ZingTruyen.Store

[Phù Duy Truyện] Ta muốn ở bên chàng vĩnh sinh vĩnh thế

Chương 10: Cẩm Sắt

hanbangnguc

Trong lúc mơ màng, Tiểu Duy bỗng nhiên phát hiện quanh thân khác thường, cảnh giác mở mắt ra, đã thấy Nhiêu Cơ quyến rũ ngồi ở bên giường ngón trỏ vòng quanh tóc đen, mỉm cười mà nhìn Tiểu Duy.

"Ngươi tỉnh rồi." Nhiêu Cơ vô cùng phong tình ngửa hướng phía sau mép giường.

"Nhiêu Cơ? Ngươi không phải đi rồi sao." Tiểu Duy khó hiểu, đã muộn thế này, nàng ta sao lại quay lại.

"Ta tới tìm ngươi." Nhiêu Cơ ý cười càng nồng đậm.

"Vì cớ gì?"

Nhiêu Cơ ngồi dời lên trước, ngón trỏ xẹt qua hai bên má trắng nõn của Tiểu Duy: "Vì muốn nói cho ngươi một sự việc."

Tiểu Duy nhìn thấy chung quanh cây cối rậm rạp, yên tĩnh không người, cảm thấy không khỏi có chút cảnh giác, nàng cảm thấy được Nhiêu Cơ có chút không giống bình thường.

"Ngươi sợ sao?" Nhiêu Cơ đi hướng nàng, lay động dáng người.

"Ngươi muốn nói gì với ta?"

Nhiêu Cơ cúi đầu khẽ cười một tiếng: "Ngươi yên tâm, nói thế nào, ta cũng đã tu hành vạn năm, ta sẽ không thừa cơ nguy hại."

Tiểu Duy kinh ngạc: "Ngươi đã trên vạn tuổi ?"

"Như thế nào, rất kỳ quái có phải không? Ta đã vạn tuổi , nhưng vì sao trên vạn năm tu vi linh lực lại giống như chỉ có mấy ngàn năm."

Cái này, Tiểu Duy càng thêm không rõ Nhiêu Cơ đem mình mang đi đến tột cùng là muốn nói gì .

"Ngươi biết Cẩm Sắt chứ?" Nhiêu Cơ đột nhiên hỏi ra như vậy một câu.

Tiểu Duy lắc đầu.

Nhiêu Cơ tự cố nở nụ cười: "Đúng rồi, ngươi từ nhỏ ở nhân gian, sao có thể biết Cẩm Sắt, chính là, Phù Sinh không nhắc tới với ngươi sao?"

Phù Sinh? Tiểu Duy mặt khẽ nhăn nhăn đôi mi thanh tú, vẫn lắc đầu.

Nhiêu Cơ cúi đầu cười vài tiếng: "Cẩm Sắt, nàng là tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ ruột của ta. Năm vạn năm trước, lúc nàng chết, ta mới chỉ có mấy trăm tuổi, còn chưa tu thành hình người."

"Cẩm Sắt, nàng ta cùng ta có quan hệ sao?"

Nhiêu Cơ bỗng nhiên cười có chút lớn tiếng: "Sao không quan hệ, ngươi chính là đã đoạt đi nam nhân nàng yêu thích."

Nhiêu Cơ lời ra kinh người, Tiểu Duy tức thì phản ứng: "Ngươi là nói, Cẩm Sắt thích Phù Sinh?"

Nhiêu Cơ vẫn như trước cười, nhưng nàng trong mắt ngoài chứa nửa điểm tiếu ý, còn là hận ý, là ghen tỵ: "Là, thích, thực rất thích! Năm vạn năm trước, Phù Sinh mới chỉ có một vạn hơn tuổi, là đệ tử yêu thích nhất dưới tay Nữ Oa nương nương. Tỷ tỷ khi đó đã kinh qua sáu vạn tuổi , tu vi linh lực vượt xa Phù Sinh, lại là mỹ nhân đệ nhất tam giới tiên yêu ma. Tuy rằng tỷ tỷ là hồ, nhưng lại là tiên , ngay cả lúc đó thượng cổ chi thần đều ái mộ tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ hoàn toàn không để trong lòng, chỉ độc yêu một mình Phù Sinh, mà Phù Sinh, lại tự tay giết chết tỷ tỷ!"

Tiểu Duy kinh hãi, lui về phía sau, nàng không tin, cho dù Phù Sinh từng lạnh lùng vô tình như thế nào, hắn cũng sẽ không tùy tiện sát sinh!

Nhìn thấy Tiểu Duy ánh mắt không tin, Nhiêu Cơ nở nụ cười: "Ngươi có biết, thời điểm Phù Sinh giết chết tỷ tỷ của ta là lúc nào không?" Cũng không đợi Tiểu Duy trả lời, Nhiêu Cơ tự nói, "Là lúc hắn mới vừa chưởng quản hàn băng địa ngục, yêu tinh đầu tiên bị giết, chính là tỷ tỷ của ta." Nhiêu Cơ không có chút vẻ thống khổ thương tâm, chỉ giống như đang tự thuật.

"Yêu tinh? Tỷ tỷ ngươi không phải tiên sao?"

Lúc này, Nhiêu Cơ giả ý vỗ nhẹ trán: "À, ta quên nói cho ngươi, tỷ tỷ của ta khi yêu Phù Sinh không chỉ có buông đi cơ hội tu thành thần, còn sa đọa thành yêu, mà Phù Sinh lại lợi dụng cái danh yêu này làm cho tỷ tỷ của ta hồn phi phách tán."

Tiểu Duy mặt nhăn lại, không biết Nhiêu Cơ vì sao muốn nói cho nàng chuyện này.

"Như thế nào, có phải sợ rồi không ? Có phải cảm thấy được Phù Sinh thật là đáng sợ? Ngươi biết không, tỷ tỷ của ta đến chết đều muốn Phù Sinh, nàng trước khi chết câu nói cuối cùng câu nói là, vì sao lại không thích ta?"

Tiểu Duy một trận run rẩy trong lòng, nàng tựa hồ cảm giác được Cẩm Sắt năm đó bi ai cùng thê lương.

"Vì cái gì muốn nói cho ta biết?"

Nhiêu Cơ nhìn nàng, chỉ hướng tim Tiểu Duy: "Bởi vì, ta muốn nói cho ngươi, Phù Sinh cho dù đối với ngươi động tình , hắn chung quy vẫn là kẻ lạnh lùng vô tình! Chính là ngươi xem hắn quá hoàn mỹ! Mà ta thì... ta phải hoàn thành tâm nguyện của tỷ tỷ..." nói xong, lại cười một tràng – đặc biệt quyến rũ, "Tỷ tỷ tâm nguyện chưa thành, ta muốn thay nàng làm."

Tiểu Duy bừng tỉnh: "Ngươi cũng thích Phù Sinh?"

Nhiêu Cơ khẽ hấp một hơi: "Không, ta chỉ là thay tỷ tỷ hoàn thành tâm nguyện mà thôi."

Lúc này, Tiểu Duy tựa hồ nghĩ đến cái gì: "Ngươi nói, lúc tỷ tỷ ngươi chết, ngươi mới mấy trăm tuổi, ngươi sao lạ biết chuyện này?"

"Là tỷ phu ta nói cho ta biết."

Tiểu Duy lại kinh ngạc, nếu nói Cẩm Sắt một lòng yêu Phù Sinh, Nhiêu Cơ lấy đâu ra tỷ phu?"Tỷ phu ngươi là ai?"

Nhiêu Cơ bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị: "Ngươi rất nhanh sẽ nhìn thấy hắn thôi..." vừa dứt lời, Tiểu Duy liền mất đi tri giác.

Thải Tước sáng sớm tìm Tiểu Duy, cũng không gặp người, đương kỳ quái Tiểu Duy đi đâu , xoay người chỉ thấy Phù Sinh vào đến, Thải Tước chạy tới: "Đại nhân, tỷ tỷ không ở đây, ngài không ở cùng tỷ ấy sao?"

Phù Sinh khẽ nhíu mày, đảo mắt nhìn đến trên mặt đất có một mảnh cây anh đào, chân mày nhăn càng chặt, càng thấy bất an. Thải Tước nhìn theo ánh mắt Phù Sinh xem qua, tò mò nhặt lên nhánh cây anh đào: "Kỳ quái, anh đào ở đâu ra?" Xoay người liền muốn hỏi Phù Sinh, lại phát hiện, Phù Sinh sớm đã không ở đấy.

Phù Sinh ở hoa hải truy được Nhiêu Cơ, chỉ thấy Nhiêu Cơ đứng ở trong hoa hải, thấy được Phù Sinh tiêu sái đến gần, Nhiêu Cơ xoay người ngoái đầu nhìn lại. Tại đây một dạng khuynh thành tuyệt sắc nháy mắt làm cho cả hoa hải thành cảnh nền, Nhiêu Cơ chạy đến hướng Phù Sinh, giơ lên nụ cười cực kỳ mị hoặc, môi đỏ khẽ khẽ mở: "Đại nhân, ngươi đã đến rồi."

"Tiểu Duy đâu?" Phù Sinh lạnh lùng quắc mắt nàng một cái, trước đó, hắn đã truy tìm tung tích Tiểu Duy, kỳ quái là, lại truy tung không đến được.

"Tiểu Duy, Tiểu Duy, đại nhân trong lòng chẳng lẽ vĩnh viễn chỉ có Tiểu Duy sao?" Nhiêu Cơ ra vẻ ủy khuất liếc mắt một cái.

Phù Sinh vốn đang lo lắng Tiểu Duy, hiện lại gặp Nhiêu Cơ có ý định trêu đùa, liền nổi giận, nửa con ngươi nheo lại, chậm rãi chấp lấy ngọc tiêu. Nhiêu Cơ cười khẽ nắm tay cầm tiêu của Phù Sinh: "Đại nhân đừng nóng vội, nếu làm bị thương Nhiêu Cơ, đại nhân có thể vĩnh viễn không gặp được Tiểu Duy ."

Phù Sinh nhất thời trong lòng chấn động, chậm rãi buông ngọc tiêu. Nhiêu Cơ trong lòng hiện lên một cơn mất mác, rất nhanh lại giương lên khuôn mặt tươi cười: "Đại nhân quả nhiên đối với Tiểu Duy say đắm một lòng, chỉ có điều Nhiêu Cơ không rõ, Tiểu Duy tuy mỹ mạo, nhưng lại sánh không kịp Cẩm Sắt năm đó, đại nhân vì lẽ gì chỉ duy độc đối với Tiểu Duy nhìn bằng con mắt khác?"

Phù Sinh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc rất nhỏ, bắt đầu nhìn kỹ Nhiêu Cơ, không nói. Nhiêu Cơ gặp ánh mắt Phù Sinh nhìn nàng, tiếng cười càng phát ra quyến rũ: "Đại nhân có phải đang đoán Nhiêu Cơ rốt cuộc là ai, cùng Cẩm Sắt có quan hệ gì?"

Phù Sinh lúc này mới cảm thấy được Nhiêu Cơ giống như đã từng quen biết, Nhiêu Cơ che miệng mà cười: "Xem ra đại nhân thật sự đã quên Cẩm Sắt ." Nói xong khẽ vuốt mặt mình, "Ngay cả bộ dáng Cẩm Sắt đều quên ."

Phù Sinh ngẩn ra, phải rồi, mấy vạn năm nay, Phù Sinh cơ hồ đã quên mất dáng vẻ Cẩm Sắt, hiện tại nhớ lại, Nhiêu Cơ mặc dù không sánh kịp Cẩm Sắt, nhưng cũng có vài phần rất giống.

Chợt nghe Nhiêu Cơ tiếp tục giọng tiếc nuối: "Uổng phí tỷ tỷ của ta năm đó đối với ngài khăng khăng một mực, ngài lại không nhớ rõ nàng !" Nhiêu Cơ bĩu môi giả ý giận liếc hắn một cái.

"Ngươi muốn thay tỷ tỷ ngươi báo thù?" Phù Sinh ánh mắt càng phát ra hơi lạnh thấu xương, chỉ cần nghĩ đến, hắn lại càng lo lắng Tiểu Duy, "Ngươi nếu muốn báo thù, cứ nhằm bản tôn mà đến, Tiểu Duy không liên quan."

"Nhưng ngài yêu nàng ta, không phải sao?" Nhiêu Cơ khẽ vuốt lên ngực Phù Sinh, lập tức bị Phù Sinh chế trụ cổ tay Nhiêu Cơ, Nhiêu Cơ nhất thời lộ vẻ đau đớn.

Phù Sinh như là muốn đem Nhiêu Cơ bóp nát, hung hăng trừng mắt nàng: "Ngươi nếu dám làm bị thương Tiểu Duy, bản tôn cho ngươi hồn xác cùng tan!"

Nhiêu Cơ kinh hãi, cố nén thống khổ lộ vẻ tươi cười: "Tựa như... năm đó ngươi đối xử với tỷ tỷ sao?"

Phù Sinh hung dữ bỏ Nhiêu Cơ ra, Nhiêu Cơ lảo đảo té ngã vào hoa hải."Tỷ tỷ ngươi năm đó là gieo gió gặt bảo, không trách được người khác!"

Nhiêu Cơ cười lạnh vài tiếng, bỗng nhiên thản nhiên nói: "Cẩm Sắt tuy là tỷ tỷ ruột ta, nhưng ta năm đó vẫn là một con tiểu hồ ly không rành thế sự, thật chưa nói tới cái gì mà thân tình. Muốn báo thù không phải là Nhiêu Cơ. Mà là Thi Huyết."

Phù Sinh chau mày, Thi Huyết? Trong lòng càng thêm lo lắng Tiểu Duy, đã có chút tâm thần bất định. Nhiêu Cơ nhìn ra, nở nụ cười: "Đại nhân cũng không cần khẩn trương, Thi Huyết mặc dù hận ngươi, nhưng hiện tại hắn còn không định xuống tay với Tiểu Duy đâu." Bỗng nhiên Nhiêu Cơ tới gần Phù Sinh, hướng dựa vào hắn, "Chỉ cần đại nhân ở lại bên Nhiêu Cơ nhiều một chút, Nhiêu Cơ sẽ mang ngươi đi gặp Thi Huyết." Nhiêu Cơ cười vô cùng ám muội.

"Ngươi dựa vào cái gì cho rằng bản tôn sẽ đáp ứng ngươi, ngươi không sợ bản tôn giết ngươi?" Phù Sinh ngữ khí mặc dù lãnh, nhưng không có đẩy Nhiêu Cơ ra.

Nhiêu Cơ cười khẽ ra tiếng: "Chỉcó Nhiêu Cơ biết Thi Huyết ở đâu, đại nhân cũng biết, năm đó đích Thi Huyết tuyrằng đê tiện không so kịp đại nhân, nhưng mấy vạn năm qua, Thi Huyết sớm khônggiống trước , sợ là không dưới đại nhân, Nếu không, đại nhân cũng sẽ không tínhkhông ra Thi Huyết ở đâu ." Nhiêu Cơ nói đích thực không sai, bây giờ nghĩlại, lần trước cứu Nhiêu Cơ hẳn là Thi Huyết .


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store