ZingTruyen.Store

Phe Sai Muon Nghich Thien Ma De Cuong Phi

CHƯƠNG 39 - THI VÂN GHEN TỊ (1)

Trên ngã tư đường nhộn nhịp của Thanh Long Quốc, Cố Nhược Vân dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía nam nhân theo sát phía sau, nói: "Ta không biết ngươi là ai, cho nên ngươi không cần đi theo ta, hiện tại chuyện của ta đã đủ phiền toái, mang theo ngươi, sẽ chỉ làm ta càng phiền toái mà thôi."

Bất luận như thế nào, kẻ địch của nàng nhiều lắm, nếu mang theo hắn, chỉ sợ sẽ liên lụy đến an nguy của hắn.

Nam nhân tóc bạc nghẹn miệng, giống như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ, tội nghiệp nhìn Cố Nhược Vân: "Nhưng mà, ta chỉ muốn đi theo ngươi."

"Kẻ muốn giết ta rất nhiều, ngươi đi theo ta, sẽ không sợ bị người giết ?"

"Ta sẽ không để cho người ta giết ngươi!"

Một khắc kia, không biết có phải là Cố Nhược Vân nhìn lầm hay không, nàng rõ ràng cảm giác được lúc nam nhân tóc bạc nói lời này khí thế bỗng tăng mạnh, trên người trào ra một cổ lệ khí, ngay lúc nàng nhíu mày nhìn về phía nam nhân, lại chống lại một đôi mắt ủy khuất.

Coi như vừa rồi tất cả đều là ảo giác của nàng………....

"Ngươi đã nói như vậy, vậy ngươi liền đi theo ta đi, đúng rồi, tên của ngươi là gì?"

Không biết vì sao, giờ khắc này, lòng của nàng mềm nhũn xuống, giống như có cái gì dắt bản thân vậy, làm cho mình đối với nam nhân này thật sự hạ không được quyết tâm đuổi đi.

Loại cảm giác này rất là kỳ quái, phải biết rằng, bất luận kiếp trước hay là kiếp này, nàng đều không có đồng tình qua một người nào.

"Thiên Bắc Dạ, ta giống như nhớ được tên của ta là Thiên Bắc Dạ, cái khác đều không rõ ràng."
mang hoang ky

Thiên Bắc Dạ?

Cố Nhược Vân sửng sốt một chút: "Dòng họ Thiên Bắc này từ xưa nhưng là rất hiếm thấy, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết lai lịch của ngươi sao?"

Nghe nói như thế, Thiên Bắc Dạ thống khổ nhíu mày, trong đầu nháy mắt hiện lên vài hình ảnh, chính là hình ảnh kia hiện lên quá nhanh thế cho nên làm cho chính hắn đều không thể bắt giữ.

Ngay tại lúc hắn còn muốn tiếp tục nhớ lại, lập tức có một luồng lực lượng nhập vào trong óc, cả đầu kịch liệt đau đớn giống như nổ mạnh.

"Ngoài tên Thiên Bắc Dạ này ra, cái khác đều không rõ ràng."

Cố Nhược Vân thở dài một tiếng, xem ra nam nhân này quả thật là mất trí nhớ.

"Phong ấn, ta cảm giác trí nhớ của ta bị phong ấn." Thiên Bắc Dạ giãn mày, khẳng định nói.

"Phong ấn?" Cố Nhược Vân khẽ nhướng mày, "Có lẽ chờ sau khi Tử Tà tỉnh dậy ta có thể biết rõ ở trong thân thể ngươi đến cùng tồn tại dạng phong ấn gì, là ai phong ấn ngươi."

Tử Tà tiến vào ngủ say cũng đã một đoạn thời gian, không biết lúc nào mới có thể thức tỉnh………..

"Tiểu Vân, bây giờ chúng ta đi đâu." Ánh mắt của Thiên Bắc Dạ đặt ở trên người Cố Nhược Vân, dung nhan tuyệt mỹ hợp với biểu cảm phúc hậu và vô hại này, sợ là có rất ít người sẽ không động tâm.

Trong nháy mắt, các cô nương trên đường cái đều nhìn về phía hắn, sau khi trông thấy đứng chung một chỗ với hắn là vị phế sài đại tiểu thư Cố gia kia, lập tức lộ ra một cảm giác hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu.

Nam nhân mĩ mạo khuynh thành như vậy, đứng ở bên người thế nào cũng không nên là phế vật vô dụng kia.

"Đi Bách Thảo Đường!"

Cố Nhược Vân nâng mắt lên, bên môi lộ ra một chút tươi cười tự tại, từ giờ trở đi, thế lực của nàng chậm rãi cất bước.

…………..

Lăng gia.

Lăng Hi không nhìn người đuổi theo phía sau, bước nhanh vọt đi vào, hắn thở hổn hển chạy vào thư phòng, dùng sức thở dốc mấy hơi.

CHƯƠNG 40 - THI VÂN GHEN TỊ (2)

(Chương này bị lỗi lặp lại 2 lần mn tự phát hiện lướt nka)

"Đây là thật sự!"

Rồi sau đó, Lăng Hi liền nói chuyện đã xảy ra vừa rồi cho Lăng Nghị.

Càng nghe, sắc mặt Lăng Nghị càng khó coi: "Cố Nhược Vân, mệnh của nàng thật đúng là lớn, nhưng mà nếu nàng không chết, tâm của ta sẽ không an! Lúc này đây, chỉ sợ là Cố gia lão nhân sai, để nữ nhân kia rời đi Cố gia, quả thật là tổn thất của Cố gia! Đáng tiếc, nữ tử như vậy không sinh ở Lăng gia ta, lại còn kết thù hận với Lăng gia ta, một khi đã như vậy, ta chỉ có thể làm cho nàng chết."

Đừng nhìn Cố Nhược Vân hiện tại thực lực không cao, nhưng mà hắn có một loại cảm giác, một ngày nào đó, nàng sẽ trưởng thành đến trình độ làm cho người ta theo không kịp.

Nếu nàng là nữ nhi Lăng gia, hắn đương nhiên sẽ bồi dưỡng nàng thật tốt, đáng tiếc…….

Nghĩ đến đây, Lăng Hi có chút tiếc hận lắc lắc đầu: "Hi nhi, nếu không phải chúng ta cùng nàng kết thù, ta ngược lại thật hi vọng ngươi cưới nàng, có lẽ ngay từ đầu ta cũng cho rằng nàng là phế vật, nhưng lần trước ở trong Thiên Linh trận ta có thể cảm nhận được, nàng không phải phế sài như trong tưởng tượng của chúng ta, chính là cho dù chúng ta muốn cùng nàng quay về chỉ sợ là cũng không có khả năng, bởi vậy cũng chỉ có thể làm cho nàng chết."

"Nhưng mà, gia gia, chúng ta nên làm như thế nào?" Lăng Hi ngẩn người, hỏi.

Ngay tại lúc Lăng Nghị cân nhắc biện pháp như thế nào đối phó Cố Nhược Vân, một tiếng thông truyền từ ngoài cửa truyền đến: "Gia chủ đại nhân, đại tiểu thư Luyện Khí Tông tiến đến cầu kiến."

"Đại tiểu thư Luyện Khí Tông?"

Lăng Nghị kinh ngạc há miệng thở dốc, thật sự là vô sự bất đăng tam bảo điện (*), lão không biết loại thời điểm này đại tiểu thư Luyện Khí Tông tìm đến lão là có chuyện gì.
bach luyen thanh tien

(*) vô sự bất đăng tam bảo điện = không có chuyện thì không lên điện tam bảo: ý chỉ một người có chuyện cần nhờ mới tới cửa gặp mặt

Nói thật ra, nếu người bình thường nghe nói người Luyện Khí Tông đến bái phỏng bản thân, đương nhiên sẽ vô cùng kinh hỉ (kinh ngạc+vui mừng), giống loại người như Cố lão gia tử vậy. Nhưng Lăng Nghị không có, lão biết rõ năng lực của bản thân, đường đường đại tiểu thư Luyện Khí Tông đến bái phỏng lão, nếu không có gì phân phó là tuyệt đối không có khả năng.

Nhưng lão nhớ không nổi bản thân có chỗ nào tốt để Luyện Khí Tông lợi dụng.

"Mau mời vào."

Ổn định tâm thần, Lăng Nghị vội vàng nói.

Vừa dứt lời, một bóng bạch y lướt qua mà vào, tóc đen như suối, đẹp làm cho người ta hít thở không thông.

"Lăng lão gia chủ, Thi Vân không mời tự đến, kính xin gia chủ đừng trách móc."

Trên mặt Thi Vân mang theo tươi cười mềm nhẹ, giống như là gió nhẹ làm người ta cả người thoải mái, cho dù nàng thân là đại tiểu thư Luyện Khí Tông, nhưng trên người lại không có một chút kiêu ngạo, làm cho người ta không tự chủ được muốn đến gần.

"Thi Vân tiểu thư nói lời này thật sự là chiết sát (giống như làm tổn thọ đó) lão phu," Lăng Nghị vội vàng đứng dậy nghênh đón, "Chính là không biết hôm nay Thi Vân tiểu thư tiến đến là có chỉ thị gì?"

"Chỉ thị không dám nhận, nhưng mà ta nghe nói tiểu thiếu gia Lăng gia và Cố gia Cố Nhược Vân có một ước chiến, đúng thật như thế?" Thi Vân nhẹ nhàng cười, một đôi mắt đẹp quét về phía Lăng Hi ở bên cạnh.

Một cái liếc mắt này thiếu chút nữa làm cho Lăng Hi hồn đều bị câu rớt, nhìn chằm chằm thân thể của Thi Vân.

Nhìn đến ánh mắt **** của đối phương, Thi Vân trong lòng vô cùng chán ghét, trên mặt lại không lộ ra, mềm nhẹ cười nói: "Ở chỗ này ta có một loại công pháp, có thể nháy mắt tăng thực lực của Lăng Hi lên tới cảnh giới Võ Giả, đến lúc đó ta hi vọng hắn có thể đánh bại Cố Nhược Vân."

Mọi người đều biết, Tụ Khí chỉ là thí nghiệm bắt đầu bước vào nghề nghiệp võ giả, nhưng không phải là võ giả chân chính, chỉ có đột phá Tụ Khí cấp tám, tới Võ Giả cấp thấp, mới có thể tính là chân chính bước vào nghề này. (L: ở đây có 2 từ võ giả, võ giả là chỉ những người tu luyện, còn Võ Giả là chỉ cấp bậc của người tu luyện)

Vì vậy sau khi nghe được lời nói của Thi Vân, Lăng Hi tâm chợt căng thẳng, ánh mắt từ lúc ban đầu nhìn đến Thi Vân kinh diễm biến thành kinh hỉ.

Nếu hắn có thể đột phá đến Võ Giả sơ cấp, tuyệt đối có thể làm cho tiện nhân Cố Nhược Vân kia quỳ xuống đất gọi gia gia!

"Đây là thật sự!"

Rồi sau đó, Lăng Hi liền nói chuyện đã xảy ra vừa rồi cho Lăng Nghị.

Càng nghe, sắc mặt Lăng Nghị càng khó coi: "Cố Nhược Vân, mệnh của nàng thật đúng là lớn, nhưng mà nếu nàng không chết, tâm của ta sẽ không an! Lúc này đây, chỉ sợ là Cố gia lão nhân sai, để nữ nhân kia rời đi Cố gia, quả thật là tổn thất của Cố gia! Đáng tiếc, nữ tử như vậy không sinh ở Lăng gia ta, lại còn kết thù hận với Lăng gia ta, một khi đã như vậy, ta chỉ có thể làm cho nàng chết."

Đừng nhìn Cố Nhược Vân hiện tại thực lực không cao, nhưng mà hắn có một loại cảm giác, một ngày nào đó, nàng sẽ trưởng thành đến trình độ làm cho người ta theo không kịp.

Nếu nàng là nữ nhi Lăng gia, hắn đương nhiên sẽ bồi dưỡng nàng thật tốt, đáng tiếc…….

Nghĩ đến đây, Lăng Hi có chút tiếc hận lắc lắc đầu: "Hi nhi, nếu không phải chúng ta cùng nàng kết thù, ta ngược lại thật hi vọng ngươi cưới nàng, có lẽ ngay từ đầu ta cũng cho rằng nàng là phế vật, nhưng lần trước ở trong Thiên Linh trận ta có thể cảm nhận được, nàng không phải phế sài như trong tưởng tượng của chúng ta, chính là cho dù chúng ta muốn cùng nàng quay về chỉ sợ là cũng không có khả năng, bởi vậy cũng chỉ có thể làm cho nàng chết."

"Nhưng mà, gia gia, chúng ta nên làm như thế nào?" Lăng Hi ngẩn người, hỏi.

Ngay tại lúc Lăng Nghị cân nhắc biện pháp như thế nào đối phó Cố Nhược Vân, một tiếng thông truyền từ ngoài cửa truyền đến: "Gia chủ đại nhân, đại tiểu thư Luyện Khí Tông tiến đến cầu kiến."

"Đại tiểu thư Luyện Khí Tông?"

Lăng Nghị kinh ngạc há miệng thở dốc, thật sự là vô sự bất đăng tam bảo điện (*), lão không biết loại thời điểm này đại tiểu thư Luyện Khí Tông tìm đến lão là có chuyện gì.
bach luyen thanh tien

(*) vô sự bất đăng tam bảo điện = không có chuyện thì không lên điện tam bảo: ý chỉ một người có chuyện cần nhờ mới tới cửa gặp mặt

Nói thật ra, nếu người bình thường nghe nói người Luyện Khí Tông đến bái phỏng bản thân, đương nhiên sẽ vô cùng kinh hỉ (kinh ngạc+vui mừng), giống loại người như Cố lão gia tử vậy. Nhưng Lăng Nghị không có, lão biết rõ năng lực của bản thân, đường đường đại tiểu thư Luyện Khí Tông đến bái phỏng lão, nếu không có gì phân phó là tuyệt đối không có khả năng.

Nhưng lão nhớ không nổi bản thân có chỗ nào tốt để Luyện Khí Tông lợi dụng.

"Mau mời vào."

Ổn định tâm thần, Lăng Nghị vội vàng nói.

Vừa dứt lời, một bóng bạch y lướt qua mà vào, tóc đen như suối, đẹp làm cho người ta hít thở không thông.

"Lăng lão gia chủ, Thi Vân không mời tự đến, kính xin gia chủ đừng trách móc."

Trên mặt Thi Vân mang theo tươi cười mềm nhẹ, giống như là gió nhẹ làm người ta cả người thoải mái, cho dù nàng thân là đại tiểu thư Luyện Khí Tông, nhưng trên người lại không có một chút kiêu ngạo, làm cho người ta không tự chủ được muốn đến gần.

"Thi Vân tiểu thư nói lời này thật sự là chiết sát (giống như làm tổn thọ đó) lão phu," Lăng Nghị vội vàng đứng dậy nghênh đón, "Chính là không biết hôm nay Thi Vân tiểu thư tiến đến là có chỉ thị gì?"

"Chỉ thị không dám nhận, nhưng mà ta nghe nói tiểu thiếu gia Lăng gia và Cố gia Cố Nhược Vân có một ước chiến, đúng thật như thế?" Thi Vân nhẹ nhàng cười, một đôi mắt đẹp quét về phía Lăng Hi ở bên cạnh.

Một cái liếc mắt này thiếu chút nữa làm cho Lăng Hi hồn đều bị câu rớt, nhìn chằm chằm thân thể của Thi Vân.

Nhìn đến ánh mắt **** của đối phương, Thi Vân trong lòng vô cùng chán ghét, trên mặt lại không lộ ra, mềm nhẹ cười nói: "Ở chỗ này ta có một loại công pháp, có thể nháy mắt tăng thực lực của Lăng Hi lên tới cảnh giới Võ Giả, đến lúc đó ta hi vọng hắn có thể đánh bại Cố Nhược Vân."

Mọi người đều biết, Tụ Khí chỉ là thí nghiệm bắt đầu bước vào nghề nghiệp võ giả, nhưng không phải là võ giả chân chính, chỉ có đột phá Tụ Khí cấp tám, tới Võ Giả cấp thấp, mới có thể tính là chân chính bước vào nghề này. (L: ở đây có 2 từ võ giả, võ giả là chỉ những người tu luyện, còn Võ Giả là chỉ cấp bậc của người tu luyện)

Vì vậy sau khi nghe được lời nói của Thi Vân, Lăng Hi tâm chợt căng thẳng, ánh mắt từ lúc ban đầu nhìn đến Thi Vân kinh diễm biến thành kinh hỉ.

Nếu hắn có thể đột phá đến Võ Giả sơ cấp, tuyệt đối có thể làm cho tiện nhân Cố Nhược Vân kia quỳ xuống đất gọi gia gia!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store