Poohpavel Mot Kiep Lam Omega Cung Chi De Yeu Nguoi
"Có những vết thương không đổ máu
Nhưng thơm đến suốt một đời."Kai lớn lên mang mùi hương không giống bất kỳ ai trong triều đình.Tuyến thể của cậu là một điều kỳ lạ.
Nó mang dấu vết của Pooh – gỗ tuyết tùng trầm ấm, hoang dã và kiêu ngạo.
Nhưng cũng không thể thoát khỏi dư vị của Pavel – xạ hương trắng và mùi phấn hoa nhẹ như mùa xuân chết lặng.Cậu là Alpha. Nhưng không ai nhìn cậu như một Alpha.
Triều đình gọi cậu là "bán Alpha" – kẻ sinh ra từ hỗn loạn, không thuộc về bất kỳ khuôn khổ nào.Và Kai lớn lên với gánh nặng đó.Cậu từng ghét Pooh.Ghét cái cách ông ta nhìn Pavel với đôi mắt mềm mại, dù miệng luôn lạnh lùng.
Ghét cái cách Pooh không phải là cha ruột, nhưng lại mang cái quyền bảo vệ Pavel như thể cướp đi mọi thứ của cậu.
Cậu từng thề, khi lớn lên, sẽ mạnh mẽ hơn Pooh.
Sẽ không để ai chạm vào Pavel. Không ai. Dù là người đã yêu y trước cả khi cậu được sinh ra.Năm Kai mười sáu tuổi, lần đầu phát tình.Không có ai bên cạnh, ngoại trừ Pooh – người mà cậu ghét nhất.Pooh bế cậu trong mùi mồ hôi và tuyết, trầm mặc như bức tường đá. Ông không nói gì. Chỉ dùng pheromone của mình để ngăn cơn điên loạn trong cơ thể Kai.Tuyết tùng lặng lẽ bao lấy cậu, kéo cơn run rẩy trở về nhịp thở con người.Kai khóc. Trong mê loạn, cậu ôm lấy cổ Pooh mà rít lên như một đứa trẻ. "Trả cha lại cho tôi..."Và lần đầu tiên, Pooh siết cậu trong vòng tay – không phải với tư cách là chiến thần, mà là một người cha không mang chung huyết thống.Sau đó, Kai không nhắc lại chuyện ấy. Nhưng kể từ hôm đó, cậu thay đổi.Cậu học kiếm, học chính trị, học cách kiềm chế pheromone – không để nó lấn át lý trí.
Không còn la hét khi thấy Pooh ngồi bên Pavel. Không còn đập vỡ đồ khi Pavel gọi Pooh là "người nhà".
Cậu im lặng. Nhưng ánh mắt sâu hơn.Một loại đau, trưởng thành trong lặng lẽ.Năm cậu hai mươi lăm tuổi, Pavel ngã bệnh.Kai đã nắm toàn quyền triều chính. Alice thì vào cung. Pooh ở biệt viện ngày đêm chăm sóc Pavel, không rời nửa bước.Kai không vào thăm. Chỉ đến mỗi rằm, đứng từ xa mà nhìn cửa sổ mở ra ánh đèn dầu.Có người hỏi: "Thừa tướng, sao không vào?"Cậu chỉ lắc đầu: "Bên trong có đủ người yêu y rồi. Tôi chỉ là... một đứa con."Ngày Pavel mất, Kai không khóc.Pooh đặt tay lên vai cậu. "Y không còn nữa, nhưng ngươi... mang cả hai người bọn ta."Kai gật đầu, mắt trống rỗng."Tôi không biết mình là gì," cậu thì thầm. "Một Alpha mang mùi của Omega. Một đứa con không có cha ruột. Một chính trị gia không có phe phái."Pooh không đáp.Cậu nhìn ông, rồi nói câu cuối cùng trước khi quay đi:"Nhưng có lẽ... tôi là phần tiếp theo. Của tình yêu các người."Nhiều năm sau, Kai vẫn sống độc thân. Cậu chưa từng kết hôn, chưa từng đánh dấu ai.
Dù đã từng có người thầm yêu, cầu hôn, dâng pheromone cho cậu như một nghi thức.Cậu từ chối tất cả."Ta mang trong người hai mùi hương, nên cả đời này... không ai đủ để ta chấp nhận thêm mùi thứ ba.""Ta không phải Pooh, cũng chẳng phải Pavel.
Nhưng trong mùi hương bất toàn của mình,
Ta giữ lại nguyên vẹn cả hai.""Và đó là cách ta yêu –
Không bao giờ là sở hữu.
Chỉ là ghi nhớ... đến khi quên chính bản thân mình."
Nhưng thơm đến suốt một đời."Kai lớn lên mang mùi hương không giống bất kỳ ai trong triều đình.Tuyến thể của cậu là một điều kỳ lạ.
Nó mang dấu vết của Pooh – gỗ tuyết tùng trầm ấm, hoang dã và kiêu ngạo.
Nhưng cũng không thể thoát khỏi dư vị của Pavel – xạ hương trắng và mùi phấn hoa nhẹ như mùa xuân chết lặng.Cậu là Alpha. Nhưng không ai nhìn cậu như một Alpha.
Triều đình gọi cậu là "bán Alpha" – kẻ sinh ra từ hỗn loạn, không thuộc về bất kỳ khuôn khổ nào.Và Kai lớn lên với gánh nặng đó.Cậu từng ghét Pooh.Ghét cái cách ông ta nhìn Pavel với đôi mắt mềm mại, dù miệng luôn lạnh lùng.
Ghét cái cách Pooh không phải là cha ruột, nhưng lại mang cái quyền bảo vệ Pavel như thể cướp đi mọi thứ của cậu.
Cậu từng thề, khi lớn lên, sẽ mạnh mẽ hơn Pooh.
Sẽ không để ai chạm vào Pavel. Không ai. Dù là người đã yêu y trước cả khi cậu được sinh ra.Năm Kai mười sáu tuổi, lần đầu phát tình.Không có ai bên cạnh, ngoại trừ Pooh – người mà cậu ghét nhất.Pooh bế cậu trong mùi mồ hôi và tuyết, trầm mặc như bức tường đá. Ông không nói gì. Chỉ dùng pheromone của mình để ngăn cơn điên loạn trong cơ thể Kai.Tuyết tùng lặng lẽ bao lấy cậu, kéo cơn run rẩy trở về nhịp thở con người.Kai khóc. Trong mê loạn, cậu ôm lấy cổ Pooh mà rít lên như một đứa trẻ. "Trả cha lại cho tôi..."Và lần đầu tiên, Pooh siết cậu trong vòng tay – không phải với tư cách là chiến thần, mà là một người cha không mang chung huyết thống.Sau đó, Kai không nhắc lại chuyện ấy. Nhưng kể từ hôm đó, cậu thay đổi.Cậu học kiếm, học chính trị, học cách kiềm chế pheromone – không để nó lấn át lý trí.
Không còn la hét khi thấy Pooh ngồi bên Pavel. Không còn đập vỡ đồ khi Pavel gọi Pooh là "người nhà".
Cậu im lặng. Nhưng ánh mắt sâu hơn.Một loại đau, trưởng thành trong lặng lẽ.Năm cậu hai mươi lăm tuổi, Pavel ngã bệnh.Kai đã nắm toàn quyền triều chính. Alice thì vào cung. Pooh ở biệt viện ngày đêm chăm sóc Pavel, không rời nửa bước.Kai không vào thăm. Chỉ đến mỗi rằm, đứng từ xa mà nhìn cửa sổ mở ra ánh đèn dầu.Có người hỏi: "Thừa tướng, sao không vào?"Cậu chỉ lắc đầu: "Bên trong có đủ người yêu y rồi. Tôi chỉ là... một đứa con."Ngày Pavel mất, Kai không khóc.Pooh đặt tay lên vai cậu. "Y không còn nữa, nhưng ngươi... mang cả hai người bọn ta."Kai gật đầu, mắt trống rỗng."Tôi không biết mình là gì," cậu thì thầm. "Một Alpha mang mùi của Omega. Một đứa con không có cha ruột. Một chính trị gia không có phe phái."Pooh không đáp.Cậu nhìn ông, rồi nói câu cuối cùng trước khi quay đi:"Nhưng có lẽ... tôi là phần tiếp theo. Của tình yêu các người."Nhiều năm sau, Kai vẫn sống độc thân. Cậu chưa từng kết hôn, chưa từng đánh dấu ai.
Dù đã từng có người thầm yêu, cầu hôn, dâng pheromone cho cậu như một nghi thức.Cậu từ chối tất cả."Ta mang trong người hai mùi hương, nên cả đời này... không ai đủ để ta chấp nhận thêm mùi thứ ba.""Ta không phải Pooh, cũng chẳng phải Pavel.
Nhưng trong mùi hương bất toàn của mình,
Ta giữ lại nguyên vẹn cả hai.""Và đó là cách ta yêu –
Không bao giờ là sở hữu.
Chỉ là ghi nhớ... đến khi quên chính bản thân mình."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store