ZingTruyen.Store

Phu Thuy Xam Hogwarts

Anton chỉ cảm thấy trước mắt tràn ngập ánh sáng ma pháp nồng đậm, xung quanh tất cả mọi thứ đang va chạm loạn xạ như mảnh gỗ, đá, bánh răng, mỏ lết... đều dừng lại, ngay cả căn nhà đang rung lắc cũng im lặng. 

Có một khoảnh khắc, cả thế giới đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh. 

Sau đó. 

Ầm~ 

Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ không gian giống như một chai coca bị lắc điên cuồng rồi mở nắp, tất cả đều bị ép phun ra ngoài. 

Bùa Nới Rộng Không Dấu Vết của căn nhà trên đảo đã vỡ tan. 

Bên trong không gian rộng cả ngàn mét vuông, trong căn nhà gỗ nhỏ hơn hai mươi mét vuông này, nổ tung. 

Tất cả mọi người đều bị bắn ra ngoài. 

"Chổi bay tới đây!" Anton không biết Bùa Triệu Hồi, nhưng cậu nắm giữ một kỹ năng thần thánh, 'Phù thủy chính là thần linh', chỉ cần ý chí thi chú đủ kiên định, kiên định đến mức vượt quá bình thường, vậy thì một số bùa chú không quá khắt khe yêu cầu ngữ điệu niệm chú và thủ pháp sẽ thành công. 

Chổi bay xuyên qua vô số đống đổ nát và luồng khí, nhanh chóng bay đến trước mặt, chở Anton và Anna trong lòng lao lên không trung. 

Đúng lúc này, Snape vẫn đang điên cuồng thi triển bùa chú, một tia sáng ma chú cực kỳ khủng bố xé toạc bầu trời, trực tiếp nghiền nát tất cả mọi thứ trên đường đi, đánh trúng ngực yêu tinh Pedro. 

Pedro phun ra một cầu vồng máu khổng lồ, con rối yêu tinh màu tím phía sau biến mất, tấm khiên biến mất. 

Ông ta giống như một con búp bê rách nát ngã xuống mặt biển. 

Chổi bay lao xuống, chính xác lách một cú ngoặt đuôi, cắm đuôi chổi vào áo ghi-lê của Pedro, treo ông ta lơ lửng giữa không trung. 

Cộng thêm chiếc vali trong lòng Anna, cả cây chổi quá tải áp bay sát mặt biển, không còn khả năng bay lên. 

Gần như cùng lúc này, người sói từ trong đống đổ nát lao ra, móng vuốt khổng lồ hung hăng vả vào mặt Snape. 

Bốp! 

Snape xoay ngang ba trăm sáu mươi độ, bay sượt qua bên cạnh Anton. 

Bùm. 

Bắn lên những con sóng cao. 

Làm ướt cả ba người. 

"Gào!" Người sói chống bốn chân xuống đất, gầm rú về phía bọn Anton trên mặt biển, chộp lấy mảnh vỡ máy móc trên mặt đất, ném về phía họ. 

"Vãi!" 

Anton lại một lần nữa ngoặt đuôi, ném con yêu tinh trên đuôi chổi về phía một tấm ván gỗ lớn đang trôi trên mặt nước, lao vút lên trời. 

Vèo vèo vèo. 

Đá, cột gỗ lớn, vạc... giống như từng quả đạn pháo, không ngừng tấn công họ. 

Anton khéo léo điều khiển chổi bay xuyên qua, cảm ơn sự truy sát trước đây của lão phù thủy, giúp cậu nắm vững cách sử dụng chổi với tốc độ cực nhanh. 

Ngay lúc này, một bóng người xé nước bay ra. 

Snape! 

Tên này cứ như vậy mà bay lượn trong gió, không cần bất kỳ đạo cụ nào cứ thế mà bay! 

Bùa Bay! 

Anton từng xem video giới thiệu ngắn về bùa chú này, trong toàn bộ câu chuyện Harry Potter, chỉ có hai người không cần dùng bất cứ thứ gì cũng có thể bay trên không trung – Snape và Voldemort. 

Nghe nói loại bùa chú ma thuật hắc ám bậc cao này là do Voldemort phát minh.

"Ngầu quá!" 

Anton hai mắt sáng rực nhìn Snape, cậu quá thích câu thần chú này. 

Snape thờ ơ nhìn xung quanh, sát khí tràn ngập, vừa vặn nhìn thấy Anton. 

Chết tiệt! 

Anton bị ánh mắt của y dọa cho giật bắn mình, chỉ thấy Snape giơ cánh tay đang cầm đũa phép lên. 

"Thần tượng!" 

Tiếng hô thân thiết của Anton chứa chan nước mắt "Tôi suýt chút nữa thì chết rồi! Hu hu hu, có thể gặp lại ngài thật tốt, ngài chưa chết! Ha ha ha, ngài chưa chết! Ngài quả nhiên không hổ là thần tượng của tôi!" 

Cậu phù thủy nhỏ rõ ràng là vui mừng khôn xiết, kích động lắc lư loạn xạ, suýt chút nữa thì ngã khỏi chổi bay, sợ hãi vội vàng nắm chặt lại chổi. 

Khóe miệng Snape giật giật, lặng lẽ quay đầu đi, nhìn về phía người sói trên hòn đảo. 

"Lupin!" 

Ánh trăng bao phủ, người sói trên hòn đảo nhỏ lo lắng chạy quanh, gầm thét muốn tìm một chỗ xông ra, lại vì nước biển rút mà chùn bước. 

Thế là, anh ta chỉ có thể gầm thét về phía Snape và Anton trên không trung. 

Snape lặng lẽ nhìn anh ta, lần nữa giơ cánh tay đang cầm đũa phép lên. 

"Thần tượng!" Một giọng nói từ xa truyền đến. 

Cậu phù thủy nhỏ có chút căng thẳng nhìn y "Ngài thật sự muốn giết chú ấy sao? Đừng thấy chú ấy bây giờ đáng sợ như vậy, thật ra chú ấy chỉ là một người đáng thương bị người sói cắn lây nhiễm mà thôi." 

Snape quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cậu phù thủy nhỏ chớp chớp đôi mắt to vô tội. 

Vèo! 

Bùa chú xé rách bầu trời, lướt qua tóc Anton, nhiệt độ nóng bỏng từ ánh sáng bùa chú truyền đến, cổ Anton lập tức nổi đầy da gà. 

Thế nhưng Anton chỉ nhìn chằm chằm vào y, trong mắt tràn đầy kiên định. 

"Thần tượng, giết người là không đúng!" 

Lời nói của cậu phù thủy nhỏ thật đơn thuần và đầy chính nghĩa, trái tim non nớt luôn kiên định giữ lại phần thuần khiết nhất của thế giới. 

"Ngài chính là anh hùng trong lòng tôi, sao ngài có thể giết người chứ? Năm đó ngài cùng với cụ Dumbledore vĩ đại đánh bại Chúa Tể Hắc Ám, tất cả mọi người đều ca ngợi công lao to lớn của ngài, ngài không biết đâu, trong khu cắm trại của những người lang thang đâu đâu cũng là tiếng hoan hô vì ngài." 

"Nhưng!" 

Cậu phù thủy nhỏ nói đến mức sắp khóc, xé lòng xé dạ, không thể tin được, kiên định kêu lên "Sao ngài có thể là người xấu giết người chứ!" 

Vèo! 

Bùa chú chói mắt lướt qua trước mắt, lần này còn gần hơn, gần như là sượt qua da. 

Được rồi! 

Tôi đã cố gắng hết sức! 

Anton dứt khoát nâng chổi bay lên, vèo một tiếng, bỏ chạy trối chết. 

Lần này, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Snape lần nữa nhìn về phía người sói. 

"Lupin!" 

Giọng y u ám "Nếu không phải tên tốt bụng thối tha như mi giúp cái thứ cặn bã đó và Lily thành đôi, Lily cuối cùng cũng sẽ không chết ở đó!" 

"Mi không phân biệt đúng sai, chỉ cần có người đối tốt với mi, thì mi giống như một con chó hèn mọn ra sức lấy lòng đối phương." 

Snape cười lạnh, trong mắt tràn đầy phẫn nộ. 

"Nhưng tên ngốc nhà mi, Potter căn bản không tin mi, tên đó chỉ tin tên tạp chủng kia, tên đó chỉ nói Chú Trung Thành cho tên tạp chủng đó!" 

"Ha ha ha ha, không ai tin mi." 

"Chỉ vì mi là người sói, ha ha, chỉ vì mi là người sói." 

Snape vừa nói vừa rơi nước mắt "Bọn họ luôn thích định nghĩa người khác như vậy, mi là người sói, thì không thể hoàn toàn tin tưởng. Ta thích ma thuật hắc ám, Lily liền cảm thấy ta không thể cứu vãn, muốn vạch rõ giới hạn với ta." 

"Đồ bỏ đi, tất cả đều là đồ bỏ đi!" 

"Chết đi! Lupin, chết rồi mi sẽ không cần sống mệt mỏi như vậy nữa!" Snape thương xót nhìn người sói, phán quyết cái chết của hắn. 

"Sectumsempra!" 

Vèo! 

"Protego!"

Một lớp lá chắn ánh sáng màu xanh lam hiện ra trước mặt người sói, hất văng bùa chú Sectumsempra. 

Anton một mình cưỡi chổi bay trở về, một cú ngoặt đuôi, dừng lại gần đó. 

Snape lạnh lùng nhìn cậu "Ta tưởng ta đã cho mi hai cơ hội rồi." Anton cười rạng rỡ, dưới ánh trăng, hàm răng trắng tinh sáng lấp lánh "Đúng vậy, đôi khi tôi cảm thấy, tôi chính là một tên ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store