Phu Lang Den Tu Tinh Te
Edit: Min
7361 đơn giản kể lại chuyện trước đó cậu bị người của Phượng Tiên Lâu theo dõi.Nói xong, cậu chống cằm, trầm ngâm một chút rồi bổ sung: "Nói nghiêm túc hơn thì... ta chỉ là phòng vệ chính đáng."Ngô đầu bếp nghe lời này hiểu được đôi ba phần, nhưng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của ông.Để chắc chắn, ông vẫn muốn nghe một câu khẳng định từ 7361, bèn dò hỏi: "Vậy ý của tiểu ca là... về sau sẽ không hợp tác với Phượng Tiên Lâu nữa?""Sẽ không.""Tiểu ca nói thật chứ?""Thật."Hiện tại sản lượng rau củ vừa đủ cung cấp cho Bách Duyệt Hiên và Lâm phủ, nếu tăng thêm, tinh thần lực của 7361 sẽ khó mà chịu nổi.Tuy rằng bên phía Bùi Nhuận còn hai mẫu ruộng, nhưng 7361 cũng không định trồng toàn rau, vì vậy lượng rau có thể bán ra ngoài sẽ không quá nhiều.Ngô đầu bếp nào biết được những chuyện này, ông chỉ nghe thấy 7361 khẳng định sẽ không bán đồ ăn cho Phượng Tiên Lâu, trong lòng liền tạm thời yên ổn."Tiểu ca, ta còn có một chuyện muốn nhờ." Ngô đầu bếp vừa nói, vừa đẩy đĩa tôm sông chiên về phía 7361."... Chính là, chúng ta có thể ký thêm một khế ước không? Sau này rau của ngươi chỉ có thể cung cấp cho Bách Duyệt Hiên."Đây đã là lần thứ hai Ngô đầu bếp nhắc đến chuyện này. Lần trước vì sản lượng rau của 7361 quá ít nên đành gác lại.Nhưng lần này không giống như trước. Lần này, ngay cả Phượng Tiên Lâu cũng đã nhận ra giá trị của nguồn rau này. Với phong cách hành sự vung tiền như nước của bọn họ, nhất định sẽ tìm cách gây khó dễ.Tiền bạc có thể làm lung lay lòng người. Hôm nay nói thế này, ai dám đảm bảo ngày mai sẽ không thay đổi?7361 im lặng, nhớ lại lúc ban đầu khi cậu đến bán rau, Bùi Nhuận từng nhắc đến chuyện khế ước. Nhưng rốt cuộc y đã nói những gì... hình như cậu có chút quên mất.Bùi Nhuận khi đó đã nói thế nào nhỉ?Dáng vẻ trầm tư khổ sở của 7361 rơi vào mắt Ngô đầu bếp lại thành ra do dự, không muốn đáp ứng.Ông cũng biết yêu cầu này có phần quá đáng, bèn gượng cười hai tiếng, còn chưa kịp nói gì thì bỗng có người lên tiếng.Hòe Hoa từ nãy đến giờ vẫn luôn lắng nghe cuối cùng cũng mở miệng."Vị đại thúc này, cháu có thể xen vào một câu không?" Nói rồi, nàng nghiêng người về phía 7361, hạ giọng chỉ để hai người nghe được, "Tiểu Mãn, ngươi đừng ngốc nghếch mà đồng ý ngay."7361 không hiểu ý nàng, nhưng vẫn gật đầu.Ngô đầu bếp sững sờ, ánh mắt chuyển sang Hòe Hoa. Từ đầu tới giờ ông không quá chú ý đến thiếu nữ này, chỉ nghĩ nàng là tỷ muội mà 7361 mang theo.Giờ nhìn kỹ lại, cô nương nhỏ tuổi lắm, chắc chỉ chừng mười bốn, mười lăm, nhưng tính tình lại rất lanh lợi. Thấy ông nhìn qua, nàng cũng chẳng né tránh mà thẳng thắn nhìn lại."Vị tiểu cô nương này, ngươi muốn nói gì?""Cháu muốn hỏi đại thúc một câu." Hòe Hoa nghiêm túc nói, "Hiện tại quán của các ngài làm ăn tốt như vậy, có phải là nhờ rau của Tiểu Mãn không?"Ngô đầu bếp thoáng ngớ ra, nhưng vẫn gật đầu: "Là... là như vậy.""Cháu còn nghe nói, Phượng Tiên Lâu cũng muốn mua rau của Tiểu Mãn."Hòe Hoa tiếp tục: "Vậy có phải nghĩa là, rau của Tiểu Mãn là độc nhất vô nhị? Nếu không có rau của cậu ấy, sinh ý của các ngài cũng sẽ không tốt như bây giờ. Vì vậy, đại thúc mới muốn ký khế ước, để cậu ấy chỉ được bán cho nhà các ngài, có đúng không?"Lời của Hòe Hoa không sai, nhưng bị một cô nương tuổi còn nhỏ nói toạc ra như vậy, Ngô đầu bếp bỗng có cảm giác tính toán trong lòng mình đã bị nhìn thấu.Ông nhất thời không biết nên nói gì.Hòe Hoa ông không phản bác, liền coi như đã ngầm thừa nhận, tiếp tục lên tiếng: "Vừa rồi cháu còn nghe đại thúc nói muốn tăng giá một chút, vậy cháu có thể hỏi cụ thể là muốn tăng bao nhiêu không?""Ách... Cái này còn cần thương lượng, nhưng chắc chắn sẽ không để tiểu ca chịu thiệt.""Giá cả tạm thời chưa bàn, nhưng cháu nghe đại thúc nói muốn ký khế ước, vậy khế ước này là chỉ ràng buộc một mình Tiểu Mãn, hay là cả hai bên đều có điều kiện ràng buộc?""Tự... tự nhiên là cả hai bên đều có ước định."Hòe Hoa mỉm cười: "Cháu thấy đại thúc cũng là người rộng rãi, nhưng cháu và Tiểu Mãn chưa từng tiếp xúc với loại khế ước này, cũng không hiểu rõ bên trong có những điều khoản gì. Cháu muốn hỏi, nếu chẳng may Tiểu Mãn vi phạm khế ước, bán rau cho người khác, có phải sẽ phải bồi thường cho các ngài không?""Này... Đây là lẽ đương nhiên." Ngô đầu bếp đáp, nếu không ông cũng chẳng cần nhắc tới chuyện ký khế ước làm gì. Nhưng nói xong, ông vội vàng bổ sung, "Cũng không phải muốn tiểu ca bồi thường, ta chỉ muốn một sự đảm bảo mà thôi...""Vậy nếu trong huyện có người khác cũng muốn mua thì sao? Tiểu Mãn cũng không thể bán cho họ à?"Ngô đầu bếp đáp ngay: "Nếu tiểu ca có thể trồng ra nhiều như vậy, không cần phải bán cho nơi khác, cứ đưa đến chỗ chúng ta, bao nhiêu chúng ta cũng thu."Ông rất rõ ràng, sinh ý của quán có thể phát đạt không phải vì tay nghề của mình xuất chúng, mà là nhờ nguyên liệu nấu ăn tốt. Nếu 7361 cung cấp rau cho nhiều nơi, ai ai cũng có thể mua được, vậy món ăn của quán ông sẽ không còn độc nhất nữaLà đầu bếp của Bách Duyệt Hiên, Ngô đầu bếp đương nhiên có tư tâm riêng. Ông mong rằng những kẻ có tiền trong huyện chỉ có thể đến quán ông để thưởng thức món ngon, như vậy danh tiếng của Bách Duyệt Hiên sẽ ngày càng vang xa.Nhưng Hòe Hoa nhướng mày, thản nhiên nói: "Nhưng chuyện này đâu mang lại lợi ích gì cho Tiểu Mãn nhà cháu?"Nàng buông tay, cười nhạt: "Hiện tại rau của Tiểu Mãn có thể nói là ai ai cũng muốn giành mua. Ngay vừa rồi chúng cháu mới từ Lâm phủ ra, đại hộ nhà giàu trong huyện như Lâm viên ngoại cũng đích thân sai xe ngựa đến lấy đồ ăn. Giá cả thì khỏi cần bàn, chưa bao giờ thấp cả. Còn Tiểu Mãn, mỗi lần đến huyện thành chẳng qua cũng chỉ để đưa hàng cho Bách Duyệt Hiên các ngài, sau đó lại phải tự mình trở về. Với khoảng thời gian đó, cậu ấy có thể làm bao nhiêu chuyện khác tốt hơn, đúng không?"Ngô đầu bếp: "......"Hòe Hoa lại tiếp: "Đương nhiên cháu không phải muốn tính toán với đại thúc chuyện này. Nhưng không thể vì đại thúc muốn làm ăn phát đạt, muốn có nguồn hàng độc quyền, liền cấm Tiểu Mãn bán rau cho những nơi khác. Ai mà ghét bạc nhiều bao giờ, có đúng không?"Ngô đầu bếp: "......"Mồ hôi lạnh túa ra, ông lắp bắp: "Vậy... vậy... về sau bọn ta tự đến lấy đồ ăn, có được không?"Từ đầu đến giờ vẫn im lặng lắng nghe, 7361 cuối cùng cũng mở miệng: "Nếu ông muốn vậy thì có thể."Cậu không quá để tâm chuyện này. Dù sao lên huyện thành cũng là một cách rèn luyện thân thể.Có điều, đúng như lời Hòe Hoa nói, mỗi lần đi đi về về thực sự rất tốn thời gian. Xe ngựa thì mất nửa canh giờ, còn cậu đi bộ thì phải mất đến một canh giờ rưỡi. Với khoảng thời gian đó, 7361 thà ở lại làm ruộng hoặc đến chỗ Bùi Nhuận còn hơn.Ngô đầu bếp nuốt nước bọt, dè dặt hỏi: "Vậy... chuyện khế ước..." Giọng điệu ông đã thấp hơn hẳn trước đó, "Chúng ta có thể thương lượng lại. Ta cũng không phải muốn tiểu ca không được bán cho người khác, như Lâm phủ chẳng hạn, nếu tiểu ca muốn đưa thì cứ đưa. Chỉ là... các quán ăn trong huyện, có thể chỉ cung cấp cho Bách Duyệt Hiên được không? Đương nhiên, giá cả đều có thể bàn bạc."7361 và Hòe Hoa liếc mắt nhìn nhau, Hòe Hoa liền ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Nếu không thì đại thúc cứ chờ chúng ta về bàn bạc lại, lần sau đến sẽ cho ngài câu trả lời?"Ngô đầu bếp có thể không đồng ý sao? Đương nhiên là không.Không chỉ đồng ý, ông còn tự mình tiễn hai người ra tận cửa, lại còn hào phóng gói cho họ không ít đồ ăn chiên giòn mang về.Ra khỏi Bách Duyệt Hiên, Hòe Hoa kéo tay 7361, vừa đi vừa dạy bảo: "Lần sau ngươi đừng có ai nói gì cũng nghe nấy nữa. Hiện tại là ông ta đang cầu ngươi đó.""Nhưng ta thấy ngươi lợi hại hơn nhiều." 7361 nghiêm túc đáp.Hòe Hoa bị khen mà hơi ngượng, nàng phất tay: "Ta có gì lợi hại đâu, chẳng qua là sợ ngươi cứ ai nói gì cũng nghe thì bị hố thôi. Hơn nữa nương ta nói, những người làm buôn bán trong huyện ai cũng khôn khéo cả. Còn chuyện khế ước kia, ta thấy tốt nhất đừng ký bừa. Nếu thật sự muốn ký thì cũng phải hỏi người có kinh nghiệm trước. Ta không hiểu mấy chuyện đó đâu.""Kia ta hỏi ai bây giờ?"Hòe Hoa nghĩ nghĩ, rồi bỗng nhiên mắt sáng lên: "Tú tài chứ ai! Ngươi không phải quen biết ngài ấy sao? Ngài ấy là người đọc sách, mấy chuyện này chắc chắn hiểu rõ."Nghe vậy, 7361 gật đầu đồng ý: "Vậy ta sẽ tìm cơ hội hỏi y."Hai người lại dạo quanh huyện thành một lát, thấy trời sắp tối mới quay về nhà.Đến cửa thôn, lúc chia tay, 7361 lấy ra một ít điểm tâm và đồ chiên giòn hôm nay nhận được, chia cho Hòe Hoa.Hòe Hoa nào chịu nhận, nàng xua tay liên tục: "Ngươi mau giữ lại mà ăn đi! Thứ này quý lắm đó. Hôm nay ta theo ngươi lên huyện lẽo đẽo nói chuyện đã thấy ngượng rồi.""Ta ăn không hết, trời nóng quá, để lâu cũng hỏng." 7361 dứt khoát nhét mấy gói điểm tâm vào tay Hòe Hoa, "Ngươi ăn đi, hôm nay ngươi giúp ta, trước đây cũng giúp ta... Chúng ta là bạn tốt."Lời nói nghiêm túc của 7361 khiến lòng Hòe Hoa mềm nhũn. Nàng không từ chối nữa, nhận lấy rồi gật đầu thật mạnh: "Ừm, chúng ta là bạn tốt nhất!"Sau khi chia tay với Hòe Hoa, 7361 lập tức đi đến nhà Bùi Nhuận.Những món điểm tâm và đồ chiên này cậu đều đã nếm qua, ăn rất ngon, đương nhiên phải mang đến cho Bùi Nhuận cùng thưởng thức.Vừa bước đến cổng rào tre, còn chưa vào nhà, 7361 đã hít hít mũi một cái.Trong không khí thoang thoảng một mùi thơm quyến rũ, khiến nước miếng cậu bất giác trào ra.Bùi Nhuận lại đang nấu món ngon gì vậy?7361 không chờ nổi mà chạy thẳng vào sân, lao về phía bếp.Vừa đẩy cửa ra, cậu đã thấy Bùi Nhuận đang ngồi bên cạnh bếp lò, tay áo xắn cao, một tay cầm nắp nồi, tay còn lại cầm muỗng gỗ khuấy đều nồi canh.Hơi nước trắng đục bốc lên, mang theo hương thơm càng thêm đậm đà.7361 còn chưa kịp đặt sọt tre xuống đã chạy đến gần, rướn cổ muốn nhìn vào nồi.Bùi Nhuận phản ứng nhanh, lập tức giơ tay chặn lại: "Cẩn thận, hơi nóng bốc lên có thể làm bỏng đấy.""Bùi Nhuận, thơm quá! Ngươi đang nấu món gì vậy?"Bùi Nhuận đặt nắp nồi xuống, mỉm cười ôn hòa: "Canh xương sườn, ta bỏ thêm cả bí đao mà lần trước ngươi mang đến nữa.""Xương sườn?" 7361 chưa từng ăn qua."Đúng vậy, còn bỏ thêm chút sơn tra vào nữa.""Oa!" 7361 không kìm được tán thưởng, "Bùi Nhuận, ngươi thật lợi hại.""Đi rửa tay đi, lập tức có thể ăn.""Được."Đợi đến khi 7361 rửa tay sạch sẽ trở lại, trên bàn đã dọn xong. Ngoài bát canh sườn, còn có thêm một phần bí đỏ chưng.7361 đem quà vặt của Bách Duyệt Hiên cùng điểm tâm Lâm gia tặng cũng bày lên bàn, thoáng chốc, chiếc bàn gỗ nhỏ liền bị lấp đầy."Ăn ngon, bọn họ đưa.""Lâm phủ?""Còn có Ngô đầu bếp."Hai người như một đôi phu phu bình thường, trò chuyện đôi câu. Bùi Nhuận thuận tay múc một bát canh, đặt trước mặt 7361, dặn dò: "Rất bổ, phải ăn chừng mực."7361 đã không chờ nổi, cậu nhìn chằm chằm bát canh nóng hổi đang bốc hơi nghi ngút, không chớp mắt: "Bùi Nhuận, phải đợi bao lâu?"Bùi Nhuận bật cười: "Chi bằng ngươi kể trước chuyện hôm nay ở Lâm phủ đi? Đợi ngươi nói xong, hẳn là có thể ăn rồi."Nghe vậy, 7361 lập tức nhớ tới cà chua mà cậu lấy được ở Lâm phủ, vui vẻ nói: "Hôm nay ta lấy được cà chua! Bùi Nhuận, ngươi có biết cà chua không? Trước đây ta từng trồng rồi, loại này đỏ đỏ, hẳn là... À không, nhất định ăn rất ngon!""Cà chua? Ngươi nói tới phiên thị?""Ừ, đúng rồi." Nói đến đây, 7361 liếc nhìn sắc trời bên ngoài, "Phải rồi, Lâm quản gia chẳng phải nói hôm nay sẽ mang đến cho ta sao? Ông ta vẫn chưa tới à?"
7361 đơn giản kể lại chuyện trước đó cậu bị người của Phượng Tiên Lâu theo dõi.Nói xong, cậu chống cằm, trầm ngâm một chút rồi bổ sung: "Nói nghiêm túc hơn thì... ta chỉ là phòng vệ chính đáng."Ngô đầu bếp nghe lời này hiểu được đôi ba phần, nhưng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của ông.Để chắc chắn, ông vẫn muốn nghe một câu khẳng định từ 7361, bèn dò hỏi: "Vậy ý của tiểu ca là... về sau sẽ không hợp tác với Phượng Tiên Lâu nữa?""Sẽ không.""Tiểu ca nói thật chứ?""Thật."Hiện tại sản lượng rau củ vừa đủ cung cấp cho Bách Duyệt Hiên và Lâm phủ, nếu tăng thêm, tinh thần lực của 7361 sẽ khó mà chịu nổi.Tuy rằng bên phía Bùi Nhuận còn hai mẫu ruộng, nhưng 7361 cũng không định trồng toàn rau, vì vậy lượng rau có thể bán ra ngoài sẽ không quá nhiều.Ngô đầu bếp nào biết được những chuyện này, ông chỉ nghe thấy 7361 khẳng định sẽ không bán đồ ăn cho Phượng Tiên Lâu, trong lòng liền tạm thời yên ổn."Tiểu ca, ta còn có một chuyện muốn nhờ." Ngô đầu bếp vừa nói, vừa đẩy đĩa tôm sông chiên về phía 7361."... Chính là, chúng ta có thể ký thêm một khế ước không? Sau này rau của ngươi chỉ có thể cung cấp cho Bách Duyệt Hiên."Đây đã là lần thứ hai Ngô đầu bếp nhắc đến chuyện này. Lần trước vì sản lượng rau của 7361 quá ít nên đành gác lại.Nhưng lần này không giống như trước. Lần này, ngay cả Phượng Tiên Lâu cũng đã nhận ra giá trị của nguồn rau này. Với phong cách hành sự vung tiền như nước của bọn họ, nhất định sẽ tìm cách gây khó dễ.Tiền bạc có thể làm lung lay lòng người. Hôm nay nói thế này, ai dám đảm bảo ngày mai sẽ không thay đổi?7361 im lặng, nhớ lại lúc ban đầu khi cậu đến bán rau, Bùi Nhuận từng nhắc đến chuyện khế ước. Nhưng rốt cuộc y đã nói những gì... hình như cậu có chút quên mất.Bùi Nhuận khi đó đã nói thế nào nhỉ?Dáng vẻ trầm tư khổ sở của 7361 rơi vào mắt Ngô đầu bếp lại thành ra do dự, không muốn đáp ứng.Ông cũng biết yêu cầu này có phần quá đáng, bèn gượng cười hai tiếng, còn chưa kịp nói gì thì bỗng có người lên tiếng.Hòe Hoa từ nãy đến giờ vẫn luôn lắng nghe cuối cùng cũng mở miệng."Vị đại thúc này, cháu có thể xen vào một câu không?" Nói rồi, nàng nghiêng người về phía 7361, hạ giọng chỉ để hai người nghe được, "Tiểu Mãn, ngươi đừng ngốc nghếch mà đồng ý ngay."7361 không hiểu ý nàng, nhưng vẫn gật đầu.Ngô đầu bếp sững sờ, ánh mắt chuyển sang Hòe Hoa. Từ đầu tới giờ ông không quá chú ý đến thiếu nữ này, chỉ nghĩ nàng là tỷ muội mà 7361 mang theo.Giờ nhìn kỹ lại, cô nương nhỏ tuổi lắm, chắc chỉ chừng mười bốn, mười lăm, nhưng tính tình lại rất lanh lợi. Thấy ông nhìn qua, nàng cũng chẳng né tránh mà thẳng thắn nhìn lại."Vị tiểu cô nương này, ngươi muốn nói gì?""Cháu muốn hỏi đại thúc một câu." Hòe Hoa nghiêm túc nói, "Hiện tại quán của các ngài làm ăn tốt như vậy, có phải là nhờ rau của Tiểu Mãn không?"Ngô đầu bếp thoáng ngớ ra, nhưng vẫn gật đầu: "Là... là như vậy.""Cháu còn nghe nói, Phượng Tiên Lâu cũng muốn mua rau của Tiểu Mãn."Hòe Hoa tiếp tục: "Vậy có phải nghĩa là, rau của Tiểu Mãn là độc nhất vô nhị? Nếu không có rau của cậu ấy, sinh ý của các ngài cũng sẽ không tốt như bây giờ. Vì vậy, đại thúc mới muốn ký khế ước, để cậu ấy chỉ được bán cho nhà các ngài, có đúng không?"Lời của Hòe Hoa không sai, nhưng bị một cô nương tuổi còn nhỏ nói toạc ra như vậy, Ngô đầu bếp bỗng có cảm giác tính toán trong lòng mình đã bị nhìn thấu.Ông nhất thời không biết nên nói gì.Hòe Hoa ông không phản bác, liền coi như đã ngầm thừa nhận, tiếp tục lên tiếng: "Vừa rồi cháu còn nghe đại thúc nói muốn tăng giá một chút, vậy cháu có thể hỏi cụ thể là muốn tăng bao nhiêu không?""Ách... Cái này còn cần thương lượng, nhưng chắc chắn sẽ không để tiểu ca chịu thiệt.""Giá cả tạm thời chưa bàn, nhưng cháu nghe đại thúc nói muốn ký khế ước, vậy khế ước này là chỉ ràng buộc một mình Tiểu Mãn, hay là cả hai bên đều có điều kiện ràng buộc?""Tự... tự nhiên là cả hai bên đều có ước định."Hòe Hoa mỉm cười: "Cháu thấy đại thúc cũng là người rộng rãi, nhưng cháu và Tiểu Mãn chưa từng tiếp xúc với loại khế ước này, cũng không hiểu rõ bên trong có những điều khoản gì. Cháu muốn hỏi, nếu chẳng may Tiểu Mãn vi phạm khế ước, bán rau cho người khác, có phải sẽ phải bồi thường cho các ngài không?""Này... Đây là lẽ đương nhiên." Ngô đầu bếp đáp, nếu không ông cũng chẳng cần nhắc tới chuyện ký khế ước làm gì. Nhưng nói xong, ông vội vàng bổ sung, "Cũng không phải muốn tiểu ca bồi thường, ta chỉ muốn một sự đảm bảo mà thôi...""Vậy nếu trong huyện có người khác cũng muốn mua thì sao? Tiểu Mãn cũng không thể bán cho họ à?"Ngô đầu bếp đáp ngay: "Nếu tiểu ca có thể trồng ra nhiều như vậy, không cần phải bán cho nơi khác, cứ đưa đến chỗ chúng ta, bao nhiêu chúng ta cũng thu."Ông rất rõ ràng, sinh ý của quán có thể phát đạt không phải vì tay nghề của mình xuất chúng, mà là nhờ nguyên liệu nấu ăn tốt. Nếu 7361 cung cấp rau cho nhiều nơi, ai ai cũng có thể mua được, vậy món ăn của quán ông sẽ không còn độc nhất nữaLà đầu bếp của Bách Duyệt Hiên, Ngô đầu bếp đương nhiên có tư tâm riêng. Ông mong rằng những kẻ có tiền trong huyện chỉ có thể đến quán ông để thưởng thức món ngon, như vậy danh tiếng của Bách Duyệt Hiên sẽ ngày càng vang xa.Nhưng Hòe Hoa nhướng mày, thản nhiên nói: "Nhưng chuyện này đâu mang lại lợi ích gì cho Tiểu Mãn nhà cháu?"Nàng buông tay, cười nhạt: "Hiện tại rau của Tiểu Mãn có thể nói là ai ai cũng muốn giành mua. Ngay vừa rồi chúng cháu mới từ Lâm phủ ra, đại hộ nhà giàu trong huyện như Lâm viên ngoại cũng đích thân sai xe ngựa đến lấy đồ ăn. Giá cả thì khỏi cần bàn, chưa bao giờ thấp cả. Còn Tiểu Mãn, mỗi lần đến huyện thành chẳng qua cũng chỉ để đưa hàng cho Bách Duyệt Hiên các ngài, sau đó lại phải tự mình trở về. Với khoảng thời gian đó, cậu ấy có thể làm bao nhiêu chuyện khác tốt hơn, đúng không?"Ngô đầu bếp: "......"Hòe Hoa lại tiếp: "Đương nhiên cháu không phải muốn tính toán với đại thúc chuyện này. Nhưng không thể vì đại thúc muốn làm ăn phát đạt, muốn có nguồn hàng độc quyền, liền cấm Tiểu Mãn bán rau cho những nơi khác. Ai mà ghét bạc nhiều bao giờ, có đúng không?"Ngô đầu bếp: "......"Mồ hôi lạnh túa ra, ông lắp bắp: "Vậy... vậy... về sau bọn ta tự đến lấy đồ ăn, có được không?"Từ đầu đến giờ vẫn im lặng lắng nghe, 7361 cuối cùng cũng mở miệng: "Nếu ông muốn vậy thì có thể."Cậu không quá để tâm chuyện này. Dù sao lên huyện thành cũng là một cách rèn luyện thân thể.Có điều, đúng như lời Hòe Hoa nói, mỗi lần đi đi về về thực sự rất tốn thời gian. Xe ngựa thì mất nửa canh giờ, còn cậu đi bộ thì phải mất đến một canh giờ rưỡi. Với khoảng thời gian đó, 7361 thà ở lại làm ruộng hoặc đến chỗ Bùi Nhuận còn hơn.Ngô đầu bếp nuốt nước bọt, dè dặt hỏi: "Vậy... chuyện khế ước..." Giọng điệu ông đã thấp hơn hẳn trước đó, "Chúng ta có thể thương lượng lại. Ta cũng không phải muốn tiểu ca không được bán cho người khác, như Lâm phủ chẳng hạn, nếu tiểu ca muốn đưa thì cứ đưa. Chỉ là... các quán ăn trong huyện, có thể chỉ cung cấp cho Bách Duyệt Hiên được không? Đương nhiên, giá cả đều có thể bàn bạc."7361 và Hòe Hoa liếc mắt nhìn nhau, Hòe Hoa liền ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Nếu không thì đại thúc cứ chờ chúng ta về bàn bạc lại, lần sau đến sẽ cho ngài câu trả lời?"Ngô đầu bếp có thể không đồng ý sao? Đương nhiên là không.Không chỉ đồng ý, ông còn tự mình tiễn hai người ra tận cửa, lại còn hào phóng gói cho họ không ít đồ ăn chiên giòn mang về.Ra khỏi Bách Duyệt Hiên, Hòe Hoa kéo tay 7361, vừa đi vừa dạy bảo: "Lần sau ngươi đừng có ai nói gì cũng nghe nấy nữa. Hiện tại là ông ta đang cầu ngươi đó.""Nhưng ta thấy ngươi lợi hại hơn nhiều." 7361 nghiêm túc đáp.Hòe Hoa bị khen mà hơi ngượng, nàng phất tay: "Ta có gì lợi hại đâu, chẳng qua là sợ ngươi cứ ai nói gì cũng nghe thì bị hố thôi. Hơn nữa nương ta nói, những người làm buôn bán trong huyện ai cũng khôn khéo cả. Còn chuyện khế ước kia, ta thấy tốt nhất đừng ký bừa. Nếu thật sự muốn ký thì cũng phải hỏi người có kinh nghiệm trước. Ta không hiểu mấy chuyện đó đâu.""Kia ta hỏi ai bây giờ?"Hòe Hoa nghĩ nghĩ, rồi bỗng nhiên mắt sáng lên: "Tú tài chứ ai! Ngươi không phải quen biết ngài ấy sao? Ngài ấy là người đọc sách, mấy chuyện này chắc chắn hiểu rõ."Nghe vậy, 7361 gật đầu đồng ý: "Vậy ta sẽ tìm cơ hội hỏi y."Hai người lại dạo quanh huyện thành một lát, thấy trời sắp tối mới quay về nhà.Đến cửa thôn, lúc chia tay, 7361 lấy ra một ít điểm tâm và đồ chiên giòn hôm nay nhận được, chia cho Hòe Hoa.Hòe Hoa nào chịu nhận, nàng xua tay liên tục: "Ngươi mau giữ lại mà ăn đi! Thứ này quý lắm đó. Hôm nay ta theo ngươi lên huyện lẽo đẽo nói chuyện đã thấy ngượng rồi.""Ta ăn không hết, trời nóng quá, để lâu cũng hỏng." 7361 dứt khoát nhét mấy gói điểm tâm vào tay Hòe Hoa, "Ngươi ăn đi, hôm nay ngươi giúp ta, trước đây cũng giúp ta... Chúng ta là bạn tốt."Lời nói nghiêm túc của 7361 khiến lòng Hòe Hoa mềm nhũn. Nàng không từ chối nữa, nhận lấy rồi gật đầu thật mạnh: "Ừm, chúng ta là bạn tốt nhất!"Sau khi chia tay với Hòe Hoa, 7361 lập tức đi đến nhà Bùi Nhuận.Những món điểm tâm và đồ chiên này cậu đều đã nếm qua, ăn rất ngon, đương nhiên phải mang đến cho Bùi Nhuận cùng thưởng thức.Vừa bước đến cổng rào tre, còn chưa vào nhà, 7361 đã hít hít mũi một cái.Trong không khí thoang thoảng một mùi thơm quyến rũ, khiến nước miếng cậu bất giác trào ra.Bùi Nhuận lại đang nấu món ngon gì vậy?7361 không chờ nổi mà chạy thẳng vào sân, lao về phía bếp.Vừa đẩy cửa ra, cậu đã thấy Bùi Nhuận đang ngồi bên cạnh bếp lò, tay áo xắn cao, một tay cầm nắp nồi, tay còn lại cầm muỗng gỗ khuấy đều nồi canh.Hơi nước trắng đục bốc lên, mang theo hương thơm càng thêm đậm đà.7361 còn chưa kịp đặt sọt tre xuống đã chạy đến gần, rướn cổ muốn nhìn vào nồi.Bùi Nhuận phản ứng nhanh, lập tức giơ tay chặn lại: "Cẩn thận, hơi nóng bốc lên có thể làm bỏng đấy.""Bùi Nhuận, thơm quá! Ngươi đang nấu món gì vậy?"Bùi Nhuận đặt nắp nồi xuống, mỉm cười ôn hòa: "Canh xương sườn, ta bỏ thêm cả bí đao mà lần trước ngươi mang đến nữa.""Xương sườn?" 7361 chưa từng ăn qua."Đúng vậy, còn bỏ thêm chút sơn tra vào nữa.""Oa!" 7361 không kìm được tán thưởng, "Bùi Nhuận, ngươi thật lợi hại.""Đi rửa tay đi, lập tức có thể ăn.""Được."Đợi đến khi 7361 rửa tay sạch sẽ trở lại, trên bàn đã dọn xong. Ngoài bát canh sườn, còn có thêm một phần bí đỏ chưng.7361 đem quà vặt của Bách Duyệt Hiên cùng điểm tâm Lâm gia tặng cũng bày lên bàn, thoáng chốc, chiếc bàn gỗ nhỏ liền bị lấp đầy."Ăn ngon, bọn họ đưa.""Lâm phủ?""Còn có Ngô đầu bếp."Hai người như một đôi phu phu bình thường, trò chuyện đôi câu. Bùi Nhuận thuận tay múc một bát canh, đặt trước mặt 7361, dặn dò: "Rất bổ, phải ăn chừng mực."7361 đã không chờ nổi, cậu nhìn chằm chằm bát canh nóng hổi đang bốc hơi nghi ngút, không chớp mắt: "Bùi Nhuận, phải đợi bao lâu?"Bùi Nhuận bật cười: "Chi bằng ngươi kể trước chuyện hôm nay ở Lâm phủ đi? Đợi ngươi nói xong, hẳn là có thể ăn rồi."Nghe vậy, 7361 lập tức nhớ tới cà chua mà cậu lấy được ở Lâm phủ, vui vẻ nói: "Hôm nay ta lấy được cà chua! Bùi Nhuận, ngươi có biết cà chua không? Trước đây ta từng trồng rồi, loại này đỏ đỏ, hẳn là... À không, nhất định ăn rất ngon!""Cà chua? Ngươi nói tới phiên thị?""Ừ, đúng rồi." Nói đến đây, 7361 liếc nhìn sắc trời bên ngoài, "Phải rồi, Lâm quản gia chẳng phải nói hôm nay sẽ mang đến cho ta sao? Ông ta vẫn chưa tới à?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store