Phi Cong Tre
————————Truyện gay hay Phi Công Trẻ – Chap 25Tôi nhắm tịt mắt, nhăn trán khi bước chân ra khỏi quán ăn Tàu. Nóng kinh khủng, nắng chói chang, oi bức đáng sợ. 1h30 trưa mà.-Cẩn thận sốc nhiệt đấy. Vừa từ trong nhà có điều hoà ra, thay đổi nhiệt độ đột ngột dễ bị sốc lắm ấy.– Vương nói, vội vàng đi đến bên cạnh tôi, kéo tôi sát vào người cậu ta, cái bóng to đổ lên người mát dã man, Vương giơ balo ra che trên đầu để cái bóng thêm to.-Ầy... đang ngoài đường đấy. Dịch ra đi. – tôi cằn nhằn.-Ai dám nói nửa câu em giết ko tha. – Vương nói đùa, nhưng giọng điệu nghiêm túc thấy ớn, khiến tôi sởn da gà, đành để cho cậu ta tuỳ ý làm gì thì làm.-Anh cứ đứng yên đó. – Vương chỉ tôi đứng ở gốc cây sấu tán lá rộng, rồi len lỏi trong khu vực gửi xe, bê xe này, nhấc xe nọ, loay hoay tầm 5 phút dưới cái nắng gay gắt của buổi trưa chiều, thấy mà thương, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.Cuối cùng thì vật lộn cũng lấy được xe của cả hai, mổ hôi chảy ròng ròng quanh mặt Vương, tôi xót xa cho cậu ta, lấy vội giấy ướt ra đưa cho Vương lau.-Anh lau cho em đi.Tôi trừng mắt:-Cái giề? Được voi đòi Hai Bà Trưng à?-Giúp đi mà... – Vương phụng phịu kiểu con nít, tôi cáu máu, nhưng cũng thấy buồn cười, giơ tay lên lau mặt cho Vương, Vương cười toe toét, thật hết chịu nổi.-Thích dã man luôn.-Ờ... – tôi thở dài.Lau xong, tôi và Vương lên xe, phóng về trường. Hai thằng ko có balo, không mũ nón, đi giữa trời nắng chang chang cảm giác thật y chang địa ngục, đến ngã tư lại còn dính đèn đỏ, tôi dừng lại, nhăn mặt vì nắng nóng. Ôi shit... những 40s nữa. Thật kinh khiếp.-Phóng đi. Dừng lại làm gì cho nắng.-Cậu đừng có điên. Năm ngoái tôi cũng nói câu y chang câu cậu vừa nói với đứa em họ, kết quả là 2 thằng vào bệnh viện nghỉ hè hơn 1 tuần vì một cái xe máy tông vào đấy ạ!-Haizzz... giờ đường có ai đâu.-Không là không. Cấm cãi.-Thanh niên chuẩn! – Vương nhe răng cười.Còn 28s. Hic...Tôi lại suy nghĩ về chuyện của Mạnh và Hoàng, tìm cách giải quyết sao cho ổn thoả và ngon lành cành đào nhất. Đầu óc bắt đầu hình thành lên một loạt các câu hỏi, các phương án, các cách giải quyết, các tình huống có thể xảy ra, blah blah, đủ thứ.Nhưng vấn đề quan trọng nhất là liệu họ có còn muốn gặp tôi ko, liệu có thèm nhìn mặt tôi ko, cho dù họ có... thích tôi thật đấy... nhưng mà việc tôi đã làm với Vương, nếu tôi là họ, thì tôi còn lâu mới thèm nhìn mặt cái thằng Linh mất dạy láo toét này.Vậy thì phải làm sao đây?À... ĐÚNG RỒI.-Anh Linh. Đèn xanh rồi kìa. – Vương đột ngột lên tiếng, tôi giật mình nhìn lên đèn giao thông, còn 20s nữa là chuyển sang đỏ.-...-Sao ko đi?-Vương.-Sao thế?-Hôm nay... cậu... về trường đi. Tôi hôm nay trốn học đây.-TRỐN HỌC? – Vương tròn mắt.-Ừ... tôi phải đi nói chuyện với Mạnh và Hoàng.Vương không nói gì, chỉ nhìn tôi chăm chăm, tôi nhìn vào mắt cậu ấy, một cách cương quyết và dũng cảm nhất. Trước đôi mắt như muốn giết chết tôi kia, thật không dễ dàng gì.-Để mai gặp.-Không... mai thì muộn mất. Tôi PHẢI GẶP HỌ. Ngay chiều nay.-Tại sao chứ ? Nếu họ lại làm gì anh thì sao? Còn nữa, làm sao anh biết hai người họ hôm nay cũng nghỉ học chứ?-Là cậu thì cậu có đi học ko?-...-Vương, tôi sẽ ko sao đâu, cậu nói là họ rất thích tôi mà, họ ko làm tổn thương tôi đâu. Đừng lo, được ko?Tôi nhìn thẳng vào mắt Vương, dùng đôi mắt để tạo sự tin tưởng, đương nhiên là cách tốt nhất và dễ nhất.Giữa đường, có hai thằng con trai dừng lại trước vạch sơn ở đèn xanh, cả hai thằng đều nhìn chăm chăm nhau, ko chớp mắt.Căng thẳng.-Thôi được rồi. Anh đi đi. Nhưng nhớ là phải ko sao đấy. – Vương giơ cờ trắng.-Rồi mà... cậu làm như tôi đi vào cõi chết ko bằng. – tôi thở phào nhẹ nhõm.-Hai người họ còn hơn cả tử thần.-Hehe... thôi tôi đi đây. Tôi rẽ trái rồi...-Ừm...Tôi chờ nốt mấy giây đèn đỏ, đang định nhấn ga phóng đi, Vương gọi giật lại:-Linh!-Huh?-Em biết hiện giờ em đang quá đáng khi xen vào chuyện của anh, dù em và anh chưa là gì quá mức bạn bè cả. Nhưng em vẫn muốn làm, và chắc chắn em sẽ làm nhiều. Vì em là đứa ích kỷ trong tình yêu, anh hiểu ko?Tôi thoáng ngạc nhiên khi thấy Vương nói vậy, hoá ra cậu ta cũng có quan tâm đến cảm giác của tôi, nhưng cậu ta lo xa rồi, tôi đâu có cảm giác Vương xen vào đâu, hoàn toàn chấp nhận nó mà.Tôi mỉm cười gật đầu.-Còn nữa...-Ừ?-Em... thích anh !Vương nói, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy ngượng ngùng, ko dám nhìn thẳng vào mắt tôi, cúi đầu gãi đầu gãi tai. Tôi bật cười, thật vui, đáng yêu, trẻ con vẫn cứ là trẻ con :-Tôi biết. Tôi cũng thích cậu.Vương ngẩng đầu lên, thở dài :-Aizzzzzz... em biết anh sẽ nói thế mà... vẫn cái kiểu bình thản đáng ghét đó. Bao giờ mới khác đây ?-Hehe... tôi đi đây. – tôi ko trả lời mà toe toét cười, đánh trống lảng.Tôi phóng vụt đi. Trước khi rẽ trái, vẫn kịp quay lại vẫy tay chào Vương. Cậu ấy mỉm cười chào lại.-Trước tiên... phải tìm đến nhà Mạnh... chết tiệt... mình ko biết địa chỉ. – tôi lầm bầm khi đang phóng xe, thông tin tôi biết duy nhất đó là nhà của cậu ta ở Đống Đa. Còn chỗ nào Đống Đa thì... chịu.« Cho anh địa chỉ nhà Mạnh 12 Hoá. » – tôi gửi tin nhắn cho cậu đàn em tên Trung, đội trưởng đội bóng đá lớp 11 Lý, chuyên đá giao hữu với bọn thằng Mạnh.Tin nhắn được rep ngay sau đó. Tôi mở tin nhắn, lẩm nhẩm đọc, OK! Đã xong cái địa chỉ. Tìm ngon ơ.Nhấn ga để tăng tốc, chiếc Cub phóng vút đi.-Hoàng Đức Mạnh... cậu biết tay tôi, dám tát tôi trưa nay... – tôi lầm bầm, cười nham hiểm. – lại còn cái tội thích tôi từ bao giờ mà ko thèm há miệng nói, đáng ghét!Buổi chiều hình như mát hơn chút thì phải...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store