ZingTruyen.Store

Phản xuyên tôi trở thành bạch nguyệt quang của tứ đại kẻ thù

Chương 50

Nguyenthianh19082009

Nhân lúc Chu Bắc Dương không có nhà, Kim Yến Liễu tính toán đi thăm Kim Vĩ Nam.

Hắn liền gọi điện thoại cho Kim Vĩ Nam.
Kim Vĩ Nam là đại phú hào nổi tiếng khắp cả nước, sản nghiệp dưới tay trải rộng toàn quốc. Một lão tổng gia đại nghiệp đại như hắn, ngược lại còn bận rộn hơn người bình thường, công việc càng chồng chất, quanh năm suốt tháng không nghỉ được mấy ngày, cả ngày mang theo đội ngũ chạy khắp nơi trên thế giới.

Bất quá hắn bận rộn như vậy, cũng không ảnh hưởng đến việc hắn tìm phụ nữ. Hắn gần đây lại tìm một cô bạn gái mới. Lần liên lạc trước của hai người họ, chính là Kim Vĩ Nam gửi tin nhắn cho hắn nói về chuyện này.

Kim Vĩ Nam đào hoa, lúc trước Chu Hoằng chính là chịu không nổi tính cách hoa tâm này của hắn, nên ly hôn. Ly hôn xong Kim Vĩ Nam liền không đi tìm người trên 30 tuổi nữa, tất cả đều là các cô gái hai mươi tuổi đầu. Nhưng lần này không giống nhau, Kim Vĩ Nam lần này tìm một thục nữ gần 40 tuổi, không biết là đổi khẩu vị, hay là nghiêm túc.

Điện thoại gọi qua, một người phụ nữ bắt máy: “Ông ấy đang tắm, tôi bảo ông ấy lát nữa gọi lại cho cậu nhé?”

Giọng nói vô cùng dịu dàng.

Tim Kim Yến Liễu đột nhiên lỡ một nhịp, còn tưởng là Chu Hoằng.

“Ai gọi điện thoại?” Hắn nghe thấy giọng Kim Vĩ Nam truyền ra trong điện thoại.

“Con trai ông.”

Ngay sau đó Kim Vĩ Nam liền nghe điện thoại: “Sao con lại nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho ba?”

Kim Yến Liễu nói: “Sao giờ này ba lại đi tắm.”

Kim Vĩ Nam cười cười: “Đừng có quản ba.”

“Mặc kệ ba,” Kim Yến Liễu nói: “Ba ở Nam Thành không, nếu ở thì hai ngày này có rảnh không, chúng ta ăn một bữa
cơm.”

“Ở,” Kim Vĩ Nam nói: “Vừa hay, ba cũng muốn con cùng cô Tôn nhận biết một chút. Bắc Dương có ở đó không, con gọi nó đi cùng luôn.”

“Cậu ấy không ở Nam Thành,” Kim Yến Liễu nói: “Bạn gái mới của ba con không gặp trước, chỉ hai cha con chúng ta đơn độc tâm sự thôi.”

“Có chuyện gì?” Kim Vĩ Nam hỏi.

“Không có, chỉ đơn thuần ăn một bữa
cơm.”

“Ăn cơm với ba...” Kim Vĩ Nam cười một tiếng, nói: “Được, cứ tối nay đi, ăn ở nhà hay đi ra ngoài ăn?”

“Ra ngoài đi, con đặt nhà hàng xong sẽ nói cho ba.”

Kim Yến Liễu cúp điện thoại xong, mới có chút hối hận vì đơn độc ăn cơm với Kim Vĩ Nam.

Hắn sợ hai cha con họ không có gì để nói, nếu gọi Chu Bắc Dương đi cùng, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Bất quá nếu Chu Bắc Dương cũng ở, khả năng lớn nhất chính là hai người họ cứ trò chuyện không ngừng, còn mình ở bên cạnh chán muốn chết mà chơi điện thoại.

Kim Vĩ Nam không thích nói chuyện phiếm với hắn, cảm thấy hắn không học vấn không nghề nghiệp, không hợp để trò chuyện, không giống Chu Bắc Dương, nói chuyện gì cũng có thể bắt chuyện được.

Dù sao hắn và Chu Bắc Dương từ nhỏ chịu sự giáo dục không giống nhau, sở thích hứng thú cũng không giống nhau. Kim Vĩ Nam yêu nhất vẫn luôn là Chu Bắc Dương dịu ngoan hiểu chuyện lại thông minh.

Nghe nói lúc trước Chu Hoằng đề nghị ly hôn, một người đàn ông dứt khoát như hắn, lại tìm mọi cách níu kéo mấy tháng, một phần lớn nguyên nhân, chính là luyến tiếc Chu Bắc Dương đứa con riêng này.

Kim Vĩ Nam hẳn là rất thất vọng về mình. Kẻ giả mạo xuyên qua tới, không biết hắn là càng thất vọng, hay là sẽ rất thích.
Chu Bắc Dương ở thành phố N bận rộn công việc, tranh thủ thời gian liền gửi tin nhắn cho hắn. Nghe nói hắn muốn cùng Kim Vĩ Nam ăn cơm, rất bất ngờ.

“Không biết hai chúng ta có bị nhạt nhẽo
không.” Kim Yến Liễu nói.

“Chú Kim vẫn là rất quan tâm em,” Chu Bắc Dương nói: “Hai chúng ta ngày
thường gọi điện thoại, cuối cùng chú ấy cơ bản đều sẽ hỏi một câu em thế nào.”

Chu Bắc Dương cảm thấy là do tính cách, dẫn tới đôi cha con này nhìn có chút xa cách. Kim Vĩ Nam là người đàn ông có chút cường thế, Kim Yến Liễu là tính tình thiếu gia, hai cha con trong cốt cách kỳ thật là cùng một loại, đều không chịu thua ai, ở chung liền rất khó xuất hiện hình ảnh cha hiền con thảo.

“Ông ấy gần đây lại yêu đương, lần này hình như còn rất nghiêm túc.” Kim Yến Liễu nói.

Chu Bắc Dương liền nói: “Thật sao? Cái
này anh thật không biết.”

Kim Yến Liễu từ chuyện này lại cảm nhận được sự khác biệt giữa con ruột và con không ruột.

Kim Vĩ Nam có thích Chu Bắc Dương đến đâu, chuyện tình cảm cũng sẽ không nói với hắn, hắn chỉ toàn tâm toàn ý bồi dưỡng hắn, coi hắn là người kế nghiệp của mình. Đối với mình, ngày thường mặc kệ không hỏi, nhưng mỗi lần nói về chuyện yêu đương tương đối nghiêm túc, đặc biệt là có ý định kết hôn, đều sẽ nói
cho hắn biết trước một tiếng.

Đại khái đây là huyết thống, là thứ giấu trong cốt cách. Giống như hắn muốn chết, nói gì cũng muốn gặp Kim Vĩ Nam một mặt, đều là giống nhau.

“Con gần đây gầy đi?” Kim Vĩ Nam thấy hắn mặt đầu tiên liền hỏi: “Cũng đen hơn.”

“Quay phim đó, ba lại béo lên.” Kim Yến
Liễu nói.

Kim Vĩ Nam nói: “Gần đây cô Tôn mỗi ngày xuống bếp nấu cơm cho ba, ăn nhiều nên béo.”

“Vị cô Tôn này không phải là Tôn Ngộ Không đấy chứ, nhanh như vậy liền hàng phục được ba.”

“Thằng nhóc con.” Kim Vĩ Nam cười ngồi xuống: “Nói không chừng qua hai năm chính là mẹ kế của con đấy.”

“Lần này là nghiêm túc?”

Kim Vĩ Nam nói: “Ba lần nào mà không nghiêm túc.”

Kim Yến Liễu cầm thực đơn bắt đầu gọi món, nhìn một hồi thực đơn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người phục vụ. Người phục vụ rốt cuộc nhịn không được, nhưng ngữ khí rất ôn nhu: “Em siêu thích anh, vẫn luôn theo dõi phim của anh.”

Kim Yến Liễu cười cười.

Chờ hai người gọi món xong, người phục vụ đóng cửa đi ra ngoài, Kim Vĩ Nam mới nói: “Con gần đây có phải càng nổi tiếng không? Ba vừa về nước liền thấy một đống quảng cáo của con.”

“Cũng tạm, vừa quay xong một bộ phim, còn rất được hoan nghênh.”

“Nghe cô Tôn nói qua hai câu, cô ấy gần đây vẫn luôn xem phim của con, là fan của con đấy.” Kim Vĩ Nam nói.

“Vậy ba có xem không?”

“Ba nào có thời gian xem TV.” Kim Vĩ
Nam nói: “Ngày nào con đóng phim điện ảnh rồi nói.”

Kim Vĩ Nam kỳ thật không hiểu những chuyện trong giới giải trí, hắn chỉ là nghe nói đóng phim điện ảnh so với đóng phim truyền hình càng cao cấp, cho nên vẫn luôn lấy điều này để thúc giục Kim Yến Liễu.

Kim Yến Liễu liền nói: “Vậy ba có thể mong chờ một chút Tiểu Dương, cậu ấy lập tức liền phải đóng phim điện ảnh.”

“Thật sao?” Kim Vĩ Nam nói: “Con nhìn người ta kìa, mới tiến vào giới giải trí mấy ngày, liền đóng được điện ảnh.”

“Ba mà cứ lấy cậu ấy so với con, sẽ càng xem con càng không vừa mắt.” Kim Yến Liễu nói: “Con cứ như vậy đấy, làm gì cũng không bằng cậu ấy.”

Nếu không phải hai người họ tình cảm huynh đệ sâu sắc, hai người họ đại khái sẽ trở thành một đôi đối thủ không đội trời chung. Hắn từ nhỏ đã bị Chu Bắc Dương đối lập thành có chút phế vật.

Kim Vĩ Nam liền nói: “Con trong lòng minh bạch, liền còn có không gian tiến bộ.”

Mỗi lần hai cha con họ nói chuyện phiếm đều là như thế này, đại khái là hình thành mô thức ở chung cố hữu, nói không được ba câu liền đối chọi gay gắt.

Đổi lại trước kia, Kim Yến Liễu đã sớm không kiên nhẫn, hôm nay lại cảm thấy đặc biệt thương cảm, nói: “Con chỉ sợ là tiến bộ không được... Bất quá còn tốt, ba còn có Tiểu Dương.”

Kim Vĩ Nam sửng sốt một chút, nói: “Tuổi còn trẻ, sớm như vậy liền nhận thua?”

Kim Yến Liễu cười cười, nói: “Con có khi cảm thấy đều là mệnh trung chú định, mệnh trung chú định ba có đứa con không nên thân như con, cho nên đưa Chu Bắc Dương đến nhà chúng ta.”

Kim Vĩ Nam nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, còn chưa từng thấy Kim Yến Liễu chịu thua bao giờ.

Hắn nhìn về phía Kim Yến Liễu. Kim Yến Liễu hôm nay mặc một chiếc áo len cổ cao màu trắng gạo, tóc đen nhánh mềm mại, ngũ quan tinh xảo. Lời nói tuy rằng độc, nhưng hắn là thật lòng yêu đứa con trai này, dù sao cũng là con trai duy nhất của mình, sao có thể không yêu. Ngày thường trách nặng, cũng là vì yêu thương sâu sắc.

Người phục vụ tiến vào mang thức ăn lên. Kim Vĩ Nam liền nói: “Ăn cơm đi.”

Tính cách hắn vốn sẽ không an ủi người, càng không thể đột nhiên biến thành một người cha hiền lành ôn nhu. Nhưng thấy Kim Yến Liễu hôm nay có chút khác thường, trong lòng cũng suy nghĩ, ăn một hồi lâu cơm, mới nói: “Ba xem người phục vụ ở đây đều sắp thành fan của con
rồi. Phim mới của con hot như vậy sao?”

Kim Yến Liễu liền nói: “Tỷ suất người xem đều phá kỷ lục.”

Kim Vĩ Nam liền cười, nói: “Con trai ba chính là giỏi.”

Hắn ngày thường không khen Kim Yến Liễu bao giờ, đột nhiên khen một câu như vậy, chính mình xấu hổ, hắn xem Kim Yến Liễu cũng rất xấu hổ. Vì thế hai người liền cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Đang ăn, cuộc gọi video của Chu Bắc Dương liền gọi tới.

Không khí lúc này mới hòa hoãn xuống, Kim Vĩ Nam lần này coi như mở máy hát, vẫn luôn cùng Chu Bắc Dương trò chuyện không ngừng. Cúp máy xong, đề tài của hai người cũng đều xoay quanh Chu Bắc Dương.

Hai cha con đều phát hiện, hai người họ trò chuyện về Chu Bắc Dương, mới là lúc có chuyện để nói nhất. Cha hiền con thảo thật sự không thích hợp họ, một giây
cũng xấu hổ chết đi được.

“Con không có việc gì giúp ba khuyên nhủ Bắc Dương, bảo nó nhanh chóng trở về tiếp quản công việc của ba.” Kim Vĩ Nam nói: “Bằng không tâm huyết nửa đời người của ba, chẳng lẽ liền tiện nghi cho đám vương bát đản hội đồng quản trị kia sao?”

Kim Yến Liễu cười nói: “Ba có thể sinh thêm một đứa nữa mà, cô Tôn kia hẳn là rất muốn có con đi?”

“Ba muốn sinh đã sớm sinh, mẹ con qua đời ba đã đáp ứng con, đời này tuyệt không sinh con thứ hai. Con yên tâm.” Kim Vĩ Nam nói.

Ở điểm này, Kim Vĩ Nam thật sự thể hiện sự yêu thương phi thường dành cho hắn.

Kim Yến Liễu cười cười, nói: “Kỳ thật ba nếu muốn sinh thêm một đứa, con cũng không ý kiến. Tài khoản lớn nuôi phế rồi, tài khoản nhỏ nuôi thật tốt, có lẽ so Tiểu Dương còn ưu tú.”

“Con hôm nay có chút kỳ quái đấy.” Kim Vĩ Nam cười.

Cơm đã ăn xong, Kim Yến Liễu đứng dậy cầm áo khoác, cười nói: “Thật sự, nếu cô Tôn kia muốn sinh, ba liền sinh thêm một đứa, có thêm em trai em gái, con và Tiểu Dương đều sẽ vui vẻ.”

Tài xế của Kim Vĩ Nam đã đợi ở bên ngoài, hai cha con từ nhà hàng đi ra. Kim Vĩ Nam nói: “Lần sau gặp lại, ba liền mang Tiểu Tôn theo, hai người các con chính thức làm quen một chút.”

Kim Yến Liễu gật đầu một cái. Kim Vĩ Nam bỗng nhiên vươn tay tới, nhẹ nhàng
vỗ vỗ vai hắn.

Kim Yến Liễu quay đầu nhìn về phía hắn. Kim Vĩ Nam cười cười, người đàn ông thành thục mà vĩ đại, trong mắt có thêm một phần nhu tình, lại không nói gì, trực tiếp lên xe.

“Kia cái gì...”

Ngồi vào trong xe Kim Vĩ Nam thò người ra hỏi: “Cái gì?”

“Ba...” Câu “Con yêu ba” kia rốt cuộc vẫn không nói ra được. Kim Yến Liễu chỉ nói: “Ba chăm sóc tốt thân thể của mình, nên
nghỉ liền nghỉ ngơi một chút.”

“Con liền không cần phải lo cho ba, lo cho chính mình là tốt rồi.” Kim Vĩ Nam nói: “Bất quá con cùng Bắc Dương ở
chung, cũng không cần ba nhọc lòng.”

Kim Vĩ Nam nói rồi vẫy tay, liền đóng cửa xe lại.

Đây là lần cuối cùng hai cha con họ gặp mặt sao?

Cứ như vậy đi, kỳ thật mặc dù hai người lại ở bên nhau thêm cả ngày, hắn cũng không biết muốn nói gì, có thể nói cái gì.
Kim Yến Liễu trong gió lạnh nhìn theo xe Kim Vĩ Nam đi xa, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Chu Bắc Dương.

Chu Bắc Dương đoán chừng đang bận, điện thoại không ai nghe.

Kim Yến Liễu liền một mình đứng trong gió lạnh, thở dài thật dài một hơi.

Ngày thứ hai buổi chiều, hắn lại đi Chu gia một chuyến, đi thăm bà nội Chu và những người khác. Chu Bắc Dương từ thành phố N trở về, kịp ăn cơm chiều.

“Các con ngày mai đều không có công việc đúng không?” Chu Hoằng nói: “Vậy tối nay đừng đi rồi, ở lại đây một đêm.”

Bà nội Chu nói với dì giúp việc trong nhà: “Con thay chăn đệm phòng khách một chút, mở máy sưởi chưa?”

“Nào cần phiền phức như vậy, để em ấy ngủ chỗ con đi.” Chu Bắc Dương nói.

“Không phiền phức,” dì giúp việc trong nhà không hiểu ý mà nói: “Phủ lại giường một chút là được.”

Chu Hoằng bảo cô đi thu thập phòng.
Rốt cuộc đều lớn rồi, không phải như hồi nhỏ, hai anh em chui vào ngủ chung một
cái giường.

Chu Bắc Dương tính toán chờ mọi người đều ngủ rồi sẽ đi phòng Kim Yến Liễu. Ai ngờ Chu Hoằng đi tìm Kim Yến Liễu nói chuyện phiếm, hai người vừa nói là nửa giờ. Trời lạnh, hai ngày nay công việc cũng có chút mệt, hắn nằm trên giường một hồi liền mệt rã rời. Mơ mơ màng màng muốn ngủ thì cảm giác có người bò lên giường mình. Hắn mở to mắt, liền thấy Kim Yến Liễu mặc đồ ngủ của hắn, nhanh chóng chui vào trong chăn hắn.

“Lạnh quá, máy sưởi phòng này kém thật.” Kim Yến Liễu nói.

Trên người hắn mang theo chút hơi lạnh, chân cũng lạnh băng. Chu Bắc Dương ôm lấy hắn, lập tức liền tỉnh táo rất nhiều, dùng chân kẹp lấy chân hắn.

“Anh đang định lát nữa đi tìm em đấy chứ.” Chu Bắc Dương nói: “Không ngờ chính em lại chạy tới. Em bây giờ nhiệt tình lắm em có biết không?”

Kim Yến Liễu đi lên liền hôn miệng hắn. Chu Bắc Dương lập tức bị đốt lửa, ôm Kim Yến Liễu liền cuồng hôn một trận, lật người liền đem Kim Yến Liễu đè dưới thân.

Hôm nay vốn dĩ không tính toán ngủ lại ở đây, bên này cái gì cũng không có. Hắn vốn dĩ tính toán còn giống như trước đây nhẹ nhàng giải quyết chuyện này, không ngờ lại đúng lúc lửa cháy đổ thêm dầu. Kim Yến Liễu thở dốc một phen đẩy hắn ra.

Chu Bắc Dương hưng phấn đến không được, muốn mạnh mẽ tiến vào. Kim Yến Liễu ngăn ngực hắn lại, nói: “Để dành.”

“Cái gì?”

Kim Yến Liễu nói: “Em có phải tích góp rất nhiều rồi không?”

Chu Bắc Dương quả thực muốn bùng nổ.

“Để dành cùng nhau cho tôi.” Kim Yến Liễu nói: “Tôi muốn một lần thật nhiều.”

Chu Bắc Dương đỏ mặt tía tai muốn mắng người.

Nếu bàn về độ quyến rũ, không ai so được với Kim Yến Liễu. Hắn nói những lời xấu hổ này, quả thực đều không hề đỏ mặt.

“Đây là em nói đấy nhé.” Chu Bắc Dương nuốt nước miếng.

Kim Yến Liễu nằm trên giường thè lưỡi cười, giống như ngày hôm đó, hắn uống say, dựa vào cột điện ngồi, thè chiếc lưỡi yêu tinh, làm càn mà cười với hắn.

Chu Bắc Dương từ trên người hắn xuống, nằm ở một bên thở dốc. Kim Yến Liễu cười lật người lại, đối diện bàn đầu giường. Trên bàn đặt một khung ảnh, là ảnh chụp chung của hắn và Chu Bắc Dương rất nhiều năm trước. Hắn khoác vai Chu Bắc Dương, cười rất rạng rỡ, Chu Bắc Dương thì có chút thẹn thùng nhìn màn ảnh, trầm tĩnh lại ổn trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store