[Quà sinh nhật] Vì nàng mà đến
[2021 gift] Chúc nàng luôn rạng ngời ấm áp.
Phượng Huyền Uyên bay về núi Xích Tê, đi thẳng vào Thiên Duyệt Điện.
Chưa bước vào cửa, nàng đã cảm nhận được hai đạo hơi thở. Một đạo hơi thở ẩn chứa linh lực quen thuộc chính là của Mộc Duệ Tâm, đạo còn lại mang đầy khí tức cuồng ngạo, không cần nghĩ cũng biết là..
"Thái tử điện hạ đại giá quang lâm, nhưng vừa đến đã động tay động chân ở Thiên Duyệt Điện của bản Thượng thần, đây nhưng là đạo làm khách?"
Phượng Huyền Uyên như một luồng gió xông vào chính điện, bàn tay tụ linh lực, vừa kịp ngăn cản một chưởng của Thái tử Duẫn Tuần Linh đánh vào người Mộc Duệ Tâm.
Sắc mặt Phượng Huyền Uyên không thể nào đẹp, Duẫn Tuần Linh kia tự ý xông vào điện Thiên Duyệt không nói, còn đối với Mộc Duệ Tâm động thủ. Một chưởng kia chứa hơn năm phần linh lực, nếu Mộc Duệ Tâm đỡ không kịp, không trọng thương cũng tổn hại linh mạch.
Phượng Huyền Uyên quay lại nhìn, chỉ thấy Mộc Duệ Tâm khoé mắt còn vương nước, bên trong ánh mắt là căm phẫn không chút nào che giấu, trong lòng dâng lên nhàn nhạt tức giận. Cố tình kẻ chủ mưu lại không chút nào nhìn ra sự tức giận này. Duẫn Tuần Linh thấy Phượng Huyền Uyên đến, đầu tiên là vui mừng, nhưng nghe đến lời nói của Phượng Huyền Uyên, sắc mặt hắn loé qua chút mất tự nhiên.
"Uyên Uyên, nàng nghe ta giải thích, đây là một cái hiểu lầm.."
"Chúng ta rất thân quen sao? Thỉnh Thái tử điện hạ xưng hô đúng tên của bản thượng thần."
Duẫn Tuần Linh nguyên bản có chút áy náy, lúc này liền vì thái độ của Phượng Huyền Uyên mà trầm xuống. Hắn nghĩ hắn đã nhân nhượng với nàng như vậy, mà nàng đối với hắn lại không chút nào khách khí, thậm chí còn lôi thân phận Thượng thần ra nói, quả thật không cho Thiên giới Thái tử là hắn chút mặt mũi nào.
Bên kia, Phượng Huyền Uyên nhỏ giọng hỏi Mộc Duệ Tâm.
"Xảy ra chuyện gì?"
Mộc Duệ Tâm lau nước mắt, ấm ức nói.
"Hắn ta tự nhiên xông vào điện, hỏi ta ngươi ở đâu, ta không nói, hắn ép hỏi không được, liền động tay động chân với ta."
Phượng Huyền Uyên nghe xong, ánh mắt càng thêm lạnh.
Duẫn Tuần Linh nhíu mày:
"Địa bàn Phượng tộc, há có thể để một hồ ly như ngươi làm loạn?"
Mộc Duệ Tâm tuy là Thanh Khâu đế cơ, nhưng luận tuổi tác luận thực lực, đều kém xa Duẫn Tuần Linh, nên hắn không chút cố kỵ nàng.
"Như Thái tử điện hạ vừa nói, địa bàn Phượng tộc, há có thể để một ngoại nhân như Thái Tử điện hạ đây làm loạn?"
Phượng Huyền Uyên từng bước ép sát, khí lạnh trong lời nói không lưu cho đối phương nửa phần đường sống.
Sắc mặt Duẫn Tuần Linh vốn đã kém, nghe những lời này của Phượng Huyền Uyên, trực tiếp biến thành màu đen.
Hắn toan muốn phát hoả, nhưng lại nhớ tới hiện tại, mặc dù Long tộc của hắn làm chủ Thiên giới, nhưng Phượng tộc và Hồ tộc chưa từng cúi đầu xưng thần. Lại nói mấy trăm vạn năm trước khi ngũ tộc phân chia thế giới, Phượng Tộc và Hồ tộc bày tỏ ý không muốn quản việc, yên phận lui về một phương, nhưng không đại biểu thế lực họ yếu kém. Tỷ như Phượng Huyền Uyên, mặc dù hơn mình một vạn tuổi, nhưng đã là thượng thần hữu danh hữu thực, nên một bụng lửa giận chỉ có thể nghẹn trong lòng.
Duẫn Tuần Linh thay đổi giọng, dịu dàng nhìn Phượng Huyền Uyên.
"Uyên Uyên, chỉ là một hồi hiểu lầm thôi."
Phượng Huyền Uyên lạnh nhạt ngắt lời.
"Vậy bây giờ bản thượng thần đánh Thái tử điện hạ một chưởng, cũng tính là một hồi hiểu lầm?"
Duẫn Tuần Linh thật vất vả nhịn xuống, nặn ra một nụ cười, nhìn Phượng Huyền Uyên chân thành nói.
"Uyên Uyên, chỉ cần nàng đồng ý gả cho ta, muốn đánh ta bao nhiêu cũng được."
"Gả cho ngươi?"
Phượng Huyền Uyên và Mộc Duệ Tâm đồng thanh nói.
Duẫn Tuần Linh chịu đựng ánh mắt kinh dị như thể đang nhìn kẻ ngốc của Phượng Huyền Uyên và Mộc Duệ Tâm, tiếp tục là một bộ tình chân ý thiết.
"Đúng vậy, Uyên Uyên, ta nguyện ý lấy chính phi chi lễ, nghênh thú nàng vì Thiên giới thái tử phi nương nương."
Trong lòng Duẫn Tuần Linh, Phượng Huyền Uyên mười bảy vạn tuổi thượng thần, danh vì Thiên Duyệt quân, sau lưng lại có cường đại Phượng tộc làm hậu thuẫn, luận gia thế luận thực lực đều xứng với Thái tử là hắn, hơn nữa còn là một trợ lực lớn. Chưa kể nàng lớn lên đẹp, được ngầm gọi là tam giới đệ nhất mỹ nhân, cưới nàng cũng không mất mát chút gì, ngược lại còn có thể khiến một đám nam nhân hâm mộ tới chết.
Vốn hắn muốn cùng Phượng Huyền Uyên từ từ tiếp xúc, dùng chính mình mị lực để khiến Phượng Huyền Uyên yêu hắn. Ai biết Phượng Huyền Uyên thường xuyên không ở Phượng tộc, muốn bồi dưỡng tình cảm cũng không biết đi đâu tìm. Gần nhất tam đệ hắn Duẫn Mặc Linh liên tục lập được chiến công, Thiên đế ngày càng vừa lòng, ban hôn nhị công chúa Lang tộc cho Duẫn Mặc Linh, Duẫn Tuần Linh thật sự vội không chịu được. Lang tộc sức chiến đấu cường hãn, hiện tại chỉ có Phượng tộc Phượng Huyền Uyên, mới may ra áp được một đầu, hắn không còn cách nào khác, mới đưa ra chủ ý này.
Phượng Huyền Uyên suy tư một chút, làm sao không hiểu trong lòng Duẫn Tuần Linh nghĩ gì. Nàng cười lạnh, phất tay.
"Đa tạ Thiên giới Thái tử ưu ái, bất quá bản thượng thần thích đương Phượng tộc tộc trưởng hơn là chính phi của Thái tử đây. Hi vọng Thái tử về sau đừng đến làm phiền bản thượng thần nữa."
Duẫn Tuần Linh nghe Phượng Huyền Uyên không chút do dự từ chối như thế, có chút không thể tin tưởng. Thiên giới thái tử phi, chỉ cần hắn nói ra có bao nhiêu nữ tử sẽ nguyện ý ngồi lên đây?
"Đúng, nhưng bản thượng thần không hiếm lạ."
Phượng Huyền Uyên lười biếng nói. Duẫn Tuần Linh lúc này mới phát hiện hắn không cẩn thận đem câu nói kia nói ra.
Uy áp thượng thần của Phượng Huyền Uyên nháy mắt toả ra, giọng nói lạnh đến cực điểm.
"Thỉnh thiên giới thái tử điện hạ, ngày sau cách xa Thiên Duyệt điện của bản thượng thần một chút. Bản thượng thần tự nhận không phải một cái người kiên nhẫn, sẽ không đảm bảo lần sau có hay không đem Thái tử điện hạ đánh bay ra ngoài núi Xích Tê."
"Ngươi.."
Duẫn Tuần Linh sắc mặt xanh mét.
Làm Thiên giới thái tử tôn quý, đã bao giờ hắn chịu quá nỗi nhục nhã này?
Nhưng cấp bậc và thực lực áp chế, hắn đến cùng không thể làm gì Phượng Huyền Uyên, chỉ có thể cắn răng nói ba chữ "ngươi chờ đó" rồi phẩy tay đi mất.
Phượng Huyền Uyên kéo Mộc Duệ Tâm ngồi xuống bàn, an ủi một hồi. Mộc Duệ Tâm tuy không kém tuổi Duẫn Tuần Linh, nhưng là đế cơ duy nhất của Thanh Khâu, từ nhỏ được Mộc gia sủng ái mà lớn, lại có nàng làm bạn, cơ hồ đi ngang ở tam giới. Tính tình nàng lại ham chơi, trên mặt tu luyện bỏ không nhiều tinh lực, nên mới đánh không lại Duẫn Tuần Linh.
Đến lúc dỗ xong Mộc Duệ Tâm, cũng là lúc trăng đã lên cao.
Phượng Huyền Uyên thầm nghĩ không xong rồi. Vội cáo biệt Mộc Duệ Tâm, nàng bay về Thần Hổ Tộc.
Đến nơi, đồng tử Phượng Huyền Uyên co rút thật mạnh, trong ánh mắt là lửa cháy ngập trời.
Thần Hổ Tộc khắp nơi chìm trong biển lửa.
Trái tim Phượng Huyền Uyên nháy mắt chìm xuống đáy cốc, nhìn ra bên ngoài động, hai kẻ đang cười to đến điên cuồng, không biết vì sao, nàng vừa nhìn liền biết họ chính là tam thúc và tứ thúc không an phận của Tần Nhất Cẩn.
Nàng không nói hai lời bay thẳng vào đám lửa, đến chỗ có hơi thở của Tần Nhất Cẩn. Vừa vào, đã thấy xung quanh độ nóng kinh người, mà Tần Nhất Cẩn đang dùng toàn bộ linh lực, bảo hộ mình và phụ thân y Tần Anh Kiệt đã hôn mê.
"Nhất Cẩn ca ca."
Phượng Huyền Uyên vội vã chạy lại chỗ y.
Tần Nhất Cẩn nhìn thấy nàng, trên mặt không hề có vui mừng, mà tràn đầy lo lắng.
"Huyền Uyên, sao muội lại ở đây? Không phải muội đã rời đi rồi sao?"
Phượng Huyền Uyên nhìn cả người Tần Nhất Cẩn bị hơi nóng hun cho ướt đẫm mồ hôi, đỏ mắt nói.
"Ta làm sao bỏ huynh ở lại đây được?"
Tần Nhất Cẩn xoa mặt nàng, cười trấn an nàng.
"Mau chạy đi, Huyền Uyên. Tam thúc không biết ở đâu có được Thánh hoả, lúc này đây, là thật sự muốn ta và phụ thân hôi phi yên diệt."
Thánh hoả là lửa phẩm chất cao, đốt trụi mọi vật trên đường đi, tương truyền có thể thiêu cháy cả linh thảo trên thiên giới. Trả giá đại giới như vậy, tam thúc và tứ thúc của Tần Nhất Cẩn, thật sự là muốn cá chết lưới rách.
Phượng Huyền Uyên lắc đầu, đột nhiên đem một sợi lông đỏ thẫm nhét vào tay Tần Nhất Cẩn. Tần Nhất Cẩn kinh ngạc phát hiện, từ lúc bản thân cầm sợi lông đó lên, hơi nóng kinh người quanh thân bỗng biến mất, mà vòng phòng hộ y tạo ra cho mình và phụ thân vốn từ màu vàng liền biến thành màu đỏ. Phượng Huyền Uyên ghé sát vào y, vì y tỉ mỉ lau đi mồ hôi trên gương mặt tuấn mỹ.
"Có để ý ta xen vào chuyện Thần Hổ tộc của huynh không?"
Tần Nhất Cẩn lắc đầu. Y đã xem nàng là thê tử, định bụng giải quyết xong chuyện này sẽ đem nàng ra mắt phụ thân, sao có thể để tâm nàng xen hay không xen vào.
Phượng Huyền Uyên dù biết được đáp án, nhưng khi thấy Tần Nhất Cẩn làm vậy, trong lòng vẫn ấm áp. Nàng đứng dậy, quanh thân đột nhiên sáng lên, những đoá kim quang li ti từ thánh hoả xung quanh bỗng bay tới, tụ tập lên người nàng, từ dưới thân lên, nó đi qua làn váy trắng tinh, làn váy nháy mắt biến thành màu đỏ rực lửa. Tần Nhất Cẩn ngơ ngác nhìn một màn này, người trước mắt là Phượng Huyền Uyên, lại tựa hồ không phải Phượng Huyền Uyên mà y quen biết.
Nàng một thân váy dài đỏ thẫm, so với Thánh hoả chung quanh còn diễm lệ hơn gấp mấy lần. Tóc dài không gió mà bay, trên tóc điểm xuyết không biết bao nhiêu viên hồng châu, trong bóng tối lấp lánh diễm lệ đến lạ.
Vì Phượng Huyền Uyên đứng quay lưng về phía Tần Nhất Cẩn, nên y cũng không nhìn rõ vẻ mặt nàng lúc này. Chỉ thấy Phượng Huyền Uyên nhẹ vươn tay, một thanh trường kiếm đỏ thẫm từ từ hiện ra trên tay nàng, rõ ràng nó không toả ra hơi nóng, nhưng thánh hoả xung quanh như có linh tính, tự động tránh xa.
Phượng Huyền Uyên nhấc chân, từng bước đi đến phía trước, nàng đi tới đâu, thánh hoả dạt ra hai bên tới đó. Lửa vốn đang cháy hừng hực bỗng nhỏ lại, quấn quít quanh tà váy nàng như một tiểu thú ngoan ngoãn. Phượng Huyền Uyên đi tới trước mặt tam thúc và tứ thúc của Tần Nhất Cẩn, trước ánh mắt kinh hoàng của hai người đó, chém xuống một kiếm.
Ngọn lửa từ hoả kiếm toát ra, nửa đỏ nửa trong suốt, chính là người đời đều có thể nhận ra tới, đó chính là tâm mệnh chi hoả, ngọn lửa bản mạng của tộc trưởng Phượng tộc - Thiên Duyệt thượng thần.
Phượng Huyền Uyên quay đầu lại, nhìn thấy Tần Nhất Cẩn đang nhìn mình, nàng mím môi, không biết nên nói gì.
Tần Nhất Cẩn cũng vậy, y như bị đông đá, ngơ ngác quên cả nói chuyện.
Y càng im lặng một giây, trái tim của Phượng Huyền Uyên càng lạnh đi một phần, cuối cùng, nàng nhè nhẹ thở ra, cố nén cỗ bi thương trong lòng, nhẹ giọng nói một tiếng xin lỗi vì đã lừa huynh, rồi biến thành một luồng sáng, biến mất vô tung.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store