Quan Tieu Nhap Mong Lai Dich Tan Nhu
Cô Mao tinh ý phát hiện vẻ mặt khó xử của Lý Vân Tiêu, lập tức chuyển chủ đề.
"Sơ ý quá, còn chưa giới thiệu em với bọn nhóc nhà tôi."
"Triệu Thường, trưởng phòng văn hoá thông tin của Liên đoàn nghệ thuật thành phố, còn trẻ nhưng rất triển vọng."
Triệu Thường đi tới lần lượt bắt tay từng người, nhẹ gật đầu. Đến lượt Trần Lệ Quân, hắn khẽ dừng bước:
"Cô Trần Lệ Quân, tôi rất thích vai diễn mới của cô. Cũng cảm ơn cô những năm qua đã chăm sóc Vân Tiêu."
Triệu Thường nói rồi chủ động đưa tay ra, nhưng Trần Lệ Quân để mặc cho cánh tay đó lơ lửng giữa không trung vài giây, sau đó mới chậm rãi giơ lên, lưu lại nơi đầu ngón tay một thoáng liền hạ xuống.
"Anh Triệu khách khí, chăm sóc Vân Tiêu là nghĩa vụ của tôi. Tôi về sau cũng sẽ chăm sóc tốt em ấy, không phiền anh lo lắng." Thanh điệu có phần sắc bén, Trần Lệ Quân vừa nói vừa nở nụ cười nhìn gã đàn ông trước mặt, trong mắt rất nhanh loé lên một tia lạnh lẽo khó phát giác.
Cô vốn không còn muốn liên hệ gì với Lý Vân Tiêu. Nhưng với kẻ ngốc không biết tốt xấu đang thị uy trước mặt này, Trần Lệ Quân không muốn nhịn nữa.
Thời điểm tất cả cùng vào chỗ, Lý Vân Tiêu ngồi cạnh Mộc Vân. Không đợi Trần Lệ Quân, Triệu Thường đã nhanh hơn một bước ngồi ở bên trái nàng. Mộc Vân trước còn ôm cánh tay Lý Vân Tiêu cười đùa vui vẻ, một giây sau quay đầu trông thấy Trần Lệ Quân, nét mặt cứng đờ.
Trần Lệ Quân đi đến bên phải Mộc Vân, kéo ghế ra, nhưng thiếu nữ nhanh chóng đứng lên, nhỏ giọng nói:
"À...em..hôm nay...em có phân đoạn diễn với chị Thanh Thanh, vẫn chưa thảo luận xong, bây giờ muốn cùng chị ấy bàn bạc. Chị Quân Quân, chị ngồi đây được không? Làm ơn, cảm ơn chị!"
Mộc Vân nói liên tục không ngừng nghỉ, dứt câu còn há miệng hít sâu một hơi. Ngồi sang bên cạnh Hà Thanh Thanh, chừa cho Trần Lệ Quân một chỗ trống.
Trần Lệ Quân khó hiểu nhướng mày, một cao một thấp. Cô sờ sờ sau gáy, cởi nút tay áo sơ mi, ngồi xuống.
Cũng chẳng phải cô muốn ngồi cạnh Lý Vân Tiêu, nhưng nhìn đến khuôn mặt ti tiện kia, tham vọng chiến thắng trong nội tâm lại sôi sục.
Nghiêng mắt nhìn gã đàn ông không ngừng gắp vào bát của nàng, Trần Lệ Quân đặt đũa xuống, cầm ly rượu uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng nhịn không được nữa gắp hết cần tây từ trong bát Lý Vân Tiêu, đồng thời tay phải rút ra tờ giấy ăn đặt lên bàn, vứt xuống, lại dùng khăn lau lau đũa.
"Anh Triệu, Vân Tiêu không ăn cần tây."
Trần Lệ Quân cười như không cười liếc hắn một cái, sau đó cầm lấy chiếc bát sạch sẽ Mộc Vân vừa mới mở, vẫn còn trên tay, đem đến trước mặt. Đổi chiếc bát đầy mà mình đã dùng qua một ít, đưa cho Lý Vân Tiêu. Tiện thể ném cái bát do Triệu Thường gắp lên kệ phía sau.
"Những thứ đã dính đến cần tây em ấy cũng không thích. Thật ngại quá, anh Triệu."
Lý Vân Tiêu nhìn thoáng qua Trần Lệ Quân. Không phủ nhận cô, rốt cuộc bắt đầu ăn.
"Xem ra cô Trần đây và Vân Tiêu quan hệ rất tốt." Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ vai nàng.
"Thành viên trong đoàn đều khắng khít." Lý Vân Tiêu buông đũa trên tay xuống, lau miệng.
Mọi người hàn huyên vô cùng sôi nổi, ngoại trừ Mộc Vân, Hà Thanh Thanh và Vương Tiêu Long ngồi cạnh nhau, không một ai phát giác ra mạch sóng ngầm đang cạnh tranh mãnh liệt.
Trần Lệ Quân không muốn nghe hai kẻ bên cạnh nói nhảm, dứt khoát xoay hẳn về phía Mộc Vân, tay trái đỡ trán, tay phải lắc lư ly rượu, nhấp từng ngụm.
"Chị Quân Quân, đừng uống nữa. Em lái xe không giỏi, lát nữa làm sao đưa chị về đây?"
Mộc Vân vừa nói, vừa đá mắt sang Lý Vân Tiêu.
Không ngoài dự đoán, Lý Vân Tiêu ánh mắt hướng qua bên này nhìn nhìn, sau đó quay lại tiếp tục trò chuyện cùng gã đàn ông.
Mộc Vân cầm chai rượu, rót đầy một ly nữa cho Trần Lệ Quân, ghé vào tai cô, thấp giọng: "Chị Quân Quân, em nghĩ chị nên uống nhiều thêm chút.", nói xong còn vỗ vỗ vai cô.
Trần Lệ Quân xoa xoa lông mày, nhịp tim đập mạnh không thể kiểm soát, cuối cùng đem số rượu kia nuốt vào trong miệng, chống đỡ đứng dậy muốn rời đi. Mộc Vân thấy thế vội níu tay cô, kéo cô ngồi xuống.
"Không được, không được, chị không thể đi. Phải đợi người ta đưa chị về!"
Mộc Vân thì thầm bên tai cô, nhưng Trần Lệ Quân uống quá nhanh, đầu óc choáng váng, không trả lời mà nhất quyết bước ra ngoài.
Lý Vân Tiêu kịp thời đứng lên gọi một tiếng Mao lao sư, nghĩ sẽ mang cô rời đi trước, nhưng Triệu Thường rất nhanh ngắt lời nàng.
"Cô Mao, cô Trần xem tình huống này phỏng chừng là muốn rời đi trước, Vân Tiêu thì không thể, đành phiền vị này tiễn cô ấy về vậy."
Mộc Vân thân thể nhỏ nhắn chống đỡ Trần Lệ Quân, bị cô một mực cự tuyệt, không khỏi trừng mắt.
Những vị lãnh đạo khác trên bàn cũng hùa theo, cô Mao không thể làm trái. Lý Vân Tiêu và Trần Lệ Quân, xác thực một trong hai phải ở lại.
Lý Vân Tiêu đứng đó nhìn Trần Lệ Quân được Mộc Vân dìu đi, thẳng đến bóng cô khuất sau cánh cửa mới ngồi xuống, bồn chồn không yên.
Suốt quãng thời gian còn lại, nàng nhiều lần mượn cớ lái xe để không phải uống rượu, tiệc sắp kết thúc, Lý Vân Tiêu liếc nhìn tin nhắn Mộc Vân gửi, di động trong tay liên tục nhấp nháy, nàng hướng cô Mao nhận được cái gật đầu cùng mỉm cười, liền mượn xe của Hà Thanh Thanh, lấy chìa khoá rời đi trước.
Lúc nàng ra khỏi cửa trời đã đổ mưa to, Lý Vân Tiêu bắt đầu lo lắng cho Trần Lệ Quân, nàng chạy một mạch chạy ra xe, nội tâm thầm mắng cái mùa mưa chết tiệt.
Dưới sự chỉ dẫn của Mộc Vân, Lý Vân Tiêu điều hướng và tìm thấy chiếc xe của Trần Lệ Quân đang đỗ phía trước. Nàng chui vào trong xe, kẻ say rượu ở ghế sau dựa vào cửa. Bất chấp những giọt nước còn vương trên lông mày, Lý Vân Tiêu đỡ Trần Lệ Quân dậy, dùng tay lau mặt cho cô.
"Sao chị ấy lại bị ướt? Mắc mưa à?"
"Chị ấy nói muốn đến nhà chị, nhưng mà em không biết nhà chị ở đâu nên mới mang chị ấy đánh một vòng. Đến cổng khu cư xá thì chị ấy bảo sẽ xuống xem, em cản không được."
Lý Vân Tiêu nhấc điện thoại lên, kiểm tra định vị. Xác thực cách nhà không xa, lái xe 10 phút là có thể về tới, gần hơn so với ký túc xá.
"Mộc Mộc, em trước đến nhà chị tắm rửa hay là chị đưa em về ký túc xá?"
Mộc Vân giũ quần áo ướt sũng, nhanh chóng từ chối.
"Không cần đâu chị Vân Tiêu, không cần đâu. Em giao chị Quân Quân cho chị rồi lái xe của chị ấy, sẵn tiện về ký túc xá luôn."
Phụ giúp đỡ Trần Lệ Quân lên xe, Mộc Vân lập tức khởi động xe vụt biến mất, kỹ thuật vô cùng tốt.
Thu xếp đặt Trần Lệ Quân vào ghế phụ, thắt dây an toàn, Lý Vân Tiêu tay phải nắm lấy bàn tay cô, tay trái giữ trên vô lăng, chậm rãi lăn bánh.
Lái xe vào bãi đậu, Trần Lệ Quân mơ màng tỉnh lại sau giấc ngủ ngắn, mở mắt, lôi kéo cánh tay Lý Vân Tiêu quấy nhiễu chuyển động của nàng, thỉnh thoảng còn siết lấy mấy ngón tay nàng chơi đùa.
Lý Vân Tiêu một bên an ủi Trần Lệ Quân, một bên thuận lợi hoàn tất đỗ xe vào chỗ. Nàng nới lỏng dây an toàn, cuối cùng đã có thể chạm vào mặt cô.
"Có phải chị đau đầu không?" Nàng sờ sờ đỉnh đầu Trần Lệ Quân, ánh mắt dịu dàng như nước.
Trần Lệ Quân nhích người đến, hôn phớt lên môi Lý Vân Tiêu.
Trên má cô vẫn còn lưu lại chút cồn theo hơi thở. Nhưng Lý Vân Tiêu không hề chán ghét điều đó.
Trần Lệ Quân đến gần nàng hơn, nheo mắt cẩn thận dò xét, tựa như đang mong chờ hoa nở.
"Sao không đi cùng hắn?"
Khi say thanh âm của cô mềm mại như sáp, hơn nữa còn mang theo chút hờn dỗi. Lý Vân Tiêu cõi lòng vui vẻ không thôi, cũng không bận tâm những lời cô nói.
"Tại sao em phải đi cùng hắn?" Nàng dùng ngón tay điểm nhẹ lên mũi Trần Lệ Quân, cười hỏi.
"Vậy có nghĩa là chị quan trọng hơn hắn, phải không?"
Trần Lệ Quân cao hơn Lý Vân Tiêu nửa cái đầu, lúc này đây lại hơi chùn xuống, ngửa lên, nhìn Lý Vân Tiêu bằng đôi mắt ươn ướt.
Lý Vân Tiêu không biết tại sao cô nghĩ như thế, nàng nhíu mày, nhất thời không đưa ra đáp án.
"Nói đi! Phải không?"
Men rượu phóng đại cảm xúc con người, Lý Vân Tiêu có thể cảm nhận rõ sự uỷ khuất cùng bản tính trẻ con của người trước mặt. Trần Lệ Quân sau khi lớn tiếng, hốc mắt đã đầy nước.
"Đúng, chị quan trọng hơn tất cả. Người khác đều không tính." Lý Vân Tiêu đặt tay lên lưng cô, vuốt ve dỗ dành cô không khóc.
Trần Lệ Quân không nói nữa, chỉ hôn nàng, hương rượu nồng đậm trong miệng lan toả, Lý Vân Tiêu tựa hồ đã say, mơ mơ màng màng đáp trả cô..
Nàng dán sát vào mặt Trần Lệ Quân, những âm cuối cùng trở nên run rẩy: "Chúng ta về nhà..về nhà đi."
Trần Lệ Quân rất nghe lời dời mặt đi, mái tóc đen nhánh hơi tán loạn, vài sợi dựng đứng. Thay đổi hoàn toàn thái độ hung hãn vừa rồi, mặt mày cong cong, ngoan ngoãn nhìn Lý Vân Tiêu.
Trái tim Lý Vân Tiêu có lẽ cũng tan chảy theo sông băng, nàng cong khoé môi, ôm Trần Lệ Quân, tiến đến bên tai cô thấp giọng dỗ: "Say rồi thì phải về nhà, phải không? Bảo bảo ngoan."
"Dạ~" Trần Lệ Quân dang rộng vòng tay, ngân dài giọng đáp.
Dọc đường đi hai người không lảo đảo cũng loạng choạng, Trần Lệ Quân vóc dáng cao lớn nhất quyết muốn tựa đầu vào cổ Lý Vân Tiêu, ép tới nàng đi đường thôi cũng tốn sức, Lý Vân Tiêu đẩy cô mấy lần cũng không động, đành phải chịu trận làm ngơ.
"Chị, cái con ma men này! Nhiệt tình vẫn còn lớn lắm!"
Lý Vân Tiêu mệt mỏi thở hổn hển, vất vả mới vào được nhà, tiếp tục dỗ dành cô đi đến sofa.
Trần Lệ Quân vừa ngồi vững, thoắt một cái đem Lý Vân Tiêu kéo xuống, trở mình áp trên người nàng.
"Em đi lấy khăn lau cho chị, bằng không sẽ cảm lạnh mất." Lý Vân Tiêu nói rồi đẩy vai cô, cố gắng đứng dậy.
Trần Lệ Quân nào có để ý, dùng thêm sức ôm Lý Vân Tiêu vào trong ngực. Động tác trên tay bắt đầu không an phận.
Lý Vân Tiêu phát giác Trần Lệ Quân hơi khác so với thường ngày, dĩ vãng trước đây đều là đợi nàng chuẩn bị tốt hoặc là chính nàng chủ động, nhưng hôm nay lại nôn nóng đến mức trực tiếp bắt đầu ngay tại sofa.
Một lúc lâu, xúc cảm va chạm ở ngón tay ngày càng rõ rệt, Trần Lệ Quân cảm nhận được điều đó, vì thế tận lực thả chậm tốc độ, ở bên tai Lý Vân Tiêu thổi nhiệt khí, sau đó cẩn thận nhìn vào mắt nàng.
"Lý Vân Tiêu, chị là ai?"
Thân thể thập phần khó nhịn, Lý Vân Tiêu bức bối nắm lấy tay cô, nhưng vô lực không cách nào lay chuyển.
"Trần Lệ Quân...nhanh.."
Nghe được câu này, ngón tay vốn nằm im của Trần Lệ Quân lại bắt đầu cử động.
Thân thể mẫn cảm tựa như sợi dây cao su bị kéo căng đến cực hạn. Lý Vân Tiêu không còn kiểm soát được bản thân nữa.
"Thích không? Vân Tiêu?" Trần Lệ Quân tìm đến bàn tay Lý Vân Tiêu, mười ngón tay nhẹ nhàng lồng ghép.
"..thích."
"Em thích chị sao?" Trần Lệ Quân ghé đến trước mặt nàng, nhìn sâu vào ánh mắt.
"Em thích chị..yêu chị.." Lý Vân Tiêu rất nhanh cùng cô siết chặt cái nắm tay.
"Chị cũng yêu em, Vân Tiêu."
Có giọt nước ấm áp rơi xuống trên cổ Lý Vân Tiêu. Sau đó là một đêm rất sâu, kéo dài vô tận. Hai người tại trong tiếng mưa rơi ôm lấy nhau, cảm thụ nhịp tim vì nhau mà rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store