ZingTruyen.Store

Quả Cấm - The Pomegranate

Chương 1.1: Cơn ác mộng

LorDLiuty

"Hộc... hộc... hộc..."

Tiếng thở dốc vang vọng bên trong căn phòng. Không gian xung quanh im ắng lạ thường càng khiến cho Tuân nghe rõ hơn từng hơi thở dồn dập phả ra từ hai lá phổi của cậu. Tuân ngồi bật dậy, tim đập liên hồi, lồng ngực quặn thắt. Cảm giác hốt hoảng bủa vây tâm trí khiến toàn thân cậu ướt đẫm mồ hôi. Đôi bàn tay lạnh toát bấu chặt ga giường như muốn níu lấy một điểm tựa cứu cậu thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng đang lẩn khuất trong bóng tối, luôn chực chờ nhấn chìm cậu vào trong nỗi ám ảnh khôn nguôi.

Tuân vừa choàng tỉnh sau một cơn hôn mê dài. Ý thức lúc này đang bị lằn ranh giữa mơ và thực xé tan ra thành từng mảnh. Cậu giơ hai tay ôm lấy đầu, nước mắt cứ thế chực trào trên gương mặt xanh xao tái nhợt. Tâm trí liên tục tua đi tua lại những gì xuất hiện ở trong giấc mơ. Từ ánh mắt, giọng nói, cho tới quang cảnh hỗn loạn xảy ra khi ấy, tất cả lần lượt hiện ra và trôi chậm chạp ngay trước mắt hệt như đang ngồi xem một thước phim đen trắng của thời đại công nghệ cũ. Từng khung hình dần đẽo gọt tiềm thức cậu thành những tảng ký ức không thể xóa nhòa; vô cùng chân thực, nhưng mà cũng vô cùng đau đớn.

Cơ thể Tuân mơ hồ nhớ về cơn đau điên dại tựa như bị hàng triệu con giòi thay phiên nhau chui vào cắn xé, đến khi ý thức cậu bị bóng đêm dày đặc nuốt chửng thì chúng mới chịu buông tha. Từng đợt gai ốc nổi lên, cậu bất giác co người lại vòng hai tay tự ôm lấy mình. Trong cơn run rẩy, cánh cửa phòng đột nhiên bật mở. Ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào một bóng người gầy gò, nhỏ con. Đèn trong phòng lập tức bật lên chiếu sáng, và theo sau đó là âm thanh của một vật bằng kim loại rớt xuống sàn nhà, đánh thức tâm trí Tuân khỏi cơn u mê. Cậu còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị bóng người nhỏ con đó lao tới và húc vào bụng một cú đau điếng.

"Cậu tỉnh lại rồi, Tuna! Tớ mừng quá. Tớ cứ sợ là cậu sẽ không qua khỏi." Nói đoạn, Valentina bắt đầu nghẹn giọng. Cô vừa nói vừa sụt sịt, khóe mắt đã có phần rưng rưng. "Anh người máy nói với tớ rằng cậu đã bình phục và sẽ mau chóng tỉnh dậy sớm thôi. Nhưng tớ... tớ sợ... lỡ cậu mà có mệnh hệ gì thì tớ..."

Valentina không kìm nén cảm xúc của mình được nữa. Cô nằm gục mặt xuống giường rồi ôm chặt lấy eo của Tuân oà khóc nức nở khiến cậu ta bối rối không hiểu chuyện gì hiện đang diễn ra. Ký ức về khoảng thời gian trước cơn hôn mê dần len lỏi quay trở lại, và bộ não cậu chậm rãi tháo gỡ mớ bòng bong ấy hệt như một người nghệ nhân đang tỉ mỉ khâu từng mũi kim để dệt nên khung cảnh tàn bạo của chốn địa ngục kinh hoàng.

***

Tất cả bắt đầu vào một ngày định mệnh. Khi Tuân đang nghỉ ngơi bên trong buồng nhộng sinh hóa và được các nhà khoa học theo dõi sát sao vì vừa thành công vượt qua được đợt thí nghiệm cuối cùng; thì bất chợt, cậu bị các nhân viên an ninh lôi ra khỏi bể trong tình trạng cơ thể ướt sũng và bị họ xách tay đi khi tâm trí còn đang mơ màng. Một điều gì đó nghiêm trọng xảy ra khiến tiếng còi báo động vang lên inh ỏi, ánh đèn xoay chớp nháy liên tục, và không khí căng thẳng như thể mọi thứ sắp sửa nổ tung đến nơi. Thế nhưng, kỳ lạ thay, chẳng hiểu vì lý do gì mà những căn phòng khác bên khu nam vẫn im lìm đóng chặt cửa và nhốt tất cả mọi người ở lại bên trong. Duy chỉ có mình Tuân là bị bảo an cắp nách lôi đi một cách vô cùng khó coi như vậy.

Họ băng qua nhiều lớp cửa bảo mật – thứ mà bình thường vẫn luôn đóng kín và được canh gác cực kỳ nghiêm ngặt – để đến một dãy hành lang kính trong suốt. Tuân nhìn thấy bên ngoài là bãi đáp của rất nhiều phi thuyền không gian đủ chủng loại, và một khung cảnh hỗn loạn của những người đang giành giật nhau từng cơ hội để sống sót. Điểm cuối của dãy hành lang dẫn cậu tới một con tàu vũ trụ đang chờ đợi sẵn. Và tôi biết các bạn hiện đang nghĩ gì, nhưng các bạn đoán không sai đâu. Nơi mà cậu ta đang đứng lúc này chính là một cơ sở thí nghiệm được xây dựng bên ngoài Trái Đất, cụ thể là đặt tại Hỏa Tinh.

Toàn thân con tàu được phủ lên lớp sơn trắng muốt tựa một que kem sữa khổng lồ. Điều này giúp nó hạn chế khả năng hấp thụ ánh nắng Mặt Trời trong quá trình khởi phóng, đồng thời giúp giảm sốc nhiệt cho các hệ thống - thiết bị máy móc tân tiến ở bên trong. Tuân rất thích ăn kem, đặc biệt là kem sữa dừa, thế nhưng que kem này trông chẳng ngon miệng tẹo nào. Nó có phần đầu hơi dẹt và phình rộng ra hai bên như một con ếch đang phồng má. Phần đuôi thì được chia thành bốn phần, mỗi phần gắn một động cơ phụ trợ giúp tăng lực đẩy khi tàu cần bứt tốc thoát khỏi quỹ đạo. Toàn bộ phần đáy thì được gắn chặt vào một tên lửa khổng lồ, bên trong chứa đầy môi chất dạng lỏng chịu trách nhiệm đưa cả con tàu vượt khỏi lực hút của Hỏa Tinh và lao nhanh vào vùng không gian rộng lớn.

Cửa phụ bên hông phòng điều khiển đã được mở ra từ trước, và một ai đó mặc bộ đồ IEVA[1] đang đứng chờ sẵn tại lối ra vào. Khuôn mặt người đó bị chiếc mũ bảo hộ che khuất, chỉ để lộ hai đốm sáng nhỏ màu hổ phách ở bên trong. Không nói không rằng, người này nhanh chóng kéo Tuân lên tàu và dẫn cậu vào trong khoang điều khiển. Do con tàu đang ở tư thế dựng đứng để chuẩn bị cho quá trình cất cánh, sàn tàu cũng vì thế mà vuông một góc 90° so với mặt đất và Tuân phải mang đôi giày trọng lực mới có thể đi lại một cách bình thường. Thanh niên lạ mặt dúi vào tay cậu quả cầu thời trang rồi nhanh chóng quay trở lại vị trí cũ. Cậu ngơ ngác, và rồi để mọi chuyện vô thức diễn ra. Cơn ngái ngủ đã khiến Tuân chẳng còn nhớ đã làm những gì ngay sau đó. Chỉ biết khi cậu giật mình tỉnh dậy, cơ thể đã tự động yên vị ở trên ghế ngồi, tự động thắt dây an toàn, và tự động trang bị bộ đồ IEVA lúc nào mà cậu không hay.

Valentina xuất hiện sau Tuân không lâu. Cô áp quả cầu thời trang lên ngực và bộ đồ IEVA lập tức phủ kín cơ thể, thay thế cho bộ đồ trắng mỏng manh đang mặc trên người. Cô bé nhanh chóng đội mũ bảo hộ lên đầu, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh Tuân trong sự lo lắng và hoang mang tột độ.

Anh chàng lạ mặt lúc nãy cũng đã quay trở lại và ngồi vào vị trí trống cuối cùng trong phòng. Bên ngoài, dãy hành lang bằng kính dần tách ra khỏi thân tàu và rút vào bên trong lòng cơ sở thí nghiệm. Nhân viên an ninh đứng chặn ở đó ra sức ghìm chân một nhóm nhà khoa học quá khích đang cố lao đến để ngăn chặn phi thuyền xuất phát. Họ liên tục gào thét và chửi bới, nhưng mọi nỗ lực đều không thể chạm tới tai của những người ngồi bên trong. Cánh cửa phụ dẫn vào khoang điều khiển đã bị đóng chặt bằng hệ thống khí nén khiến toàn bộ căn phòng trở thành không gian kín tuyệt đối. Khái niệm về âm thanh bỗng chốc biến tan, và sự tĩnh lặng bao trùm không gian như một tấm chăn bông nặng trĩu. Chỉ vài giây ngắn ngủi sau khi cả ba đã ổn định chỗ ngồi, mặt đất bắt đầu rung chuyển, rồi toàn bộ con tàu liền rung lên bần bật.

Trung tâm điều khiển đã kích hoạt chế độ phóng khẩn cấp.

Một tiếng gầm lớn trỗi dậy từ phía đáy tàu, phá tan giàn khung kim loại cố định và đẩy phi thuyền bay vút lên không trung. Sóng xung kích làm vỡ tung những tấm kính xung quanh, quét bay bụi mù và cuốn theo một cột khói trắng khổng lồ bốc thẳng lên bầu trời cao. Cơ thể ba vị hành khách bị ép sâu vào ghế ngồi bởi gia tốc đột ngột. Đôi mắt họ căng ra hết cỡ, và hơi thở trở nên khó khăn hơn. Khoảnh khắc đó, mọi thứ họ bỏ lại sau lưng liền trở thành quá khứ, và khung cảnh phía trước mặt mở ra vô số những cánh cửa dẫn đến những vùng trời bất tận bao la.

Với lực hấp dẫn chỉ bằng một phần ba cùng bầu khí quyển mỏng manh chỉ bằng một phần một trăm so với Trái Đất, việc phóng tàu vũ trụ thoát khỏi quỹ đạo Hỏa Tinh trở thành một việc vô cùng dễ dàng. Tuy nhiên, điều này không đồng nghĩa những gì diễn ra sau đó cũng dễ thở giống y như vậy. Bên trong phi thuyền, hệ thống điều hành bắt đầu bơm tràn ngập khoang tàu một hỗn hợp khí nhân tạo có tên là G.o.D nhằm chuẩn bị cho đợt phi hành tốc độ cao sắp sửa xảy ra. Toàn bộ không khí trên tàu dần bị gel hóa làm cho môi trường đặc quánh lại thành một khối chất lỏng vô hình. Mọi chuyển động sẽ trở nên chậm chạp hơn như đang đi bộ dưới lòng đại dương. Mục đích của việc này là nhằm tạo ra một vùng áp suất ổn định, giúp phân tán lực đồng đều và bảo vệ người bên trong thoát khỏi gia tốc và sự bẻ cong của không-thời gian. Không có nó, ngay vào lúc quá trình phi hành xảy ra, cơ thể các phi hành gia xấu số sẽ nhanh chóng bị ép dẹp lại thành một tờ giấy mỏng.

Sự im lặng nghẹt thở bao trùm không gian. Ba thành viên – ba vị hành khách đặc biệt trên chuyến tàu – mỗi người đều mang trong mình những dòng suy nghĩ rối ren, phức tạp. Valentina và Tuân đều không hiểu chuyện gì hiện đang diễn ra và người ngồi phía trước họ là ai? Liệu cả hai sẽ đi về đâu? Hay đây lại là một chương trình thí nghiệm mới dành riêng cho hai người họ? Những suy nghĩ đó cứ mắc kẹt mãi trong tâm trí, khiến Valentina vô thức nắm lấy tay Tuân để tìm kiếm cho mình một chỗ dựa cảm xúc an toàn.

[1] IEVA là viết tắt của 'Intra/Extra-Vehicular Activity'. Bộ đồ bảo hộ được thiết kế để sử dụng linh hoạt cả ở bên trong tàu vũ trụ lẫn ở bên ngoài không gian.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store