ZingTruyen.Store

Phan Tiep Noi Cua Bo Phim Short Story


Cô ấy có một cái tên đặc biệt khiến tôi nhớ mãi - An Hy - nghĩa là hy vọng an yên. Tôi hay bắt gặp cô ấy đi trong sân trường với dáng người mảnh khảnh, vẻ ung dung và nụ cười bình thản. Cái cách cô vén lại tóc mái dài quá trán sang một bên rất dễ thương. Thế nhưng một buổi sáng, tôi rất bất ngờ khi cô xuất hiện với mái tóc ngắn như thể bị lỡ tay xén đi trong một phút bốc đồng nào đấy. Đến tận khi An Hy vào lớp, tôi vẫn ngẩn người nhìn theo, có một sự thay đổi nào đấy tôi không thể gọi tên được, cô ấy không còn nở nụ cười giống như trước nữa.

Lần đầu tiên tôi trò chuyện với An Hy là khi cô ấy tỉnh lại ở phòng y tế, đối với tôi đó là điều may mắn. Tôi học ở lớp bên cạnh và được xếp thi chung giờ thể dục với lớp của cô. Sẽ không có gì xảy ra nếu cô ấy ngất xỉu giữa đường chạy. Tôi chỉ nhớ lúc đó đã dùng hết sức lực lao tới bế cô vào phòng y tế và mọi chuyện cứ diễn ra hết sức tự nhiên như thế.

- Cậu là ai vậy ? - An Hy hỏi tôi bằng vẻ bối rối, giọng cô ấy vẫn hơi khàn khàn.

- Người bế cậu vào đây. Cậu ổn chứ ?

- Có thể gọi là ổn không nhỉ ? - Cô ấy đáp rồi xoay người sang hướng cửa sổ. Tôi bất giác nhìn theo, bên ngoài trời nắng to, mọi thứ đều sáng bừng rực rỡ. Hai chúng tôi chỉ im lặng ngắm bầu trời qua ô kính, cảm giác mọi thứ cũng đang trôi thật chậm như tốc độ đám mây xốp mỏng lững lờ phía đằng xa. Thế rồi An Hy lên tiếng, nghe như một lời thì thầm:

- Trong một phút trái tim con người ta có thể đập bao nhiêu nhịp nhỉ? Một trái tim khỏe mạnh ấy?

- Ừm, có lẽ là 70 ,tớ không nhớ rõ. - Tôi đáp với vẻ không chắc chắn.

- Thế à? - Lại một câu hỏi như có như không nữa, tôi rất muốn biết vẻ mặt của cô lúc đó thế nào nhưng vì cô ấy nằm nghiêng nên chỉ có thể thấy mái tóc đen dài xõa bung trên gối trắng, đẹp đẽ và có chút gì đó mong manh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store