Quan Hon Keo Dai Co Thieu Sung The Vo Do Phan 3
"Như vậy, Dì Lâm, một lát con đi ra ngoài trước, dì đừng để cho Thừa Ân vào cửa, nói con nằm ở trong phòng nghỉ ngơi, được không?" Hoắc Vi Vũ khẩn trương hỏi.
Dì Lâm giơ một thủ thế OK với cô, "Yên tâm đi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Trong mắt Hoắc Vi Vũ chua xót lại ẩm ướt, ý vị thâm trường nói: "Xin lỗi, dì Lâm."
Cô nghẹn ngào một chút, "Để dì phải nói dối, xin lỗi, con xin lỗi."
"A ơ, có gì đâu, con khóc làm gì, dì Lâm thật vui, chỉ cần hai con có thể tốt, có thể hạnh phúc, thì để cho bộ xương già này làm cái gì dì cũng nguyện ý hết." Dì Lâm trấn an nói.
"Xin lỗi, con xin lỗi." Hoắc Vi Vũ lau nước mắt, quay mặt đi, không muốn để cho người khác thấy mình khóc, miễn cho bị hoài nghi.
Chỉ chốc lát, Lâm Thừa Ân cầm tiền đã trở về.
Anh ta nhìn Hoắc Vi Vũ yên tĩnh ngồi ở trên giường bệnh, ăn cơm trưa, anh đặt tiền ở trên tủ đầu giường.
"Buổi chiều anh ở lại với em, nếu như không có việc gì, sáng mai anh sẽ làm thủ tục xuất viện cho em." Lâm Thừa Ân trầm giọng nói.
"Con ở lại làm gì, con là đàn ông ở lại rất bất tiện, xem mẹ là người chết ah." Dì Lâm xen vào nói.
"Hôm qua mẹ đã thức cả đêm." Thừa Ân uyển chuyển cự tuyệt nói.
"Mẹ càng già càng dẻo dai có được không? Được rồi, con về lấy giúp mẹ mấy bộ quần áo đi." Dì Lâm đẩy Lâm Thừa Ân ra cửa.
Lâm Thừa Ân nhìn Hoắc Vi Vũ, xoay người, rời khỏi.
Dì Lâm nhìn con của mình rời đi, cầm chìa khóa đưa cho Hoắc Vi Vũ, vừa cười vừa nói: "Con lấy xe của dì đi, dì Lâm chúc ngươi mã đáo thành công(*dịch nôm có nghĩa là "ngựa về ắt sẽ thành công" hay "có ngựa ắt sẽ thành công". Ý nghĩa của câu chúc trên gắn liền với những lý giải như sau: Xưa kia, ngựa là phương tiện đi lại thuận lợi nhất vì ngựa chạy nhanh, sức bền, thông minh, trung thành), dì cũng có một người con dâu tốt rồi."
Hoắc Vi Vũ thật xin lỗi, cảm giác áy náy trái tim càng đau.
Cô đưa tay, ôm lấy dì Lâm, ý vị thâm trường: " Dì Lâm, sau này con sẽ báo đáp và hiếu thuận dì hơn."
"Tốt, tốt, Tiểu Vũ có thể vừa ý Thừa Ân, cũng đã báo đáp với dì rồi." Dì Lâm vui vẻ vỗ lưng Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ rất nhanh xoay mặt, chạy về phía thang máy.
Không đành lòng, lại quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười yêu thương dịu dàng của dì Lâm.Cô bước lên xe, trực tiếp lái xe đi bờ biển.
Cô không thể cầm vòng cổ ở trên tay, nếu không nước B nhận được vòng cổ, càng không khả năng thả Cố Cảo Đình.
Cô chỉ có thể một mình rời đi, lấy mình làm con tin, đổi với Cố Cảo Đình.
Có lẽ, sau này cô không còn nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng ít nhất, cô có thể yên tâm thoải mái.
Trên đường, Hoắc Vi Vũ ném bỏ điện thoại của mình, xe phía sau cán nát điện thoại rồi.
Cô không thể để cho Thừa Ân thông qua điện thoại tìm được tín hiệu của cô.
Đã đến bờ biển, Hoắc Vi Vũ tìm thuyền đánh cá đang rời bến của một nhà, cho nhà đò 10 vạn, để cho ông đưa cô tới gần hải vực vùng biển nước B.
Đến đó, cô thuê một chiếc thuyền nhỏ, đi qua cũng được.
Hai nước giao phong, gió thổi cỏ cây lay động cũng có thể khiến cho người ta chú ý.
Cô bị bắt, có thể tới đó gặp hải quân, có thể đàm phán với lãnh đạo nước B.
*
Nhà Tổng Thống
"Cái gì, Hoắc Vi Vũ đã ngồi thuyền đánh cá rời bến!" Tổng thống rất khiếp sợ.
"Tổng thống, vậy cô ta có khả năng không có vòng cổ? Chẳng qua một lòng muốn chết cùng Cố Cảo Đình." Quản gia Tắng không hiểu.
"Người phụ nữ kia không có ngu xuẩn như vậy, nếu trên tay cô ta có vòng cổ, không tin tưởng quốc gia, muốn tự mình đi đàm phán thì sao? Vậy thì Cố Cảo Đình có thể được thả ra!" Tổng thống ý thức được có khả năng này, trong mắt hiện lên khủng hoảng, lập tức ra lệnh: "Cố ý nói tin tức này với Lâm Thừa Ân, lại để cho hắn đi ngăn cản."
"Vâng." Quản gia Tắng vuốt cằm nói.
Điện thoại Tổng thống vang lên, ông nhìn là tay trong của ông ở nước B, lập tức nghe máy.
Nghe xong, vẻ mặt tổng thống trắng bệch, co quắp ngồi ở trên mặt ghế, không thể tin nổi nói: "Làm sao có thể? Sao có thể như vậy."Tăng quản gia ý thức được tình thế nghiêm trọng, lo lắng hỏi: "Xảy ra điều gì ngoài ý muốn sao?"
"Cố Cảo Đình được tổng thống nước B triệu kiến." Nói đến đây, hai mắt tổng thống hằn lên tia máu:
"Anh ta không chỉ thuyết phục được tổng thống nước B phóng thích tất cả con tin, nước B còn đáp ứng nói xin lỗi, đồng thời ký vào hiệp ước hữu nghị giữa hai nước, vĩnh viễn không khai chiến"
"Tại sao có thể như vậy, anh ta làm sao làm được?" Tăng quản gia cũng rất kinh ngạc:
"Rõ ràng Cố Cảo Đình chỉ còn một con đường chết."
"Chúng ta không nên chỉ nhằm vào Hoắc Vi Vũ, phái Sở Thanh Vân qua, ngược lại để
bọn họ có cơ hội cùng nhau liên thủ, sự tình mới xoay chuyển thành ra như vậy."
"Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?" Tăng quản gia gấp gáp hỏi.
"Áp dụng kế hoạch B, nếu Cố Cảo Đình thuận lợi về nước, Du Tiệp Ngạo bên kia sẽ không tiếp tục buông tha cho chúng ta". Tổng thống vặn mi đạo, trong mắt đều bởi vì khủng hoảng mà lóe lên tia giết chóc.
"Hoắc Vi Vũ thì sao? "
"Giết cô ta ".Tổng thống không chút suy nghĩ nói.
"Nhưng nếu dây chuyền thật sự trong tay cô ta?" Tăng quản gia nhắc nhở.
Tổng thống dừng một chút, đi qua đi lại trong phòng, âm thầm tính toán, sau đó một lần nữa phân phó nói:
"Du Tiệp Ngạo bên kia tuyệt đối sẽ không để anh ta về nước, không cần giết Hoắc Vi Vũ, nhất định phải làm sâu thêm mâu thuẫn giữa Cố Cảo Đình và Lâm Thừa Ân, để Mai tướng quân lôi kéo quan chức của Du Tiệp Ngạo đoán chừng là không thể, nhưng nếu là Lâm Thừa Ân thì lại khác, chuyện này, làm sạch sẽ một chút."
"Vâng, tổng thống anh minh ".
**
Hoắc Vi Vũ đứng ở đầu thuyền, nắm chặt lan can, lo lắng nhìn mặt biển.
Sóng biển đánh mạnh từng đợt làm thuyền cũng lắc lư, Hoắc Vi Vũ đã đứng không vững, trong dạ dày cũng cuộn trào khó chịu.
Nhưng là, chỉ cần nghĩ đến Cô Cảo Đình gặp nguy hiểm, cô liền có thể kiên trì.
"Tiểu thư, cô vào trong đi, bên ngoài quá nguy hiểm." Người chèo thuyền lo lắng nói."Tôi không sao, còn bao lâu nữa thì đến nơi?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Khoảng ba tiếng nữa." Người chèo thuyền trả lời.
"Vẫn còn ba tiếng." Hoắc Vi Vũ nỉ non nói.
"Cô cũng nên giữ gìn sức khỏe." Người chèo thuyền khuyên nhủ.
Hoắc Vi Vũ đi theo người chèo thuyền vào trong khoang thuyền, ép buộc chính mình ngủ một hồi. Nhưng cơ bản là không ngủ được.
"Chiếc thuyền cá phía trước mời dừng lại." Bên ngoài có thanh âm của người vang lên.
Chẳng lẽ đến rồi, Hoắc Vi Vũ từ buồng nhỏ trong tàu lao ra.
Lâm Thừa Ân đứng ở bên trên du thuyền, ở trên cao nhìn xuống, băng lãnh nhìn chiếc thuyền cá của bọn họ.
Hoắc Vi Vũ sắc mặt tái nhợt, hướng người chèo thuyền nói: "Không thể ngừng, nhanh đi về phía trước".
"Chúng ta thuyền nhỏ không sánh bằng thuyền lớn, cô đến nhìn vùng biển trước mắt đi, thuyền gỗ nhỏ của chúng ta đoán chừng hiện tại cũng không chịu nổi sóng lớn". Người chèo thuyền khuyên nhủ.
"Tôi nói đi thì cứ đi, ông nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Hoắc Vi Vũ quát.
Người chèo thuyền vẫn ngừng thuyền lại.
Lâm Thừa Ân tiếp nhận loa phóng thanh, âm thanh lạnh lùng phát ra: "Để anh xuống đón em, hay chính em tự mình lên đây."
"Thừa Ân, để em đi, em phải đến nước B, Cố Cảo Đình vì em mới gặp nguy hiểm, em không thể để anh ấy có chuyện." Hoắc Vi Vũ thỉnh cầu nói.
"Em đừng quên, ba của em bị Cố Cảo Đình hại chết." Lâm Thừa Ân nghiêm nghị nói.
"Ba của em không phải bị anh ấy hại chết, là Hoắc Thuần và con gái của Tần Diệu Ni, em đã nghe được đoạn thu âm khi đó của bọn."
"Nếu không phải Cố Cảo Đình bức ba của em, em sẽ rời đi sao? Nếu em không rời đi, ba của em sẽ xảy ra chuyện sao? Em không thể vì bản thân mình thích anh ta mà quên hết tất cả được."
"Em vẫn cứ thích anh ấy." Hoắc Vi Vũ quát, tay nắm chặt thành quyền:
"Chuyện của em không có liên quan gì tới anh, ba cũng là ba của em, có trả thù hay không cũng là việc của em, anh nhanh để em đi".
Dì Lâm giơ một thủ thế OK với cô, "Yên tâm đi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Trong mắt Hoắc Vi Vũ chua xót lại ẩm ướt, ý vị thâm trường nói: "Xin lỗi, dì Lâm."
Cô nghẹn ngào một chút, "Để dì phải nói dối, xin lỗi, con xin lỗi."
"A ơ, có gì đâu, con khóc làm gì, dì Lâm thật vui, chỉ cần hai con có thể tốt, có thể hạnh phúc, thì để cho bộ xương già này làm cái gì dì cũng nguyện ý hết." Dì Lâm trấn an nói.
"Xin lỗi, con xin lỗi." Hoắc Vi Vũ lau nước mắt, quay mặt đi, không muốn để cho người khác thấy mình khóc, miễn cho bị hoài nghi.
Chỉ chốc lát, Lâm Thừa Ân cầm tiền đã trở về.
Anh ta nhìn Hoắc Vi Vũ yên tĩnh ngồi ở trên giường bệnh, ăn cơm trưa, anh đặt tiền ở trên tủ đầu giường.
"Buổi chiều anh ở lại với em, nếu như không có việc gì, sáng mai anh sẽ làm thủ tục xuất viện cho em." Lâm Thừa Ân trầm giọng nói.
"Con ở lại làm gì, con là đàn ông ở lại rất bất tiện, xem mẹ là người chết ah." Dì Lâm xen vào nói.
"Hôm qua mẹ đã thức cả đêm." Thừa Ân uyển chuyển cự tuyệt nói.
"Mẹ càng già càng dẻo dai có được không? Được rồi, con về lấy giúp mẹ mấy bộ quần áo đi." Dì Lâm đẩy Lâm Thừa Ân ra cửa.
Lâm Thừa Ân nhìn Hoắc Vi Vũ, xoay người, rời khỏi.
Dì Lâm nhìn con của mình rời đi, cầm chìa khóa đưa cho Hoắc Vi Vũ, vừa cười vừa nói: "Con lấy xe của dì đi, dì Lâm chúc ngươi mã đáo thành công(*dịch nôm có nghĩa là "ngựa về ắt sẽ thành công" hay "có ngựa ắt sẽ thành công". Ý nghĩa của câu chúc trên gắn liền với những lý giải như sau: Xưa kia, ngựa là phương tiện đi lại thuận lợi nhất vì ngựa chạy nhanh, sức bền, thông minh, trung thành), dì cũng có một người con dâu tốt rồi."
Hoắc Vi Vũ thật xin lỗi, cảm giác áy náy trái tim càng đau.
Cô đưa tay, ôm lấy dì Lâm, ý vị thâm trường: " Dì Lâm, sau này con sẽ báo đáp và hiếu thuận dì hơn."
"Tốt, tốt, Tiểu Vũ có thể vừa ý Thừa Ân, cũng đã báo đáp với dì rồi." Dì Lâm vui vẻ vỗ lưng Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ rất nhanh xoay mặt, chạy về phía thang máy.
Không đành lòng, lại quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười yêu thương dịu dàng của dì Lâm.Cô bước lên xe, trực tiếp lái xe đi bờ biển.
Cô không thể cầm vòng cổ ở trên tay, nếu không nước B nhận được vòng cổ, càng không khả năng thả Cố Cảo Đình.
Cô chỉ có thể một mình rời đi, lấy mình làm con tin, đổi với Cố Cảo Đình.
Có lẽ, sau này cô không còn nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng ít nhất, cô có thể yên tâm thoải mái.
Trên đường, Hoắc Vi Vũ ném bỏ điện thoại của mình, xe phía sau cán nát điện thoại rồi.
Cô không thể để cho Thừa Ân thông qua điện thoại tìm được tín hiệu của cô.
Đã đến bờ biển, Hoắc Vi Vũ tìm thuyền đánh cá đang rời bến của một nhà, cho nhà đò 10 vạn, để cho ông đưa cô tới gần hải vực vùng biển nước B.
Đến đó, cô thuê một chiếc thuyền nhỏ, đi qua cũng được.
Hai nước giao phong, gió thổi cỏ cây lay động cũng có thể khiến cho người ta chú ý.
Cô bị bắt, có thể tới đó gặp hải quân, có thể đàm phán với lãnh đạo nước B.
*
Nhà Tổng Thống
"Cái gì, Hoắc Vi Vũ đã ngồi thuyền đánh cá rời bến!" Tổng thống rất khiếp sợ.
"Tổng thống, vậy cô ta có khả năng không có vòng cổ? Chẳng qua một lòng muốn chết cùng Cố Cảo Đình." Quản gia Tắng không hiểu.
"Người phụ nữ kia không có ngu xuẩn như vậy, nếu trên tay cô ta có vòng cổ, không tin tưởng quốc gia, muốn tự mình đi đàm phán thì sao? Vậy thì Cố Cảo Đình có thể được thả ra!" Tổng thống ý thức được có khả năng này, trong mắt hiện lên khủng hoảng, lập tức ra lệnh: "Cố ý nói tin tức này với Lâm Thừa Ân, lại để cho hắn đi ngăn cản."
"Vâng." Quản gia Tắng vuốt cằm nói.
Điện thoại Tổng thống vang lên, ông nhìn là tay trong của ông ở nước B, lập tức nghe máy.
Nghe xong, vẻ mặt tổng thống trắng bệch, co quắp ngồi ở trên mặt ghế, không thể tin nổi nói: "Làm sao có thể? Sao có thể như vậy."Tăng quản gia ý thức được tình thế nghiêm trọng, lo lắng hỏi: "Xảy ra điều gì ngoài ý muốn sao?"
"Cố Cảo Đình được tổng thống nước B triệu kiến." Nói đến đây, hai mắt tổng thống hằn lên tia máu:
"Anh ta không chỉ thuyết phục được tổng thống nước B phóng thích tất cả con tin, nước B còn đáp ứng nói xin lỗi, đồng thời ký vào hiệp ước hữu nghị giữa hai nước, vĩnh viễn không khai chiến"
"Tại sao có thể như vậy, anh ta làm sao làm được?" Tăng quản gia cũng rất kinh ngạc:
"Rõ ràng Cố Cảo Đình chỉ còn một con đường chết."
"Chúng ta không nên chỉ nhằm vào Hoắc Vi Vũ, phái Sở Thanh Vân qua, ngược lại để
bọn họ có cơ hội cùng nhau liên thủ, sự tình mới xoay chuyển thành ra như vậy."
"Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?" Tăng quản gia gấp gáp hỏi.
"Áp dụng kế hoạch B, nếu Cố Cảo Đình thuận lợi về nước, Du Tiệp Ngạo bên kia sẽ không tiếp tục buông tha cho chúng ta". Tổng thống vặn mi đạo, trong mắt đều bởi vì khủng hoảng mà lóe lên tia giết chóc.
"Hoắc Vi Vũ thì sao? "
"Giết cô ta ".Tổng thống không chút suy nghĩ nói.
"Nhưng nếu dây chuyền thật sự trong tay cô ta?" Tăng quản gia nhắc nhở.
Tổng thống dừng một chút, đi qua đi lại trong phòng, âm thầm tính toán, sau đó một lần nữa phân phó nói:
"Du Tiệp Ngạo bên kia tuyệt đối sẽ không để anh ta về nước, không cần giết Hoắc Vi Vũ, nhất định phải làm sâu thêm mâu thuẫn giữa Cố Cảo Đình và Lâm Thừa Ân, để Mai tướng quân lôi kéo quan chức của Du Tiệp Ngạo đoán chừng là không thể, nhưng nếu là Lâm Thừa Ân thì lại khác, chuyện này, làm sạch sẽ một chút."
"Vâng, tổng thống anh minh ".
**
Hoắc Vi Vũ đứng ở đầu thuyền, nắm chặt lan can, lo lắng nhìn mặt biển.
Sóng biển đánh mạnh từng đợt làm thuyền cũng lắc lư, Hoắc Vi Vũ đã đứng không vững, trong dạ dày cũng cuộn trào khó chịu.
Nhưng là, chỉ cần nghĩ đến Cô Cảo Đình gặp nguy hiểm, cô liền có thể kiên trì.
"Tiểu thư, cô vào trong đi, bên ngoài quá nguy hiểm." Người chèo thuyền lo lắng nói."Tôi không sao, còn bao lâu nữa thì đến nơi?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Khoảng ba tiếng nữa." Người chèo thuyền trả lời.
"Vẫn còn ba tiếng." Hoắc Vi Vũ nỉ non nói.
"Cô cũng nên giữ gìn sức khỏe." Người chèo thuyền khuyên nhủ.
Hoắc Vi Vũ đi theo người chèo thuyền vào trong khoang thuyền, ép buộc chính mình ngủ một hồi. Nhưng cơ bản là không ngủ được.
"Chiếc thuyền cá phía trước mời dừng lại." Bên ngoài có thanh âm của người vang lên.
Chẳng lẽ đến rồi, Hoắc Vi Vũ từ buồng nhỏ trong tàu lao ra.
Lâm Thừa Ân đứng ở bên trên du thuyền, ở trên cao nhìn xuống, băng lãnh nhìn chiếc thuyền cá của bọn họ.
Hoắc Vi Vũ sắc mặt tái nhợt, hướng người chèo thuyền nói: "Không thể ngừng, nhanh đi về phía trước".
"Chúng ta thuyền nhỏ không sánh bằng thuyền lớn, cô đến nhìn vùng biển trước mắt đi, thuyền gỗ nhỏ của chúng ta đoán chừng hiện tại cũng không chịu nổi sóng lớn". Người chèo thuyền khuyên nhủ.
"Tôi nói đi thì cứ đi, ông nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Hoắc Vi Vũ quát.
Người chèo thuyền vẫn ngừng thuyền lại.
Lâm Thừa Ân tiếp nhận loa phóng thanh, âm thanh lạnh lùng phát ra: "Để anh xuống đón em, hay chính em tự mình lên đây."
"Thừa Ân, để em đi, em phải đến nước B, Cố Cảo Đình vì em mới gặp nguy hiểm, em không thể để anh ấy có chuyện." Hoắc Vi Vũ thỉnh cầu nói.
"Em đừng quên, ba của em bị Cố Cảo Đình hại chết." Lâm Thừa Ân nghiêm nghị nói.
"Ba của em không phải bị anh ấy hại chết, là Hoắc Thuần và con gái của Tần Diệu Ni, em đã nghe được đoạn thu âm khi đó của bọn."
"Nếu không phải Cố Cảo Đình bức ba của em, em sẽ rời đi sao? Nếu em không rời đi, ba của em sẽ xảy ra chuyện sao? Em không thể vì bản thân mình thích anh ta mà quên hết tất cả được."
"Em vẫn cứ thích anh ấy." Hoắc Vi Vũ quát, tay nắm chặt thành quyền:
"Chuyện của em không có liên quan gì tới anh, ba cũng là ba của em, có trả thù hay không cũng là việc của em, anh nhanh để em đi".
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store