Quang Hung Masterd Giai Dieu Cua Con Tim
Mùa mưa ở Sài Gòn đến nhanh và bất ngờ, chẳng được báo trước. Những cơn mưa lớn kéo dài suốt chiều tối tạo ra không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi trên mái tôn và tiếng gió vù vù ngoài hiên. Sau một ngày dài bận rộn với công việc học hành và các dự án marketing, Ly cảm thấy đầu óc mình nặng trĩu, cô quyết định ra ngoài hít thở không khí trong lành, đi xuống bậc thềm khu trọ, đứng dưới mái hiên, mắt nhìn xa xăm về phía con hẻm nhỏ, Ly bất ngờ thấy Hùng dắt chiếc xe máy vào. Anh chỉ măc áo thun đơn giản, người anh ướt sũng, ánh mắt thoáng chút mệt mỏi.
Ly tiến lại gần hỏi thăm "Anh không đem theo áo mưa sao. Người anh ướt hết rồi."
Hùng nhìn cô, khẽ cười, giọng có chút ngại ngùng
"À, anh quên mang áo mưa. Mưa lớn quá, chẳng kịp tránh."
Ly nhìn anh một lúc, rồi nghiêm túc nói "Vậy anh nên đi thay đồ đi kẻo bệnh. Đừng để ướt lâu quá, không tốt đâu."
Hùng thoáng ngạc nhiên trước sự quan tâm của Ly. Bình thường, cô ít nói, luôn tỏ ra điềm tĩnh và chỉ tập trung vào việc học, hiếm khi chủ động trò chuyện với ai trong khu trọ. Dù vậy, Hùng cũng không từ chối. Anh dắt xe vào bên trong, rồi gật đầu chào cô trước khi nhanh chóng trở về phòng mình, bộ đồ ướt sũng bám chặt lấy cơ thể càng khiến anh cảm thấy lạnh hơn.
Ly đứng dưới mái hiên, đôi tay khẽ siết lại trong cơn gió lạnh, dõi theo bóng dáng Hùng khuất dần trong dãy trọ. Cô không hiểu sao mình lại bận tâm đến vậy, bởi lẽ trước đây cô vốn không để ý nhiều đến anh ngoài vài lần chào hỏi vu vơ. Nhưng có lẽ hình ảnh một người đơn độc, lặng lẽ đối mặt với cơn mưa lớn khiến cô không khỏi thấy đồng cảm. Giữa thành phố rộng lớn này, dường như họ đều đang tìm kiếm một chốn nhỏ nhoi để thuộc về, một chút ấm áp giữa những ngày tháng mông lung và khó khăn.
Hùng trở về phòng, vội thay bộ quần áo ướt sũng rồi pha cho mình một ly cà phê nóng. Hơi ấm từ tách cà phê lan tỏa trong đôi tay, xua tan đi cái lạnh buốt còn bám trên người. Anh ngồi xuống cạnh cửa sổ, nơi những giọt mưa vẫn thi nhau trượt dài trên ô kính mờ nhòe. Âm thanh rả rích của mưa hoà quyện cùng ký ức ngắn ngủi ban nãy, khi giọng nói của Ly bất chợt vang lên trong đầu anh, dịu dàng mà quan tâm. Một nụ cười mơ hồ thoáng qua trên môi anh. Dù họ chưa từng trò chuyện nhiều, nhưng sự ấm áp nơi cô khiến anh thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Hùng khẽ lẩm bẩm, như nói với chính mình "Cô ấy đúng là người đặc biệt."
Cách đó một bức tường, Ly cố gắng dán mắt vào những con chữ trên màn hình laptop, nhưng tâm trí cô lại cứ trôi đi đâu đó. Hình ảnh Hùng dưới cơn mưa, mái tóc ướt đẫm, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn tràn đầy sự kiên nhẫn và quyết tâm, cứ hiện lên rõ ràng. Cô nhớ đến những lần thoáng gặp anh, dáng vẻ trầm lặng, tập trung vào những trang giấy nhạc hay cây guitar cũ kỹ. Ở anh có gì đó vừa lặng lẽ, vừa mạnh mẽ, như một bản nhạc buồn nhưng đầy ý nghĩa.
Ly khẽ thở dài, ngón tay vô thức vẽ những vòng tròn trên mép bàn. Cô không hiểu tại sao bản thân lại để ý đến anh đến vậy. Có lẽ vì giữa những người xa lạ sống cạnh nhau trong dãy trọ chật hẹp này, họ là hai kẻ cùng đang mải miết trên hành trình của riêng mình, đều lạc lõng trong thành phố rộng lớn này. Nhưng dù chưa hề hiểu rõ về Hùng, cô không thể phủ nhận rằng anh đã để lại trong cô một sự tò mò khó diễn tả, như thể anh là một bản nhạc mà cô muốn nghe trọn vẹn đến nốt cuối cùng.
Khi cơn mưa đã ngớt, không khí mát lạnh tràn ngập khu trọ, mang theo mùi ẩm đặc trưng từ đất hòa quyện với hương lá cây sau mưa. Những giọt nước còn đọng lại trên tán lá lấp lánh dưới ánh sáng nhạt nhoà của những ngọn đèn đường, tạo nên một khung cảnh bình yên đến lạ. Ly đứng trong phòng mình, ánh mắt thoáng chút trầm tư khi nhìn gói trà gừng nhỏ trên bàn. Cô ngần ngại một lúc rồi lấy hết dũng khí, cầm gói trà bước ra hành lang và dừng trước cánh cửa gỗ cũ kỹ của phòng Hùng.
Cô gõ nhẹ, tiếng gõ vang lên giữa không gian yên tĩnh. Một lúc sau, cánh cửa mở ra để lộ Hùng với mái tóc còn hơi ẩm và đôi mắt thoáng nét ngạc nhiên.
"Chào anh" Ly lên tiếng, có chút ngượng ngùng nhưng ánh mắt chân thành.
"Lúc nãy, anh bị ướt nhiều quá. Em có chút trà gừng, em nghĩ là sẽ giúp anh giữ ấm."
Hùng nhìn gói trà trong tay cô, một nụ cười ấm áp nở trên khuôn mặt, làm dịu đi vẻ mệt mỏi thường ngày.
"Cảm ơn em. Em chu đáo quá."
Ly chỉ cười nhẹ, khẽ gật đầu "Không có gì đâu. Anh giữ sức khỏe nhé."
Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi nhưng ánh mắt Hùng giữ lại một điều gì đó khó tả, anh muốn nói thêm nhưng lại ngượng ngùng đành chọn cách im lặng. Anh nhận lấy gói trà, đôi tay cẩn thận như sợ làm hỏng món quà nhỏ mà quý giá này. Ly mỉm cười lần nữa trước khi quay bước trở về phòng mình, lòng cô bỗng thấy nhẹ nhàng hơn, có vẻ là do được sưởi ấm bởi nụ cười của anh.
Đêm đó, trong căn phòng nhỏ, Hùng pha một ly trà gừng. Hương thơm dịu nhẹ từ trà gừng len lỏi trong không khí, mang theo cảm giác ấm áp, như muốn xoa dịu cái lạnh còn sót lại sau cơn mưa. Từng ngụm trà nóng trượt qua đầu lưỡi, lan tỏa một hơi ấm dịu dàng xuống tận lồng ngực, xua tan đi sự giá buốt và mệt mỏi của cả ngày dài. Anh ngồi xuống cạnh cây đàn guitar, đầu ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn. Những nốt nhạc đầu tiên vang lên, không hề có chủ đích, chỉ là cảm xúc tự nhiên trào ra. Giai điệu ấy chân thành, giản dị nhưng lại mang một sắc thái đặc biệt như một câu chuyện muốn được kể nhưng chưa tìm ra lời.
Ở căn phòng bên cạnh, Ly ngồi bên chiếc bàn học nhưng đôi tay bất động trước bàn phím. Tiếng đàn vang lên qua bức tường mỏng khiến cô không thể tập trung. Cô ngồi im, đôi mắt khẽ nhắm lại, để những giai điệu ấy chạm đến tâm hồn. Tiếng đàn như một lời cảm ơn không lời, vừa dịu dàng vừa gần gũi, như thể Hùng đang gửi gắm một phần tâm tư của mình vào âm nhạc.
Cả hai người, dù cách nhau một bức tường, lại cảm nhận được sự hiện diện của nhau qua những điều tưởng chừng nhỏ nhặt nhất. Tiếng đàn của Hùng và sự lặng yên của Ly hòa quyện, tạo nên một khoảnh khắc không lời mà ý nghĩa. Trong cái tĩnh lặng của đêm mưa vừa dứt, họ như tìm thấy một nhịp cầu tinh tế nối liền hai tâm hồn.
Ly tiến lại gần hỏi thăm "Anh không đem theo áo mưa sao. Người anh ướt hết rồi."
Hùng nhìn cô, khẽ cười, giọng có chút ngại ngùng
"À, anh quên mang áo mưa. Mưa lớn quá, chẳng kịp tránh."
Ly nhìn anh một lúc, rồi nghiêm túc nói "Vậy anh nên đi thay đồ đi kẻo bệnh. Đừng để ướt lâu quá, không tốt đâu."
Hùng thoáng ngạc nhiên trước sự quan tâm của Ly. Bình thường, cô ít nói, luôn tỏ ra điềm tĩnh và chỉ tập trung vào việc học, hiếm khi chủ động trò chuyện với ai trong khu trọ. Dù vậy, Hùng cũng không từ chối. Anh dắt xe vào bên trong, rồi gật đầu chào cô trước khi nhanh chóng trở về phòng mình, bộ đồ ướt sũng bám chặt lấy cơ thể càng khiến anh cảm thấy lạnh hơn.
Ly đứng dưới mái hiên, đôi tay khẽ siết lại trong cơn gió lạnh, dõi theo bóng dáng Hùng khuất dần trong dãy trọ. Cô không hiểu sao mình lại bận tâm đến vậy, bởi lẽ trước đây cô vốn không để ý nhiều đến anh ngoài vài lần chào hỏi vu vơ. Nhưng có lẽ hình ảnh một người đơn độc, lặng lẽ đối mặt với cơn mưa lớn khiến cô không khỏi thấy đồng cảm. Giữa thành phố rộng lớn này, dường như họ đều đang tìm kiếm một chốn nhỏ nhoi để thuộc về, một chút ấm áp giữa những ngày tháng mông lung và khó khăn.
Hùng trở về phòng, vội thay bộ quần áo ướt sũng rồi pha cho mình một ly cà phê nóng. Hơi ấm từ tách cà phê lan tỏa trong đôi tay, xua tan đi cái lạnh buốt còn bám trên người. Anh ngồi xuống cạnh cửa sổ, nơi những giọt mưa vẫn thi nhau trượt dài trên ô kính mờ nhòe. Âm thanh rả rích của mưa hoà quyện cùng ký ức ngắn ngủi ban nãy, khi giọng nói của Ly bất chợt vang lên trong đầu anh, dịu dàng mà quan tâm. Một nụ cười mơ hồ thoáng qua trên môi anh. Dù họ chưa từng trò chuyện nhiều, nhưng sự ấm áp nơi cô khiến anh thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Hùng khẽ lẩm bẩm, như nói với chính mình "Cô ấy đúng là người đặc biệt."
Cách đó một bức tường, Ly cố gắng dán mắt vào những con chữ trên màn hình laptop, nhưng tâm trí cô lại cứ trôi đi đâu đó. Hình ảnh Hùng dưới cơn mưa, mái tóc ướt đẫm, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn tràn đầy sự kiên nhẫn và quyết tâm, cứ hiện lên rõ ràng. Cô nhớ đến những lần thoáng gặp anh, dáng vẻ trầm lặng, tập trung vào những trang giấy nhạc hay cây guitar cũ kỹ. Ở anh có gì đó vừa lặng lẽ, vừa mạnh mẽ, như một bản nhạc buồn nhưng đầy ý nghĩa.
Ly khẽ thở dài, ngón tay vô thức vẽ những vòng tròn trên mép bàn. Cô không hiểu tại sao bản thân lại để ý đến anh đến vậy. Có lẽ vì giữa những người xa lạ sống cạnh nhau trong dãy trọ chật hẹp này, họ là hai kẻ cùng đang mải miết trên hành trình của riêng mình, đều lạc lõng trong thành phố rộng lớn này. Nhưng dù chưa hề hiểu rõ về Hùng, cô không thể phủ nhận rằng anh đã để lại trong cô một sự tò mò khó diễn tả, như thể anh là một bản nhạc mà cô muốn nghe trọn vẹn đến nốt cuối cùng.
Khi cơn mưa đã ngớt, không khí mát lạnh tràn ngập khu trọ, mang theo mùi ẩm đặc trưng từ đất hòa quyện với hương lá cây sau mưa. Những giọt nước còn đọng lại trên tán lá lấp lánh dưới ánh sáng nhạt nhoà của những ngọn đèn đường, tạo nên một khung cảnh bình yên đến lạ. Ly đứng trong phòng mình, ánh mắt thoáng chút trầm tư khi nhìn gói trà gừng nhỏ trên bàn. Cô ngần ngại một lúc rồi lấy hết dũng khí, cầm gói trà bước ra hành lang và dừng trước cánh cửa gỗ cũ kỹ của phòng Hùng.
Cô gõ nhẹ, tiếng gõ vang lên giữa không gian yên tĩnh. Một lúc sau, cánh cửa mở ra để lộ Hùng với mái tóc còn hơi ẩm và đôi mắt thoáng nét ngạc nhiên.
"Chào anh" Ly lên tiếng, có chút ngượng ngùng nhưng ánh mắt chân thành.
"Lúc nãy, anh bị ướt nhiều quá. Em có chút trà gừng, em nghĩ là sẽ giúp anh giữ ấm."
Hùng nhìn gói trà trong tay cô, một nụ cười ấm áp nở trên khuôn mặt, làm dịu đi vẻ mệt mỏi thường ngày.
"Cảm ơn em. Em chu đáo quá."
Ly chỉ cười nhẹ, khẽ gật đầu "Không có gì đâu. Anh giữ sức khỏe nhé."
Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi nhưng ánh mắt Hùng giữ lại một điều gì đó khó tả, anh muốn nói thêm nhưng lại ngượng ngùng đành chọn cách im lặng. Anh nhận lấy gói trà, đôi tay cẩn thận như sợ làm hỏng món quà nhỏ mà quý giá này. Ly mỉm cười lần nữa trước khi quay bước trở về phòng mình, lòng cô bỗng thấy nhẹ nhàng hơn, có vẻ là do được sưởi ấm bởi nụ cười của anh.
Đêm đó, trong căn phòng nhỏ, Hùng pha một ly trà gừng. Hương thơm dịu nhẹ từ trà gừng len lỏi trong không khí, mang theo cảm giác ấm áp, như muốn xoa dịu cái lạnh còn sót lại sau cơn mưa. Từng ngụm trà nóng trượt qua đầu lưỡi, lan tỏa một hơi ấm dịu dàng xuống tận lồng ngực, xua tan đi sự giá buốt và mệt mỏi của cả ngày dài. Anh ngồi xuống cạnh cây đàn guitar, đầu ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn. Những nốt nhạc đầu tiên vang lên, không hề có chủ đích, chỉ là cảm xúc tự nhiên trào ra. Giai điệu ấy chân thành, giản dị nhưng lại mang một sắc thái đặc biệt như một câu chuyện muốn được kể nhưng chưa tìm ra lời.
Ở căn phòng bên cạnh, Ly ngồi bên chiếc bàn học nhưng đôi tay bất động trước bàn phím. Tiếng đàn vang lên qua bức tường mỏng khiến cô không thể tập trung. Cô ngồi im, đôi mắt khẽ nhắm lại, để những giai điệu ấy chạm đến tâm hồn. Tiếng đàn như một lời cảm ơn không lời, vừa dịu dàng vừa gần gũi, như thể Hùng đang gửi gắm một phần tâm tư của mình vào âm nhạc.
Cả hai người, dù cách nhau một bức tường, lại cảm nhận được sự hiện diện của nhau qua những điều tưởng chừng nhỏ nhặt nhất. Tiếng đàn của Hùng và sự lặng yên của Ly hòa quyện, tạo nên một khoảnh khắc không lời mà ý nghĩa. Trong cái tĩnh lặng của đêm mưa vừa dứt, họ như tìm thấy một nhịp cầu tinh tế nối liền hai tâm hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store