Phan 2 Toi La Ba Cua Nhoc Phan Dien Lam Ang Tu Tue An Nhien Dich
Phiên ngoại 77: Đại Phi Phi gặp Tiểu Phi PhiLâm Phi đọc xong hàng chữ cuối cùng của bản hợp đồng, ký tên mình vào góc dưới bên phải. Lúc đó đã mười giờ tối, màn đêm sâu thẳm, ánh trăng treo cao ngoài cửa sổ. Anh đóng bút lại, ung dung đứng dậy, tắt máy tính rồi rời khỏi văn phòng của mình.Mọi người trong công ty đã tan ca từ lâu, cả trợ lý lẫn thư ký cũng đều đã về. Chỉ còn lại mình anh, như thể không bao giờ biết mệt mỏi, luôn là người cuối cùng rời công ty.Lúc lên xe, điện thoại reo lên một tiếng, là bạn anh rủ đi chơi.
Lâm Phi nhắn lại: 【Không được】, rồi mở cửa lên xe.Bạn bè anh từ lâu đã quen với kiểu sống mà ngoài công việc ra thì anh chẳng hứng thú với gì cả. Nhận được câu trả lời, họ cũng không hỏi thêm, tự đi đến chỗ náo nhiệt vui chơi.Thế giới này phần lớn người thích ồn ào náo nhiệt, còn Lâm Phi thì là một kẻ dị biệt.Anh không thích ồn ào, không thích xã giao, không thích người khác tiếp cận mình. Nếu không phải là những người thực sự hợp ý, thì ngay cả làm bạn, anh cũng thấy không cần thiết.Ban đêm, giao thông không quá đông, Lâm Phi chẳng mất bao nhiêu thời gian để về đến nhà.Anh bật đèn lên, lập tức đi thẳng vào bếp vì đến giờ này rồi mà anh vẫn chưa ăn tối.Trong tủ lạnh vẫn còn cơm hôm qua ăn thừa. Lâm Phi lấy ra, rồi thêm ớt xanh, trứng, tôm bóc vỏ, ngô, từng món một, nấu một đĩa cơm rang đơn giản cho mình.Anh vừa ăn vừa xem tin tức tài chính - kinh tế mới nhất. Ăn xong, anh rửa bát, tắm rửa, rồi trở lại phòng, leo lên giường.Trên tủ đầu giường vẫn còn quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đang đọc dở. Lâm Phi tiện tay cầm lên, tiếp tục đọc.Trên mặt anh không hề có biểu cảm gì. Cho đến khi kim đồng hồ điểm sang 1 giờ, anh mới khép sách lại, tắt đèn đi ngủ.Đó là một ngày của anh: giản đơn nhưng đầy đủ.Dĩ nhiên, "đầy đủ" là theo cách nhìn của riêng anh. Trong mắt người khác, cuộc sống của anh quá khô khan và nhạt nhẽo.Từng có người bạn dẫn anh đi bar, KTV, câu lạc bộ, du thuyền... những nơi được xem là sôi động thú vị. Nhưng bất kể là ở đâu, Lâm Phi cũng chỉ mang gương mặt vô cảm. Cho dù có chơi thắng trò chơi gì, anh cũng chẳng hưng phấn; mà nếu thua... à, thật ra anh chưa bao giờ thua, vì nếu không nắm chắc mười phần, anh sẽ không chơi.Có người từng hỏi:
"Cậu sống như vậy không mệt sao?"Lâm Phi thấy rất kỳ lạ.
Đương nhiên là không mệt. Sống thì có gì mệt? Anh rất thích sống, còn muốn sống lâu hơn nữa, để xem thế giới này rốt cuộc sẽ phát triển đến đâu."Nhưng cậu nhìn chẳng giống người đang tận hưởng cuộc sống chút nào. Nếu ngày mai là tận thế, chẳng lẽ cậu sẽ không hối hận vì đã không sống cho đáng trong suốt quãng đời vừa qua sao?"Đương nhiên là không. Lâm Phi nghĩ, nếu ngày mai là tận thế, điều duy nhất anh muốn... là xem thử tận thế trông như thế nào. Có lẽ anh sẽ tiếc vì không được thấy hậu tận thế, nhưng cũng chỉ là một chút tiếc nuối, vậy thôi.Bản chất mà nói, anh không hề quyến luyến thế giới này, cũng chẳng có nhiều tình cảm. Từ nhỏ đến lớn, anh đã luôn cố gắng sống sót, nỗ lực trưởng thành chỉ để nhìn rõ thế giới này hơn một chút.Anh chỉ không muốn mình đến đây một chuyến rồi lại rời đi trong mơ hồ.Cho dù hiện giờ đã công thành danh toại, tài sản dồi dào, Lâm Phi vẫn không thấy mình có chút quyến luyến gì với thế giới này. Nếu một ngày tận thế thật sự đến, anh cũng sẽ bình tĩnh mà quan sát, chẳng mảy may lo lắng.Sự sống chết của thế giới chẳng liên quan đến anh. Ngay cả sự sống chết của bản thân, anh cũng không rõ mình có coi trọng thật không nhưng luôn khiến người khác có cảm giác là không.Lâm Phi nhắm mắt lại, như thường lệ, dưới sự điều khiển của đồng hồ sinh học, dần chìm vào giấc ngủ.Chỉ là lần này, anh mơ thấy một giấc mơ khác hẳn thường ngày.
Anh mơ thấy chính mình lúc nhỏ.Lâu lắm rồi Lâm Phi không mơ thấy thời thơ ấu. Con người sau khi trưởng thành hiếm khi còn mơ đến những năm tháng bé dại, huống chi anh còn là người chẳng hề có chút lưu luyến nào với quá khứ.Vậy mà lần này, anh lại thấy rất rõ ràng bản thân mình khi chỉ mới tám, chín tuổi.Cậu bé ấy mặc một bộ quần áo trông rất sang trọng, ngồi trong lớp học, cúi đầu đọc sách.Lâm Phi không hiểu vì sao mình lại mơ thấy mình lúc nhỏ, càng không hiểu vì sao trong mơ, cậu bé lại mặc quần áo vừa sang vừa tinh xảo.Anh nhớ rất rõ thời thơ ấu của mình không có nhiều quần áo để mặc. Lâm Lạc Thanh vất vả lắm mới mua được vài món đồ, làm sao có tiền để mua mấy bộ đẹp đẽ như trong mơ? Cho nên lúc nhỏ, anh luôn giặt thật sạch quần áo cũ, cố gắng giữ chúng trông như mới.Anh chưa bao giờ đặt yêu cầu cao về vật chất, cũng không thấy buồn hay thiếu thốn, càng không nghĩ mình đáng được bù đắp gì. Vì vậy, anh không hiểu tại sao trong mơ lại phải "tặng" cho tuổi thơ của mình những bộ đồ đẹp như thế. Hoàn toàn không cần thiết, vì anh vốn không để tâm đến điều đó.Trong lúc anh đang nghi hoặc, chuông tan học vang lên. Cậu bé thu dọn cặp sách rồi ra khỏi lớp.Đi ngang qua một bạn học, người đó vẫy tay nói: "Lâm Phi, tạm biệt nhé!"
Cậu bé thản nhiên đáp lại: "Tạm biệt," rồi một mạch đi ra cổng trường.Lúc đến cổng, cậu bé bước lên một chiếc xe.
Lâm Phi nhìn thấy cảnh đó, trong lòng càng thấy khó hiểu.Vì sao lại có xe hơi?Anh nhớ rất rõ thời nhỏ, nếu không đi bộ thì cũng chỉ có thể đi phương tiện công cộng. Xe riêng, xe taxi... những thứ đó hoàn toàn không liên quan gì đến anh.Anh tự cho rằng mình cũng chẳng để tâm đến chuyện đó.
Vậy thì... tại sao trong giấc mơ này, lại cố ý để tuổi thơ của mình bước lên một chiếc xe riêng?Lâm Phi hiếm khi cảm thấy bối rối.Mà sự bối rối này càng trở nên rõ ràng hơn khi anh nhìn thấy Lâm Lạc Thanh trong xe. Nhưng anh còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã thấy Lâm Lạc Thanh xoa đầu phiên bản "thiếu nhi" của anh, kéo cậu bé vào lòng:"Có nhớ ba ba không?"Ba ba? Lâm Phi lập tức cảm thấy giấc mơ này... thật sự không ổn.Ngay sau đó, anh thấy Lâm Lạc Thanh cúi đầu hôn lên mặt đứa trẻ vài cái. Dù trong mắt cậu bé hiện lên sự khó chịu, nhưng lại xen lẫn chút dung túng và bất lực. Cậu bé thậm chí không động đậy gì, ngoan ngoãn dựa vào lòng Lâm Lạc Thanh, trông còn có chút... vui vẻ.Lâm Phi: ......Giấc mơ này rõ ràng có vấn đề."Phi Phi thơm ba ba một cái nào."Anh nghe thấy Lâm Lạc Thanh nói với phiên bản nhỏ của mình.Lâm Phi bật cười lạnh trong lòng: Đúng là nằm mơ.Quả nhiên, "Tiểu Lâm Phi" cũng không hôn.Lâm Phi lúc này mới hơi yên tâm một chút. Nhưng cảm giác đó chỉ kéo dài được chừng nửa tiếng.Bởi vì nửa tiếng sau, Lâm Lạc Thanh và đứa trẻ cùng nhau xuống xe, đi vào một căn biệt thự.Lâm Lạc Thanh mở cổng, dắt tay Tiểu Lâm Phi đi qua sân vào nhà. Sau khi vào trong, khi Lâm Lạc Thanh cúi người giúp cậu bé cởi giày, cậu bé bất ngờ hôn nhẹ lên má Lâm Lạc Thanh, rồi nhanh chóng đi thay dép, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên bước vào nhà.Lâm Phi: ......Anh nhìn tai của Tiểu Lâm Phi đỏ lên, lại nhìn sang gương mặt mỉm cười dịu dàng của Lâm Lạc Thanh, khác hẳn hình ảnh lạnh nhạt trong ký ức của anh. Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Phi thật sự không biết phải nói gì.Rõ ràng đây không phải là nơi anh từng sống cùng Lâm Lạc Thanh khi còn nhỏ.
Vậy tại sao họ lại sống ở đây?
Tại sao anh và Lâm Lạc Thanh lại thân thiết như vậy?
Còn Lâm Lạc Thanh nữa, cậu* ta không phải là rất ghét anh sao?——
* Cậu ở đây là theo vai vế cậu - cháu nhé. Vì Đại Lâm Phi ở thế giới gốc trong truyện.À, tui gọi Lâm Phi và Tiểu Lâm Phi cho mn dễ phân biệt nha
———Lâm Phi nghĩ mãi không ra.
Anh không hề khao khát được Lâm Lạc Thanh yêu thương.
Cũng không hề mong muốn mình khi nhỏ được mặc đồ đẹp, có xe riêng hay biệt thự.Anh biết rõ, hồi còn bé, điều duy nhất anh khao khát là được trưởng thành và học hành.Vật chất hay của cải chưa từng là trọng điểm.
Còn Lâm Lạc Thanh... lại càng không.Vậy tại sao cậu ta lại xuất hiện trong giấc mơ của anh?
Tại sao giấc mơ này lại có những thứ như vậy?
Lâm Phi không hiểu nổi.Anh đi theo "Tiểu Lâm Phi" lên lầu, thấy cậu bé đẩy cửa một căn phòng trẻ con rồi bước vào."Anh về rồi à," — có người ngồi trên giường cất tiếng.Lâm Phi đứng ở xa nhìn, trong lòng có chút sửng sốt.Dù người trong phòng vẫn còn nhỏ, khuôn mặt non nớt không giống với hình ảnh trong trí nhớ, nhưng anh vừa nhìn đã nhận ra: đó là Quý Nhạc Ngư — người mà sau này, vì để sỉ nhục Lâm Lạc Thanh, đã ép Lâm Lạc Thanh kết hôn với chó.Hiện tại, Lâm Lạc Thanh và Quý Nhạc Ngư đang sống cùng nhau.Lâm Phi thấy buồn cười. Giấc mơ này ngày càng trở nên lộn xộn."Ừ." — Tiểu Lâm Phi nhẹ nhàng đáp.
"Em thấy khỏe hơn chưa?""Khá hơn nhiều rồi.""Vậy mai em đi học được không?"Nghe đến đó, Quý Nhạc Ngư lập tức ngả người, gương mặt tỏ vẻ yếu ớt:"Em thấy... hình như vẫn còn hơi khó chịu..."Lâm Phi: ......Tiểu Lâm Phi: ......"Hay là... để tuần sau em đi học lại nhé?" — Quý Nhạc Ngư nói với giọng ngọt ngào, vẻ mặt ngây thơ, trông vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ bướng bỉnh, bá đạo mà Lâm Phi từng nhớ."Vậy lát nữa em nói với ba anh nhé.""Ba anh về à?!" — Quý Nhạc Ngư reo lên vui mừng.Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, cửa lại mở ra. Lâm Lạc Thanh bước vào:"Tiểu Ngư, con thấy đỡ hơn chút nào chưa?""Đỡ hơn nhiều rồi ạ!" — Quý Nhạc Ngư lập tức đáp, giọng tràn đầy sức sống."Thật không?" — Lâm Lạc Thanh có vẻ lo lắng, tiến lại gần, nhìn sắc mặt nhóc,
"Hình như đúng là khá hơn thật.""Vâng vâng." — Quý Nhạc Ngư ra sức gật đầu.Lâm Lạc Thanh cười, xoa đầu nhóc:"Vậy con cứ nghỉ ngơi ở nhà thêm hai ngày nữa. Khi nào khỏi hẳn thì đi học lại."Quý Nhạc Ngư mừng rỡ ôm chầm lấy ba:"Ba đúng là tốt nhất!"Lâm Lạc Thanh bật cười:"Nhưng khi con khỏe rồi, nhớ bổ sung lại kiến thức đã bỏ lỡ nhé.""Vâng!" — Quý Nhạc Ngư ngoan ngoãn đáp.Lâm Phi: ......Lâm Phi cảm thấy cảnh trong mơ này có lẽ thật sự hoàn toàn trái ngược với hiện thực. Quý Nhạc Ngư ôm Lâm Lạc Thanh gọi là "ba ba"?
Còn nói là "Ba ba là người tốt nhất"?Đang đùa cái gì vậy?Người như Quý Nhạc Ngư chỉ biết ép Lâm Lạc Thanh kết hôn với chó rồi cười nhạo Lâm Lạc Thanh là đến chó cũng thấy không xứng, sao có thể như thế được.Đây đúng là một giấc mơ vừa nhàm chán vừa nực cười, Lâm Phi định rời đi.Nhưng dù anh thử bao nhiêu lần, vẫn không thể tỉnh lại.Trong lòng Lâm Phi dần dần sinh ra cảm giác kỳ lạ. Người đang mơ liệu có thể ý thức được rằng mình đang mơ không?Hiện tại, anh rất rõ ràng biết đây là một giấc mơ, nhưng... nếu đã biết, thì nó có thật sự là giấc mơ không?Anh cũng không chắc.Thời thiếu niên, anh từng suy nghĩ về câu chuyện "Trang Chu mộng điệp" (Trang Tử mơ mình là bướm, tỉnh dậy không biết mình là Trang Tử mơ thành bướm, hay là bướm mơ thành Trang Tử).
Khi đó anh không tìm ra câu trả lời. Bây giờ cũng vậy.Anh lặng lẽ nhìn phiên bản nhỏ tuổi của mình — một hình ảnh hoàn toàn khác với ký ức — rồi lại nhìn về phía Lâm Lạc Thanh và Quý Nhạc Ngư.Dù bề ngoài không biểu lộ cảm xúc, nhưng anh biết Tiểu Lâm Phi đang rất vui.
Tiểu Lâm Phi thật sự thích những người trước mặt mình, đến mức chỉ cần đứng nhìn họ cũng cảm thấy hạnh phúc.Cảm giác này, trước đây anh chưa từng có.Bởi lẽ, anh chưa từng thực lòng, chân thành thích một ai đó.Lâm Phi yên lặng quan sát một lúc, rồi thấy phiên bản nhỏ tuổi của mình cùng mọi người xuống lầu dùng bữa.Khi họ đi đến phòng khách, có một người bước vào từ ngoài cửa.Đó là người Lâm Phi chưa từng gặp, nhưng anh nghe Quý Nhạc Ngư gọi người đó là "ba".Người này có đôi mắt phượng giống hệt Quý Nhạc Ngư khi trưởng thành, toàn bộ khuôn mặt cũng có vài phần tương tự. Nếu đoán không nhầm, đó hẳn là Quý Dữ Tiêu, chú của Quý Nhạc Ngư."Khá hơn chút nào chưa?" — Quý Dữ Tiêu bước đến bên cạnh Quý Nhạc Ngư, quan tâm hỏi, "Hôm nay còn thấy khó chịu không?""Không ạ, con khỏe rồi!" — Quý Nhạc Ngư mỉm cười vui vẻ, "Hôm nay ba về sớm ghê.""Tại ba lo cho con mà." — Quý Dữ Tiêu nhéo má nhóc, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lạc Thanh, "Hơn nữa, ba ba con cũng đã về rồi."Trong mắt Quý Dữ Tiêu ánh lên sự yêu thích rõ ràng.
Lâm Lạc Thanh nhìn vào mắt Quý Dữ Tiêu, vô thức nở nụ cười, ánh mắt đầy cảm xúc.
Lâm Phi chợt nghĩ: bọn họ đúng là một đôi.Vậy thì... chuyện đang xảy ra là gì?Nếu năm đó Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu kết hôn, vậy anh và Quý Nhạc Ngư sẽ thành ra thế nào?Nhưng Lâm Phi không quan tâm đến điều đó.
Những chuyện như vậy không nên xuất hiện trong giấc mơ của anh, mà nên là giấc mơ của Quý Nhạc Ngư, người đã nhiều năm không thể quên chuyện này.Người từng bị từ chối và bị sỉ nhục không phải là anh.
Thậm chí trước đây anh còn chẳng hề biết gì về chuyện này.Người mang mối hận trong lòng và sẵn sàng dùng "chó" để sỉ nhục Lâm Lạc Thanh là Quý Nhạc Ngư.Vậy nên... tại sao anh lại phải mơ thấy những điều này?
Hay nói đúng hơn, tại sao lại ép anh phải nhìn thấy?Hoàn toàn không cần thiết.Anh không có tình cảm gì với Lâm Lạc Thanh.
Chuyện năm xưa, anh cũng đã buông bỏ từ lâu.
Anh không thấy mình cần được đền bù, cũng không muốn thay đổi điều gì.
Anh đã bình thản chấp nhận tất cả những gì từng xảy ra, và cũng đã quên Lâm Lạc Thanh từ lâu.Tất cả trước mắt anh giờ không còn ý nghĩa gì.
Những điều này không nên xuất hiện ở đây, mà nên được cho Quý Nhạc Ngư thấy.Lâm Phi lại một lần nữa cố thoát khỏi giấc mơ mơ hồ này, nhưng vẫn không thành.
Anh chỉ có thể đứng ở nơi cách đó không xa, tiếp tục nhìn phiên bản nhỏ tuổi của mình.Cho đến khi ăn tối xong, Tiểu Lâm Phi mới cùng Quý Nhạc Ngư lên lầu, bước vào một căn phòng mà Lâm Phi chưa từng thấy qua.Đây hẳn là phòng ngủ của Tiểu Lâm Phi trong biệt thự này. Vì bên trong có một chiếc bàn học rất lớn, trên bàn có kệ sách nhỏ, đặt rất nhiều sách.Quý Nhạc Ngư ngồi ở bàn xem sách một lúc, có vẻ mệt, rồi ngủ gục trên bàn.Lâm Phi lay nhóc dậy, khuyên nhóc lên giường ngủ.Quý Nhạc Ngư không muốn:"Em muốn ở bên cạnh anh mà, cả ngày nay em chưa được gặp anh..."Lời nói của nhóc không tự giác mang theo giọng nũng nịu, dường như vô cùng ỷ lại người đối diện.Lâm Phi nghe vậy, đành cầm lấy cuốn sách, bất đắc dĩ nói:"Anh sẽ lên giường đọc."Lúc này Quý Nhạc Ngư mới vui vẻ đứng dậy, cùng Tiểu Lâm Phi lên giường.Nhóc nhìn Tiểu Lâm Phi tựa vào đầu giường, rồi cũng nằm xuống cạnh, hơi ôm lấy eo cậu, dụi đầu vào bên người cậu, nũng nịu nói:"Xoa xoa."Xoa xoa? Lâm Phi có chút khó hiểu — xoa cái gì cơ?Nhưng ngay giây tiếp theo, anh liền thấy Tiểu Lâm Phi giơ tay lên xoa đầu Quý Nhạc Ngư. Quý Nhạc Ngư lúc đó mới yên tâm nhắm mắt lại, vẻ mặt vui vẻ như một con mèo vừa được vuốt ve đúng chỗ.Lâm Phi: ...Có vẻ mối quan hệ giữa hai người bọn họ còn thân thiết hơn anh tưởng.Chẳng bao lâu sau, Lâm Lạc Thanh đi vào, trên tay bưng một khay bánh ngọt. Có lẽ không nghĩ đến việc Quý Nhạc Ngư đã ngủ, trên mặt Lâm Lạc Thanh hiện lên chút ngạc nhiên."Tiểu Ngư ngủ rồi à?" — Lâm Lạc Thanh hạ giọng hỏi.Tiểu Lâm Phi gật đầu, Lâm Lạc Thanh liền đặt khay bánh lên tủ đầu giường:"Vậy con ăn một mình đi, ăn xong nhớ đánh răng đấy.""Vâng." — Tiểu Lâm Phi nhẹ nhàng đáp.Lâm Lạc Thanh dịu dàng xoa đầu cậu, nói vài câu ân cần, sau đó luyến tiếc hôn lên trán cậu, rồi mới rời đi.Lâm Phi đứng từ xa lặng lẽ nhìn tất cả, không biết giấc mơ này sẽ còn kéo dài đến bao giờ.
Liên tiếp ba ngày, Lâm Phi bị "mắc kẹt" trong giấc mơ này, chỉ để quan sát tuổi thơ của chính mình.Cậu bé đó sống rất tốt, rất vui vẻ.Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu đã kết hôn, Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư trở thành anh em trên danh nghĩa. Họ thân thiết như anh em ruột, được cả hai người cha yêu thương. Lâm Lạc Thanh thì ôn nhu dịu dàng, còn Quý Dữ Tiêu lại không hề nghiêm khắc như anh tưởng, thậm chí thỉnh thoảng còn cố tình chiều chuộng hai đứa trẻ.Không chỉ vậy, Tiểu Lâm Phi còn có hẳn một phòng đọc sách riêng.Một căn phòng lớn, trên trần được vẽ cảnh trăng và bầu trời sao. Chính điều này khiến Lâm Phi cảm thấy ngạc nhiên.Từ đây, anh chợt nhận ra rõ ràng: cậu bé kia thật sự được yêu thương.Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu thật lòng yêu thương cậu bé.Nếu không, ai lại bỏ công sức chuẩn bị một phòng đọc lớn như vậy chỉ cho một đứa trẻ, còn phân loại và sắp xếp sách cẩn thận?Anh nhìn Tiểu Lâm Phi ngẩng đầu chăm chú nhìn giá sách, như đang tìm một cuốn sách nào đó, lần đầu tiên trong đời anh nhớ lại tuổi thơ của mình.Khi anh bằng tuổi cậu bé, có lẽ cũng từng khao khát có một phòng đọc như vậy.Anh nhớ năm đó, khi ở lớp học, thầy chiếu phim "Người đẹp và Quái vật", các bạn nam ngưỡng mộ Quái vật vì là hoàng tử, các bạn nữ vui mừng vì công chúa và hoàng tử ở bên nhau.Còn anh, anh chỉ nhớ đến thư viện trong lâu đài của Quái vật.Anh chưa từng nghĩ rằng mình cũng có thể có một căn phòng đọc lớn và đẹp như thế.Nhưng hồi đó, chỉ để được an tâm đọc một quyển sách thôi đã là điều cực kỳ khó khăn, anh còn không dám mơ về một thư phòng chẳng liên quan gì đến mình.Thế mà hiện tại, phiên bản nhỏ bé của anh trước mắt, lại có được một căn phòng như vậy.Một căn phòng đầy ắp sách, có thể tra cứu, đọc bất cứ lúc nào.Lâm Phi bỗng có một cảm giác khó tả, như thể vừa vui mừng, lại như thể hơi chạnh lòng.Anh không có được những điều ấy, nhưng Tiểu Lâm Phi lại có được.Cảm giác ấy khiến lòng anh dịu lại đôi chút.
Tiểu Lâm Phi đi loanh quanh một vòng, cuối cùng có vẻ đã tìm được cuốn sách cần tìm. Cậu mở giá sách, với tay lấy.Nhưng quyển sách đặt khá cao so với vóc dáng của cậu, dù nhón chân cũng chỉ vừa chạm tới.Lâm Phi thấy vậy, trong lòng hơi động, bèn bước tới, giúp cậu lấy cuốn sách xuống.Điều kỳ lạ là trước đó anh dù làm gì cũng không thể chạm được vào vật thật, cũng không ai nhìn thấy sự tồn tại của anh.Thế nhưng lúc này anh đã có thể lấy được sách ra.Tiểu Lâm Phi quay lại, nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt cao lớn và tuấn tú.Cậu chớp mắt, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào gương mặt người đàn ông kia.Cậu cảm thấy mình nên kinh ngạc, dù sao thì người này xuất hiện bất ngờ trong nhà, đây là chuyện rất nguy hiểm, cậu nên thấy sợ hãi mới phải.Nhưng không hiểu sao, cậu lại không hề thấy sợ. Cậu cảm nhận được một điều: người này sẽ không làm hại mình."Cho em." — Lâm Phi đưa cuốn sách trong tay cho cậu.Tiểu Lâm Phi nhận lấy, lặng lẽ quan sát anh.Cậu cảm thấy khuôn mặt anh rất quen, có gì đó giống Lâm Lạc Thanh, nhưng lại cao hơn, mạnh mẽ hơn.Cậu chớp mắt, rồi dần nhận ra người này có vẻ giống chính mình.Không phải là "có vẻ giống" mà là rất giống."Anh là ai?" — Cậu nhẹ giọng hỏi."Lâm Phi." — Người đàn ông bình tĩnh trả lời.Tiểu Lâm Phi lúc này mới hiện rõ sự ngạc nhiên, thật sự là... chính mình sao?Cậu nhìn anh từ trên xuống dưới, ngập ngừng hỏi:"Anh là... em khi lớn lên sao?"Lâm Phi lần đầu tiên lúng túng trước một câu hỏi như vậy.Ban đầu, khi nhìn thấy Tiểu Lâm Phi, anh nghĩ cậu đúng là phiên bản nhỏ tuổi của mình.Nhưng càng về sau, anh càng không dám chắc.Họ lớn lên trong những hoàn cảnh quá khác nhau.
Anh không nghĩ cậu bé trước mắt rồi sẽ trưởng thành giống như anh.Cậu ấy sẽ có một tương lai tốt hơn.
Vì thế, có lẽ cậu không phải là "anh khi còn nhỏ"."Anh không chắc." — Lâm Phi bình tĩnh đáp.
"Theo lý thuyết thì đúng là vậy, nhưng cũng... có thể không phải."Tiểu Lâm Phi không thật sự hiểu được lời nói ấy:"Là sao ạ?"Lâm Phi tựa lưng vào bàn, giọng nhẹ nhàng:
"Con đường trưởng thành của hai chúng ta hoàn toàn khác nhau."Anh tiếp lời:
"Giống như căn biệt thự mà em đang sống hiện giờ, anh chưa từng đặt chân tới."Tiểu Lâm Phi tỏ ra hơi ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên nét điềm tĩnh.Cậu hỏi:
"Vậy... anh chưa từng gặp ba sao?""Ý em là Quý Dữ Tiêu? Không, anh chưa từng gặp.""Còn ba ba thì sao?""Anh không có ba ba." Lâm Phi trả lời bình thản, "Nếu em đang nói đến Lâm Lạc Thanh, thì ông ấy không phải ba ba anh. Về mặt sinh học, ông ấy là cậu của anh. Chỉ tiếc là sống chung chẳng mấy vui vẻ, nên cả hai sớm đã đường ai nấy đi."Lời nói ấy khiến Tiểu Lâm Phi khẽ nhíu mày. Cậu nhận ra có điều gì đó không ổn."Quan hệ giữa hai người lúc nào cũng không tốt sao?"Lâm Phi gật đầu."Chưa từng hòa thuận sao?""Đúng vậy."Tiểu Lâm Phi cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, cậu ngẩng lên, hỏi:
"Cậu của anh... buổi sáng rời nhà còn mắng anh, nhưng đến chiều lại đối xử rất tốt, cùng anh ăn cơm, tắm cho anh, rồi nói rằng ông ấy muốn kết hôn, có đúng không?"Lâm Phi khẽ gật đầu: "Ừ."Tiểu Lâm Phi hiểu ra. Người Lâm Lạc Thanh mà mình gặp không phải là cậu của mình, mà là... ba ba – người mà phiên bản lớn lên của chính mình chưa từng được gặp.Vì thế cuộc sống của anh không có gì thay đổi. Họ vẫn không thể hòa hợp, và sớm muộn cũng rời xa nhau.Tiểu Lâm Phi bất chợt nghĩ đến điều gì đó, nhìn thẳng vào anh:
"Anh... vẫn chưa có được chậu hoa của riêng mình, đúng không?"Câu hỏi khiến Lâm Phi chợt khựng lại, không biết nên trả lời thế nào.Thấy anh cúi đầu im lặng, cậu bé nhẹ giọng hỏi tiếp:
"Anh còn muốn hỏi gì em nữa không?"Lâm Phi lắc đầu, ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt đầy bình tĩnh:
"Còn gì em muốn hỏi anh không?"Tiểu Lâm Phi nghĩ một lúc, rồi lại ngẩng đầu. Dường như không biết nên bắt đầu từ đâu, cậu hỏi:
"Anh đã từng gặp Tiểu Ngư chưa?""Ý em là Quý Nhạc Ngư?" Lâm Phi gật đầu, "Có gặp một hai lần.""Chỉ một hai lần thôi á?""Ừ.""Vậy hai người cũng chẳng thân thiết mấy." – Cậu nói như một câu kết luận.Lâm Phi mỉm cười:"Không phải là không thân, mà là hoàn toàn không có mối liên hệ gì cả. Với anh, cậu ta chỉ là một người xa lạ."Tiểu Lâm Phi ngạc nhiên. Cậu không thể tưởng tượng nổi. Quý Nhạc Ngư vốn rất bám mình, thậm chí không cho ai lại gần. Vậy mà lớn lên rồi hai người lại trở thành người dưng?Liệu Quý Nhạc Ngư có thể chấp nhận được điều đó?Không ai kiểm soát, những suy nghĩ nhỏ nhặt và tăm tối trong em ấy có lẽ đã thành hiện thực. Rất dễ làm ra những chuyện không nên làm."Em ấy... trở nên xấu xa rồi đúng không?" – Cậu bé lo lắng hỏi.Lâm Phi nhìn ánh mắt cậu đầy quan tâm, cảm thấy thú vị:
"Xem ra, em hiểu rất rõ con người cậu ta là kiểu người thế nào."Cậu bé không đáp. Đương nhiên là hiểu, hơn ai hết, cậu biết rõ bên trong Quý Nhạc Ngư chứa đựng bao nhiêu ý nghĩ méo mó."Ba không phát hiện ra sao?" – Cậu hỏi tiếp.Lâm Phi thoáng lặng người, không biết nên trả lời thế nào.Quý Dữ Tiêu đã chết. Ông chưa từng phát hiện ra điều gì bởi không có thời gian, cũng không có cơ hội để thấy.Cậu bé thấy anh im lặng, tò mò hỏi lại:
"Không hề biết gì à?""Có lẽ là không." – Lâm Phi đáp mơ hồ. "Anh cũng chưa từng gặp Quý Dữ Tiêu."Xem ra đúng là ba không nhận ra. Cũng đúng thôi, ba luôn tin rằng Quý Nhạc Ngư là một đứa trẻ ngoan hiền nhất trần đời.Lâm Phi gật đầu. Có lẽ như vậy cũng tốt, vì nếu không biết, sẽ không cảm thấy thất vọng. Quý Nhạc Ngư sẽ mãi đóng vai một đứa trẻ ngoan, không gây chuyện gì quá đáng."Cảm ơn anh." – Cậu bé nhẹ nhàng nói."Không có gì." – Lâm Phi khẽ lắc đầu."Anh đợi em một chút nhé." – Tiểu Lâm Phi nói rồi quay người chạy đi.Cậu trở về phòng mình, lấy ví tiền, sau đó đi tìm Lâm Lạc Thanh để cùng ba ba ra ngoài.Lâm Phi định bước theo, nhưng phát hiện bản thân bị mắc kẹt trong căn biệt thự, không thể đi xa hơn.Có lẽ lời "đợi em một chút" mà cậu bé nói, chính là yêu cầu anh ở lại đây một lát.Giấc mơ này có lẽ không chỉ thuộc về anh, mà còn thuộc về đứa trẻ kia, người có khuôn mặt, cái tên, tính cách, sở thích giống hệt anh, nhưng cuộc đời thì lại hoàn toàn khác biệt.Lâm Phi quay lại thư phòng của cậu bé, cầm một quyển sách, lặng lẽ ngồi trên bệ cửa sổ.Bệ cửa được phủ một tấm thảm lông trắng, trên đó đặt vài chậu xương rồng nhỏ.Anh đưa tay chạm nhẹ vào, không đau, rất mềm, như thể còn chưa đủ lớn để tự bảo vệ mình.Mơ hồ, anh nhớ rằng mình cũng từng rất thích xương rồng khi còn nhỏ. Nhưng đó là chuyện rất xa xưa rồi.Nắng ngoài trời chan hòa, phủ lên trang sách màu trắng, mùi mực in cũng phảng phất bay lên. Lâm Phi ngồi đọc một lúc lâu, ánh mắt yên tĩnh và tập trung.Một lúc sau, có tiếng động, Tiểu Lâm Phi đã trở lại.Lâm Phi khép sách lại, quay đầu nhìn."Anh đọc sách của em một lát." – Lâm Phi nói nhẹ nhàng.Tiểu Lâm Phi gật đầu, cười khẽ. Cậu không hề trách anh.Cậu đóng cửa, tay ôm một chậu xương rồng."Cho anh này." – Cậu bước tới, đưa tay đưa chậu hoa cho Lâm Phi.Lâm Phi thoáng sững sờ, không rõ cảm xúc, cũng không biết nên nói gì.Anh chỉ lặng lẽ nhìn đứa trẻ trước mặt, rất nhiều lời chưa nói cứ nghẹn lại trong lòng."Tại sao lại tặng anh cái này?" – Lâm Phi hỏi khẽ.Gương mặt cậu bé vẫn điềm tĩnh, nhưng trong mắt ánh lên chút sáng.
"Vì như thế... anh cũng sẽ có một chậu hoa của riêng mình."Lời nói ấy khiến Lâm Phi như trở về những năm tháng tuổi thơ, như vượt qua cả thời gian để gặp lại chính mình.Anh đã từng từ bỏ ước mơ có một chậu hoa riêng.Anh đã học cách thích nghi với mọi hoàn cảnh, đủ mạnh mẽ để sinh tồn bất kỳ nơi đâu. Anh sớm chấp nhận bản thân giống như một bông bồ công anh, bay theo gió, không nơi bám rễ.Và anh đã từ bỏ khao khát tưởng chừng đơn giản ấy, có một chậu hoa cho riêng mình.Trên đời này có lẽ sẽ có những người mãi mãi bị mắc kẹt ở một nơi nào đó. Bị mắc kẹt trong chính những khát vọng từng tha thiết ao ước. Nhưng Lâm Phi thì không.Anh là một người có nội tâm mạnh mẽ đến mức đáng kinh ngạc. Anh luôn điềm tĩnh chấp nhận mọi chuyện xảy ra, chấp nhận chính mình ở từng giai đoạn khác nhau của cuộc đời. Khi phát hiện bản thân không thể đạt được điều gì đó, anh không hề do dự mà buông bỏ những ảo tưởng đã từng ôm ấp, rồi tiếp tục kiên cường bước về phía trước, không chút sợ hãi.Bởi vậy mà sinh mệnh của anh cứng cỏi và kiên cường.Thế nhưng, hiện tại, đứa trẻ đứng trước mặt anh lại đưa cho anh một chậu hoa.Một chậu hoa mà năm xưa, khi ở độ tuổi đó, anh từng tha thiết mong muốn nhưng mãi không thể có được.Một chậu hoa mà anh đã sớm từ bỏ hy vọng, không ai biết điều đó, chỉ có chính cậu là rõ.Lâm Phi nhìn Tiểu Lâm Phi trước mặt, lần đầu tiên nở một nụ cười thực lòng, vui vẻ.Anh nhận ra rằng Tiểu Lâm Phi đã trưởng thành đủ để có thể tặng lại một chậu hoa cho người khác. Cậu bé thật sự đã trưởng thành rất tốt, thậm chí tốt hơn cả những gì bản thân từng mong ước.Lâm Phi không ngờ rằng mình cũng có thể trở thành người như vậy. Anh vừa mừng rỡ, vừa xúc động. Trong khoảnh khắc bừng tỉnh, anh chợt nhớ đến câu nói mà mình tình cờ đọc được khi chờ đợi đứa trẻ ấy, trong quyển sách anh vô thức cầm lên:"Khoảnh khắc bạn trao đi một cách vô tư, cũng là lúc một vì sao băng lặng lẽ rơi vào đêm tối, thắp lên ngọn lửa âm ỉ trong tận cùng linh hồn bạn."Anh vươn tay, nhận lấy chậu hoa từ đứa trẻ. Nhìn vào chiếc chậu nhỏ bé mà chắc chắn, anh chân thành nói:
"Cảm ơn em.""Không có gì." Tiểu Lâm Phi nhẹ giọng đáp."Em có điều ước gì không?" Lâm Phi hỏi, "Nếu có thể, anh sẽ giúp em thực hiện."Tiểu Lâm Phi suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:
"Nếu được... anh có thể giúp em chăm sóc ba và Tiểu Ngư bên chỗ anh không?"Cậu nói:
"Em hy vọng sau này khi lớn lên, em cũng có thể bảo vệ được ba, cũng có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Ngư."Lâm Phi có chút bất ngờ:
"Không có Lâm Lạc Thanh sao?"Tiểu Lâm Phi lắc đầu, thẳng thắn:
"Lâm Lạc Thanh ở chỗ anh không phải là ba ba em.""Ý em là gì?" Lâm Phi không hiểu."Ba ba em không phải cậu em, mà là một Lâm Lạc Thanh ở thế giới khác. Anh chưa từng gặp ba ba em, người anh gặp là cậu em. Em không thích cậu em, em chỉ thích ba ba em thôi."Tiểu Lâm Phi có chút tiếc nuối:
"Anh chưa từng gặp được ba ba...
Nếu anh gặp được ba ba, có lẽ ba ba đã sớm tặng cho anh một chậu hoa rồi."Lúc này, Lâm Phi mới thật sự hiểu.Cuối cùng, anh đã hiểu tại sao mọi chuyện ở đây lại khác biệt đến vậy.Bởi vì Lâm Lạc Thanh đã thay đổi, nên tất cả mọi thứ cũng thay đổi theo.Người đó không còn là Lâm Lạc Thanh mà anh từng quen nữa. Chính vì thế mà người đó không từ chối Quý Dữ Tiêu. Họ kết hôn, cùng nhau nuôi dưỡng Tiểu Lâm Phi , tạo cho cậu bé một gia đình mới, trọn vẹn và ấm áp.Lâm Phi cảm thấy tất cả điều này thật như mộng ảo. Nhưng nếu ngay cả việc gặp lại chính mình lúc nhỏ cũng có thể xảy ra, thì trên đời này, còn điều gì là không thể?Anh nhìn khuôn mặt non nớt trước mặt, hỏi khẽ:
"Em muốn bảo vệ Quý Dữ Tiêu sao?"Tiểu Lâm Phi khẽ gật đầu.Dù là khi nào, cậu bé cũng luôn mong được trưởng thành. Từng hy vọng có thể bảo vệ tốt chính mình, và giờ đây, mong rằng sẽ bảo vệ được những người thân yêu của mình.
Lâm Lạc Thanh không còn hiện diện trong tương lai của cậu, vì vậy cậu càng muốn bảo vệ thật tốt cho Quý Dữ Tiêu và Quý Nhạc Ngư, những người thân duy nhất còn lại.Lâm Phi nhìn vào đôi mắt ngập tràn hy vọng của cậu bé, lại càng không thể nói ra sự thật rằng Quý Dữ Tiêu đã chết.Sau một thoáng im lặng, anh khẽ gật đầu, đáp:
"Được."Nếu sau này Quý Nhạc Ngư thực sự cần giúp đỡ, anh sẽ nể mặt đứa trẻ này mà ra tay một lần.Tiểu Lâm Phi lập tức nở nụ cười:
"Cảm ơn anh.""Không cần khách sáo." – Lâm Phi đáp.Anh vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt cậu bé.Làn da non nớt, mềm mại. Cậu vẫn còn nhỏ, còn một tương lai rất dài phía trước phải đi qua. Nhưng Lâm Phi tin rằng, cậu nhất định sẽ trưởng thành thật tốt, còn tốt hơn cả chính anh ngày trước.Anh nhìn đứa trẻ với ánh mắt dịu dàng, từ tốn ôm lấy cậu.
Khi Lâm Phi tỉnh lại, một ngày mới đã bắt đầu.
Tiếng chuông báo thức vẫn không ngừng vang lên.
Anh sững người một chút, rồi vươn tay tắt báo thức.7 giờ rưỡi, đã đến lúc phải thức dậy rồi.Lâm Phi ngồi dậy, bất giác nhớ đến điều gì đó, cúi đầu nhìn quanh. Trên giường trống trơn, chậu hoa Tiểu Lâm Phi tặng không theo anh trở lại thế giới này.Nó đã dừng lại ở trong giấc mơ.Lâm Phi có chút tiếc nuối. Hoặc đúng hơn là... rất tiếc.Anh hiếm khi có cảm xúc như thế này. Phần lớn thời gian, anh luôn thờ ơ với mọi chuyện xung quanh, không để tình cảm chi phối bất cứ sự kiện nào trong đời mình.Nhưng lần này thì khác.
Lần này, anh thật sự cảm thấy tiếc nuối.Cậu bé ấy dịu dàng và chân thành, đã trao tặng anh một chậu hoa với tất cả tình cảm. Vậy mà anh lại không thể mang nó về hiện thực.Lâm Phi khẽ thở dài, lặng lẽ ngồi trên giường một lúc lâu.
Ở một nơi khác, Tiểu Lâm Phi cũng tỉnh dậy từ giấc mơ.Cậu nhóc cảm thấy như mình vừa mơ thấy điều gì đó rất quan trọng nhưng không thể nhớ ra được.Giấc mơ là vậy. Trong mơ thì rất rõ ràng, tỉnh dậy rồi lại mờ mịt như sương khói.Cậu nhóc cố gắng hồi tưởng, mơ hồ nhớ được vài hình ảnh. Hình như mình đã mơ thấy bản thân khi trưởng thành, trông trưởng thành, đáng tin cậy, lại rất đẹp trai.Tiểu Lâm Phi quay đầu nhìn ra cửa sổ, nơi đặt chậu hoa nhỏ của mình. Cậu nhóc luôn tràn đầy hy vọng và mong chờ vào tương lai khi mình lớn lên. Nhưng bây giờ, cậu nhóc cũng học được cách trân trọng khoảng thời gian khi mình vẫn chỉ là một đứa trẻ. Trân trọng tình yêu lớn lao mà Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu đã dành cho mình.Khi tâm hồn cảm thấy nhẹ nhõm, cậu nhóc cuối cùng cũng nguyện ý sống chậm lại một chút, sống như một đứa trẻ vẫn còn được yêu thương, chưa cần phải trưởng thành vội.⸻Tác giả có lời muốn nói:Chương này có phải hơi dài không? Ngày mai sẽ viết cảnh Đại Ngư và Tiểu Ngư gặp nhau, cùng với Đại Phi Ngư nữa ~ Dự tính lượng chữ cũng không ít.
Lâm Phi nhắn lại: 【Không được】, rồi mở cửa lên xe.Bạn bè anh từ lâu đã quen với kiểu sống mà ngoài công việc ra thì anh chẳng hứng thú với gì cả. Nhận được câu trả lời, họ cũng không hỏi thêm, tự đi đến chỗ náo nhiệt vui chơi.Thế giới này phần lớn người thích ồn ào náo nhiệt, còn Lâm Phi thì là một kẻ dị biệt.Anh không thích ồn ào, không thích xã giao, không thích người khác tiếp cận mình. Nếu không phải là những người thực sự hợp ý, thì ngay cả làm bạn, anh cũng thấy không cần thiết.Ban đêm, giao thông không quá đông, Lâm Phi chẳng mất bao nhiêu thời gian để về đến nhà.Anh bật đèn lên, lập tức đi thẳng vào bếp vì đến giờ này rồi mà anh vẫn chưa ăn tối.Trong tủ lạnh vẫn còn cơm hôm qua ăn thừa. Lâm Phi lấy ra, rồi thêm ớt xanh, trứng, tôm bóc vỏ, ngô, từng món một, nấu một đĩa cơm rang đơn giản cho mình.Anh vừa ăn vừa xem tin tức tài chính - kinh tế mới nhất. Ăn xong, anh rửa bát, tắm rửa, rồi trở lại phòng, leo lên giường.Trên tủ đầu giường vẫn còn quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đang đọc dở. Lâm Phi tiện tay cầm lên, tiếp tục đọc.Trên mặt anh không hề có biểu cảm gì. Cho đến khi kim đồng hồ điểm sang 1 giờ, anh mới khép sách lại, tắt đèn đi ngủ.Đó là một ngày của anh: giản đơn nhưng đầy đủ.Dĩ nhiên, "đầy đủ" là theo cách nhìn của riêng anh. Trong mắt người khác, cuộc sống của anh quá khô khan và nhạt nhẽo.Từng có người bạn dẫn anh đi bar, KTV, câu lạc bộ, du thuyền... những nơi được xem là sôi động thú vị. Nhưng bất kể là ở đâu, Lâm Phi cũng chỉ mang gương mặt vô cảm. Cho dù có chơi thắng trò chơi gì, anh cũng chẳng hưng phấn; mà nếu thua... à, thật ra anh chưa bao giờ thua, vì nếu không nắm chắc mười phần, anh sẽ không chơi.Có người từng hỏi:
"Cậu sống như vậy không mệt sao?"Lâm Phi thấy rất kỳ lạ.
Đương nhiên là không mệt. Sống thì có gì mệt? Anh rất thích sống, còn muốn sống lâu hơn nữa, để xem thế giới này rốt cuộc sẽ phát triển đến đâu."Nhưng cậu nhìn chẳng giống người đang tận hưởng cuộc sống chút nào. Nếu ngày mai là tận thế, chẳng lẽ cậu sẽ không hối hận vì đã không sống cho đáng trong suốt quãng đời vừa qua sao?"Đương nhiên là không. Lâm Phi nghĩ, nếu ngày mai là tận thế, điều duy nhất anh muốn... là xem thử tận thế trông như thế nào. Có lẽ anh sẽ tiếc vì không được thấy hậu tận thế, nhưng cũng chỉ là một chút tiếc nuối, vậy thôi.Bản chất mà nói, anh không hề quyến luyến thế giới này, cũng chẳng có nhiều tình cảm. Từ nhỏ đến lớn, anh đã luôn cố gắng sống sót, nỗ lực trưởng thành chỉ để nhìn rõ thế giới này hơn một chút.Anh chỉ không muốn mình đến đây một chuyến rồi lại rời đi trong mơ hồ.Cho dù hiện giờ đã công thành danh toại, tài sản dồi dào, Lâm Phi vẫn không thấy mình có chút quyến luyến gì với thế giới này. Nếu một ngày tận thế thật sự đến, anh cũng sẽ bình tĩnh mà quan sát, chẳng mảy may lo lắng.Sự sống chết của thế giới chẳng liên quan đến anh. Ngay cả sự sống chết của bản thân, anh cũng không rõ mình có coi trọng thật không nhưng luôn khiến người khác có cảm giác là không.Lâm Phi nhắm mắt lại, như thường lệ, dưới sự điều khiển của đồng hồ sinh học, dần chìm vào giấc ngủ.Chỉ là lần này, anh mơ thấy một giấc mơ khác hẳn thường ngày.
Anh mơ thấy chính mình lúc nhỏ.Lâu lắm rồi Lâm Phi không mơ thấy thời thơ ấu. Con người sau khi trưởng thành hiếm khi còn mơ đến những năm tháng bé dại, huống chi anh còn là người chẳng hề có chút lưu luyến nào với quá khứ.Vậy mà lần này, anh lại thấy rất rõ ràng bản thân mình khi chỉ mới tám, chín tuổi.Cậu bé ấy mặc một bộ quần áo trông rất sang trọng, ngồi trong lớp học, cúi đầu đọc sách.Lâm Phi không hiểu vì sao mình lại mơ thấy mình lúc nhỏ, càng không hiểu vì sao trong mơ, cậu bé lại mặc quần áo vừa sang vừa tinh xảo.Anh nhớ rất rõ thời thơ ấu của mình không có nhiều quần áo để mặc. Lâm Lạc Thanh vất vả lắm mới mua được vài món đồ, làm sao có tiền để mua mấy bộ đẹp đẽ như trong mơ? Cho nên lúc nhỏ, anh luôn giặt thật sạch quần áo cũ, cố gắng giữ chúng trông như mới.Anh chưa bao giờ đặt yêu cầu cao về vật chất, cũng không thấy buồn hay thiếu thốn, càng không nghĩ mình đáng được bù đắp gì. Vì vậy, anh không hiểu tại sao trong mơ lại phải "tặng" cho tuổi thơ của mình những bộ đồ đẹp như thế. Hoàn toàn không cần thiết, vì anh vốn không để tâm đến điều đó.Trong lúc anh đang nghi hoặc, chuông tan học vang lên. Cậu bé thu dọn cặp sách rồi ra khỏi lớp.Đi ngang qua một bạn học, người đó vẫy tay nói: "Lâm Phi, tạm biệt nhé!"
Cậu bé thản nhiên đáp lại: "Tạm biệt," rồi một mạch đi ra cổng trường.Lúc đến cổng, cậu bé bước lên một chiếc xe.
Lâm Phi nhìn thấy cảnh đó, trong lòng càng thấy khó hiểu.Vì sao lại có xe hơi?Anh nhớ rất rõ thời nhỏ, nếu không đi bộ thì cũng chỉ có thể đi phương tiện công cộng. Xe riêng, xe taxi... những thứ đó hoàn toàn không liên quan gì đến anh.Anh tự cho rằng mình cũng chẳng để tâm đến chuyện đó.
Vậy thì... tại sao trong giấc mơ này, lại cố ý để tuổi thơ của mình bước lên một chiếc xe riêng?Lâm Phi hiếm khi cảm thấy bối rối.Mà sự bối rối này càng trở nên rõ ràng hơn khi anh nhìn thấy Lâm Lạc Thanh trong xe. Nhưng anh còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã thấy Lâm Lạc Thanh xoa đầu phiên bản "thiếu nhi" của anh, kéo cậu bé vào lòng:"Có nhớ ba ba không?"Ba ba? Lâm Phi lập tức cảm thấy giấc mơ này... thật sự không ổn.Ngay sau đó, anh thấy Lâm Lạc Thanh cúi đầu hôn lên mặt đứa trẻ vài cái. Dù trong mắt cậu bé hiện lên sự khó chịu, nhưng lại xen lẫn chút dung túng và bất lực. Cậu bé thậm chí không động đậy gì, ngoan ngoãn dựa vào lòng Lâm Lạc Thanh, trông còn có chút... vui vẻ.Lâm Phi: ......Giấc mơ này rõ ràng có vấn đề."Phi Phi thơm ba ba một cái nào."Anh nghe thấy Lâm Lạc Thanh nói với phiên bản nhỏ của mình.Lâm Phi bật cười lạnh trong lòng: Đúng là nằm mơ.Quả nhiên, "Tiểu Lâm Phi" cũng không hôn.Lâm Phi lúc này mới hơi yên tâm một chút. Nhưng cảm giác đó chỉ kéo dài được chừng nửa tiếng.Bởi vì nửa tiếng sau, Lâm Lạc Thanh và đứa trẻ cùng nhau xuống xe, đi vào một căn biệt thự.Lâm Lạc Thanh mở cổng, dắt tay Tiểu Lâm Phi đi qua sân vào nhà. Sau khi vào trong, khi Lâm Lạc Thanh cúi người giúp cậu bé cởi giày, cậu bé bất ngờ hôn nhẹ lên má Lâm Lạc Thanh, rồi nhanh chóng đi thay dép, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên bước vào nhà.Lâm Phi: ......Anh nhìn tai của Tiểu Lâm Phi đỏ lên, lại nhìn sang gương mặt mỉm cười dịu dàng của Lâm Lạc Thanh, khác hẳn hình ảnh lạnh nhạt trong ký ức của anh. Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Phi thật sự không biết phải nói gì.Rõ ràng đây không phải là nơi anh từng sống cùng Lâm Lạc Thanh khi còn nhỏ.
Vậy tại sao họ lại sống ở đây?
Tại sao anh và Lâm Lạc Thanh lại thân thiết như vậy?
Còn Lâm Lạc Thanh nữa, cậu* ta không phải là rất ghét anh sao?——
* Cậu ở đây là theo vai vế cậu - cháu nhé. Vì Đại Lâm Phi ở thế giới gốc trong truyện.À, tui gọi Lâm Phi và Tiểu Lâm Phi cho mn dễ phân biệt nha
———Lâm Phi nghĩ mãi không ra.
Anh không hề khao khát được Lâm Lạc Thanh yêu thương.
Cũng không hề mong muốn mình khi nhỏ được mặc đồ đẹp, có xe riêng hay biệt thự.Anh biết rõ, hồi còn bé, điều duy nhất anh khao khát là được trưởng thành và học hành.Vật chất hay của cải chưa từng là trọng điểm.
Còn Lâm Lạc Thanh... lại càng không.Vậy tại sao cậu ta lại xuất hiện trong giấc mơ của anh?
Tại sao giấc mơ này lại có những thứ như vậy?
Lâm Phi không hiểu nổi.Anh đi theo "Tiểu Lâm Phi" lên lầu, thấy cậu bé đẩy cửa một căn phòng trẻ con rồi bước vào."Anh về rồi à," — có người ngồi trên giường cất tiếng.Lâm Phi đứng ở xa nhìn, trong lòng có chút sửng sốt.Dù người trong phòng vẫn còn nhỏ, khuôn mặt non nớt không giống với hình ảnh trong trí nhớ, nhưng anh vừa nhìn đã nhận ra: đó là Quý Nhạc Ngư — người mà sau này, vì để sỉ nhục Lâm Lạc Thanh, đã ép Lâm Lạc Thanh kết hôn với chó.Hiện tại, Lâm Lạc Thanh và Quý Nhạc Ngư đang sống cùng nhau.Lâm Phi thấy buồn cười. Giấc mơ này ngày càng trở nên lộn xộn."Ừ." — Tiểu Lâm Phi nhẹ nhàng đáp.
"Em thấy khỏe hơn chưa?""Khá hơn nhiều rồi.""Vậy mai em đi học được không?"Nghe đến đó, Quý Nhạc Ngư lập tức ngả người, gương mặt tỏ vẻ yếu ớt:"Em thấy... hình như vẫn còn hơi khó chịu..."Lâm Phi: ......Tiểu Lâm Phi: ......"Hay là... để tuần sau em đi học lại nhé?" — Quý Nhạc Ngư nói với giọng ngọt ngào, vẻ mặt ngây thơ, trông vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ bướng bỉnh, bá đạo mà Lâm Phi từng nhớ."Vậy lát nữa em nói với ba anh nhé.""Ba anh về à?!" — Quý Nhạc Ngư reo lên vui mừng.Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, cửa lại mở ra. Lâm Lạc Thanh bước vào:"Tiểu Ngư, con thấy đỡ hơn chút nào chưa?""Đỡ hơn nhiều rồi ạ!" — Quý Nhạc Ngư lập tức đáp, giọng tràn đầy sức sống."Thật không?" — Lâm Lạc Thanh có vẻ lo lắng, tiến lại gần, nhìn sắc mặt nhóc,
"Hình như đúng là khá hơn thật.""Vâng vâng." — Quý Nhạc Ngư ra sức gật đầu.Lâm Lạc Thanh cười, xoa đầu nhóc:"Vậy con cứ nghỉ ngơi ở nhà thêm hai ngày nữa. Khi nào khỏi hẳn thì đi học lại."Quý Nhạc Ngư mừng rỡ ôm chầm lấy ba:"Ba đúng là tốt nhất!"Lâm Lạc Thanh bật cười:"Nhưng khi con khỏe rồi, nhớ bổ sung lại kiến thức đã bỏ lỡ nhé.""Vâng!" — Quý Nhạc Ngư ngoan ngoãn đáp.Lâm Phi: ......Lâm Phi cảm thấy cảnh trong mơ này có lẽ thật sự hoàn toàn trái ngược với hiện thực. Quý Nhạc Ngư ôm Lâm Lạc Thanh gọi là "ba ba"?
Còn nói là "Ba ba là người tốt nhất"?Đang đùa cái gì vậy?Người như Quý Nhạc Ngư chỉ biết ép Lâm Lạc Thanh kết hôn với chó rồi cười nhạo Lâm Lạc Thanh là đến chó cũng thấy không xứng, sao có thể như thế được.Đây đúng là một giấc mơ vừa nhàm chán vừa nực cười, Lâm Phi định rời đi.Nhưng dù anh thử bao nhiêu lần, vẫn không thể tỉnh lại.Trong lòng Lâm Phi dần dần sinh ra cảm giác kỳ lạ. Người đang mơ liệu có thể ý thức được rằng mình đang mơ không?Hiện tại, anh rất rõ ràng biết đây là một giấc mơ, nhưng... nếu đã biết, thì nó có thật sự là giấc mơ không?Anh cũng không chắc.Thời thiếu niên, anh từng suy nghĩ về câu chuyện "Trang Chu mộng điệp" (Trang Tử mơ mình là bướm, tỉnh dậy không biết mình là Trang Tử mơ thành bướm, hay là bướm mơ thành Trang Tử).
Khi đó anh không tìm ra câu trả lời. Bây giờ cũng vậy.Anh lặng lẽ nhìn phiên bản nhỏ tuổi của mình — một hình ảnh hoàn toàn khác với ký ức — rồi lại nhìn về phía Lâm Lạc Thanh và Quý Nhạc Ngư.Dù bề ngoài không biểu lộ cảm xúc, nhưng anh biết Tiểu Lâm Phi đang rất vui.
Tiểu Lâm Phi thật sự thích những người trước mặt mình, đến mức chỉ cần đứng nhìn họ cũng cảm thấy hạnh phúc.Cảm giác này, trước đây anh chưa từng có.Bởi lẽ, anh chưa từng thực lòng, chân thành thích một ai đó.Lâm Phi yên lặng quan sát một lúc, rồi thấy phiên bản nhỏ tuổi của mình cùng mọi người xuống lầu dùng bữa.Khi họ đi đến phòng khách, có một người bước vào từ ngoài cửa.Đó là người Lâm Phi chưa từng gặp, nhưng anh nghe Quý Nhạc Ngư gọi người đó là "ba".Người này có đôi mắt phượng giống hệt Quý Nhạc Ngư khi trưởng thành, toàn bộ khuôn mặt cũng có vài phần tương tự. Nếu đoán không nhầm, đó hẳn là Quý Dữ Tiêu, chú của Quý Nhạc Ngư."Khá hơn chút nào chưa?" — Quý Dữ Tiêu bước đến bên cạnh Quý Nhạc Ngư, quan tâm hỏi, "Hôm nay còn thấy khó chịu không?""Không ạ, con khỏe rồi!" — Quý Nhạc Ngư mỉm cười vui vẻ, "Hôm nay ba về sớm ghê.""Tại ba lo cho con mà." — Quý Dữ Tiêu nhéo má nhóc, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lạc Thanh, "Hơn nữa, ba ba con cũng đã về rồi."Trong mắt Quý Dữ Tiêu ánh lên sự yêu thích rõ ràng.
Lâm Lạc Thanh nhìn vào mắt Quý Dữ Tiêu, vô thức nở nụ cười, ánh mắt đầy cảm xúc.
Lâm Phi chợt nghĩ: bọn họ đúng là một đôi.Vậy thì... chuyện đang xảy ra là gì?Nếu năm đó Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu kết hôn, vậy anh và Quý Nhạc Ngư sẽ thành ra thế nào?Nhưng Lâm Phi không quan tâm đến điều đó.
Những chuyện như vậy không nên xuất hiện trong giấc mơ của anh, mà nên là giấc mơ của Quý Nhạc Ngư, người đã nhiều năm không thể quên chuyện này.Người từng bị từ chối và bị sỉ nhục không phải là anh.
Thậm chí trước đây anh còn chẳng hề biết gì về chuyện này.Người mang mối hận trong lòng và sẵn sàng dùng "chó" để sỉ nhục Lâm Lạc Thanh là Quý Nhạc Ngư.Vậy nên... tại sao anh lại phải mơ thấy những điều này?
Hay nói đúng hơn, tại sao lại ép anh phải nhìn thấy?Hoàn toàn không cần thiết.Anh không có tình cảm gì với Lâm Lạc Thanh.
Chuyện năm xưa, anh cũng đã buông bỏ từ lâu.
Anh không thấy mình cần được đền bù, cũng không muốn thay đổi điều gì.
Anh đã bình thản chấp nhận tất cả những gì từng xảy ra, và cũng đã quên Lâm Lạc Thanh từ lâu.Tất cả trước mắt anh giờ không còn ý nghĩa gì.
Những điều này không nên xuất hiện ở đây, mà nên được cho Quý Nhạc Ngư thấy.Lâm Phi lại một lần nữa cố thoát khỏi giấc mơ mơ hồ này, nhưng vẫn không thành.
Anh chỉ có thể đứng ở nơi cách đó không xa, tiếp tục nhìn phiên bản nhỏ tuổi của mình.Cho đến khi ăn tối xong, Tiểu Lâm Phi mới cùng Quý Nhạc Ngư lên lầu, bước vào một căn phòng mà Lâm Phi chưa từng thấy qua.Đây hẳn là phòng ngủ của Tiểu Lâm Phi trong biệt thự này. Vì bên trong có một chiếc bàn học rất lớn, trên bàn có kệ sách nhỏ, đặt rất nhiều sách.Quý Nhạc Ngư ngồi ở bàn xem sách một lúc, có vẻ mệt, rồi ngủ gục trên bàn.Lâm Phi lay nhóc dậy, khuyên nhóc lên giường ngủ.Quý Nhạc Ngư không muốn:"Em muốn ở bên cạnh anh mà, cả ngày nay em chưa được gặp anh..."Lời nói của nhóc không tự giác mang theo giọng nũng nịu, dường như vô cùng ỷ lại người đối diện.Lâm Phi nghe vậy, đành cầm lấy cuốn sách, bất đắc dĩ nói:"Anh sẽ lên giường đọc."Lúc này Quý Nhạc Ngư mới vui vẻ đứng dậy, cùng Tiểu Lâm Phi lên giường.Nhóc nhìn Tiểu Lâm Phi tựa vào đầu giường, rồi cũng nằm xuống cạnh, hơi ôm lấy eo cậu, dụi đầu vào bên người cậu, nũng nịu nói:"Xoa xoa."Xoa xoa? Lâm Phi có chút khó hiểu — xoa cái gì cơ?Nhưng ngay giây tiếp theo, anh liền thấy Tiểu Lâm Phi giơ tay lên xoa đầu Quý Nhạc Ngư. Quý Nhạc Ngư lúc đó mới yên tâm nhắm mắt lại, vẻ mặt vui vẻ như một con mèo vừa được vuốt ve đúng chỗ.Lâm Phi: ...Có vẻ mối quan hệ giữa hai người bọn họ còn thân thiết hơn anh tưởng.Chẳng bao lâu sau, Lâm Lạc Thanh đi vào, trên tay bưng một khay bánh ngọt. Có lẽ không nghĩ đến việc Quý Nhạc Ngư đã ngủ, trên mặt Lâm Lạc Thanh hiện lên chút ngạc nhiên."Tiểu Ngư ngủ rồi à?" — Lâm Lạc Thanh hạ giọng hỏi.Tiểu Lâm Phi gật đầu, Lâm Lạc Thanh liền đặt khay bánh lên tủ đầu giường:"Vậy con ăn một mình đi, ăn xong nhớ đánh răng đấy.""Vâng." — Tiểu Lâm Phi nhẹ nhàng đáp.Lâm Lạc Thanh dịu dàng xoa đầu cậu, nói vài câu ân cần, sau đó luyến tiếc hôn lên trán cậu, rồi mới rời đi.Lâm Phi đứng từ xa lặng lẽ nhìn tất cả, không biết giấc mơ này sẽ còn kéo dài đến bao giờ.
Liên tiếp ba ngày, Lâm Phi bị "mắc kẹt" trong giấc mơ này, chỉ để quan sát tuổi thơ của chính mình.Cậu bé đó sống rất tốt, rất vui vẻ.Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu đã kết hôn, Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư trở thành anh em trên danh nghĩa. Họ thân thiết như anh em ruột, được cả hai người cha yêu thương. Lâm Lạc Thanh thì ôn nhu dịu dàng, còn Quý Dữ Tiêu lại không hề nghiêm khắc như anh tưởng, thậm chí thỉnh thoảng còn cố tình chiều chuộng hai đứa trẻ.Không chỉ vậy, Tiểu Lâm Phi còn có hẳn một phòng đọc sách riêng.Một căn phòng lớn, trên trần được vẽ cảnh trăng và bầu trời sao. Chính điều này khiến Lâm Phi cảm thấy ngạc nhiên.Từ đây, anh chợt nhận ra rõ ràng: cậu bé kia thật sự được yêu thương.Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu thật lòng yêu thương cậu bé.Nếu không, ai lại bỏ công sức chuẩn bị một phòng đọc lớn như vậy chỉ cho một đứa trẻ, còn phân loại và sắp xếp sách cẩn thận?Anh nhìn Tiểu Lâm Phi ngẩng đầu chăm chú nhìn giá sách, như đang tìm một cuốn sách nào đó, lần đầu tiên trong đời anh nhớ lại tuổi thơ của mình.Khi anh bằng tuổi cậu bé, có lẽ cũng từng khao khát có một phòng đọc như vậy.Anh nhớ năm đó, khi ở lớp học, thầy chiếu phim "Người đẹp và Quái vật", các bạn nam ngưỡng mộ Quái vật vì là hoàng tử, các bạn nữ vui mừng vì công chúa và hoàng tử ở bên nhau.Còn anh, anh chỉ nhớ đến thư viện trong lâu đài của Quái vật.Anh chưa từng nghĩ rằng mình cũng có thể có một căn phòng đọc lớn và đẹp như thế.Nhưng hồi đó, chỉ để được an tâm đọc một quyển sách thôi đã là điều cực kỳ khó khăn, anh còn không dám mơ về một thư phòng chẳng liên quan gì đến mình.Thế mà hiện tại, phiên bản nhỏ bé của anh trước mắt, lại có được một căn phòng như vậy.Một căn phòng đầy ắp sách, có thể tra cứu, đọc bất cứ lúc nào.Lâm Phi bỗng có một cảm giác khó tả, như thể vừa vui mừng, lại như thể hơi chạnh lòng.Anh không có được những điều ấy, nhưng Tiểu Lâm Phi lại có được.Cảm giác ấy khiến lòng anh dịu lại đôi chút.
Tiểu Lâm Phi đi loanh quanh một vòng, cuối cùng có vẻ đã tìm được cuốn sách cần tìm. Cậu mở giá sách, với tay lấy.Nhưng quyển sách đặt khá cao so với vóc dáng của cậu, dù nhón chân cũng chỉ vừa chạm tới.Lâm Phi thấy vậy, trong lòng hơi động, bèn bước tới, giúp cậu lấy cuốn sách xuống.Điều kỳ lạ là trước đó anh dù làm gì cũng không thể chạm được vào vật thật, cũng không ai nhìn thấy sự tồn tại của anh.Thế nhưng lúc này anh đã có thể lấy được sách ra.Tiểu Lâm Phi quay lại, nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt cao lớn và tuấn tú.Cậu chớp mắt, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào gương mặt người đàn ông kia.Cậu cảm thấy mình nên kinh ngạc, dù sao thì người này xuất hiện bất ngờ trong nhà, đây là chuyện rất nguy hiểm, cậu nên thấy sợ hãi mới phải.Nhưng không hiểu sao, cậu lại không hề thấy sợ. Cậu cảm nhận được một điều: người này sẽ không làm hại mình."Cho em." — Lâm Phi đưa cuốn sách trong tay cho cậu.Tiểu Lâm Phi nhận lấy, lặng lẽ quan sát anh.Cậu cảm thấy khuôn mặt anh rất quen, có gì đó giống Lâm Lạc Thanh, nhưng lại cao hơn, mạnh mẽ hơn.Cậu chớp mắt, rồi dần nhận ra người này có vẻ giống chính mình.Không phải là "có vẻ giống" mà là rất giống."Anh là ai?" — Cậu nhẹ giọng hỏi."Lâm Phi." — Người đàn ông bình tĩnh trả lời.Tiểu Lâm Phi lúc này mới hiện rõ sự ngạc nhiên, thật sự là... chính mình sao?Cậu nhìn anh từ trên xuống dưới, ngập ngừng hỏi:"Anh là... em khi lớn lên sao?"Lâm Phi lần đầu tiên lúng túng trước một câu hỏi như vậy.Ban đầu, khi nhìn thấy Tiểu Lâm Phi, anh nghĩ cậu đúng là phiên bản nhỏ tuổi của mình.Nhưng càng về sau, anh càng không dám chắc.Họ lớn lên trong những hoàn cảnh quá khác nhau.
Anh không nghĩ cậu bé trước mắt rồi sẽ trưởng thành giống như anh.Cậu ấy sẽ có một tương lai tốt hơn.
Vì thế, có lẽ cậu không phải là "anh khi còn nhỏ"."Anh không chắc." — Lâm Phi bình tĩnh đáp.
"Theo lý thuyết thì đúng là vậy, nhưng cũng... có thể không phải."Tiểu Lâm Phi không thật sự hiểu được lời nói ấy:"Là sao ạ?"Lâm Phi tựa lưng vào bàn, giọng nhẹ nhàng:
"Con đường trưởng thành của hai chúng ta hoàn toàn khác nhau."Anh tiếp lời:
"Giống như căn biệt thự mà em đang sống hiện giờ, anh chưa từng đặt chân tới."Tiểu Lâm Phi tỏ ra hơi ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên nét điềm tĩnh.Cậu hỏi:
"Vậy... anh chưa từng gặp ba sao?""Ý em là Quý Dữ Tiêu? Không, anh chưa từng gặp.""Còn ba ba thì sao?""Anh không có ba ba." Lâm Phi trả lời bình thản, "Nếu em đang nói đến Lâm Lạc Thanh, thì ông ấy không phải ba ba anh. Về mặt sinh học, ông ấy là cậu của anh. Chỉ tiếc là sống chung chẳng mấy vui vẻ, nên cả hai sớm đã đường ai nấy đi."Lời nói ấy khiến Tiểu Lâm Phi khẽ nhíu mày. Cậu nhận ra có điều gì đó không ổn."Quan hệ giữa hai người lúc nào cũng không tốt sao?"Lâm Phi gật đầu."Chưa từng hòa thuận sao?""Đúng vậy."Tiểu Lâm Phi cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, cậu ngẩng lên, hỏi:
"Cậu của anh... buổi sáng rời nhà còn mắng anh, nhưng đến chiều lại đối xử rất tốt, cùng anh ăn cơm, tắm cho anh, rồi nói rằng ông ấy muốn kết hôn, có đúng không?"Lâm Phi khẽ gật đầu: "Ừ."Tiểu Lâm Phi hiểu ra. Người Lâm Lạc Thanh mà mình gặp không phải là cậu của mình, mà là... ba ba – người mà phiên bản lớn lên của chính mình chưa từng được gặp.Vì thế cuộc sống của anh không có gì thay đổi. Họ vẫn không thể hòa hợp, và sớm muộn cũng rời xa nhau.Tiểu Lâm Phi bất chợt nghĩ đến điều gì đó, nhìn thẳng vào anh:
"Anh... vẫn chưa có được chậu hoa của riêng mình, đúng không?"Câu hỏi khiến Lâm Phi chợt khựng lại, không biết nên trả lời thế nào.Thấy anh cúi đầu im lặng, cậu bé nhẹ giọng hỏi tiếp:
"Anh còn muốn hỏi gì em nữa không?"Lâm Phi lắc đầu, ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt đầy bình tĩnh:
"Còn gì em muốn hỏi anh không?"Tiểu Lâm Phi nghĩ một lúc, rồi lại ngẩng đầu. Dường như không biết nên bắt đầu từ đâu, cậu hỏi:
"Anh đã từng gặp Tiểu Ngư chưa?""Ý em là Quý Nhạc Ngư?" Lâm Phi gật đầu, "Có gặp một hai lần.""Chỉ một hai lần thôi á?""Ừ.""Vậy hai người cũng chẳng thân thiết mấy." – Cậu nói như một câu kết luận.Lâm Phi mỉm cười:"Không phải là không thân, mà là hoàn toàn không có mối liên hệ gì cả. Với anh, cậu ta chỉ là một người xa lạ."Tiểu Lâm Phi ngạc nhiên. Cậu không thể tưởng tượng nổi. Quý Nhạc Ngư vốn rất bám mình, thậm chí không cho ai lại gần. Vậy mà lớn lên rồi hai người lại trở thành người dưng?Liệu Quý Nhạc Ngư có thể chấp nhận được điều đó?Không ai kiểm soát, những suy nghĩ nhỏ nhặt và tăm tối trong em ấy có lẽ đã thành hiện thực. Rất dễ làm ra những chuyện không nên làm."Em ấy... trở nên xấu xa rồi đúng không?" – Cậu bé lo lắng hỏi.Lâm Phi nhìn ánh mắt cậu đầy quan tâm, cảm thấy thú vị:
"Xem ra, em hiểu rất rõ con người cậu ta là kiểu người thế nào."Cậu bé không đáp. Đương nhiên là hiểu, hơn ai hết, cậu biết rõ bên trong Quý Nhạc Ngư chứa đựng bao nhiêu ý nghĩ méo mó."Ba không phát hiện ra sao?" – Cậu hỏi tiếp.Lâm Phi thoáng lặng người, không biết nên trả lời thế nào.Quý Dữ Tiêu đã chết. Ông chưa từng phát hiện ra điều gì bởi không có thời gian, cũng không có cơ hội để thấy.Cậu bé thấy anh im lặng, tò mò hỏi lại:
"Không hề biết gì à?""Có lẽ là không." – Lâm Phi đáp mơ hồ. "Anh cũng chưa từng gặp Quý Dữ Tiêu."Xem ra đúng là ba không nhận ra. Cũng đúng thôi, ba luôn tin rằng Quý Nhạc Ngư là một đứa trẻ ngoan hiền nhất trần đời.Lâm Phi gật đầu. Có lẽ như vậy cũng tốt, vì nếu không biết, sẽ không cảm thấy thất vọng. Quý Nhạc Ngư sẽ mãi đóng vai một đứa trẻ ngoan, không gây chuyện gì quá đáng."Cảm ơn anh." – Cậu bé nhẹ nhàng nói."Không có gì." – Lâm Phi khẽ lắc đầu."Anh đợi em một chút nhé." – Tiểu Lâm Phi nói rồi quay người chạy đi.Cậu trở về phòng mình, lấy ví tiền, sau đó đi tìm Lâm Lạc Thanh để cùng ba ba ra ngoài.Lâm Phi định bước theo, nhưng phát hiện bản thân bị mắc kẹt trong căn biệt thự, không thể đi xa hơn.Có lẽ lời "đợi em một chút" mà cậu bé nói, chính là yêu cầu anh ở lại đây một lát.Giấc mơ này có lẽ không chỉ thuộc về anh, mà còn thuộc về đứa trẻ kia, người có khuôn mặt, cái tên, tính cách, sở thích giống hệt anh, nhưng cuộc đời thì lại hoàn toàn khác biệt.Lâm Phi quay lại thư phòng của cậu bé, cầm một quyển sách, lặng lẽ ngồi trên bệ cửa sổ.Bệ cửa được phủ một tấm thảm lông trắng, trên đó đặt vài chậu xương rồng nhỏ.Anh đưa tay chạm nhẹ vào, không đau, rất mềm, như thể còn chưa đủ lớn để tự bảo vệ mình.Mơ hồ, anh nhớ rằng mình cũng từng rất thích xương rồng khi còn nhỏ. Nhưng đó là chuyện rất xa xưa rồi.Nắng ngoài trời chan hòa, phủ lên trang sách màu trắng, mùi mực in cũng phảng phất bay lên. Lâm Phi ngồi đọc một lúc lâu, ánh mắt yên tĩnh và tập trung.Một lúc sau, có tiếng động, Tiểu Lâm Phi đã trở lại.Lâm Phi khép sách lại, quay đầu nhìn."Anh đọc sách của em một lát." – Lâm Phi nói nhẹ nhàng.Tiểu Lâm Phi gật đầu, cười khẽ. Cậu không hề trách anh.Cậu đóng cửa, tay ôm một chậu xương rồng."Cho anh này." – Cậu bước tới, đưa tay đưa chậu hoa cho Lâm Phi.Lâm Phi thoáng sững sờ, không rõ cảm xúc, cũng không biết nên nói gì.Anh chỉ lặng lẽ nhìn đứa trẻ trước mặt, rất nhiều lời chưa nói cứ nghẹn lại trong lòng."Tại sao lại tặng anh cái này?" – Lâm Phi hỏi khẽ.Gương mặt cậu bé vẫn điềm tĩnh, nhưng trong mắt ánh lên chút sáng.
"Vì như thế... anh cũng sẽ có một chậu hoa của riêng mình."Lời nói ấy khiến Lâm Phi như trở về những năm tháng tuổi thơ, như vượt qua cả thời gian để gặp lại chính mình.Anh đã từng từ bỏ ước mơ có một chậu hoa riêng.Anh đã học cách thích nghi với mọi hoàn cảnh, đủ mạnh mẽ để sinh tồn bất kỳ nơi đâu. Anh sớm chấp nhận bản thân giống như một bông bồ công anh, bay theo gió, không nơi bám rễ.Và anh đã từ bỏ khao khát tưởng chừng đơn giản ấy, có một chậu hoa cho riêng mình.Trên đời này có lẽ sẽ có những người mãi mãi bị mắc kẹt ở một nơi nào đó. Bị mắc kẹt trong chính những khát vọng từng tha thiết ao ước. Nhưng Lâm Phi thì không.Anh là một người có nội tâm mạnh mẽ đến mức đáng kinh ngạc. Anh luôn điềm tĩnh chấp nhận mọi chuyện xảy ra, chấp nhận chính mình ở từng giai đoạn khác nhau của cuộc đời. Khi phát hiện bản thân không thể đạt được điều gì đó, anh không hề do dự mà buông bỏ những ảo tưởng đã từng ôm ấp, rồi tiếp tục kiên cường bước về phía trước, không chút sợ hãi.Bởi vậy mà sinh mệnh của anh cứng cỏi và kiên cường.Thế nhưng, hiện tại, đứa trẻ đứng trước mặt anh lại đưa cho anh một chậu hoa.Một chậu hoa mà năm xưa, khi ở độ tuổi đó, anh từng tha thiết mong muốn nhưng mãi không thể có được.Một chậu hoa mà anh đã sớm từ bỏ hy vọng, không ai biết điều đó, chỉ có chính cậu là rõ.Lâm Phi nhìn Tiểu Lâm Phi trước mặt, lần đầu tiên nở một nụ cười thực lòng, vui vẻ.Anh nhận ra rằng Tiểu Lâm Phi đã trưởng thành đủ để có thể tặng lại một chậu hoa cho người khác. Cậu bé thật sự đã trưởng thành rất tốt, thậm chí tốt hơn cả những gì bản thân từng mong ước.Lâm Phi không ngờ rằng mình cũng có thể trở thành người như vậy. Anh vừa mừng rỡ, vừa xúc động. Trong khoảnh khắc bừng tỉnh, anh chợt nhớ đến câu nói mà mình tình cờ đọc được khi chờ đợi đứa trẻ ấy, trong quyển sách anh vô thức cầm lên:"Khoảnh khắc bạn trao đi một cách vô tư, cũng là lúc một vì sao băng lặng lẽ rơi vào đêm tối, thắp lên ngọn lửa âm ỉ trong tận cùng linh hồn bạn."Anh vươn tay, nhận lấy chậu hoa từ đứa trẻ. Nhìn vào chiếc chậu nhỏ bé mà chắc chắn, anh chân thành nói:
"Cảm ơn em.""Không có gì." Tiểu Lâm Phi nhẹ giọng đáp."Em có điều ước gì không?" Lâm Phi hỏi, "Nếu có thể, anh sẽ giúp em thực hiện."Tiểu Lâm Phi suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:
"Nếu được... anh có thể giúp em chăm sóc ba và Tiểu Ngư bên chỗ anh không?"Cậu nói:
"Em hy vọng sau này khi lớn lên, em cũng có thể bảo vệ được ba, cũng có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Ngư."Lâm Phi có chút bất ngờ:
"Không có Lâm Lạc Thanh sao?"Tiểu Lâm Phi lắc đầu, thẳng thắn:
"Lâm Lạc Thanh ở chỗ anh không phải là ba ba em.""Ý em là gì?" Lâm Phi không hiểu."Ba ba em không phải cậu em, mà là một Lâm Lạc Thanh ở thế giới khác. Anh chưa từng gặp ba ba em, người anh gặp là cậu em. Em không thích cậu em, em chỉ thích ba ba em thôi."Tiểu Lâm Phi có chút tiếc nuối:
"Anh chưa từng gặp được ba ba...
Nếu anh gặp được ba ba, có lẽ ba ba đã sớm tặng cho anh một chậu hoa rồi."Lúc này, Lâm Phi mới thật sự hiểu.Cuối cùng, anh đã hiểu tại sao mọi chuyện ở đây lại khác biệt đến vậy.Bởi vì Lâm Lạc Thanh đã thay đổi, nên tất cả mọi thứ cũng thay đổi theo.Người đó không còn là Lâm Lạc Thanh mà anh từng quen nữa. Chính vì thế mà người đó không từ chối Quý Dữ Tiêu. Họ kết hôn, cùng nhau nuôi dưỡng Tiểu Lâm Phi , tạo cho cậu bé một gia đình mới, trọn vẹn và ấm áp.Lâm Phi cảm thấy tất cả điều này thật như mộng ảo. Nhưng nếu ngay cả việc gặp lại chính mình lúc nhỏ cũng có thể xảy ra, thì trên đời này, còn điều gì là không thể?Anh nhìn khuôn mặt non nớt trước mặt, hỏi khẽ:
"Em muốn bảo vệ Quý Dữ Tiêu sao?"Tiểu Lâm Phi khẽ gật đầu.Dù là khi nào, cậu bé cũng luôn mong được trưởng thành. Từng hy vọng có thể bảo vệ tốt chính mình, và giờ đây, mong rằng sẽ bảo vệ được những người thân yêu của mình.
Lâm Lạc Thanh không còn hiện diện trong tương lai của cậu, vì vậy cậu càng muốn bảo vệ thật tốt cho Quý Dữ Tiêu và Quý Nhạc Ngư, những người thân duy nhất còn lại.Lâm Phi nhìn vào đôi mắt ngập tràn hy vọng của cậu bé, lại càng không thể nói ra sự thật rằng Quý Dữ Tiêu đã chết.Sau một thoáng im lặng, anh khẽ gật đầu, đáp:
"Được."Nếu sau này Quý Nhạc Ngư thực sự cần giúp đỡ, anh sẽ nể mặt đứa trẻ này mà ra tay một lần.Tiểu Lâm Phi lập tức nở nụ cười:
"Cảm ơn anh.""Không cần khách sáo." – Lâm Phi đáp.Anh vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt cậu bé.Làn da non nớt, mềm mại. Cậu vẫn còn nhỏ, còn một tương lai rất dài phía trước phải đi qua. Nhưng Lâm Phi tin rằng, cậu nhất định sẽ trưởng thành thật tốt, còn tốt hơn cả chính anh ngày trước.Anh nhìn đứa trẻ với ánh mắt dịu dàng, từ tốn ôm lấy cậu.
Khi Lâm Phi tỉnh lại, một ngày mới đã bắt đầu.
Tiếng chuông báo thức vẫn không ngừng vang lên.
Anh sững người một chút, rồi vươn tay tắt báo thức.7 giờ rưỡi, đã đến lúc phải thức dậy rồi.Lâm Phi ngồi dậy, bất giác nhớ đến điều gì đó, cúi đầu nhìn quanh. Trên giường trống trơn, chậu hoa Tiểu Lâm Phi tặng không theo anh trở lại thế giới này.Nó đã dừng lại ở trong giấc mơ.Lâm Phi có chút tiếc nuối. Hoặc đúng hơn là... rất tiếc.Anh hiếm khi có cảm xúc như thế này. Phần lớn thời gian, anh luôn thờ ơ với mọi chuyện xung quanh, không để tình cảm chi phối bất cứ sự kiện nào trong đời mình.Nhưng lần này thì khác.
Lần này, anh thật sự cảm thấy tiếc nuối.Cậu bé ấy dịu dàng và chân thành, đã trao tặng anh một chậu hoa với tất cả tình cảm. Vậy mà anh lại không thể mang nó về hiện thực.Lâm Phi khẽ thở dài, lặng lẽ ngồi trên giường một lúc lâu.
Ở một nơi khác, Tiểu Lâm Phi cũng tỉnh dậy từ giấc mơ.Cậu nhóc cảm thấy như mình vừa mơ thấy điều gì đó rất quan trọng nhưng không thể nhớ ra được.Giấc mơ là vậy. Trong mơ thì rất rõ ràng, tỉnh dậy rồi lại mờ mịt như sương khói.Cậu nhóc cố gắng hồi tưởng, mơ hồ nhớ được vài hình ảnh. Hình như mình đã mơ thấy bản thân khi trưởng thành, trông trưởng thành, đáng tin cậy, lại rất đẹp trai.Tiểu Lâm Phi quay đầu nhìn ra cửa sổ, nơi đặt chậu hoa nhỏ của mình. Cậu nhóc luôn tràn đầy hy vọng và mong chờ vào tương lai khi mình lớn lên. Nhưng bây giờ, cậu nhóc cũng học được cách trân trọng khoảng thời gian khi mình vẫn chỉ là một đứa trẻ. Trân trọng tình yêu lớn lao mà Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu đã dành cho mình.Khi tâm hồn cảm thấy nhẹ nhõm, cậu nhóc cuối cùng cũng nguyện ý sống chậm lại một chút, sống như một đứa trẻ vẫn còn được yêu thương, chưa cần phải trưởng thành vội.⸻Tác giả có lời muốn nói:Chương này có phải hơi dài không? Ngày mai sẽ viết cảnh Đại Ngư và Tiểu Ngư gặp nhau, cùng với Đại Phi Ngư nữa ~ Dự tính lượng chữ cũng không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store