ít nhất cô đã tìm thấy một sự bình yên trong lòng, và một chút động lực để tiếp tục bước đi. Cô biết rằng dù mình có cảm thấy phân vân, dù có phải đối mặt với những khó khăn, thì điều quan trọng là không bao giờ bỏ cuộc và luôn lắng nghe bản thân mình.

Khi Ly đứng dậy rời khỏi ghế đá, gió đêm khẽ thổi qua, làm dịu đi chút nặng nề trong lòng cô. Bước chân chậm rãi hướng về con đường dẫn về khu trọ, cô để ý thấy những ánh đèn đường vẫn lặng lẽ tỏa sáng, như một sự an ủi âm thầm từ thế giới xung quanh. Câu nói của mẹ cứ văng vẳng trong đầu

"Đừng quên, đôi khi con không cần phải chứng minh điều gì với ai cả, nhất là với chính mình." Ly tự hỏi tại sao cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Có lẽ vì cô luôn áp lực phải làm tốt, luôn muốn chứng tỏ rằng quyết định của mình là đúng đắn.

Ánh đèn le lói từ những căn nhà ven đường khiến Ly nhớ về ngôi nhà nhỏ ấm áp của gia đình ở Hà Nội. Cô nhớ những buổi tối anh trai mình ngồi kể chuyện trường lớp, nhớ cách mẹ tất bật chuẩn bị bữa tối, và cả nụ cười hiền lành của ba khi ngồi xem ti vi. Những ký ức ấy như một phần sức mạnh thầm lặng, nâng đỡ cô trong những ngày cảm thấy yếu lòng nhất.

Về đến khu trọ, Ly ngước nhìn lên tầng, nơi những ô cửa sổ mờ sáng nằm san sát. Cô nhìn về phía phòng mình, ánh đèn vẫn còn bật, hắt ra thứ ánh sáng dịu nhẹ qua rèm cửa sổ. Bên cạnh đó, phòng của Hùng cũng sáng đèn. Hai phòng ở ngay sát nhau, chỉ cách một bức tường mỏng, khiến Ly đôi khi cảm thấy như có thể nghe được cả tiếng gõ nhịp ngón tay của anh lên bàn mỗi khi anh làm nhạc.

Cô bật cười nhẹ khi thấy bóng dáng Hùng lướt qua tấm rèm. Chắc chắn anh vẫn chưa ngủ, có lẽ đang chờ tin nhắn từ cô như lời dặn lúc nãy. Rút điện thoại ra, Ly gõ nhanh một tin nhắn.

"Em về tới rồi nha. Anh ngủ sớm đi, mai còn có bài thu âm mà!"

Tin nhắn vừa gửi đi, màn hình điện thoại lập tức sáng lên thông báo phản hồi từ Hùng

"Tốt rồi. Em nhớ nghỉ sớm đó. Nếu có chuyện gì cứ gõ cửa phòng anh, anh còn thức."

Ly khẽ cười, lắc đầu nhẹ. Sự quan tâm của Hùng luôn chân thành và không phô trương, điều đó khiến cô cảm thấy yên tâm, dù trong lòng vẫn còn những khoảng trống khó gọi tên. Cô bước lên cầu thang, cảm giác từng bước chân như nhẹ nhàng hơn. Dù vẫn còn nhiều băn khoăn chưa có lời giải, nhưng Ly hiểu rằng chỉ cần có gia đình luôn yêu thương, và những người bạn như Hùng ở bên, cô sẽ không lạc lối. Cô không cần phải có tất cả câu trả lời ngay lập tức, vì hành trình này là của cô, và cô còn nhiều thời gian để tìm ra ý nghĩa thực sự của nó.

Bước vào phòng, Ly tắt điện thoại, tắt đèn, và nằm xuống giường. Những suy tư vẫn còn lẩn khuất đâu đó, nhưng chúng không còn đè nặng như trước. Đôi mắt cô dần khép lại, cùng với một ý nghĩ mơ hồ nhưng vững vàng ."Ngày mai sẽ lại là một ngày mới, và cô sẽ tiếp tục tiến về phía trước."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store