ZingTruyen.Store

Phatsu Yeu

Tiếng bổ củi phía sân sau nhà phú ông cứ vang lên đều đều.Chỉ là mấy ngày gần đây còn pha thêm giọng nói của người nào đó chứ không im ắng như ngày trước.

"Trời ơi,mệt quá"

À, là giọng thằng Tài-gia nô mới của nhà phú ông.Nó được nhận vào làm thay cho thằng Minh.Thằng Tài kém Minh một tuổi nhưng nhìn nó to gấp đôi Minh.Làn da hơi ngăm,cao hơn Minh đâu đó nửa cái đầu.

"Tập trung bổ cho xong đi.Càng than càng mệt"

Minh ngồi phía sau cười khổ mà nhắc nhở nó mau làm cho xong.

"Mệt chết đi được.Thầy em đúng là ác độc trước giờ em đã bao giờ phải làm mấy việc này đâu"

Tài hậm hực vừa lẩm bẩm vừa tiếp tục bổ củi.

Chả là, nhà nó cũng thuộc dạng có của ăn của để.Thầy nó là quan tri huyện cơ mà.Nhà quan thì hiếm muộn, mãi mới có mụn con lại còn là đích tôn vậy nên từ nhỏ tới giờ nó nào đã phải làm việc gì bao giờ đâu đến việc ăn còn phải có người dỗ ngon dỗ ngọt chứ đừng nói!!

Thế mà giờ này nó đang phải bục mặt ra mà bổ củi đau cả tay đây.Cái lý do khiến nó phải bổ củi cũng nực cười hết sức đi.Nó kể là tại thầy nó thấy nó suốt ngày mải chơi bỏ bê việc học.Nói không nghe, đe không sợ.Thầy nó tức quá đang không biết làm gì để trị thằng quý tử nhà mình thì hay tin từ phú ông rằng thanh niên bổ củi nhà ông bị gãy tay giờ ông muốn tìm người thay thế.

Thầy nó như cá gặp nước.Vội vội vàng vàng xin cho con trai mình.Lúc đầu phú ông cũng e ngại lắm.Bởi cái tính công tử bột của thằng Tài còn lạ lẫm gì.Nhưng nể tình nên đồng ý cho nó làm thử.
Đấy, thế nên giờ mới thấy quý tử nhà quan tri huyện đang cặm cụi bổ củi ở kia.

"Nghỉ tay chút đi,vào uống nước này"

Minh ngồi ở bậc thềm gọi nó.

Thằng Tài nghe thấy thế thì vứt toẹt cái rìu xuống đất chạy lên bậc thềm ngồi cạnh Minh.Nó cầm cốc nước lên rồi uống một hơi hết sạch.Chống cằm nhìn nó mà Minh bật cười.Tận tình mà hỏi han.

"Mệt lắm hả"

"Đương nhiên"

Tài nằm vật ra đất vặn vẹo người mấy lần.Xương cốt kêu răng rắc.Lần đầu tiên trong hơn 10 năm cuộc đời nó thấy mỏi như này.Thế mà cậu thanh niên gầy gò kia lại làm việc này biết bao nhiêu ngày tháng.Nó cảm thấy có chút ngưỡng mộ.

"Nghỉ ngơi xong thì làm nốt cho xong đi nhé.Anh đi có việc chút"

————————————————————————-

Minh lại ra cái cầu tre quen thuộc ngồi xuống nhìn tay mình.Hai tay nó vẫn đang bị nẹp lại,vô tình nhìn xuống cổ tay khiến nó nhớ về cái đêm hôm ấy,nó đã phải bất lực nằm đó nhìn chúng đem chiếc vòng cậu hai tặng đi.

Chiếc vòng đó là vật quan trọng với nó, nó hứa khi nào lớn nó sẽ đeo thế nhưng khi lớn nó luôn phải lao động chân tay nên không nỡ đeo sợ rằng chiếc vòng sẽ bị bẩn hoặc có thể sẽ bị va đập rồi vỡ vậy nên nó vẫn luôn để u nó giữ.

Nó còn chưa có cơ hội đeo lên tay, chưa kịp để cậu hai thấy nó khi đeo vòng thì đã bọn người kia lấy đi mất.

Nhớ lại chuyện đó lồng ngực nó thắt lại.Nước mắt không tự chủ được mà rơi lã chã.Rồi từ những tiếng nấc nhỏ chỉ âm ỉ ở cổ họng ngày một lớn.Cuối cùng là không chịu được nữa mà khóc ầm lên.Nó ôm lấy lồng ngực mình vừa khóc vừa trách bản thân vô dụng.

Chắc chắn khi biết chuyện cậu hai sẽ giận nó lắm.Lúc ấy dù cho có giải thích thế nào,dù cho có cả trăm cái miệng thì cũng chẳng giúp được gì.Bởi cậu hai đã ghét nó rồi.Càng nghĩ Minh càng khóc lớn hơn.Tấm thân nhỏ cứ run lên theo từng cơn.

Suy nghĩ trằn trọc biết bao nhiêu đêm nó vẫn chưa biết khi cậu về nó sẽ phải đối mặt với cậu thế nào.Còn mặt mũi nào nữa mà mơ mộng việc gặp cậu hai cơ chứ.

Nó là người mong chờ cậu về nhất, giờ đây lại là người sợ phải nhìn thấy cậu nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store