Phia Ben Kia Cua Thien Duong
Tuyết vẫn rơi, những mảng tuyết trắng lạnh buốt cả tim.Anh ấy đây rồi, người ấy ở đây.Tôi lê từng bước chân, cố gắng lấy lại hơi thở. Có lẽ thời tiết như này không thích hợp cho việc thăm mộ. Tuyết bám trắng xoá, thật may quá những bông hoa nhỏ xung quanh ấy vẫn chưa bị cái lạnh của mùa đông làm tiêu tàn."Scout.."Nhẹ giọng gọi tên anh ấy như bao lần"Sao thế?"Nhưng lần này người không trả lời.Từng lớp tuyết từ từ được lấy xuống, tôi đưa tay lau bức ảnh của anh ấy."Lee Ye Chan14-03-1998 đến 27-10-2022Đã qua đời"Ngắm nhìn anh ấy rất lâu, tuyết vẫn rơi từng mảng chán ghét, từng lớp từng lớp như nỗi nhớ chất chồng bao nhiêu ấy năm.Từng nhớ rằng tay anh ấy rất ấm, mùa đông rất thích nắm tay anh ấy. Bây giờ chỉ là nỗi nhớ thông qua một tản đá được khắc tên người, không tìm thấy hơi ấm ngày xưa nữa.Chỉ là một phiến đá lạnh tanh."Xin lỗi, đến tìm anh muộn thế này, là em không đủ can đảm."Những tích tụ ngần ấy năm biến thành những giọt nước mắt dài. Rơi thành từng mảnh trên nền gạch, hoà lẫn với tuyết trắng....Mỹ 27-10-2022"Ya, dù gì cũng đến đây rồi, hôm nay cũng là sinh nhật Jie Jie đi ăn gì không?"Ở trận đấu ở Chung Kết Thế Giới vừa rồi, với cương vị là nhà đương kim vô định 2021, năm nay chúng tôi đã thể hiện không tốt nên dừng chân ở một thứ hạng không như mong đợi.Là một tuyển thủ, vị ngọt của thắng lợi hay trái đắng của thua cuộc chúng tôi đều đã nếm thử."Ok, được hãy ăn một bữa thật ngon nào" - Điền Dã là đội trưởng, anh ấy thật sự biết cách để khấy động không khí.Chúng tôi bắt xe đi đến một quán ăn được xem là được nhiều khen nhất ở một chiếc app trên mạng. Nhóm đi có 8 người nhưng xe chỉ 7 chỗ, phải có 1 người đi xe riêng."Để em đi riêng""Không để anh" Mọi người tranh nhau đi xe một mình, như đám trẻ gây lộn nhau ở đầu ngõ."Anh sẽ đi, mọi người đến trước đi, Điền Dã cậu phụ trách đặt bàn mà. Nếu đến trễ, chúng ta phải ôm cái bụng đói mà xếp hàng đấy. Các cậu đi với cậu ấy."Tôi thật sự không muốn anh ấy đi một mình, nằng nặc đi theo anh ấy. Trời lạnh, anh ấy mặc một chiếc áo phao dài màu trắng trông rất dễ thương. Trời lạnh, chúng tôi đi riêng, sẽ dễ dàng được nắm tay anh ấy."Em sẽ đi với anh""Không. Sinh nhật của cậu, tất cả đều nghe lời cậu trừ việc này, đi chung với họ."Xe đến rồi, anh ấy cứ thế phản đối, Điền Dã phải hộ tống chúng tôi lên xe. Scout cười với chúng tôi. "Chúng ta cùng đến một địa điểm mà các cậu cứ sao thế."Xe lăn bánh, chỉ có tôi vẫn xoay đầu nhìn mãi nhìn bóng anh ấy. Rõ ràng là sinh nhật tôi, nhưng vẫn có chút cảm giác lo âu.Địa điểm đến là một nhà hàng Hàn Quốc khá nổi tiếng, có rất đông người đến. Thật may vì Điền Dã đã đặt bàn trước, không thì thật sự như anh ấy đã nói chúng tôi có thể ôm bụng đói mà xếp hàng mất.Mọi người nhanh chóng ùa vào chỗ ngồi, lựa món thật kĩ càng, không khí trong quán và sự ồn ào của đội chúng tôi, khiến nó trở nên như một buổi tiệc thật sự. Nhưng tôi vẫn nghĩ đến anh ấy, ánh mắt vẫn đặt ngay lối vào nhà hàng.Cả 20 phút trôi qua, anh ấy vẫn chưa đến.Tất cả món đều được chọn xong, đến lúc này cả đội đã có chút lo lắng, hai xe đều có cùng đích đến, nhưng người còn lại thì vẫn chưa thấy."Các nhà hàng chú ý an toàn, vì đang có nhóm người cầm súng ở khu vực đường số 43"Một loạt chuông cảnh báo được phát ra, mọi người đều ngạc nhiên và lo lắng, Điền Dã lấy điện thoại ra gọi cho anh ấy, thứ chúng tôi nhận lại chỉ là những âm thanh vang dài, người mà chúng tôi chờ, không hồi âm.Sau 30 phút ròng rã đấu tranh tâm lý với nhau, cảnh sát thông báo là đã bắt được người, cả đội thay nhau gọi, nhưng anh ấy không bắt máy"Trong lúc truy đuổi, xe của nhóm tội phạm đã vô tình tông vào một chiếc xe bốn chỗ, số người trong xe là hai gồm tài xế và một vị khách du lịch."Bất ngờ, Điền Dã nhận được một cuộc điện thoại, số lạ."Chào cậu, cậu có phải là bạn của Ye Chan Lee?"" Hiện tại cậu ấy đang ở bệnh viện trung tâm, phiền cậu đến.."Điền Dã cúp máy, bỏ cả đồ chạy, cả đám chúng tôi có lẽ cũng đoán được tình hình như nào.Khi chúng tôi đến bệnh viện, anh ấy đã được đưa vào phòng mổ, không một ai lên tiếng, cả đội cười nói cách đây mấy tiếng trước giờ như một khoảng không vô định.Tôi ngồi trên băng ghế, tất cả mọi chuyện đang xảy ra chóng vánh đến bất ngờ.Trước giờ Triệu Lễ Kiệt con chưa từng cầu xin Phật vì bất cứ điều gì, bây giờ con xin ngườiHãy cứu anh ấyHãy cứu lấy anh ấy.Hai tiếng trải qua như hai năm dài đằng đẵng bó buộc chúng tôi giữa không gian ngột ngạt và cuối cùng thứ chúng tôi nhận lại là cái lắc đầu đầy thương tiếc của bác sĩ.Tất cả mọi người chết lặng. Tôi thì chết tâm.Người đã không nghe được lời con thỉnh cầuBác sĩ dẫn chúng tôi vào gặp anh ấy, rõ ràng mấy tiếng trước, tôi vẫn còn thấy anh ấy mặc chiếc áo phao dài màu trắng bao bọc cả người anh ấy, chiếc má ửng đỏ vì trời lạnh, thế mà sau khi chúng tôi gặp lại, người đã bọc bằng một miếng vải trắng mỏng."Không, Lý Nhuế Xán cậu mở mắt ra"- Điền Dã đau thươngAnh ấy đã đi một con đường khác mất rồi." Cậu ấy đã đến mua bánh kem, trước lúc mất cậu ấy đã bảo, hãy đưa bánh..cho em ấy.."Một nhân viên y tế đã nói với chúng tôi như thế.Đến lúc ấy tôi mới biết được, thì ra anh ấy cứ muốn đi một mình, là để mua bánh kem cho tôi.Y tá đưa lại chiếc bánh mà anh ấy mua ở một cửa hàng nhỏ, vỏ hộp không còn nguyên vẹn, chắc có lẽ anh đã cố gắng ôm chiếc bánh nào vào lòng.Bánh kem màu cam dập nát, vỡ tan như trái tim tôi. "Sinh nhật vui vẻ nhé, Jie Jie"Rõ ràng là vẫn nghe được tiếng anh ấy nói với tôi, sao người lại nằm đó."Anh trai""Anh phải dậy chứ, dậy nói với em nào đừng như vậy, em không thích đâu.""Scout, dậy nào, Điền Dã khóc sắp không thể chịu nổi nữa, em biết là anh hay trêu ảnh, đừng đùa nữa.""Scout, dậy chúc mừng sinh nhật em đi, em thật sự không thể sống nếu thiếu anh.""Xin đừng bỏ em một mình, em xin anh"Nức nở gọi tên người ấy cả nghìn lần, anh ấy vẫn không mở mắt. Cuối cùng mọi thứ vẫn như thế, tôi vẫn không thay đổi được kết cục. Vạn vật vì duyên do duyên mà thành, vì duyên mà diệt, chính là tôi và anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store