[Phạn Việt x Kỳ Phong] Việt Tâm Phong
Chương 18 : không kết quả
Dễ gì mới mấy tháng thoi Đời còn dài ZôNay 2 chương henChương này tặng mọi người 8/3 nè :33Còn tối vẫn giờ cũ 21h hen____________________________________________________Phạn Việt nắm chặt phong thư trong tay, ánh mắt sáng lên một thoáng, rồi vội vã rời khỏi quán rượu. Hắn không thể chờ đợi thêm nữa. Bạch Thước và Tàng Sơn đã nói đúng—hắn không thể cứ đắm chìm trong tuyệt vọng, không thể tự dằn vặt mà buông xuôi tất cả.Hắn lập tức truy tìm manh mối, dốc hết nhân lực điều tra nơi được nhắc đến trong thư. Một ngôi làng nhỏ, một người bán thuốc bí ẩn, một bóng dáng thoáng qua. Mọi thứ đều khiến hắn dấy lên hy vọng.Nhưng khi hắn đặt chân đến đó, khi hắn cất công dò hỏi, khi hắn suýt tưởng như mình đã chạm đến câu trả lời—thì cuối cùng, tất cả chỉ là một tia sáng mỏng manh vụt tắt.Người bán thuốc kia không phải y.Người thoáng qua trong đêm không phải y.Ngôi làng nhỏ bé, yên bình kia hoàn toàn không có bất cứ dấu vết nào của y.Hắn đứng giữa con đường đầy gió, đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm vô tận. Gió cuốn qua, lạnh buốt đến tận tâm can, nhưng chẳng thể nào so sánh với cơn lạnh trong lòng hắn.Lại thêm một lần nữa.Lại thêm một lần, hy vọng vừa nhen nhóm đã tắt lịm như tro bụi bay đi trong gió.Bạch Thước đứng từ xa nhìn theo bóng hắn, trái tim cũng nhói lên một cơn đau nhàn nhạt. Tàng Sơn thở dài, khẽ siết chặt tay thành nắm đấm.Không ai biết nói gì vào lúc này.Họ nhìn hắn chậm rãi quay lưng, từng bước một rời đi, dáng vẻ cao lớn ấy lại mang theo một sự cô độc khó diễn tả.Phạn Việt lại một lần nữa trở về điểm xuất phát.Lại một lần nữa… mất dấu y giữa biển người mênh mông.Kỳ Phong đứng giữa rừng trúc, ánh mắt y lạnh lẽo như nước hồ thu. Lá trúc xào xạc, gió núi thổi qua tà áo trắng phiêu bồng của y. Xung quanh y, một kết giới vô hình tĩnh lặng bao phủ cả vùng núi, như một chiếc lồng nhốt y lại, nhưng đồng thời cũng là bức màn che giấu sự tồn tại của y khỏi thế gian.Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một khu rừng trúc bình thường, chẳng có gì khác biệt. Không ai biết, sau những tán lá xanh ngắt ấy, có một ngôi nhà gỗ nhỏ, có một người lặng lẽ sống qua tháng ngày, chôn vùi quá khứ, chôn vùi bản thân, chôn vùi tất cả trong một góc thế giới mà không ai chạm đến được.Y không muốn ai tìm thấy y.Y không dám để ai tìm thấy y.Không dám đối diện với Phạn Việt.Không dám đối diện với chính mình.Y lẳng lặng cúi đầu, bàn tay hơi run rẩy khi đặt lên lồng ngực. Cảm giác nghẹn lại, đau đến tận xương tủy. Mỗi khi nhắm mắt, y vẫn nhớ đến những ngày còn bên nhau, nhớ ánh mắt dịu dàng mà Phạn Việt từng dành cho y, nhớ đến những tháng ngày vô ưu vô lo.Nhưng những ký ức ấy giờ đây chỉ là giấc mộng đã tàn.Y không thể quay đầu.Không thể quay về.Y ngẩng lên, khẽ niệm một câu chú. Kết giới xung quanh dày thêm một tầng, càng trở nên vững chắc.Y thà rằng tự giam cầm chính mình cả đời, còn hơn để Phạn Việt tìm thấy y, còn hơn để bản thân một lần nữa dao động, một lần nữa sa vào đau khổ.Phạn Việt, huynh quên ta đi.Xin huynh, đừng tìm ta nữa.Phạn Việt vẫn không ngừng tìm kiếm.Dù trời lạnh buốt hay mưa gió bão bùng, dù băng qua núi cao hay vực sâu thăm thẳm, hắn vẫn không từ bỏ. Mỗi lần nghe tin tức dù chỉ là một bóng lưng thoáng qua, một người có dáng vẻ tương tự, một tin đồn mơ hồ nào đó, hắn đều lập tức lao đến.Nhưng lần nào cũng thế.Chỉ là một người xa lạ.Chỉ là một bóng dáng quen mà không phải.Chỉ là một hy vọng nhỏ nhoi để rồi bị thực tại tàn nhẫn giẫm đạp.Hắn cứ thế tìm, tìm mãi, tìm đến mức đôi mắt sắc bén ngày nào cũng dần trở nên thâm quầng, ánh mắt vĩnh viễn mang theo nét bi thương khôn nguôi. Hắn uống rượu ngày này qua tháng nọ, nhưng men say cũng không thể khiến hắn quên đi được người kia.Còn phía Kỳ Phong, y vẫn sống giữa núi rừng, bên dòng suối trong veo và cánh rừng trúc yên bình. Nhưng trong lòng y chưa bao giờ thanh thản.Bởi y không biết, có một người vẫn đang điên cuồng tìm kiếm y.Y nghỉ giờ đây hắn chắc hẳn đang hạnh phúc bên một gia đình mới của hắn gia đình mà ko có sự tồn tại của người đệ đệ như y Giờ đây y không thể quay về.Không thể để Phạn Việt nhìn thấy bộ dạng này của y.Không thể để Phạn Việt đau lòng hơn nữa.Độc trong người y mỗi tháng vẫn phát tác, giày vò y đến tận cùng. Những cơn đau quặn thắt, những vệt máu đen loang lổ trên nền đất, những đêm y cắn chặt răng chịu đựng trong tịch mịch, tất cả đều là những điều y không muốn ai biết.Y biết nếu Phạn Việt tìm thấy y, hắn nhất định sẽ hận bản thân, sẽ oán trách vì đã để y một mình chịu đựng như thế này.Nên y càng phải trốn.Trốn đến khi không còn đường lui.Nhưng nực cười thay, dù trốn thế nào, lòng y vẫn không thể thoát khỏi bóng hình của Phạn Việt. Đêm xuống, y lại mơ về những ngày còn thiếu niên, khi hắn vẫn là ca ca dịu dàng, là người bảo vệ y khỏi mọi sóng gió.Y co người trong tấm áo mỏng, ngồi dưới mái hiên, nhìn ánh trăng lạnh lẽo.Ở một nơi nào đó, có lẽ Phạn Việt cũng đang nhìn cùng một vầng trăng với y.Nhưng y không thể quay về.Không thể.Không thể.-------- chuyển cảnh ya ____________________________________________________Cho lão Zũ lên sóng tẹo hệ____________________________________________________Ngoài Phạn Việt, còn một người nữa vẫn đang tìm kiếm Kỳ Phong-Chấn Vũ.Nhưng khác với Phạn Việt tìm y trong tuyệt vọng, Chấn Vũ tìm y với một mục đích hoàn toàn khác.Lão không muốn y chết, nhưng cũng không muốn y được sống yên ổn.Chấn Vũ biết Kỳ Phong vẫn còn sống. Chỉ cần độc chưa phát tác đến mức đoạt mạng, chỉ cần y vẫn còn thở, vẫn còn đau đớn, thì y nhất định vẫn đang ở đâu đó trong thế gian này.Lão không vội, bởi lão tin rằng sớm muộn gì con mồi cũng sẽ tự lộ diện.Chỉ là, thời gian càng trôi qua, lòng kiên nhẫn của lão càng bị bào mòn.Lão đã từng có trong tay một Kỳ Phong hoàn toàn bị giam cầm trong mộng cảnh, từng tận mắt chứng kiến y tuyệt vọng vùng vẫy, bị dày vò đến mức không còn đường lui. Nhưng y đã thoát.Không những thoát, mà còn biệt tăm biệt tích.Lão không cam tâm.Nếu không thể biến Kỳ Phong thành quân cờ trong tay, thì chí ít lão cũng không để y được sống yên ổn.Chấn Vũ phái người lùng sục khắp nơi, lật tung từng vùng đất, mua chuộc, đe dọa, sát hại những kẻ có thể biết chút ít manh mối về y. Nhưng chẳng ai có thể nói cho lão biết một tin tức nào hữu dụng.Lão không biết rằng, nơi Kỳ Phong ẩn mình là một vùng đất đã bị kết giới chặt chẽ bao phủ, không ai có thể chạm tới.Nhưng dù y có trốn kỹ đến đâu, Chấn Vũ vẫn không bỏ cuộc.Lão chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút nữa.Bởi vì dù y có trốn đến đâu, dù có ẩn mình bao lâu, thì độc trong người y vẫn luôn nhắc nhở rằng y sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi số phận.Sẽ có một ngày, y phải bước ra khỏi nơi đó.Và đến lúc đó, Chấn Vũ sẽ lại một lần nữa, nghiền nát Kỳ Phong trong lòng bàn tay.Phạn Việt tất nhiên biết ý đồ của Chấn Vũ.Hắn không phải kẻ ngốc, càng không phải kẻ vô dụng đến mức không nhận ra có kẻ khác cũng đang ráo riết tìm kiếm Kỳ Phong. Chấn Vũ hành động rất kín kẽ, nhưng dù có giấu giếm thế nào, Phạn Việt vẫn có cách để biết.Hắn chỉ không ngờ được rằng, kẻ đó lại là Chấn Vũ.Chấn Vũ không muốn Kỳ Phong chết. Lão muốn gì, hắn không cần đoán cũng biết.Từ lúc hay tin, Phạn Việt không còn chỉ đơn thuần là tìm kiếm Kỳ Phong nữa—hắn phải tìm trước khi Chấn Vũ tìm được y.Dù có phải lật tung cả thiên hạ, hắn cũng nhất định phải tìm thấy y trước.Hắn không cho phép Chấn Vũ chạm vào Kỳ Phong lần nữa.Không bao giờ.Phạn Việt và Chấn Vũ, hai kẻ đứng ở hai đầu chiến tuyến, đều điên cuồng tìm kiếm Kỳ Phong.Một người muốn bảo vệ.
Một người muốn chiếm đoạt.Cả hai đều như những con thú săn mồi trong đêm tối, kiên nhẫn rình rập từng dấu vết nhỏ nhất của con mồi. Nhưng khác ở chỗ, một người tìm để ôm vào lòng, một kẻ tìm để hủy diệt hoàn toàn.Phạn Việt điên cuồng điều tra từng manh mối, bất cứ nơi nào có chút tin tức về một kẻ che mặt bán thuốc dưới chân núi, hắn đều lập tức lao đến. Hắn đã quá quen với sự thất vọng, nhưng dù có thất bại bao nhiêu lần, hắn vẫn không bỏ cuộc.Mỗi lần thất bại, hắn chỉ càng thêm điên cuồng.Hắn biết Kỳ Phong thông minh, y muốn trốn thì không dễ gì tìm ra. Nhưng Chấn Vũ cũng không phải kẻ tầm thường.Lão từng bước thăm dò, từng bước mở rộng phạm vi tìm kiếm.Cả hai đều biết, thời gian không chờ đợi ai.Nếu Phạn Việt tìm được Kỳ Phong trước, hắn nhất định sẽ ôm chặt y vào lòng, không bao giờ buông tay.Nếu Chấn Vũ tìm được trước, y sẽ không còn đường thoát.Hai thế lực như hai dòng nước ngược, giằng co trong màn đêm, chỉ chờ thời cơ để nhấn chìm đối phương.-----
____________________________________________________Từ từ trước khi chuyển thì ôi người ta tìm anh bé lòi lìa còn anh bé kiểu ____________________________________________________Rồi chuyển cảnh ya--Kỳ Phong vẫn sống trong những ngày tháng bình lặng, giữa núi non trùng điệp, tách biệt khỏi thế gian.Buổi sáng, y hái thuốc, đôi khi cũng xuống núi bán vài gói thuốc chữa bệnh đơn giản. Ngày qua ngày, những người trong trấn dần quen với hình ảnh một người lạ mặt luôn đội nón che kín, lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi.Buổi chiều, y trở về, bước qua những con đường mòn quen thuộc, nghe tiếng suối chảy róc rách, nhìn ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một góc trời. Nhưng dù khung cảnh có đẹp đến đâu, lòng y vẫn luôn trống rỗng.Kỳ Phong đã tự phong bế trái tim mình.Y đã từng nghĩ, có lẽ cuộc đời này, cứ thế mà trôi qua. Một mình.Nhưng những cơn đau do độc phát tác mỗi tháng như một lời nhắc nhở rằng y vẫn còn sống, rằng y chưa thể chết, rằng y chưa thể thoát khỏi tất cả.Y cũng không hay biết, ở một nơi xa nào đó, có một người vẫn điên cuồng tìm kiếm y.Phạn Việt ngồi trong Bất Ky lâu, trước mặt hắn là một bức họa cũ, nét vẽ đã hơi nhòe, nhưng từng đường nét của người trong tranh vẫn rõ ràng như khắc sâu vào tâm trí hắn.Là Kỳ Phong.Người đệ đệ hắn đã tìm kiếm suốt bao năm, người hắn từng nghĩ sẽ bảo vệ suốt đời, nhưng giờ lại như một ảo ảnh, chạm vào liền tan biến.Hắn đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt y trong tranh, ánh mắt thâm trầm đầy đau khổ. Những ngày qua, hắn không ngừng tìm kiếm, không ngừng hy vọng, nhưng mỗi lần có tin tức, mỗi lần chạy đến nơi nghe nói có bóng dáng y, thì cuối cùng vẫn chỉ nhận lại là sự trống rỗng."Rốt cuộc đệ đang ở đâu?"Hắn lẩm bẩm, giọng khàn đặc.Bên ngoài mưa phùn rơi lất phất, như kéo dài thêm nỗi bi thương trong lòng hắn. Đã bao lâu rồi? Bao lâu từ ngày y rời đi?Mỗi ngày, hắn đều tự hỏi: Nếu ngày đó hắn không rời đi, nếu ngày đó hắn không mất cảnh giác, liệu Kỳ Phong có còn ở đây không?Hối hận.Nó như một con dao sắc bén cứa vào lòng hắn mỗi ngày.Từ một yêu vương kiêu hãnh, Phạn Việt giờ đây chỉ còn lại một kẻ tuyệt vọng đến điên dại.Hắn không thể buông tay.Hắn biết Kỳ Phong còn sống. Hắn biết y đang ở đâu đó, chỉ là hắn chưa tìm ra.Bàn tay siết chặt lại, ánh mắt hắn dần trở nên kiên định.Dù có phải lật tung cả thế gian này, dù có phải đối đầu với Chấn Vũ, hắn cũng nhất định phải mang y về.Phạn Việt nhìn chằm chằm vào bức họa trước mặt, đôi mắt đỏ ngầu vì những đêm dài không ngủ. Cả tâm can hắn như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến mức không thở nổi."Tìm được đệ, ta chắc chắn sẽ không để đệ trốn đi thêm lần nào nữa…"Giọng hắn khàn đặc, mỗi chữ như là một lời thề khắc sâu vào linh hồn."Kỳ Phong."Tên y thoát ra khỏi môi hắn, mang theo cả đau đớn và chấp niệm.Phạn Việt chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày chính hắn lại trở thành kẻ bị bỏ rơi. Bao năm qua, hắn vẫn luôn là người bảo vệ, là chỗ dựa, là điểm tựa duy nhất cho Kỳ Phong. Nhưng giờ đây, y lại như một cơn gió lặng lẽ biến mất khỏi thế gian, để lại hắn một mình với nỗi cô độc gặm nhấm từng ngày.Không ai hiểu rõ Kỳ Phong bằng hắn.Hắn biết y đang ở đâu đó, lặng lẽ sống, lặng lẽ chịu đựng. Y không phải kẻ hèn nhát, nhưng cũng không phải người dễ dàng đối diện với quá khứ.Nhưng lần này, dù y có trốn đến chân trời góc bể, hắn cũng sẽ tìm ra.Lần này, y sẽ không có đường chạy thoát nữa.Nhưng rồi sao Không ai biết y đi đâu.Không ai biết y còn sống hay đã chết.Ý nghĩ ấy khiến tim hắn như bị dao cắt. Không, Kỳ Phong còn sống, chắc chắn còn sống! Nếu y chết, hắn sẽ cảm nhận được. Cả đời này hắn có thể không tin trời đất, không tin vận mệnh, nhưng hắn tin vào sợi dây gắn kết giữa hắn và y."Phạn Việt, đệ ấy có lẽ không muốn quay về."Giọng Bạch Thước vang lên khe khẽ phía sau, nhưng ngay lập tức, một luồng sát khí lạnh thấu xương tỏa ra khiến nàng và Tàng Sơn cứng người."Ngươi nói gì?" Giọng Phạn Việt trầm khàn, nguy hiểm đến cực điểm.Bạch Thước mím môi, nhìn gương mặt tái nhợt của hắn."Chỉ là… nếu Kỳ Phong thật sự muốn về, đệ ấy đã không trốn tránh huynh như vậy."Rầm!Phạn Việt đập mạnh tay xuống bàn, khiến bức họa rung lên dữ dội. Đôi mắt đỏ ngầu của hắn xoáy thẳng vào Bạch Thước như muốn xé toạc nàng ra."Đệ ấy không thể không muốn về. Chẳng qua đệ không dám. Đệ tự ti, ngu ngốc, đệ ấy luôn tự trói buộc mình trong quá khứ thối nát ấy."Hắn bật cười, nhưng nụ cười tràn đầy cay đắng."nghĩ trốn đi là xong sao? tưởng như thế là có thể chạy thoát khỏi ta?"Hắn gằn từng chữ, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm."Chỉ cần ta còn sống, chỉ cần ta chưa chết, đệ ấy sẽ không bao giờ có đường chạy thoát."Bạch Thước nhìn gương mặt hắn mà không khỏi rùng mình. Đây không còn là Phạn Việt ngày xưa nữa. Hắn như một con dã thú bị thương, càng không tìm thấy Kỳ Phong, hắn càng phát điên.Hắn không ăn, không ngủ, ngày nào cũng lao vào tìm kiếm. Hắn nghe ngóng từng tin tức, điều tra từng dấu vết, nhưng lần nào cũng chỉ nhận về thất vọng.Tối nay cũng vậy.Lại một tin tức sai lệch. Lại một hy vọng vụt tắt.Hắn lê bước đi trong bóng tối, tâm trí trống rỗng.Trên đường phố vắng vẻ, hắn chợt dừng bước.Phía xa, một bóng lưng thấp thoáng trong màn sương.Tim hắn thắt lại. Bóng lưng đó… quen thuộc đến đau lòng."Kỳ Phong?"Hắn gọi trong vô thức, giọng run rẩy như kẻ sắp chết đuối vớ được cọc.Người kia quay lại.Nhưng không phải y.Một người xa lạ, một khuôn mặt chẳng hề giống.Hắn đứng lặng giữa con đường, đầu óc trống rỗng.Chỉ là ảo giác thôi.Lại là ảo giác.Hắn bật cười.Cười đến mức nước mắt cũng rơi xuống.Phạn Việt cứ thế đi trong cơn mưa lạnh buốt, từng giọt nước rơi xuống mặt hắn, hòa cùng với hơi thở nặng nề đầy chua xót. Hắn đã điên cuồng, đã tức giận, đã lật tung cả thiên hạ để tìm y, nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng thể giữ được chút tàn dư nào của người ấy bên mình.Hắn đã nghĩ nếu gặp lại y, hắn sẽ mắng y một trận thật lớn, sẽ trói y lại, sẽ bắt y không được chạy trốn nữa. Nhưng đến cuối cùng, khi cơn giận lắng xuống, chỉ còn lại một nỗi tuyệt vọng sâu thẳm.Hắn không nỡ.Không nỡ trách, không nỡ oán, không nỡ buộc y phải quay về khi chính y còn chẳng tin mình xứng đáng.Tại sao?Tại sao lại trốn hắn?Tại sao lại tự làm mình khổ sở như vậy?Hắn là ai? Là yêu vương cực vực, là người có thể giết hàng vạn sinh linh mà chẳng chút chớp mắt, thế nhưng đứng trước Kỳ Phong, hắn lại chẳng làm được gì.Chỉ biết bất lực tìm kiếm.Chỉ biết tuyệt vọng nhớ nhung.Chỉ biết ôm lấy bức họa lạnh lẽo ấy mà lẩm bẩm như một kẻ điên.Hắn mệt mỏi ngã xuống ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà. Đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy đau đớn.Phát điên thì sao chứ?Cuối cùng cũng chỉ có thể trở về với nỗi tuyệt vọng này mà thôi.Đã hai năm trôi qua.Hai năm trời Phạn Việt điên cuồng tìm kiếm, lật tung khắp nơi, nhưng vẫn chẳng thể tìm thấy bóng dáng của Kỳ Phong. Từng manh mối mong manh như cát trôi qua kẽ tay, hắn cố gắng giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn chẳng còn gì.Hai năm, hắn vẫn đứng trên đỉnh cao của vạn yêu, vẫn là Yêu vương cực vực mà ai ai cũng phải kính sợ. Nhưng có ai biết được, mỗi đêm hắn đều ngồi trong căn phòng tối, đối diện với bức họa đã sờn màu, ánh mắt đầy đau thương mà nhìn y qua nét vẽ vô hồn?Hắn đã quen với cảm giác tuyệt vọng mỗi khi một tin tức mới vụt tắt. Hắn đã quen với nỗi trống rỗng khi một ngày lại trôi qua mà không có y.Hắn đã quen, nhưng không thể chấp nhận.Hai năm qua, hắn sống như một kẻ mất đi một nửa linh hồn. Những kẻ dưới trướng không dám nhắc đến chuyện này trước mặt hắn. Ngay cả Bạch Thước, Thiên Hỏa và Tàng Sơn cũng chỉ có thể bất lực nhìn hắn tự dày vò chính mình.Hắn vẫn tiếp tục tìm kiếm, vẫn điên cuồng điều tra. Nhưng mỗi lần có chút manh mối, đến cuối cùng vẫn chỉ là một kết quả trống rỗng.Hai năm rồi.Hắn từng nghĩ, nếu tìm thấy Kỳ Phong, hắn sẽ giam y lại, sẽ không để y chạy trốn nữa.Nhưng bây giờ, hắn chỉ cần y quay về.Chỉ cần y còn sống.Chỉ cần y còn sống... là đủ.
Lại một ngày trôi qua, vẫn không có kết quả.Phạn Việt đứng trên đỉnh tháp cao nhất của Bất Ky lâu, lặng lẽ nhìn lên bầu trời đêm. Trăng sáng vằng vặc, ánh bạc trải dài khắp thiên địa, phủ lên mọi thứ một lớp huyền ảo lạnh lẽo.Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương đêm thoang thoảng, nhưng trong lòng hắn, chỉ có một màu tro tàn.Hắn từng rất thích ngắm trăng. Khi còn nhỏ, hắn và Kỳ Phong thường ngồi bên nhau dưới ánh trăng, cùng uống trà, cùng trò chuyện. Đệ ấy khi ấy còn rất nhỏ, đôi mắt sáng trong, mái tóc dài thả buông theo gió, như ánh trăng thanh khiết phản chiếu nơi đáy hồ.Nhưng giờ đây, mỗi lần nhìn trăng, hắn chỉ cảm thấy lòng mình quặn đau.Hắn giơ tay ra, như muốn chạm vào ánh trăng, nhưng ánh trăng quá xa, tựa như người hắn luôn tìm kiếm—gần trong gang tấc, nhưng cũng xa đến vô tận.Một tiếng thở dài khe khẽ tan vào màn đêm.Hắn đã tìm kiếm y suốt hai năm.Hai năm trời, hắn dốc hết sức lực, nhưng đổi lại chỉ là vô vọng và trống rỗng.Trăng vẫn tròn, gió vẫn thổi, thời gian vẫn trôi.Chỉ là, người hắn muốn tìm, vẫn chẳng thấy đâu.Hắn nhắm mắt, để mặc gió thổi qua gương mặt lạnh lùng, mang theo một tia bi thương chẳng ai hay.Bất giác, hắn cười khẽ—một nụ cười vừa đắng chát, vừa đau đớn.Đệ ấy... có phải đã quên hắn rồi không?____________________________________________________Tự nhiên thấy anh Diệt tội ghie ảnh cũng có làm gì anh pé đâu mà anh pé trốn zữ zậy Kỳ Phong and Phạn Việt kiểu : MÀY LÀ NGƯỜI VIẾT Á tại hạ ko biết gì Hết rùi Bye mãi iu 😘 💓
Một người muốn chiếm đoạt.Cả hai đều như những con thú săn mồi trong đêm tối, kiên nhẫn rình rập từng dấu vết nhỏ nhất của con mồi. Nhưng khác ở chỗ, một người tìm để ôm vào lòng, một kẻ tìm để hủy diệt hoàn toàn.Phạn Việt điên cuồng điều tra từng manh mối, bất cứ nơi nào có chút tin tức về một kẻ che mặt bán thuốc dưới chân núi, hắn đều lập tức lao đến. Hắn đã quá quen với sự thất vọng, nhưng dù có thất bại bao nhiêu lần, hắn vẫn không bỏ cuộc.Mỗi lần thất bại, hắn chỉ càng thêm điên cuồng.Hắn biết Kỳ Phong thông minh, y muốn trốn thì không dễ gì tìm ra. Nhưng Chấn Vũ cũng không phải kẻ tầm thường.Lão từng bước thăm dò, từng bước mở rộng phạm vi tìm kiếm.Cả hai đều biết, thời gian không chờ đợi ai.Nếu Phạn Việt tìm được Kỳ Phong trước, hắn nhất định sẽ ôm chặt y vào lòng, không bao giờ buông tay.Nếu Chấn Vũ tìm được trước, y sẽ không còn đường thoát.Hai thế lực như hai dòng nước ngược, giằng co trong màn đêm, chỉ chờ thời cơ để nhấn chìm đối phương.-----
____________________________________________________Từ từ trước khi chuyển thì ôi người ta tìm anh bé lòi lìa còn anh bé kiểu ____________________________________________________Rồi chuyển cảnh ya--Kỳ Phong vẫn sống trong những ngày tháng bình lặng, giữa núi non trùng điệp, tách biệt khỏi thế gian.Buổi sáng, y hái thuốc, đôi khi cũng xuống núi bán vài gói thuốc chữa bệnh đơn giản. Ngày qua ngày, những người trong trấn dần quen với hình ảnh một người lạ mặt luôn đội nón che kín, lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi.Buổi chiều, y trở về, bước qua những con đường mòn quen thuộc, nghe tiếng suối chảy róc rách, nhìn ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một góc trời. Nhưng dù khung cảnh có đẹp đến đâu, lòng y vẫn luôn trống rỗng.Kỳ Phong đã tự phong bế trái tim mình.Y đã từng nghĩ, có lẽ cuộc đời này, cứ thế mà trôi qua. Một mình.Nhưng những cơn đau do độc phát tác mỗi tháng như một lời nhắc nhở rằng y vẫn còn sống, rằng y chưa thể chết, rằng y chưa thể thoát khỏi tất cả.Y cũng không hay biết, ở một nơi xa nào đó, có một người vẫn điên cuồng tìm kiếm y.Phạn Việt ngồi trong Bất Ky lâu, trước mặt hắn là một bức họa cũ, nét vẽ đã hơi nhòe, nhưng từng đường nét của người trong tranh vẫn rõ ràng như khắc sâu vào tâm trí hắn.Là Kỳ Phong.Người đệ đệ hắn đã tìm kiếm suốt bao năm, người hắn từng nghĩ sẽ bảo vệ suốt đời, nhưng giờ lại như một ảo ảnh, chạm vào liền tan biến.Hắn đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt y trong tranh, ánh mắt thâm trầm đầy đau khổ. Những ngày qua, hắn không ngừng tìm kiếm, không ngừng hy vọng, nhưng mỗi lần có tin tức, mỗi lần chạy đến nơi nghe nói có bóng dáng y, thì cuối cùng vẫn chỉ nhận lại là sự trống rỗng."Rốt cuộc đệ đang ở đâu?"Hắn lẩm bẩm, giọng khàn đặc.Bên ngoài mưa phùn rơi lất phất, như kéo dài thêm nỗi bi thương trong lòng hắn. Đã bao lâu rồi? Bao lâu từ ngày y rời đi?Mỗi ngày, hắn đều tự hỏi: Nếu ngày đó hắn không rời đi, nếu ngày đó hắn không mất cảnh giác, liệu Kỳ Phong có còn ở đây không?Hối hận.Nó như một con dao sắc bén cứa vào lòng hắn mỗi ngày.Từ một yêu vương kiêu hãnh, Phạn Việt giờ đây chỉ còn lại một kẻ tuyệt vọng đến điên dại.Hắn không thể buông tay.Hắn biết Kỳ Phong còn sống. Hắn biết y đang ở đâu đó, chỉ là hắn chưa tìm ra.Bàn tay siết chặt lại, ánh mắt hắn dần trở nên kiên định.Dù có phải lật tung cả thế gian này, dù có phải đối đầu với Chấn Vũ, hắn cũng nhất định phải mang y về.Phạn Việt nhìn chằm chằm vào bức họa trước mặt, đôi mắt đỏ ngầu vì những đêm dài không ngủ. Cả tâm can hắn như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến mức không thở nổi."Tìm được đệ, ta chắc chắn sẽ không để đệ trốn đi thêm lần nào nữa…"Giọng hắn khàn đặc, mỗi chữ như là một lời thề khắc sâu vào linh hồn."Kỳ Phong."Tên y thoát ra khỏi môi hắn, mang theo cả đau đớn và chấp niệm.Phạn Việt chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày chính hắn lại trở thành kẻ bị bỏ rơi. Bao năm qua, hắn vẫn luôn là người bảo vệ, là chỗ dựa, là điểm tựa duy nhất cho Kỳ Phong. Nhưng giờ đây, y lại như một cơn gió lặng lẽ biến mất khỏi thế gian, để lại hắn một mình với nỗi cô độc gặm nhấm từng ngày.Không ai hiểu rõ Kỳ Phong bằng hắn.Hắn biết y đang ở đâu đó, lặng lẽ sống, lặng lẽ chịu đựng. Y không phải kẻ hèn nhát, nhưng cũng không phải người dễ dàng đối diện với quá khứ.Nhưng lần này, dù y có trốn đến chân trời góc bể, hắn cũng sẽ tìm ra.Lần này, y sẽ không có đường chạy thoát nữa.Nhưng rồi sao Không ai biết y đi đâu.Không ai biết y còn sống hay đã chết.Ý nghĩ ấy khiến tim hắn như bị dao cắt. Không, Kỳ Phong còn sống, chắc chắn còn sống! Nếu y chết, hắn sẽ cảm nhận được. Cả đời này hắn có thể không tin trời đất, không tin vận mệnh, nhưng hắn tin vào sợi dây gắn kết giữa hắn và y."Phạn Việt, đệ ấy có lẽ không muốn quay về."Giọng Bạch Thước vang lên khe khẽ phía sau, nhưng ngay lập tức, một luồng sát khí lạnh thấu xương tỏa ra khiến nàng và Tàng Sơn cứng người."Ngươi nói gì?" Giọng Phạn Việt trầm khàn, nguy hiểm đến cực điểm.Bạch Thước mím môi, nhìn gương mặt tái nhợt của hắn."Chỉ là… nếu Kỳ Phong thật sự muốn về, đệ ấy đã không trốn tránh huynh như vậy."Rầm!Phạn Việt đập mạnh tay xuống bàn, khiến bức họa rung lên dữ dội. Đôi mắt đỏ ngầu của hắn xoáy thẳng vào Bạch Thước như muốn xé toạc nàng ra."Đệ ấy không thể không muốn về. Chẳng qua đệ không dám. Đệ tự ti, ngu ngốc, đệ ấy luôn tự trói buộc mình trong quá khứ thối nát ấy."Hắn bật cười, nhưng nụ cười tràn đầy cay đắng."nghĩ trốn đi là xong sao? tưởng như thế là có thể chạy thoát khỏi ta?"Hắn gằn từng chữ, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm."Chỉ cần ta còn sống, chỉ cần ta chưa chết, đệ ấy sẽ không bao giờ có đường chạy thoát."Bạch Thước nhìn gương mặt hắn mà không khỏi rùng mình. Đây không còn là Phạn Việt ngày xưa nữa. Hắn như một con dã thú bị thương, càng không tìm thấy Kỳ Phong, hắn càng phát điên.Hắn không ăn, không ngủ, ngày nào cũng lao vào tìm kiếm. Hắn nghe ngóng từng tin tức, điều tra từng dấu vết, nhưng lần nào cũng chỉ nhận về thất vọng.Tối nay cũng vậy.Lại một tin tức sai lệch. Lại một hy vọng vụt tắt.Hắn lê bước đi trong bóng tối, tâm trí trống rỗng.Trên đường phố vắng vẻ, hắn chợt dừng bước.Phía xa, một bóng lưng thấp thoáng trong màn sương.Tim hắn thắt lại. Bóng lưng đó… quen thuộc đến đau lòng."Kỳ Phong?"Hắn gọi trong vô thức, giọng run rẩy như kẻ sắp chết đuối vớ được cọc.Người kia quay lại.Nhưng không phải y.Một người xa lạ, một khuôn mặt chẳng hề giống.Hắn đứng lặng giữa con đường, đầu óc trống rỗng.Chỉ là ảo giác thôi.Lại là ảo giác.Hắn bật cười.Cười đến mức nước mắt cũng rơi xuống.Phạn Việt cứ thế đi trong cơn mưa lạnh buốt, từng giọt nước rơi xuống mặt hắn, hòa cùng với hơi thở nặng nề đầy chua xót. Hắn đã điên cuồng, đã tức giận, đã lật tung cả thiên hạ để tìm y, nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng thể giữ được chút tàn dư nào của người ấy bên mình.Hắn đã nghĩ nếu gặp lại y, hắn sẽ mắng y một trận thật lớn, sẽ trói y lại, sẽ bắt y không được chạy trốn nữa. Nhưng đến cuối cùng, khi cơn giận lắng xuống, chỉ còn lại một nỗi tuyệt vọng sâu thẳm.Hắn không nỡ.Không nỡ trách, không nỡ oán, không nỡ buộc y phải quay về khi chính y còn chẳng tin mình xứng đáng.Tại sao?Tại sao lại trốn hắn?Tại sao lại tự làm mình khổ sở như vậy?Hắn là ai? Là yêu vương cực vực, là người có thể giết hàng vạn sinh linh mà chẳng chút chớp mắt, thế nhưng đứng trước Kỳ Phong, hắn lại chẳng làm được gì.Chỉ biết bất lực tìm kiếm.Chỉ biết tuyệt vọng nhớ nhung.Chỉ biết ôm lấy bức họa lạnh lẽo ấy mà lẩm bẩm như một kẻ điên.Hắn mệt mỏi ngã xuống ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà. Đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy đau đớn.Phát điên thì sao chứ?Cuối cùng cũng chỉ có thể trở về với nỗi tuyệt vọng này mà thôi.Đã hai năm trôi qua.Hai năm trời Phạn Việt điên cuồng tìm kiếm, lật tung khắp nơi, nhưng vẫn chẳng thể tìm thấy bóng dáng của Kỳ Phong. Từng manh mối mong manh như cát trôi qua kẽ tay, hắn cố gắng giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn chẳng còn gì.Hai năm, hắn vẫn đứng trên đỉnh cao của vạn yêu, vẫn là Yêu vương cực vực mà ai ai cũng phải kính sợ. Nhưng có ai biết được, mỗi đêm hắn đều ngồi trong căn phòng tối, đối diện với bức họa đã sờn màu, ánh mắt đầy đau thương mà nhìn y qua nét vẽ vô hồn?Hắn đã quen với cảm giác tuyệt vọng mỗi khi một tin tức mới vụt tắt. Hắn đã quen với nỗi trống rỗng khi một ngày lại trôi qua mà không có y.Hắn đã quen, nhưng không thể chấp nhận.Hai năm qua, hắn sống như một kẻ mất đi một nửa linh hồn. Những kẻ dưới trướng không dám nhắc đến chuyện này trước mặt hắn. Ngay cả Bạch Thước, Thiên Hỏa và Tàng Sơn cũng chỉ có thể bất lực nhìn hắn tự dày vò chính mình.Hắn vẫn tiếp tục tìm kiếm, vẫn điên cuồng điều tra. Nhưng mỗi lần có chút manh mối, đến cuối cùng vẫn chỉ là một kết quả trống rỗng.Hai năm rồi.Hắn từng nghĩ, nếu tìm thấy Kỳ Phong, hắn sẽ giam y lại, sẽ không để y chạy trốn nữa.Nhưng bây giờ, hắn chỉ cần y quay về.Chỉ cần y còn sống.Chỉ cần y còn sống... là đủ.
Lại một ngày trôi qua, vẫn không có kết quả.Phạn Việt đứng trên đỉnh tháp cao nhất của Bất Ky lâu, lặng lẽ nhìn lên bầu trời đêm. Trăng sáng vằng vặc, ánh bạc trải dài khắp thiên địa, phủ lên mọi thứ một lớp huyền ảo lạnh lẽo.Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương đêm thoang thoảng, nhưng trong lòng hắn, chỉ có một màu tro tàn.Hắn từng rất thích ngắm trăng. Khi còn nhỏ, hắn và Kỳ Phong thường ngồi bên nhau dưới ánh trăng, cùng uống trà, cùng trò chuyện. Đệ ấy khi ấy còn rất nhỏ, đôi mắt sáng trong, mái tóc dài thả buông theo gió, như ánh trăng thanh khiết phản chiếu nơi đáy hồ.Nhưng giờ đây, mỗi lần nhìn trăng, hắn chỉ cảm thấy lòng mình quặn đau.Hắn giơ tay ra, như muốn chạm vào ánh trăng, nhưng ánh trăng quá xa, tựa như người hắn luôn tìm kiếm—gần trong gang tấc, nhưng cũng xa đến vô tận.Một tiếng thở dài khe khẽ tan vào màn đêm.Hắn đã tìm kiếm y suốt hai năm.Hai năm trời, hắn dốc hết sức lực, nhưng đổi lại chỉ là vô vọng và trống rỗng.Trăng vẫn tròn, gió vẫn thổi, thời gian vẫn trôi.Chỉ là, người hắn muốn tìm, vẫn chẳng thấy đâu.Hắn nhắm mắt, để mặc gió thổi qua gương mặt lạnh lùng, mang theo một tia bi thương chẳng ai hay.Bất giác, hắn cười khẽ—một nụ cười vừa đắng chát, vừa đau đớn.Đệ ấy... có phải đã quên hắn rồi không?____________________________________________________Tự nhiên thấy anh Diệt tội ghie ảnh cũng có làm gì anh pé đâu mà anh pé trốn zữ zậy Kỳ Phong and Phạn Việt kiểu : MÀY LÀ NGƯỜI VIẾT Á tại hạ ko biết gì Hết rùi Bye mãi iu 😘 💓
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store