[ Drop ] Pháo Hôi Sư Tôn Ôm Trọn Vai Ác Kịch Bản
Chương 44
Sau khi đạt được mục đích của mình, Vô Trần cũng không có ý định rời đi. Mặc dù là người của Phật Tông, nhưng hắn lại có chút khác biệt so với hình tượng Phật Tông xa lánh hồng trần thị phi, lo quét tuyết trước cửa của những năm gần đây.Lăng Ngọc Trần, thân là đệ tử tà tông, luôn không hợp với những tông môn tự xưng là danh môn chính phái như họ. Thấy vậy, hắn thăm dò nói: "Hiện tại mục đích của ngươi đã đạt được, có phải ngươi nên đi rồi không?"Ánh mắt Vô Trần hơi nhếch lên, lướt qua Lăng Ngọc Trần rồi lắc đầu. Hắn nhìn về phía Lục Hành Uyên, ôn hòa nói: "Tiểu tăng bất tài, nhưng ở phương diện che giấu huyết khí có chút kinh nghiệm, có lẽ giúp được Kiếm Tôn."Việc nhắc nhở Lục Hành Uyên cẩn thận với Kế hoạch Thú Thiên chỉ là một trong các mục đích của Vô Trần. Hắn thoát ly tông môn mà đến, còn muốn tiện thể giúp Lục Hành Uyên một tay, trợ y rời khỏi Nhân tộc.Kế hoạch Thú Thiên liên quan đến Thiên Đạo, gắn liền với an nguy của mỗi người tu hành, nên việc Vô Trần để tâm là điều hợp lý. Mặc dù giờ phút này hắn vẫn gọi Lục Hành Uyên là Kiếm Tôn, nhưng thân phận thực sự của Lục Hành Uyên là con trai Ma Quân, đã có sự khác biệt lớn so với chính đạo. Việc Vô Trần lặp lại nhiều lần tương trợ thực sự thâm ý sâu xa."Ta và tiểu sư phụ vốn không quen biết, hôm nay xem như là lần đầu tiên tiếp xúc, sao có thể làm phiền ngươi ra tay tương trợ lặp đi lặp lại?" Lục Hành Uyên và Vô Trần bèo nước gặp nhau, không hề có giao tình. Nếu là dĩ vãng, việc ai đó dốc sức tương trợ y quả quyết sẽ không có sự đề phòng. Nhưng hiện giờ danh tiếng y đã bị hủy, Vô Trần, một Phật tử thanh tu, dây dưa với y đều không phải là chuyện tốt.Vô Trần cười cười nói: "Kiếm Tôn dự đoán khắp thiên hạ, không cần tự coi nhẹ mình. Thân phận chẳng qua là một cái tên gọi. Kiếm Tôn làm Ma Tử chẳng lẽ liền không còn là Kiếm Tôn mà mọi người từng biết sao?"Tâm cảnh của Vô Trần trong sáng. Điều hắn xem trọng là con người Lục Hành Uyên, không liên quan đến y có thân phận, lai lịch gì."Ngươi cái tiểu... Hòa thượng này cũng thú vị thật! Nếu Tuệ Minh Đại Sư mà nghe thấy luận điệu như ngươi, e rằng phải đấm ngực dậm chân, nghi ngờ ngươi bị tà ma xâm lấn mà đòi đuổi ma cho ngươi." Lăng Ngọc Trần hiểu rõ đám lão cổ hủ ở Phật Tông, từng người đều đầy rẫy sự khắc khổ và hận thù, cho rằng thế đạo này hoặc trắng hoặc đen, quả thực ngang ngược vô lý.Việc Vô Trần lớn lên giữa họ mà không biến thành một tiểu cổ hủ cũng là một điều kỳ diệu.Đôi mắt Vô Trần trong suốt như lưu ly. Hắn chú ý thấy sự chần chừ trong lời nói của Lăng Ngọc Trần, nhưng vì đó không phải lời hay gì, hắn chỉ cười nhạt mà không nói.Lăng Ngọc Trần tự nhiên thấy rợn người, xoa xoa cánh tay, kịp thời chuyển đề tài. Hắn nghiêng người về phía Lục Hành Uyên nói: "Ngươi có lẽ còn chưa biết, Tam Thi Tông vì tìm ngươi đã bỏ cả vốn liếng, thỉnh Nguyên lão của tông môn thi triển Huyết Dẫn Chi Thuật. Ngay cả khi ngươi thay hình đổi dạng, dịch dung biến ảo, chỉ cần có lời dẫn, Tam Thi Tông vẫn có thể khóa chặt ngươi."Huyết Dẫn Chi Thuật của Tam Thi Tông là một thuật truy tung dùng huyết khí của cùng tộc hoặc người thân làm lời dẫn. Thuật pháp này có nhiều cửa sơ hở và hao tổn khá lớn. Nếu không phải Lục Hành Uyên đáng giá để họ mạo hiểm, họ cũng sẽ không tiêu hao đến mức này.Suốt quãng đường, Lục Hành Uyên đã cố gắng hết sức che giấu hơi thở của mình, không dám vận dụng linh lực, chính là để phòng bị các loại phương pháp truy tung của tiên môn. Không ngờ Tam Thi Tông lại danh tiếng lớn đến vậy. Hơi thở có thể tự mình che giấu, nhưng huyết khí đã gắn liền với cơ thể, muốn ngăn cách sự nhòm ngó của huyết khí quả thực không hề dễ dàng.Lục Hành Uyên nhìn quanh phòng. Trong phòng có trận pháp đã được bố trí sẵn, đủ để chứng minh lời Vô Trần không phải giả.Trong lòng Lục Hành Uyên có sự xúc động. Giờ này khắc này, những người còn nguyện ý đứng bên cạnh y chỉ đếm trên đầu ngón tay. Y không thể không thừa nhận, việc Vô Trần "đưa than ngày tuyết rơi" thực tế hơn nhiều so với "thêu hoa trên gấm"."Tiểu sư phụ thâm minh đại nghĩa, Lục mỗ xin cảm tạ trước." Lục Hành Uyên nói năng thoải mái, sảng khoái, không hề vì sự đề phòng vừa rồi mà làm bộ làm tịch. Vô Trần đã không có ác ý, y liền hào phóng chấp nhận tình nghĩa này.Vô Trần chắp tay đáp lễ. Phật gia họ chú trọng chữ 'duyên'. Việc hắn đến trước giáng sinh ngoài vòng luân hồi là do Thiên Đạo có sai sót. Vận mệnh Lục Hành Uyên chông gai cũng do Thiên Đạo dựng nên. Nói tóm lại, họ đều là những người đáng thương bị Thiên Đạo lừa gạt.Hắn giúp Lục Hành Uyên hôm nay, nói không chừng ngày sau còn phải dựa vào Lục Hành Uyên tương trợ.Duyên tới duyên đi, tất cả đều có định số.Vô Trần nói xong chuyện của mình, ánh mắt chuyển sang Tạ Lăng ở một bên. Mối quan hệ của cặp thầy trò này rất vi diệu, suốt dọc đường cũng chưa có cơ hội giao lưu sâu sắc.Vô Trần nhìn thấy hết thảy trong mắt, trên mặt gió mát trăng thanh, nhưng lại đá Lăng Ngọc Trần một cước dưới gầm bàn, nói: "Ta cần mấy thứ đồ vật để che giấu huyết khí cho Kiếm Tôn, không biết Lăng thí chủ có bằng lòng cùng ta ra ngoài dạo một chút không?"Lăng Ngọc Trần ăn đau, dưới ánh mắt ra hiệu của Vô Trần, hắn nhìn về phía Tạ Lăng, ngầm hiểu ý, cười như không cười mà nghiến răng nói: "Rất vui lòng."Khách điếm người đến người đi, người tốt kẻ xấu lẫn lộn. Vô Trần và Lăng Ngọc Trần không đi quá xa, hai người ngồi trong một nhã thính ở hành lang dài.Lăng Ngọc Trần từ khi bị hắn nửa ép buộc mà mượn từ tông môn, liền luôn phải hành động theo bước chân hắn. Vô Trần, một Phật tử mới xuất thế, lại xen vào trận ân oán này một cách kính cẩn, thực sự không phải là hành động chính đạo."Tiểu hòa thượng, ta thấy ngươi đừng làm gì cái gì Phật tu thanh tâm quả dục nữa, không bằng theo ta về Ma Tình Tông thế nào?" Vô Trần rất đẹp. Lăng Ngọc Trần là một người coi trọng nhan sắc. Trước mắt chỉ có hai người họ, cái tính cách không đứng đắn của hắn lại bộc phát ra.Vô Trần nhìn hắn, khuôn mặt trắng như bạch ngọc vô bi vô hỉ, như tượng Phật kim thân trong chùa, vừa là từ bi lại vừa là vô tình. Tầm mắt hắn đánh giá Lăng Ngọc Trần từ đầu đến chân, đáy mắt hiện lên vẻ chế nhạo: "Tiểu tăng bất tài, đã sống ngu ngốc Lăng thí chủ ba ngày rồi, gánh không nổi cái chữ 'tiểu' đó."Lăng Ngọc Trần vẻ mặt mơ hồ. Khóe miệng Vô Trần thoáng ý cười, ấn ký hoa sen đỏ giữa trán càng thêm yêu dị. Lăng Ngọc Trần nhận ra mình bị hắn trêu chọc, không phục nói: "Ba ngày mà thôi, đâu phải ba năm! Sao ngươi không nói nhỏ hơn là ba canh giờ đi."Vô Trần rũ mắt: "Người xuất gia không nói dối."Những lời thô tục đã đến miệng Lăng Ngọc Trần. Đối diện với gương mặt đẹp của Vô Trần, hắn cố nuốt ngược xuống. Chờ Lục Hành Uyên khôi phục dung mạo, có lại nhan sắc tuấn tú, hắn sẽ cãi cọ với tiểu hòa thượng đầu trọc này sau. Trước mắt, cứ để hắn thắng một ván đã.Trong phòng thiếu vắng hai người, bầu không khí giữa Lục Hành Uyên và Tạ Lăng chợt trầm mặc.Kể từ khi Lục Hành Uyên bị Tạ Trì bắt đi ở Nhiêu Hà, Tạ Lăng đã bôn ba không ngừng, từ Nhiêu Hà đến Thiên Diễn Tông, từ Thiên Diễn Tông đến thành Mưa Bụi. Ban đầu, người hắn nghĩ mình đang cứu là kẻ đoạt xá Lục Ẩn Xuyên, mục đích là để đoạt lại thân thể cho Sư tôn. Thế nhưng, theo diễn biến tình thế, hắn phát hiện đoạt xá có lẽ chỉ là lời biện hộ, người hắn vẫn luôn cứu chính là Sư tôn của mình.Khoảng thời gian ngắn ngủi ở Nhiêu Hà đã trôi qua vội vã. Giờ đây, thứ chắn ngang giữa hai người là một mối quan hệ không thể cắt đứt, càng gỡ càng rối.Lục Hành Uyên vốn càn rỡ, lúc này lại mang dáng vẻ đứng đắn của một Sư tôn, quan tâm hỏi: "Ta bị Tạ Trì bắt đi đột ngột, vẫn không biết cơ thể ngươi thế nào? Sau khi tình nhiệt (cơn khát tình) qua đi, di chứng do truyền thừa mang lại đã được giải quyết chưa?"Sắc mặt Tạ Lăng cứng đờ, tai sói nổi lên một tầng màu đỏ phấn hồng. Mặc dù có lông sói trắng che lấp, màu đỏ ấy vẫn hiện ra rất rõ ràng, có thể nói là trắng mà sinh hồng, tuyệt mỹ khó tả.Khi hắn là sói, hắn mơ màng hồ đồ, mọi hành vi đều tuân theo bản năng. Sự ỷ lại sâu thẳm trong nội tâm đối với Lục Hành Uyên khiến Ngân Lang xem Lục Hành Uyên là bạn lữ. Hắn săn mồi, làm nũng, và không lúc nào rời khỏi vòng tay Lục Hành Uyên. Việc Lục Hành Uyên không từ chối càng khiến Ngân Lang được được một tấc lại muốn tiến một thước, lúc tình nhiệt càng khó kiểm soát khát vọng trong lòng.Ngân Lang đã phát tiết cảm tình của hắn, bán đứng ý tưởng chân thật trong nội tâm hắn.Hắn có chút khó xử, không muốn trả lời, bèn đánh trống lảng nói: "Ngươi vì sao lại ở nơi truyền thừa đó?"Lục Hành Uyên sững sờ. Nơi truyền thừa là nơi y vô tình có được từ bản đồ. Đời trước, vì muốn Tạ Lăng thuận lợi tiến vào, y đã dọn sạch mọi chướng ngại, nhẫn nhịn không bộc lộ. Đời này, lẽ nào y còn muốn tiếp tục lừa dối?Giữa y và Tạ Lăng đã có không ít hiểu lầm không rõ ràng, thật thật giả giả, sẽ chỉ khiến người ta hoang mang thêm.Lục Hành Uyên đã có quyết định trong lòng, nói: "Nơi truyền thừa vốn do ta vô tình đoạt được. Việc ngươi xuất hiện ở đó là kế hoạch do ta một tay an bài."Đồng tử Tạ Lăng co rút. Câu trả lời của Lục Hành Uyên ngoài dự đoán của hắn. Hắn nhớ lại những tao ngộ khác nhau của đời trước: hắn trôi nổi xuôi dòng bị người cứu lên, người đó chỉ đường cho hắn, dẫn hắn vào nơi truyền thừa. Mặc dù lúc đó hắn có chút nghi hoặc, nhưng đối mặt với truyền thừa trăm lợi mà không một hại, sự nghi hoặc nhỏ nhoi đó của hắn nhanh chóng bị quăng ra sau đầu.Sau khi hắn ra khỏi nơi truyền thừa, người chỉ đường đã sớm không biết đi đâu. Sau này hắn cũng điều tra kỹ lưỡng, nhưng ở Nhiêu Hà không hề có một nhân vật như vậy.Giờ phút này ngẫm nghĩ kỹ lưỡng, nếu đây là sự sắp xếp của Lục Hành Uyên, vậy thì mọi chuyện đều thông suốt.Đáng tiếc, mọi chuyện đời này đã trở nên không phù hợp kể từ vách núi. Lục Hành Uyên đi theo hắn nhảy xuống, hắn đến được nơi truyền thừa, nhưng không phải do Lục Hành Uyên sắp xếp.Bí mật kiếp trước đời này vẫn là bí mật. Tạ Lăng có chút bực bội, nói: "Ngươi vì sao phải nhảy xuống theo ta? Nếu ngươi không nhảy, cũng sẽ không đi đến tình trạng ngày hôm nay.""Ta không nhảy, ngươi còn nguyện ý sống sót sao?" Lục Hành Uyên vẫn còn nhớ rõ ngày đó trên vách núi, Tạ Lăng một lòng muốn chết, suy sụp, chán nản, không còn ý chí chiến đấu.Y cũng đã phải dựa vào thù hận mới khiến Tạ Lăng vực dậy tinh thần. Y không dám nghĩ rằng nếu ngày đó y không đưa ra lựa chọn nhảy vực, sau khi Tạ Lăng rơi xuống, y không có ký ức, không kịp cứu giúp, Tạ Lăng có phải cứ như vậy lẳng lặng nằm ở đáy vực, chờ đợi tử vong không?Đời trước y cố gắng bảo vệ Tạ Lăng chu toàn, đời này lại suýt chút nữa thực sự mất đi hắn.Lục Hành Uyên nghĩ lại mà sợ, ánh mắt nhìn về phía Tạ Lăng rõ ràng sự khát cầu. Lựa chọn buông tay của y là một sai lầm. Y nên giam cầm người này ở bên cạnh, lắng nghe hỉ nộ ái ố của hắn, cùng hắn đối mặt với mọi thứ.Cảm xúc trong lòng Lục Hành Uyên kích động, y nảy sinh một sự thúc đẩy, muốn kéo Tạ Lăng thật chặt vào lòng, khiến Tạ Lăng nghe thấy trái tim loạn nhịp vì hắn, làm sao như nai con chạy loạn, không kềm chế được.May mắn là lý trí đã ngăn cản Lục Hành Uyên. Giữa y và Tạ Lăng có quá nhiều gút mắc chưa giải quyết. Vượt qua ranh giới lúc này sẽ đồng nghĩa với mất kiểm soát. Và một khi y đã mất kiểm soát, y sẽ không còn cho Tạ Lăng bất kỳ đường lui nào nữa.Tạ Lăng không ngờ Lục Hành Uyên lại hỏi một câu như vậy. Câu này nghe có chút gượng ép , nhưng hắn nhất thời lại không nghĩ ra được chỗ nào không đúng. Nếu là kiếp trước, hắn đương nhiên muốn sống sót, dù trải qua bao nhiêu trắc trở, cũng muốn trở lại bên Lục Hành Uyên, để hỏi một câu vì sao.Nhưng là đời này, hắn thực sự không xác định.Hắn cô độc mà đến trên đời này, gặp được Lục Hành Uyên. Nơi mà hắn tưởng là chốn quy tụ, kết quả lại là hoa trong gương, trăng trong nước*. Hắn trở thành người trên người, bị mọi người kính sợ, nhưng lại chỉ muốn quay về cái đêm mưa to năm ấy, cuộn tròn bên Lục Hành Uyên, say sưa đi vào giấc ngủ.(*) những thứ đẹp đẽ nhưng không thật, ảo ảnh, không thể chạm tới - tượng trưng cho tình yêu, ước mơ hoặc hạnh phúc hư ảo.Hắn đã giết chết Lục Hành Uyên, cũng g·iết chết chính mình, nên hắn xé mở cuốn trục, kết thúc tất cả.Khoảnh khắc hắn tỉnh lại trên vách núi, hắn đã mệt mỏi, cho rằng mọi chuyện lại sẽ tái diễn, hoàn toàn không còn dũng khí để tiếp tục bước tiếp."Ngươi thật là Sư tôn ta sao?" Tạ Lăng phục hồi tinh thần lại, cảm thấy mọi chuyện đời này thật sự không rõ ràng đến mức này. Hắn nhìn Lục Hành Uyên, đôi con ngươi màu lam bị bao phủ một tầng hơi nước.Lục Hành Uyên đã dùng thân phận giả lừa hắn ở Nhiêu Hà, rồi lại dùng thân phận giả lừa người trong thiên hạ ở Thiên Diễn Tông. Gút mắc hai đời trùng trùng điệp điệp. Tạ Lăng đã gặp qua một Lục Hành Uyên nghiêm khắc nhưng ôn nhu, cũng đã gặp qua một Lục Hành Uyên lạnh lùng vô tình và tùy tiện ngông cuồng. Họ đều là y, nhưng cũng đều không phải là y."Ngươi rốt cuộc là ai? Nếu ngay cả thân phận Lục Ẩn Xuyên này cũng là giả, thì còn có gì mới là thật?" Tạ Lăng đã không phân biệt rõ được nữa. Mắt hắn đỏ hoe, hai tai sói cụp xuống, trông vô cùng đáng thương.Thân xác hư ảo khiến hắn không nhìn thấu. Hắn quá sợ hãi đây chỉ là một giấc mộng, để rồi khi hắn yên lặng trong sự ôn nhu và hy vọng, lại bị một cú đánh nặng nề giáng xuống.Hô hấp của Lục Hành Uyên cứng lại. Y giơ tay vượt qua phòng tuyến tự mình thiết lập, mặc cho cảm xúc mãnh liệt mất kiểm soát áp xuống. Y giam cầm Tạ Lăng trong lòng, những nụ hôn mật ngọt, dày đặc rơi xuống tai hắn, đó là sự kiềm chế nhưng cũng là khát vọng.Kiếp trước kiếp này, vô số sự hỗn loạn lẫn lộn. Y đã là kiếm của Thiên Diễn Tông, được người ta tôn là Phá Ách Kiếm Tôn, cứ như thể mọi thứ là hiển nhiên. Chưa từng có ai hỏi y rốt cuộc là ai.Thân phận của y bị mặc định, bị viết lại, giống như phần hồn phách bị loại bỏ của y, cuộn tròn trong thức hải, bị người ta quên lãng.Lục Hành Uyên hôn sâu lên tóc Tạ Lăng, hơi thở nóng bỏng. Môi y từ từ hạ thấp, ánh mắt sâu thẳm từ mày Tạ Lăng rơi xuống giữa môi, rồi lại ngước lên nhìn thẳng vào Tạ Lăng.Y giữ chặt đầu Tạ Lăng, nghiêm túc trịnh trọng nói: "Ẩn Xuyên là tự của ta. Tên ta là Hành Uyên, Lục Hành Uyên."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store