Phong 213 Khong Bao Gio Co Cua Ra
🩸 Chương 2 – Người Gác Ký TúcÁnh sáng đỏ từ khe cửa tràn ra, loang trên nền xi măng như máu chảy ngược.
Tuấn đứng im, tim đập mạnh trong lồng ngực, hít vào mà không chắc mình còn đang thở.
Phía sau cánh cửa phòng 213, bóng người kia vẫn đứng yên — bất động như tượng.
Ánh sáng khiến khuôn mặt nó mờ đi nửa phần, chỉ còn đôi môi hơi nhếch lên một nụ cười nhạt, không phải hiền, không phải ác — chỉ là lạnh.Tuấn cảm giác mình đã từng thấy người này ở đâu đó.
Một dáng đứng quen thuộc.
Một tư thế khi im lặng, một kiểu nghiêng đầu như thể đang lắng nghe điều gì không tồn tại.
Từng chi tiết nhỏ khiến Tuấn sởn da gà — không phải vì sợ, mà vì nhận ra.
Nhưng khi ánh sáng rọi rõ khuôn mặt, Tuấn lại không thể chắc đó là ai.Người trong phòng giống hệt cậu,
nhưng mắt thì khác.Đôi mắt ấy trống rỗng như giếng sâu, không phản chiếu ánh sáng,
song tận trong đó lại ẩn một tia gì đó – gian xảo, hiểu biết, và chế giễu."Mày là ai?" – Tuấn cất tiếng, giọng run nhẹ.Người kia không trả lời.
Hắn chỉ nghiêng đầu, giống hệt cách Tuấn vẫn làm khi cố nhớ một điều gì xa xưa.Một lúc lâu, hắn mới khẽ nhếch môi."Câu hỏi đó không đúng.""Sao...?""Phải là 'ta' là ai."Câu nói nhẹ, nhưng vọng khắp hành lang như tiếng kim loại chạm vào tường.
Tuấn lùi lại, bản năng hét lên bảo nên chạy, nhưng đôi chân dường như dính vào nền xi măng.
Không khí đặc quánh như nước, mỗi hơi thở đều nặng mùi sắt gỉ."Đây là đâu?" – Tuấn hỏi, cố giữ bình tĩnh.Người kia ngẩng lên, đôi mắt đen sâu nhìn thẳng.
"Ký túc xá. Nơi người ta ngủ.""Tôi không học ở đây.""Không ai nói mày học ở đây.""Vậy sao tôi ở đây?""Vì mày chưa bao giờ rời đi."Câu trả lời khiến Tuấn thấy đầu mình nhói lên, như có ai đó cào vào bên trong hộp sọ.
Ký ức mơ hồ dâng lên — hình ảnh chiếc giường, tiếng quạt, màn đêm, giọng ai đó gọi tên mình trong giấc mơ... rồi tối sầm."Tôi chỉ ngủ... một giấc...""Phải," – Người kia cắt lời, giọng mỉa mai. – "Một giấc kéo dài bảy năm."Tuấn ngẩng lên, môi run."Mày nói dối.""Có thể. Nhưng mày cũng không chắc mày đang thức."Người kia bước chậm ra khỏi phòng.
Tiếng chân hắn vang lên đều và khô, không vang dội, không vang lại.
Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp — mỗi bước hắn tiến, Tuấn cảm giác không gian xung quanh co rút lại, như hành lang bị hút vào chính giữa.Tuấn nuốt khan."Mày là gì?"Hắn dừng lại ngay trước mặt, chỉ cách một cánh tay.
"Tao là người gác ký túc.""Gác cái gì?""Giấc ngủ."Ánh đèn phía sau hắn chập chờn, rồi tắt.
Cả hành lang chìm trong bóng tối.
Chỉ còn hai đôi mắt — một trống rỗng, một run rẩy — đối diện nhau."Khi một người ngủ quá lâu," – giọng hắn vang lên chậm rãi, – "hắn sẽ quên mất mình từng thức.
Và khi đó, ai đó phải trông chừng hắn...
...để giấc mơ không nuốt mất thế giới thật."Tuấn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Bóng tối dần dày đặc, không khí đặc quánh,
và từ xa vang lên tiếng gõ cửa – ba tiếng – đều đặn – nhưng lần này, từ cả hai hướng hành lang."Ai đang gõ?""Không phải ai. Là những người khác.""Người khác?""Những người ngủ cùng mày."Giọng người gác lẫn vào tiếng gõ, kéo dài thành âm thanh méo mó.
Tuấn cảm giác mặt đất rung nhẹ, tường nứt, những cánh cửa dọc hành lang lắc nhẹ,
như hàng trăm người đang gõ cùng lúc từ bên trong."Mở cửa cho họ." – người gác nói."Không!""Nếu không mở, họ sẽ tìm mày."Tuấn lùi lại, tim đập dồn, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.
Trong giây lát, ánh đèn lóe lên, và hắn – người gác ký túc – đã biến mất.Chỉ còn cánh cửa phòng 213 mở hé, bên trong tối đen như mực.
Từ sâu trong đó, có một giọng nói khác – mệt mỏi, run rẩy,
và cũng là giọng của Tuấn:"Đừng tin hắn... Hắn chỉ là phần mày đã ngủ quá lâu."Rồi tất cả im bặt.
Chỉ còn tiếng đồng hồ không kim đâu đó trong đầu Tuấn vang lên một nhịp duy nhất — tách!Tuấn ngẩng lên,
và nhận ra mình lại đang nằm trên giường.Nhưng căn phòng... không còn là phòng trọ,
mà là phòng 213.Trên tường, viết bằng than đen:"Lần tới, khi mày tỉnh, hãy thử đếm xem có bao nhiêu cánh cửa."Hết chương 2.
(Mỗi lần thức dậy là một tầng khác của giấc mơ.)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store