[Phạn Việt x Kỳ Phong] Việt Tâm Phong
Chương 25: Ta không về
Vô coi anh ta ăn vạ he Zô 😘 💓
____________________________________________________Bán thuốc cả nửa ngày, cuối cùng số thuốc mang theo cũng đã hết. Trước khi trở về, Kỳ Phong tiện đường ghé qua một cửa hàng y phục, chọn cho Phạn Việt vài bộ áo dày để giữ ấm, còn có thêm một chiếc áo choàng màu nhạt, chất vải mềm mại nhưng đủ dày để chắn gió.Lúc trở về, khi mở túi đồ ra, Phạn Việt phát hiện tất cả y phục trong đó đều là dành cho hắn, không có lấy một bộ cho Kỳ Phong.Hắn nhướng mày hỏi: “Ca ca, sao huynh không mua cho mình?”Kỳ Phong vẫn điềm nhiên thu dọn đồ, thản nhiên đáp: “Ta quen rồi, huynh bị thương, cần nó hơn.”Nghe vậy, Phạn Việt lập tức xụ mặt.“Không! Ca ca không mặc, ta cũng không mặc.”Kỳ Phong hơi sững người, quay sang nhìn hắn, vẻ mặt bất lực.“Đừng bướng bỉnh.”“Không phải bướng bỉnh, là công bằng.” Phạn Việt khoanh tay, cố chấp nói. “Huynh chăm ta, lo cho ta, nhưng chính mình thì không quan tâm. Nếu huynh không chịu mua cho mình, vậy ta cũng không mặc.”Kỳ Phong khẽ cau mày, không nghĩ tới hắn sẽ làm khó mình như vậy.Nhưng Phạn Việt vẫn cứ ngồi đó, không chịu cầm lấy y phục, ánh mắt kiên định vô cùng.Cuối cùng, y thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhượng bộ: “Được rồi, mai xuống trấn ta sẽ mua thêm.”Nghe thế, Phạn Việt mới nở nụ cười hài lòng, vui vẻ ôm lấy bộ y phục của mình. Nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ—đợi lần sau hắn tự tay mua cho y, không để y phải mặc mãi mấy bộ y phục đơn sơ ấy nữa.Bao năm qua, Kỳ Phong sống trong cô độc và lặng lẽ, chẳng còn ai bên cạnh, chẳng còn ai gọi y một tiếng "đệ đệ" như trước. Y đã quen với sự yên tĩnh, quen với những ngày tháng chỉ có mình và thiên nhiên, quen với việc tự lo cho bản thân, cũng quen với nỗi cô đơn không cách nào xóa nhòa.Nhưng bây giờ, hắn ở bên rồi.Mỗi sáng tỉnh dậy, không còn là căn nhà im ắng, mà là giọng nói lười nhác nửa tỉnh nửa mê của ai đó đòi ngủ thêm một chút. Khi đi hái thuốc, không còn là bóng dáng đơn độc bước đi giữa rừng cây, mà là người phía sau không ngừng lải nhải, vừa ngân nga mấy khúc hát vô nghĩa vừa bám riết không buông. Khi nấu ăn, không còn sự yên tĩnh chỉ có tiếng củi lửa, mà là một kẻ nghịch ngợm len lén thò tay vào bếp, chọc ghẹo rồi lại ra vẻ vô tội.Thế giới của y từng tĩnh lặng như mặt nước hồ mùa thu, nhưng hắn đến rồi, như một cơn gió khuấy động tất cả.Kỳ Phong chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, y lại vì ai đó mà thay đổi thói quen của mình. Rõ ràng vẫn là căn nhà đơn sơ ấy, nhưng vì có hắn, y lại để ý xem chăn nệm có đủ ấm không, đồ ăn có quá đạm bạc không. Rõ ràng y vẫn luôn tự làm mọi việc, nhưng vì có hắn, y lại bắt đầu nghĩ đến chuyện mua thêm vài thứ, sửa sang lại gian nhà, để hắn không cảm thấy khó chịu khi ở lại.Chẳng biết từ bao giờ, y không còn chỉ sống cho mình nữa.Phạn Việt cầm bộ y phục trong tay, ánh mắt vô thức dừng lại trên dáng người thanh mảnh của Kỳ Phong. Y phục trên người y đã cũ, dù vẫn sạch sẽ gọn gàng, nhưng đường may đã sờn, màu vải cũng phai nhạt theo năm tháng.Hắn siết nhẹ ngón tay, lòng chợt dâng lên một cảm xúc phức tạp.Từ lúc y rời đi đã hai năm. Hai năm sống cô độc, không mua thêm lấy một bộ y phục mới, không còn những vật phẩm xa hoa, cũng chẳng hề quan tâm đến bản thân. Nhưng giờ đây, y lại vì hắn mà mua những thứ chưa từng mua, chọn lựa từng món đồ thật cẩn thận, chỉ để hắn có thể thoải mái hơn.Tại sao?Nếu y có thể quan tâm hắn như vậy, vì sao lại bỏ đi?Nếu y vẫn lo lắng cho hắn, tại sao lại trốn tránh?Hắn nhìn y thật lâu, trong lòng như có ngọn sóng cuộn trào, vừa chua xót vừa tức giận, lại không thể nói ra.Hai năm qua, hắn đã điên cuồng tìm kiếm, đau khổ vì sự biến mất của y. Hắn đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần—phải chăng y thực sự không muốn nhìn thấy hắn nữa?Nhưng lúc này, khi tận mắt chứng kiến sự quan tâm của y, hắn mới hiểu rằng không phải y không nhớ, không phải y không quan tâm, mà là y đang trốn tránh.Trốn tránh hắn.Phạn Việt siết chặt bàn tay, trong lòng đã hạ quyết tâm—bất kể y có lý do gì, hắn cũng sẽ không để y trốn thoát một lần nữa.Kỳ Phong xách thùng nước, từng bước chậm rãi đi về phía bờ suối. Dáng người y mảnh mai, nhưng lại quen thuộc với những công việc này, từng động tác đều thành thạo mà không chút do dự.Phạn Việt theo sau, ánh mắt trầm xuống khi nhìn y làm việc nặng nhọc. Hắn đường đường là Hạo Nguyệt điện chủ, từ trước đến nay có khi nào để đệ đệ mình phải vất vả như vậy? Nhưng bây giờ hắn lại phải đứng nhìn y một thân gầy yếu, tự tay làm hết thảy mọi chuyện.Hắn không vui.Rất không vui.Nhưng hắn vẫn đang giả vờ bị thương, giả vờ mất trí nhớ, nên không thể đột nhiên ra tay giúp đỡ như những gì hắn muốn. Nếu hắn mạnh mẽ làm thay y, chẳng phải sẽ lộ sơ hở hay sao?Hắn chỉ có thể đứng đó, nhìn y cúi xuống múc từng gàu nước, sau đó nâng thùng nước nặng trĩu lên.Từng giọt nước bắn lên tay y, chảy dọc xuống cổ tay trắng ngần.Phạn Việt siết chặt tay, ánh mắt lóe lên một tia bất mãn.Nếu không phải vì kế hoạch, hắn thật sự muốn giật lấy thùng nước trong tay y, tự mình làm hết mọi thứ.Kỳ Phong dường như không để ý đến ánh mắt của hắn, chỉ nhẹ nhàng nói:“Huynh đứng đó làm gì? Mau về đi, ta xách xong rồi.”Phạn Việt hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc. Hắn không thể quá vội vàng, không thể phá hỏng kế hoạch đã tỉ mỉ sắp đặt.Hắn vẫn giữ dáng vẻ đáng thương, cúi đầu nói nhỏ:“Ta chỉ muốn giúp ca ca...”Kỳ Phong bật cười khẽ, xoa nhẹ lên đầu hắn như thể dỗ dành một đứa trẻ:“Chỉ cần huynh ngoan ngoãn dưỡng thương là đã giúp ta lắm rồi.”Phạn Việt bị động tác đó làm cho sững người.Đệ đệ của hắn... từ bao giờ lại học được cách dỗ dành người khác như vậy?Hắn bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ không cần giả vờ lâu nữa. Bởi vì chỉ cần một câu nói của y, một cái chạm nhẹ như thế thôi, cũng đủ khiến hắn không muốn giả vờ thêm nữa.Nhưng hắn vẫn phải nhịn.Bởi vì, y còn chưa chịu nhìn thẳng vào hắn.Y đột nhiên lên tiếng "Về đi "Anh ta mà chịu về ư? , tui chết liền tại chỗ hắn hỏi lại
Vậy ca caY thản nhiên trả lời Ta bắt cá..Vâng lại lần nữa hắn ko vui thấy đệ đệ yêu quý của mình lội dưới dòng nước lạnh bắt cá thì vui gì nổi
Là các người các ngươi vui nỗi không Kỳ Phong xắn tay áo, cẩn thận bước xuống dòng nước lạnh. Nước suối mùa này trong vắt nhưng lạnh buốt, từng đợt gió thoảng qua khiến y khẽ rùng mình. Nhưng y đã quen rồi, từ khi rời khỏi Phạn Việt, y đều một mình làm mọi việc.Bắt cá cũng vậy.Y cúi người, đôi mắt sáng lên khi phát hiện một con cá béo đang bơi gần bờ. Y kiên nhẫn, chờ thời cơ thích hợp rồi bất ngờ vục tay xuống.Bõm!Con cá giãy mạnh, nước bắn tung tóe. Kỳ Phong không hề nao núng, nhanh chóng dùng hai tay kẹp lấy nó, sau đó vững vàng quăng lên bờ.Phạn Việt đứng đó, gương mặt vẫn giữ vẻ ngây ngô giả vờ, nhưng bàn tay trong tay áo đã siết chặt lại.Hắn lại không vui.Vâng lại là "rất không vui."Từ lúc xuống trấn mua y phục, đến khi xách nước, và giờ lại lội suối bắt cá... Bao năm qua y đã sống thế này sao?Cái gì mà quen rồi?Cái gì mà không sao cả?Đệ đệ yêu quý của hắn đáng lẽ phải được sống trong sự bảo bọc, chỉ cần giơ tay ra là có người hầu hạ. Thế nhưng giờ đây, y lại phải tự tay làm hết mọi thứ, đến cả lội xuống dòng nước lạnh buốt để bắt từng con cá.Hắn không thể chịu nổi nữa.Nhưng hắn vẫn đang giả vờ.Phạn Việt cắn răng, cố gắng kiềm chế cảm xúc, vẫn giữ giọng điệu ngây thơ:"Ca ca, nước lạnh lắm... Huynh có lạnh không?"Kỳ Phong ngẩng lên, nhìn hắn cười nhẹ:"Không sao, quen rồi."Lại là câu đó.Phạn Việt chợt cảm thấy câu "quen rồi" của y chính là thứ châm chọc hắn nhất.Hắn có thể nhịn việc giả vờ đáng thương, nhịn việc nhìn y làm việc nặng. Nhưng nhịn nhìn y chật vật mà nói "quen rồi", hắn thật sự không nhịn nổi.Dù vậy, hắn vẫn chưa thể lộ ra.Hắn chỉ có thể cúi đầu, giả vờ lo lắng:"Nhưng ta thấy ca ca run rồi, hay để ta giúp?"Kỳ Phong cười bất đắc dĩ:"Huynh bị thương, xuống nước lạnh sẽ không tốt. Ngoan, đứng yên nhìn là được rồi."Phạn Việt siết chặt nắm tay, môi mím chặt.Lại là câu dỗ dành ấy.Nhưng người cần được dỗ dành... vốn dĩ phải là y mới đúng.Kỳ Phong bước lên bờ, tay vẫn ôm lấy con cá, thân thể ướt sũng từ đầu đến chân. Những giọt nước nhỏ giọt xuống từ tóc, từ làn da, lạnh buốt như những ngọn kim xuyên qua từng thớ thịt. Gió từ trên đồi thổi xuống, mang theo hơi lạnh của mùa đông chưa hết, làm cho người ta phải run lên từng đợt.Y đứng đó, đôi mắt chăm chú nhìn con cá vừa bắt lên, không hề để ý đến cảm giác lạnh thấu xương đang xâm chiếm cơ thể mình. Đối với y, những điều này đã trở thành thói quen, và y tự hỏi, liệu có thể quen thêm nữa không? Có thể chịu đựng thêm bao nhiêu lần như vậy?Phạn Việt đứng từ xa, đôi mắt trầm xuống, ánh nhìn không còn ngây ngô nữa. Hắn cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt lại khi nhìn thấy cảnh tượng này. Y không chỉ ướt sũng, mà sự cô đơn trong cách y hành động còn rõ ràng hơn bất cứ điều gì hắn từng nghĩ.Dù sao, người cần bảo vệ không phải là hắn, mà là Kỳ Phong. Hắn biết rõ, nhưng hắn lại không thể làm gì.Cuối cùng, hắn không thể đứng yên.Phạn Việt bước lại gần, mắt không rời khỏi Kỳ Phong, cất tiếng nhẹ nhàng:"Ca ca, huynh lạnh rồi, vào trong đi."Kỳ Phong quay lại nhìn hắn, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu. Đã lâu rồi y không muốn ai thấy mình như thế này, nhưng trước mặt Phạn Việt, lại chẳng thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình.Hắn bước đến gần, vươn tay ra giúp đỡ."Ca ca, để ta giúp huynh."Nhưng y lại vội vàng lùi lại, cố gắng cười gượng:"Không sao đâu, ta làm được."Phạn Việt nhìn vào đôi mắt y, trong đó có một thứ gì đó mà hắn không thể gọi tên, một nỗi buồn sâu kín mà hắn không hiểu hết.Dù vậy, hắn vẫn không thể để y làm tất cả."Ca ca..."Giọng hắn thấp đi, cử chỉ mềm mại hơn, rồi hắn bước lại gần, kéo y vào lòng mình."Ca ca đừng cố nữa, để ta giúp huynh."Kỳ Phong chỉ có thể im lặng, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng không phản kháng nữa. Trong vòng tay của hắn, y cảm thấy có một sự ấm áp mà mình đã lâu không tìm thấy.Không phải là sự ấm áp của lửa, mà là sự ấm áp của một người luôn ở bên, dẫu có bao nhiêu năm qua đi, vẫn không rời xa.Y không nói gì, chỉ tựa vào hắn, mặc cho đôi tay hắn nhẹ nhàng kéo mình đi vào trong nhà, nơi có hơi ấm của ngọn lửa bập bùng.Bước vào nhà, hơi ấm từ bếp lửa lan tỏa, xua đi cái lạnh bám vào từng tấc da thịt. Kỳ Phong được Phạn Việt dìu đến gần bếp, ngọn lửa hắt bóng lên vách gỗ, chập chờn mà ấm áp.Y khẽ cười, giọng nhẹ bẫng:"Huynh lo gì chứ, ta vẫn ổn mà."Phạn Việt không đáp, chỉ cúi người xuống, cầm lấy khăn khô, nhẹ nhàng lau những giọt nước còn đọng trên tóc y. Động tác hắn chậm rãi, cẩn thận như thể chỉ cần mạnh tay một chút, y sẽ tan biến trước mắt hắn vậy.Kỳ Phong hơi ngẩn người, y không quen được người khác chăm sóc, nhất là khi Phạn Việt lại dùng dáng vẻ này đối với y."Huynh...""Ca ca, đừng động đậy."Giọng hắn trầm thấp, có phần ra lệnh.Kỳ Phong bất giác im lặng.Hắn chưa từng như vậy trước mặt y, dù là trước đây hay sau này. Hắn luôn ngang tàng, mạnh mẽ, là người hay càm ràm nhưng cũng là người bảo vệ y không chút do dự. Nhưng lúc này, trong đôi mắt hắn chỉ có sự kiên định và một thứ gì đó sâu hơn, không thể gọi tên.Lau xong tóc, hắn lại cầm lấy tay y, dùng khăn khô nhẹ nhàng lau từng kẽ ngón tay."Bàn tay lạnh quá."Phạn Việt lẩm bẩm, rồi bất giác siết chặt hơn, như muốn truyền hơi ấm của mình qua đó.Kỳ Phong hơi cứng người, nhưng cũng không rút tay về. Y có thể cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay hắn, một thứ mà y tưởng chừng đã quên mất từ lâu.Y cúi đầu, giọng khẽ như gió thoảng:"Phạn Việt...""Ừ?""Huynh vẫn chưa nhớ lại gì sao?"Động tác của hắn khựng lại trong chớp mắt. Nhưng rồi hắn vẫn giữ vẻ ngây ngô như cũ, cười cười:"Không có gì để nhớ cả, ta chỉ biết ca ca đối xử tốt với ta, ta cũng muốn tốt với ca ca."Kỳ Phong im lặng.Y nhìn hắn thật lâu, muốn tìm một dấu vết nào đó chứng tỏ hắn đang nói dối, nhưng không có. Hắn giấu quá giỏi, giỏi đến mức chính y cũng không dám chắc mình có nên tin hay không.Phạn Việt thấy y nhìn mình chăm chú thì bất giác chột dạ, vội đánh trống lảng:"Ca ca, huynh mau thay y phục đi, nếu không sẽ lạnh mất."Nói rồi, hắn nhanh tay lục trong túi đồ, lấy ra một bộ y phục sạch sẽ đưa cho y."Đây, huynh thay đi, ta ra ngoài chờ."Hắn nói xong, xoay người định đi. Nhưng chưa kịp bước, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay hắn."Đừng đi."Phạn Việt sững sờ, quay lại nhìn y.Dưới ánh lửa, Kỳ Phong ngẩng mặt lên, đôi mắt y sâu thẳm, trong đó phản chiếu bóng dáng hắn."Ở lại đây."Giọng y rất nhẹ, như sợ rằng nếu nói lớn hơn một chút, khoảnh khắc này sẽ tan biến mất.Phạn Việt nhìn y, rồi không chút do dự ngồi xuống bên cạnh.Hắn vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khác.Rõ ràng là hắn đang giả vờ mất trí, vậy mà lại bị một câu nói đơn giản của y làm cho mềm lòng.Hắn bất giác thầm nghĩ—liệu có phải mình đang quá nuông chiều y rồi không?____________________________________________________Cái con khỉ, cái này chưa là gì khi anh xích nhỏ âu nghe chưa Diệt: ta có muốn làm vậy àThôi kệ anh zô____________________________________________________"Ca ca, thay đồ ngay đi!"Kỳ Phong vốn định bảo rằng y tự làm được, nhưng còn chưa kịp mở miệng, hắn đã nhanh chóng lấy áo khô đưa đến, vẻ mặt chẳng khác nào một kẻ đang giận dỗi."Không thay bây giờ, huynh mà bệnh thì đừng mong ta buông tha!"Y bật cười bất đắc dĩ, cầm lấy bộ y phục hắn đưa, định xoay người vào trong thay đồ. Nhưng đúng lúc ấy, bàn tay hắn đã vươn ra, kéo y lại gần, rồi thẳng thừng vươn tay cởi đi lớp áo ướt."Khoan đã—""Nhanh lên!"Kỳ Phong cứng đờ cả người. Y không phải chưa từng bị hắn chạm vào, nhưng cảm giác bị lột đồ giữa lúc chưa chuẩn bị tinh thần thế này thật sự khiến y có chút... bất lực."Cái tên này..."Phạn Việt mặt không biến sắc tiếp tục cởi áo ngoài của y, chẳng có chút ý định dừng lại. Nhưng hắn càng làm, y càng cứng người. Khi bàn tay lạnh băng của hắn chạm vào làn da còn vương hơi nước, Kỳ Phong rốt cuộc chịu không nổi nữa, liền giữ chặt cổ tay hắn, nghiến răng nói:"Phạn Việt, huynh làm gì vậy?"Hắn ngẩng lên, ánh mắt vô tội nhưng ngữ điệu đầy chính nghĩa:"Giúp ca ca thay đồ.""... Ta có tay có chân, không cần huynh giúp.""Nhưng huynh lề mề quá."Kỳ Phong thật sự không biết nên khóc hay cười. Rốt cuộc ai mới là ca ca ở đây?Nhớ lại dáng vẻ cứng đầu cứng cổ của hắn lúc đó, y vừa tức vừa buồn cười.Bây giờ y đã thay đồ xong, nhưng khi nghĩ lại chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn không khỏi dâng lên một cảm giác khó tả.Hắn không còn là thiếu niên năm đó nữa. Dù giả vờ mất trí, nhưng cái cách hắn quan tâm y, lo lắng từng chút một, đều không che giấu được sự cố chấp vốn có.Kỳ Phong thở dài, lắc đầu."Rốt cuộc vẫn là tên cứng đầu."Kỳ Phong chậm rãi buộc lại dây áo, ánh mắt dừng trên làn khói mỏng bay lên từ chén trà nóng đặt cạnh giường. Y cảm nhận hơi ấm lan ra từ lòng bàn tay, khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo sự kiên định không thể lay chuyển:"A Việt, đợi vài ngày nữa huynh khỏe lại, ta sẽ đưa huynh về Bất Ky Lâu."Phạn Việt đang dựa vào ghế, tay cầm chén trà nhưng không uống. Nghe y nói vậy, hắn khẽ híp mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh đến mức gần như không có chút dao động nào."Nhà của huynh ở đó," Kỳ Phong tiếp tục, giọng vẫn ôn hòa, "Có người thân, bằng hữu của huynh đang chờ."Y không hề nhận ra, tay hắn đã siết chặt chén trà đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Một tia lạnh lẽo lướt qua đáy mắt hắn, nhanh đến mức chẳng ai kịp nhận ra.Về Bất Ky Lâu?Về nơi ấy?Bỏ lại y ở đây một mình sao?Hắn không đời nào chấp nhận.Phạn Việt nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn, phát ra một tiếng động khẽ. Hắn ngẩng lên, trong đáy mắt là một khoảng tĩnh lặng vô tận, như mặt hồ mùa đông chẳng gợn sóng."Ta không về."Kỳ Phong nhíu mày, nhưng vẫn kiên nhẫn:"Huynh đã mất trí nhớ, nhưng nơi đó mới là nhà của huynh. Huynh không thể cứ ở đây mãi."Hắn cười, nụ cười ấy có chút lạnh nhạt, có chút giễu cợt:"Nhà của ta? Vậy còn ca ca thì sao?"Câu hỏi bất ngờ khiến Kỳ Phong khựng lại.Y nhìn hắn, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh lửa ấm áp, nhưng lại ẩn chứa một tia dao động khó nắm bắt."Ca ca không phải người nhà của ta sao?"
" Ca ca cứu ta thì ta là của ca ca "Giọng hắn không lớn, nhưng mỗi chữ như một lưỡi dao cắt vào lòng y.Không phải y không nghĩ đến chuyện này. Chỉ là... y không muốn hắn phải lựa chọn giữa y và Bất Ky Lâu.Phạn Việt dường như chẳng để y có thời gian suy nghĩ, hắn nghiêng người về phía trước, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu vào tận đáy lòng y."Ca ca, huynh muốn đuổi ta đi?"Kỳ Phong bất giác nắm chặt vạt áo, rồi nhanh chóng thả lỏng, nhẹ giọng đáp:"Không phải ta muốn đuổi huynh đi, mà là ta muốn huynh trở về nơi huynh thuộc về."Hắn cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lại chẳng mang chút ý cười nào."Vậy còn ca ca ? "Y không trả lời ngay.Trong khoảnh khắc ấy, Kỳ Phong chợt nhận ra—Phạn Việt chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi.Hắn có thể không nhớ gì, nhưng hắn vẫn cố chấp như vậy, vẫn ngang tàng bá đạo như vậy.Dù là kiếp trước hay bây giờ, hắn vẫn chỉ có một ý niệm duy nhất—ở bên cạnh y.Chẳng cần nhớ lại quá khứ, hắn vẫn sẽ lựa chọn y.Kỳ Phong hạ mắt, che giấu tia xao động trong đáy lòng."Ta không ép huynh," y khẽ nói, "Nhưng huynh cũng không thể ở đây mãi được. Một ngày nào đó, huynh vẫn phải đối mặt với tất cả."Phạn Việt im lặng một lúc lâu.Hắn nhìn y, như đang muốn khắc ghi từng đường nét trên gương mặt ấy.Rồi hắn đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay y, giọng điệu thong dong nhưng lại mang theo sự quyết đoán không thể lay chuyển:"Vậy ca ca đi cùng ta."Kỳ Phong ngẩng lên, hơi ngạc nhiên.Phạn Việt mỉm cười, ánh mắt thâm trầm mà kiên định."Nếu phải trở về, vậy thì đi cùng nhau."Kỳ Phong không biết hắn đang diễn.Y thực sự tin rằng Phạn Việt đã mất trí nhớ, giờ chỉ là một kẻ ngốc nghếch vô hại.Dáng vẻ hắn lúc này, đôi mắt ngây ngô không chút sắc bén, giọng nói mềm mại như trẻ con, khiến y không thể nào liên tưởng đến Hạo Nguyệt điện chủ từng lạnh lùng vô tình, từng thống lĩnh cực vực.Kỳ Phong cúi đầu, khẽ thở dài.Y nói: "Ta không thể trở về."Phạn Việt thật sự phát điên nhưng vẫn phải diễn.Hắn giả vờ ngốc nghếch, ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt mơ hồ mang theo vẻ uất ức."Ca ca sao không thể? Vậy ta cũng không thể trở về... Ta muốn ở bên ca ca."Kỳ Phong thoáng ngẩn ra.Y không ngờ hắn lại nói như vậy.Tay y khẽ run, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.Y nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay hắn, giọng vẫn ôn hòa nhưng có phần kiên định:"Huynh không thể đi theo ta."Phạn Việt sững người.Trong lòng hắn, lửa giận cuồn cuộn nhưng trên mặt vẫn phải duy trì dáng vẻ ngây thơ.Hắn lại siết chặt lấy tay y, giọng nói có chút gấp gáp, như thể sợ bị bỏ lại."Vì sao? Ca ca không thích ta sao?"Kỳ Phong lặng đi trong chớp mắt.Y cúi đầu nhìn hắn, trong lòng có chút phiền muộn khó hiểu.Y không quen với dáng vẻ này của Phạn Việt.Trước đây, hắn luôn mạnh mẽ, kiêu ngạo, giống như không gì có thể khiến hắn lay động.Nhưng bây giờ, hắn lại giống như một đứa trẻ chỉ biết bám víu vào y.Kỳ Phong hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, nhẹ giọng nói:"Không phải."Y rũ mắt, giọng nói ôn hòa nhưng không có chút do dự."Chỉ là, huynh nên có nơi thuộc về mình.""Ta cũng vậy."Phạn Việt cắn chặt răng.Hắn không thể trở về.Hắn cũng không thể để y rời đi.Nhưng Kỳ Phong lại không biết.Y chỉ nghĩ hắn thực sự mất trí nhớ, thực sự không còn là Phạn Việt trước kia nữa.Nên y mới muốn rời đi.Phạn Việt nhắm mắt, giấu đi sự sắc bén trong đáy mắt, giọng nói vẫn ngây thơ như cũ."Vậy nơi của ta... có thể là ở bên ca ca không?"Kỳ Phong thoáng khựng lại.Y không biết nên trả lời thế nào." Nhưng —"Chưa để y nói hết câu Phạn Việt lập tức thay đổi sắc mặt, bộ dáng đáng thương hơn cả lúc nãy.Hắn nhíu mày, môi mím chặt, đôi mắt đỏ hoe như thể sắp khóc đến nơi."Ca ca không cần ta nữa sao? Ta không có nơi nào để đi cả..."Kỳ Phong chỉ mới định mở miệng, hắn đã nhào tới ôm chặt lấy y, cúi đầu chôn vào vai y, giọng khàn khàn như mèo con bị bỏ rơi:"Ca ca đừng vứt bỏ ta, ta thật sự không nhớ gì cả, ta sợ lắm..."Y thật sự bất lực.Nếu là Phạn Việt trước đây, y còn có thể cứng rắn đáp lời, nhưng bây giờ đối phương lại thành ra thế này… Y có chút không biết làm sao.Nhìn bộ dáng bám dính lấy mình không chịu buông, Kỳ Phong khẽ day trán.Hắn có chút trẻ con, có chút ngang ngược, lại còn giở trò ăn vạ không cho y rời đi.Cuối cùng, y chỉ có thể thở dài, nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, giọng nói bất đắc dĩ:"Nếu vậy thì ở tạm một thời gian, ta sẽ tính sau."Nghe vậy, Phạn Việt thoáng sững người.Nhưng rất nhanh, hắn đã mỉm cười, gật đầu thật mạnh như một đứa trẻ ngoan ngoãn."Vậy ca ca phải chăm sóc ta đó!"Kỳ Phong nhìn hắn, không biết là do ánh nắng chiều tà hay do đôi mắt hắn quá trong suốt, mà y có chút không nỡ từ chối.Y gật nhẹ đầu, thấp giọng nói:"Được."Phạn Việt cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng giấu đi rất nhanh.Hắn đương nhiên sẽ không để y có cơ hội tính lại.____________________________________________________Vì sự nghiệp cua vợ nên thôi ko cần hình tượng ha Diệt Hết rùi bye và mãi mãi iu 😘 💓
____________________________________________________Bán thuốc cả nửa ngày, cuối cùng số thuốc mang theo cũng đã hết. Trước khi trở về, Kỳ Phong tiện đường ghé qua một cửa hàng y phục, chọn cho Phạn Việt vài bộ áo dày để giữ ấm, còn có thêm một chiếc áo choàng màu nhạt, chất vải mềm mại nhưng đủ dày để chắn gió.Lúc trở về, khi mở túi đồ ra, Phạn Việt phát hiện tất cả y phục trong đó đều là dành cho hắn, không có lấy một bộ cho Kỳ Phong.Hắn nhướng mày hỏi: “Ca ca, sao huynh không mua cho mình?”Kỳ Phong vẫn điềm nhiên thu dọn đồ, thản nhiên đáp: “Ta quen rồi, huynh bị thương, cần nó hơn.”Nghe vậy, Phạn Việt lập tức xụ mặt.“Không! Ca ca không mặc, ta cũng không mặc.”Kỳ Phong hơi sững người, quay sang nhìn hắn, vẻ mặt bất lực.“Đừng bướng bỉnh.”“Không phải bướng bỉnh, là công bằng.” Phạn Việt khoanh tay, cố chấp nói. “Huynh chăm ta, lo cho ta, nhưng chính mình thì không quan tâm. Nếu huynh không chịu mua cho mình, vậy ta cũng không mặc.”Kỳ Phong khẽ cau mày, không nghĩ tới hắn sẽ làm khó mình như vậy.Nhưng Phạn Việt vẫn cứ ngồi đó, không chịu cầm lấy y phục, ánh mắt kiên định vô cùng.Cuối cùng, y thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhượng bộ: “Được rồi, mai xuống trấn ta sẽ mua thêm.”Nghe thế, Phạn Việt mới nở nụ cười hài lòng, vui vẻ ôm lấy bộ y phục của mình. Nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ—đợi lần sau hắn tự tay mua cho y, không để y phải mặc mãi mấy bộ y phục đơn sơ ấy nữa.Bao năm qua, Kỳ Phong sống trong cô độc và lặng lẽ, chẳng còn ai bên cạnh, chẳng còn ai gọi y một tiếng "đệ đệ" như trước. Y đã quen với sự yên tĩnh, quen với những ngày tháng chỉ có mình và thiên nhiên, quen với việc tự lo cho bản thân, cũng quen với nỗi cô đơn không cách nào xóa nhòa.Nhưng bây giờ, hắn ở bên rồi.Mỗi sáng tỉnh dậy, không còn là căn nhà im ắng, mà là giọng nói lười nhác nửa tỉnh nửa mê của ai đó đòi ngủ thêm một chút. Khi đi hái thuốc, không còn là bóng dáng đơn độc bước đi giữa rừng cây, mà là người phía sau không ngừng lải nhải, vừa ngân nga mấy khúc hát vô nghĩa vừa bám riết không buông. Khi nấu ăn, không còn sự yên tĩnh chỉ có tiếng củi lửa, mà là một kẻ nghịch ngợm len lén thò tay vào bếp, chọc ghẹo rồi lại ra vẻ vô tội.Thế giới của y từng tĩnh lặng như mặt nước hồ mùa thu, nhưng hắn đến rồi, như một cơn gió khuấy động tất cả.Kỳ Phong chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, y lại vì ai đó mà thay đổi thói quen của mình. Rõ ràng vẫn là căn nhà đơn sơ ấy, nhưng vì có hắn, y lại để ý xem chăn nệm có đủ ấm không, đồ ăn có quá đạm bạc không. Rõ ràng y vẫn luôn tự làm mọi việc, nhưng vì có hắn, y lại bắt đầu nghĩ đến chuyện mua thêm vài thứ, sửa sang lại gian nhà, để hắn không cảm thấy khó chịu khi ở lại.Chẳng biết từ bao giờ, y không còn chỉ sống cho mình nữa.Phạn Việt cầm bộ y phục trong tay, ánh mắt vô thức dừng lại trên dáng người thanh mảnh của Kỳ Phong. Y phục trên người y đã cũ, dù vẫn sạch sẽ gọn gàng, nhưng đường may đã sờn, màu vải cũng phai nhạt theo năm tháng.Hắn siết nhẹ ngón tay, lòng chợt dâng lên một cảm xúc phức tạp.Từ lúc y rời đi đã hai năm. Hai năm sống cô độc, không mua thêm lấy một bộ y phục mới, không còn những vật phẩm xa hoa, cũng chẳng hề quan tâm đến bản thân. Nhưng giờ đây, y lại vì hắn mà mua những thứ chưa từng mua, chọn lựa từng món đồ thật cẩn thận, chỉ để hắn có thể thoải mái hơn.Tại sao?Nếu y có thể quan tâm hắn như vậy, vì sao lại bỏ đi?Nếu y vẫn lo lắng cho hắn, tại sao lại trốn tránh?Hắn nhìn y thật lâu, trong lòng như có ngọn sóng cuộn trào, vừa chua xót vừa tức giận, lại không thể nói ra.Hai năm qua, hắn đã điên cuồng tìm kiếm, đau khổ vì sự biến mất của y. Hắn đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần—phải chăng y thực sự không muốn nhìn thấy hắn nữa?Nhưng lúc này, khi tận mắt chứng kiến sự quan tâm của y, hắn mới hiểu rằng không phải y không nhớ, không phải y không quan tâm, mà là y đang trốn tránh.Trốn tránh hắn.Phạn Việt siết chặt bàn tay, trong lòng đã hạ quyết tâm—bất kể y có lý do gì, hắn cũng sẽ không để y trốn thoát một lần nữa.Kỳ Phong xách thùng nước, từng bước chậm rãi đi về phía bờ suối. Dáng người y mảnh mai, nhưng lại quen thuộc với những công việc này, từng động tác đều thành thạo mà không chút do dự.Phạn Việt theo sau, ánh mắt trầm xuống khi nhìn y làm việc nặng nhọc. Hắn đường đường là Hạo Nguyệt điện chủ, từ trước đến nay có khi nào để đệ đệ mình phải vất vả như vậy? Nhưng bây giờ hắn lại phải đứng nhìn y một thân gầy yếu, tự tay làm hết thảy mọi chuyện.Hắn không vui.Rất không vui.Nhưng hắn vẫn đang giả vờ bị thương, giả vờ mất trí nhớ, nên không thể đột nhiên ra tay giúp đỡ như những gì hắn muốn. Nếu hắn mạnh mẽ làm thay y, chẳng phải sẽ lộ sơ hở hay sao?Hắn chỉ có thể đứng đó, nhìn y cúi xuống múc từng gàu nước, sau đó nâng thùng nước nặng trĩu lên.Từng giọt nước bắn lên tay y, chảy dọc xuống cổ tay trắng ngần.Phạn Việt siết chặt tay, ánh mắt lóe lên một tia bất mãn.Nếu không phải vì kế hoạch, hắn thật sự muốn giật lấy thùng nước trong tay y, tự mình làm hết mọi thứ.Kỳ Phong dường như không để ý đến ánh mắt của hắn, chỉ nhẹ nhàng nói:“Huynh đứng đó làm gì? Mau về đi, ta xách xong rồi.”Phạn Việt hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc. Hắn không thể quá vội vàng, không thể phá hỏng kế hoạch đã tỉ mỉ sắp đặt.Hắn vẫn giữ dáng vẻ đáng thương, cúi đầu nói nhỏ:“Ta chỉ muốn giúp ca ca...”Kỳ Phong bật cười khẽ, xoa nhẹ lên đầu hắn như thể dỗ dành một đứa trẻ:“Chỉ cần huynh ngoan ngoãn dưỡng thương là đã giúp ta lắm rồi.”Phạn Việt bị động tác đó làm cho sững người.Đệ đệ của hắn... từ bao giờ lại học được cách dỗ dành người khác như vậy?Hắn bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ không cần giả vờ lâu nữa. Bởi vì chỉ cần một câu nói của y, một cái chạm nhẹ như thế thôi, cũng đủ khiến hắn không muốn giả vờ thêm nữa.Nhưng hắn vẫn phải nhịn.Bởi vì, y còn chưa chịu nhìn thẳng vào hắn.Y đột nhiên lên tiếng "Về đi "Anh ta mà chịu về ư? , tui chết liền tại chỗ hắn hỏi lại
Vậy ca caY thản nhiên trả lời Ta bắt cá..Vâng lại lần nữa hắn ko vui thấy đệ đệ yêu quý của mình lội dưới dòng nước lạnh bắt cá thì vui gì nổi
Là các người các ngươi vui nỗi không Kỳ Phong xắn tay áo, cẩn thận bước xuống dòng nước lạnh. Nước suối mùa này trong vắt nhưng lạnh buốt, từng đợt gió thoảng qua khiến y khẽ rùng mình. Nhưng y đã quen rồi, từ khi rời khỏi Phạn Việt, y đều một mình làm mọi việc.Bắt cá cũng vậy.Y cúi người, đôi mắt sáng lên khi phát hiện một con cá béo đang bơi gần bờ. Y kiên nhẫn, chờ thời cơ thích hợp rồi bất ngờ vục tay xuống.Bõm!Con cá giãy mạnh, nước bắn tung tóe. Kỳ Phong không hề nao núng, nhanh chóng dùng hai tay kẹp lấy nó, sau đó vững vàng quăng lên bờ.Phạn Việt đứng đó, gương mặt vẫn giữ vẻ ngây ngô giả vờ, nhưng bàn tay trong tay áo đã siết chặt lại.Hắn lại không vui.Vâng lại là "rất không vui."Từ lúc xuống trấn mua y phục, đến khi xách nước, và giờ lại lội suối bắt cá... Bao năm qua y đã sống thế này sao?Cái gì mà quen rồi?Cái gì mà không sao cả?Đệ đệ yêu quý của hắn đáng lẽ phải được sống trong sự bảo bọc, chỉ cần giơ tay ra là có người hầu hạ. Thế nhưng giờ đây, y lại phải tự tay làm hết mọi thứ, đến cả lội xuống dòng nước lạnh buốt để bắt từng con cá.Hắn không thể chịu nổi nữa.Nhưng hắn vẫn đang giả vờ.Phạn Việt cắn răng, cố gắng kiềm chế cảm xúc, vẫn giữ giọng điệu ngây thơ:"Ca ca, nước lạnh lắm... Huynh có lạnh không?"Kỳ Phong ngẩng lên, nhìn hắn cười nhẹ:"Không sao, quen rồi."Lại là câu đó.Phạn Việt chợt cảm thấy câu "quen rồi" của y chính là thứ châm chọc hắn nhất.Hắn có thể nhịn việc giả vờ đáng thương, nhịn việc nhìn y làm việc nặng. Nhưng nhịn nhìn y chật vật mà nói "quen rồi", hắn thật sự không nhịn nổi.Dù vậy, hắn vẫn chưa thể lộ ra.Hắn chỉ có thể cúi đầu, giả vờ lo lắng:"Nhưng ta thấy ca ca run rồi, hay để ta giúp?"Kỳ Phong cười bất đắc dĩ:"Huynh bị thương, xuống nước lạnh sẽ không tốt. Ngoan, đứng yên nhìn là được rồi."Phạn Việt siết chặt nắm tay, môi mím chặt.Lại là câu dỗ dành ấy.Nhưng người cần được dỗ dành... vốn dĩ phải là y mới đúng.Kỳ Phong bước lên bờ, tay vẫn ôm lấy con cá, thân thể ướt sũng từ đầu đến chân. Những giọt nước nhỏ giọt xuống từ tóc, từ làn da, lạnh buốt như những ngọn kim xuyên qua từng thớ thịt. Gió từ trên đồi thổi xuống, mang theo hơi lạnh của mùa đông chưa hết, làm cho người ta phải run lên từng đợt.Y đứng đó, đôi mắt chăm chú nhìn con cá vừa bắt lên, không hề để ý đến cảm giác lạnh thấu xương đang xâm chiếm cơ thể mình. Đối với y, những điều này đã trở thành thói quen, và y tự hỏi, liệu có thể quen thêm nữa không? Có thể chịu đựng thêm bao nhiêu lần như vậy?Phạn Việt đứng từ xa, đôi mắt trầm xuống, ánh nhìn không còn ngây ngô nữa. Hắn cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt lại khi nhìn thấy cảnh tượng này. Y không chỉ ướt sũng, mà sự cô đơn trong cách y hành động còn rõ ràng hơn bất cứ điều gì hắn từng nghĩ.Dù sao, người cần bảo vệ không phải là hắn, mà là Kỳ Phong. Hắn biết rõ, nhưng hắn lại không thể làm gì.Cuối cùng, hắn không thể đứng yên.Phạn Việt bước lại gần, mắt không rời khỏi Kỳ Phong, cất tiếng nhẹ nhàng:"Ca ca, huynh lạnh rồi, vào trong đi."Kỳ Phong quay lại nhìn hắn, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu. Đã lâu rồi y không muốn ai thấy mình như thế này, nhưng trước mặt Phạn Việt, lại chẳng thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình.Hắn bước đến gần, vươn tay ra giúp đỡ."Ca ca, để ta giúp huynh."Nhưng y lại vội vàng lùi lại, cố gắng cười gượng:"Không sao đâu, ta làm được."Phạn Việt nhìn vào đôi mắt y, trong đó có một thứ gì đó mà hắn không thể gọi tên, một nỗi buồn sâu kín mà hắn không hiểu hết.Dù vậy, hắn vẫn không thể để y làm tất cả."Ca ca..."Giọng hắn thấp đi, cử chỉ mềm mại hơn, rồi hắn bước lại gần, kéo y vào lòng mình."Ca ca đừng cố nữa, để ta giúp huynh."Kỳ Phong chỉ có thể im lặng, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng không phản kháng nữa. Trong vòng tay của hắn, y cảm thấy có một sự ấm áp mà mình đã lâu không tìm thấy.Không phải là sự ấm áp của lửa, mà là sự ấm áp của một người luôn ở bên, dẫu có bao nhiêu năm qua đi, vẫn không rời xa.Y không nói gì, chỉ tựa vào hắn, mặc cho đôi tay hắn nhẹ nhàng kéo mình đi vào trong nhà, nơi có hơi ấm của ngọn lửa bập bùng.Bước vào nhà, hơi ấm từ bếp lửa lan tỏa, xua đi cái lạnh bám vào từng tấc da thịt. Kỳ Phong được Phạn Việt dìu đến gần bếp, ngọn lửa hắt bóng lên vách gỗ, chập chờn mà ấm áp.Y khẽ cười, giọng nhẹ bẫng:"Huynh lo gì chứ, ta vẫn ổn mà."Phạn Việt không đáp, chỉ cúi người xuống, cầm lấy khăn khô, nhẹ nhàng lau những giọt nước còn đọng trên tóc y. Động tác hắn chậm rãi, cẩn thận như thể chỉ cần mạnh tay một chút, y sẽ tan biến trước mắt hắn vậy.Kỳ Phong hơi ngẩn người, y không quen được người khác chăm sóc, nhất là khi Phạn Việt lại dùng dáng vẻ này đối với y."Huynh...""Ca ca, đừng động đậy."Giọng hắn trầm thấp, có phần ra lệnh.Kỳ Phong bất giác im lặng.Hắn chưa từng như vậy trước mặt y, dù là trước đây hay sau này. Hắn luôn ngang tàng, mạnh mẽ, là người hay càm ràm nhưng cũng là người bảo vệ y không chút do dự. Nhưng lúc này, trong đôi mắt hắn chỉ có sự kiên định và một thứ gì đó sâu hơn, không thể gọi tên.Lau xong tóc, hắn lại cầm lấy tay y, dùng khăn khô nhẹ nhàng lau từng kẽ ngón tay."Bàn tay lạnh quá."Phạn Việt lẩm bẩm, rồi bất giác siết chặt hơn, như muốn truyền hơi ấm của mình qua đó.Kỳ Phong hơi cứng người, nhưng cũng không rút tay về. Y có thể cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay hắn, một thứ mà y tưởng chừng đã quên mất từ lâu.Y cúi đầu, giọng khẽ như gió thoảng:"Phạn Việt...""Ừ?""Huynh vẫn chưa nhớ lại gì sao?"Động tác của hắn khựng lại trong chớp mắt. Nhưng rồi hắn vẫn giữ vẻ ngây ngô như cũ, cười cười:"Không có gì để nhớ cả, ta chỉ biết ca ca đối xử tốt với ta, ta cũng muốn tốt với ca ca."Kỳ Phong im lặng.Y nhìn hắn thật lâu, muốn tìm một dấu vết nào đó chứng tỏ hắn đang nói dối, nhưng không có. Hắn giấu quá giỏi, giỏi đến mức chính y cũng không dám chắc mình có nên tin hay không.Phạn Việt thấy y nhìn mình chăm chú thì bất giác chột dạ, vội đánh trống lảng:"Ca ca, huynh mau thay y phục đi, nếu không sẽ lạnh mất."Nói rồi, hắn nhanh tay lục trong túi đồ, lấy ra một bộ y phục sạch sẽ đưa cho y."Đây, huynh thay đi, ta ra ngoài chờ."Hắn nói xong, xoay người định đi. Nhưng chưa kịp bước, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay hắn."Đừng đi."Phạn Việt sững sờ, quay lại nhìn y.Dưới ánh lửa, Kỳ Phong ngẩng mặt lên, đôi mắt y sâu thẳm, trong đó phản chiếu bóng dáng hắn."Ở lại đây."Giọng y rất nhẹ, như sợ rằng nếu nói lớn hơn một chút, khoảnh khắc này sẽ tan biến mất.Phạn Việt nhìn y, rồi không chút do dự ngồi xuống bên cạnh.Hắn vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khác.Rõ ràng là hắn đang giả vờ mất trí, vậy mà lại bị một câu nói đơn giản của y làm cho mềm lòng.Hắn bất giác thầm nghĩ—liệu có phải mình đang quá nuông chiều y rồi không?____________________________________________________Cái con khỉ, cái này chưa là gì khi anh xích nhỏ âu nghe chưa Diệt: ta có muốn làm vậy àThôi kệ anh zô____________________________________________________"Ca ca, thay đồ ngay đi!"Kỳ Phong vốn định bảo rằng y tự làm được, nhưng còn chưa kịp mở miệng, hắn đã nhanh chóng lấy áo khô đưa đến, vẻ mặt chẳng khác nào một kẻ đang giận dỗi."Không thay bây giờ, huynh mà bệnh thì đừng mong ta buông tha!"Y bật cười bất đắc dĩ, cầm lấy bộ y phục hắn đưa, định xoay người vào trong thay đồ. Nhưng đúng lúc ấy, bàn tay hắn đã vươn ra, kéo y lại gần, rồi thẳng thừng vươn tay cởi đi lớp áo ướt."Khoan đã—""Nhanh lên!"Kỳ Phong cứng đờ cả người. Y không phải chưa từng bị hắn chạm vào, nhưng cảm giác bị lột đồ giữa lúc chưa chuẩn bị tinh thần thế này thật sự khiến y có chút... bất lực."Cái tên này..."Phạn Việt mặt không biến sắc tiếp tục cởi áo ngoài của y, chẳng có chút ý định dừng lại. Nhưng hắn càng làm, y càng cứng người. Khi bàn tay lạnh băng của hắn chạm vào làn da còn vương hơi nước, Kỳ Phong rốt cuộc chịu không nổi nữa, liền giữ chặt cổ tay hắn, nghiến răng nói:"Phạn Việt, huynh làm gì vậy?"Hắn ngẩng lên, ánh mắt vô tội nhưng ngữ điệu đầy chính nghĩa:"Giúp ca ca thay đồ.""... Ta có tay có chân, không cần huynh giúp.""Nhưng huynh lề mề quá."Kỳ Phong thật sự không biết nên khóc hay cười. Rốt cuộc ai mới là ca ca ở đây?Nhớ lại dáng vẻ cứng đầu cứng cổ của hắn lúc đó, y vừa tức vừa buồn cười.Bây giờ y đã thay đồ xong, nhưng khi nghĩ lại chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn không khỏi dâng lên một cảm giác khó tả.Hắn không còn là thiếu niên năm đó nữa. Dù giả vờ mất trí, nhưng cái cách hắn quan tâm y, lo lắng từng chút một, đều không che giấu được sự cố chấp vốn có.Kỳ Phong thở dài, lắc đầu."Rốt cuộc vẫn là tên cứng đầu."Kỳ Phong chậm rãi buộc lại dây áo, ánh mắt dừng trên làn khói mỏng bay lên từ chén trà nóng đặt cạnh giường. Y cảm nhận hơi ấm lan ra từ lòng bàn tay, khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo sự kiên định không thể lay chuyển:"A Việt, đợi vài ngày nữa huynh khỏe lại, ta sẽ đưa huynh về Bất Ky Lâu."Phạn Việt đang dựa vào ghế, tay cầm chén trà nhưng không uống. Nghe y nói vậy, hắn khẽ híp mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh đến mức gần như không có chút dao động nào."Nhà của huynh ở đó," Kỳ Phong tiếp tục, giọng vẫn ôn hòa, "Có người thân, bằng hữu của huynh đang chờ."Y không hề nhận ra, tay hắn đã siết chặt chén trà đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Một tia lạnh lẽo lướt qua đáy mắt hắn, nhanh đến mức chẳng ai kịp nhận ra.Về Bất Ky Lâu?Về nơi ấy?Bỏ lại y ở đây một mình sao?Hắn không đời nào chấp nhận.Phạn Việt nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn, phát ra một tiếng động khẽ. Hắn ngẩng lên, trong đáy mắt là một khoảng tĩnh lặng vô tận, như mặt hồ mùa đông chẳng gợn sóng."Ta không về."Kỳ Phong nhíu mày, nhưng vẫn kiên nhẫn:"Huynh đã mất trí nhớ, nhưng nơi đó mới là nhà của huynh. Huynh không thể cứ ở đây mãi."Hắn cười, nụ cười ấy có chút lạnh nhạt, có chút giễu cợt:"Nhà của ta? Vậy còn ca ca thì sao?"Câu hỏi bất ngờ khiến Kỳ Phong khựng lại.Y nhìn hắn, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh lửa ấm áp, nhưng lại ẩn chứa một tia dao động khó nắm bắt."Ca ca không phải người nhà của ta sao?"
" Ca ca cứu ta thì ta là của ca ca "Giọng hắn không lớn, nhưng mỗi chữ như một lưỡi dao cắt vào lòng y.Không phải y không nghĩ đến chuyện này. Chỉ là... y không muốn hắn phải lựa chọn giữa y và Bất Ky Lâu.Phạn Việt dường như chẳng để y có thời gian suy nghĩ, hắn nghiêng người về phía trước, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu vào tận đáy lòng y."Ca ca, huynh muốn đuổi ta đi?"Kỳ Phong bất giác nắm chặt vạt áo, rồi nhanh chóng thả lỏng, nhẹ giọng đáp:"Không phải ta muốn đuổi huynh đi, mà là ta muốn huynh trở về nơi huynh thuộc về."Hắn cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lại chẳng mang chút ý cười nào."Vậy còn ca ca ? "Y không trả lời ngay.Trong khoảnh khắc ấy, Kỳ Phong chợt nhận ra—Phạn Việt chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi.Hắn có thể không nhớ gì, nhưng hắn vẫn cố chấp như vậy, vẫn ngang tàng bá đạo như vậy.Dù là kiếp trước hay bây giờ, hắn vẫn chỉ có một ý niệm duy nhất—ở bên cạnh y.Chẳng cần nhớ lại quá khứ, hắn vẫn sẽ lựa chọn y.Kỳ Phong hạ mắt, che giấu tia xao động trong đáy lòng."Ta không ép huynh," y khẽ nói, "Nhưng huynh cũng không thể ở đây mãi được. Một ngày nào đó, huynh vẫn phải đối mặt với tất cả."Phạn Việt im lặng một lúc lâu.Hắn nhìn y, như đang muốn khắc ghi từng đường nét trên gương mặt ấy.Rồi hắn đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay y, giọng điệu thong dong nhưng lại mang theo sự quyết đoán không thể lay chuyển:"Vậy ca ca đi cùng ta."Kỳ Phong ngẩng lên, hơi ngạc nhiên.Phạn Việt mỉm cười, ánh mắt thâm trầm mà kiên định."Nếu phải trở về, vậy thì đi cùng nhau."Kỳ Phong không biết hắn đang diễn.Y thực sự tin rằng Phạn Việt đã mất trí nhớ, giờ chỉ là một kẻ ngốc nghếch vô hại.Dáng vẻ hắn lúc này, đôi mắt ngây ngô không chút sắc bén, giọng nói mềm mại như trẻ con, khiến y không thể nào liên tưởng đến Hạo Nguyệt điện chủ từng lạnh lùng vô tình, từng thống lĩnh cực vực.Kỳ Phong cúi đầu, khẽ thở dài.Y nói: "Ta không thể trở về."Phạn Việt thật sự phát điên nhưng vẫn phải diễn.Hắn giả vờ ngốc nghếch, ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt mơ hồ mang theo vẻ uất ức."Ca ca sao không thể? Vậy ta cũng không thể trở về... Ta muốn ở bên ca ca."Kỳ Phong thoáng ngẩn ra.Y không ngờ hắn lại nói như vậy.Tay y khẽ run, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.Y nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay hắn, giọng vẫn ôn hòa nhưng có phần kiên định:"Huynh không thể đi theo ta."Phạn Việt sững người.Trong lòng hắn, lửa giận cuồn cuộn nhưng trên mặt vẫn phải duy trì dáng vẻ ngây thơ.Hắn lại siết chặt lấy tay y, giọng nói có chút gấp gáp, như thể sợ bị bỏ lại."Vì sao? Ca ca không thích ta sao?"Kỳ Phong lặng đi trong chớp mắt.Y cúi đầu nhìn hắn, trong lòng có chút phiền muộn khó hiểu.Y không quen với dáng vẻ này của Phạn Việt.Trước đây, hắn luôn mạnh mẽ, kiêu ngạo, giống như không gì có thể khiến hắn lay động.Nhưng bây giờ, hắn lại giống như một đứa trẻ chỉ biết bám víu vào y.Kỳ Phong hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, nhẹ giọng nói:"Không phải."Y rũ mắt, giọng nói ôn hòa nhưng không có chút do dự."Chỉ là, huynh nên có nơi thuộc về mình.""Ta cũng vậy."Phạn Việt cắn chặt răng.Hắn không thể trở về.Hắn cũng không thể để y rời đi.Nhưng Kỳ Phong lại không biết.Y chỉ nghĩ hắn thực sự mất trí nhớ, thực sự không còn là Phạn Việt trước kia nữa.Nên y mới muốn rời đi.Phạn Việt nhắm mắt, giấu đi sự sắc bén trong đáy mắt, giọng nói vẫn ngây thơ như cũ."Vậy nơi của ta... có thể là ở bên ca ca không?"Kỳ Phong thoáng khựng lại.Y không biết nên trả lời thế nào." Nhưng —"Chưa để y nói hết câu Phạn Việt lập tức thay đổi sắc mặt, bộ dáng đáng thương hơn cả lúc nãy.Hắn nhíu mày, môi mím chặt, đôi mắt đỏ hoe như thể sắp khóc đến nơi."Ca ca không cần ta nữa sao? Ta không có nơi nào để đi cả..."Kỳ Phong chỉ mới định mở miệng, hắn đã nhào tới ôm chặt lấy y, cúi đầu chôn vào vai y, giọng khàn khàn như mèo con bị bỏ rơi:"Ca ca đừng vứt bỏ ta, ta thật sự không nhớ gì cả, ta sợ lắm..."Y thật sự bất lực.Nếu là Phạn Việt trước đây, y còn có thể cứng rắn đáp lời, nhưng bây giờ đối phương lại thành ra thế này… Y có chút không biết làm sao.Nhìn bộ dáng bám dính lấy mình không chịu buông, Kỳ Phong khẽ day trán.Hắn có chút trẻ con, có chút ngang ngược, lại còn giở trò ăn vạ không cho y rời đi.Cuối cùng, y chỉ có thể thở dài, nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, giọng nói bất đắc dĩ:"Nếu vậy thì ở tạm một thời gian, ta sẽ tính sau."Nghe vậy, Phạn Việt thoáng sững người.Nhưng rất nhanh, hắn đã mỉm cười, gật đầu thật mạnh như một đứa trẻ ngoan ngoãn."Vậy ca ca phải chăm sóc ta đó!"Kỳ Phong nhìn hắn, không biết là do ánh nắng chiều tà hay do đôi mắt hắn quá trong suốt, mà y có chút không nỡ từ chối.Y gật nhẹ đầu, thấp giọng nói:"Được."Phạn Việt cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng giấu đi rất nhanh.Hắn đương nhiên sẽ không để y có cơ hội tính lại.____________________________________________________Vì sự nghiệp cua vợ nên thôi ko cần hình tượng ha Diệt Hết rùi bye và mãi mãi iu 😘 💓
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store