ZingTruyen.Store

Project Z Day There Is No Hope

Tiếng gió rít qua những kẽ hở của cánh cửa vỡ nát, hòa lẫn với âm thanh gầm gừ ghê rợn của lũ xác sống đang ùn ùn kéo tới. Không gian quanh Hishiya và Natsumi ngập trong mùi máu tanh nồng và hơi thở của tử khí. 

Hai người đứng quay lưng vào nhau, mỗi người giữ chặt vũ khí trong tay như thể đó là sợi dây cuối cùng níu giữ họ với sự sống. Hishiya siết chặt thanh katana, lưỡi kiếm lóe lên ánh bạc dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tà. Natsumi nắm chắc cây gậy gỗ, đôi tay run rẩy nhưng ánh mắt lại rực cháy sự quyết tâm.

Rồi Hishiya lao lên phía trước như một cơn lốc, từng nhát chém sắc bén xé toạc cơ thể lũ xác sống. Máu đen đặc sệt bắn tung tóe, nhuộm đỏ không gian xung quanh, dính cả lên khuôn mặt góc cạnh của cậu. Mỗi nhát kiếm là một tiếng gầm thét trong lòng Hishiya cùng với sự phẫn nộ, nỗi đau, và cả chút tuyệt vọng không thể che giấu. 

Sau đó cậu hét lên, giọng khàn đặc. "Chó chết! Tránh đường! Tao không có thời gian để mà chơi đùa với lũ chúng mày đâu!"

Nhưng đằng sau sự hung hãn ấy là một trái tim đang dần rạn vỡ. Hishiya không chỉ chiến đấu với lũ xác sống, mà còn với chính bản thân mình, với cảm giác bất lực khi chứng kiến thế giới sụp đổ, với nỗi sợ hãi rằng cậu sẽ không thể bảo vệ những người đồng đội của mình. Mỗi nhát chém là một lời khẳng định rằng cậu vẫn còn sống, vẫn còn chiến đấu, dù cơ thể đã mỏi mệt đến mức muốn gục ngã.

Ở phía sau, Natsumi không hề thua kém. Cô vung gậy với tất cả sức mạnh còn sót lại, mỗi cú đánh trúng đầu một con xác sống đều vang lên tiếng "rắc" khô khốc. Nhưng đằng sau từng đòn đánh là đôi mắt đỏ hoe, long lanh nước. Cô gầm lên, giọng lạc đi vì tức giận và đau đớn.

"Mau chết đi! Các người không lấy được mạng của chúng tôi đâu!"

Natsumi không chỉ đánh để sống sót, mà còn để trút bỏ nỗi đau trong lòng. Cô nhớ đến những người bạn đã ngã xuống, người bạn trai cũ hy sinh bản thân vì cô, những gương mặt thân thương ấy giờ đây chỉ còn là ký ức. 

Mỗi cú đánh là một lời xin lỗi muộn màng, một lời hứa rằng cô sẽ không để họ chết vô ích. Nhưng sâu thẳm trong tim, cô biết mình đang dần kiệt sức, và nỗi sợ hãi bị bỏ lại một mình khiến cô run rẩy.

Bất chợt, không gian rung chuyển. Một bóng dáng khổng lồ xuất hiện giữa đám xác sống, cao lớn hơn hẳn những con khác. Cơ thể nó rách nát, lộ ra những thớ cơ bắp tím tái, đôi mắt đỏ rực như hai đốm lửa địa ngục. 

Nó gầm lên, tiếng gầm làm mặt đất rung chuyển, rồi lao thẳng về phía Hishiya và Natsumi với tốc độ kinh hoàng. Hishiya khựng lại, trái tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu nhận ra đây không phải là một con zombie bình thường, mà nó là một tanker, loại quái vật mà cậu từng đối mặt khi nãy, nhưng lần này có phần nhỏ hơn một chút. Dù vậy, sức mạnh của nó vẫn đủ để nghiền nát bất cứ ai cản đường.

"Natsumi! Lùi lại! Đây không phải là lũ thây ma bình thường!" Hishiya hét lên, giọng cậu gấp gáp pha lẫn lo lắng.

Con tanker lao tới, cánh tay khổng lồ vung lên như một chiếc búa tạ. Hishiya chỉ kịp xoay người né tránh, nhưng cú đập của nó xuống mặt đất khiến đất đá bắn tung tóe, một mảnh vụn sắc nhọn sượt qua má anh, để lại vệt máu dài. Anh nghiến răng, cảm giác đau rát lan ra, nhưng đôi mắt vẫn sắc lạnh, tập trung vào kẻ thù.

"Hishiya! Cậu có ổn không?" Natsumi hét lên từ phía sau, giọng cô run rẩy vì lo sợ.

"Tôi ổn, nhưng con này không dễ đối phó. Chúng ta cần làm nó phân tâm!" Hishiya đáp lại, đầu óc cậu quay cuồng tìm cách đối phó.

Không để cho Natsumi kịp phản ứng, Hishiya bất ngờ đẩy mạnh cô ngã ra phía cửa chính. Tiếng cô thét lên vang vọng trong không gian.

"Aaaaa... Hishiya... Cậu..."

Nhưng cậu không để cô nói hết. Với chút sức lực còn lại, Hishiya nhanh chóng kéo những chiếc bàn ghế gần đó, dựng lên thành một chướng ngại vật chắn lối ra vào. Hishiya thở hồng hộc, mồ hôi chảy dài trên trán, hòa lẫn với máu từ vết thương trên má. Tựa lưng vào đống bàn ghế, rồi cậu nhìn Natsumi qua những kẽ hở, giọng cậu khàn đặc nhưng dịu dàng đến lạ thường.

"Xin lỗi Natsumi... Có vẻ như tôi đã đến giới hạn rồi..."

Natsumi sững sờ, đôi mắt cô mở to, ngập tràn sự hoảng loạn và đau đớn. Cô lao tới, ôm chầm lấy Hishiya qua đống bàn ghế, nước mắt tuôn rơi không kiểm soát. Giọng cô nghẹn ngào.

"Hishiya... Hic... Cậu... Đúng là đồ ngốc mà."

Hishiya mỉm cười nhạt, đôi mắt cậu mờ đi vì kiệt sức. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay Natsumi, và trong khoảnh khắc ấy, cậu thấy lòng mình nhẹ nhõm và yên bình. Xong rồi cậu thì thầm, với từng hơi thở bị đứt quãng.

"Dù sao thì... Haa... Ba tôi từng nói... Haa... Là một người đàn ông chân chính... Haa... Thì phải ra tay bảo vệ phụ nữ... Haa... Chính vì thế nên... Haa... Làm sao tôi có thể... Haa... Nỡ lòng nào bỏ mặc một người con gái vừa dễ thương và xinh đẹp như cậu, đang gặp nguy hiểm được chứ."

Những lời ấy như mũi dao đâm thẳng vào trái tim Natsumi. Cô khóc nức nở, ôm chặt cậu hơn, như thể muốn níu giữ cậu khỏi lưỡi hái tử thần đang đến gần. Nhưng Hishiya không còn thời gian để chần chừ, con tanker ở phía bên phải cậu bắt đầu gầm gừ, lũ zombie xung quanh thì ngày càng tiến sát lại gần. Vì tình thế cấp bách, cho nên cậu đã gấp gáp giục cô mau chóng rời đi.

"Natsumi... Haa... Tôi sắp không trụ nổi nữa rồi... Haa... Cậu phải nhanh lên... Haa... Hãy chạy đến chỗ xe bus của nhóm Shizuka... Haa... Càng nhanh càng tốt... Haa... Có lẽ... Bọn họ vẫn còn đang chờ đợi chúng ta đấy."

Từng lời nói của Hishiya như chạm đến trái tim cô. Natsumi nhìn cậu đầy đau đớn, nhưng rồi cũng gật đầu.

"Tôi sắp mất kiểm soát rồi... Nghe lời tôi... Chạy đi, Natsumi! Quên hết mọi thứ và bỏ tôi lại đây đi... Haa... Làm ơn... Haa... Ít nhất trước khi chết... Haa... Tôi muốn nhìn thấy mọi người còn sống, còn nguyên vẹn... Chứ không phải biến thành những con quái vật."

Natsumi nhìn cậu, đôi mắt đỏ hoe ngập tràn đau đớn. Cô không muốn rời đi, không muốn bỏ lại người đã hy sinh tất cả vì mình. Nhưng ánh mắt kiên định ấy của Hishiya đã khiến cho cô hiểu rằng đây chính là mong muốn cuối cùng của cậu. Ngay sau đó, cô gật đầu, giọng có chút run rẩy.

"Hic... Vậy... Tớ... Hic... Tớ đi đây... Tạm biệt, Hishiya... Cậu thực sự không ghét bỏ tớ, phải không?"

Hishiya nghe vậy liền mỉm cười, nụ cười yếu ớt nhưng lại vô cùng chân thành.

"Ừ, đồ ngốc. Tôi tha thứ cho cậu, và tôi sẽ không ghét bỏ cậu đâu. Không bao giờ!"

Natsumi buông tay ra, lùi lại vài bước, đôi mắt vẫn không nỡ rời khỏi Hishiya. Cuối cùng, trước khi rời đi, cô nghẹn ngào nói lời từ biệt.

"Vậy à... Tớ vui lắm, Hishiya. Tớ vui vì cậu đã chịu tha thứ cho một đứa con gái tê hại như tớ. Và tớ cũng xin lỗi vì tất cả, vì những gì mà tớ đã làm với cậu."

Hishiya gật đầu nhẹ, đôi mắt cậu dần mờ đi. Nhưng cậu vẫn cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.

"Ừm, tôi biết rồi mà. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, vì vậy hãy chạy đi nhé, Natsumi."

"Và đừng bao giờ quay đầu lại. Hãy quên tôi đi và tiếp tục cố gắng sống tốt, cùng với những người bạn đồng hành mới của cô."

Dù có hơi buồn nhưng Natsumi vẫn quyết tâm tôn trọng cảm xúc của Hishiya và đáp lại lời của cậu.

"Vậy thì tạm biệt, Hishiya. Cảm ơn cậu vì mọi thứ."

Natsumi lau nước mắt, quay người chạy đi, lòng cô nặng trĩu nỗi tiếc nuối và đau thương. Nhưng cô biết rằng mình phải cố sống tiếp, phải tôn trọng hy sinh của Hishiya. 

Trong khi đó, Hishiya tựa lưng vào đống bàn ghế, hơi thở yếu dần. Cậu không trách Natsumi, không trách bất kỳ ai. Đây là điều mà cậu đã chọn, hy sinh để bảo vệ những người bạn đồng hành và cũng là đồng đội của mình.

Hishiya cảm thấy tội lỗi. Ryo đã cứu cậu một mạng, vậy mà giờ đây cậu lại bất cẩn để bị cắn. Cậu thầm nghĩ trong lòng rằng mình đúng là một kẻ thất bại vô dụng!

Nhưng ít ra, trước khi trở thành quái vật, Hishiya có thể đảm bảo rằng mình sẽ không làm hại ai. Mặc cho tên zombie to xác đang từ từ tỉnh dậy, cậu lặng lẽ lê từng bước chân tiến vào nhà kho thể dục, mặc cho lũ zombie bên ngoài không ngừng đập phá.

Ít phút sau, Hishiya đã bước chân nặng nề vào nhà kho thể dục, cánh cửa sắt khép chặt sau lưng cậu với tiếng "keng" khô khốc. Bên ngoài, tiếng đập phá của lũ zombie vang lên không ngừng, nhưng cậu không còn sức để quan tâm. 

Vết cắn trên tay cậu thì đau nhức nhối dữ dội, cơn đau lan tỏa khắp cơ thể như hàng ngàn mũi kim đâm vào da thịt. Máu từ vết thương nhỏ giọt xuống sàn, hòa lẫn với những vệt máu khô của những nạn nhân xấu số trước đó.

Cảnh tượng bên trong nhà kho không khác gì bên trong trường học, trên tường và dưới sàn đều có những vết máu từ ai đó đã phải bỏ mạng ở đây.

Mồ hôi lạnh bắt đầu rơi như những dòng nước mỏng manh, đọng lại thành lớp sương mờ trên khuôn mặt căng thẳng của Hishiya. Những giọt mồ hôi ấy không chỉ là dấu hiệu của cơ thể đang chống chọi với cơn đau tột cùng, mà còn như lời nhắc nhở âm thầm về thời gian đang dần qua đi. 

Trên cánh tay, những vết thương rạn nứt không ngừng gửi đến từng cơn đau nhức, lan tỏa dần khắp cơ thể, biến những cảm giác vật lý thành một bức tranh nội tâm đầy mâu thuẫn, nơi từng tia đau đớn gắn liền với những ký ức không thể nào phai mờ.

Biết rằng thời gian của mình không còn nhiều, Hishiya từ từ tìm đến bức tường gần đó, nơi mà trong khoảnh khắc của sự yếu đuối, nó như che chở và lặng lẽ chứng kiến quá trình trỗi dậy của những ký ức xưa cũ. 

Cậu lặng lẽ tựa lưng vào mặt lạnh của bức tường, trượt xuống đất, rồi cúi người và ngồi gục xuống mặt đất ẩm lạnh, đôi mắt mờ mịt nhìn vào khoảng không. Cơ thể cậu run rẩy, từng giọt mồ hôi tiếp tục chảy dài trên khuôn mặt nhợt nhạt. Virus đang dần xâm nhập vào trong cơ thể, từng đường gân xanh nổi rõ trên da, lan tỏa như một mạng nhện chết chóc.

Trong cái không gian vừa thật vừa ảo của cảm xúc, nơi mà ánh sáng mờ nhạt của hoàng hôn hòa quyện với nỗi đau rùng mình, Hishiya cố gắng vùi dập những cơn bão của dằn vặt nội tâm bằng từng ký ức ngọt ngào. 

Những hình ảnh của quá khứ, những nụ cười rạng ngời, những khoảnh khắc đầy ấm áp bên những người bạn, giờ đây đã trở thành nguồn sống cuối cùng để cậu bám víu, để cậu không hoàn toàn bị biến đổi bởi những biến cố vượt ngoài tầm với. 

Có lẽ, trong phút giây ấy, chính sự trăn trở giữa cái mới và cái cũ đã tạo nên một biểu hiện không lời của niềm hy vọng, của khát khao được sống trọn vẹn dẫu biết mọi thứ chỉ còn là thoáng nhanh, mong manh của thời gian.

Nhưng giờ đây, ánh sáng ấy đang dần xa vời. Hishiya nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến rỉ máu. Cậu thầm nghĩ trong lòng.

"Giá như... Mình có thể làm được nhiều hơn cho mọi người."

"Giá như... Mình có thể phiêu lưu tiếp, được đồng hành cùng với cả nhóm trong thế giới chết chóc này."

"Chết tiệt... Mình không muốn chết! Vẫn còn rất nhiều điều mà mình chưa làm được, chưa thể nói được... Mình muốn được sống!"

Và cuối cùng, lời cầu nguyện tuyệt vọng đã bật ra từ sâu thẳm trong trái tim của Hishiya.

"Thánh thần ơi... Làm ơn... Ai đó... Xin hãy ban cho tôi một cơ hội nữa! Tôi sẽ đánh đổi tất cả, kể cả linh hồn này, chỉ để được sống, chỉ để sửa sai."

Dù cho có phải đánh đổi cả linh hồn, lẫn thể xác, hay thậm chí là tất cả mọi thứ đi chăng nữa. Thì nếu như Hishiya được thần thánh ban cho một cơ hội nào khác, có lẽ cậu chỉ có một mong ước nhỏ nhoi này mà thôi. 

Đó chính là."Tôi muốn được sống trở lại!!"

Nhưng đáp lại chỉ là tiếng gầm gừ từ xa và cơn đau ngày càng dữ dội. Cơ thể cậu ngày càng co giật, máu phun trào ra từ miệng, từng hơi thở trở nên gấp gáp, yếu ớt. Cậu nôn mửa, cảm giác như mọi thứ trong cơ thể đang tan rã. 

Hishiya nghĩ thầm. "Khụ khụ... Có lẽ... Cuộc đời mình sẽ chấm dứt ở đây rồi..."

Virus bắt đầu xâm nhập vào cơ thể Hishiya ngày càng với tốc độ vô cùng nhanh chóng, đến mức cậu có thể nhìn thấy những đường gân máu có màu xanh nổi lên vô cùng rõ ràng cùng với những cơn đau đớn như hàng nghìn mũi kim đâm chi chít vào người.

Trước khi chết, điều mà Hishiya hối tiếc nhất đó chính là còn chẳng có cơ hội để mà từ biệt từng người nữa.

"Khỉ thật... Haa... Mình bắt đầu... Haa... Mất dần ý thức rồi."

Cơ thể cậu bỗng dưng co giật liên hồi và mãnh liệt ngày càng dự dội hơn, đôi mắt dần chuyển sang màu đen đục ngầu. Máu cứ tuôn ra từ miệng không dứt, từng hơi thở trở nên gấp gáp, yếu ớt theo từng giây phút trôi qua.

"Haa... Haa... Oẹ... Oẹ..."

Vừa nôn, Hishiya vừa nghĩ có lẽ cuộc đời của cậu sẽ thực sự chấm dứt từ đây chăng? Kế hoạch xây dựng trại sinh tồn mà cậu đã ấp ủ từ lâu sẽ không được thành hiện thực ư?

Trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, những kỷ niệm ùa về trong tâm trí Hishiya như một bức phim tua nhanh, mượt mà và chan chứa cảm xúc, mở ra từng khung hình của thời gian đã qua. Từng hình ảnh dần len lỏi vào nhau, dệt nên một bức tranh sống động về những con người đã góp phần làm nên con người cậu, mỗi người mang đến một mảng màu riêng, góp phần chiếu sáng lối đi trong những lúc bế tắc.

Trước hết, hình bóng của Shizuka hiện lên như một luồng ánh sáng dịu êm trong đêm tối, một nguồn cảm hứng không bao giờ tắt, dẫn dắt cậu vượt qua những khoảnh khắc đen tối nhất. Ánh sáng ấy không chỉ sưởi ấm tâm hồn Hishiya mà còn là biểu tượng của niềm tin và hy vọng, giúp cậu định hướng lại chính mình giữa biển đời bao la.

Ngay sau đó, những nốt nhạc êm ả của quá khứ vang lên qua hình ảnh của Miku, Haruko, Ayaka và cô giáo Keiko. Mỗi người trong số họ như những mảnh ghép tinh tế, được sắp đặt khéo léo vào bức tranh cuộc đời, vá lại những khoảng trống và những vết nứt của trái tim Hishiya. 

Họ không chỉ là những người bạn đồng hành thấy được trong giây phút hạnh phúc, mà còn là những người đã giúp cậu tìm lại sự chính mình, vượt qua những thất bại và đau thương một cách nhẹ nhàng mà sâu sắc trong thời kỳ đại dịch zombie bùng phát.

Cuối cùng, dẫu ban đầu Hishiya từng mang trong lòng bao cảm xúc tiêu cực đối với Natsumi, cô nàng mà cậu từng ghét bỏ, để rồi lại có một bước ngoặt đầy ý nghĩa. 

Qua từng thời khắc chân thật của cuộc sống, Natsumi dần trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu, minh chứng cho sức mạnh của sự tha thứ và tình bạn bền chặt. Chính sự hiện hữu và đồng hành của Natsumi đã giúp cậu nhận ra rằng, dù có lúc bế tắc, trái tim vẫn có thể chan chứa yêu thương và biết đón nhận những điều tốt đẹp đến từ xung quanh.

Qua những ký ức ấy, Hishiya dần hiểu ra rằng, mỗi con người mà cậu gặp trong ngày tận thế đều đã dạy cho cậu một bài học quý giá, biến mỗi nỗi đau thành sức mạnh và mỗi niềm cô đơn thành niềm ấm áp. Những mảnh ghép ấy, dù ban đầu xuất hiện trong những khoảnh khắc hỗn loạn, cuối cùng đã ghép lại thành bức tranh "Utopia" của sự tha thứ, tĩnh lặng và hy vọng trong hành trình cuối đời của cậu.

"Được ở bên mọi người... Trong suốt hành trình này... Và rời khỏi nơi đây... Đã khiến cho mình... Cảm thấy... Hạnh phúc lắm."

"Mọi người... Cảm ơn... Vì tất cả."

Dưới lớp màn đêm của ký ức, Hishiya dần bị cuốn vào khoảng hư không của ý thức, một không gian u tối nơi mà thời gian, ký ức và cảm xúc hòa quyện vào nhau thành những mảng mờ ảo không điểm tựa. Những nuối tiếc cũ kỹ từ quá khứ vốn đầy đắng cay, dần phai mờ như những vệt sáng mờ nhạt, nhường chỗ cho một khoảng trống sâu thẳm.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy như mọi phần của bản thân bị giải thể, từng con người, từng suy tư đều hòa vào một vực thẳm không tên, nơi mà nỗi cô đơn, nỗi sợ hãi và sự bối rối về chính mình trỗi dậy. Những suy nghĩ không còn thứ tự, các ký ức vụt qua như những hạt bụi trong gió, để lại cậu chìm đắm trong cảm giác mất mát và lạc lõng trước chính bản thể mình.

Chính giữa cơn mê mải của vô thức, Khi ý thức dần tan biến, một giọng nói như tiếng sấm vang rền châm vào tâm trí cậu, kéo cậu ra khỏi khoảng lặng của bóng tối.

"Hishiya!!"

Dù đang trong trạng thái vô thức nhưng cậu lại có thể cảm nhận được âm thanh. Cậu nghĩ trong đầu rằng có vẻ như ai đó đang gọi tên mình ư?

"Đội trưởng! Hãy mau tỉnh lại đi! Chúng ta cần nói chuyện!" Giọng nói ấy mạnh mẽ, đầy quyết tâm nhưng cũng ẩn chứa biết bao nỗi đau và tàn tích của những trận chiến khốc liệt.

Trong cơn mơ hồ và mờ ảo loang lổ của cậu, nỗi băn khoăn bỗng dưng ùa về. "Đội trưởng? Tôi... Tôi đang ở đâu? Và cậu là ai vậy? Tại sao lại biết tên của tôi?"

Tiếng nói tiếp tục vang lên, khiến khoảng lặng càng lạnh giá bỗng bùng lên thành hơi ấm của ký ức. "Đây là thế giới giữa sự sống và cái chết. Tôi là Maruki, phó đội trưởng tiên phong vì nhân loại! Còn anh, Hishiya, là đội trưởng tối cao, người từng lãnh đạo chúng tôi chống lại binh đoàn zombie!"

Lời nói của hắn ta như sấm vang giữa trời đêm, đánh thức cậu ra khỏi giấc mơ lặng lẽ của cái chết. Liệu đây có phải là cơ hội mà cậu đã cầu xin?

Có vẻ như hắn biết đến thân phận của Hishiya, nhưng cậu không hề thấy được hình dạng cũng như khuôn mặt của hắn, ngay cả giọng nói của hắn ta cũng không khiến cậu có thể khơi dậy được một sự quen thuộc bất kỳ nào cả, Vì vậy nên cậu đã tra hỏi hắn thử.

"Tôi không có nhớ rằng mình đã từng gặp cậu bao giờ cả."

Hishiya đứng giữa bóng tối mịt mùng, cậu không hề thấy được gì cả. Cảm giác như bị giam cầm trong một không gian vô tận. Giọng nói ấy, mạnh mẽ và rõ ràng, vẫn tiếp tục vang lên.

"Đội trưởng, tôi biết điều này nghe có vẻ khó tin, nhưng bây giờ anh không thể chết ở đây! Ít nhất là lúc này! Anh chính là niềm hy vọng cuối cùng của toàn bộ nhân loại!"

Cậu cười nhạt, giọng khản đặc.

"Hy vọng? Nhân loại? Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả. Đừng có đùa nữa, tôi chỉ là một kẻ thất bại mà thôi. Tôi thậm chí còn không thể bảo vệ chính mình, chứ đừng nói đến người khác. Tôi chẳng hề bảo vệ được cho bất kỳ ai cả!"

"Anh sai rồi!" Giọng nói ấy cắt ngang suy nghĩ tiêu cực của Hishiya.

"Anh có lẽ tuy đã quên hết rồi, nhưng ký ức của anh sẽ không bao giờ nói dối! Anh từng đứng đầu đội tiên phong, từng đánh đổi tất cả để bảo vệ thế giới này bình yên. Chính anh đã đưa nhân loại đến sát bờ vực của sự sống sót. Nhưng trong một lần chiến đấu, anh đã bị phản bội... Và cuối cùng, anh đã chết. Nhưng bằng cách nào đó, ý chí của anh đã du hành ngược thời gian, rồi trở lại thời điểm trước khi tất cả sụp đổ."

Lời nói đó như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tâm trí Hishiya. Cậu nghĩ trong lòng rằng, mình chả có nhớ cái quái gì cả.

"Phản bội? Ý chí? Du hành thời gian? Cậu nghĩ tôi sẽ tin câu chuyện hoang đường này à?"

"Không cần tin. Bây giờ tôi sẽ cho anh thấy."

Đột nhiên, bóng tối xung quanh nứt ra, ánh sáng chói lòa đổ vào. Cậu thấy những mảnh ký ức xa lạ. Nhưng lại có chút quen thuộc, đang ùa về như dòng thác dữ, như thể cậu đang có mặt tại nơi đó.

Hishiya đứng trên chiến trường, giữa một đội quân loài người đông đảo lên đến hàng chục nghìn người, đối mặt với hàng triệu thây ma. Tại đó, cậu đồng hành cùng với những chiến hữu của mình nhưng không thể thấy rõ khuôn mặt được.

Tiếng gầm rú, tiếng súng đạn và bom nổ, tiếng xe tăng và trực thăng, cùng với tiếng hét thất thanh vang lên không ngớt. Cậu thấy chính mình nhưng lại có hơi chút khác, mạnh mẽ và kiên cường, dẫn dắt đội tiên phong chống lại bọn chúng.

Nhưng rồi, sự phản bội chính là điều mà cậu không thể ngờ đến. Một khuôn mặt quen thuộc nhưng bị bóng đen che đi xuất hiện, người mà cậu tại thời điểm đó từng tin tưởng nhất. Kẻ đó cầm con dao đâm cậu từ phía sau, một nhát trí mạng. Hishiya ngã xuống, và thế giới lại chìm trong bóng tối.

"Haa... Haa... Cái quái... Gì đang diễn ra vậy?"

"Mọi thứ mà anh thấy đều là sự thật. Và giờ, anh đang ở thời điểm để thay đổi tất cả."

Hishiya run rẩy, cảm giác căm phẫn và tội lỗi đan xen trong lòng.

"Nếu như những gì mà cậu nói đều là thật... Vậy thì tôi phải làm gì?"

"Đánh đổi mọi thứ. Hãy trao linh hồn và ý chí của anh cho tôi. Tôi sẽ đánh thức sức mạnh tiềm ẩn trong anh, sức mạnh mà anh từng có. Nhưng hãy nhớ lấy, cái giá phải trả là anh sẽ không còn là con người bình thường nữa."

Cậu vô cùng bất ngờ trước lời nói của hắn, nhưng điều đó không khỏi khiến cho Hishiya tò mò hơn về cái giá phải trả ấy.

"Không còn là con người ư? Vậy tôi sẽ trở thành gì?"

"Anh sẽ trở thành một sinh vật nằm giữa ranh giới sống và chết. Một chiến binh thức tỉnh dị năng có thể phục hồi những vết thương ngay lập tức, không bị cái chết của người bình thường ràng buộc, nhưng cũng không còn thuộc về thế giới này. Anh sẽ chiến đấu không ngừng nghỉ, cho đến khi nhân loại được cứu rỗi. Hoặc khi anh bị tiêu diệt hoàn toàn."

Lời đề nghị đó làm tim cậu đập dồn dập.

"Nếu tôi từ chối thì sao?"

"Thì anh sẽ chết ở đây, linh hồn tan biến, lực lượng tiên phong vì nhân loại sẽ không tồn tại và nhân loại sẽ không còn hy vọng nào nữa."

Hishiya nhắm mắt, cảm nhận từng cảm xúc đang gào thét trong lòng. Những gương mặt thân quen hiện lên gờm có Shizuka, Miku, Haruko, Ayaka, cô Keiko và Natsumi. Bọn họ đều tin tưởng cậu, họ cần cậu.

Nếu phải từ bỏ con người mình để bảo vệ họ, thì đó là cái giá mà cậu sẵn sàng trả.

"Được rồi. Tôi chấp nhận."

"Hừm... Rất tốt."

Một ánh sáng đỏ rực như máu bao trùm lấy Hishiya. Cơn đau dữ dội ập đến, như thể từng tế bào trong cơ thể cậu bị xé nát rồi tái tạo. Tiếng hét của cậu vang vọng trong không gian hư vô, nhưng cậu không ngừng lại.

Vì đây không chỉ là sự sống của Hishiya, mà còn là vì hy vọng của cả nhân loại.

Khi ánh sáng tan biến, cậu mở mắt ra, nhận thấy cơ thể mình đã thay đổi. Làn da rắn chắc, đôi mắt rực lửa, và sức mạnh khủng khiếp chảy trong từng mạch máu.

"Giờ thì, đội trưởng, hãy đứng lên. Chiến trường đang đợi anh ở phía trước. Và... Mọi người đang chờ đợi anh đấy, đội trưởng Hishiya à."

Hishiya siết chặt tay, cảm nhận sức mạnh tràn đầy.

"Dù hơi khó tin, nhưng mà... Tôi tạm tin cậu, Maruki."

Và thế là, hành trình mới của Hishiya, một chiến binh giữa sống và chết đã bắt đầu, trong cuộc chiến cuối cùng để cứu lấy thế giới này.

• Còn tiếp •

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store