phù sinh nhất mộng, tương tư lưỡng kiếp - fifaz
ta làm sao quên được chàng đây...
Gió xuân chưa dứt, mà mưa đã vội sa.
Bầu trời phủ một màu tro nhạt, tựa như cũng cảm thương cho kiếp người bạc mệnh. Trong gian thư phòng cũ, hương trầm nghi ngút, vương trên vạt áo gấm xanh nhạt của Lý Hi Thừa, vị thiếu niên từng được người đời ca tụng là phong nhã, tuấn tú, nho nhã hữu lễ.
Thế nhưng hôm nay, đôi mắt ấy lại chỉ còn tĩnh lặng, sâu đến mức tưởng chừng có thể nuốt trọn ánh sáng.
Trên bàn là một tờ thiếp chưa gửi, bức thư cuối cùng chàng viết cho Tây Thôn Lực.
“Nếu có kiếp sau, mong rằng ta và ngươi chẳng sinh ra giữa thời loạn, chẳng bị ràng buộc bởi chữ danh, chữ lễ, chữ hôn nhân. Khi ấy, ta chỉ muốn gọi ngươi một tiếng, người thương.”
Ngòi bút còn chưa khô, đầu ngón tay chàng đã lạnh dần. Người hầu ngoài cửa chẳng dám bước vào, chỉ nghe tiếng trầm than khe khẽ vang ra, tiếng thở dài đứt đoạn của một người đã quyết.
Ngày ấy, Tây Thôn Lực vừa thành thân. Cả phủ lớn kết đèn hỷ, tiếng trống cưới vang khắp ngõ. Y mặc hỉ phục đỏ, môi điểm son, cười mà lòng run rẩy. Trong khoảnh khắc ấy, giữa tiếng nhạc vui, y thoáng thấy một con chim sẻ trắng bay ngang qua mái hiên, thứ duy nhất gợi nhắc đến người từng cười bên y dưới tán hoa lê năm nào.
Y không biết rằng, cũng chính lúc ấy, ở phía bên kia sông, Lý Hi Thừa đã cởi bỏ áo gấm, khoác lên mình tấm đạo bào trắng, chậm rãi quỳ trước bàn thờ tổ tiên.
Ngọn nến chao nghiêng, tro hương tàn dần. Chàng nâng chén rượu, lặng lẽ mỉm cười.
“Phù sinh như mộng, mộng đã tận, ta chỉ đành đi trước ngươi một bước.”
Chén rượu rơi xuống đất, vỡ tan, hòa cùng mùi máu đỏ thẫm. Ngoài trời, gió bấc nổi lên, cuốn theo tờ thư chưa kịp gửi bay ra ngoài song cửa, rơi xuống sân, dính ướt trong vũng nước mưa, chữ mực loang ra như lệ.
Đêm ấy, người ta bảo có một cơn gió lạnh thổi qua Lý phủ, khiến hoa lê trong vườn nở trái mùa. Còn Tây Thôn Lực, giữa tiệc cưới đang dở, bỗng ngẩn người lòng y quặn thắt, tựa như vừa đánh mất một điều gì không tên.
“Nếu có kiếp sau, ta nguyện gặp lại chàng, giữa thế gian không còn ràng buộc.”
Đêm ấy, mưa rơi nặng hạt, từng giọt như gõ vào mái tranh cũ, vang vọng đến tận tim gan người. Trong phòng tân hôn rực rỡ đèn hoa, Tây Thôn Lực ngồi lặng, lòng như lửa đốt mà môi vẫn phải mỉm cười trước tân nương, vẻ ngoài hoàn hảo, nhưng tâm y đã tan tác từ lâu.
Một tiếng gõ cửa bất ngờ khiến y giật mình. Người hầu run rẩy bước vào, trao một bức thư. Mưa rơi ướt đẫm vạt áo của người đưa, nét mặt đầy sợ hãi và thương cảm.
Bức thư, nét mực vẫn còn nhòe vì mưa, nhưng từng chữ vẫn rõ ràng.
“Tâu Tây công tử, Lý công tử đã uống rượu độc tự vẫn. Thân thể giờ này đã lạnh như đá, hoa lê trong vườn phủ trắng..."
Y rơi vào cơn bàng hoàng tột cùng. Tay run rẩy, tờ thiếp rơi xuống nền gỗ sẫm, mưa hắt vào phòng làm mực loang, hòa cùng giọt lệ trên má y. Tim Thôn Lực như bị bóp nghẹn, mọi hỷ lễ, mọi ánh sáng quanh y bỗng trở nên xa lạ, trống rỗng.
“Không, không phải, không thể nào…”
Chỉ kịp thốt ra một câu, y đứng bật dậy, quên hết tân nương, quên hết trống hội, quên cả tiếng cười chúc phúc vang rền trong phủ. Chân bước loạng choạng, y lao ra ngoài mưa đêm, áo hỉ rũ rượi, tóc ướt nhẹp, mặt mày tái xanh. Mưa quất vào mặt, tơi tả, nhưng Tây Thôn Lực không màng. Y chỉ biết hướng về Lý phủ, nơi mà ánh nến từ phòng Hi Thừa giờ đã tắt lịm, chỉ còn bầu không khí u tịch và nỗi đau chưa từng có.
Đêm mưa, y chạy như thể muốn đuổi kịp linh hồn chàng, muốn ôm lấy Lý Hi Thừa một lần nữa, để nói.
“Ta, ta không thể để chàng đi như vậy…”
Gió mưa xô y ngã xuống, tay lần theo bức tường gỗ quen thuộc của Lý phủ, từng bước chân như nặng trĩu, tim đau đến mức tưởng như vỡ vụn. Ngoài trời, tiếng sấm vang rền, như cả trời đất cũng đang khóc thương cho một chuyện tình đã định sẵn kết cục bi thương.
Y bước vào phủ, mùi hương trầm còn vương, tấm chăn chưa kịp gấp, bàn ghế vẫn ngổn ngang, tất cả đều như đang đợi y, như đang nhắc nhở.
Hi Thừa đã ra đi mãi mãi, không bao giờ trở về.
Phòng tĩnh mịch, ánh nến nhấp nháy, từng bóng sáng lay động như nhịp thở yếu ớt còn sót lại của một cuộc đời. Trước bàn thờ, Lý Hi Thừa nằm yên, tấm áo trắng phủ khắp thân, khuôn mặt tuấn tú giờ nhợt nhạt, môi nhạt bàng bạc. Hoa lê rụng đầy nền, hòa cùng mùi hương trầm nhè nhẹ, tưởng như cả không gian đang thở dài vì mất mát.
Tây Thôn Lực bước vào, từng bước chậm rãi, sợ hãi như sợ đánh thức một giấc mộng. Mắt y nhòa lệ, tim quặn thắt từng nhịp. Y cúi xuống, nhìn sâu vào khuôn mặt chàng, như muốn khắc ghi mãi hình ảnh ấy trong tâm trí: nét trầm tư, đôi lông mày thanh tú, nụ cười nhẹ từng làm y ngẩn ngơ.
“Hi Thừa… sao chàng lại bỏ ta mà đi…”
Tiếng nói khe khẽ, nghẹn ngào, như gió thoảng qua gian phòng. Tay y run rẩy, định đặt lên bàn tay chàng, nhưng dừng lại. Ngón tay sờ nhẹ tấm vải lạnh, cảm giác lạnh lẽo khiến y muốn gào lên, muốn kéo linh hồn của chàng về, nhưng mọi thứ đều trở vô nghĩa.
Y ngồi xuống trước linh cữu, cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi, hòa vào hương hoa lê và mưa ngoài cửa. Những lời chưa nói, những niềm thương chưa kịp trao, nay chỉ còn trống rỗng trong lòng y. Y nhớ từng nụ cười, từng ánh mắt, từng lời hứa đã trao, tất cả giờ đây chỉ còn lại một nỗi đau vô hạn.
“Nếu chàng còn sống, ta sẽ không để chàng đi đâu cả. Dù cả thế gian có chia cách, dù định kiến có ngăn bước, ta cũng sẽ giữ lấy chàng. Nhưng bây giờ sao ta lại bất lực đến vậy?”
Y hôn nhẹ vào trán chàng, như thể muốn trao hết tất cả tình thương còn sót lại. Không gian yên ắng, chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài cửa, tiếng thở nặng trĩu của y, và ánh nến chập chờn phản chiếu lên khuôn mặt chàng, nhịp tim lạnh lẽo của một người đã vĩnh viễn ra đi.
Cả Tây Thôn Lực lặng yên bên linh cữu, tim đầy hối hận, đau đớn, và một nỗi tương tư không lời. Y biết, sẽ không còn cơ hội để nói hết, không còn cơ hội để ôm chàng, không còn cơ hội để yêu trọn vẹn.
Và trong lòng y, một lời thầm thì vang lên, khắc sâu hơn bao giờ hết.
“Kiếp này, ta đã để chàng đi. Kiếp sau, dù thế nào, ta sẽ tìm chàng, tìm chàng đến cùng.”
Bên ngoài, mưa vẫn rơi, xóa nhòa dấu chân trên sân, nhưng trong lòng Tây Thôn Lực, từng bước chân ấy, từng hình ảnh ấy, sẽ không bao giờ phai mờ.
.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store