ZingTruyen.Store

Quan Anh The Thu Nguyet Xuan Phong Dang Nhan Do

【Hôm sau, Phạm Nhàn liền đến phủ Thái tử, mượn bệ hạ làm cớ mà hợp tình hợp lý để đối phương tự thu hồi danh sách.

Nhưng Lâm tướng quả không hổ danh là cáo già lăn lộn chốn quan trường bấy lâu, khi Phạm Nhàn trả lại danh sách, hắn lập tức đoán ra ý đồ muốn đảm bảo kỳ thi xuân công bằng thực chất là của Phạm Nhàn, còn bệ hạ chỉ là bia đỡ đạn cho hắn mà thôi.】

"Chết rồi! Vị Tể tướng đại nhân này thật là lợi hại, lập tức nhìn thấu mưu kế của Tiểu Phạm đại nhân, thế này thì phải làm sao đây?"

Sử Xiển Lập cũng có chút khẩn trương, nhìn về phía Dương Vạn Lý: "Xem ra những vị lão thần lăn lộn quan trường lâu năm chắc chắn đều hiểu rõ mấu chốt trong chuyện này, Tiểu Phạm đại nhân vẫn sẽ bị liên lụy thôi."

【Phạm Nhàn nghe vậy, sắc mặt lập tức cứng đờ, liếc nhìn thấy Lâm tướng đang cúi đầu xem danh sách, hắn vội nở nụ cười, lảng sang chuyện khác: "Thế bá thật là hiểu bệ hạ."

"Không ai có thể thực sự hiểu được người, trong các đời quân vương của Khánh quốc, vị này là khó nhìn thấu nhất."

Phạm Nhàn nào để tâm đến việc Khánh Đế khó đoán hay không, việc cấp bách lúc này là phải ổn định tâm trạng của nhạc phụ tương lai, cho nên giọng của thiếu niên lại ngọt thêm vài phần: "Thế bá quá khiêm nhường rồi."

Lâm Nhược Phủ biết rõ Phạm Nhàn đang chuyển hướng đề tài, liền lay lay tờ danh sách, thẳng thừng hỏi: "Vì sao phải làm như vậy!"

"Thực ra ta chỉ muốn... Dù chỉ một lần thôi cũng được, để kỳ thi mùa xuân này có thể y theo pháp luật, có lý lẽ công bằng."】

Nhìn thiếu niên trên màn hình gượng cười, Phạm Kiến hít thở nặng nề hơn vài phần, sắc mặt của Hộ bộ Thượng thư đương triều vô cùng khó coi.

Hắn đang suy nghĩ: Tại sao lâu như vậy rồi, hắn vẫn chưa được xuất hiện trên màn hình dù chỉ một lần!

Nhàn nhi nhà hắn mỗi ngày đều mang khuôn mặt tươi cười với tất cả mọi người, chẳng phải mệt mỏi lắm sao? Hắn không tin rằng ở Phạm phủ, Nhàn nhi vẫn phải gượng cười như thế này!

Lời nói của thiếu niên — dù chỉ một lần thôi — khiến các sĩ tử trong không gian đều cảm thấy chua xót trong lòng.

Kỳ thi mùa xuân vốn dĩ nên là một cuộc tranh tài công bằng, nhưng trong mắt các quyền quý chỉ là một tờ danh sách đơn giản.

Nếu không có Tiểu Phạm đại nhân, sự công bằng này vĩnh viễn chỉ là một trò cười, giống như thế giới hoang đường mà họ đang sống.

【"Kinh đô bách quan đều đang dõi theo kỳ thi mùa xuân này, chẳng lẽ ngươi không sợ?"

"Sợ chứ." Phạm Nhàn rất thẳng thắn, lại cười nói: "Chẳng phải ta đã lấy bệ hạ ra làm tấm khiên sao."

"Ta không phải đã nhìn thấu rồi sao? Nếu ta vạch trần, ngươi sẽ làm thế nào?"

"Thế bá là người nhà mà, dù sao cũng phải chừa cho ta một con đường sống chứ?"

Trong lòng Lâm Nhược Phủ, cán cân đã sớm nghiêng về phía Phạm Nhàn, nhưng miệng vẫn nói: "Ta dựa vào đâu mà tha cho ngươi?"

Khuôn mặt thiếu niên thoáng qua vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn nhếch miệng cười: "Chỉ dựa vào việc Uyển Nhi không phải ta thì không gả."】

Thấy Phạm Nhàn không chút áp lực khi đem bệ hạ ra làm "tấm khiên", không ít quan viên cảm thấy kinh ngạc.

Chẳng phải nên giữ lòng kính sợ, cảm kích đến rơi lệ sao?

Sao lại có thể nói đùa như vậy?

"Người nhà..."

Lâm Nhược Phủ vuốt râu, nhớ đến Lâm Củng đã khuất của mình, rồi nhìn về phía Đại Bảo, cuối cùng ánh mắt lại dừng trên người con gái duy nhất.

Nghĩ đến những gì xảy ra ở hai thế giới đều tương tự, hắn chỉ thở dài: "Xem ra ở thế giới kia, nhà họ Lâm tương lai phải dựa vào hắn rồi."

Khi nghe câu cuối cùng của Phạm Nhàn trên màn hình, hai má của Lâm Uyển Nhi bỗng đỏ bừng, còn không nhịn được ho khan, đối mặt với ánh mắt quan tâm của Diệp Linh Nhi, nàng chỉ lắc đầu nói: "Không, không sao."

Cái gì gọi là "không phải hắn thì không gả"?

Mình thích hắn đến vậy sao? Tuy đã xem bộ phim này một thời gian dài, nàng thực sự cũng thưởng thức hắn, nhưng nàng vẫn không hiểu được ở thế giới kia Phạm Nhàn và mẹ mình đã kết thù oán như thế nào?

Hơn nữa... Sau khi biết Phạm Nhàn là con trai của Diệp Khinh Mi, thần sắc của mẹ càng thêm dữ tợn, thậm chí nói thẳng muốn hắn chết.

Một cuộc hôn nhân không được chúc phúc, liệu có hạnh phúc không?

Lâm Uyển Nhi, người chưa từng nếm trải tình yêu, hiếm khi cảm thấy đôi chút mơ hồ.

【Lời nói không nghiêm túc của thiếu niên khiến Lâm Nhược Phủ lại cau mày chặt hơn, giận dữ quát: "Không có ngươi, cùng lắm thì Uyển Nhi tìm người khác!"

Phạm Nhàn là người rất lanh lợi, nghe vậy liền hiểu ra Lâm tướng đang tức giận vì hắn lại cố chấp với chuyện vừa tốn sức vừa không được lòng người như thế này.

Cho nên thiếu niên bước nhanh lên gần Lâm Nhược Phủ, bắt đầu xoa bóp vai cho hắn, mặt dày cười nói: "Thế bá nói rất đúng, thế bá đừng giận mà ——"

Dáng vẻ như thế này khiến Lâm Nhược Phủ, dù có tức giận đến mấy, cũng không phát tác nổi, chỉ thở dài: "Thật không biết là mệnh số hay kiếp số đây."

Dứt lời, hắn lại quay người, trừng mắt nhìn thiếu niên đang chăm chỉ xoa bóp vai cho mình, cơn giận lại bùng lên: "Uyển Nhi sao lại có thể nhìn trúng ngươi được chứ?"

Thiếu niên dưới ánh mắt công kích của hắn, hai tay đang siết chặt liền dừng lại trước ngực, như một động vật nhỏ đáng yêu đang cầu xin tha thứ. Đôi mắt hắn mở to tròn xoe, hàng mi khẽ rung, giọng yếu ớt nói: "Ta cũng thật ưu tú mà..."

Nói xong, hai tay hắn lại thả xuống, yết hầu không yên mà khẽ trượt lên trượt xuống.】

Nhìn thiếu niên vô cùng biết điều mà xoa bóp vai cho trưởng bối, trong không gian vang lên vài tiếng cười hiếm hoi.

"Tiểu Phạm đại nhân cứ thế lao tới rồi này ——"

"Sao mình lại hơi ghen tị nhỉ?"

"Nói thật thì, động tác của Tiểu Phạm đại nhân, giống y như lúc ta làm sai sau lưng cha mình mà cố làm trò để xoa dịu vậy!"

"Tiểu Phạm đại nhân làm sao gọi là làm sai? Chỉ là quan điểm khác biệt với trưởng bối thôi mà."

Phía trước không gian, Trần Bình Bình không cần quay đầu cũng biết người bên cạnh — Phạm Kiến, vị "giấm vương" uống mấy vại giấm lớn này, nhất định đang âm thầm trách Lâm Nhược Phủ không biết điều.

Phạm Tư Triệt trầm ngâm một lúc, nhìn Phạm Nhược Nhược hỏi: "Tỷ, chúng ta có cần xoa bóp vai cho cha không? Trông cha hình như... vai hơi ngứa ấy?"

"Thôi đi, cha... chỉ là đang cảm thấy không cam lòng thôi."

Nhìn thiếu niên trên màn hình, vốn linh động hồn nhiên như tiểu hồ ly, nay lại cứng đờ cả người vì câu nói chất vấn của Lâm tướng, mọi người không khỏi nghĩ: Nếu trên đầu Tiểu Phạm đại nhân thực sự có tai hồ ly, thì chắc giờ nó cũng ủ rũ rủ xuống mất rồi!

Giọng điệu của Tiểu Phạm đại nhân, đáng yêu quá! Thật sự rất đáng yêu!

Không ít sĩ tử hiếm khi phản bác lời nói của Phạm Nhàn, liền lên tiếng: "Cái gì gọi là thật ưu tú? Đó là vô cùng ưu tú!"

"Vô cùng thì chưa đủ, phải là xuất sắc vô song!"

"Tóm lại, Tiểu Phạm đại nhân xứng đáng!"

Phạm Kiến, người nổi tiếng bao che con cái, nghe câu đó liền lập tức hừ lạnh: "Nói gì vậy? Cái gì mà sao lại nhìn trúng Nhàn nhi? Nhàn nhi nhà ta xuất sắc thế này, tài mạo song toàn lại lòng dạ Bồ tát, thương dân yêu nước, đối xử tốt với mọi người..."

Liễu Như Ngọc kinh ngạc nhìn lão gia nhà mình, đây... có còn là Phạm Kiến ngày thường, người luôn dạy phải làm việc điềm tĩnh, cẩn trọng không đây?

Phạm Tư Triết càng cảm thấy đau đầu, chun mũi hỏi Phạm Nhược Nhược: "Không phải chứ? Sao cha đối xử thiên vị thế này?"

【Dáng vẻ của thiếu niên khiến người ta không thể giận dữ thêm, Lâm Nhược Phủ chỉ có thể tức giận nói: "Để kỳ thi mùa xuân y theo luật pháp? Ngươi mong cầu điều gì? Làm vậy ngươi được lợi lộc gì?"

"Thực ra lời thế bá nói lần trước ta đã hiểu."

Phạm Nhàn cúi mắt, ánh nhìn dừng trên viên gạch nhỏ đang được ánh nắng chiếu rọi: "Cây cao hơn rừng, gió sẽ quật ngã. Vì vậy ta cũng đã nghĩ rồi, thuận theo dòng chảy, chìm nổi cùng thế gian, có gì không tốt đâu? Những điều không vừa mắt thì nhịn một chút, lâu dần sẽ quen thôi."

Dưới hàng mi dài, đôi mắt thiếu niên thanh lượng như trăng, hắn nói: "Nhưng không được a, ta không ngủ được, lòng dạ không yên, có ba chữ cứ lặp đi lặp lại, thế nào cũng không đè nén được."

Lâm Nhược Phủ nhìn bóng lưng thiếu niên ngược sáng, cất tiếng hỏi: "Ba chữ gì?"

"Không công bằng a."

Sau một khoảng im lặng dài, Lâm Nhược Phủ lại nói: "... Đó là bốn chữ."

Lời của Lâm tướng khiến Phạm Nhàn nhất thời không phản ứng lại, đôi mắt thiếu niên từ từ mở to, đôi môi khẽ mở vì kinh ngạc, hắn lẩm bẩm: "Chữ 'a' cuối cùng không thể tính như vậy..."

"Đều là người có học, dùng từ ngữ phải cẩn trọng."

Thấy bầu không khí không còn căng thẳng, thiếu niên nhanh nhẹn giơ tay phải lên trán làm động tác tinh nghịch, cười nói: "Lần sau nhất định chú ý."】

Nghe lời của Lâm tướng, các sĩ tử đồng loạt thở dài. Họ vừa vui mừng vì bản thân trong thế giới ấy có thể có được cơ hội công bằng, vừa lo lắng không biết Tiểu Phạm đại nhân vì làm việc tốn sức không được lòng người như vậy, liệu có rước họa vào thân hay không.

"Tiểu Phạm đại nhân vì chuyện này mà đến ngủ cũng không yên."

"Ta nói rồi mà, sao mắt dưới của Tiểu Phạm đại nhân trên màn hình lại thâm quầng, cứ tưởng mình nhìn nhầm cơ."

"Ai, nhìn mấy tên cẩu quan kia, ngày ngày làm những việc thất đức mà bụng ai cũng tròn căng."

"Còn Tiểu Phạm đại nhân của chúng ta gầy đến mức da bọc xương mất rồi!"

Nghe những từ mà Phạm Nhàn thốt ra, Vương Bá đếm trên ngón tay rồi ngẩng đầu nhìn Vương Khải Niên: "Tiểu Niên Niên, đó là bốn chữ mà."

Câu này khiến Vương Khải Niên dở khóc dở cười: "Bá Bá không hiểu rồi, chữ cuối cùng là thán từ của Tiểu Phạm đại nhân đấy."

Nhìn ánh mắt khẽ dao động của bản thân trên màn hình, Lâm Nhược Phủ chỉ thở dài, biết mình đã bị Phạm Nhàn thuyết phục, quyết định không giúp đỡ môn khách của mình trong kỳ thi mùa xuân nữa.

Chỉ là, hắn luôn cảm thấy chuyện này chẳng đơn giản như vậy, giống như một kiếp số vậy.

"Ta phát hiện biểu cảm của Tiểu Phạm đại nhân luôn linh động và đáng yêu."

"Đúng rồi! Biểu cảm rất nhiều, nhất là đôi mắt ấy."

Không ít người còn chú ý đến động tác tinh nghịch cuối cùng của thiếu niên, liền tranh nhau bắt chước. Nhưng động tác ấy nhanh quá, mọi người nhìn không rõ, bắt chước cũng trở nên kỳ quặc.

Sử Xiển Lập gãi đầu, nghi hoặc: "Có khi nào động tác ấy có nghĩa là 'biết rồi' không nhỉ?"

"Có thể?" Dương Vạn Lý xoa cằm suy tư: "Giống như thán từ khi ngâm thơ ở Kỳ Niên điện, Tiểu Phạm đại nhân luôn khiến người ta không đoán nổi."

【"Ngươi nói xem, trên đời này có công bằng không?"

"Không có tuyệt đối, chỉ có tương đối."

Phạm Nhàn từ sau giá sách đi vòng ra trước mặt Lâm Nhược Phủ, nói: "Thế gian này không có công bằng tuyệt đối, giống như có người sinh ra đã bạc vàng đầy nhà, có người lại trắng tay; có người tài trí nhanh nhạy, có người lại khờ khạo."

"Mà ý nghĩa của kỳ thi mùa xuân, chính là mang đến cho tất cả mọi người một cơ hội tương đối công bằng để thay đổi số phận."

"Nếu ngay cả cơ hội duy nhất này cũng không công bằng nữa, thì thế gian này sẽ hoang đường đến nhường nào?"

Đối diện với thiếu niên chỉ cầu một cơ hội tương đối công bằng cho các sĩ tử, cuối cùng Lâm Nhược Phủ cũng tự tay xé bỏ danh sách, thở dài: "Được rồi, hãy để kinh đô công bằng một lần vậy ——"

Trong lúc xé danh sách, hắn không quên nhắc nhở Phạm Nhàn hãy đến gặp Lễ Bộ Thượng Thư Quách Tranh để hỏi cặn kẽ về các điều cấm kỵ và quy tắc của kỳ thi mùa xuân.

Hắn nói: "Ngươi tranh công bằng cho người khác, đừng để bản thân rơi vào bẫy." 】

Những lời của Phạm Nhàn khiến không gian chìm vào im lặng suy tư.

Nếu phải nói về công bằng bằng quyền lực và thân phận, thì bản thân Tiểu Phạm đại nhân chính là một sự tồn tại không công bằng.

Nhưng, nếu không có chỗ dựa và đặc quyền ấy, làm sao hắn có thể giúp người dân giành lấy công bằng cơ bản và hạnh phúc?

Hắn đúng là người hưởng lợi từ lợi ích của thế gian này. Hắn có tài phú, quyền lực và địa vị mà người thường không có. Nhưng bản thân hắn vẫn chọn giữ một trái tim thiện lương. Hắn biết phẫn nộ trước những bất công mà người dân dưới đáy xã hội phải chịu đựng, và làm mọi điều trong khả năng để giúp đỡ họ. Đó chính là điều đáng quý.

Ngoại hình, tài hoa và xuất thân là những điều không thể lựa chọn, nhưng lòng thiện lương thì có thể. Đó không phải là một thiên phú, mà là một lựa chọn. Mà một người xuất chúng như Tiểu Phạm đại nhân vẫn chọn thiện lương.

Đặng Tử Việt nhìn thiếu niên trên màn hình, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: Nếu Tiểu Phạm đại nhân không có chỗ dựa, với tính cách và những quan niệm không được lòng quyền quý như thế này, không biết đã có bao nhiêu người muốn hại chết hắn.

Là một sự tồn tại không công bằng, nhưng vẫn nhận ra mưu cầu của dân chúng và dùng quyền lực của mình để giúp đỡ họ, thật sự là một người đáng quý.

"Tiểu Phạm đại nhân nói thật hay..."

"'Hoang đường đến mức nào?'"

"Thế giới mà chúng ta đang sống không phải cũng hoang đường như vậy sao?" Một thế giới không có Phạm Nhàn chẳng phải chỉ toàn sự hoang đường hay sao?

Nghe thấy tên mình từ miệng Lâm tướng, Quách Tranh không kìm được mà giật giật mí mắt, linh cảm rằng chuyện sau này không đơn giản. Không phải hắn chính là người định đào bẫy hại Phạm Nhàn đấy chứ?!

【Khi thiếu niên chắp tay cáo từ, bước ra ánh sáng, Lâm Nhược Phủ lại gọi hắn, hỏi: "Phạm Nhàn, nếu thế gian này vốn hoang đường như vậy, thì phải làm sao đây?"

Phạm Nhàn nghiêng đầu nhìn hắn, mày khẽ nhíu, đang cân nhắc từ ngữ, thì nghe thấy thế bá nói: "Không cần trả lời, tự hỏi chính ngươi." 】

"Tiểu Phạm đại nhân trông như đang bước vào ánh sáng."

"Từng sợi tóc đều đang phát sáng!"

"Hắn thực sự đẹp như một tiên tử rơi xuống trần gian vậy!"

"... Nên làm thế nào cho phải?" Dương Vạn Lý nhìn thiếu niên xinh đẹp trên màn hình với đôi mắt thanh thuần, khẽ nói: "Dĩ nhiên là đối đầu với thế gian hoang đường này, đến mức đầu rơi máu chảy, ngươi chết ta sống a —"

Nếu thế gian toàn màu đen, chỉ mình hắn là sắc trắng, tất sẽ dẫn đến ngàn người tức giận, vạn người thóa mạ.

Nhưng hắn lại như ánh trăng bạc, trăng ngọc treo cao, ánh sáng dịu dàng phủ khắp nhân gian. Những người được ánh sáng ấy chiếu rọi, cũng bắt đầu tỏa sáng theo.

Vì thế, ánh trăng hóa thành những ngọn lửa, thành những dòng suối đong đầy nước mắt, thành từng trái tim đập trong đêm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store