[Phù Duy Truyện] Ta muốn ở bên chàng vĩnh sinh vĩnh thế
Chương 5: Hồi sinh
Xa cách đã hơn một năm, Hầu gia phủ tựa hồ cũng không thay đổi nhiều ít, Phù Sinh cùng Tiểu Duy nháy mắt xuất hiện ở phòng ngủ của Tiếu Dương, một trận ngưng trọng, ngoài nghe tiếng Tiếu Dương nức nở kêu gọi cùng tiếng mọi người an ủi còn có tiếng Lý Tĩnh khóc.
Tiểu Duy thấy mọi người vây quanh ở bên giường, đi lên phía trước, khẽ gọi một tiếng: "Thải Tước." Mọi người kinh hãi, nhất nhất quay đầu, mọi người tâm tư bất đồng.
Thải Tước vội vàng chạy tiến lên: "Tỷ tỷ."
Tiểu Duy gặp Thải Tước đích ánh mắt có chút đỏ hoe, quan tâm nói: "Làm sao vậy, Thải Tước?"
Tiếu Dương như là bắt được một cây cứu mạng, lảo đảo chạy hướng Phù Sinh quỳ gối trước mặt, nhanh bám lấy huyền bào của Phù Sinh cầu khóc : "Thần tôn, thần tôn, cầu ngài cứu lấy A Mạc, cứu lấy A Mạc."
Phù Sinh không để ý tới Tiếu Dương, chính là nhìn về phía trên giường, A Mạc không còn sinh khí, lãnh đạm một câu: "Hồn phách đã về cửu tuyền, không thể cứu."
Cho dù là trong thời khắc bi thương này, Vương Anh gặp lại Tiểu Duy, lại mang cảm xúc khác, thật sâu nhìn Tiểu Duy. Chính là lúc này, Lý Tĩnh nhìn thấy Tiểu Duy, lại nhìn hướng Vương Anh, nắm chặt cổ tay áo.
"Có thể, có thể! Ngài là thần tôn, tất nhiên có thể cứu A Mạc, Thải Tước cũng nói, ngài có biện pháp. Van cầu ngài. . ." Nói xong, Tiếu Dương than thở khóc lóc, tự cố khấu đầu.
Phù Sinh nhìn về phía Thải Tước, Thải Tước có nhất thời hoảng hốt, nàng biết nàng lại khiến Phù Sinh thêm phiền toái , nhưng nhìn thấy Tiếu Dương bộ dạng này, nàng thật sự không đành lòng cự tuyệt, "Đại nhân, ngài ngẫm xem có biện pháp gì không." Thải Tước tuy rằng trước kia không thích A Mạc, nhưng đó là bởi vì Tiểu Duy, hiện tại Tiểu Duy tốt đẹp ở cùng Phù Sinh, nên cũng không còn gì để chán ghét.
Tiểu Duy nhìn nhìn A Mạc, hỏi: "A Mạc sao lại thành như vậy?"
Lý Tĩnh bước lên trước, nức nở nói: "Không biết là ai hạ độc thủ, một chưởng đánh vào đỉnh đầu A Mạc, chúng ta xem qua, A Mạc đều không có trả đòn, nhất định là cao thủ." Nói xong, Lý Tĩnh nước mắt chảy xuống.
"Thần tôn, ta van cầu ngài. . ." Tiếu Dương tiếp tục khấu đầu, cái trán va chạm đã bắt đầu sưng đỏ.
"Biểu huynh. . ." Lý Tĩnh tiến lên đỡ lấy Tiếu Dương, ngăn lại hắn tái tiếp tục đập đầu xuống.
"Đúng vậy! Đại nhân, ngài pháp lực vô biên, A Mạc chỉ là phàm nhân, ngài nhất định có thể cứu." Bàng Lang ở một bên cầu tình.
Phù Sinh thủy chung đạm mạc không nói, Tiểu Duy nhìn thấy Tiếu Dương, nam tử này khi nàng còn ở nhân gian, cùng từng quan tâm che chở nàng. Tiểu Duy nhìn về phía Phù Sinh, nhẹ giọng nói: "Phù Sinh. . ."
Phù Sinh nhìn về phía Tiểu Duy, nhỏ giọng thở dài, nhìn về phía Tiếu Dương vẫn quỳ trên mặt đất: "Ngươi trước đứng lên đi, bản tôn đi địa phủ đi một chuyến, xem có thể thu lại hồn phách A Mạc không."
Mọi người mừng rỡ, Tiếu Dương vừa muốn đứng dậy lại quỳ xuống dập đầu mấy cáu mới để Lý Tĩnh giúp đỡ đứng dậy.
"Tĩnh Nhi thay A Mạc và biểu huynh cám ơn đại nhân." Nói xong lại nhìn về phía Tiểu Duy, mỉm cười: "Cám ơn cô, Tiểu Duy." Tiểu Duy mỉm cười lắc đầu.
Mọi người nhìn thấy Phù Sinh biến mất, Tiểu Duy xoay người, đụng phải tầm mắt Vương Anh, cảm thấy sửng sốt, chậm rãi, thản nhiên mỉm cười. Vương Anh tựa như thế gian hết thảy đều yên lặng , hắn vẫn đều biết, chính mình chưa bao giờ quên quá Tiểu Duy. Như lúc tái kiến, hắn không ngờ, trong lòng lại nổi sóng như thế. Bàng Lang nói rất đúng, Tiểu Duy càng phát ra kiều mỵ , chính là ánh mắt của nàng cũng không giống trước. Trước kia, ánh mắt Tiểu Duy tuy rằng ôn nhu, lại thỉnh thoảng lộ ra thật cẩn thận, hiện tại Tiểu Duy, vừa điềm đạm lại vừa khiến người khác không rời được ánh sáng rực rỡ hiện lên trong mắt.
Lý Tĩnh xoay người nhìn về phía Vương Anh, chỉ thấy Vương Anh nhìn Tiểu Duy không chuyển, trong ánh mắt là tình thâm chưa từng đối chính mình biểu lộ, lại nhìn hướng Tiểu Duy, Tiểu Duy cũng tiếu ý dạt dào nhìn Vương Anh, nhất thời lòng như rơi vào vực sâu, thần sắc cô đơn.
Vương Anh chậm rãi đến gần Tiểu Duy, Thải Tước ở bên nhìn thấy cũng không nói nhiều, thối lui một bước.
Vương Anh cứ như vậy yên lặng nhìn thấy Tiểu Duy, như là muốn đem một năm thời gian bù lại. "Tiểu Duy. . ." Rốt cục, hắn vẫn là khẽ gọi, như nói mê trong mộng, mê mang mà không thật.
Tiểu Duy mỉm cười: "Vương đại ca."
Chính là một tiếng xưng hô, Vương Anh không biết vì sao thấy mình muốn nhảy dựng lên, ôn nhu cười, nhất thời không biết nói sao, thật lâu mới hỏi: "Muội có khỏe không?"
Tiểu Duy nhìn thấy Vương Anh, gật gật đầu: "Có, ta tốt lắm." Rất nhẹ nhàng, thực bình tĩnh. Tiểu Duy vốn tưởng như không còn gặp lại Vương Anh nữa, tự thân rất vui vẻ, nhưng không có rung động gì .
Vương Anh như còn muốn nói gì, Tiểu Duy lại nhìn về phía Lý Tĩnh bên cạnh: "Tĩnh Nhi." Vương Anh nhất thời mất mác, nhưng rất nhanh liền thay đổi tâm tình.
Lý Tĩnh đi lên trước, cầm tay Tiểu Duy: "Tiểu Duy, đã lâu không gặp ."
Tiểu Duy liếc mắt cười, nhìn Vương Anh lại nhìn đến Lý Tĩnh: "Các ngươi thì sao? Có tốt không?"
Lý Tĩnh nhìn Vương Anh, miễn cưỡng cười nói: "Chúng ta đều tốt lắm."
------*--------
Phù Sinh không để ý tới địa phủ khóc than quỷ mị, lập tức bay vào đại điện, diêm vương kinh hãi, cuống quít cúi người nghênh đón chắp tay thi lễ: "Không biết thần tôn giá lâm, hạ quan thật thất kính."
Chúng phán quan tùy theo cúi người thi lễ, Phù Sinh cũng không để ý tới, nói thẳng: "Bản tôn tiến đến, chính là hướng Diêm Vương gia thảo một cái nhân tình."
Giả thích mục đích đến, diêm vương vội lệnh quỷ sai mang đến A Mạc hồn phách. Diêm vương tiễn Phù Sinh đi, phán quan khó hiểu hỏi: "Nghe đồn Phù Sinh thần tôn từ trước đến nay lãnh ngạo vô tình, sao lại lo chuyện nhân gian này?"
Diêm vương vuốt chòm râu, thản nhiên nói: "Người ta là đại thần, tâm tư sao chúng ta hiểu được."
-------------
Tiểu Duy vốn định đi làm mọi người một phao trà, lúc đến hoa viên thấy được một cỗ yêu khí, Tiểu Duy nháy mắt cảnh giác, điều tra bốn phía. Đột nhiên một cỗ sương đen thẳng hướng Tiểu Duy đánh úp lại, Tiểu Duy lập tức tụ tập linh lực ra tay ngăn cản, cũng không nghĩ muốn này đoàn sương đen lại lợi hại như thế, chỉ chốc lát liền đánh lui đòn ngăn cản của Tiểu Duy. Tiểu Duy lui lại mấy bước, Vương Anh theo sau mà đến vội vàng đỡ lấy Tiểu Duy, "Tiểu Duy, muội thế nào?" Tiểu Duy nhíu mày lắc đầu, Vương Anh nhìn về phía lớp sương đen lập tức ra tay giúp.
Bàng Lang đã không còn là trừ yêu sư gà mờ, cũng có thể nhận thấy được yêu khí, cùng Thải Tước Lý Tĩnh theo sau đuổi theo, chính là không biết sương đen này là cái thứ gì, pháp lực lại cao như thế, mấy người hợp lực cũng không phải đối thủ của hắn, Tiểu Duy nhìn thấy Vương Anh cùng Bàng Lang Lý Tĩnh ngã sang một bên, Thải Tước cũng bị thương, Tiểu Duy nhất thời không biết như thế nào cho phải.
Lúc này màn sương đen phát ra tiếng cười thô bỉ, dần dần tán đi. Tiểu Duy mặt nhăn mày nhó, ra là một con con rết tinh. Hắn nhiều tay nhiều chân, tóc đỏ như lửa bành trướng , mặt bộ dữ tợn, cười lớn nhìn thấy Tiểu Duy: "Tiểu Duy, ngươi là của ta!"
Vương Anh kinh hãi, con rết tinh đã xuất thủ hướng Tiểu Duy phát ra một đoàn hắc khí, Tiểu Duy nhất thời cũng bị hắc khí hít vào đi, Thải Tước đám người vội vàng bay lên trước, con rết tinh lợi dụng nhiều tay nhiều chân lập khiên chế trụ. Ở bên dưới màn khí đen, linh lực Tiểu Duy lại không phát huy, chỉ thấy Tiểu Duy sắp bị kéo đến trước con rết tinh thì một đạo hồng quang bắn lại, nháy mắt chặn được hắc khí.
Tiểu Duy thối lui."Ngươi không sao chứ?" Có người ở phía sau tiếp được Tiểu Duy, Tiểu Duy quay đầu lại kinh ngạc, là Nhiêu Cơ!
"Hồ ly tinh chết tiệt! Dám phá hư chuyện tốt của ta!" Con rết tinh giận không thể át! Lập tức toàn lực tiến công Nhiêu Cơ, Nhiêu Cơ cũng không lùi bước, đẩy Tiểu Duy ra, xuất ra anh hoa thuật, nháy mắt hoa đào nhảy múa đầy trời, bao vây hắc khí của con rết tinh. Đang lúc mọi người cho rằng đã ngăn cản được thì bất chợt, con rết tinh phát lực vào ngay ở giữa ngực Nhiêu Cơ.
Tiểu Duy kinh hãi: "Nhiêu Cơ!"
Con rết tinh hừ lạnh: "Đáng tiếc, anh hoa thuật của người còn không có tu luyện xong!" Nói xong lại hướng Tiểu Duy sử lực, Tiểu Duy lại bị hít vào đi.
"Tiểu Duy! Tiểu Duy!" Đáng tiếc Vương Anh đang bị kiềm chế, hắn chỉ cảm thấy ngực giống phải nổ tung !
"Tỷ tỷ!" Thải Tước cũng khóc hô.
Phù Sinh mang theo A Mạc đích hồn phách đi đến nửa đường, chợt một trận hoảng hốt, vội vàng thấp giọng: "Tiểu Duy."
Phù Sinh dự cảm Tiểu Duy có nguy hiểm, vội vàng mang theo A Mạc trở lại Hầu gia phủ, chỉ thấy Vương Anh Thải Tước đám người đều bị chế trụ, chỉ mỗi Tiểu Duy bị một con rết tinh lắm tay chân trói buộc , Vương Anh vội vàng hô: "Tiểu Duy!"
"Tỷ tỷ!"
Con rết tinh cười to không ngừng, nhìn Tiểu Duy bị chính mình tạp trụ mà thèm nhỏ dãi: "Chỉ cần ta hút linh lực của ngươi, nháy mắt ta có thể gia tăng ngàn năm tu vi còn có tiên khí!"
Phù Sinh nghe liền tức giận, quầng sáng thủy lam nháy mắt chém qua, con rết tinh không ngờ một chiêu này, cả người bị đánh lui, từng người bị kiềm chế, đều rơi xuống đất. Phù Sinh phi thân tiến lên ôm lấy Tiểu Duy đang rơi xuống đất, vẻ mặt lo lắng: "Tiểu Duy."
Tiểu Duy đưa mắt nhìn Phù Sinh, mới yên tâm, thuận thế dựa vào lòng ngực Phù Sinh. Vương Anh giãy dụa đứng dậy, gặp Tiểu Duy cùng Phù Sinh, nhất thời ảm đạm thất sắc.
Con rết tinh bối rối thấy người đến là Phù Sinh, hơn nữa bị một kích này của Phù Sinh tan mất vài ngàn năm tu vi, chỉ phải bỏ chạy.
Phù Sinh thấy con rết tinh đào tẩu, cũng không quản, chỉ lo cho Tiểu Duy ở trong lòng."Ai bảo không chịu tu luyện cho tốt, hiện giờ ngay cả cái con rết tinh cũng đánh không lại." Phù Sinh nhỏ giọng trách cứ.
Tiểu Duy không để ý, nhìn Phù Sinh, nhẹ giọng nói: "Ta biết, huynh sẽ đến cứu ta." Giọng điệu hiển lộ vẻ ỷ lại làm nũng, Phù Sinh bất đắc dĩ, nhìn kĩ Tiểu Duy, vừa may không bị thương nặng, không thì ngay cả trách cứ một chút cũng biến thành đau lòng.
Vương Anh nhìn bọn họ, nghe lời nói của Tiểu Duy, nhìn nét mặt của Tiểu Duy, chỉ cảm thấy ngực như bị cái gì đè vào, hô không ra tán không đi, chỉ cảm thấy hít thở không thông . Lý Tĩnh lặng yên không một tiếng động đi đến cạnh Vương Anh, nhìn thấy Vương Anh thần sắc thống khổ, nàng muốn an ủi, lại không biết nên như thế nào an ủi. Bàng Lang cùng Thải Tước thì đang quan tâm lẫn nhau .
Tiểu Duy lúc này mới nhớ tới Nhiêu Cơ, vội vàng hướng vừa đi đi, Nhiêu Cơ đã ngất trước đó, Tiểu Duy ôm lấy nửa người trên của nàng, có chút lo lắng: "Nhiêu Cơ." Tiểu Duy nhẹ giọng hô.
Phù Sinh nhìn thấy Nhiêu Cơ, âm thầm nhíu mày, đã thấy Tiểu Duy phát linh lực cứu nàng, không một tiếng động đi đến cạnh Tiểu Duy, nâng Tiểu Duy dậy, thản nhiên nói: "Nhiêu Cơ tu vi so với nàng cao, chút thương ấy không lấy mạng của cô ta đâu, cô ta tự biết chữa trị, nàng không cần lãng phí linh lực."
Tiểu Duy vẫn có điểm lo lắng: "Nhưng mà. . ."
Phù Sinh cắt lời nàng: "Nàng cũng bị thương, cố lo chính mình là tốt rồi." Ngữ khí mặc dù lạnh nhạt, không cho cự tuyệt, Tiểu Duy biết hắn lo lắng cho mình, cũng không chấp nhất, cho người đưa Nhiêu Cơ trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store