Phan 2 Toi La Ba Cua Nhoc Phan Dien Lam Ang Tu Tue An Nhien Dich
Phiên ngoại 38: Cả nhà tham gia chương trình thực tế Giao xong đồ chơi và đồ ăn vặt, các gia đình bắt đầu dẫn con mình đi tìm phòng được sắp xếp riêng.Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu giúp Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư kéo vali hành lý, vừa đi vừa nhìn các mũi tên và số hiệu dán trên tường chỉ đường. Cuối cùng, họ đến một sườn núi nhỏ.Sườn núi này với người lớn thì không cao lắm, nhưng với trẻ con thì vẫn khá là cao. Phòng số 3 của họ nằm trên sườn núi đó.Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư chưa bao giờ ở nhà trên sườn núi nên cảm thấy rất mới mẻ. Đặc biệt là Quý Nhạc Ngư, nhóc bước đi nhẹ tênh, vừa leo lên vừa hào hứng nói với Lâm Phi:
"Ca ca, anh nhìn kìa, có hoa nhỏ kìa."Lâm Phi nhìn thoáng qua, thấy đó là một loại hoa dại màu tím mà trước đây cậu nhóc chưa từng thấy.
Cậu nhóc bước tới gần, tò mò quan sát, rồi quay lại hỏi Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu:
"Đây là hoa gì vậy ạ?"Lâm Lạc Thanh: Ơ...
Lâm Lạc Thanh lặng lẽ quay sang nhìn Quý Dữ Tiêu.
Quý Dữ Tiêu: ...Cư dân mạng:
【Ha ha ha, Quý tổng lúng túng rồi kìa!】【Quý tổng bị hỏi đến cứng họng luôn!】【Aaa, thì ra cũng có thứ Quý tổng không biết [icon chó con]】【Phi Phi đúng là bé con tò mò.】【Nên mang theo quyển "Bách khoa toàn thư thế giới tự nhiên" cho em ấy đi chứ!】"Cái này... ba cũng không biết." – Quý Dữ Tiêu bất đắc dĩ trả lời – "Thường thì người ta gọi nó là... hoa dại."【Ha ha ha, cái tên gọi tắt này đúng là có lý.】【Tôi cũng thế, cái gì không biết thì gọi là hoa dại hết!】【Chuẩn luôn!】Lâm Phi "À" một tiếng, nhìn thêm vài lần, ghi nhớ hình dáng bông hoa, quyết định sau này về nhà sẽ tự tra cứu.Cả nhóm tiếp tục đi, chưa được bao lâu, Quý Nhạc Ngư lại reo lên ngạc nhiên:
"Quả hồng kìa!"Lâm Lạc Thanh ngẩng đầu nhìn theo. Bên đường có một cây hồng của nhà dân, lúc này đã kết trái, từng chùm treo lủng lẳng trên cành, cành cây vươn ra khỏi hàng rào thấp, nhìn vô cùng hấp dẫn.Chờ khi nào có dịp sẽ mua vài quả cho hai bé ăn thử, Lâm Lạc Thanh thầm nghĩ."Nhà mình có trồng quả hồng không?" – Quý Nhạc Ngư quay sang hỏi chú quay phim đi cùng.Anh cameraman lắc đầu, thành thật nói: "Cái đó thì chú không biết.""À." – Quý Nhạc Ngư nhìn chú, nở nụ cười tươi rói: "Cảm ơn chú ạ!"Anh cameraman như bị trúng một cú đánh thẳng vào tim: "Không có chi đâu."Cư dân mạng đồng loạt bị "hạ gục":
【Trời ơi đáng yêu quá, bé con là muốn ăn hồng à? Giờ mẹ đi mua cho con luôn!】【Tôi đi trồng liền đây!】【Bé đáng yêu thiệt sự, tràn đầy sức sống, leo núi cao thế mà không than mệt gì cả.】【Ai biểu là tự mình chọn phòng đó làm chi, chọn rồi thì dù mệt cũng phải đi cho xong chứ [icon chó con]】May mà cả Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư đều được Lạc Gia và Tiểu Lý rèn luyện thể lực khá tốt, nên dù sườn núi hơi cao, hai em vẫn không thấy mệt, nhanh chóng tới nơi, chính là căn phòng được chỉ định.Quý Nhạc Ngư hiếu kỳ nhìn xung quanh, chỉ vào con đường đất bên phải và nói với Lâm Lạc Thanh:
"Còn có thể đi tiếp nữa kìa!""Không cần đi nữa đâu." – Lâm Lạc Thanh cười – "Đến nơi rồi, đây là chỗ ở của chúng ta trong vài ngày tới.""Vâng ạ!" – Quý Nhạc Ngư phấn khích chạy đến trước cửa gỗ, đẩy cửa bước vào, liền thấy một khoảng sân lớn.Trong sân có một con gà mái đang lang thang đi lại. Thấy có người đến, nó vỗ cánh chạy về phía ổ gà.Quý Nhạc Ngư tò mò chạy theo, rồi thấy trong ổ gà có một con gà mái khác đang ngồi ủ ấm trong đống rơm.Nhóc nghiêng đầu nhìn kỹ một lúc, rồi nhẹ nhàng chạy trở lại chỗ Lâm Phi, nói nhỏ với Lâm Phi và Lâm Lạc Thanh:
"Bên kia còn một con gà nữa, nó ngủ rồi đó.""Vậy thì đừng làm phiền nó." – Lâm Lạc Thanh dịu dàng dặn – "Đi thôi, vào xem cái giường đất mà con chọn đi.""Con chọn giường đất á?" – Quý Nhạc Ngư ngơ ngác chớp mắt."Là lúc nãy con nói muốn ngủ ở chỗ có cái giường bự đó." – Lâm Lạc Thanh cười – "Nhưng không phải giường bình thường, đó là giường đất.""Giường đất là gì ạ?" – Quý Nhạc Ngư tò mò vì chưa từng nghe qua."Con vào xem sẽ biết ngay thôi."Nghe vậy, Quý Nhạc Ngư lập tức bước nhanh vào trong nhà.Trong sân có hai căn nhà. Phòng họ ở là nhà chính, rộng rãi, có một chiếc giường đất lớn đủ cho sáu bảy người ngủ. Đầu giường đất còn nối liền với một bếp nhỏ dùng để nấu ăn và đốt lửa sưởi ấm cho giường đất.Lúc này bếp bên trong chưa nhóm lửa, nên giường đất cũng hoàn toàn không ấm.Phía sau bếp có đặt bàn ăn và băng ghế dài. Không xa bàn ăn là một chiếc tủ, trên tủ để các loại gia vị, còn bên trong tủ là bát đũa và vài vật dụng khác.Rõ ràng, căn nhà này chủ yếu được dùng để ăn uống và ngủ nghỉ.Lâm Lạc Thanh quan sát một vòng rồi đi sang căn phòng kế bên. Căn đó được bố trí sofa, bàn trà và các vật dụng sinh hoạt khác, có vai trò như phòng khách.Ngoài sân, không xa đó còn có một bếp đất ngoài trời, chắc là nơi chủ nhà dùng để xào nấu.Lâm Lạc Thanh đi khắp nơi quan sát, còn phát hiện một cái hầm chứa thực phẩm, bên trong để một ít rau củ."Chỗ rau củ đó tụi tôi có thể ăn không?" – Cậu hỏi một nhân viên.Nhân viên lắc đầu: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới được cấp rau củ tương ứng, nên đống rau trong hầm chắc là không được đụng tới.""Thôi được rồi." – Lâm Lạc Thanh gật đầu, rồi quay về lại phòng ngủ chính.Căn phòng này đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước, nên họ không cần dọn lại lần nữa, chỉ cần thay drap và vỏ chăn là xong.Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu nhanh chóng làm xong việc đó, sau đó chuẩn bị nhóm lửa để sưởi ấm giường đất."Cái này để em làm!" – Lâm Lạc Thanh hăng hái nói – "Hồi trước quay phim em thấy người ta nhóm lửa rồi.""Thật không đó?" – Quý Dữ Tiêu nghi ngờ. Nhìn cậu thế nào cũng không giống kiểu người biết nhóm lửa."Anh coi thường em à?" – Lâm Lạc Thanh đắc ý – "Đợi mà xem."Nói rồi, cậu nhặt một nhánh cây, ném vào lò đốt, sau đó ném thêm củi vào, tự tin đứng chờ.5 giây trôi qua... không có gì xảy ra.
10 giây sau... mọi thứ vẫn như cũ.Lâm Lạc Thanh: ...Cư dân mạng nhao nhao bình luận:
【Xì, tôi còn tưởng chuẩn bị thấy kỳ tích, ai ngờ chẳng có gì xảy ra.】【Nhìn thần thái vừa nãy của Thanh Thanh, tôi tưởng ảnh từng làm thật rồi cơ.】【Cười muốn xỉu, mặt Thanh Thanh ngơ ngác luôn kìa.】【Thanh Thanh: Ủa sao chưa cháy vậy trời? Lửa đâu? LỬA ĐÂU?!】Quý Dữ Tiêu nhìn bộ dạng "sao lại thế này?" của cậu, cười nói:
"Để anh thử xem.""Anh cũng biết nhóm hả?" – Lâm Lạc Thanh đứng dậy nhường chỗ – "Vậy thử đi."Chẳng bao lâu, lửa bắt đầu cháy lên... nhưng khói cũng theo đó mà bốc ra mù mịt.Lâm Lạc Thanh ho sặc sụa, vội kéo Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư chạy ra ngoài.
Cậu đưa hai đứa nhỏ ra khỏi phòng, vén rèm cửa sổ lên để khói thoát ra ngoài."Quý Dữ Tiêu, anh xong chưa vậy? Không được thì ra đây đi!" – Lâm Lạc Thanh hét lên.Nhưng Quý Dữ Tiêu vô cùng kiên định đáp lại: "Đàn ông không thể nói không được! Mà anh, Quý Dữ Tiêu lại càng không thể không được!"Vậy là anh tiếp tục kiên trì ở trong phòng nhóm lửa.Lâm Lạc Thanh quay lại nhìn hai đứa nhỏ, dắt chúng vào phòng khách kế bên, bảo chúng ngồi xuống ghế sofa:
"Hai đứa ngồi ngoan ở đây nhé, đừng chạy lung tung. Ba ba ra xem ba của các con sao rồi."Lâm Phi gật đầu. Quý Nhạc Ngư cũng ngoan ngoãn đáp "Dạ."Lúc này Lâm Lạc Thanh mới yên tâm rời đi, cùng Quý Dữ Tiêu lo việc nhóm lửa.Trong khi đó, Quý Nhạc Ngư ngồi đung đưa chân trên sofa, nhìn quanh phòng, rồi bất ngờ phát hiện: không có ti-vi!Nhóc không thể tin nổi, đứng bật dậy, thò đầu vào các phòng khác để tìm.Lâm Phi thắc mắc: "Em đang tìm gì vậy?""Thật sự không có TV luôn á!" – Quý Nhạc Ngư sốc nặng.Lâm Phi thản nhiên: "Ờ."Như nhớ ra điều gì đó, Lâm Phi kéo vali của Quý Nhạc Ngư lại, lấy ra bốn cuốn bài tập nghỉ đông:
"Vậy em làm bài tập đi."Quý Nhạc Ngư: !!!!
Nhóc gần như không thể tin nổi: "Mình mới vừa tới mà!"Lâm Phi bình tĩnh đáp: "Ừ.""Ba ba còn chưa nhóm xong lửa kìa!""Ừ.""Vậy thì sớm quá rồi còn gì!" – Quý Nhạc Ngư giọng nhỏ hẳn xuống.Lâm Phi mở bài tập của mình, cầm bút, bắt đầu làm trên bàn trà.Quý Nhạc Ngư: ...
Nhóc miễn cưỡng bước lại gần, nhìn Lâm Phi đang làm toán, cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn.Đột nhiên, nhóc thấy Lâm Phi ngồi thẳng dậy, đặt bút xuống.Quý Nhạc Ngư mừng rỡ: "Anh không làm nữa à?!"Lâm Phi quay lại nhìn nhóc, trong mắt đầy vẻ ghét bỏ.Bình luận của khán giả trong phòng livestream cười ồ lên:
【Ánh mắt ghét bỏ quen thuộc quá trời luôn.】【Ôi ôi, Tiểu Phó Tây của tui, đúng là Tiểu Phó Tây của tui mà!】【Tiểu Ngư hóa ra không phải là học bá hả, làm tui cứ tưởng nhóc đam mê học hành lắm cơ!】【Học bá vẫn là học bá, chẳng qua không quá yêu thích học thôi [mặt chó].】【Tiểu Ngư: Tôi cũng hết cách rồi, thật sự bất đắc dĩ mà!】Quý Nhạc Ngư thấy ánh mắt quen thuộc của Lâm Phi, tức tối phồng má: Hừ! Lại ghét bỏ mình nữa! Biết ngay là lại ghét bỏ mình mà!Chẳng phải chỉ là làm bài tập thôi sao?Giờ nhóc sẽ làm luôn cho xem!Nghĩ là làm, nhóc cầm bút, ghé người vào bàn trà, mở bài tập toán nghỉ đông ra.Thấy vậy, Lâm Phi đứng dậy, đảo mắt nhìn quanh một vòng.Quý Nhạc Ngư thắc mắc: "Anh tìm gì vậy?"Lâm Phi không trả lời, đi tới góc phòng không xa, chẳng bao lâu sau mang về hai chiếc ghế nhỏ.Cậu nhóc đặt một chiếc ở phía bên kia bàn trà, rồi ngẩng đầu nói với Quý Nhạc Ngư:
"Ngồi cái này đi.""À." – Quý Nhạc Ngư ngoan ngoãn đáp, mang bài tập qua ngồi xuống ghế.Lâm Phi cũng ngồi xuống. Quả nhiên, tư thế này thoải mái hơn nhiều so với việc ngồi viết trên sofa.Cậu nhóc cúi đầu, tiếp tục làm bài tập nghỉ đông.Quý Nhạc Ngư cũng ngồi bên cạnh, yên lặng cùng nhau viết bài.Trong chốc lát, phòng livestream trở nên yên ắng lạ thường.Khán giả ngạc nhiên bình luận:
【Ủa rồi tụi nhỏ thật sự bắt đầu làm bài tập thiệt hả???】【Trời ơi, mới vừa đặt chân tới chỗ ở luôn đó!】【Tui xem các phòng livestream khác thấy tụi nhỏ khóc lóc, làm loạn, mà hai bé này không những không quậy, lại còn ngồi im lặng làm bài tập?】【Cái nhà đó điều kiện đâu có tốt gì đâu, ghế nhỏ xíu vậy mà Phi Phi với Tiểu Ngư cũng không phàn nàn gì luôn á!】【Nhà khói mù mịt, vậy mà tụi nhỏ không nháo loạn.】【Trời ơi, hai đứa bé này ngoan quá trời luôn, thật sự tồn tại mấy đứa nhỏ ngoan như vậy sao?】【Thấy chưa? Trước mặt bạn chính là hai đứa nhỏ đó đó!】【Ủa mà không phải Tiểu Ngư vừa nói không muốn làm bài tập hả? Sao bây giờ lại làm luôn rồi, không phản kháng gì hết trơn á [che mặt]】【Học bá nói không muốn làm thì là không muốn làm hả? Nói chơi thôi mà, tin thiệt luôn hả [cười đau ruột]】【Học bá miệng nói không học, thi phát nào cũng điểm cao, môn nào cũng đứng đầu.】【Trời ơi trời ơi, hai nhóc này viết còn nhanh nữa, loáng một cái đã làm được mấy bài rồi!】【Camera vừa quay cận cảnh, tui liếc qua thấy tụi nó viết đúng hết luôn, 100% chính xác.】【Dĩ nhiên rồi, Phi Phi và Tiểu Ngư nhà mình là hạng nhất hạng nhì mà!】【Ai kêu trước đó bảo Phi Phi với Tiểu Ngư là chỉ biết làm màu? Ra đây nhìn độ chăm chú và thái độ nghiêm túc của người ta đi!】【Thôi khỏi nói nữa, tui đi lôi con trai tui ra đây, bắt nó coi nè: "Thấy chưa, đây là con trai của đại minh tinh Lâm Lạc Thanh và con trai của đại gia Quý Dữ Tiêu. Hai đứa nhỏ ra ngoài quay chương trình mà vẫn không quên làm bài tập. Con còn mặt mũi nào mà không học hành đàng hoàng?"】【Đúng đó! Tui cũng đi bắt con gái tui ra đây luôn!】【Hay quá hay quá, livestream của Phi Phi và Tiểu Ngư giống như tiết học trực tiếp, học cùng tụi nhỏ luôn!】【Ha ha ha ha, giờ tui đi lôi con tui ra đây học liền!】Không bao lâu sau, rất nhiều bậc phụ huynh lôi con mình ra bàn học, mở điện thoại ra rồi bảo:
"Thấy chưa? Đây là con trai của Lâm Lạc Thanh đó. Người ta là con của ngôi sao lớn mà còn làm bài tập, con nít như con thì phải làm bài tập mới đúng chứ!"Tụi nhỏ: ???!!!
Tại sao nó làm bài tập thì con cũng phải làm theo hả trời!?
Con mới vừa được nghỉ đông mà!Ô ô QAQ!"Mau làm đi! Mẹ sẽ học cùng con với hai anh trai trong livestream kia!"Tụi nhỏ: ...
Cái kiểu đồng hành này... thôi khỏi cần cũng được á!Các bậc phụ huynh đang vui vẻ thì thấy Lâm Lạc Thanh vén rèm cửa bước vào, trông thấy hai đứa nhỏ đã dựng bàn, ngồi nghiêm túc làm bài tập, cậu kinh ngạc hỏi:"Ủa, sao các con bắt đầu làm bài tập nhanh vậy?"Quý Nhạc Ngư ngây thơ trả lời bằng giọng non nớt:
"Ca ca nói làm.""Giỏi quá đi!" – Lâm Lạc Thanh giơ ngón cái khen ngợi, "Nhưng giờ có lẽ các con phải tạm dừng một chút, đi làm nhiệm vụ nhỏ mà bác trưởng thôn giao cho nha."Quý Nhạc Ngư lập tức tinh thần phấn chấn.
Tuyệt quá!Nhưng vẻ mặt lại cố tỏ ra tiếc nuối, luyến tiếc:
"Nhưng mà... bài tập nghỉ đông của con vẫn chưa làm xong mà...""Làm sau cũng được." – Lâm Lạc Thanh cười nói."Dạ." – Quý Nhạc Ngư gật đầu, lưu luyến cất bài tập vào, còn thở dài tiếc hùi hụi như thật.Lâm Phi: ... Diễn hơi quá rồi đó!Lưu luyến gì chứ...Lâm Phi cố tình trêu chọc:
"Vậy lát nữa trên đường anh kiểm tra em nha."Quý Nhạc Ngư: !!!
Gì mà tàn nhẫn vậy chứ?!
Anh là ác quỷ hả?!Khán giả livestream cười ồ lên:
【Tiểu Ngư sụp đổ tại chỗ!】【Tiểu Ngư: Anh tui đúng là thật sự đam mê học hành...】【Tiểu Ngư: Giờ thì mọi người biết tại sao tui chỉ đứng hạng nhì rồi chứ.】【Tiểu Ngư: Tui chỉ nói chơi thôi mà, ai ngờ anh ấy tưởng thật luôn á!】【Cười xỉu, Tiểu Ngư với Phi Phi dễ thương quá trời luôn!】【Học bá kéo theo em trai học bá bất đắc dĩ!】【Ha ha ha ha, hai đứa nhỏ này vui quá trời đất luôn.】【Vừa xinh xắn, vừa dễ thương, vừa ngoan ngoãn, ô ô ô ai đó đang ganh tỵ khóc đây, là tui đó!】【Còn có tui nữa!】Một nhân viên trong tổ công tác đứng gần đó thấy cảnh này, tưởng thật sự là Quý Nhạc Ngư tiếc rẻ không muốn rời bài tập, trong lòng có phần áy náy.Tại vì phải đi đào khoai tây mà làm gián đoạn việc học của tụi nhỏ, cô cảm thấy việc này có chút... không đúng cho lắm.Chẳng lẽ là tại mình đến không đúng lúc?Nhưng giờ cô cũng không thể quay đầu đi được nữa.Mà thật sự ai mà nghĩ tới chứ. Tụi nhỏ vừa mới tìm được phòng ở mà đã ngồi vào làm bài tập liền!Không đúng, phải nói là:
Ai đi quay show mà còn mang theo bài tập nghỉ đông, lại còn ngồi làm thật sự luôn chứ?!Lần đầu tiên trong đời cô thấy có tụi nhỏ đi quay chương trình giải trí mà ngoan đến mức này!Trong khi mấy đứa nhỏ khác ở nhà khác còn đang khóc lóc la làng, hai đứa này đã nghiêm túc học bài rồi!Lâm Lạc Thanh rốt cuộc đã giáo dục con cái như thế nào vậy chứ?!
Làm sao có thể dạy được con ngoan đến mức này?!Cô thật sự khâm phục!Nhìn về phía Lâm Lạc Thanh, ánh mắt cô không kìm được mà lộ ra vài phần ngưỡng mộ và kính phục.Sự nghiệp thành công, tình yêu viên mãn, con cái ngoan ngoãn...
Anh đúng là "người chiến thắng của cuộc đời" mà!⸻Tác giả có lời muốn nói:Lạc Thanh: Đừng hỏi, hỏi tức là tôi hạnh phúc đó.Nhân viên công tác: Chẳng lẽ tôi đến sai thời điểm? Vậy tôi đi đây...Tiểu Ngư: Khôngggg!!!! Cô đến đúng lúc đó! Đừng đi!Khán giả khác: Ủa rồi sao lại không làm bài tập nữa vậy???!!! Tổ chương trình sao thế!! Mau để Phi Phi và Tiểu Ngư quay lại làm bài tập tiếp!Những đứa nhỏ khác đang xem livestream:
May quá... cuối cùng cũng được nghỉ ngơi khỏi làm bài tập rồi QAQ
"Ca ca, anh nhìn kìa, có hoa nhỏ kìa."Lâm Phi nhìn thoáng qua, thấy đó là một loại hoa dại màu tím mà trước đây cậu nhóc chưa từng thấy.
Cậu nhóc bước tới gần, tò mò quan sát, rồi quay lại hỏi Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu:
"Đây là hoa gì vậy ạ?"Lâm Lạc Thanh: Ơ...
Lâm Lạc Thanh lặng lẽ quay sang nhìn Quý Dữ Tiêu.
Quý Dữ Tiêu: ...Cư dân mạng:
【Ha ha ha, Quý tổng lúng túng rồi kìa!】【Quý tổng bị hỏi đến cứng họng luôn!】【Aaa, thì ra cũng có thứ Quý tổng không biết [icon chó con]】【Phi Phi đúng là bé con tò mò.】【Nên mang theo quyển "Bách khoa toàn thư thế giới tự nhiên" cho em ấy đi chứ!】"Cái này... ba cũng không biết." – Quý Dữ Tiêu bất đắc dĩ trả lời – "Thường thì người ta gọi nó là... hoa dại."【Ha ha ha, cái tên gọi tắt này đúng là có lý.】【Tôi cũng thế, cái gì không biết thì gọi là hoa dại hết!】【Chuẩn luôn!】Lâm Phi "À" một tiếng, nhìn thêm vài lần, ghi nhớ hình dáng bông hoa, quyết định sau này về nhà sẽ tự tra cứu.Cả nhóm tiếp tục đi, chưa được bao lâu, Quý Nhạc Ngư lại reo lên ngạc nhiên:
"Quả hồng kìa!"Lâm Lạc Thanh ngẩng đầu nhìn theo. Bên đường có một cây hồng của nhà dân, lúc này đã kết trái, từng chùm treo lủng lẳng trên cành, cành cây vươn ra khỏi hàng rào thấp, nhìn vô cùng hấp dẫn.Chờ khi nào có dịp sẽ mua vài quả cho hai bé ăn thử, Lâm Lạc Thanh thầm nghĩ."Nhà mình có trồng quả hồng không?" – Quý Nhạc Ngư quay sang hỏi chú quay phim đi cùng.Anh cameraman lắc đầu, thành thật nói: "Cái đó thì chú không biết.""À." – Quý Nhạc Ngư nhìn chú, nở nụ cười tươi rói: "Cảm ơn chú ạ!"Anh cameraman như bị trúng một cú đánh thẳng vào tim: "Không có chi đâu."Cư dân mạng đồng loạt bị "hạ gục":
【Trời ơi đáng yêu quá, bé con là muốn ăn hồng à? Giờ mẹ đi mua cho con luôn!】【Tôi đi trồng liền đây!】【Bé đáng yêu thiệt sự, tràn đầy sức sống, leo núi cao thế mà không than mệt gì cả.】【Ai biểu là tự mình chọn phòng đó làm chi, chọn rồi thì dù mệt cũng phải đi cho xong chứ [icon chó con]】May mà cả Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư đều được Lạc Gia và Tiểu Lý rèn luyện thể lực khá tốt, nên dù sườn núi hơi cao, hai em vẫn không thấy mệt, nhanh chóng tới nơi, chính là căn phòng được chỉ định.Quý Nhạc Ngư hiếu kỳ nhìn xung quanh, chỉ vào con đường đất bên phải và nói với Lâm Lạc Thanh:
"Còn có thể đi tiếp nữa kìa!""Không cần đi nữa đâu." – Lâm Lạc Thanh cười – "Đến nơi rồi, đây là chỗ ở của chúng ta trong vài ngày tới.""Vâng ạ!" – Quý Nhạc Ngư phấn khích chạy đến trước cửa gỗ, đẩy cửa bước vào, liền thấy một khoảng sân lớn.Trong sân có một con gà mái đang lang thang đi lại. Thấy có người đến, nó vỗ cánh chạy về phía ổ gà.Quý Nhạc Ngư tò mò chạy theo, rồi thấy trong ổ gà có một con gà mái khác đang ngồi ủ ấm trong đống rơm.Nhóc nghiêng đầu nhìn kỹ một lúc, rồi nhẹ nhàng chạy trở lại chỗ Lâm Phi, nói nhỏ với Lâm Phi và Lâm Lạc Thanh:
"Bên kia còn một con gà nữa, nó ngủ rồi đó.""Vậy thì đừng làm phiền nó." – Lâm Lạc Thanh dịu dàng dặn – "Đi thôi, vào xem cái giường đất mà con chọn đi.""Con chọn giường đất á?" – Quý Nhạc Ngư ngơ ngác chớp mắt."Là lúc nãy con nói muốn ngủ ở chỗ có cái giường bự đó." – Lâm Lạc Thanh cười – "Nhưng không phải giường bình thường, đó là giường đất.""Giường đất là gì ạ?" – Quý Nhạc Ngư tò mò vì chưa từng nghe qua."Con vào xem sẽ biết ngay thôi."Nghe vậy, Quý Nhạc Ngư lập tức bước nhanh vào trong nhà.Trong sân có hai căn nhà. Phòng họ ở là nhà chính, rộng rãi, có một chiếc giường đất lớn đủ cho sáu bảy người ngủ. Đầu giường đất còn nối liền với một bếp nhỏ dùng để nấu ăn và đốt lửa sưởi ấm cho giường đất.Lúc này bếp bên trong chưa nhóm lửa, nên giường đất cũng hoàn toàn không ấm.Phía sau bếp có đặt bàn ăn và băng ghế dài. Không xa bàn ăn là một chiếc tủ, trên tủ để các loại gia vị, còn bên trong tủ là bát đũa và vài vật dụng khác.Rõ ràng, căn nhà này chủ yếu được dùng để ăn uống và ngủ nghỉ.Lâm Lạc Thanh quan sát một vòng rồi đi sang căn phòng kế bên. Căn đó được bố trí sofa, bàn trà và các vật dụng sinh hoạt khác, có vai trò như phòng khách.Ngoài sân, không xa đó còn có một bếp đất ngoài trời, chắc là nơi chủ nhà dùng để xào nấu.Lâm Lạc Thanh đi khắp nơi quan sát, còn phát hiện một cái hầm chứa thực phẩm, bên trong để một ít rau củ."Chỗ rau củ đó tụi tôi có thể ăn không?" – Cậu hỏi một nhân viên.Nhân viên lắc đầu: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới được cấp rau củ tương ứng, nên đống rau trong hầm chắc là không được đụng tới.""Thôi được rồi." – Lâm Lạc Thanh gật đầu, rồi quay về lại phòng ngủ chính.Căn phòng này đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước, nên họ không cần dọn lại lần nữa, chỉ cần thay drap và vỏ chăn là xong.Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu nhanh chóng làm xong việc đó, sau đó chuẩn bị nhóm lửa để sưởi ấm giường đất."Cái này để em làm!" – Lâm Lạc Thanh hăng hái nói – "Hồi trước quay phim em thấy người ta nhóm lửa rồi.""Thật không đó?" – Quý Dữ Tiêu nghi ngờ. Nhìn cậu thế nào cũng không giống kiểu người biết nhóm lửa."Anh coi thường em à?" – Lâm Lạc Thanh đắc ý – "Đợi mà xem."Nói rồi, cậu nhặt một nhánh cây, ném vào lò đốt, sau đó ném thêm củi vào, tự tin đứng chờ.5 giây trôi qua... không có gì xảy ra.
10 giây sau... mọi thứ vẫn như cũ.Lâm Lạc Thanh: ...Cư dân mạng nhao nhao bình luận:
【Xì, tôi còn tưởng chuẩn bị thấy kỳ tích, ai ngờ chẳng có gì xảy ra.】【Nhìn thần thái vừa nãy của Thanh Thanh, tôi tưởng ảnh từng làm thật rồi cơ.】【Cười muốn xỉu, mặt Thanh Thanh ngơ ngác luôn kìa.】【Thanh Thanh: Ủa sao chưa cháy vậy trời? Lửa đâu? LỬA ĐÂU?!】Quý Dữ Tiêu nhìn bộ dạng "sao lại thế này?" của cậu, cười nói:
"Để anh thử xem.""Anh cũng biết nhóm hả?" – Lâm Lạc Thanh đứng dậy nhường chỗ – "Vậy thử đi."Chẳng bao lâu, lửa bắt đầu cháy lên... nhưng khói cũng theo đó mà bốc ra mù mịt.Lâm Lạc Thanh ho sặc sụa, vội kéo Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư chạy ra ngoài.
Cậu đưa hai đứa nhỏ ra khỏi phòng, vén rèm cửa sổ lên để khói thoát ra ngoài."Quý Dữ Tiêu, anh xong chưa vậy? Không được thì ra đây đi!" – Lâm Lạc Thanh hét lên.Nhưng Quý Dữ Tiêu vô cùng kiên định đáp lại: "Đàn ông không thể nói không được! Mà anh, Quý Dữ Tiêu lại càng không thể không được!"Vậy là anh tiếp tục kiên trì ở trong phòng nhóm lửa.Lâm Lạc Thanh quay lại nhìn hai đứa nhỏ, dắt chúng vào phòng khách kế bên, bảo chúng ngồi xuống ghế sofa:
"Hai đứa ngồi ngoan ở đây nhé, đừng chạy lung tung. Ba ba ra xem ba của các con sao rồi."Lâm Phi gật đầu. Quý Nhạc Ngư cũng ngoan ngoãn đáp "Dạ."Lúc này Lâm Lạc Thanh mới yên tâm rời đi, cùng Quý Dữ Tiêu lo việc nhóm lửa.Trong khi đó, Quý Nhạc Ngư ngồi đung đưa chân trên sofa, nhìn quanh phòng, rồi bất ngờ phát hiện: không có ti-vi!Nhóc không thể tin nổi, đứng bật dậy, thò đầu vào các phòng khác để tìm.Lâm Phi thắc mắc: "Em đang tìm gì vậy?""Thật sự không có TV luôn á!" – Quý Nhạc Ngư sốc nặng.Lâm Phi thản nhiên: "Ờ."Như nhớ ra điều gì đó, Lâm Phi kéo vali của Quý Nhạc Ngư lại, lấy ra bốn cuốn bài tập nghỉ đông:
"Vậy em làm bài tập đi."Quý Nhạc Ngư: !!!!
Nhóc gần như không thể tin nổi: "Mình mới vừa tới mà!"Lâm Phi bình tĩnh đáp: "Ừ.""Ba ba còn chưa nhóm xong lửa kìa!""Ừ.""Vậy thì sớm quá rồi còn gì!" – Quý Nhạc Ngư giọng nhỏ hẳn xuống.Lâm Phi mở bài tập của mình, cầm bút, bắt đầu làm trên bàn trà.Quý Nhạc Ngư: ...
Nhóc miễn cưỡng bước lại gần, nhìn Lâm Phi đang làm toán, cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn.Đột nhiên, nhóc thấy Lâm Phi ngồi thẳng dậy, đặt bút xuống.Quý Nhạc Ngư mừng rỡ: "Anh không làm nữa à?!"Lâm Phi quay lại nhìn nhóc, trong mắt đầy vẻ ghét bỏ.Bình luận của khán giả trong phòng livestream cười ồ lên:
【Ánh mắt ghét bỏ quen thuộc quá trời luôn.】【Ôi ôi, Tiểu Phó Tây của tui, đúng là Tiểu Phó Tây của tui mà!】【Tiểu Ngư hóa ra không phải là học bá hả, làm tui cứ tưởng nhóc đam mê học hành lắm cơ!】【Học bá vẫn là học bá, chẳng qua không quá yêu thích học thôi [mặt chó].】【Tiểu Ngư: Tôi cũng hết cách rồi, thật sự bất đắc dĩ mà!】Quý Nhạc Ngư thấy ánh mắt quen thuộc của Lâm Phi, tức tối phồng má: Hừ! Lại ghét bỏ mình nữa! Biết ngay là lại ghét bỏ mình mà!Chẳng phải chỉ là làm bài tập thôi sao?Giờ nhóc sẽ làm luôn cho xem!Nghĩ là làm, nhóc cầm bút, ghé người vào bàn trà, mở bài tập toán nghỉ đông ra.Thấy vậy, Lâm Phi đứng dậy, đảo mắt nhìn quanh một vòng.Quý Nhạc Ngư thắc mắc: "Anh tìm gì vậy?"Lâm Phi không trả lời, đi tới góc phòng không xa, chẳng bao lâu sau mang về hai chiếc ghế nhỏ.Cậu nhóc đặt một chiếc ở phía bên kia bàn trà, rồi ngẩng đầu nói với Quý Nhạc Ngư:
"Ngồi cái này đi.""À." – Quý Nhạc Ngư ngoan ngoãn đáp, mang bài tập qua ngồi xuống ghế.Lâm Phi cũng ngồi xuống. Quả nhiên, tư thế này thoải mái hơn nhiều so với việc ngồi viết trên sofa.Cậu nhóc cúi đầu, tiếp tục làm bài tập nghỉ đông.Quý Nhạc Ngư cũng ngồi bên cạnh, yên lặng cùng nhau viết bài.Trong chốc lát, phòng livestream trở nên yên ắng lạ thường.Khán giả ngạc nhiên bình luận:
【Ủa rồi tụi nhỏ thật sự bắt đầu làm bài tập thiệt hả???】【Trời ơi, mới vừa đặt chân tới chỗ ở luôn đó!】【Tui xem các phòng livestream khác thấy tụi nhỏ khóc lóc, làm loạn, mà hai bé này không những không quậy, lại còn ngồi im lặng làm bài tập?】【Cái nhà đó điều kiện đâu có tốt gì đâu, ghế nhỏ xíu vậy mà Phi Phi với Tiểu Ngư cũng không phàn nàn gì luôn á!】【Nhà khói mù mịt, vậy mà tụi nhỏ không nháo loạn.】【Trời ơi, hai đứa bé này ngoan quá trời luôn, thật sự tồn tại mấy đứa nhỏ ngoan như vậy sao?】【Thấy chưa? Trước mặt bạn chính là hai đứa nhỏ đó đó!】【Ủa mà không phải Tiểu Ngư vừa nói không muốn làm bài tập hả? Sao bây giờ lại làm luôn rồi, không phản kháng gì hết trơn á [che mặt]】【Học bá nói không muốn làm thì là không muốn làm hả? Nói chơi thôi mà, tin thiệt luôn hả [cười đau ruột]】【Học bá miệng nói không học, thi phát nào cũng điểm cao, môn nào cũng đứng đầu.】【Trời ơi trời ơi, hai nhóc này viết còn nhanh nữa, loáng một cái đã làm được mấy bài rồi!】【Camera vừa quay cận cảnh, tui liếc qua thấy tụi nó viết đúng hết luôn, 100% chính xác.】【Dĩ nhiên rồi, Phi Phi và Tiểu Ngư nhà mình là hạng nhất hạng nhì mà!】【Ai kêu trước đó bảo Phi Phi với Tiểu Ngư là chỉ biết làm màu? Ra đây nhìn độ chăm chú và thái độ nghiêm túc của người ta đi!】【Thôi khỏi nói nữa, tui đi lôi con trai tui ra đây, bắt nó coi nè: "Thấy chưa, đây là con trai của đại minh tinh Lâm Lạc Thanh và con trai của đại gia Quý Dữ Tiêu. Hai đứa nhỏ ra ngoài quay chương trình mà vẫn không quên làm bài tập. Con còn mặt mũi nào mà không học hành đàng hoàng?"】【Đúng đó! Tui cũng đi bắt con gái tui ra đây luôn!】【Hay quá hay quá, livestream của Phi Phi và Tiểu Ngư giống như tiết học trực tiếp, học cùng tụi nhỏ luôn!】【Ha ha ha ha, giờ tui đi lôi con tui ra đây học liền!】Không bao lâu sau, rất nhiều bậc phụ huynh lôi con mình ra bàn học, mở điện thoại ra rồi bảo:
"Thấy chưa? Đây là con trai của Lâm Lạc Thanh đó. Người ta là con của ngôi sao lớn mà còn làm bài tập, con nít như con thì phải làm bài tập mới đúng chứ!"Tụi nhỏ: ???!!!
Tại sao nó làm bài tập thì con cũng phải làm theo hả trời!?
Con mới vừa được nghỉ đông mà!Ô ô QAQ!"Mau làm đi! Mẹ sẽ học cùng con với hai anh trai trong livestream kia!"Tụi nhỏ: ...
Cái kiểu đồng hành này... thôi khỏi cần cũng được á!Các bậc phụ huynh đang vui vẻ thì thấy Lâm Lạc Thanh vén rèm cửa bước vào, trông thấy hai đứa nhỏ đã dựng bàn, ngồi nghiêm túc làm bài tập, cậu kinh ngạc hỏi:"Ủa, sao các con bắt đầu làm bài tập nhanh vậy?"Quý Nhạc Ngư ngây thơ trả lời bằng giọng non nớt:
"Ca ca nói làm.""Giỏi quá đi!" – Lâm Lạc Thanh giơ ngón cái khen ngợi, "Nhưng giờ có lẽ các con phải tạm dừng một chút, đi làm nhiệm vụ nhỏ mà bác trưởng thôn giao cho nha."Quý Nhạc Ngư lập tức tinh thần phấn chấn.
Tuyệt quá!Nhưng vẻ mặt lại cố tỏ ra tiếc nuối, luyến tiếc:
"Nhưng mà... bài tập nghỉ đông của con vẫn chưa làm xong mà...""Làm sau cũng được." – Lâm Lạc Thanh cười nói."Dạ." – Quý Nhạc Ngư gật đầu, lưu luyến cất bài tập vào, còn thở dài tiếc hùi hụi như thật.Lâm Phi: ... Diễn hơi quá rồi đó!Lưu luyến gì chứ...Lâm Phi cố tình trêu chọc:
"Vậy lát nữa trên đường anh kiểm tra em nha."Quý Nhạc Ngư: !!!
Gì mà tàn nhẫn vậy chứ?!
Anh là ác quỷ hả?!Khán giả livestream cười ồ lên:
【Tiểu Ngư sụp đổ tại chỗ!】【Tiểu Ngư: Anh tui đúng là thật sự đam mê học hành...】【Tiểu Ngư: Giờ thì mọi người biết tại sao tui chỉ đứng hạng nhì rồi chứ.】【Tiểu Ngư: Tui chỉ nói chơi thôi mà, ai ngờ anh ấy tưởng thật luôn á!】【Cười xỉu, Tiểu Ngư với Phi Phi dễ thương quá trời luôn!】【Học bá kéo theo em trai học bá bất đắc dĩ!】【Ha ha ha ha, hai đứa nhỏ này vui quá trời đất luôn.】【Vừa xinh xắn, vừa dễ thương, vừa ngoan ngoãn, ô ô ô ai đó đang ganh tỵ khóc đây, là tui đó!】【Còn có tui nữa!】Một nhân viên trong tổ công tác đứng gần đó thấy cảnh này, tưởng thật sự là Quý Nhạc Ngư tiếc rẻ không muốn rời bài tập, trong lòng có phần áy náy.Tại vì phải đi đào khoai tây mà làm gián đoạn việc học của tụi nhỏ, cô cảm thấy việc này có chút... không đúng cho lắm.Chẳng lẽ là tại mình đến không đúng lúc?Nhưng giờ cô cũng không thể quay đầu đi được nữa.Mà thật sự ai mà nghĩ tới chứ. Tụi nhỏ vừa mới tìm được phòng ở mà đã ngồi vào làm bài tập liền!Không đúng, phải nói là:
Ai đi quay show mà còn mang theo bài tập nghỉ đông, lại còn ngồi làm thật sự luôn chứ?!Lần đầu tiên trong đời cô thấy có tụi nhỏ đi quay chương trình giải trí mà ngoan đến mức này!Trong khi mấy đứa nhỏ khác ở nhà khác còn đang khóc lóc la làng, hai đứa này đã nghiêm túc học bài rồi!Lâm Lạc Thanh rốt cuộc đã giáo dục con cái như thế nào vậy chứ?!
Làm sao có thể dạy được con ngoan đến mức này?!Cô thật sự khâm phục!Nhìn về phía Lâm Lạc Thanh, ánh mắt cô không kìm được mà lộ ra vài phần ngưỡng mộ và kính phục.Sự nghiệp thành công, tình yêu viên mãn, con cái ngoan ngoãn...
Anh đúng là "người chiến thắng của cuộc đời" mà!⸻Tác giả có lời muốn nói:Lạc Thanh: Đừng hỏi, hỏi tức là tôi hạnh phúc đó.Nhân viên công tác: Chẳng lẽ tôi đến sai thời điểm? Vậy tôi đi đây...Tiểu Ngư: Khôngggg!!!! Cô đến đúng lúc đó! Đừng đi!Khán giả khác: Ủa rồi sao lại không làm bài tập nữa vậy???!!! Tổ chương trình sao thế!! Mau để Phi Phi và Tiểu Ngư quay lại làm bài tập tiếp!Những đứa nhỏ khác đang xem livestream:
May quá... cuối cùng cũng được nghỉ ngơi khỏi làm bài tập rồi QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store