Quan Anh The Thu Nguyet Xuan Phong Dang Nhan Do
Màn hình dần dần tối đi. Khi ánh sáng bừng lên một lần nữa, trên màn hình bất ngờ xuất hiện một con bọ cánh cứng đỏ, bốn chân chổng ngược, loay hoay không thể lật mình.Trong nhịp điệu đều đặn của tiếng "tách tách", vô số hình ảnh nhanh chóng cắt chuyển, khiến người xem cảm thấy hoa mắt chóng mặt.【"Phạm Nhàn—"Thiếu niên mặc áo gấm xanh đỏ ngồi trước án thư, chủ nhân của ống tay áo màu vàng nhạt nhẹ đặt tay lên vai hắn, hành động này khiến thiếu niên nhíu mày nhìn sang."Phạm Nhàn?"Theo âm cuối mang theo sự nghi hoặc, vài thanh trường đao "xoạt xoạt" rút ra khỏi vỏ, phát ra âm thanh chói tai. Nhưng thiếu niên ngược lại càng thêm thoải mái, ngả người ra sau, dồn phần lớn trọng tâm vào khuỷu tay đang tựa trên bàn.Khóe mắt hắn hơi nhướng lên, khóe môi cong thành một đường cung nhỏ đầy bất thường, sự khinh thường nhanh chóng hiện rõ trong ánh mắt.】"Cái gì, cảnh tượng sao đột nhiên thay đổi như vậy?"Quách Bảo Khôn dụi dụi mắt, cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Đợi đã, vừa rồi còn đang chiếu cảnh bái sư, sao đột nhiên lại cho chúng ta xem con bọ thế này?"Một nhạc công gõ nhịp nhẹ trên đùi, cảm thấy lần xem phim này dường như có gì đó khác biệt so với trước đây.Trần Bình Bình chăm chú nhìn con bọ cánh cứng đang vùng vẫy nhưng mãi không lật mình được, bất giác bật cười. Thật hy vọng là hắn suy nghĩ nhiều.Vừa rồi hắn vô thức cảm thấy thiếu niên mắc kẹt ở kinh đô, chìm trong hiểm nguy, không thể thoát thân, giống hệt con bọ này.Khi ống tay áo vàng nhạt xuất hiện, không ít triều thần lén lút liếc nhìn về phía Thái tử đang ngồi ở hàng đầu.Lý Thừa Càn thoải mái đón nhận tất cả những ánh mắt dò xét, hắn nhấp một ngụm trà, ánh mắt hiện lên chút ý cười: "Ồ? Xem ra ta và tiểu Phạm đại nhân xuất hiện cùng lúc cũng nhiều nhỉ."Thấy lưỡi đao sắc bén rút ra khỏi vỏ, không ít người cả kinh nói: "Đây... đây là muốn ra tay với Tiểu Phạm đại nhân sao? Người nào lớn gan như vậy?"Sử Xiển Lập gãi đầu, có chút lo âu: "Nhưng sao Tiểu Phạm đại nhân lại chẳng tỏ vẻ sợ hãi chút nào, ngược lại còn...""Ngược lại biểu tình còn đặc biệt khinh thường." Thành Giai Lâm nhíu mày, tổng kết: "Còn khiến người ta có cảm giác... ừm... như đang coi đối phương chẳng khác gì một thứ dơ bẩn."Đám học sinh xung quanh im lặng hồi lâu, cũng không ai tìm được lời phản bác.Bởi nếu nói một cách thô tục hơn, thì ánh mắt của Tiểu Phạm đại nhân... giống như đang nhìn một con chó.【"Tiểu Phạm đại nhân.""Người ngồi bên đó là ai vậy?"" Ngươi ngay cả Phạm Nhàn, Phạm đại nhân mà cũng nhận ra?""Hắn chính là Phạm Nhàn?""Tiểu Phạm đại nhân——""Phạm Nhàn——"】Trong những âm thanh gọi tên thiếu niên với đủ sắc thái, hình ảnh trên màn hình liên tục cắt chuyển. Những góc nghiêng, bóng lưng, đầu ngón tay, và thậm chí là mi mắt tinh xảo chiếm trọn màn hình đều được trình chiếu một cách đầy nghệ thuật qua các đoạn cắt ghép.Không gian tức thì bị những tiếng gọi tên thiếu niên ấy bao phủ, khiến mọi người nhất thời có cảm giác chính họ cũng đang gọi tên thiếu niên —một người chỉ có thể ngưỡng vọng mà không cách nào chạm tới.Sử Xiển Lập đỏ mặt tía tai, lắc mạnh vai Dương Vạn Lý: "A a a, Dương huynh! Trong đó còn có giọng của chúng ta, ngươi nghe thấy không!"Dương Vạn Lý vội vàng gật đầu, nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt lên hình bóng thiếu niên trên màn hình.Hắn thấy con bọ không thể lật mình kia bỗng nhiên được giải thoát nhờ một cái vẫy tay nhẹ của thiếu niên.Tiếng dây đàn ngày càng dồn dập, khiến hắn càng nóng lòng muốn biết những hình ảnh kia đã xảy ra trong hoàn cảnh nào.【"Thế gian sáng rõ——bình an vô sự——"Trong tiếng hô vang của người tuần canh, một nữ tử áo xanh ngã xuống giữa màn mưa xối xả. Dòng máu đỏ tươi chói mắt tràn đầy chiếc cổ mảnh khảnh của nàng. Người qua lại đông đúc xung quanh nhưng không ai dừng bước.Hình ảnh đột ngột chuyển sang màu đen, rồi lại mở ra dưới ánh nắng ấm áp. Vẫn chính nơi đó, giờ đây chỉ còn một lão ông trong bộ áo bằng vải thô nằm gục dưới đất.Giọng Hầu công công bỗng vang lên: "Tiểu Phạm đại nhân, không kịp nữa rồi——"Lời vừa dứt, một côn gỗ nhuốm máu rơi xuống giữa màn mưa, phát ra âm thanh khô khốc, lạnh lẽo.Khi bóng dáng của Phạm Nhàn xuất hiện trên màn hình, hắn không cầm ô giấy dầu, cũng chẳng ai biết hắn đã dầm mưa bao lâu. Mái tóc đen uốn lượn giờ đã ướt sũng, bết lại thành từng lọn.Dưới màn mưa, thiếu niên vẻ mặt bi thương thống khổ. Những giọt mưa treo lơ lửng trên hàng mi dài, rồi theo động tác xoay người của hắn mà rơi xuống, như một giọt lệ thủy tinh lấp lánh.】Nhìn dòng máu đỏ thẫm không ngừng tuôn chảy từ thân thể nữ tử trên màn hình, mọi người đều cảm thấy câu "bình an vô sự" vừa rồi giờ đây nghe thật chói tai, tràn ngập sự châm biếm.Trong góc khuất không ai chú ý đến, một lão nhân ăn mặc lam lũ dõi mắt nhìn lên màn hình, nơi xuất hiện hình ảnh nữ tử áo xanh, hai hàng lệ đục ngầu chậm rãi lăn xuống gương mặt. Lão Kim cố gắng lau mắt thật mạnh, nhưng vẫn không thể làm tầm nhìn rõ ràng hơn. Hắn không nhìn nhầm được, đó là con gái của hắn, đứa con duy nhất của hắn, và trong thế giới kia, nó vẫn phải chết!Hình bóng đen thoáng hiện qua trên màn hình cũng chẳng thể lọt vào tâm trí của Lão Kim. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy tràn đầy tuyệt vọng. Hắn từng nghĩ rằng, trong thế giới ấy, có Tiểu Phạm đại nhân, biết đâu con gái hắn sẽ bình an rời khỏi Bão Nguyệt Lâu.Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là mong cầu xa vời.Người dân Khánh Quốc đông như thế, hắn làm gì có phúc phận để Tiểu Phạm đại nhân nhìn thấy mình? Là số kiếp cha con bọn họ khổ cực, ngay từ đầu đã không nên xuất hiện trên cõi đời này.Khi câu "Không còn kịp rồi" vang vọng trong không gian, mọi người chỉ cảm thấy nơi cổ họng mình như nghẹn lại, côn gỗ nhuốm máu kia đã nói lên rằng, lại thêm một mạng người đã mất.Các triều thần thần sắc hờ hững. Trong mắt họ, những chuyện như thế này xảy ra thường xuyên đến mức họ đã quen, đã sớm chết lặng.Thế nhưng, hình ảnh thiếu niên ướt đẫm trên màn hình vẫn khiến không ít người ánh mắt chợt lóe lên.Phạm Kiến nhìn mà xót xa không chịu nổi, nhìn đứa nhỏ nhà mình như một tiểu hồ ly bị ướt lông, đứng trong màn mưa đầy thống khổ bi thương, Hộ bộ Thượng thư chỉ cảm thấy giống như có một sợi dây thừng thô cứng siết chặt trái tim mình, khiến lồng ngực bên trái truyền đến cảm giác đau nhói khó thở.Rốt cuộc là ai lại khi dễ đứa nhỏ nhà hắn?Trời mưa lớn như vậy, sao không mang ô? Nếu bị cảm lạnh hay phát sốt thì phải làm sao bây giờ?Trần Bình Bình nhìn vào cửa cung trên màn hình, bỗng cảm thấy tâm thần chấn động một cái. Cảnh tượng này, nhìn qua giống như đang diễn ra một trận đình trượng.Hắn bất giác nhớ lại việc Khánh Đế từng hỏi Phạm Nhàn liệu hắn có cảm thấy oán hận vì cái chết của Lại Danh Thành hay không.Phải chăng... chính là ở nơi này?【"Bởi vì trong mắt họ, mạng người chẳng khác gì cỏ rác, ai chết cũng như nhau."Trong giọng nói đầy phẫn uất của thiếu niên, đôi mắt hắn đong đầy ánh lệ, đau đớn nhìn về con phố trước mặt. Khi hình ảnh chuyển đổi, ba bốn người hầu đang cầm chổi, quét sạch vết máu còn sót lại trên những viên đá lát đường.Vũng máu ấy còn rất tươi, nước vừa xối qua, màu đỏ lập tức nhạt dần, nơi đó nhanh chóng trở nên sạch sẽ, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.】Khi tiếng nói đầy phẫn nộ của thiếu niên vang vọng trong không gian, Lão Kim vốn đang thương tâm muốn chết, bỗng bỗng nhiên ngây ngẩn nhìn về màn hình.Đôi mắt rưng rưng ngập lệ của thiếu niên đột nhiên chạm vào trái tim hắn, khiến nhịp thở của hắn dần chậm lại. Hắn đột nhiên cảm giác được có lẽ thế gian này vẫn còn người thật sự quan tâm đến những sinh mạng bé nhỏ như họ. Đôi mắt bi thống như vậy không thể giả bộ được.Dương Vạn Lý cắn chặt răng, hốc mắt đỏ hoe, lồng ngực phập phồng dữ dội vì giận dữ. Nhìn xem, một mạng người đã mất, vậy mà chỉ cần một xô nước là mọi thứ trở nên sạch sẽ, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.Mạng người thật sự rẻ mạt đến thế sao?【"Ngươi muốn làm gì?"Bóng dáng thiếu niên không ngừng tiến về phía trước liên tục hiện ra trên màn hình, một mình hắn đi vào màn mưa, bước lên cao đường, bước vào con hẻm sâu.Giọng nói của Trần Bình Bình cũng vang lên: "Ngươi muốn tiếp quản Nội Khố, ngươi muốn tiếp quản Giám Sát Viện, trọng trách của một thần tử như vậy, xưa nay chưa từng có."Âm thanh đầy quen thuộc của Cung Điển vang lên khi thiếu niên bước vào nội điện hoàng cung: "Tiểu Phạm đại nhân thăng tiến nhanh chóng, cổ kim hiếm thấy."Thiếu mặc một bộ hắc bào, hai tay chắp sau lưng bước vào Giám Sát Viện. Khi hình ảnh chuyển đổi, hắn đang cưỡi ngựa trắng làm tọa sư kỳ thi mùa xuân, là lúc ôm hoa tươi đi trong Huyền Không Tự; là một quyền thần trẻ tuổi độc hành, là thiếu niên lang lững thững bước đi trong ánh nắng nơi trường thi.】"Ngài ấy muốn làm gì?" Vương Khải Niên liếc nhìn bài thơ mà Vương Bá đang sao chép. Vừa hay, nàng đang viết đến câu thơ mà Phạm Nhàn từng ngâm: "Hưng, bách tính khổ! Vong, bách tính khổ!"Hắn xoa đầu con gái, khẽ cười: "Ngài ấy chỉ muốn nói với tất cả mọi người rằng, ai cũng là con người, và con người thì phải được đối xử như con người."Cung Điển, vốn luôn im lặng, bỗng ngỡ ngàng nhìn về phía màn hình, trong lòng đầy kinh ngạc: Hắn lại có thể nói chuyện với Tiểu Phạm đại nhân sao?Từng câu chữ phát ra từ màn hình lại khiến Phạm Kiến càng thêm nhíu chặt đôi mày. Trong mắt hắn, tất cả những điều đó đều là xiềng xích, là chiếc lồng giam cầm, trói buộc đứa trẻ nhà hắn, khiến nó không thể tự do.Thời khắc này, Phạm Kiến bất chợt nghĩ, để Phạm Nhàn làm một công tử nhà giàu bình thường, có lẽ sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với việc thừa kế gia sản của Diệp Khinh Mi.Không nhìn thấy sự bẩn thỉu thì sẽ không khổ sở. Nhưng, điều đó là không thể. Dẫu mang họ Phạm, nhưng trong huyết quản hắn lại chảy huyết mạch hoàng gia. Đời này của hắn... đã định trước là không thể bình yên.Nghĩ đến đây, trái tim Phạm Kiến nhất thời đau ê ẩm. Kinh đô chưa từng là nơi nuôi dưỡng con người, nó chỉ có thể vắt kiệt sinh mệnh, nghiền nát tất cả, ngọc tẫn hương tiêu.Hình ảnh trên màn hình không ngừng thay đổi. Các học sinh nhìn gương mặt thanh tú nghiêng nghiêng của thiếu niên mà lòng tràn đầy lo lắng: "Những người được ghi chép trong sử sách với quyền thế ngút trời, từ trước đến nay chưa bao giờ có kết cục tốt. Tiểu Phạm đại nhân người mang hoàng ân, liệu một ngày nào đó có bị cắn trả không đây..."【"Nhưng ngươi không giống vậy. Ngươi là một lỗi sai, là sự cố, là biến số chưa xác định, là lỗ hổng logic."Khi lời của Ngũ Trúc vang lên, Phạm Nhàn đứng trước đoàn xe, cúi người hành lễ. Đại hoàng tử Lý Thừa Nho, mang phục sức lộng lẫy, cưỡi chiến mã đi vòng quanh phía sau hắn.Hình ảnh tiếp tục chuyển đổi, thiếu niên dáng người như ngọc, đứng trước bàn, ánh mắt sâu thẳm khó dò, chăm chú nhìn một người.Hắn nói: "Chuyện của Lý Thừa Trạch, ta nhất định phải điều tra đến cùng."】Những lời của Ngũ Trúc khiến Phạm Kiến kinh ngạc. Hắn quay sang nhìn Ngũ Trúc đứng không xa, hỏi: " Đây là ý gì? Tại sao lại nói Nhàn Nhi là lỗi sai, là sự cố?"Ngũ Trúc mím môi, nhìn chằm chằm vào màn hình. Dưới câu hỏi của Phạm Kiến, hắn bỗng nhiên có chút thống khổ che trán: "Ta không biết. . . Ta, không nhớ...""Biến số chưa xác định..." Dương Vạn Lý lẩm bẩm những từ ấy, cuối cùng nở một nụ cười: "Phải chăng đang nói rằng Tiểu Phạm đại nhân chính là chìa khóa để thay đổi thế giới này?"Nhìn thấy hình ảnh thoáng qua của mình trên màn hình, Lý Thừa Nho khẽ nhướng mày. Nếu không nhầm, đây là ở cổng thành đi. Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên ta gặp Phạm Nhàn chứ? Thật qua loa và kỳ lạ?"Đáng tiếc là hình ảnh hơi mơ hồ, khiến hắn không thể nhìn rõ biểu cảm của mình. Ánh mắt hắn chỉ dừng lại ở những lọn tóc xoăn của thiếu niên khẽ rũ xuống khi cúi chào, điều này làm Lý Thừa Nho hiếm khi cảm thấy bứt rứt, muốn biết điều gì đã xảy ra sau đó.Người chính trực thuận mắt như vậy, đáng giá thâm giao.Đột nhiên nghe thấy tên mình, Lý Thừa Trạch suýt chút nữa làm rơi chùm nho vừa cầm lên.Bộ trang phục của Phạm Nhàn trong màn hình này chính là bộ hắn mặc trong cảnh đao kiếm rút ra lúc nãy. Nhưng... Tra tới cùng? Hắn muốn điều tra ta cái gì?Ánh mắt Lý Thừa Trạch trầm xuống. Một thần tử lại muốn điều tra một hoàng tử sao? Lá gan quả thật không nhỏ. Có một thần tử khí phách lại không sợ hoàng quyền như vậy - ngàn năm hiếm có.【"Tất cả... đều biết ta sao?"Lời của thiếu niên mang theo vẻ hờ hững, nhưng biểu cảm lại khiến người ta cảm thấy hắn như một tiếu diện hổ, giây tiếp sẽ phô bày nanh vuốt, chực chờ cắn đứt cổ họng đối phương.Ngay sau đó, giọng nói của Ngôn Băng Vân vang lên: "Ngươi mượn danh nghĩa Kiểm Sơ Ti để điều tra, thực ra là muốn tra rõ tham ô nhận hối lộ."】Ngôn Băng Vân vốn đang ngồi nghiêm chỉnh, bỗng nhiên cả người ngẩn ra, suýt làm đổ cả chén trà trong tay. Hắn không nhìn lầm chứ? Hắn lại đứng sau lưng Phạm Nhàn! Không, hắn không nhìn lầm. Đó chính là hắn. Lẽ nào ở thế giới kia, hắn cũng làm việc dưới trướng Phạm Nhàn? Hay là giao tình với Phạm Nhàn rất tốt? Ngày thường hay hợp tác làm việc?Mặc dù Ngôn Băng Vân cố gắng mím môi để không lộ ra nụ cười, không muốn bản thân vì những suy đoán vô căn cứ này mà vui mừng. Nhưng niềm hân hoan không thể che giấu đã tràn ngập trong ánh mắt hắn, khiến cho bên cạnh, Ngôn Nhược Hải không nhịn được đỡ trán suy nghĩ liệu đứa con của mình có dây thần kinh nào bị lệch không, nếu không thì cái dáng vẻ tâm hoa nộ phóng nhưng lại cố kiềm chế này là để làm gì?Còn chưa kịp nghĩ thêm, câu nói tiếp theo của Ngôn Băng Vân đã khiến đám quan viên xung quanh bắt đầu xôn xao.Đới công công của Kiểm Sơ Ti hiếm thấy mà ngồi thẳng người dậy, run rẩy nhìn vị quyền thần trẻ tuổi có đôi mắt sắc lạnh trên màn ảnh.Cái gì gọi là bắt đầu từ Kiểm Sơ Ti? Bọn họ một cái Kiểm Sơ Ti nho nhỏ, lúc nào cũng coi Giám Sát Viện như Phật mà cúng bái, đồ tốt đều đưa đi trước tiên. Làm sao lại bị chính Đề Ti của Giám Sát Viện để ý? Nếu muốn điều tra tham ô nhận hối lộ, thì cũng không nên bắt đầu từ chỗ hắn chứ!Lão đã gần đất xa trời, tay run rẩy, không ngừng bình ổn trái tim đập mạnh như trống, cuối cùng chỉ cố nhếch miệng tự an ủi rằng có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế. Hắn có nhiều tiền, chỉ cần số tiền đủ lớn, tiểu tử kia chắc cũng không làm căng đến mức đó.Những từ "tham ô nhận hối lộ" này cũng khiến không ít triều thần cau mày, bực bội nói rằng Phạm Nhàn tuổi còn trẻ mà lại thích lo chuyện bao đồng.Hắn là Đề Ti của Giám Sát Viện mà còn định làm thay công việc của Đô Sát Viện sao?Lại Minh Thành vuốt râu, lại nở nụ cười đầy thưởng thức, cảm thán rằng hiếm thấy một thiếu niên thanh quan có triển vọng như vậy. Có người kế tục tận tâm tận lực vì Đại Khánh như thế, đúng là phúc của Đại Khánh.Trong góc, ánh mắt của Hồng Trúc khẽ lóe lên, nhìn về phía màn hình. Kẻ thù của hắn chính là một tên quan lại tham ô hủ bại, nếu Phạm Nhàn ở thế giới đó điều tra tận gốc nạn tham ô, thì... liệu đại thù của hắn có thể được báo không?Tốc độ chuyển cảnh của màn ảnh lại càng nhanh hơn, vô số đoạn hình ảnh chớp nhoáng lướt qua.【"Ngươi đây không phải là tìm chết sao?"Vài mũi tên bất ngờ bắn về phía con ngựa mà Phạm Nhàn đang cưỡi, con ngựa bị giật mình dựng đứng hai chân trước. Giọng nói của Lý Thừa Nho vang lên: "Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?"Ngay sau đó là câu trả lời dửng dưng của Phạm Nhàn: "Điện hạ có gì mà không dám?"Hình ảnh bỗng nhiên thay đổi, thiếu niên mặc hắc y ngồi bên sạp hàng, giơ tay nhẹ vỗ lòng bàn tay, tiếng vỗ giòn tan vang lên, tiếp theo đó là cảnh đao kiếm bay lượn, cỏ cây đều rung chuyển.Trong vô số cảnh Phạm Nhàn giao đấu với người khác, giọng nói của thiếu niên vang lên dưới hình ảnh Hắc Kỵ vượt qua biên giới: "Hắc Kỵ nghe lệnh, canh giữ Tam Đại Phường! Không có lệnh của ta, ai cũng không được phép tiến vào!"】Kể từ khi biết Phạm Nhàn là con của Diệp Khinh Mi, Ninh Tài Nhân nhìn hắn trên màn ảnh đều mang ánh mắt đầy yêu thương. Lúc này nghe thấy câu ra lệnh giết chóc từ miệng con mình, nàng lập tức trừng lớn mắt.Nàng quay người vỗ một chưởng vào Lý Thừa Nho: "Sao ngươi lại có thể sinh sát tâm với hắn!"Lý Thừa Nho cũng vô cùng kinh ngạc, hắn thưởng thức Phạm Nhàn còn không kịp, làm sao nỡ làm hại Phạm Nhàn?Vì thế thời khắc hắn chỉ cảm thấy oan uổng: "Đó không phải là ta, ta thấy hắn thuận mắt còn không kịp! Nếu thế giới này có Phạm Nhàn, ta nhất định che chở hắn, dùng cả mạng sống để bảo vệ!"Những lời chân thành này khiến Ninh Tài Nhân dịu bớt cơn giận, nàng nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Lý Thừa Nho, thở dài: "Ngươi có thể đối địch với bất cứ ai, nhưng tuyệt đối đừng đứng ở phía đối lập với hắn."Những cảnh chiến đấu trên màn ảnh khiến Phạm Kiến chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Hộ bộ Thượng thư trái tim cơ hồ lại thót lên vài giây vì lo lắng mỗi lần thấy Phạm Nhàn giao đấu một chiêu.Trời ơi, đứa trẻ nhà hắn đang sống kiểu gì thế này? Con trai trưởng của Hộ bộ Thượng thư mà lại ngày ngày liếm máu trên lưỡi dao?Đám thị vệ đều ăn không ngồi rồi hết sao?Không được, không được! Để thằng bé ở lại Đạm Châu thì tốt hơn. Cái kinh đô rách nát đó, đúng là cửu tử nhất sinh, ngay cả chó cũng không thèm đến! Chờ đi ra ngoài, hắn sẽ cáo lão mang theo Nhàn nhi về quê!Ảnh Tử đứng bên cạnh Trần Bình Bình, luôn im lặng ít nói, hô hấp chợt hơi chậm lại. Trong những đoạn phim vụn vặt, hắn nhìn thấy chính mình!Hắn đang so chiêu với Phạm Nhàn!Dựa theo tính cách của Ngũ đại nhân, trước đây chỉ vì có kẻ ở thế giới khác muốn làm hại Phạm Nhàn mà đã rút kiếm ra, thì Phạm Nhàn rất có khả năng là đệ tử thân truyền của Ngũ đại nhân!Nghĩ đến đây, Ảnh Tử kích động đến mức toàn thân run rẩy, không khỏi nhìn về phía Ngũ Trúc đang ôm thiết thiên, vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn màn hình.Hắn từ lâu đã muốn lĩnh giáo thân thủ của Ngũ đại nhân, chỉ tiếc rằng Ngũ đại nhân căn bản chẳng buồn để ý đến hắn.Thế mà ở thế giới khác, hắn lại có cơ hội giao đấu với Tiểu Phạm đại nhân. Có chút ghen tị là sao đây?Minh Thanh Đạt khi nghe thiếu niên nói câu "canh giữ Tam đại phường" đã không khỏi kinh ngạc. Từ lúc bắt đầu xem, hắn đã biết Phạm Nhàn sẽ tiếp quản Nội Khố, nhưng điều này chẳng ảnh hưởng gì đến họ. Ở dưới tay ai làm chó mà chẳng phải chó?Tiểu Phạm đại nhân không thích coi mạng người như cỏ rác, vậy thì ngoài mặt bọn họ sẽ yêu người như yêu mình, làm một con chó tốt. Nhưng, lúc này, Phạm Nhàn lại phái Hắc Kỵ vây quanh Tam đại phường! Chẳng lẽ ở thế giới kia, bọn họ đã trắng trợn đối đầu với vị quyền thần trẻ tuổi này?【"Xin lỗi a——"Trên màn hình là gương mặt hoàn toàn không có vẻ gì là áy náy của Phạm Nhàn, sau đó là chiếc xe lăn mạnh mẽ đập vào cửa sổ chạm trổ, cùng với chiếc bàn trong Giám Sát Viện bị lật nhào.Thiếu niên thần sắc vẫn hờ hững: "Trượt tay!"】Đám học sinh nhìn màn hình, chỉ cảm thấy câu nói này của thiếu niên nghe sao mà quen tai.Đột nhiên liếc thấy vẻ mặt rạng rỡ của Dương Vạn Lý, họ mới sực nhớ: "Dương huynh trước đây khi ném cái bát vào mặt tên cẩu quan họ Quách cũng nói câu!""Hầy, Dương huynh và Tiểu Phạm đại nhân quả thật có duyên mà!"Gia chủ Phạm gia đương thời nóng long vì con nhìn cảnh thiếu niên trên màn hình đập phá đồ đạc liên tiếp, chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái vô cùng.Đứa trẻ trợt tay mà thôi, chuyện nhỏ chuyện nhỏ, cũng không phải là cố ý, hôm nay ta đứng đây xem ai dám làm khó con ta!Lý Thừa Trạch lại nhíu mày khi nhìn hình ảnh kia. Người bị ném đồ... bộ cẩm y đó, hình như hắn cũng có một bộ.Khoan đã, Phạm Nhàn ném vào hắn? Lá gan lớn vậy sao?Các quan viên của Giám Sát Viện nhìn nhau đầy bối rối. Nếu không nhìn nhầm, cái bàn bị lật kia chính là cái họ thường dùng để chơi bài cửu hàng ngày.Xong rồi, ở thế giới kia, họ lại bị Tiểu Phạm đại nhân bắt ngay tại trận! Không lẽ sẽ bị gắn mác lơ là chức trách sao?Trong khi dân chúng ồn ào bàn luận về gương mặt lạnh lùng của Tiểu Phạm đại nhân cũng có một vẻ quyến rũ khác biệt, thì một khúc nhạc lạ lẫm bất ngờ vang lên trong không gian, mang theo lời tự sự đầy chua xót của thiếu niên「Ai sẽ kể về sự khô cằn của băng giá này đây?」【Hắn nói: "Ta tính là loại người tốt gì chứ? Ta nào dám ủy khuất?"Trong màn hình, thiếu niên khoác áo bào xanh, cầm đèn khẽ chạm vào bia đá của Giám Sát Viện. Khi cảnh tượng thay đổi, hắn lại hiện lên với gương mặt đầy tức giận, dùng giẻ lau mạnh mẽ chùi sạch bia đá.「Đối diện với một đóa hoa」「Quấy rầy vài con bướm đêm, tàn ảnh phác họa」"Ta không phải mẹ ta, ta không đặc biệt đến thế, cũng không tài giỏi đến vậy...""Ta mong luật pháp của Khánh Quốc, tuân pháp như trường kiếm."Giọng nói thì thầm của thiếu niên hòa cùng chủ nghĩa lý tưởng của Diệp Khinh Mi nhẹ nhàng hòa quyện.Hắn chăm chú ngắm bức họa mẹ mình trong căn phòng nhỏ, hắn một mình chạy băng qua màn mưa, hắn ngồi trên chiếc giường nhỏ để lại một bóng lưng cô độc.「Chỉ còn nửa chén trà nóng」Khi âm thanh thiên uy khó dò vang lên, bóng lưng thiếu niên và bóng dáng cô độc của Khánh Đế trong Ngự Thư Phòng bất chợt trùng khớp trong chốc lát.】Câu nói đầu tiên của Phạm Nhàn khiến mọi người nghẹn ngào trong lòng.Dân chúng đồng loạt phản bác: "Tiểu Phạm đại nhân chính là người tốt, không ai tốt hơn Tiểu Phạm đại nhân nữa! Người tốt tại sao không thể chịu ủy khuất chứ!"Thiếu niên nín một hơi liều mạng lau sạch tấm bia đá khiến Phạm Nhược Nhược nhìn mà mắt cũng đỏ hoe vì đau lòng: "Ca đã gặp phải chuyện gì rồi, sao lại nói bản thân như vậy."Phạm Kiến ánh mắt cũng đỏ lên vì tức: "Có ta Phạm Kiến ta ở đây, hài tử nhà ta sao có thể ủy khuất! Con cái có cha mẹ, tại sao lại có thể chịu ủy khuất!"Hắn đẩy mạnh Phí Giới đang đứng chắn giữa mình và Trần Bình Bình ra, tức giận trừng mắt nhìn viện trưởng Giám Sát viện được mệnh danh là "Ám dạ chi vương" của Khánh Quốc: "Còn ngươi nữa! Nhất định là ngươi và hắn lại bắt nạt Nhàn nhi rồi! Ngươi xem tấm bia đá kia kìa, bụi bám đầy lên cả rồi! Sao không cử người lau dọn mỗi ngày? Cuối cùng vẫn phải để Nhàn nhi nhà ta một bên ủy khuất một bên tự mình lau! Làm gì có kiểu trưởng bối như ngươi chứ!"Trần Bình Bình im lặng xoa tai suýt bị tiếng hét của hắn làm điếc, chỉ cảm thấy vạn phần bất đắc dĩ. Phạm Kiến quá mức bao che con cái, giận lên là mắng chửi bất kể ai, lại càng thích lải nhải trước mặt hắn.Lần này thì hay rồi, đứa trẻ nhà hắn ở trước cửa Giám Sát Viện ủy khuất khổ sở, nếu không để hắn trút hết cơn giận, chắc không dừng lại được.Thế nhưng, vị viện trưởng vĩ đại của Giám Sát Viện vẫn quyết định tha thứ cho người cha già thương con này. Nhưng lời vừa mở miệng lại như đổ thêm dầu vào lửa: "Ngươi cuối cùng cũng thừa nhận ta là trưởng bối của Phạm Nhàn rồi đấy chứ?"Đối diện với ánh mắt xem thường của Phạm Kiến, hắn lại nói: "Ta yêu quý đứa trẻ này, sao nỡ bắt nạt nó? Ngươi yên tâm, dù chết ta cũng sẽ che chở hắn."Hộ bộ Thượng thư bĩu môi, cuối cùng cơn giận cũng nguôi ngoai, chỉ lẩm bẩm: "Ngươi chỉ giỏi nói lời dễ nghe, chứ chẳng tin được nửa điểm."Các tiên sinh tính sổ ở Khánh Dư Đường nhìn thiếu niên trên màn ảnh, nước mắt dâng trào. Hai giọng nói đan xen, vang lên khiến họ gần như choáng ngợp.Mặc dù thiếu đông gia vừa nói mình không có bản lĩnh lớn, nhưng từ những cảnh này, họ thấy con đường hắn đi luôn hướng về phía ánh sáng.Ánh sáng đó —— đang được truyền thừa.Khi bóng dáng Khánh Đế xuất hiện, không gian bỗng dưng an tĩnh, áp lực vô hình mà đế vương mang đến rốt cuộc khó lòng tiêu tan.Lý Thừa Trạch lại nhìn bóng lưng hai người gần như trùng khớp, tay siết chặt. Quá giống, giống đến mức khiến người ta sợ hãi.【「Tựa như sóng dâng dập dềnh」"Bệ hạ!""Ngươi không có chứng cứ!"Dưới tiếng quát giận dữ của Khánh Đế, lệnh bài của Đề Ti bị hắn không chút do dự ném xuống hồ nước phía sau, tạo thành một vòng gợn sóng lăn tăn.「Chuyện tình dài khó mà có được」Ánh mắt Phạm Nhàn dõi theo đường cong biến mất kia, đồng tử đột nhiên co rút, thân hình cũng không khỏi khẽ lảo đảo.「Nếu tất cả trôi về Đông, sương phủ đầy mắt」Thiếu niên quyền thần đầu ướt sũng, sắc mặt bần thần khẽ thì thầm: "Ta chỉ có thể là một cô thần..."「Liền đem lệ khắc ghi」Khi hắn ngoảnh đầu nhìn về phía sau, một giọt lệ trong suốt lăn dài trên gò má đúng lúc lời bài hát vang lên.】Cơn giận của đế vương khiến cả không gian làm cho quan văn võ thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh. Hầu công công đã hầu cận bên quân vương bao năm cũng toát mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng.Nhìn thấy lệnh bài Đề Ti bị bệ hạ không để ý chút ném vào hồ, mọi người trong Giám Sát Viện nhất thời kinh ngạc. Dân chúng xung quanh thì cuống quýt đến mức suýt nhảy dựng lên."Cái gì, cái gì? Sao lại ném đi chứ!""Biểu cảm không dám tin của Tiểu Phạm đại nhân thật khiến người ta thương xót quá! Bệ hạ sao có thể nhẫn tâm như vậy?"Phạm Kiến mới hòa hoãn một chút ưu tư lại bùng nổ lần nữa. Tư Nam Bá tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, răng nghiến chặt, dằn vặt mãi nhưng cuối cùng vẫn không dám buông lời đại nghịch bất đạo.Nhưng Trần Bình Bình hiểu rõ tính cách của bạn già, chỉ có thể âm thầm đoán rằng trong lòng Phạm Kiến chắc hẳn đã sỉ vả quân vương một trận ra trò.Còn Cao Đạt, vô tình đứng bên cạnh Ngũ Trúc, thề rằng khoảnh khắc đó hắn cảm thấy hắc y nhân này tuy không mang theo chân khí, nhưng lại tỏa ra một khí thế mạnh mẽ đến mức như thể chỉ cần cầm cây gậy sắt trong tay là có thể đâm xuyên qua tấm màn hình và... nhắm thẳng vào bệ hạ?Không, không thể nào! Chắc chắn là cảm giác của hắn sai rồi.Cao Đạt vừa dụi dụi mắt, vừa nghe thấy hắc y nhân kia nghiến răng, thốt ra ba chữ đầy sắc lạnh: "Tiểu, Lý, Tử ——"Hỏng rồi! Tai hắn chắc cũng hỏng mất rồi!"Chỉ là một cô thần..." Trần Bình Bình lẩm bẩm, sắc mặt ngày càng trầm xuống.Có thể khiến Phạm Nhàn dùng biểu cảm này nói ra những lời đó, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Chẳng lẽ liên quan đến Lại Danh Thành? Có vẻ như Khánh Đế đang từng bước đánh sập toàn bộ thế lực và chỗ dựa bên cạnh thiếu niên.Lời bài hát cùng với giọt nước mắt hiện lên trên màn hình khiến mọi người đều trầm mặc.Phải đến khi đó, Trần Bình Bình mới nhớ ra mình vẫn chưa kịp tìm nhạc sư ghi chép lại lời và nhạc. May thay, Ngôn Nhược Hải, tâm phúc của hắn, đã âm thầm ra lệnh từ trước.Một thiếu nữ nhìn lên màn vải, vừa đau lòng vừa ngại ngùng che khăn tay nói: "Thứ lỗi cho ta, nhưng ta lại thấy Tiểu Phạm đại nhân thế này vừa đẹp lại vừa thảm..."Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh, nàng vội bổ sung: "Tóm lại, phá lệ khiến người ta thương xót vô cùng!"【「Linh hồn trốn chạy vào giờ Mão.」"Tuân pháp như trường kiếm.""Chỉ cần một câu này thôi, chỉ cần một câu, ta cũng hy vọng nó có thể trở thành sự thật trong thế gian này."Thiếu niên tóc ướt sũng, chạy như điên trong màn mưa. Khi cảnh quay thay đổi, hắn khoác trên mình bộ cẩm bào với họa tiết sóng nước, cô độc bước đi giữa bá quan. Trong khung cảnh xám xịt mờ mịt, hắn là sắc trắng duy nhất.「Trên phố dài cầu nguyện, chân trần chẳng để lại dấu vết.Hoa trước sân rụng tán loạn, tro bụi đầy bên khung cửa sổ.」Bóng lưng của Phạm Nhàn rời đi được cắt chuyển liên tục, hắn bước xuống khỏi cao đường, đi vào ánh sáng.「Tiếng ca chậm rãi, khúc nhạc kết thúc, bên cầu hoa hải đường.」Giọng nói ngoài màn ảnh là cuộc đối thoại giữa Sử Xiển Lập và Hầu Quý Thường, vô cớ khiến hình ảnh trên màn vải càng thêm áp lực: "Vậy công bằng ở đâu?""Công bằng gì?""Công bằng chứ còn gì.""Làm gì có thứ đó?"】"Tuân pháp như trường kiếm ..." Trần Bình Bình lẩm bẩm, khóe môi không tự chủ giơ lên: "Không để oan khuất nào bị chôn vùi, không để tội lỗi nào bị cưỡng ép, phá tan tà quỷ, không cầu thần linh ——"Hắn thầm nghĩ, cuối cùng Phạm Nhàn vẫn bước lên con đường giống như mẹ mình, muốn biến luật pháp trở thành thanh kiếm bảo vệ dân chúng thay vì là công cụ áp bức.Một lần nữa, khi nghe thấy trên màn hình lời khẳng định rằng thế gian không có công bằng, các học sinh không kiềm được nhẹ cười ra tiếng. Họ kinh ngạc vì bản thân lúc này lại cảm thấy bình yên đến thế.Có lẽ vì những điều họ không cam lòng, giờ đây cũng có một người quyền cao chức trọng đang miệt mài tranh đấu vì họ.Giây phút này, chẳng có gì khiến lòng người rung động hơn sắc trắng thuần khiết ấy.【「Trời khuya lặng lẽ, người về thong thả, ngày tháng thoi đưa.」"Đã đến thế gian này, ta không thể để tấm bia đá ấy trở thành trò cười."Thiếu niên ôm hoa trong tay, ánh mắt dõi theo người thợ mộc đang đứng quay lưng về vách núi, hàng mày khẽ nhíu lại.「Ý khó chọn, lệ rơi đầy, thế giới hóa thành hư không.」Khi hắn cùng Vương Khải Niên ngoảnh đầu nhìn đường phố sầm uất, một ông lão mất đi màu sắc nhảy nhót nhìn về hướng hắn đang đứng, đôi mắt ngập tràn ý cười.】Tiết tấu của nhạc nền ngày càng nhanh, tốc độ cắt chuyển của hình ảnh trên màn hình cũng theo đó mà tăng lên không ngừng.Các thợ mộc kinh ngạc nhìn lên màn hình, nơi phản chiếu chính hình ảnh của họ. Họ... họ đã được Tiểu Phạm đại nhân nhìn thấy. Vậy liệu họ có cơ hội rời khỏi Huyền Không Miếu xa cách với nhân gian kia không?Lão Kim Đầu đột ngột đứng dậy, bật ra một tiếng cười bi thương, thân hình đen trắng trên màn hình khiến hắn run rẩy bưng kín mặt.Thì ra, hắn cũng từng xuất hiện trong mắt Tiểu Phạm đại nhân. Vậy liệu tội danh bị vu oan của hắn có cơ hội được rửa sạch? Liệu Đới công công Đái đại diện cho "vương pháp" trong mắt người nông dân – có phải gặp báo ứng không?【「Một mình tựa vào cửa sổ phía tây, cùng cô đơn tới lui qua lại.」"Vậy thì ta sẽ đập thêm một lần nữa."Ông lão quấn khăn trắng trên đầu, khó tin nhìn thiếu niên trước mặt với ánh mắt đầy thương hại.「Vì sao lại hoang mang, dù đã chẳng còn đau cũng chẳng còn ngứa.Những lời quen thuộc, chuyện tình ái như giấc mộng say sưa một hồi.」"Phạm Nhàn, nếu thế gian này cứ hoang đường như vậy, thì phải làm sao đây?"Máu đỏ tươi nhuộm cả bàn thịnh yến, Phạm Nhàn được một người bảo vệ đứng chắn trước mặt. Trong tiếng kêu gần như đứt ruột đứt gan, "Xin đại nhân thành toàn!", thiếu niên bàng hoàng nhìn người đàn ông trước mặt mình ngã xuống, trán đầy máu đỏ chảy loang lổ.】Lão nhân từng chạy nạn đến Giang Nam run rẩy nhìn hình ảnh mình trên màn hình. Lão... lão nói vậy là ý gì? Ông định... đập Tiểu Phạm đại nhân sao? Xem đến đoạn này, bầu không khí hiển nhiên bị đè nén rất nhiều. Những người nhạy cảm đã đỏ hoe khóe mắt từ lâu. Khi máu tươi bắn ra, không ít người phải thốt lên kinh hãi.Phạm Kiến nóng nảy đến mức bật dậy khỏi chỗ ngồi, Nhàn nhi sao lại mang vẻ mặt như thể trời sập xuống thế này? Người chắn trước mặt nó là ai?Thành toàn ư? Thật sự là chỉ cần một chữ thành toàn thôi sao? Chứ không phải bị uy hiếp?Hộ bộ Thượng thư gấp đến mức mồ hôi tuôn đầy trán, nắm chặt vai Trần Bình Bình, lạnh lùng nói: "Nếu Diệp Khinh Mi biết đứa con duy nhất của nàng phải khổ sở như vậy, chắc chắn sẽ đau lòng đến chết! Ngươi... ta không cho phép ngươi vì người nọ mà khiến Nhàn nhi phải chịu ủy khuất như vậy!"Vẻ mặt của viện trưởng Giám Sát Viện cũng khó coi đến cực điểm. Hắn gạt tay Phạm Kiến ra, giọng nói vừa gấp gáp vừa lạnh lùng: "Ngươi thừa biết, chỉ cần người nọ còn tồn tại một ngày, thì Phạm Nhàn sẽ phải chịu những ủy khuất này. Đây không phải chuyện mà ngươi hay ta có thể quyết định!"Lời nói ấy như khiến Phạm Kiến trong nháy mắt già đi mười tuổi. Hắn ngồi phịch xuống ghế, hai tay xoa thái dương, ánh mắt tràn ngập sự mơ hồ.Minh Thanh Đạt nhìn cây cột nhuốm máu trong màn hình, ngón tay khẽ dừng lại. Tiểu Phạm đại nhân, quả nhiên, đã đến Minh gia của họ ở Giang Nam.【「Lẽ thường tình, say sưa như cũNỗi thất vọng của ta, vọng tưởng của ta, cứ thế bù trừ cho nhau」Khi cảnh phim chuyển đổi, Phạm Nhàn khoác lên mình ánh sáng mặt trời, nhìn chằm chằm Đặng Tử Việt – kẻ đang đau khổ và dần mất đi sự tự tin trước những lời chất vấn của hắn.Hắn cất giọng buồn bã đầy xót xa, nói với vị quyền thần trẻ tuổi: "Đối nhân xử thế mà đại nhân."「Ngày nào lại như xuyên tràng」Ông lão quấn khăn trắng trên đầu thốt lên một cách đau đớn: "Vậy còn quan uy và thể diện của ngài thì sao đây?" 】"Nỗi thất vọng của ta, vọng tưởng của ta... cứ thế bù trừ cho nhau?" Đặng Tử Việt khẽ nhẩm lại câu hát, ánh mắt không rời khỏi màn hình. Hắn nhìn đôi mắt đong đầy đau buồn và xót xa của thiếu niên khi nhìn mình, chỉ cảm thấy chóp mũi chua xót.Tiểu Phạm đại nhân đang tiếc nuối cho hắn. Hắn nhìn thấy trong mắt thiếu niên ẩn chứa sự không đành lòng khi mình lẩm bẩm về "đối nhân xử thế". Rốt cuộc giữa hắn và Tiểu Phạm đại nhân đã xảy ra bao nhiêu chuyện?Dương Vạn Lý không rời mắt khỏi màn hình, nghe câu hỏi của ông lão thì bật cười khẽ: "Trong lòng hắn, quan uy và thể diện nhất định là vì dân chúng cả thôi. Hắn... quan tâm nhất vẫn là con người."Lý Thừa Bình lại nhìn bóng dáng mình đứng lúng túng phía sau ông lão. Khoan đã, sau này mình sẽ đi theo đại biểu ca làm việc? Thật tốt như vậy sao?【「Ta bỏ lại trần duyên sau giờ ngọ」Ta uốn dòng nước thành khúc chiết」"Buông bỏ! Buông bỏ là tốt nhất!"Trước lời khuyên nhủ của Lý Thừa Trạch, Phạm Nhàn chỉ cười lạnh. Ánh mắt thiếu niên đầy căm hận, bật cười chế giễu: "Buông bỏ? Làm sao mà buông bỏ đây?"「Ảo ảnh tự chuốc lấy」「Chỉ tiếp tục lãng phí thời gian mà thôi」Khi màn hình chuyển cảnh, vị quyền thần trẻ tuổi quỳ xuống đất, hai tay chồng lên trán, cúi đầu thật thấp. Khi ngẩng lên, mái tóc rối che khuất phần nào mi mắt, nhưng không thể giấu được sự đau khổ và thất vọng trong mắt hắn. 】Hình ảnh Phạm Nhàn hiện lên với vẻ chán ghét không hề che giấu khiến Lý Thừa Trạch cúi mắt cười ra tiếng. Có vẻ như hắn và Phạm Nhàn cuối cùng cũng chỉ là kẻ thù.Khi hình ảnh thiếu niên quỳ lạy hiện lên, cả khán phòng bỗng bùng nổ xôn xao.Tiểu Phạm đại nhân quỳ xuống rồi!Không chỉ quỳ, mà hắn còn dập đầu!Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Dân chúng lo lắng đến mức đứng ngồi không yên. Trước đó, rõ ràng đã thấy Tiểu Phạm đại nhân gặp bệ hạ đều không quỳ lạy, lần này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Tiểu Phạm đại nhân vẻ mặt vì sao thống khổ đến nhường này?Sau lưng thiếu niên thậm chí còn có người thản nhiên dung thiện, mà hắn lại một mình quỳ trên mặt đất lạnh như bang! Ngay cả cái bồ đoàn cũng không có!Chẳng lẽ là chọc giận bệ hạ? Nhưng Tiểu Phạm đại nhân làm sao có thể phạm sai lầm? Nhất định là bị oan!Phạm Kiến vốn đã mỏi mệt, giờ đây khi nhìn thấy hình ảnh trên màn ảnh, suýt nữa không thở nổi. Hắn vỗ ngực, hít thở thật lâu mới giận dữ thốt lên: "Ta thật sự chịu đủ rồi! Nhàn nhi nhà ta rốt cuộc đắc tội với ai đây! Tự chuốc lấy ảo ảnh? Câu này là ý gì? Nói Nhàn nhi tự tìm khổ sao? Vớ vẩn! Nhất định là các ngươi bắt nạt nó!"Trần Bình sắc mặt cũng không tốt, bị Phạm Kiến lôi theo cơn tức giận, ánh mắt càng thêm âm trầm: "Nếu có tội, ta ước gì có thể thay nó gánh chịu! Ta làm sao nỡ để nó bị tổn thương!"【"Ta biết, nhất định sẽ rất khó, nhưng không được a, ta đêm ngủ không yên, lòng đau như cắt."「Ta xem đêm lạnh như trời cao muôn dặm」Giữa những lời dẫn xen kẽ, vô số phân đoạn lướt qua màn ảnh. Thiếu niên đứng trong hành lang, cả người run lên vì phẫn nộ: "Cái gì gọi là không kịp nữa?"「Ta đem ánh trăng tàn cũng đổi thành rượu uống」Trong ngục tối, hắn mi mắt cong lên nhưng lại nhếch môi cười lạnh, giọng nghẹn ngào hỏi: "Chuyện của Lão Kim đầu tính thế nào đây?"「Hoa nở hoa tàn, chẳng địch lại một cái phất tay áo」Trước án thư, hắn lắc đầu giễu cợt: "Cô thần sao—"「Lạnh buốt thấu xương, lá rụng tiêu điều」】Giọng nói của Dương Vạn Lý bỗng phá tan sự cô độc của thiếu niên, hắn nói: "Cho nên, Phạm huynh, thế gian này luôn phải có người đâm đầu đến chảy máu."Trên màn ảnh, Phạm Nhàn giận dữ đập vỡ một chén trà. 】Xem đến đây, còn ai không hiểu mục đích của buổi xem phim này nữa chứ?Từng cảnh một, tất cả đều là thống khổ giãy giụa của thiếu niên trước quyền lực và thế đạo ăn thịt người này.Hắn đem đêm lạnh như trời cao muôn dặm, lấy ánh trăng tàn để đổi rượu uống. Từng câu hát, từng lời chất vấn của hắn đều như tiếng khóc đẫm máu vang vọng.Tiểu Phạm đại nhân ở nơi họ không nhìn thấy rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất?Lão Kim đầu cắn môi, cong khóe mắt nở một nụ cười đau khổ. Lão đoán được kết cục của mình trong thế giới ấy rồi. Tiểu Phạm đại nhân hỏi chuyện của lão tính thế nào, vậy chắc là lão cũng đã chết thảm rồi đi.Chết rồi cũng tốt, chết rồi cũng tốt. Ít nhất không cần vì chút tiền mua rau mà đến mức phải để nhi nữ duy nhất bước vào thanh lâu bán thân trả nợ. Sống như vậy còn ý nghĩa gì nữa đâu?Lão vừa nức nở vừa rơi nước mắt, tuyệt vọng lại đau đớn nghĩ: Vậy mà Tiểu Phạm đại nhân vẫn nhớ đến lão. Điều đó khiến lão, dù trong khoảnh khắc này, vẫn giữ lại chút niềm tin vào thế gian này. Nhưng ánh sáng đó... vẫn quá mỏng manh.Nghe thấy Phạm Nhàn lại nói mình là một cô thần, Phi Giới nhíu mày thật chặt.Đồ nhi của hắn rốt cuộc đã trải qua những gì, tại sao lại có người tự gọi mình như thế? Cô thần trên triều đường là kẻ bị mọi người chỉ trích đến mức không ngẩng đầu lên nổi!Dương Vạn Lý sớm đau lòng như muốn rơi lệ, hắn vốn tưởng rằng Tiểu Phạm đại nhân dù làm gì cũng đều dễ dàng ứng phó, giống như kỳ thi mùa xuân vậy, cho dù hắn đánh con nhà quyền quý vẫn có thể bình yên vô sự.Mặc dù có người cố ý đào hố chờ hắn, thiếu niên vẫn có thể toàn thân lành lặn thoát ra, thậm chí còn gióng trống khua chiêng vào vào cung cầu kiến chỉ để đòi một sự công bằng.Hắn vốn tưởng rằng người như tiên sinh, có chỗ dựa vững chắc, lại tài giỏi xuất chúng, sẽ không phải chịu thêm ủy khuất nào nữa. Đầu rơi máu chảy chẳng qua chỉ là lời nói khoa trương.Nhưng không ngờ, những gì hắn trải qua không phải là máu thịt trên thân thể bị tổn thương, mà là trái tim mềm mại đang bị tổn thương.Nước ở kinh đô sâu như thế, nhưng tiên sinh vẫn kiên quyết độc lập độc hành, muốn biến nước đục thành suối trong, đem cơn mưa ngọt lành đến cho người dân đang hạn hán. Điều đó khó biết nhường nào, gian nan đến nhường nào!Âm thanh chén trà vỡ vụn vang lên khắp không gian, màn ảnh liên tục chuyển đổi từng khung hình đau lòng.【「Nếu mối dây ràng buộc không thể cắt đứt」Thiếu niên đối mặt với hoàng tử, phẫn nộ hét lên: "Ta không hòa giải!"Người nắm quyền nội khố giận dữ đứng dậy, nhìn chằm chằm người đang quỳ dưới đất mà quát: "Ta nhất quyết không thành toàn!"「Vậy ta hóa thành mưa bụi múa lượn」Người trẻ tuổi giữ chức Đề Ti nhìn Đặng Tử Việt đang cúi đầu khom lưng, nghiêm khắc hỏi: "Có gì mà không dám?"「Hận không được, cũng chẳng nỡ」Thiếu niên quyền thần sắc mặt bình tĩnh: "Vạn nhất ta không đồng ý thì sao?"Hắn lại vẻ mặt bình thản, giọng điệu đầy mỉa mai: "Nếu ta không đáp lại thì thế nào?"「Tâm hướng về đâu để được giải thoát」Hắn mi mắt rũ thấp, thần sắc chán nản: "Tại sao ngươi không thử hỏi ta?"Hắn như một kẻ điên, nhướng mày cười rộ, vỗ vai Lý Thừa Trạch, rạng rỡ nói: "Chỉ đùa ngươi chút thôi—"「Một niệm dậy sóng thành nhân quả」Hắn nhìn đám người quỳ rạp dưới đất, ánh mắt khinh miệt: "Còn ai có dị nghị gì không?"「Hoa trong gương liệu có phai màu」Thiếu niên nắm lấy cánh tay lão giả, từng lời từng chữ đều trĩu nặng: "Thể diện của quan chức chính là các người."「Sống là gì, chết là gì」Hắn nhìn Sử Xiển Lập mắt đỏ hoe đang quỳ rạp dưới đất, nghiêm túc hứa hẹn: "Ta nhất định sẽ tra đến cùng!" 】Đây là cao trào của buổi chiếu, mỗi câu nói đều là tâm can của thiếu niên.Lý Thừa Trạch sững sờ nhìn màn ảnh. Phạm Nhàn a Phạm Nhàn, quả thật thú vị, quả thật khác biệt. Một bề tôi mà dám ngang ngược đến thế, không chịu hòa giải, muốn đấu với hắn đến cùng, thậm chí muốn lật đổ một hoàng tử!Nghĩ đến đây, Lý Thừa Trạch không nhịn được mà cười phá lên, tiếng cười có phần điên cuồng.Dương Vạn Lý đã đỏ hoe cả mắt. Khí phách của thiếu niên chẳng phải chính là câu "Ta nhất quyết không" này sao? Tại sao phải thành toàn? Nếu sự việc đã không như mong muốn, tại sao phải nhân nhượng?Sức mạnh của sinh mệnh chưa bao giờ nằm ở sự khuất phục!Đặng Tử Việt nghẹn đắng ở cổ họng. Tiểu Phạm đại nhân hỏi hắn có gì mà không dám. Bây giờ, hắn không dám làm rất nhiều điều. Nhưng khi xưa, hắn quả thật chết cũng không sợ, là điều gì đã thay đổi?Mỗi câu nói bình thản của Phạm Nhàn trên màn ảnh đều khiến Phạm Kiến long đau như cắt. Những người đó đã xem đứa trẻ nhà hắn là gì vậy?Có người run rẩy chỉ vào màn ảnh, nơi thiếu niên đang vỗ vai hoàng tử mà cười quỷ dị: "Thần sắc của Tiểu Phạm đại nhân thật dọa người a...""Dọa người cái gì! Tiểu Phạm đại nhân nhất định là bị ép!"Lý Thừa Trạch lại nhìn màn ảnh với vẻ mặt âm trầm, đùa ư? Ai trong thiên hạ không biết trong lời đùa đều có tám phần là thật chứ. Phạm Nhàn đùa với hắn? Biểu cảm kia lại giống như muốn hắn chết vậy.Nghe thiếu niên nói: "Thể diện của quan chức chính là các người." Không ít dân nghèo lưu lạc đến Giang Nam vì thiên tai không kìm được mà rơi nước mắt. Lần đầu tiên, có người nói rằng bách tính chính là thể diện của quan viên.Có thể bọn họ đã không nhà không cửa bao lâu nay, mà chẳng thấy vị quan nào cứu nạn thiên tai tế bần. Nếu không nhờ Minh gia bố thí cho một bữa ăn, e rằng họ đã chết từ lâu.Sử Xiển Lập "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt như những hạt châu đứt dây ào ạt rơi xuống. Hắn gần như không thể nhìn rõ gương mặt của Tiểu Phạm đại nhân trên màn ảnh nữa, nhưng những lời của thiếu niên như vẫn vang vọng mãi bên tai. Hắn nói, hắn nhất định sẽ tra đến cùng!【"Ta không phải mẹ ta, nhưng ta sống đời này, ít nhất, ta muốn làm một người mà bản thân cho là tốt."「Chúc mừng ta và cô đơn bách niên giai lão」Thiếu niên đứng thẳng lưng trên lưng ngựa, mở rộng đôi tay dưới mái hiên như đo lường hai phía, rồi khẽ cúi người hành lễ trước đại sảnh.Hắn nói: "Ta muốn thay họ cất lời.""Ta muốn trả lại công bằng cho những người đã chết oan."Khi lời cuối cùng vang lên, ánh nắng chiếu xuống mái đầu của Phạm Nhàn, ánh sáng và bóng tối như đang dịu dàng hôn lấy sợi tóc, hắn tựa vào cột đá, nở một nụ cười xuân ý rạng rỡ, mi mắt thanh lượng, không giống người phàm."Không phải vậy, Tiểu Phạm đại nhân là người tốt, chúng ta đều thấy rõ mà!" Một bé gái cất giọng non nớt vang vọng trong không gian. Cô bé vỗ vỗ tay mẹ, an ủi: "Mẹ đừng khóc, Tiểu Phạm đại nhân là người tốt. Người sẽ không chết đâu, người sẽ sống rất lâu."Phạm Kiến cố gắng nén dòng nước mắt từ lâu, rốt cuộc cũng để nó rơi xuống khi lời bài hát cuối cùng vang lên.Hắn không bảo vệ được đứa trẻ mà Diệp Khinh Mi để lại. Hắn không bảo vệ được đứa trẻ của Phạm Kiến hắn. Làm sao Nhàn nhi của hắn lại có thể sống bầu bạn với cô độc suốt trăm năm được?Những lời của thiếu niên trên màn ảnh khiến dân chúng như bùng nổ, gào thét đến xé lòng: "Tiểu Phạm đại nhân là người tốt! Người muốn thay chúng ta cất lời! Người nói muốn thay chúng ta cất lời mà!"Lão Kim đầu tựa vào tường, cuối cùng cũng bắt đầu từ từ nhét chút thức ăn vào bụng mình. Lão từng nghĩ đời mình đã vô vọng, chết đi còn tốt hơn.Nhưng thiếu niên trên màn ảnh đã nói rằng hắn muốn trả lại công bằng cho những người đã chết oan. Mà con gái lão, chẳng phải chính là một người chết oan sao? Thế thì lão phải sống, phải nhìn xem kẻ trong thế giới đó phải trả giá ra sao.Hình ảnh cuối cùng là đôi mày mắt sáng ngời của thiếu niên, khiến tất cả mọi người sững sờ. Giây phút này, khi nhìn hắn, bọn họ chỉ cảm thấy rằng đây chính là vầng trăng sáng duy nhất của thế gian.Thế là, họ không tự chủ được mà âm thầm cầu nguyện, chỉ mong trong thế giới của họ cũng có một vầng trăng sáng trong như vậy.
*Tui tạm thời quay lại rồi đây, cuối năm bận xỉu luôn, cuối tuần này tui cũng bận, tốc độ edit và đăng bài chắc sẽ chậm hơn nhiều. Còn gặp chương có lời bài hát nữa, không biết edit sao cho đúng.**Bài hát được nhắc tới trong chương này là "Cô độc trăm năm" của Zic Tử Thần (không thấy có link nào sub), có video ghép với bài hát luôn, ai tò mò có thể vào link này xem thử: https://www.youtube.com/watch?v=MgxdNrearsw
*Tui tạm thời quay lại rồi đây, cuối năm bận xỉu luôn, cuối tuần này tui cũng bận, tốc độ edit và đăng bài chắc sẽ chậm hơn nhiều. Còn gặp chương có lời bài hát nữa, không biết edit sao cho đúng.**Bài hát được nhắc tới trong chương này là "Cô độc trăm năm" của Zic Tử Thần (không thấy có link nào sub), có video ghép với bài hát luôn, ai tò mò có thể vào link này xem thử: https://www.youtube.com/watch?v=MgxdNrearsw
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store