PHÁO HÔI ÁC ĐỘC LÀ VẠN NHÂN MÊ
Chương 26
Một giấc này không rõ ngủ bao lâu.Ngay cả trong giấc mơ, Thời Ngọc vẫn mím môi, giấc ngủ không hề yên tĩnh.Trong phòng rất yên lặng.Thỉnh thoảng có vài tiếng nói chuyện nhỏ vang lên.Âm thanh vang vọng bên tai, lông mi cậu khẽ run, cuối cùng tỉnh lại từ trong bóng tối vô tận.Trước mắt là một căn phòng bệnh rộng lớn, sạch sẽ.Đầu óc cậu mơ màng, dường như thấy có hai bóng người đứng bên cạnh giường.Tiếng nói chuyện không biết đã dừng từ lúc nào.Thời Ngọc còn mơ màng, nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa, thấy một người quen thuộc hiện ra trong tầm mắt.Đôi mắt phượng, tóc đen, vẻ ngoài lạnh lùng kiêu ngạo.Người đàn ông đang đứng bên cạnh giường, cúi mắt nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm u ám, giống như sắp nổi lên bão tố trên mặt biển bình lặng, nhưng lại lặng yên giấu đi trong chớp mắt."... Chú."Không nhận thấy được sự khác lạ, giọng Thời Ngọc mềm mại, nhỏ nhẹ gọi.Cậu nhíu mày khó chịu, hàng mi dài thấm đẫm hơi nước, mái tóc đen nhánh mềm mại dán lên má trắng như tuyết, trông vừa đáng thương vừa xinh đẹp. Uể oải hỏi: "... Con sao thế này?"“Không có gì.” Giọng Thịnh Huyền vẫn trầm lặng như thường lệ.Hắn cúi người đắp lại chăn cho Thời Ngọc, động tác hiếm khi ôn nhu, nửa người cúi xuống rất gần Thời Ngọc, gần đến mức trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn có thể phản chiếu đôi môi đỏ mọng của thiếu niên. "Chỉ là con ăn phải đồ hư thôi."Vừa mới tỉnh dậy từ cơn mê man, đầu óc Thời Ngọc còn rất đờ đẫn.Không nhận ra khoảng cách giữa mình và Thịnh Huyền quá gần, môi Thời Ngọc khẽ động, giọng nhẹ nhàng, mềm mại, hơi thở thoảng qua với mùi thơm ngọt đặc trưng trên người: "... Xin lỗi.""Hửm?" Thịnh Huyền vẫn không đứng dậy, duy trì tư thế quá mức thân mật, từ cổ họng phát ra tiếng cười trầm, cánh tay dài như vô tình vòng qua eo thiếu niên, giọng thấp hỏi: "Vì sao phải xin lỗi?"Ngây thơ nhìn hắn, Thời Ngọc theo phản xạ dựa sát vào lòng người đàn ông trong tư thế tự nhiên vô cùng.Đôi mắt buồn ngủ khép lại, thiếu niên như một chú thỏ con không biết đến nguy hiểm, dường như đang yên tâm dựa vào người thợ săn đầy u tối, nhẹ nhàng nói: "Con lại gây rắc rối cho chú rồi..."Thịnh Huyền vuốt nhẹ lưng cậu, lực tay rất nhẹ, nhưng ánh mắt hắc ám không hề có chút ôn nhu, đầy khí lạnh lùng: "Ừ, cũng hơi rắc rối đấy.""Tiểu Ngọc, nói cho chú biết, tối qua ai đưa con đến bệnh viện?""... Bệnh viện?" Nằm trong lòng người đàn ông ấm áp, buồn ngủ bao trùm tâm trí, Thời Ngọc cọ cọ vào cằm hắn, giọng yếu ớt cầu xin: "Con không nhớ... Chú, con muốn ngủ...""Không được ngủ." Bàn tay lạnh lẽo nâng cằm thiếu niên lên, đôi mắt đẫm lệ lờ mờ mở ra, khóe mắt mỏng manh hiện lên chút hồng, lông mi ướt át khẽ run như thể vừa được kéo lên từ trong nước.Cậu nức nở, đôi môi bị siết chặt, nghe thấy giọng nam lạnh lùng, cường thế ép hỏi: "Không nghĩ ra, thì không được ngủ.""— Thời Ngọc, nghĩ kỹ đi, tối qua là ai đã chạm vào con?"......Hành lang yên tĩnh lạ thường.Quản gia bước ra từ thang máy, đi đến cửa phòng bệnh, lễ phép gõ cửa: "Tiên sinh, người của nhà họ Sở đang chờ ngài ở phòng nghỉ."Bên trong không có âm thanh gì.Dừng một lúc, ông ta nghi hoặc gõ cửa thêm lần nữa.Lần này tiếng gõ mạnh hơn: "Tiên sinh, ngài có ở trong không?""Cạch" một tiếng.Cửa phòng bị khóa chợt mở ra.Quản gia ngẩn ra, ngước nhìn lên ngơ ngác.Ánh sáng trong phòng bệnh tối mờ, người đàn ông tuấn tú tái nhợt, sắc mặt lạnh lùng.Hắn từ từ mặc áo khoác vest, giọng nói trước sau vẫn lạnh nhạt, bình tĩnh: "Biết rồi."Nhìn động tác mặc quần áo của hắn, đầu quản gia lập tức trở nên ong ong.Ông đứng ngây ra một lúc lâu mới tìm lại chút lý trí, run rẩy nói: "Tiên... tiên sinh, tiểu... tiểu thiếu gia..."Dường như hắn không nghe thấy sự kinh hoàng và hoảng loạn trong giọng nói của ông ta.Thịnh Huyền cài nút tay áo, ánh mắt hạ thấp, trong giọng nói không có chút cảm xúc."Nó vừa khóc, vừa mới dỗ ngủ, cẩn thận một chút, đừng làm ồn."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store