ZingTruyen.Store

[Quà sinh nhật] Vì nàng mà đến

2025 gift 4 ❤️❤️❤️❤️

AnNhi848

Chúc nàng gặp nhiều may mắn

----

Sau khi đồng ý cho người thiếu niên đi cùng, Vũ Diệp Uyên không ở lại hang động lâu. Nàng thu dọn hành lý đơn giản của mình, bước ra khỏi cửa động. Người thiếu niên đã nhanh chóng đứng dậy, tuy cơ thể còn yếu nhưng vẫn chậm rãi đi theo phía sau. Ánh lửa bập bùng đã bị dập tắt, chỉ còn ánh sáng nhạt nhòa của rạng đông le lói qua kẽ lá, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Vũ Diệp Uyên khẽ nói: "Đường đi về phía cực Nam rất xa và hiểm trở. Ngươi còn bị thương, nếu đi không nổi thì hãy nói ta biết."

Người thiếu niên lắc đầu, ánh mắt kiên định. Hắn đáp bằng giọng trầm ấm: "Vết thương được nàng băng bó kỹ lưỡng đã ổn định rồi. Ta sẽ không cản trở nàng."

"Vậy thì tốt."

Vũ Diệp Uyên không nói thêm. Nàng biết, hắn là người có lòng tự trọng và ý chí kiên cường hiếm thấy, nếu nói nữa thì giống như nàng đang ghét bỏ hắn yếu đuối.

Hai người bắt đầu hành trình xuyên qua rừng rậm Thanh Tước, dọc đường không ai nói với ai câu nào. Vũ Diệp Uyên chỉ tập trung vào việc xác định phương hướng bằng chiếc la bàn cổ và kinh nghiệm đi rừng của mình, còn người thiếu niên thì vẫn lặng lẽ theo sát nàng. Hắn giữ một khoảng cách vừa đủ, ánh mắt cảnh giác quét qua xung quanh, âm thầm bảo vệ nàng trong yên lặng. Vừa đi, hắn vừa thầm nghĩ, nàng một mình hành tẩu nơi đây, thân pháp nhất định không tầm thường, lại còn biết y thuật, thật là một cô gái tài giỏi.

Sau khoảng nửa ngày đi bộ, ánh mặt trời đã lên cao, xuyên qua tán cây tạo thành những vệt sáng vàng rực rỡ. Vũ Diệp Uyên chợt nhớ ra điều gì đó, nàng chậm rãi lên tiếng: "Này..."

Nàng dừng một chút, rồi mới ngập ngừng nói: "Chúng ta cùng đồng hành, nhưng ta vẫn chưa biết tên ngươi."

Người thiếu niên khựng lại một chút, đã rất lâu rồi hắn không nhắc đến tên mình nên quên mất phải giới thiệu tên cho nàng biết. Hắn hơi không tự nhiên nói: "Thất lễ rồi, ta tên là Tiêu Kim Bằng."

Vũ Diệp Uyên lặp lại cái tên, giọng nàng mang theo chút suy tư: "Tiêu Kim Bằng... Tên rất hay. Vậy từ nay về sau, ta sẽ gọi ngươi là Kim Bằng."

Tiêu Kim Bằng gật đầu, lần đầu tiên trên gương mặt u uất của hắn xuất hiện một tia nhẹ nhõm, như thể cái tên được gọi ra đã gắn kết hắn với thế giới này.

Nàng gọi tên hắn... thật dễ nghe...

Hai người lại đi tiếp, dọc đường câu được câu không chuyện trò, sự căng thẳng ban đầu dần tan biến. Vũ Diệp Uyên hỏi về những kỹ năng đi rừng của hắn, Tiêu Kim Bằng chỉ đáp lời bằng những câu ngắn gọn chính xác, nhưng vẫn luôn chú ý không khiến tình huống trở nên xấu hổ.

Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh bất chợt thổi qua, nó mang theo bụi và lá cây cuộn lên dữ dội. Chiếc mũ rộng vành cùng tấm khăn voan che mặt của Vũ Diệp Uyên suýt bị thổi bay, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Kim Bằng đã nhanh như cắt tiến lên, hắn không nói lời nào, chỉ vươn tay nhẹ nhàng giữ vành mũ và tấm khăn voan của nàng lại, che chắn nàng cẩn thận trước cơn cuồng phong. Toàn bộ hành động diễn ra trong chớp mắt, tự nhiên như hắn đã luyện tập qua vô số lần, hắn nhanh nhẹn mà thủ lễ, không hề có chút do dự hay ý niệm vượt rào nào.

Vũ Diệp Uyên hơi sững người. Cảm giác bất ngờ dâng lên khi nhìn thấy bàn tay đang giữ chặt nón của hắn, hắn không chỉ giữ lại chiếc nón che mặt mà còn giữ lại một phần bí mật và sự riêng tư của nàng. Cơn gió vừa đi qua, Tiêu Kim Bằng liền rụt tay về, hắn quay đi như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vũ Diệp Uyên khẽ hắng giọng, gương mặt hơi nóng dưới lớp khăn che mặt. Nàng nhìn hắn, ánh mắt chứa đựng sự trêu chọc hiếm có, đáng tiếc hắn không thấy được: "Kim Bằng, ngươi không tò mò dung mạo của ta sao?"

Tiêu Kim Bằng hơi bất ngờ, giống như không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy. Ánh mắt vàng trầm lắng của hắn không hề né tránh cũng không hề có sự tham lam hay soi mói, giọng nói hắn trầm tĩnh, thành thật và chứa đựng sự tôn trọng sâu sắc:

"Tò mò, ta tất nhiên là tò mò. Nhưng nàng che giấu dung mạo, ắt hẳn có nỗi niềm riêng. Dung mạo chỉ là vẻ ngoài, ta đã tin tưởng nàng, thì việc nhìn hay không nhìn thấy đều không còn quan trọng. Nếu một ngày nào đó nàng cảm thấy tin tưởng đủ đầy, tự nguyện tháo khăn che mặt, đó sẽ là thời điểm thích hợp. Còn nếu nàng không muốn, ta cũng sẽ không bao giờ nhìn trộm hay cưỡng cầu. Sự tôn trọng của ta dành cho nàng, chưa bao giờ dựa vào dung nhan."

Lời nói của hắn chân thành và thẳng thắn, không chút hoa mỹ nhưng lại chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong lòng Vũ Diệp Uyên. Nàng từng gặp qua vô số nam nhân, người thì háo sắc, kẻ thì dò xét, nhưng chưa từng có ai trả lời nàng bằng một sự tôn trọng thuần túy như vậy.

"Ngươi nói rất hay, Kim Bằng."

Vũ Diệp Uyên cười nhẹ, tay khẽ chạm lên ngực, che giấu nhịp tim đang gia tốc của mình: "Vậy, cứ đi tiếp thôi."

Hai người tiếp tục đi cho đến khi màn đêm buông xuống, khu rừng chìm vào bóng tối sâu thẳm, Vũ Diệp Uyên quyết định dừng lại nghỉ ngơi. Nàng tìm một khu đất phẳng, ít cây cối rậm rạp để dựng lều và nhóm lửa.

"Ngươi bị thương, cứ ngồi nghỉ ngơi đi. Ta sẽ dựng lều và chuẩn bị lửa trại."

Vũ Diệp Uyên nói.

"Để ta giúp nàng."

Tiêu Kim Bằng lập tức đứng dậy. Dù nàng đã nói thế, nhưng hắn vẫn không muốn để nàng làm mọi việc một mình.

Cả hai phối hợp ăn ý một cách lạ thường. Tiêu Kim Bằng dùng kiếm pháp sắc bén của mình để chặt những cành cây khô, còn Vũ Diệp Uyên thì nhanh nhẹn căng dây và buộc các góc lều.

Nàng cúi người cột một đầu dây lều vào thân một cây cổ thụ gần đó, do chuyên tâm buộc nút, nên không hề để ý rằng có một con độc trùng màu đen bóng với đôi càng nhọn hoắt đang từ từ bò xuống từ cành cây phía trên, nhắm thẳng vào cánh tay nàng.

"Phập!"

Một luồng khí lạnh cực mạnh đột ngột ập đến. Tiêu Kim Bằng đang ở phía sau, ánh mắt hắn sắc bén hơn chim ưng, vừa nhận ra nguy hiểm, hắn ngay lập tức lao tới, tốc độ nhanh đến mức Vũ Diệp Uyên chưa kịp phản ứng thì thanh dao găm bạc của hắn đã vụt qua, đâm thẳng vào thân cây ngay sát bên cạnh tay phải của nàng, tạo ra một tiếng phập trầm đục. Lưỡi dao găm cắm sâu vào vỏ cây, ghim chặt con độc trùng đang bò xuống, nó chết ngay tại chỗ.

Hành động dứt khoát của Tiêu Kim Bằng khiến Vũ Diệp Uyên hoàn toàn bất ngờ. Nàng cảm thấy một sự va chạm mạnh mẽ từ phía sau, cơ thể hắn gần như áp sát vào lưng nàng, bàn tay mạnh mẽ của hắn đặt trên vai nàng, vừa để giữ thăng bằng sau cú ra tay nhanh chóng, vừa như một bản năng che chắn cho nàng khỏi nguy hiểm. Chiếc dao găm cắm sát trên thân cây, đầu nàng gần như kề vào vai hắn.

Trong khoảnh khắc này, toàn bộ thế giới xung quanh dường như rơi vào tĩnh lặng. Vũ Diệp Uyên cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tóc mình, mùi hương phong trần xen lẫn mùi máu tanh và mùi gỗ thông từ cơ thể đối phương. Nàng có thể nghe rõ tiếng tim đập mạnh không chỉ của mình mà cả của hắn.

"Nàng... không sao chứ?" Giọng Tiêu Kim Bằng khàn khàn, hơi thở gấp gáp. Hắn đã quên mất khoảng cách, quên mất sự đề phòng mà hắn luôn giữ. Hắn đang ôm trọn nàng, bảo vệ nàng bằng toàn bộ cơ thể mình.

Vũ Diệp Uyên cảm thấy cả người cứng đờ. Nàng vội vàng lùi lại một bước, tránh khỏi vòng tay ấm nóng của hắn. Dù bị che kín nhưng gương mặt sau lớp màn che cũng không thể giấu được cảm giác nóng bừng và xấu hổ tột độ. Trái tim nàng đập loạn xạ, mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng không biết đó là do sợ hãi, hay là một cảm xúc khác vừa được đánh thức.

Tiêu Kim Bằng cũng nhận ra sự gần gũi vừa rồi. Mặt hắn vốn đã tái nhợt vì bị thương, giờ đây lại lại có chút đỏ ửng dưới ánh lửa trại đang cháy bập bùng. Hắn vội vàng cúi đầu, rút dao găm ra khỏi thân cây, hành động trở nên lúng túng hiếm thấy.

"Là độc trùng."

Hắn tỏ ra thản nhiên giải thích: "May mà ta kịp thời giết nó."

"Ừm... Cảm ơn ngươi, Kim Bằng." Vũ Diệp Uyên điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh thường có, nhưng giọng nàng vẫn có chút phập phồng: "Ngươi... ngươi nghỉ ngơi đi. Lều đã dựng xong rồi."

Đêm hôm đó, cả hai nằm trong lều, chỉ cách nhau một khoảng ngắn ngủi. Mặc dù mệt mỏi, nhưng không ai có thể ngủ được, họ không hẹn mà cùng chìm đắm trong suy nghĩ về khoảnh khắc vô tình vừa rồi. Cảm giác rung động nhẹ nhàng mà ấm áp bắt đầu xuất hiện, đẩy lùi cái lạnh lẽo của đêm rừng. Ánh trăng xuyên qua lớp vải lều mỏng, vẽ nên những vệt sáng hư ảo, như đang thì thầm về những điều vừa chớm nở. Tiêu Kim Bằng nằm yên lặng, hắn khẽ hít sâu một hơi, mùi thảo mộc và hương thơm thoang thoảng từ người thiếu nữ vẫn còn vương vấn trong không khí, khiến tâm trí hắn chẳng thể nào yên.

"Ngủ đi thôi."

Giọng Vũ Diệp Uyên chợt vang lên, mang theo chút mệt mỏi nhưng rất dịu dàng.

"Nàng cũng vậy."

Tiêu Kim Bằng đáp, hắn khẽ xoay người, hướng về phía nàng, trong lòng tự hứa với bản thân, bất luận phía trước là hiểm nguy gì, hắn nhất định phải bảo vệ người con gái này, người đã trao cho hắn sự sống và tia hy vọng ở lúc hắn tuyệt vọng nhất.

Nàng... là tất cả của hắn.

Sáng hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, Vũ Diệp Uyên và Tiêu Kim Bằng đã thu dọn hành lý đâu vào đấy và tiếp tục lên đường. Cả hai đều cố gắng hành xử như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng ánh mắt lén lút nhìn nhau, sự thận trọng trong từng hành động đều tố cáo sự ngượng ngùng và cảm xúc khác lạ trong lòng nhau.

Càng đi sâu vào rừng rậm Thanh Tước, cảnh vật nơi đây càng lúc càng hùng vĩ, nhưng cũng ẩn chứa nhiều nguy hiểm không tên. Bỗng nhiên, không khí trở nên căng thẳng lạ thường, bầu trời chuyển sang màu xám xịt, những đám mây đen cuồn cuộn kéo đến một cách nhanh chóng, giống như bão nhưng lại không phải bão.

"Có gì đó không ổn!"

Vũ Diệp Uyên có kinh nghiệm đi rừng, nàng nhận ra sự bất thường này.

"Cẩn thận, Kim Bằng!"

Lời nàng vừa dứt, một cơn cuồng phong kỳ lạ bỗng xuất hiện. Nó không giống cơn gió bình thường, mà là một lốc xoáy màu xanh ngọc, cuốn theo mọi thứ trên đường đi tạo ra một tiếng xé gió kinh hoàng. Cơn lốc xoáy di chuyển nhanh, nhắm thẳng vào vị trí của hai người, như một sinh vật sống đang săn mồi.

"Diệp Uyên, cẩn thận!"

Tiêu Kim Bằng hét lên.

Hắn không hề chần chừ nắm lấy tay Vũ Diệp Uyên, dùng toàn bộ sức lực vận khinh công đưa nàng bay vọt lên không trung, né tránh cú càn quét đầu tiên của cơn lốc. Cảm giác da thịt chạm vào nhau trong lúc nguy cấp khiến cả hai đều hơi giật mình, nhưng tình thế sống còn buộc hai người phải tập trung, bỏ qua đi sự ngại ngùng vừa mới xuất hiện.

Vũ Diệp Uyên cũng phản ứng cực nhanh, nàng tin tưởng vào sức mạnh của Tiêu Kim Bằng nên dựa hoàn toàn vào người hắn. Trong lúc lơ lửng giữa không trung, nàng lấy hắn làm điểm tựa, tung ra một luồng nội lực thuần hậu vào chân hắn, đẩy cả hai lùi sâu vào một vách đá khuất gió.

Tiêu Kim Bằng thấy Vũ Diệp Uyên phối hợp ăn ý như thế, trong lòng hắn dấy lên một cảm xúc khó tả. Đó là cảm giác tin tưởng và đồng điệu. Cô gái này không chỉ xinh đẹp, tài giỏi mà còn là một chiến hữu đáng tin cậy, nàng luôn luôn khiến hắn cảm thấy an tâm vô hạn.

Cơn lốc xoáy lướt qua, để lại một con đường tan hoang và cây cối đổ rạp. Hai người thở dốc dựa vào vách đá. Vũ Diệp Uyên nhìn về phía xa, đôi mắt nàng sắc lạnh: "Cơn cuồng phong này... không phải tự nhiên. Có kẻ nào đó đang điều khiển nó.."

Tiêu Kim Bằng nheo mắt, ánh mắt vàng kim của hắn xuyên qua lớp bụi mờ: "Kia là...!"

Ở phía xa, trên một ngọn cây cao nhất, một con chim lớn với bộ lông màu xanh lam rực rỡ đang đứng kiêu hãnh. Đôi cánh của nó lớn một cách bất thường, và mỗi lần nó vỗ cánh, một luồng khí xoáy màu xanh ngọc lại được tạo ra, mạnh mẽ và hung hãn. Chính con chim đó là nguồn gốc của cơn cuồng phong.

Không chờ đợi thêm, Tiêu Kim Bằng rút thanh kiếm của mình ra. Vết thương trên vai hắn lại rỉ máu, nhưng hắn hoàn toàn bỏ qua cơn đau.

"Giết nó!"

Tiêu Kim Bằng lao ra khỏi vách đá. Hắn dùng thân pháp linh hoạt né tránh những luồng gió xoáy nhỏ hơn do con chim tạo ra, đồng thời phóng ra những nhát kiếm chính xác, sắc bén nhằm vào con chim xanh. Kiếm pháp của hắn lạnh lùng dứt khoát, mang theo sát khí đã được rèn luyện qua vô số trận chiến, mỗi nhát chém là mỗi đường kiếm điêu luyện kinh hồn.

Con chim xanh kêu lên một tiếng chói tai, dùng đôi cánh khổng lồ của mình tạo ra một luồng gió dữ dội hơn, hất văng Tiêu Kim Bằng, cơ thể hắn va vào một thân cây lớn.

Đúng lúc này, Vũ Diệp Uyên cũng ra tay. Nàng rút nhuyễn kiếm ra khỏi thắt lưng, thanh kiếm mềm dẻo như một con rắn bạc phát ra âm thanh vù vù trong gió. Vũ Diệp Uyên đưa nội lực vào thanh kiếm, làm nó phát ra một luồng ánh sáng thuần khiết và mạnh mẽ, đối lập hoàn toàn với màu xanh hung hãn của cơn lốc.

"Kim Bằng, kéo sự chú ý của nó! Ta sẽ tấn công từ trên cao!"

Tiêu Kim Bằng hiểu ý. Hắn nhanh chóng đứng dậy, tấn công khiến con chim bị chú ý rồi giả vờ thất thế, dụ con chim xanh bay xuống thấp hơn để tấn công hắn bằng móng vuốt. Khi con chim lao xuống, hắn bất ngờ tung ra chiêu thức kiếm pháp cực kỳ uy lực, tạo ra một lưới kiếm khí bao phủ con chim, làm chậm lại tốc độ của nó.

Trong khi con chim phân tâm, Vũ Diệp Uyên đã phóng mình lên không trung, nhẹ nhàng như một sợi lông vũ. Nàng tung ra chiêu kiếm mạnh mẽ, thanh nhuyễn kiếm xoay tròn, tạo thành một vòng xoáy đâm thẳng vào nơi trí mạng của con chim.

"Éc!!"

Con chim xanh kêu lên một tiếng bi thương rồi rơi xuống, thân thể khổng lồ của nó tạo ra một tiếng động lớn khi chạm đất làm cả khu rừng rung chuyển nhẹ. Cơn cuồng phong ngay lập tức tan biến, mọi thứ quay trở lại yên tĩnh.

Vũ Diệp Uyên và Tiêu Kim Bằng đứng cạnh nhau thở dốc. Đây là lần đầu tiên họ chiến đấu cùng nhau, sự phối hợp hoàn hảo đến bất ngờ, như thể họ đã cùng nhau trải qua hàng trăm trận chiến.

Tiêu Kim Bằng chăm chú nhìn nàng, trong mắt toàn là lo lắng: "Nàng có sao không?"

Vũ Diệp Uyên lắc đầu: "Không sao, ngược lại là ngươi, vết thương đã bị nứt ra hết rồi."

Tiêu Kim Bằng lắc đầu, ánh mắt nhìn nàng đầy sự ngưỡng mộ và một niềm vui mà hắn cũng không biết từ đâu đến, là cảm thấy vui khi nhìn nàng vẫn còn khỏe mạnh ở trước mặt hắn, chỉ đơn giản vậy thôi. Hắn đưa tay xoa xoa vết thương đang rỉ máu, nhưng không hề thấy đau, chỉ cảm thấy một niềm tự hào mãnh liệt khi được chiến đấu bên cạnh nàng.

Vũ Diệp Uyên nhanh chóng băng bó lại vết thương cho Tiêu Kim Bằng. Nàng nhìn xác con chim to lớn, đột nhiên nảy ra một ý:

"Con chim này hẳn là dị thú, sách cổ có ghi, một lạng thịt dị thú bằng mười lạng linh chi, vô cùng bổ dưỡng, Kim Bẵng, xem ra chúng ta có hời rồi."

Tiêu Kim Bằng ngạc nhiên, hắn không ngờ nàng lại có kiến thức sâu rộng đến vậy: "Vậy... chúng ta sẽ?"

"Tất nhiên là nướng ăn rồi."

Vũ Diệp Uyên nhếch môi đáp, giọng nàng mang theo chút thoải mái sau trận chiến. Nàng nhanh chóng dùng dao găm xẻ thịt lột da con chim xanh một cách thuần thục, không hề có chút do dự hay ghê sợ. Khác hẳn với vẻ ngoài mảnh mai, nàng hành động vô cùng dứt khoát và mạnh mẽ, khiến Tiêu Kim Bằng nhìn không dời mắt.

Hắn được phân công nhóm lửa. Nhìn nàng thoăn thoắt tẩm ướp thịt bằng những loại gia vị dại nàng hái được, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Hắn chợt nhận ra, sự hiện diện của cô gái này đã mang lại cho cuộc sống cô độc và lạnh lẽo của hắn một màu sắc mới.

Sau một lúc, mùi thịt nướng thơm lừng lan tỏa khắp khu rừng. Tiêu Kim Bằng ngồi cạnh nhau, thưởng thức bữa ăn đặc biệt. Thịt con chim mềm, ngọt, mang theo một luồng linh khí ấm áp, khiến Tiêu Kim Bằng cảm thấy vết thương trên cơ thể như được chữa lành nhanh chóng hơn, nội lực đang lưu chuyển mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

"Đây là bữa ăn ngon nhất ta từng được nếm."

Tiêu Kim Bằng thành thật nói, hắn không hay nói nhiều, nhưng những lời này xuất phát từ tận đáy lòng.

"Ăn nhiều một chút."

Vũ Diệp Uyên gắp cho hắn một miếng thịt lớn hơn: "Thứ này rất tốt cho vết thương."

"Được."

Được nàng quan tâm, Tiêu Kim Bằng khe khẽ mỉm cười.

Ăn uống xong, cả hai cảm thấy tinh thần và thể lực đều phục hồi đáng kể. Họ nghỉ ngơi một lát rồi thu dọn sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết nào trước khi rời đi.

"Đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store