ZingTruyen.Store

Poohpavel Mot Kiep Lam Omega Cung Chi De Yeu Nguoi

Đêm ấy, sau cơn hôn mê dài và khoảnh khắc suýt lạc nhau giữa ranh giới sinh tử, Pavel lại ngủ. Cơ thể y vẫn yếu, tuyến thể đã hủy hoại hoàn toàn, nhưng ít nhất—mùi hương đã trở lại. Y vẫn còn sống. Vẫn còn bên Pooh.

Pooh ngồi lặng dưới hiên gỗ, tuyết rơi lất phất trên vai áo hắn. Trời đã vào đông thực sự. Trong tay hắn là cuốn sổ cũ, gáy da nứt gãy, góc giấy ố vàng—nhật ký mà Pavel từng viết trong những năm tháng bị phong ấn ở cung đình.

Hắn không có quyền đọc.

Nhưng đêm nay, sau khi chứng kiến cơ thể Pavel run rẩy co giật, sau khi thấy mùi hương xạ hương của y yếu đến mức gần tan biến, Pooh không thể không muốn hiểu hết những gì đã đè lên đôi vai gầy guộc ấy.

Trang giấy đầu tiên là một đoạn chữ ngắn, viết bằng bút mực lông chim, mềm và xiêu vẹo:

"Ngày phong ấn tuyến thể. Họ nói ta sẽ không bao giờ yêu được nữa. Không ai yêu một Omega không thể phát tình."

Ký ức tràn về như nước vỡ đê.

Năm ấy Pavel mới hai mươi lăm, đang làm Cố vấn Học viện của hoàng thất. Là một Omega kỳ lạ—lạnh nhạt, nghiêm khắc, không để ai tới gần. Nhưng dưới lớp áo lụa thẳng tắp ấy, là một trái tim từng bị thiêu rụi.

Hắn từng nghe qua chuyện cũ: Pavel từng được chọn làm bạn kết hôn cho Thái tử đời trước. Nhưng y từ chối. Một Omega từ chối Alpha kế vị—tội lớn bằng trời.

Và y bị trừng phạt: phong ấn tuyến thể. Không chỉ là đóng tuyến, mà là xé toạc liên kết sinh học, khóa chặt pheromone, buộc y sống như một Beta, như một xác không mùi, không quyền tự vệ khi kỳ phát tình tràn tới.

Khi Pooh lần đầu gặp Pavel, chính là lúc y phát tình trong vô thức, giữa rừng hoang, tuyến thể không thể tiết pheromone để kêu cứu, cơ thể thì phản ứng bản năng—đau đớn, kiệt sức, bật máu.

Pooh vẫn nhớ mùi xạ hương lẩn quất yếu ớt hôm ấy, như ký ức bị bóp nghẹt của một sinh thể từng được sinh ra để được yêu thương, nhưng bị lãng quên trong bóng tối.

Pooh gập sổ lại, tay run lên. Mặt giấy loang một vết nước nhỏ—hắn không rõ là sương hay nước mắt của mình.

Bên trong, Pavel khẽ xoay người. Hắn lập tức bước vào, quỳ gối bên giường.

"Ngươi lại đọc những thứ cũ rích ấy?" – Pavel khàn giọng, mỉm cười yếu ớt, đôi mắt lặng lẽ nhưng không trách móc.

Pooh siết tay y. "Ta muốn biết... tất cả."

Pavel im lặng thật lâu. Rồi y đưa tay, chạm nhẹ vào gáy mình—nơi có vết sẹo hình trăng khuyết, cũ kỹ và xấu xí.

"Vết này không đau nữa. Nhưng đôi lúc... ta vẫn thấy lạnh."

Hắn kéo chăn lên vai y, cúi người hôn lên vết sẹo ấy. Không phải một cử chỉ bản năng của Alpha với Omega—mà là của một kẻ yêu, hôn lên nỗi đau người kia mang suốt một đời.

"Tuyến thể của ta vỡ rồi, Pooh à." Pavel nói khẽ. "Ta không thể đánh dấu, không thể thụ thai, không thể làm một Omega như người khác."

"Ngươi không cần là Omega như người khác," Pooh đáp, gằn giọng như sợ câu trả lời sẽ tan vào bóng tối, "Ngươi là của ta. Dù có tuyến hay không."

Pavel khựng lại, rồi mỉm cười, lần đầu tiên thật nhẹ, thật yên.

Sáng hôm sau, Kai đến.

Cậu đã trưởng thành nhiều. Trên vai khoác áo choàng của Phó trưởng trấn vùng cao, mùi hương pha trộn giữa tuyết khô, thuốc súng và chút nắng — Beta, nhưng kiêu hãnh.

"Cha Pooh," Kai lên tiếng, ánh mắt không che giấu băn khoăn, "Có một chuyện ngài cần biết."

Pooh nhìn Pavel, nhận được cái gật đầu mỏi mệt, rồi bước ra hiên cùng Kai.

"Có người đang lùng thông tin về Pavel. Họ nói... y từng là đối tượng nghiên cứu ở Cung Vệ sinh học Hoàng thất. Và... không phải Omega đơn thuần."

Pooh lạnh sống lưng.

"Ngươi muốn nói gì?"

Kai đưa ra một phong thư niêm đỏ, mở ra là bản sao hồ sơ cũ. Dòng đầu tiên viết tay:

"Đối tượng O-032. Thể song hợp. Mang tiềm năng phân tuyến kép."

Một Omega... có thể tiếp nhận dấu hiệu từ Alpha, nhưng cũng mang tuyến phát pheromone.

Pooh nhìn vào hàng chữ, bàn tay siết chặt.

Nếu điều này là thật — tuyến thể của Pavel chưa hoàn toàn chết. Mà là bị phong ấn một tầng sâu hơn, do thí nghiệm.

Mùi hương ấy... vẫn có thể sống lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store