ZingTruyen.Store

Phaidei Tan Du Giua Dong Tro Tan


Phiên Ngoại – Dưới Bóng Người Bỏ Trốn

Phainon chưa từng nghĩ hắn sẽ sống như thế này.

Ngày hủy diệt trao cho hắn cơ hội sống với Mydei , hắn có tất cả, ánh sáng của em như rọi thẳng vào nơi linh hồn tâm tối nhất của hắn, mang đến cho hắn sự bình yên trong cuộc đời đẫm máu ấy.

Nhưng từ khi Mydei bỏ đi cùng Anaxa, tất cả mọi thứ đối với hắn ấy vậy mà chẳng còn ý nghĩa. Hắn chỉ cần một điều duy nhất ,tìm ra Mydei.

Nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy.

Hắn lần theo từng dấu vết mà Anaxa cố tình để lại không quá nhiều, không quá ít.

Một cái ghế kéo lệch trong quán trọ rẻ tiền, mẩu giấy ghi nhạc Mydei viết vội bị xé nửa chừng, thậm chí đôi khi chỉ là một giai điệu guitar thoảng trong quán bar ven đường.

Hắn có thể biết rằng em ở đó, biết rằng Anaxa vẫn luôn chừa lại cho hắn một chút manh mối nhỏ.

Phainon đi qua mọi thành phố, mọi con đường nơi có dấu vết của Mydei.

Đêm ấy, hắn ngủ trong một ngôi nhà bỏ hoang nơi ngoại ô, tường nứt, mái dột.

Gió thổi lùa qua, mang theo hơi ẩm và mùi sắt gỉ. Hắn đốt điếu thuốc, ngồi dưới cửa sổ vỡ kính.

Bóng trăng hắt lên khuôn mặt hắn, xương gò má sắc lạnh, đôi mắt xanh nhạt ánh lên cơn mệt mỏi chưa từng có.

Hắn cười nhạt.

“Tìm hoài… đến bao giờ hả Mydei?”

Câu hỏi vang ra giữa khoảng trống, chỉ có tiếng mưa rơi trên mái tôn mục rỉ đáp lại.

Ngày thứ mười hai của cuộc truy đuổi, Phainon đến một thị trấn ven biển.

Người ta đồn có hai kẻ lạ mặt thuê phòng ở đây rồi biến mất sau một đêm.

Hắn thuê lại căn phòng ấy.

Căn phòng chẳng còn gì ngoài mùi bụi và cái giường gãy. Nhưng trong ngăn kéo bàn, hắn tìm thấy một mảnh giấy nhòe chữ, Mydei đã viết.

“Có những thứ, nên được từ bỏ."

Phainon đọc đi đọc lại, rồi vò nát nó trong tay. Trái tim hắn siết chặt như có hàng ngàn lưỡi dao cắt.

Hắn ngồi xuống giường gãy, ngửa đầu nhìn trần nhà mốc. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy mình nhỏ bé, vô dụng, như một kẻ ăn mày đứng ngoài cửa, cầu xin chút hơi ấm từ người từng ở trong vòng tay.

Đêm đó, không có tiếng guitar, không có tiếng hát khe khẽ. Chỉ có tiếng gió biển thổi qua cửa sổ, như mỉa mai.

“Ngươi muộn rồi, Phainon.”

Hắn siết chặt bàn tay. Lần đầu tiên trong nhiều năm, hắn tự hỏi nếu giết Anaxa, liệu Mydei có quay lại bên hắn?

Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất. Hắn biết… ngay cả khi giết được Anaxa, hắn cũng không giữ nổi Mydei.

Hắn chỉ còn cách tiếp tục chạy theo.

Tin tức lan rằng Mydei và Anaxa ẩn thân trong một thư viện cổ đã đóng cửa từ lâu. Phainon vội vã tìm đến.

Thư viện tối om, cửa gỗ mục, bên trong toàn bụi và mạng nhện. Nhưng hắn nhận ra ngay, trên bàn đọc vẫn còn vết mực ướt, ai đó đã viết nhạc rồi xóa đi.

Mùi khói thuốc Anaxa còn vương trong không khí.

Phainon chạm vào mặt bàn. Bàn tay hắn run nhẹ. Đây là nơi Mydei vừa rời đi. Có thể chỉ vài giờ trước thôi.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế cũ, nhắm mắt lại. Trong đầu hắn vang vọng tiếng đàn guitar, giọng hát khàn nhưng ấm.

“… Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn hát cho ngươi nghe…”

Tim hắn đau nhói.

Mưa bắt đầu rơi ngoài trời, nặng hạt, tạt vào cửa kính vỡ. Nước nhỏ xuống vai hắn, lạnh buốt. Hắn không nhúc nhích, cứ để mưa tạt vào mặt, nước mưa lẫn vào nước mắt không biết từ khi nào.

“Được thôi, Mydei…”

Hắn thì thầm, giọng vỡ ra. –

“Nếu em đã chọn chạy, anh sẽ chạy theo. Dù phải bò trong bóng tối, dù phải sống như một kẻ mất tất cả… chỉ cần cuối cùng còn thấy em.”

Đêm ấy, hắn ngủ gục trên bàn gỗ, mái tóc đẫm mưa, như một kẻ lang thang không nhà. Thư viện trở thành nơi trú tạm, căn nhà bỏ hoang tiếp theo trong hành trình đuổi theo một bóng lưng không bao giờ chịu dừng lại.

Và rồi hắn đã tìm được em, hắn cứ ngỡ là sẽ có thể đưa em về, sống một cuộc đời bình thường. Nhưng hắn đã không nhận ra, sự sống của hắn quá đắt.

Cái giá phải trả cho sự sống của hắn chính là mạng người .

Hủy diệt và Mydei. Họ đã trao đổi mạng sống của mình để cứu lấy một linh hồn tội lỗi của hắn, đưa hắn đến một thế giới yên bình hơn.

Sau khi gặp lại nhau, em lại bỏ rơi hắn. Mydei cứ đi, rồi lại đi. Đến cái ngày định mệnh ở Zankval, cơn ác mộng của hắn mới bắt đầu.

Gió biển Zankval mặn đắng.

Từng đợt sóng vỗ vào vách đá dựng đứng, tung bọt trắng xóa như muốn cuốn trôi tất cả dấu vết của những kẻ dám dừng chân nơi đây.

Hắn đứng đó, bên cạnh là Anaxa, hắn có thể cảm nhận sự run rẩy yếu ớt trong cơ thể người mà hắn yêu đến tận xương tủy.

Mỗi ngày qua đi kể từ ngày ấy, hắn đều thấy Mydei dần héo mòn.

Mắt em, vốn sáng như mặt trời, nay chỉ còn lại ánh lửa lập lòe. Đôi môi mỏng cất lời run run, tựa như than thở với gió biển.

“Ta có lẽ nên nói ra… ngày hồi sinh các ngươi, ta vốn đã định rằng sẽ chết. Chết đi và vĩnh viễn không thể tái sinh.”

Từng chữ rơi xuống, xé nát trái tim Phainon.

Hắn đã đi qua bao trận chiến, đã sống giữa máu tanh và tiếng thét, vậy mà vẫn không sao chống đỡ nổi câu nói nhẹ như tro tàn này.

“Nhưng các ngươi đã nuôi dưỡng sự sống của ta một lần nữa…”

Mydei mỉm cười mệt mỏi.

“Đó là điều đi nghịch với lời nguyền ta đang mang.”

Hắn nắm chặt bàn tay, gân xanh nổi bật, đến mức máu bật ra nơi kẽ móng.

Tại sao?

Tại sao mỗi lần tôi chạm được đến em, định mệnh lại cướp đi?

“Có lẽ đây sẽ là lần cuối chúng ta ngồi nói chuyện.”

“...Mydei.”

Giọng hắn khàn đặc. Hắn gọi tên em như kẻ sắp chết đuối gọi một mảnh gỗ mục.

Sát khí quanh người hắn vỡ tung, rối loạn, nhưng tim lại trống rỗng.

Hắn nghe rõ từng chữ, và lòng ngực như bị ai đó bóp nghẹt.

Anaxa người thầy mà tôi luôn ngưỡng mộ , cũng tuyệt vọng không kém.

Đôi mắt ấy chưa bao giờ hắn thấy run rẩy như vậy.

Anaxa hét lên.

“Dùng năng lượng của hủy diệt! Năng lượng đó có thể tái sinh em ấy!”

Trong hắn bùng lên một tia sáng. Phải chỉ cần em còn sống, còn thở, thì cho dù hắn có tan thành tro bụi, hắn cũng không hối tiếc. Tôi quay qua nhìn thầy, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm.

“Thầy giúp ta. Chỉ cần em ấy sống, còn lại ta không quan tâm.”

Không nước mắt. Không cầu xin.

Chỉ là một sự thật hắn cất lên như tiếng gầm.

Nhưng định mệnh lại một lần nữa cười nhạo hắn.

Mydei ngã gục ngay bên vách đá, thân thể mềm nhũn trong vòng tay Phainon.

Hắn hoảng loạn bế lấy cậu, gọi tên, lay thật mạnh, đến khi mí mắt mỏng manh kia run rẩy mở ra.

Ánh nhìn ấy mờ ảo như hoàng hôn , nhưng vẫn dịu dàng hướng về phía tôi.

Em chỉ kịp thở một hơi, rồi máu tuôn ra từ mắt, từ môi. Hắn cảm nhận rõ trong vòng tay mình, linh hồn của Mydei bị xé toạc, từng mảnh từng mảnh, như thể có vô số xích sắt vô hình nghiền nát nó.

“Phainon…”

Tiếng gọi khẽ khàng vang lên, tan loãng giữa cơn bão.

Trái tim hắn tan vỡ, ôm chặt lấy em , siết chặt đến mức cánh tay run rẩy, như muốn níu linh hồn Mydei lại bằng chính xương máu mình.

Nhưng tất cả chỉ là hư vô.

Cơ thể em lặng yên.

Vĩnh viễn.

Hắn cười. Một nụ cười méo mó, máu trào ra nơi khóe môi.

Không phải vì hắn muốn cười, mà vì hắn đã chẳng còn sức để khóc.

Xin lỗi.

"Tôi đã hứa sẽ bảo vệ em. Tôi đã thề sẽ không bao giờ để em phải chết một mình. Thế mà giờ đây, tôi vẫn bất lực nhìn em biến mất trong vòng tay mình."

Và khi Mydei tan biến, cơ thể hắn cũng bắt đầu rã nát.

Lực hủy diệt món quà chết chóc hắn từng nhận giờ quay lại phản bội hắn, cắm hàng ngàn mũi giáo vào máu thịt

Từng thớ cơ rách toạc, từng mảnh xương vỡ vụn. Hắn nghe thấy tiếng hét tuyệt vọng của Anaxa, nhưng xa xăm như vọng từ một thế giới khác.

"Có lẽ đây là số phận của tôi, tồn tại chỉ để trao mạng sống của mình cho em."

“Nhưng ở kiếp tới…”

Hắn thì thầm, mắt nhìn vào khoảng không nơi linh hồn Mydei vừa tan biến

“...Nhất định tôi sẽ đến trước.”

Trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, hắn không sợ hãi.

Chỉ còn lại một điều duy nhất khắc sâu trong hắn.

Dù qua bao lần sinh tử, dù có chết thêm ngàn vạn lần, tôi sẽ luôn tìm đến Mydei.

|Và tôi đã làm được.
|Tôi gặp lại em ở thư viện cổ, nơi chúng ta lần đầu gặp nhau.
|Em tươi sáng, ánh sáng của bình minh mà tôi hằng mong ước.
|Em đứng trước mặt tôi, cởi chiếc mũ bay tôi cài lệch.
|Rồi em đã cười.
|Cười với tôi.
|Tôi đã làm được, lời hứa ngày ấy " hãy gặp lại nhau ở thư viện" .

"Tôi yêu em... Mydeimos"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store