ZingTruyen.Store

[quân lâm thiên hạ] into you

coffee w milk

plakdst

cảnh báo: đàn ông có sữa, abo (nhẹ)

đã 12h đêm nhưng lâm anh vẫn không ngủ được. căn phòng rộng lớn bỗng chốc trở thành một cái lồng thiêu đốt lâm anh.

em đang cảm thấy cơ thể mình không ổn rồi, vừa nóng, vừa căng thẳng, vừa đau đớn, nhất là ở hai bên ngực của mình. ban đầu chỉ là hai chấm nho nhỏ, sau thì thấm ướt cả mặt trước của áo theo từng nhịp thở của em hiện tại.

kì phát tình lần này đến bất thường, dữ dội và tàn nhẫn hơn mọi khi. cơn sốt bắt đầu hành hạ em từ sáng sớm, khiến làn da trắng nõn của lâm anh ửng hồng một cách bất thường, những giọt mồ hôi trong veo lăn dài trên thái dương, đọng lại ở chiếc cổ thanh mảnh và phần xương quai xanh nhỏ nhắn.

em cuộn mình trên chiếc giường vây quanh bởi mớ vải bùng nhùng, chiếc áo thun mỏng manh đã sớm ướt đẫm, dính chặt vào cơ thể, phác họa ra từng đường cong chết người vốn có của em. nhưng nỗi đau thể chất ấy chưa là gì so với cảm giác trống rỗng, cô đơn đang gặm nhấm tâm trí em. lâm anh cắn chặt môi, cố gắng nén lại những tiếng rên rỉ muốn thoát ra từ cổ họng. thường ngày, nếu có lịch luyện tập, em sẽ chuẩn bị trước. em sẽ vào phòng tắm, tỉ mỉ vắt đi phần sữa đã bắt đầu tích tụ trong ngực để tránh cảm giác căng tức khó chịu này, rồi mới đến phòng tập để giải tỏa năng lượng dư thừa bằng những bài hát, những động tác nhảy nhót, hay ít nhất là những lần chọc ghẹo các anh, các bạn, các thầy.

nhưng hôm nay là một ngày tự do. không có lịch tập, không có kế hoạch nào cả. và minh quân, người luôn là điểm tựa vững chắc cho em, lại phải đi công việc đột xuất ở một thành phố xa. anh nói anh sẽ về trong đêm nay. nhưng đối với lâm anh đang trong cơn phát tình, nó dài như một thế kỷ.

em tự nhủ mình đã là một người trưởng thành là đã có thể tự chăm sóc bản thân, không cần quá trông cậy vào một ai hết. nhưng khi cơn đau quặn thắt từ bụng dưới truyền lên, khi hai bầu ngực bắt đầu sưng tấy, căng cứng đến mức phát đau, một dòng sữa ngọt ngào bắt đầu rò rỉ, ướt một mảng lớn trên vải áo, sự tự chủ của em hoàn toàn sụp đổ.

cảm giác tủi thân, bị bỏ rơi ập đến như một con sóng thần. em muốn có ai đó ở bên, muốn được ôm vào lòng, muốn được an ủi. em muốn minh quân. em muốn nghe giọng nói trầm ấm của anh, muốn hít hà mùi hương của anh, thứ duy nhất có thể xoa dịu cơn bão đang gào thét bên trong em.

"anh..." lâm anh thì thầm, giọng lạc đi vì tuyệt vọng. "chồng ơi... về đi..."

từ "chồng" chỉ vang lên trong tâm trí em, một sự thổ lộ thầm kín mà em chưa bao giờ dám nói ra. em và minh quân đã ở bên nhau một thời gian, một mối quan hệ được xây dựng trên sự thấu hiểu và nhu cầu của alpha và omega. nhưng tình cảm thì sao? lâm anh yêu minh quân, yêu đến mức có thể chết đi được. nhưng em không chắc về anh. minh quân đối xử với em thật tốt, chu đáo, chăm sóc em trong mỗi kì phát tình, nhưng anh chưa bao giờ nói ra câu nói mà em mong nghe nhất. anh luôn giữ một khoảng cách, một sự rào cản vô hình khiến lâm anh không dám tiến gần hơn.

cơn đau từ ngực càng thêm dữ dội. sữa tiếp tục trào ra, không chỉ làm ướt áo mà còn chảy xuống cả bụng, tạo thành những vệt loang lổ đáng thương. em cảm thấy mình thật yếu đuối, thật thảm hại. em là một chiến binh trên sân khấu, nhưng giờ đây, em chỉ là một omega đang vật lộn với bản năng cơ thể, cô độc và đau đớn.

em kéo chăn trùm lên đầu, như thể có thể trốn chạy khỏi thực tại. không gian dưới chăn nóng nực, ngột ngạt, nhưng ít nhất nó che đi được sự đáng thương của em. em nằm đó, run rẩy, lẩm bẩm tên minh quân như một lời cầu nguyện duy nhất.

bất ngờ, một tiếng "cạch" vang lên từ cửa chính.

lâm anh đang nửa tỉnh nửa mơ trong cơn sốt gần như không nghe thấy. nhưng sau đó, một mùi hương quen thuộc đến xé lòng lan tỏa trong không khí. mùi cà phê nồng nàn pha lẫn một chút mùi đá mát lạnh.

minh quân đã về.

trái tim lâm anh đập loạn xạ. em vội vàng kéo chăn xuống, cố gượng dậy. đôi mắt lờ đờ của em nhìn về phía cửa đang mở toang, và bóng dáng cao lớn, sừng sững của minh quân hiện ra. khuôn mặt anh thoáng chút mệt mỏi, nhưng đôi mắt đang nhìn em lại cháy lên một ngọn lửa mà lâm anh quá quen thuộc - sự lo lắng, chiếm hữu và một tình cảm sâu sắc mà anh luôn cố che giấu.

"anh quân..." lâm anh thốt lên, giọng khàn đi vì khóc rưng rức nãy giờ.

minh quân không nói một lời. anh bước nhanh vào phòng, đóng sầm cửa lại như để ngăn chặn thế giới bên ngoài. anh tiến thẳng đến giường, mỗi bước chân như dậm lên nhịp tim đang điên cuồng của lâm anh.

"em sao vậy?" anh hỏi, giọng trầm xuống và dịu dàng hơn hẳn khi thấy tình trạng hiện tại của lâm anh.

thấy minh quân, người mà em vừa đang cầu nguyện, lâm anh như người chết đuối vớ được cọc. mọi sự kiên cường, mọi nỗ lực kìm nén đều sụp đổ tan tành. những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn dài trên má em.

"anh... em đau quá..." em nức nở, chỉ tay vào ngực mình. "em... em..."

minh quân ngồi xuống mép giường, đôi tay lớn ấm áp của anh nhẹ nhàng đặt lên trán lâm anh. anh nhíu mày khi cảm nhận được nhiệt độ cao bất thường của em.

"phát tình rồi sao? sao không gọi cho anh?" anh hỏi, giọng có chút trách móc nhưng chủ yếu là đau lòng.

"em... em không muốn làm phiền anh..." lâm anh lí nhí, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào anh. "anh đang bận..."

"đồ ngốc." minh quân thở dài. anh kéo chăn ra, và khi nhìn thấy tình trạng của lâm anh: chiếc áo ướt sũng, những vệt sữa loang lổ, hai bầu ngực sưng tấy. ánh mắt anh trở nên phức tạp hơn. không phải là ghê tởm, mà là một sự xót xa đến tột cùng.

"để anh giúp em."

anh nhẹ nhàng nâng người lâm anh dậy, để em tựa vào lồng ngực rắn chắc của mình. "ngoan, để anh xem."

lâm anh yếu ớt không còn sức để phản kháng. em chỉ biết vùi đầu vào vai anh, hít hà mùi hương an toàn mà em khao khát. minh quân khéo léo cởi bỏ chiếc áo thon ướt đẫm của em. khi làn da trần tiếp xúc với không khí mát rượi, lâm anh không khỏi rùng mình một cái.

minh quân nhìn xuống. hai bầu ngực trắng nõn của em vì căng sữa mà trông đầy đặn, gợi cảm, hai đầu ti đã cương cứng và nhỏ giọt sữa trắng. anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dùng ngón tay cái xoa xoa vùng da quanh quầng ngực đang sưng đỏ của em.

"a..." lâm anh rên lên một tiếng, một nửa là đau, một nửa là một cảm giác kỳ lạ, khó tả.

"chịu khó một chút nhé, bé." minh quân thì thầm vào tai em. "anh sẽ giúp em thoải mái hơn."

nói rồi, anh cúi người xuống, kế gối để em tựa vào. lâm anh nghĩ anh sẽ... nhưng không. minh quân không làm gì phũ phàng cả. anh đặt lên đầu ti đang rỉ sữa của em một nụ hôn thật nhẹ, như một sự trấn an. sau đó, anh bắt đầu dùng miệng của mình chăm sóc lên hai bầu ngực đang sưng tấy của em, hút từ từ từng dòng sữa trắng đục đã hành hạ người thương của mình. 

ngọt ngào, nóng hổi. 

lâm anh lúc này đôi lúc lại rít lên vì một chút đau, một chút ngứa ngáy, đâu đó là một chút thoả mãn nữa. minh quân thấy thế thì nhẹ nhàng vuốt ve lấy lưng em giống như để trấn an em vậy.

anh chỉ tập trung vào việc giúp lâm anh, đôi mắt dịu dàng như đang chăm sóc một báu vật. cảm giác căng tức khó chịu dần được thay thế bằng sự nhẹ nhõm, thoải mái. lâm anh thở ra một hơi dài, cơ thể từ từ thả lỏng trong vòng tay minh quân.

"như vậy có tốt hơn không?" anh hỏi khẽ.

lâm anh gật đầu, không nói được gì. em ngước nhìn anh. khuôn mặt anh chỉ cách em vài centimet, sự tập trung và dịu dàng trong ánh mắt anh khiến tim em như tan chảy. anh đang chăm sóc cho em, chấp nhận mọi thứ của em, cả những phần mà chính em đôi khi còn cảm thấy khó xử.

khi dòng sữa đã chảy gần hết, cảm giác đau đớn cũng giảm đi đáng kể, nhưng cơn đói khát của kì phát tình lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. pheromone của minh quân đang bao trùm lấy em, như một lời mời gọi không thể chối từ. cơ thể lâm anh bắt đầu nóng lên lần nữa, nhưng lần này, nó không phải là ngọn lửa của sự đau đớn, mà là ngọn lửa của khao khát.

"anh..." lâm anh rên rỉ, hông bắt đầu chuyển động một cách vô thức. "minh quân..."

anh dường như hiểu ra. anh dừng việc xoa bóp, lấy chiếc khăn bên cạnh lau sạch cho cả hai. sau đó, anh nhìn thẳng vào mắt lâm anh, đôi mắt sâu thẳm như biển cả.

"lâm anh," anh gọi tên đầy đủ của em, một điều hiếm khi xảy ra. "nghe đây."

em im lặng, nhìn anh không chớp mắt.

"anh biết em đang nghĩ gì. em cảm thấy cô đơn, cảm thấy bị bỏ rơi, phải không?"

lâm anh không trả lời, nhưng ánh mắt đã bán đứng em.

minh quân thở dài, một tay nâng cằm em lên. "anh xin lỗi. anh xin lỗi vì đã để em một mình trong lúc này. anh xin lỗi vì đã không nhận ra cơn phát tình của em sẽ đến sớm. may là công việc kết thúc sớm hơn anh nghĩ, nên anh về liền với em nè. anh không thể yên tâm khi em không ở bên cạnh."

anh dừng lại một chút, như đang sắp xếp lời nói.

"hôm nay, khi nhìn thấy em nằm đây, đau đớn và yếu đuối như vậy, anh đã nhận ra một điều. anh không thể chịu đựng được cảnh em phải đau. anh không thể chịu đựng được việc em phải một mình chống chọi với những thứ này. anh muốn là người duy nhất ở bên cạnh em, che chở cho em, chăm sóc cho em."

lâm anh sững sờ. tim em đập mạnh đến mức em sợ minh quân có thể nghe thấy.

"anh... anh nói gì vậy?"

minh quân mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi, phá vỡ vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày. "anh đang nói là anh yêu em, lâm anh à. tình yêu của một người đàn ông dành cho người mà anh muốn dành trọn vẹn quãng đời còn lại."

câu nói như một tiếng sét đánh ngang tai lâm anh. em không tin vào những gì mình vừa nghe.

"anh... yêu em?"

"phải." minh quân gật đầu dứt khoát. "anh yêu em. yêu cả sự mạnh mẽ khi em ở trên tập luyện, yêu cả sự yếu đuối khi em. anh yêu cả những nụ cười, những giọt nước mắt, và cả cả... phần sữa ngọt ngào này nữa." anh nói, tay nhẹ nhàng chạm vào ngực vẫn còn ẩm ướt của em. "mọi thứ về em, anh đều yêu."

anh kéo em lại gần hơn, trán mình áp vào trán em.

"bé thường gọi anh là 'chồng' trong đầu, đúng không? gấu trúc ngốc của anh." anh thì thầm, giọng đầy ẩn ý. "từ hôm nay, cứ gọi như thế, không cần giấu giếm gì đâu. anh muốn cả thế giới biết rằng em là của anh. lâm anh là chồng nhỏ của minh quân. nhớ hong?"

nước mắt lâm anh lại trào ra, nhưng lần này, chúng là những giọt nước của hạnh phúc. em không thể nói nên lời, chỉ có thể gật đầu lia lịa.

"vậy... vậy còn anh thì sao?" em lí nhí.

"anh hả?" minh quân cười, nụ cười đầy tình yêu. "anh là chồng em mà. muốn chứng minh hay như nào?"

nói rồi, anh đặt lên môi lâm anh một nụ hôn. không phải là nụ hôn dịu dàng như lúc nãy, mà là một nụ hôn sâu, đầy khao khát và tình yêu. nó chứa đựng mọi lời anh chưa kịp nói, mọi sự chiếm hữu, mọi lời hứa hẹn. nụ hôn của anh như một liều thuốc giải, xoa dịu hoàn toàn cơn đau còn sót lại trong lâm anh, thay vào đó là một ngọn lửa cháy bỏng của sự khao khát được đáp lại.

minh quân nhẹ nhàng đặt em nằm xuống giường, đôi mắt anh không rời em một giây.

"anh yêu em, lâm anh."

"em... em cũng yêu anh, minh quân. em yêu anh rất lâu rồi." lâm anh cuối cùng cũng thốt ra được lời tỏ tình của mình.

mọi khoảng cách, mọi rào cản đã hoàn toàn bị phá vỡ. căn phòng không còn là cái lồng thiêu đốt, mà đã trở thành thiên đường của hai tâm hồn tìm thấy nhau. mùi cà phê và mùi sữa hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng của tình yêu và sự hòa hợp. minh quân bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình, để lộ cơ thể rắn chắc của mình qua hàng giờ tập luyện. anh nhẹ nhàng phủ lên người lâm anh, dùng chính cơ thể mình để sưởi ấm cho em. cơn sốt của kì phát tình vẫn còn đó, nhưng giờ đây, nó đã trở thành một chất xúc tác tuyệt vời, một lời mời gọi ngọt ngào.

"chồng..." lâm anh thì thầm, lần này là một cách đầy tự hào và tình yêu.

minh quân mỉm cười. anh cúi xuống, hôn lên từng centimet trên cơ thể em, từ cổ, xương quai xanh, ngực, xuống đến bụng. mỗi nụ hôn của anh đều như một lời khẳng định rằng lâm anh là của anh.

và rồi, khi cả hai đã sẵn sàng, anh tiến vào bên trong em một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. cảm giác lấp đầy, cảm giác được kết nối hoàn toàn khiến lâm anh khẽ rên lên sung sướng. cơn đau đã biến mất, chỉ còn lại sự khoái cảm tột đỉnh và cảm giác được yêu thương, được trân trọng.

họ bắt đầu một điệu nhảy của tình yêu, nhịp điệu nhanh dần rồi chậm lại, mỗi cú thúc đều là tổ hợp của một chút gì đó của đau đớn và sung sướng, nhưng vế sau chiếm phần nhiều. minh quân nhìn xuống lâm anh, người đang say sưa dưới thân anh, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi hơi mở, những tiếng rên rỉ ngọt ngào thoát ra từ khuôn miệng xinh xắn của lâm anh. anh cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới.

khi đạt đến đỉnh điểm, anh giải phóng những gì anh có vào bên trong em, cùng lúc đó là để lại vết cắn trên cổ của em, đánh dấu chủ quyền của mình một cách triệt để.

lâm anh cũng đạt cực khoái theo anh, cơ thể co rút trong sung sướng, những ngón tay bám chặt vào lưng anh, để lại những vệt đỏ hằn in.

họ nằm đó, trong vòng tay nhau, lồng ngực phập phồng nhịp nhàng, để lại một sự bình yên lạ thường. minh quân kéo chăn phủ lên cả hai, ôm chặt lâm anh vào lòng.

"ngủ đi, chồng nhỏ của anh." anh nói, đặt một nụ hôn lên trán em. "ngày mai thức dậy là có anh nằm bên cạnh rồi."

lâm anh mỉm cười hạnh phúc, dụi đầu vào ngực anh. "vâng, chồng lớn."

lần đầu tiên, hai từ ấy được nói ra một cách chính thức, không còn là bí mật.

lâm anh biết, từ đây về sau, em sẽ không bao giờ cô đơn nữa. vì em đã có người luôn ở đó, để che chở, để yêu thương, và để cùng em đi qua mọi biến cố trong cuộc đời.

minh quân biết, từ đây về sau đã có một chàng trai nhỏ bé luôn ủng hộ mình trong mọi quyết định, người mà anh đã thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay cuối cùng đã nằm gọn trong tấm lòng rộng lớn của anh, và chắc chắn rồi, lòng anh đủ rộng để có thể che chở em thật dài, thật lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store