Phan Viet X Ky Phong Viet Tam Phong
Hây zôChuyện là ........... :))Mình vào truyện lun hen
__________________________________________________
Khi cả 3 vẫn đang suy luận về những vụ án bên Tiếng ồn ào bên ngoài ngày càng lớn.Phạn Việt, Bạch Thước và Tàng Sơn nhanh chóng rời khỏi phòng, đi theo dòng người đổ ra sơn cốc. Tộc nhân Thạch tộc bu đông thành một vòng lớn, bàn tán xôn xao."Chuyện gì vậy?" Phạn Việt trầm giọng hỏi.Không ai trả lời hắn ngay, nhưng khi cả ba tiến vào trong vòng vây, cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ đồng loạt khựng lại.Một thi thể nằm sõng soài trên nền đá lạnh. Máu loang đỏ cả mặt đất.Thi thể nằm đó, toàn thân méo mó không còn nguyên vẹn.Cả thân thể hắn bị một sợi xích sắt siết chặt đến mức máu thấm đẫm cả nền đá lạnh lẽo. Hai mắt mở to, như thể trước khi chết đã phải chứng kiến điều gì đó kinh hoàng đến cực độ. Miệng hắn bị nhét đầy đất cát, hai bàn tay đầy vết cào xước, cho thấy hắn đã vật lộn dữ dội trước khi chết.Nhưng đáng sợ nhất chính là trên trán hắn...Một vết cắt ngay giữa trán, sâu đến tận xương.Máu đen chảy ra từ đó, từng dòng loang lổ trên khuôn mặt vốn dĩ đã trở nên trắng bệch vì tử thi lạnh giá.Bạch Thước cắn chặt răng, cúi xuống quan sát kỹ hơn. Cô khẽ rùng mình khi nhận ra điều bất thường.Thi thể của Thạch Lỗi không chỉ đơn thuần là bị giết.Có vẻ như hắn đã bị siết cổ đến chết ( thật sự là bị siết cổ sao)trước khi vết cắt trên trán được tạo ra. Nhưng ai lại tàn nhẫn đến mức làm thêm một vết thương sâu đến vậy lên thi thể?Phạn Việt trầm mặc nhìn cái xác, ánh mắt lạnh lẽo đến cực độ."Là ai..." Hắn chậm rãi nói, giọng trầm thấp như thể đang kìm nén sự giận dữ. "Ai dám giết người ngay trước mắt ta?"Bạch Thước nhíu mày, bước lên kiểm tra, nhưng Tàng Sơn đã sững sờ, giọng nói run rẩy không thể tin được:"Thạch Lỗi...?"Bạn thân hắn, người vẫn luôn ở bên cạnh hắn bao năm qua, giờ đây chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo.Mà bên cạnh thi thể, có một chữ viết bằng máu -"山" (Sơn).Không khí lập tức trở nên căng thẳng."Tàng Sơn..." Một tộc nhân trong đám đông lên tiếng, giọng mang theo sự nghi hoặc lẫn e dè. "Đây... đây là có ý gì?"Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hắn.Tàng Sơn cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Hắn nhìn chữ máu kia, rồi lại nhìn thi thể bạn thân, đầu óc trống rỗng.Không... Không thể nào!"Tại sao lại là chữ này?" Bạch Thước trầm giọng hỏi, quay sang Phạn Việt.Phạn Việt quan sát hiện trường, ánh mắt thoáng tối lại. Hắn cúi xuống, dùng tay kiểm tra vết thương trên thi thể, sau đó nhìn chằm chằm vào chữ máu trên mặt đất.Hắn ngẩng đầu lên, giọng bình tĩnh nhưng mang theo uy nghiêm:"Không ai được chạm vào thi thể. Chúng ta cần điều tra rõ ràng trước khi đưa ra kết luận."Nhưng tộc nhân xung quanh đã bắt đầu xì xào, ánh mắt nghi ngờ hướng về Tàng Sơn ngày càng nhiều hơn.Trước đây là cha ngươi. Sau đó là mẹ ngươi. Bây giờ đến cả Thạch Lỗi cũng chết, mà bên cạnh hắn lại để lại chữ 'Sơn'"Chẳng lẽ không có ai nghĩ đến khả năng nào khác sao?" Bạch Thước lạnh lùng quét mắt nhìn quanh."Nhưng mà... Nếu không phải Tàng Sơn, vậy thì là ai?"Không ai trả lời được.Tàng Sơn siết chặt tay, móng tay gần như đâm sâu vào lòng bàn tay.Còn Phạn Việt, hắn chỉ im lặng, ánh mắt trầm tư, dường như đã nhận ra điều gì đó.Phạn Việt thoáng nhíu mày.Giữa đám đông hỗn loạn, hắn đột nhiên nhận ra—không thấy Kỳ Phong đâu cả.Hắn lập tức quay người, bỏ lại hiện trường và sải bước thật nhanh về phía phòng y. Bạch Thước và Tàng Sơn nhìn theo nhưng không kịp cản, đành vội vã đuổi theo sau.Cửa phòng không khóa.Phạn Việt đẩy cửa bước vào, lòng bàn tay đã âm thầm vận lực, phòng ngừa tình huống xấu nhất. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn hơi sững lại.Kỳ Phong đang ở đó.Y nằm trên giường, chăn kéo đến ngang ngực, đôi mắt khép hờ, hơi thở đều đặn. Cả người chìm trong ánh nến leo lắt, gương mặt yên tĩnh như một bức họa, hoàn toàn không giống người vừa trải qua chuyện ám sát hay chứng kiến một thi thể thảm khốc.Phạn Việt dừng lại.Cảm giác lo lắng ban nãy khiến hắn hành động theo bản năng, nhưng lúc này, khi thấy y vẫn bình an, hắn chợt nhận ra mình hơi mất kiểm soát.Hắn nhẹ nhàng tiến lại gần.Kỳ Phong vẫn không có phản ứng.Ngón tay Phạn Việt khẽ chạm vào cổ tay y, xác nhận mạch đập vẫn bình thường. Hắn âm thầm thở phào, ánh mắt dịu lại.Có lẽ do chuyện bị ám sát và cái xác lúc trước đã khiến y quá mệt mỏi nên mới ngủ sâu như vậy.Nhìn gương mặt an tĩnh của Kỳ Phong, Phạn Việt bỗng có chút do dự.Hắn vốn định đánh thức y để hỏi chuyện. Nhưng… thật sự cần thiết sao?Y đang ngủ rất yên.Một lúc lâu sau, hắn mới rút tay về, kéo chăn lên cao hơn một chút rồi đứng dậy, xoay người rời đi.Ngay khi cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, trong bóng tối, hàng mi Kỳ Phong khẽ rung động.Một nụ cười nhẹ lướt qua môi y, rất nhanh liền biến mất, như thể chưa từng tồn tại.Cánh cửa vừa đóng lại, trong phòng chỉ còn ánh nến leo lắt tỏa ra ánh sáng mờ ảo.Kỳ Phong từ từ mở mắt.Đôi con ngươi đen láy ánh lên tia sáng kỳ lạ, không có vẻ mơ màng của người vừa tỉnh giấc, mà ngược lại—tỉnh táo đến đáng sợ.Y khẽ cử động ngón tay, chạm vào mép chăn nơi Phạn Việt vừa chỉnh lại, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt."Ca… huynh vẫn lo cho ta như vậy sao?"Giọng y nhỏ đến mức gần như tan vào không khí, như thể chỉ là một lời tự thì thầm.Y nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, bóng cây ngoài kia lay động theo gió, tạo thành những vệt bóng mờ trên sàn nhà.Tất cả vẫn đang đi theo đúng hướng y muốn.Nhưng… có vẻ Phạn Việt hơi lo lắng quá mức.Y nhẹ nhàng ngồi dậy, ánh mắt sâu thẳm như đang suy tính điều gì. Một lát sau, y vươn tay, vỗ nhẹ lên đầu con sóc nhỏ đang cuộn tròn bên gối."Đến lúc rồi."Con sóc ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, rồi nhảy xuống đất, biến mất vào màn đêm.Kỳ Phong nhắm mắt lại, lặng lẽ lắng nghe tiếng gió rít ngoài sơn cốc.Nụ cười trên môi y càng lúc càng sâu hơn.Bạch Thước và Tàng Sơn vừa vội vã bước đến, nhìn thấy Phạn Việt đang trầm mặc đứng trước cửa phòng Kỳ Phong.Tàng Sơn thở gấp, giọng gấp gáp:
"Phạn Việt, Kỳ Phong thế nào rồi?"Bạch Thước cũng đưa mắt nhìn vào phòng, vẻ mặt đầy lo lắng:
"Ta nghe nói đệ ấy rất sợ hãi, có ổn không?"Phạn Việt quay lại, ánh mắt bình tĩnh:
"Y đang ngủ."Tàng Sơn nhíu mày, có vẻ không tin tưởng lắm:
"Ngủ? Sau những chuyện vừa rồi mà còn ngủ được?"Bạch Thước cẩn thận quan sát nét mặt Phạn Việt, nhận ra hắn không có chút nghi ngờ nào đối với Kỳ Phong. Nàng im lặng một lát, rồi mới lên tiếng:
"Thôi được, nếu đệ ấy nghỉ ngơi thì tốt."Tàng Sơn tuy vẫn còn nghi hoặc nhưng không tiện nói thêm, chỉ gật đầu rồi chuyển chủ đề:
"Vậy còn vụ của Thạch Lỗi? Chúng ta không thể cứ đứng đây mãi được."Phạn Việt liếc nhìn cánh cửa phòng Kỳ Phong lần nữa, xác nhận rằng bên trong không có động tĩnh gì, rồi mới bước đi:
"Đi thôi."Ba người rời khỏi, bóng dáng khuất dần trong hành lang tối.Khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, cánh cửa phòng Kỳ Phong vẫn đóng chặt, nhưng trong bóng tối, đôi mắt y đã mở ra từ lâu.Ba người nhanh chóng quay lại hiện trường, nơi thi thể Thạch Lỗi vẫn nằm nguyên giữa vòng vây của tộc nhân Thạch tộc. Đám đông xì xào bàn tán, ánh mắt đầy hoang mang và lo sợ.Khi Phạn Việt, Tàng Sơn và Bạch Thước đến, mọi người lập tức nhường đường, tạo ra một khoảng trống xung quanh thi thể.Thạch Lỗi nằm trên nền đất lạnh, sắc mặt trắng bệch, máu đã đông lại quanh vết thương chí mạng trên cổ ( đây mới là lý do là một vết cắt dài ngang cổ vì bị xích che lại nên mọi người lúc đầu phán đoán là siết cổ ). Nhưng điều thu hút sự chú ý của họ chính là vệt máu bên cạnh hẳn một chữ “山” (Sơn) còn dang dở.Tàng Sơn nhìn chằm chằm chữ viết bằng máu, bàn tay nắm chặt lại:"Hắn... định viết tên ta sao?"Bạch Thước ngồi xuống, cẩn thận quan sát từng chi tiết trên mặt đất. Nàng đưa tay chỉ vào nét bút máu bị ngắt quãng:"Không đúng, nét cuối cùng của chữ này chưa hoàn thành. Nếu thật sự muốn viết 'Sơn' (山), thì còn thiếu một nét."Phạn Việt cũng nhìn qua, ánh mắt sắc bén: “Ý của nàng là Thạch Lỗi có thể chưa định viết chữ này?"Bạch Thước gật đầu, rồi tiếp tục kiểm tra thi thể: “Vết thương chí mạng là ở cổ, cắt ngang động mạch, chết ngay tại chỗ. Nhưng..."Nàng chạm nhẹ vào cổ tay Thạch Lỗi, nhíu mày:“Người chết vì mất máu quá nhanh, nhưng lại vẫn có thể viết được chữ này? Lượng máu mất đi không nhỏ, làm sao hắn có thể kiên trì đến mức viết gần xong chữ 'Sơn'?"Tàng Sơn siết chặt nắm tay, trong lòng mâu thuẫn. Hắn vừa đau lòng vì mất đi một người bạn, vừa cảm thấy bị đẩy vào thế bí.“Ý của cô nương là... có thể đây không phải do Thạch Lỗi viết?"Bạch Thước im lặng giây lát rồi nói:
"Hoặc là do hắn viết, nhưng không phải để chỉ tên huynh."Phạn Việt trầm ngâm, ánh mắt lướt qua hiện trường. Hắn quét mắt một vòng, phát hiện vài vết máu loang lổ không ngay ngắn trên đất. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn."Nếu không phải 'Sơn' (山), vậy có thể là chữ gì khác?"Tàng Sơn nhìn lại nét bút máu, trong lòng bỗng có cảm giác khác lạ.Bạch Thước lấy một mảnh giấy trắng, dùng mực vẽ lại nét chữ máu trên đất, rồi thử thêm một vài nét khác.Phạn Việt nhìn một lúc, ánh mắt sắc bén hơn: “Nếu thêm một nét... thì có thể thành '出' (Xuất) hoặc '止'(Chỉ)?”Bạch Thước gật đầu:“Đúng vậy, nếu không phải 'Sơn', vậy có thể là (Xuất-rời đi), đi ra ngoài. Hoặc có thể là (Chỉ - dừng lại), hoặc ngăn cản. Nhưng vấn đề là..."Nàng nhìn Phạn Việt, ánh mắt nghi hoặc: “Thạch Lỗi đã định truyền đạt điều gì trước khi chết?"Tàng Sơn trầm mặc, nhìn thi thể Thạch Lỗi thật lâu, lòng tràn ngập hoang mang.Phạn Việt nhìn quanh hiện trường, đôi mắt sắc bén không bỏ sót chi tiết nào. Hắn chợt bước đến mép của khu đất, nơi có một dấu chân lạ còn mới in trên nền đất mềm.Hắn cúi xuống kiểm tra, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mép dấu chân. Đột nhiên, ánh mắt hắn tối lại."Dấu chân này..."Bạch Thước và Tàng Sơn lập tức tiến lại gần.Bạch Thước khẽ thốt lên: "Không phải của người Thạch tộc.”Tàng Sơn cũng lập tức nhận ra:“Người Thạch tộc đi chân trần hoặc mang giày đặc chế, dấu chân này lại thon hơn, mũi giày nhọn, không giống giày của tộc nhân chúng ta!"Phạn Việt đứng thẳng dậy, ánh mắt sâu thẳm: "Có kẻ thứ ba."Một cơn gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh thấm vào da thịt.Bí ẩn càng lúc càng dày đặc.Kẻ sát hại Thạch Lỗi là ai?Chữ viết bằng máu thật sự mang ý nghĩa gì?Và... kẻ thứ ba kia, rốt cuộc có liên quan gì đến tất cả những chuyện này?Cả ba người đứng giữa hiện trường, ánh mắt sắc bén dò xét từng chi tiết nhỏ. Dù đã kiểm tra tỉ mỉ, nhưng không có thêm bất kỳ bằng chứng nào rõ ràng về kẻ đứng sau vụ ám sát Thạch Lỗi.Phạn Việt nhìn khắp quanh, từng bước đi nhẹ nhàng trên mặt đất, bàn tay nhẹ vén phần tóc rủ xuống, ánh mắt không rời dấu vết trên nền đất. Hắn cảm nhận được có điều gì đó không đúng, nhưng chính xác là gì thì chưa thể nói ra.“Chúng ta đã kiểm tra hết rồi,” Bạch Thước thở dài, “Không có dấu vết nào khả nghi nữa.”Tàng Sơn, trong lòng đau đớn vì sự ra đi của bạn thân, lại không thể tìm ra bất kỳ lời giải nào, chỉ có thể đứng bên cạnh, bặm môi và nắm chặt tay. Cảm giác bất lực ngày càng gia tăng.Phạn Việt đột ngột quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Thước.“Chắc chắn có điều gì đó đang bị che giấu. Tại sao lại không tìm thấy bất kỳ bằng chứng rõ ràng nào? Mọi thứ như đang cố tình đánh lừa chúng ta.”Bạch Thước im lặng một lúc, rồi lên tiếng với vẻ chậm rãi, như đang tự nhủ điều gì: “Nếu đúng là có kẻ cố tình che giấu, vậy chúng ta có thể bị dẫn dắt vào một ngõ cụt. Kẻ đó muốn chúng ta tin rằng những gì chúng ta thấy là sự thật, trong khi lại cất giấu cái gì đó thật sự quan trọng.”Phạn Việt gật đầu, đôi mắt trở nên tinh tường hơn. Hắn lướt nhìn về phía Tàng Sơn.“Có lẽ chúng ta đã sai khi chỉ tập trung vào thi thể và dấu vết ngoại vi. Kẻ giết người này rất tinh vi. Mục tiêu của hắn có thể không phải là Thạch Lỗi, mà chính là chúng ta.”Tàng Sơn ngạc nhiên quay lại nhìn hắn: “Ngươi có ý gì?”Phạn Việt mỉm cười, nhưng nụ cười đó không hề có sự ấm áp. “Mọi việc đều được dàn dựng để khiến chúng ta nghĩ rằng vụ ám sát này chỉ là một trò chơi. Nhưng thật ra, đó là một mánh khóe để đánh lừa chúng ta.”Bạch Thước lộ vẻ hoài nghi: “Vậy ngươi nghĩ sao?”“Điều này không phải là ngẫu nhiên,” Phạn Việt tiếp tục, ánh mắt trở nên sáng rực: “Mọi sự kiện trước đây đều có sự sắp xếp. Chúng ta không chỉ đơn giản là đang điều tra một vụ án giết người. Chúng ta đang bị cuốn vào một trò chơi của ai đó, và kẻ đó đang quan sát mỗi bước đi của chúng ta.”“Trò chơi?” Tàng Sơn lẩm bẩm. “Ý huynh là…”“Là điều gì đó lớn hơn,” Phạn Việt nhướng mày. “Nếu chúng ta cứ theo đuổi dấu vết mà kẻ đó đã để lại, chúng ta sẽ chỉ đi vòng quanh mà không bao giờ đến được đích. Nhưng nếu chúng ta ngừng truy tìm điều mà kẻ giết người muốn chúng ta tìm, thì sự thật sẽ dần lộ diện.”Bạch Thước tiến lại gần, ánh mắt lộ vẻ quan tâm: “Ngươi đang nói đến cái gì?”Phạn Việt nhìn qua Tàng Sơn, giọng nói chậm lại. “Chúng ta đang đối mặt với một kẻ có khả năng làm chủ được tình thế. Kẻ này không chỉ tính đến việc giết người, mà còn muốn tạo ra sự hỗn loạn trong tộc của chúng ta. Nếu chúng ta cứ tiếp tục đi theo hướng mà hắn muốn, hắn sẽ càng dễ dàng kiểm soát được chúng ta.”“Vậy giờ chúng ta phải làm gì?” Bạch Thước hỏi.Phạn Việt mỉm cười nhạt: “Chúng ta cần thay đổi cách tiếp cận. Đừng tìm kiếm thứ mà kẻ giết người muốn chúng ta tìm, mà hãy tìm thứ mà hắn không muốn chúng ta thấy.”Tàng Sơn nhìn vào mắt Phạn Việt, cảm thấy một cảm giác khó tả lan tỏa trong lòng. Một sự bất an không rõ nguyên do.Bạch Thước quay lại nhìn thi thể Thạch Lỗi một lần nữa. Cái xác đó vẫn lạnh lẽo, không có sự sống, nhưng một nỗi hoài nghi bỗng nhiên dâng lên trong lòng nàng.Một câu hỏi đơn giản nhưng đầy thách thức: Liệu cái chết của Thạch Lỗi có phải là mục tiêu chính, hay chỉ là bước đi đầu tiên trong một âm mưu lớn hơn?Bầu không khí căng thẳng bao trùm, nhưng cũng chính lúc này, mỗi người đều nhận ra một điều quan trọng – sự thật có thể không chỉ nằm trong những gì mắt thấy, mà còn là thứ nằm khuất sâu trong bóng tối của trò chơi đang diễn ra.Cả ba người đứng giữa hiện trường, ánh mắt sắc bén dò xét từng chi tiết nhỏ. Dù đã kiểm tra tỉ mỉ, nhưng không có thêm bất kỳ bằng chứng nào rõ ràng về kẻ đứng sau vụ ám sát Thạch Lỗi.Phạn Việt nhìn khắp quanh, từng bước đi nhẹ nhàng trên mặt đất, bàn tay nhẹ vén phần tóc rủ xuống, ánh mắt không rời dấu vết trên nền đất. Hắn cảm nhận được có điều gì đó không đúng, nhưng chính xác là gì thì chưa thể nói ra.“Chúng ta đã kiểm tra hết rồi,” Bạch Thước thở dài, “Không có dấu vết nào khả nghi nữa.”Tàng Sơn, trong lòng đau đớn vì sự ra đi của bạn thân, lại không thể tìm ra bất kỳ lời giải nào, chỉ có thể đứng bên cạnh, bặm môi và nắm chặt tay. Cảm giác bất lực ngày càng gia tăng.Phạn Việt đột ngột quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Thước.“Chắc chắn có điều gì đó đang bị che giấu. Tại sao lại không tìm thấy bất kỳ bằng chứng rõ ràng nào? Mọi thứ như đang cố tình đánh lừa chúng ta.”Bạch Thước im lặng một lúc, rồi lên tiếng với vẻ chậm rãi, như đang tự nhủ điều gì: “Nếu đúng là có kẻ cố tình che giấu, vậy chúng ta có thể bị dẫn dắt vào một ngõ cụt. Kẻ đó muốn chúng ta tin rằng những gì chúng ta thấy là sự thật, trong khi lại cất giấu cái gì đó thật sự quan trọng.”Phạn Việt gật đầu, đôi mắt trở nên tinh tường hơn. Hắn lướt nhìn về phía Tàng Sơn.“Có lẽ chúng ta đã sai khi chỉ tập trung vào thi thể và dấu vết ngoại vi. Kẻ giết người này rất tinh vi. Mục tiêu của hắn có thể không phải là Thạch Lỗi, mà chính là chúng ta.”Tàng Sơn ngạc nhiên quay lại nhìn hắn: “Ngươi có ý gì?”Phạn Việt mỉm cười, nhưng nụ cười đó không hề có sự ấm áp. “Mọi việc đều được dàn dựng để khiến chúng ta nghĩ rằng vụ ám sát này chỉ là một trò chơi. Nhưng thật ra, đó là một mánh khóe để đánh lừa chúng ta.”Bạch Thước lộ vẻ hoài nghi: “Vậy ngươi nghĩ sao?”“Điều này không phải là ngẫu nhiên,” Phạn Việt tiếp tục, ánh mắt trở nên sáng rực: “Mọi sự kiện trước đây đều có sự sắp xếp. Chúng ta không chỉ đơn giản là đang điều tra một vụ án giết người. Chúng ta đang bị cuốn vào một trò chơi của ai đó, và kẻ đó đang quan sát mỗi bước đi của chúng ta.”“Trò chơi?” Tàng Sơn lẩm bẩm. “Ý huynh là…”“Là điều gì đó lớn hơn,” Phạn Việt nhướng mày. “Nếu chúng ta cứ theo đuổi dấu vết mà kẻ đó đã để lại, chúng ta sẽ chỉ đi vòng quanh mà không bao giờ đến được đích. Nhưng nếu chúng ta ngừng truy tìm điều mà kẻ giết người muốn chúng ta tìm, thì sự thật sẽ dần lộ diện.”Bạch Thước tiến lại gần, ánh mắt lộ vẻ quan tâm: “Ngươi đang nói đến cái gì?”Phạn Việt nhìn qua Tàng Sơn, giọng nói chậm lại. “Chúng ta đang đối mặt với một kẻ có khả năng làm chủ được tình thế. Kẻ này không chỉ tính đến việc giết người, mà còn muốn tạo ra sự hỗn loạn trong tộc của chúng ta. Nếu chúng ta cứ tiếp tục đi theo hướng mà hắn muốn, hắn sẽ càng dễ dàng kiểm soát được chúng ta.”“Vậy giờ chúng ta phải làm gì?” Bạch Thước hỏi.Phạn Việt mỉm cười nhạt: “Chúng ta cần thay đổi cách tiếp cận. Đừng tìm kiếm thứ mà kẻ giết người muốn chúng ta tìm, mà hãy tìm thứ mà hắn không muốn chúng ta thấy.”Tàng Sơn nhìn vào mắt Phạn Việt, cảm thấy một cảm giác khó tả lan tỏa trong lòng. Một sự bất an không rõ nguyên do.Bạch Thước quay lại nhìn thi thể Thạch Lỗi một lần nữa. Cái xác đó vẫn lạnh lẽo, không có sự sống, nhưng một nỗi hoài nghi bỗng nhiên dâng lên trong lòng nàng.Một câu hỏi đơn giản nhưng đầy thách thức: Liệu cái chết của Thạch Lỗi có phải là mục tiêu chính, hay chỉ là bước đi đầu tiên trong một âm mưu lớn hơn?Bầu không khí căng thẳng bao trùm, nhưng cũng chính lúc này, mỗi người đều nhận ra một điều quan trọng – sự thật có thể không chỉ nằm trong những gì mắt thấy, mà còn là thứ nằm khuất sâu trong bóng tối của trò chơi đang diễn ra.Nhưng không ai có thể bỏ qua một điều kỳ lạ: một vết máu đỏ rực hình thành thành chữ "山" (Sơn), vừa quen thuộc vừa bí ẩn.Tàng Sơn cúi xuống, ánh mắt đầy căng thẳng. Chữ "Sơn" này rõ ràng không phải là một biểu tượng ngẫu nhiên. Nó quá rõ ràng, quá đậm nét. Nhưng điều làm hắn khó hiểu chính là-Tàng Sơn liên quan gì đến chữ "Sơn" theo cách này."Không phải ta." Hắn lầm bầm, nhưng cảm giác bứt rứt trong lòng không thể xóa đi được.Bạch Thước đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén, như thể có một tia sáng lóe lên trong đầu nàng. "Thạch Lỗi muốn chúng ta hiểu rằng chữ này có một ý nghĩa gì đó, nhưng chắc chắn không phải là dấu hiệu chỉ về ngươi, Tàng Sơn. Điều này có thể liên quan đến một thế lực khác."Tàng Sơn ngẩng đầu lên, cảm giác bối rối bao trùm tâm trí. "Vậy thì nó ám chỉ ai? Một thế lực nào đó trong Thạch tộc sao?"Bạch Thước im lặng một lúc lâu, ánh mắt của nàng xuyên qua màn sương mờ đục, tìm kiếm câu trả lời. Cuối cùng, nàng nói, giọng thấp và trầm: "Có thể là một nhóm hoặc một kẻ có liên quan đến Thạch tộc, nhưng lại không muốn lộ diện dưới cái tên của ngươi. Họ sử dụng chữ 'Sơn' như một mã ẩn, ám chỉ một kế hoạch lớn hơn."Những suy nghĩ xoay quanh trong đầu Tàng Sơn, nhưng hắn không thể chạm đến mảnh ghép cuối cùng. Thạch Lỗi đã để lại một dấu vết rõ ràng, nhưng dấu vết ấy lại không dẫn đến một sự thật rõ ràng. Chỉ có thể cảm nhận được rằng hắn đã bị cuốn vào một mạng lưới phức tạp mà ngay cả chính hắn cũng chưa thể hiểu được hết.Tàng Sơn trong lòng dân lên một cảm giác bất an "Nhưng rốt cuộc, ai là kẻ đứng sau tất cả những chuyện này? Là ai có thể khiến Thạch Lỗi để lại dấu vết mà chẳng ai hiểu?"Phạn Việt bước lên, tay vuốt nhẹ cằm, ánh mắt nhìn vào khoảng không. "Có lẽ chúng ta cần tìm hiểu kỹ hơn về những người trong Thạch tộc. Những mối quan hệ, những thế lực ẩn giấu. Chữ 'Sơn' này có thể là chìa khóa, nhưng chỉ khi chúng ta hiểu rõ hơn về bức tranh lớn."Với những lời nói của Phạn Việt, mọi người đều nhận ra một điều: vụ án này không chỉ đơn giản là một cuộc tấn công cá nhân. Chữ "Sơn" mà Thạch Lỗi để lại có thể chỉ ra một mối liên kết giữa những thế lực chưa được phơi bày, những mưu đồ đen tối mà họ phải đối mặt. Và lần này, không ai có thể chắc chắn ai là kẻ đứng sau tất cả.Với mỗi bước điều tra, họ càng tiến gần hơn đến một sự thật đen tối, nhưng liệu họ có thể thoát khỏi cái bóng của nó?____________________________________________________Hết rồi có ai đoán ra bí ẩn của Chữ 山 (Sơn) ko nào
Có thì bình luận nha , để xem có ai đoán đúng hemKhi giải mã được thì các bạn sẽ biết được sự thật lun Bye mãi iu 😘 💓
__________________________________________________
Khi cả 3 vẫn đang suy luận về những vụ án bên Tiếng ồn ào bên ngoài ngày càng lớn.Phạn Việt, Bạch Thước và Tàng Sơn nhanh chóng rời khỏi phòng, đi theo dòng người đổ ra sơn cốc. Tộc nhân Thạch tộc bu đông thành một vòng lớn, bàn tán xôn xao."Chuyện gì vậy?" Phạn Việt trầm giọng hỏi.Không ai trả lời hắn ngay, nhưng khi cả ba tiến vào trong vòng vây, cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ đồng loạt khựng lại.Một thi thể nằm sõng soài trên nền đá lạnh. Máu loang đỏ cả mặt đất.Thi thể nằm đó, toàn thân méo mó không còn nguyên vẹn.Cả thân thể hắn bị một sợi xích sắt siết chặt đến mức máu thấm đẫm cả nền đá lạnh lẽo. Hai mắt mở to, như thể trước khi chết đã phải chứng kiến điều gì đó kinh hoàng đến cực độ. Miệng hắn bị nhét đầy đất cát, hai bàn tay đầy vết cào xước, cho thấy hắn đã vật lộn dữ dội trước khi chết.Nhưng đáng sợ nhất chính là trên trán hắn...Một vết cắt ngay giữa trán, sâu đến tận xương.Máu đen chảy ra từ đó, từng dòng loang lổ trên khuôn mặt vốn dĩ đã trở nên trắng bệch vì tử thi lạnh giá.Bạch Thước cắn chặt răng, cúi xuống quan sát kỹ hơn. Cô khẽ rùng mình khi nhận ra điều bất thường.Thi thể của Thạch Lỗi không chỉ đơn thuần là bị giết.Có vẻ như hắn đã bị siết cổ đến chết ( thật sự là bị siết cổ sao)trước khi vết cắt trên trán được tạo ra. Nhưng ai lại tàn nhẫn đến mức làm thêm một vết thương sâu đến vậy lên thi thể?Phạn Việt trầm mặc nhìn cái xác, ánh mắt lạnh lẽo đến cực độ."Là ai..." Hắn chậm rãi nói, giọng trầm thấp như thể đang kìm nén sự giận dữ. "Ai dám giết người ngay trước mắt ta?"Bạch Thước nhíu mày, bước lên kiểm tra, nhưng Tàng Sơn đã sững sờ, giọng nói run rẩy không thể tin được:"Thạch Lỗi...?"Bạn thân hắn, người vẫn luôn ở bên cạnh hắn bao năm qua, giờ đây chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo.Mà bên cạnh thi thể, có một chữ viết bằng máu -"山" (Sơn).Không khí lập tức trở nên căng thẳng."Tàng Sơn..." Một tộc nhân trong đám đông lên tiếng, giọng mang theo sự nghi hoặc lẫn e dè. "Đây... đây là có ý gì?"Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hắn.Tàng Sơn cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Hắn nhìn chữ máu kia, rồi lại nhìn thi thể bạn thân, đầu óc trống rỗng.Không... Không thể nào!"Tại sao lại là chữ này?" Bạch Thước trầm giọng hỏi, quay sang Phạn Việt.Phạn Việt quan sát hiện trường, ánh mắt thoáng tối lại. Hắn cúi xuống, dùng tay kiểm tra vết thương trên thi thể, sau đó nhìn chằm chằm vào chữ máu trên mặt đất.Hắn ngẩng đầu lên, giọng bình tĩnh nhưng mang theo uy nghiêm:"Không ai được chạm vào thi thể. Chúng ta cần điều tra rõ ràng trước khi đưa ra kết luận."Nhưng tộc nhân xung quanh đã bắt đầu xì xào, ánh mắt nghi ngờ hướng về Tàng Sơn ngày càng nhiều hơn.Trước đây là cha ngươi. Sau đó là mẹ ngươi. Bây giờ đến cả Thạch Lỗi cũng chết, mà bên cạnh hắn lại để lại chữ 'Sơn'"Chẳng lẽ không có ai nghĩ đến khả năng nào khác sao?" Bạch Thước lạnh lùng quét mắt nhìn quanh."Nhưng mà... Nếu không phải Tàng Sơn, vậy thì là ai?"Không ai trả lời được.Tàng Sơn siết chặt tay, móng tay gần như đâm sâu vào lòng bàn tay.Còn Phạn Việt, hắn chỉ im lặng, ánh mắt trầm tư, dường như đã nhận ra điều gì đó.Phạn Việt thoáng nhíu mày.Giữa đám đông hỗn loạn, hắn đột nhiên nhận ra—không thấy Kỳ Phong đâu cả.Hắn lập tức quay người, bỏ lại hiện trường và sải bước thật nhanh về phía phòng y. Bạch Thước và Tàng Sơn nhìn theo nhưng không kịp cản, đành vội vã đuổi theo sau.Cửa phòng không khóa.Phạn Việt đẩy cửa bước vào, lòng bàn tay đã âm thầm vận lực, phòng ngừa tình huống xấu nhất. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn hơi sững lại.Kỳ Phong đang ở đó.Y nằm trên giường, chăn kéo đến ngang ngực, đôi mắt khép hờ, hơi thở đều đặn. Cả người chìm trong ánh nến leo lắt, gương mặt yên tĩnh như một bức họa, hoàn toàn không giống người vừa trải qua chuyện ám sát hay chứng kiến một thi thể thảm khốc.Phạn Việt dừng lại.Cảm giác lo lắng ban nãy khiến hắn hành động theo bản năng, nhưng lúc này, khi thấy y vẫn bình an, hắn chợt nhận ra mình hơi mất kiểm soát.Hắn nhẹ nhàng tiến lại gần.Kỳ Phong vẫn không có phản ứng.Ngón tay Phạn Việt khẽ chạm vào cổ tay y, xác nhận mạch đập vẫn bình thường. Hắn âm thầm thở phào, ánh mắt dịu lại.Có lẽ do chuyện bị ám sát và cái xác lúc trước đã khiến y quá mệt mỏi nên mới ngủ sâu như vậy.Nhìn gương mặt an tĩnh của Kỳ Phong, Phạn Việt bỗng có chút do dự.Hắn vốn định đánh thức y để hỏi chuyện. Nhưng… thật sự cần thiết sao?Y đang ngủ rất yên.Một lúc lâu sau, hắn mới rút tay về, kéo chăn lên cao hơn một chút rồi đứng dậy, xoay người rời đi.Ngay khi cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, trong bóng tối, hàng mi Kỳ Phong khẽ rung động.Một nụ cười nhẹ lướt qua môi y, rất nhanh liền biến mất, như thể chưa từng tồn tại.Cánh cửa vừa đóng lại, trong phòng chỉ còn ánh nến leo lắt tỏa ra ánh sáng mờ ảo.Kỳ Phong từ từ mở mắt.Đôi con ngươi đen láy ánh lên tia sáng kỳ lạ, không có vẻ mơ màng của người vừa tỉnh giấc, mà ngược lại—tỉnh táo đến đáng sợ.Y khẽ cử động ngón tay, chạm vào mép chăn nơi Phạn Việt vừa chỉnh lại, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt."Ca… huynh vẫn lo cho ta như vậy sao?"Giọng y nhỏ đến mức gần như tan vào không khí, như thể chỉ là một lời tự thì thầm.Y nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, bóng cây ngoài kia lay động theo gió, tạo thành những vệt bóng mờ trên sàn nhà.Tất cả vẫn đang đi theo đúng hướng y muốn.Nhưng… có vẻ Phạn Việt hơi lo lắng quá mức.Y nhẹ nhàng ngồi dậy, ánh mắt sâu thẳm như đang suy tính điều gì. Một lát sau, y vươn tay, vỗ nhẹ lên đầu con sóc nhỏ đang cuộn tròn bên gối."Đến lúc rồi."Con sóc ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, rồi nhảy xuống đất, biến mất vào màn đêm.Kỳ Phong nhắm mắt lại, lặng lẽ lắng nghe tiếng gió rít ngoài sơn cốc.Nụ cười trên môi y càng lúc càng sâu hơn.Bạch Thước và Tàng Sơn vừa vội vã bước đến, nhìn thấy Phạn Việt đang trầm mặc đứng trước cửa phòng Kỳ Phong.Tàng Sơn thở gấp, giọng gấp gáp:
"Phạn Việt, Kỳ Phong thế nào rồi?"Bạch Thước cũng đưa mắt nhìn vào phòng, vẻ mặt đầy lo lắng:
"Ta nghe nói đệ ấy rất sợ hãi, có ổn không?"Phạn Việt quay lại, ánh mắt bình tĩnh:
"Y đang ngủ."Tàng Sơn nhíu mày, có vẻ không tin tưởng lắm:
"Ngủ? Sau những chuyện vừa rồi mà còn ngủ được?"Bạch Thước cẩn thận quan sát nét mặt Phạn Việt, nhận ra hắn không có chút nghi ngờ nào đối với Kỳ Phong. Nàng im lặng một lát, rồi mới lên tiếng:
"Thôi được, nếu đệ ấy nghỉ ngơi thì tốt."Tàng Sơn tuy vẫn còn nghi hoặc nhưng không tiện nói thêm, chỉ gật đầu rồi chuyển chủ đề:
"Vậy còn vụ của Thạch Lỗi? Chúng ta không thể cứ đứng đây mãi được."Phạn Việt liếc nhìn cánh cửa phòng Kỳ Phong lần nữa, xác nhận rằng bên trong không có động tĩnh gì, rồi mới bước đi:
"Đi thôi."Ba người rời khỏi, bóng dáng khuất dần trong hành lang tối.Khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, cánh cửa phòng Kỳ Phong vẫn đóng chặt, nhưng trong bóng tối, đôi mắt y đã mở ra từ lâu.Ba người nhanh chóng quay lại hiện trường, nơi thi thể Thạch Lỗi vẫn nằm nguyên giữa vòng vây của tộc nhân Thạch tộc. Đám đông xì xào bàn tán, ánh mắt đầy hoang mang và lo sợ.Khi Phạn Việt, Tàng Sơn và Bạch Thước đến, mọi người lập tức nhường đường, tạo ra một khoảng trống xung quanh thi thể.Thạch Lỗi nằm trên nền đất lạnh, sắc mặt trắng bệch, máu đã đông lại quanh vết thương chí mạng trên cổ ( đây mới là lý do là một vết cắt dài ngang cổ vì bị xích che lại nên mọi người lúc đầu phán đoán là siết cổ ). Nhưng điều thu hút sự chú ý của họ chính là vệt máu bên cạnh hẳn một chữ “山” (Sơn) còn dang dở.Tàng Sơn nhìn chằm chằm chữ viết bằng máu, bàn tay nắm chặt lại:"Hắn... định viết tên ta sao?"Bạch Thước ngồi xuống, cẩn thận quan sát từng chi tiết trên mặt đất. Nàng đưa tay chỉ vào nét bút máu bị ngắt quãng:"Không đúng, nét cuối cùng của chữ này chưa hoàn thành. Nếu thật sự muốn viết 'Sơn' (山), thì còn thiếu một nét."Phạn Việt cũng nhìn qua, ánh mắt sắc bén: “Ý của nàng là Thạch Lỗi có thể chưa định viết chữ này?"Bạch Thước gật đầu, rồi tiếp tục kiểm tra thi thể: “Vết thương chí mạng là ở cổ, cắt ngang động mạch, chết ngay tại chỗ. Nhưng..."Nàng chạm nhẹ vào cổ tay Thạch Lỗi, nhíu mày:“Người chết vì mất máu quá nhanh, nhưng lại vẫn có thể viết được chữ này? Lượng máu mất đi không nhỏ, làm sao hắn có thể kiên trì đến mức viết gần xong chữ 'Sơn'?"Tàng Sơn siết chặt nắm tay, trong lòng mâu thuẫn. Hắn vừa đau lòng vì mất đi một người bạn, vừa cảm thấy bị đẩy vào thế bí.“Ý của cô nương là... có thể đây không phải do Thạch Lỗi viết?"Bạch Thước im lặng giây lát rồi nói:
"Hoặc là do hắn viết, nhưng không phải để chỉ tên huynh."Phạn Việt trầm ngâm, ánh mắt lướt qua hiện trường. Hắn quét mắt một vòng, phát hiện vài vết máu loang lổ không ngay ngắn trên đất. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn."Nếu không phải 'Sơn' (山), vậy có thể là chữ gì khác?"Tàng Sơn nhìn lại nét bút máu, trong lòng bỗng có cảm giác khác lạ.Bạch Thước lấy một mảnh giấy trắng, dùng mực vẽ lại nét chữ máu trên đất, rồi thử thêm một vài nét khác.Phạn Việt nhìn một lúc, ánh mắt sắc bén hơn: “Nếu thêm một nét... thì có thể thành '出' (Xuất) hoặc '止'(Chỉ)?”Bạch Thước gật đầu:“Đúng vậy, nếu không phải 'Sơn', vậy có thể là (Xuất-rời đi), đi ra ngoài. Hoặc có thể là (Chỉ - dừng lại), hoặc ngăn cản. Nhưng vấn đề là..."Nàng nhìn Phạn Việt, ánh mắt nghi hoặc: “Thạch Lỗi đã định truyền đạt điều gì trước khi chết?"Tàng Sơn trầm mặc, nhìn thi thể Thạch Lỗi thật lâu, lòng tràn ngập hoang mang.Phạn Việt nhìn quanh hiện trường, đôi mắt sắc bén không bỏ sót chi tiết nào. Hắn chợt bước đến mép của khu đất, nơi có một dấu chân lạ còn mới in trên nền đất mềm.Hắn cúi xuống kiểm tra, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mép dấu chân. Đột nhiên, ánh mắt hắn tối lại."Dấu chân này..."Bạch Thước và Tàng Sơn lập tức tiến lại gần.Bạch Thước khẽ thốt lên: "Không phải của người Thạch tộc.”Tàng Sơn cũng lập tức nhận ra:“Người Thạch tộc đi chân trần hoặc mang giày đặc chế, dấu chân này lại thon hơn, mũi giày nhọn, không giống giày của tộc nhân chúng ta!"Phạn Việt đứng thẳng dậy, ánh mắt sâu thẳm: "Có kẻ thứ ba."Một cơn gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh thấm vào da thịt.Bí ẩn càng lúc càng dày đặc.Kẻ sát hại Thạch Lỗi là ai?Chữ viết bằng máu thật sự mang ý nghĩa gì?Và... kẻ thứ ba kia, rốt cuộc có liên quan gì đến tất cả những chuyện này?Cả ba người đứng giữa hiện trường, ánh mắt sắc bén dò xét từng chi tiết nhỏ. Dù đã kiểm tra tỉ mỉ, nhưng không có thêm bất kỳ bằng chứng nào rõ ràng về kẻ đứng sau vụ ám sát Thạch Lỗi.Phạn Việt nhìn khắp quanh, từng bước đi nhẹ nhàng trên mặt đất, bàn tay nhẹ vén phần tóc rủ xuống, ánh mắt không rời dấu vết trên nền đất. Hắn cảm nhận được có điều gì đó không đúng, nhưng chính xác là gì thì chưa thể nói ra.“Chúng ta đã kiểm tra hết rồi,” Bạch Thước thở dài, “Không có dấu vết nào khả nghi nữa.”Tàng Sơn, trong lòng đau đớn vì sự ra đi của bạn thân, lại không thể tìm ra bất kỳ lời giải nào, chỉ có thể đứng bên cạnh, bặm môi và nắm chặt tay. Cảm giác bất lực ngày càng gia tăng.Phạn Việt đột ngột quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Thước.“Chắc chắn có điều gì đó đang bị che giấu. Tại sao lại không tìm thấy bất kỳ bằng chứng rõ ràng nào? Mọi thứ như đang cố tình đánh lừa chúng ta.”Bạch Thước im lặng một lúc, rồi lên tiếng với vẻ chậm rãi, như đang tự nhủ điều gì: “Nếu đúng là có kẻ cố tình che giấu, vậy chúng ta có thể bị dẫn dắt vào một ngõ cụt. Kẻ đó muốn chúng ta tin rằng những gì chúng ta thấy là sự thật, trong khi lại cất giấu cái gì đó thật sự quan trọng.”Phạn Việt gật đầu, đôi mắt trở nên tinh tường hơn. Hắn lướt nhìn về phía Tàng Sơn.“Có lẽ chúng ta đã sai khi chỉ tập trung vào thi thể và dấu vết ngoại vi. Kẻ giết người này rất tinh vi. Mục tiêu của hắn có thể không phải là Thạch Lỗi, mà chính là chúng ta.”Tàng Sơn ngạc nhiên quay lại nhìn hắn: “Ngươi có ý gì?”Phạn Việt mỉm cười, nhưng nụ cười đó không hề có sự ấm áp. “Mọi việc đều được dàn dựng để khiến chúng ta nghĩ rằng vụ ám sát này chỉ là một trò chơi. Nhưng thật ra, đó là một mánh khóe để đánh lừa chúng ta.”Bạch Thước lộ vẻ hoài nghi: “Vậy ngươi nghĩ sao?”“Điều này không phải là ngẫu nhiên,” Phạn Việt tiếp tục, ánh mắt trở nên sáng rực: “Mọi sự kiện trước đây đều có sự sắp xếp. Chúng ta không chỉ đơn giản là đang điều tra một vụ án giết người. Chúng ta đang bị cuốn vào một trò chơi của ai đó, và kẻ đó đang quan sát mỗi bước đi của chúng ta.”“Trò chơi?” Tàng Sơn lẩm bẩm. “Ý huynh là…”“Là điều gì đó lớn hơn,” Phạn Việt nhướng mày. “Nếu chúng ta cứ theo đuổi dấu vết mà kẻ đó đã để lại, chúng ta sẽ chỉ đi vòng quanh mà không bao giờ đến được đích. Nhưng nếu chúng ta ngừng truy tìm điều mà kẻ giết người muốn chúng ta tìm, thì sự thật sẽ dần lộ diện.”Bạch Thước tiến lại gần, ánh mắt lộ vẻ quan tâm: “Ngươi đang nói đến cái gì?”Phạn Việt nhìn qua Tàng Sơn, giọng nói chậm lại. “Chúng ta đang đối mặt với một kẻ có khả năng làm chủ được tình thế. Kẻ này không chỉ tính đến việc giết người, mà còn muốn tạo ra sự hỗn loạn trong tộc của chúng ta. Nếu chúng ta cứ tiếp tục đi theo hướng mà hắn muốn, hắn sẽ càng dễ dàng kiểm soát được chúng ta.”“Vậy giờ chúng ta phải làm gì?” Bạch Thước hỏi.Phạn Việt mỉm cười nhạt: “Chúng ta cần thay đổi cách tiếp cận. Đừng tìm kiếm thứ mà kẻ giết người muốn chúng ta tìm, mà hãy tìm thứ mà hắn không muốn chúng ta thấy.”Tàng Sơn nhìn vào mắt Phạn Việt, cảm thấy một cảm giác khó tả lan tỏa trong lòng. Một sự bất an không rõ nguyên do.Bạch Thước quay lại nhìn thi thể Thạch Lỗi một lần nữa. Cái xác đó vẫn lạnh lẽo, không có sự sống, nhưng một nỗi hoài nghi bỗng nhiên dâng lên trong lòng nàng.Một câu hỏi đơn giản nhưng đầy thách thức: Liệu cái chết của Thạch Lỗi có phải là mục tiêu chính, hay chỉ là bước đi đầu tiên trong một âm mưu lớn hơn?Bầu không khí căng thẳng bao trùm, nhưng cũng chính lúc này, mỗi người đều nhận ra một điều quan trọng – sự thật có thể không chỉ nằm trong những gì mắt thấy, mà còn là thứ nằm khuất sâu trong bóng tối của trò chơi đang diễn ra.Cả ba người đứng giữa hiện trường, ánh mắt sắc bén dò xét từng chi tiết nhỏ. Dù đã kiểm tra tỉ mỉ, nhưng không có thêm bất kỳ bằng chứng nào rõ ràng về kẻ đứng sau vụ ám sát Thạch Lỗi.Phạn Việt nhìn khắp quanh, từng bước đi nhẹ nhàng trên mặt đất, bàn tay nhẹ vén phần tóc rủ xuống, ánh mắt không rời dấu vết trên nền đất. Hắn cảm nhận được có điều gì đó không đúng, nhưng chính xác là gì thì chưa thể nói ra.“Chúng ta đã kiểm tra hết rồi,” Bạch Thước thở dài, “Không có dấu vết nào khả nghi nữa.”Tàng Sơn, trong lòng đau đớn vì sự ra đi của bạn thân, lại không thể tìm ra bất kỳ lời giải nào, chỉ có thể đứng bên cạnh, bặm môi và nắm chặt tay. Cảm giác bất lực ngày càng gia tăng.Phạn Việt đột ngột quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn Bạch Thước.“Chắc chắn có điều gì đó đang bị che giấu. Tại sao lại không tìm thấy bất kỳ bằng chứng rõ ràng nào? Mọi thứ như đang cố tình đánh lừa chúng ta.”Bạch Thước im lặng một lúc, rồi lên tiếng với vẻ chậm rãi, như đang tự nhủ điều gì: “Nếu đúng là có kẻ cố tình che giấu, vậy chúng ta có thể bị dẫn dắt vào một ngõ cụt. Kẻ đó muốn chúng ta tin rằng những gì chúng ta thấy là sự thật, trong khi lại cất giấu cái gì đó thật sự quan trọng.”Phạn Việt gật đầu, đôi mắt trở nên tinh tường hơn. Hắn lướt nhìn về phía Tàng Sơn.“Có lẽ chúng ta đã sai khi chỉ tập trung vào thi thể và dấu vết ngoại vi. Kẻ giết người này rất tinh vi. Mục tiêu của hắn có thể không phải là Thạch Lỗi, mà chính là chúng ta.”Tàng Sơn ngạc nhiên quay lại nhìn hắn: “Ngươi có ý gì?”Phạn Việt mỉm cười, nhưng nụ cười đó không hề có sự ấm áp. “Mọi việc đều được dàn dựng để khiến chúng ta nghĩ rằng vụ ám sát này chỉ là một trò chơi. Nhưng thật ra, đó là một mánh khóe để đánh lừa chúng ta.”Bạch Thước lộ vẻ hoài nghi: “Vậy ngươi nghĩ sao?”“Điều này không phải là ngẫu nhiên,” Phạn Việt tiếp tục, ánh mắt trở nên sáng rực: “Mọi sự kiện trước đây đều có sự sắp xếp. Chúng ta không chỉ đơn giản là đang điều tra một vụ án giết người. Chúng ta đang bị cuốn vào một trò chơi của ai đó, và kẻ đó đang quan sát mỗi bước đi của chúng ta.”“Trò chơi?” Tàng Sơn lẩm bẩm. “Ý huynh là…”“Là điều gì đó lớn hơn,” Phạn Việt nhướng mày. “Nếu chúng ta cứ theo đuổi dấu vết mà kẻ đó đã để lại, chúng ta sẽ chỉ đi vòng quanh mà không bao giờ đến được đích. Nhưng nếu chúng ta ngừng truy tìm điều mà kẻ giết người muốn chúng ta tìm, thì sự thật sẽ dần lộ diện.”Bạch Thước tiến lại gần, ánh mắt lộ vẻ quan tâm: “Ngươi đang nói đến cái gì?”Phạn Việt nhìn qua Tàng Sơn, giọng nói chậm lại. “Chúng ta đang đối mặt với một kẻ có khả năng làm chủ được tình thế. Kẻ này không chỉ tính đến việc giết người, mà còn muốn tạo ra sự hỗn loạn trong tộc của chúng ta. Nếu chúng ta cứ tiếp tục đi theo hướng mà hắn muốn, hắn sẽ càng dễ dàng kiểm soát được chúng ta.”“Vậy giờ chúng ta phải làm gì?” Bạch Thước hỏi.Phạn Việt mỉm cười nhạt: “Chúng ta cần thay đổi cách tiếp cận. Đừng tìm kiếm thứ mà kẻ giết người muốn chúng ta tìm, mà hãy tìm thứ mà hắn không muốn chúng ta thấy.”Tàng Sơn nhìn vào mắt Phạn Việt, cảm thấy một cảm giác khó tả lan tỏa trong lòng. Một sự bất an không rõ nguyên do.Bạch Thước quay lại nhìn thi thể Thạch Lỗi một lần nữa. Cái xác đó vẫn lạnh lẽo, không có sự sống, nhưng một nỗi hoài nghi bỗng nhiên dâng lên trong lòng nàng.Một câu hỏi đơn giản nhưng đầy thách thức: Liệu cái chết của Thạch Lỗi có phải là mục tiêu chính, hay chỉ là bước đi đầu tiên trong một âm mưu lớn hơn?Bầu không khí căng thẳng bao trùm, nhưng cũng chính lúc này, mỗi người đều nhận ra một điều quan trọng – sự thật có thể không chỉ nằm trong những gì mắt thấy, mà còn là thứ nằm khuất sâu trong bóng tối của trò chơi đang diễn ra.Nhưng không ai có thể bỏ qua một điều kỳ lạ: một vết máu đỏ rực hình thành thành chữ "山" (Sơn), vừa quen thuộc vừa bí ẩn.Tàng Sơn cúi xuống, ánh mắt đầy căng thẳng. Chữ "Sơn" này rõ ràng không phải là một biểu tượng ngẫu nhiên. Nó quá rõ ràng, quá đậm nét. Nhưng điều làm hắn khó hiểu chính là-Tàng Sơn liên quan gì đến chữ "Sơn" theo cách này."Không phải ta." Hắn lầm bầm, nhưng cảm giác bứt rứt trong lòng không thể xóa đi được.Bạch Thước đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén, như thể có một tia sáng lóe lên trong đầu nàng. "Thạch Lỗi muốn chúng ta hiểu rằng chữ này có một ý nghĩa gì đó, nhưng chắc chắn không phải là dấu hiệu chỉ về ngươi, Tàng Sơn. Điều này có thể liên quan đến một thế lực khác."Tàng Sơn ngẩng đầu lên, cảm giác bối rối bao trùm tâm trí. "Vậy thì nó ám chỉ ai? Một thế lực nào đó trong Thạch tộc sao?"Bạch Thước im lặng một lúc lâu, ánh mắt của nàng xuyên qua màn sương mờ đục, tìm kiếm câu trả lời. Cuối cùng, nàng nói, giọng thấp và trầm: "Có thể là một nhóm hoặc một kẻ có liên quan đến Thạch tộc, nhưng lại không muốn lộ diện dưới cái tên của ngươi. Họ sử dụng chữ 'Sơn' như một mã ẩn, ám chỉ một kế hoạch lớn hơn."Những suy nghĩ xoay quanh trong đầu Tàng Sơn, nhưng hắn không thể chạm đến mảnh ghép cuối cùng. Thạch Lỗi đã để lại một dấu vết rõ ràng, nhưng dấu vết ấy lại không dẫn đến một sự thật rõ ràng. Chỉ có thể cảm nhận được rằng hắn đã bị cuốn vào một mạng lưới phức tạp mà ngay cả chính hắn cũng chưa thể hiểu được hết.Tàng Sơn trong lòng dân lên một cảm giác bất an "Nhưng rốt cuộc, ai là kẻ đứng sau tất cả những chuyện này? Là ai có thể khiến Thạch Lỗi để lại dấu vết mà chẳng ai hiểu?"Phạn Việt bước lên, tay vuốt nhẹ cằm, ánh mắt nhìn vào khoảng không. "Có lẽ chúng ta cần tìm hiểu kỹ hơn về những người trong Thạch tộc. Những mối quan hệ, những thế lực ẩn giấu. Chữ 'Sơn' này có thể là chìa khóa, nhưng chỉ khi chúng ta hiểu rõ hơn về bức tranh lớn."Với những lời nói của Phạn Việt, mọi người đều nhận ra một điều: vụ án này không chỉ đơn giản là một cuộc tấn công cá nhân. Chữ "Sơn" mà Thạch Lỗi để lại có thể chỉ ra một mối liên kết giữa những thế lực chưa được phơi bày, những mưu đồ đen tối mà họ phải đối mặt. Và lần này, không ai có thể chắc chắn ai là kẻ đứng sau tất cả.Với mỗi bước điều tra, họ càng tiến gần hơn đến một sự thật đen tối, nhưng liệu họ có thể thoát khỏi cái bóng của nó?____________________________________________________Hết rồi có ai đoán ra bí ẩn của Chữ 山 (Sơn) ko nào
Có thì bình luận nha , để xem có ai đoán đúng hemKhi giải mã được thì các bạn sẽ biết được sự thật lun Bye mãi iu 😘 💓
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store