Code: Support Protocol
Đèn trong phòng bật sáng đột ngột, báo hiệu ba mươi phút nhiệm vụ cuối cùng cũng trôi qua. Ánh sáng trắng loá quét ngang, chói đến nhức mắt, xé nát màn đêm vừa đè nặng nơi này. Căn phòng hiện ra hỗn loạn, chăn gối hơi rối tung, ga giường thấm mồ hôi, hơi nóng oi bức hắt ra như vừa thoát khỏi một chiếc hộp bị khóa chặt.
Han Wangho vẫn ngồi dựa vào tường. Hơi thở anh nặng nề, phập phồng dồn xuống tận lồng ngực. Trán ướt đẫm, từng giọt mồ hôi theo gò má chảy xuống, thấm vào cổ áo đã sũng nước. Bàn tay đặt trên đầu gối run lên khẽ khàng nhưng ánh mắt lại không rời khỏi màn hình sáng rực trước mặt.
Trên đó, từng dòng chữ hiện lên rành rọt đến mức như khắc thẳng vào não.
Tiến độ 5% / 100%
"Chúc mừng người chơi đã vượt qua nhiệm vụ đầu tiên."
Màn hình lại lóe sáng, dòng chữ mới cuộn chậm, từng ký tự sáng trắng hiện lên rành rọt.
"Phần thưởng: Người chơi được quyền chọn một đồng đội bước vào hỗ trợ."
Trong căn phòng đã sáng trở lại, Han Wangho khẽ nghiêng đầu. Đôi mắt anh thoáng nheo lại, lướt qua dòng chữ kia chỉ một giây ngắn ngủi rồi dừng hẳn. Khóe môi cong lên rất nhẹ, chẳng có chút gì gọi là vui mừng, mà giống như một thoáng chế giễu chính mình.
Giọng khàn khàn bật ra trầm và nặng, dội thẳng vào không gian im phăng phắc:
- "Không cần. Tôi không chọn!"
Anh ngẩng đầu. Đôi mắt đỏ ngầu nặng trĩu vì mệt mỏi ánh lên thứ kiên định khó lay. Vai anh khẽ run một nhịp như phải dồn hết sức mới bật thành lời.
Giọng khàn khàn ấy lại vang ra, rành rọt từng chữ, hướng thẳng vào màn hình sáng rực trước mặt:
- "Bản thân mình đã xui xẻo vướng vào cái thứ này thì thôi để một mình tôi chịu là đủ rồi. Mạng mình còn chưa chắc giữ được... sao có thể kéo thêm người vô tội vào cùng khổ chứ?"
Âm cuối nghẹn lại như cơn thở dài bị nuốt ngược vào lồng ngực. Trong căn phòng sáng loá, từng chữ anh thốt ra như khắc vào khoảng không vừa dứt khoát vừa nặng tình.
Ngoài phòng khách, cả bốn đứa đồng loạt chết sững. Trong tích tắc, bầu không khí như vỡ tung. Geonwoo là người bật lên trước, đôi mắt đỏ hoe. Cậu lao tới gần màn hình, bàn tay run run chạm vào mép viền đen lạnh ngắt như thể chỉ cần áp sát thêm chút nữa là Wangho sẽ nghe được, giọng cậu vỡ ra vừa giận vừa tuyệt vọng:
- "Wangho... sao anh lại từ chối chứ? Để tụi em vào với anh đi mà.."
Hwanjoong ngồi thẫn thờ, lưng thả xuống thành ghế. Ánh mắt vẫn ghim chặt vào màn hình dõi theo từng cử động mệt mỏi của Wangho. Hình ảnh ấy quá quen thuộc, cái dáng vẻ của một người anh luôn ôm hết vào mình, im lặng chịu đựng tất cả. Thấy nhiều lần rồi, nhưng chẳng lần nào Hwanjoong có thể làm quen được.
Môi cậu khẽ mấp máy, giọng nhỏ như sợ chính mình cũng nghe thấy:
- "Anh lại như vậy nữa rồi. Lúc nào cũng một mình gồng gánh, chẳng chịu cho ai chia sẻ gánh nặng cùng.."
Hwanjoong cúi nhẹ đầu, hàng mi run run, bàn tay nắm hờ trên đùi. Giọng cậu lạc đi, đứt quãng từng nhịp:
- "Anh nghĩ thế là bảo vệ tụi em... nhưng anh có bao giờ nghĩ tụi em cũng muốn được ở cạnh anh, cùng chia sẻ một phần không? Han Wangho là đồ ngốc!"
Căn phòng rơi vào khoảng lặng nặng nề. Chỉ còn tiếng "tích" đều đều vang lên, kéo dài như thể hệ thống đang cân nhắc.
Rồi giọng nói vô cảm lại vang ra, chậm rãi và rành rọt:
"Người chơi Han Wangho từ chối phần thưởng. Xác nhận lựa chọn này?"
Chưa kịp ai phản ứng, màn hình đã lóe sáng, dòng chữ mới cuộn ra, lạnh lẽo như lưỡi dao:
"Bắt đầu từ nhiệm vụ tiếp theo, trò chơi sẽ cần 2 người chơi để hoàn thành."
"Đồng đội hỗ trợ có thể bị thương hoặc tổn hại trong quá trình thực hiện. Tuy nhiên, theo luật hệ thống, tính mạng của người hỗ trợ sẽ được bảo toàn."
Màn hình nhấp nháy một cái, các ký tự in hằn như khắc sâu vào mắt từng người. Không còn đường lùi nào nữa.
Trong phòng, Wangho bất động. Ánh sáng từ màn hình quét thẳng lên gương mặt để lộ đôi mắt đang tối dần lại.
Anh vốn tưởng chỉ cần nói ra, mọi thứ sẽ kết thúc ở đó. Một mình anh chịu là đủ. Vậy mà chỉ một câu từ hệ thống, tất cả sụp đổ, lời nói của anh bị phũ thẳng như chưa từng tồn tại.
Cổ họng nghẹn ứ. Anh muốn phản bác nhưng biết rõ chẳng có tiếng nào thoát ra khỏi bức tường vô cảm kia.
Ngoài phòng khách, không khí nặng nề đến mức từng hơi thở cũng nghe rõ. Tiếng "tích" đều đặn của hệ thống vẫn rơi xuống, lạnh ngắt như gõ nhịp chờ.
Wooje cúi gằm mặt, mím chặt môi, rồi chậm chạp rút điện thoại từ túi áo ra. Màn hình sáng lên phản chiếu đôi mắt hoe đỏ. Geonwoo nhìn thấy liền theo bản năng lôi điện thoại mình ra, ánh mắt nặng trĩu. Dohyeon cũng mở điện thoại, ngón tay lướt nhanh đến nhóm chat quen thuộc.
Một lát sau, âm thanh thông báo tin nhắn vang liên hồi. Cả bốn đứa cùng lao vào khung chat quen thuộc, nơi trước đây chỉ toàn lời trêu chọc, hẹn giờ scrim hay bàn chuyện ăn uống. Giờ lại biến thành chỗ để quyết định ai sẽ cùng Wangho bước vào căn phòng kia.
Ngoài phòng khách, từng người một cầm điện thoại trong tay, nhưng không ai mở miệng. Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường vang vọng, kéo dài đến nghẹt thở.
Một tiếng chuông báo lịch nhắc nhở bất chợt bật lên. Trên màn hình Dohyeon hiện lên thông báo sắp đến giờ stream.
Cậu thoáng cau mày, ngón tay khựng lại. Sau vài giây, Dohyeon hít sâu rồi lặng lẽ gõ tin nhắn gửi cho staff bên HLE. "Hủy lịch stream của anh Wangho hôm nay được không ạ? Hôm nay anh ấy không được khỏe ạ."
Tin nhắn được trả lời gần như ngay lập tức, xác nhận lịch đã chỉnh sửa. Màn hình điện thoại tắt phụt để lại gương mặt Dohyeon nghiêm lại, như thể vừa gạt đi một gánh nặng nhỏ.
Lịch stream không thể hủy hết. Thời gian đến giờ lên sóng chỉ còn chưa đầy nửa tiếng. Cuối cùng vẫn là ba cái tên: Park Dohyeon, Kim Geonwoo và Yoo Hwanjoong.
Wooje ngồi co ro trên sofa, mắt vẫn dán vào màn hình bên kia. Bên ngoài hành lang, tiếng bước chân của Dohyeon, Geonwoo và Hwanjoong xa dần để lại một khoảng trống lặng lẽ đến mức nghe rõ cả tiếng kim đồng hồ nhích từng nhịp.
Bất chợt, điện thoại trong tay rung lên. Màn hình sáng lóa trong bóng tối, hiện ra thông báo mới:
[Hệ thống đã tạo groupchat: ROOM 9 – Support Team]
(Thành viên: Park Dohyeon, Kim Geonwoo, Yoo Hwanjoong, Choi Wooje)
Wooje lặng im nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Khóe môi cậu nhăn lại khẽ phụng phịu. Bình thường mỗi lần nhắc đến tập thể dục hay khi Wangho và Geonwoo rủ đi tập gym, cậu toàn tìm cớ lủi mất, trốn biệt trong góc máy tính. Nói gì đến chuyện chạy liên tục hai mươi phút. Vậy mà chỉ một dòng chữ lạnh lùng hiện ra trên màn hình cũng đủ khiến Wooje cảm thấy chán nản.
Wooje liếc xuống màn hình điện thoại, nhìn nhiệm vụ của mình rồi lại so với ba cái tên còn lại. Tất cả đều diễn ra trên stream, Wooje cảm thấy mấy cái nhiệm vụ của các anh rất dễ dàng, nếu đưa cho cậu thì cũng chả khó khăn gì. Thế nhưng bản thân lại nhận được nhiệm vụ chạy bộ hai mươi phút. Thứ mà từ trước đến nay chỉ nghe thôi đã thấy mệt.
Một tiếng thở dài bật ra khe khẽ. Rõ ràng trong lòng dấy lên một thoáng ghen tỵ, ước gì hôm nay mình cũng có lịch stream. Wooje thở dài chấp nhận nhiệm vụ, cuối cùng cũng vì Han Wangho mà quyết định chạy bộ.
Cậu leo lên máy chạy, đặt tai nghe vào tai. Tiếng động cơ khởi động vang lên, bước chân đầu tiên nện xuống thảm máy. Dù ghét cay ghét đắng việc tập thể dục, lần này Wooje không hề than vãn.
Chỉ vài phút đầu, hơi thở Wooje đã gấp gáp hẳn. Nhịp tim dồn dập, chân như nặng trĩu xuống từng bước. Mồ hôi bắt đầu rịn trên trán, chảy theo thái dương xuống cổ áo.
Cậu nhăn nhó, bàn tay túm lấy thanh vịn cố giữ thăng bằng. Mỗi nhịp chạy như dài gấp đôi bình thường. "Mới có năm phút thôi mà..." ý nghĩ thoáng qua khiến lòng thêm nặng.
Nếu là bình thường, chắc chắn Wooje đã bấm dừng từ lâu, tìm cớ trốn biệt sang phòng khác. Nhưng hình ảnh Wangho cô độc trong căn phòng kia cứ hiện rõ trong đầu..
Wooje cắn môi, hít một hơi thật sâu, rồi buông tay khỏi thanh vịn, tiếp tục để bước chân dồn dập rơi xuống.
"Anh Wangho em muốn ăn thịt bò ~"
Trong phòng stream, ánh đèn trắng hắt xuống màn hình. Geonwoo ngả ra ghế xoay, chân gác chéo cười hề hề khi đọc nhiệm vụ của mình.
- "Trời, 10 điểm hạ gục á? Quá dễ không cần gấp đâu. Thế nhưng Hwanjoong à mày có cần giúp không đấy?"
Hwanjoong đang đeo tai nghe, quay sang liếc một cái môi nhếch nhạt: "Thôi, tao thà kiếm người khác còn hơn. Chơi với mày thì chưa vô game đã cãi nhau, lấy đâu ra top 3"
Geonwoo bật cười, huých mạnh tay vào ghế bên cạnh khiến Dohyeon cũng phải liếc mắt nhìn theo: "Ơ kìa, mày ít chơi Arena lắm mà? Lúc nào cũng chê trò này con nít, không thèm động vào còn gì?"
Hwanjoong xoay hẳn người lại, chống tay lên bàn, cười nhạt: "Kệ bố mày!"
Geonwoo giả vờ ôm ngực, hét lên như bị đâm trúng tim rồi phá ra cười: "Ghê ha, hôm nay mày mạnh miệng dữ. Để xem mày tìm được ai gánh vô top 3. Thua thì nhớ quay lại gọi tao bằng ba đấy!"
- "Cút" _ Hwanjoong hơi cáu rồi đấy nhé, tay click chuột liên hồi, mắt không thèm liếc sang, "Tao tự tìm đồng đội khác, chắc chắn uy tín hơn mày nhiều"
Geonwoo ngửa đầu cười sằng sặc, còn Hwanjoong thì mặt lạnh như tiền, hai thái cực rõ rệt làm cả phòng bật lên một bầu không khí vừa căng vừa buồn cười.
Hwanjoong lướt lướt danh sách bạn của mình, ánh mắt mừng rỡ khi nhìn thấy cái ID của Jeong Jihoon đang online.
Hwanjoong: Anh ơi arena không?
Jihoon: ? Ai đây?
Jihoon: Mày chê trò cho con nít mà? Sao nay có hứng rủ anh chơi vậy?
Hwanjoong: Giúp em lên top 3 đi mà. Em làm nhiệm vụ á
Jihoon: Cần mới tìm tới anh mày...
Jihoon: Tìm đúng người rồi đó. Top 3 dễ ẹt hà. Chả có gì khó! Để Jeong Jihoon này gánh cho
Trận đầu tiên khởi động. Hwanjoong ngồi thẳng lưng ánh mắt dán chặt màn hình, còn giọng Jihoon vang rõ trong tai nghe, nhàn nhã quen thuộc.
Đúng như mong đợi, giai đoạn đầu họ đi như vũ bão. Họ vừa chơi vui vẻ vừa cười, còn Hwanjoong cũng nghiêm túc hơn mọi ngày khi luôn tìm cách phối hợp với Jihoon đánh bại từng đối thủ. Thế nhưng càng về cuối, vận may lại không đứng về phía họ.
Kết quả cuối cùng hiện lên: Top 5.
Jihoon cười qua mic, giọng lẫn chút bất mãn mè nheo: "Xui xẻo thế! Ván này không tính! Làm lại làm lại đi!"
Hwanjoong mím môi: "Làm lại. Em phải lên top 3 cho bằng được"
Jihoon bật cười ha hả vui vẻ: "Được thôi. Lần này tao kéo mày lên top 1 luôn"
Trong lúc đợi trận thứ hai, Jihoon bỗng hỏi: "Mà này... Wangssi đâu rồi sao không thấy anh ấy stream?"
Hwanjoong khựng lại nửa giây, bàn tay vẫn rê chuột nhưng mắt thoáng buồn. Cậu đáp ngắn gọn, cố giữ cho mình giọng bình thản: "Anh ấy không khỏe. Đang nghỉ á. Anh biết mà, người già vậy đó"
Giọng Jihoon vang lên trong tai nghe, lần này không cười khúc khích nữa mà kéo dài âm điệu, nghe vừa mè nheo vừa có chút quan tâm:
- "Thật ra... anh còn chưa thực hiện được lời hứa với Wangssi đâu. Hồi bữa bảo sẽ kéo ảnh lên top 1 Arena, vậy mà chưa có cơ hội phục thù gì hết"
Hwanjoong biết Jihoon chỉ đang mè nheo theo thói quen, nhưng nghe trong hoàn cảnh này, từng lời lại nặng nề hơn cả.. vì chưa chắc Wangho còn cơ hội để được cùng Jihoon "kéo lên top 1" như lời hứa kia nữa.
Trận này dễ dàng hơn hẳn, Jihoon thể hiện rõ mình là trùm Arena, cuối cùng cũng kết thúc ở vị trí top 1.
Com mèo cam cười đầy vui vẻ trong tai nghe, giọng đầy đắc ý nhưng vẫn lẫn sự nũng nịu quen thuộc: "Thấy chưa? Top 1 dễ ẹt ha"
Hwanjoong bật cười khẽ, đáp ngắn gọn: "Ừ. Cảm ơn anh."
Sau đó họ giải tán, Hwanjoong rồi cũng trở lại màn hình chính, lập tức queue rank. Đôi mắt cậu dãn ra một cách nhẹ nhõm, trở lại với màn vừa ca vừa hát líu lo như mọi ngày.
Geonwoo bên kia cũng đang chăm chỉ cố hoàn thành nhiệm vụ. Miệng thì cười cợt nói "10 điểm hạ gục dễ ẹt" nhưng trong lòng lại không dám khinh thường. Đây không còn là ván rank thường ngày để đùa giỡn nữa, đây là cách duy nhất cậu có thể gửi chút gì đó hữu ích cho người anh đội trưởng của mình.
Cậu hít một hơi, chuột rê thẳng vào khung chọn tướng. Bình thường còn lăn tăn đổi pick cho vui, nhưng lần này Geonwoo chẳng chần chừ gì mà khóa ngay Yone. Con bài tủ, con bài an toàn nhất.
Màn hình sáng rực, hiện ảnh tướng quen thuộc. Geonwoo ngả người ra ghế, khóe môi vẫn nhếch cười, nhưng bàn tay siết chặt hơn động tác bấm phím dứt khoát.
"Mười mạng thôi mà. Em chắc chắn làm được"
Ván game trôi đi nhanh hơn dự tính. Geonwoo dồn toàn bộ sự tập trung vào từng pha di chuyển, nét mặt khác hẳn vẻ cợt nhả thường ngày. Con Yone trong tay cậu lướt đi mượt mà, liên tiếp vẽ những đường kiếm sáng loáng giữa giao tranh.
Mạng thứ bảy đến từ một pha outplay đầy mạo hiểm ở đường dưới. Rồi mạng thứ tám và chín nối tiếp nhau chỉ trong một pha combat tổng.
Rồi khoảnh khắc thứ mười cũng đến. Con số "10/2/4" hiện rõ trên bảng tỉ số như một dấu mốc in hằn trong mắt cậu.
Geonwoo ngả ra ghế, một tiếng thở dài bật ra khe khẽ. Nụ cười quen thuộc quay lại trên gương mặt, lần này không còn là kiểu khoa trương bông đùa mà là nụ cười nhẹ nhõm của người vừa gỡ được tảng đá trong lòng.
Ở bên này, Dohyeon thường ngày dù ít nói, cậu vẫn hay liếc sang Geonwoo để đùa dăm ba câu, thỉnh thoảng lại có thói quen nghiêng đầu nhìn sang Wangho xem anh đang làm trò gì mà ồn ào, hình ảnh quen thuộc đến mức fan tinh ý cũng nhận ra.
Thế mà hôm nay bầu không khí stream vốn náo nhiệt bỗng trở nên lặng lẽ hẳn, ba người ngồi đó mà cảm giác thiếu mất một mảnh lớn. Dohyeon ngồi đó ánh mắt dán chặt vào màn hình đầy tập trung. Suốt từ lúc bắt đầu, cậu không hé một lời nào ngoài vài câu chào hỏi xã giao.
Trận đầu tiên bắt đầu suôn sẻ. Dohyeon điềm tĩnh last-hit từng lính, giữ thế trận chặt chẽ. Nhưng càng về sau, từng chi tiết nhỏ lại lệch nhịp. Rồi khi màn hình hiện chữ Defeat, ánh sáng đỏ hắt thẳng vào gương mặt cậu, Dohyeon khẽ thở dài. Cậu biết hôm nay chắc chắn sẽ không dễ dàng gì.
Game thứ hai còn tệ hơn. Dù Dohyeon cố gắng xoay xở, chênh lệch quá lớn khiến mọi nỗ lực đều vô nghĩa. Thêm một chữ Defeat nữa lại hiện lên.
Hai trận thua liên tiếp. Bình thường tthif có lẽ chỉ nhún vai bỏ qua. Nhưng với Dohyeon của hôm nay thì từng chữ đỏ ấy như đè thêm một tảng đá vào ngực. Nhiệm vụ nghe thì quá đơn giản, nhưng càng chơi thì lòng cậu càng rối.
Không khí trong stream lặng im. Geonwoo ngó qua toang định nói gì đó nhưng lại thôi.
Trận thứ ba tốt hơn nhiều. Dohyeon bùng nổ ở pha combat phút 20, xử lý gọn gàng ba mạng liên tiếp. Khi màn hình hiện chữ Victory đầu tiên trong buổi stream hôm nay, cậu thoáng ngả lưng ra ghế, đôi vai trĩu nặng được nhấc khỏi một phần gánh đá. Một hơi thở dài bật ra, khe khẽ như lời trấn an bản thân.
Nhưng niềm nhẹ nhõm ấy chẳng kéo dài. Trận kế tiếp lại thua khiến gương mặt Dohyeon thoáng co lại.
Bình thường thắng thua vài ván rank chẳng đủ để làm cậu dao động. Nhưng giờ thì khác. Trên vai cậu không chỉ là một nhiệm vụ từ hệ thống, mà là bữa tối của Wangho, người cả ngày nay chưa ăn gì. Đáng lẽ cậu nên gọi anh dậy lúc chiều rồi bắt anh đi ăn với mình cái gì đó.
Bàn tay Dohyeon đặt trên chuột hơi run. Cậu cắn chặt môi rồi hơi chu chu ra như đang dỗi cái gì đó, mắt đỏ đỏ mà không dám chớp quá lâu, sợ khoảnh khắc ấy sẽ để lộ tất cả. Ánh sáng màn hình phản chiếu trong đáy mắt đầy nghiêm túc.
Khi chữ Victory sáng rực hiện lên lần thứ ba trong buổi stream, Dohyeon buông tay khỏi bàn phím, lưng khẽ dựa ra ghế. Hơi thở dồn nén suốt cả buổi tối mới chịu trôi ra, mang theo cả sự nặng nề đè chặt ngực như vừa trút được một gánh nặng lớn. Ánh sáng màn hình phản chiếu trong mắt, hằn rõ một nỗi mệt mỏi.
Trong căn phòng khép kín, ánh sáng từ màn hình lại bừng lên. Từng dòng thông báo lần lượt hiện ra, giọng vô cảm của hệ thống vang đều lạnh ngắt:
"Chúc mừng các đồng đội của bạn đã hoàn thành nhiệm vụ phụ. Phần thưởng lập tức được đưa vào phòng."
Ngay sau đó, từng món lần lượt hiện ra trước mắt. Bộ chăn gối sạch đặt trên bàn, một túi vải chứa đồ thay và khăn tắm rơi xuống ghế, chai nước ấm cùng vài viên thuốc nằm ngay ngắn trên kệ, và cuối cùng là khay cơm nóng hổi bốc khói nghi ngút, mùi thơm dìu dịu lan ra, lấp đầy khoảng trống ngột ngạt của căn phòng.
Wangho ngồi lặn mắt dõi theo từng món lần lượt hiện ra trước mắt. Khi bàn tay chạm vào mép khay cơm còn nóng hổi, những ngón tay khẽ run. Hơi ấm ấy lan qua da, dội thẳng vào lồng ngực như xua đi cái lạnh tù túng trong căn phòng khép kín.
Anh biết rõ, để có được những thứ giản dị này, mấy đứa ngoài kia đã phải cố gắng rất nhiều.. tất cả chỉ để đem lại cho anh một bữa ăn, một sự ấm áp và sinh hoạt thoải mái hơn trong căn phòng ngột ngạt này. Wangho khẽ rũ mắt, đáy mắt nóng bừng. Đã bao năm rồi anh gánh vác trên vai trách nhiệm, tự mình đứng chắn trước mọi bão tố, quen với việc chịu đựng một mình. Vậy mà giờ đây, bốn đôi bàn tay nhỏ hơn kia lại đang chống đỡ ngược lại, đưa về cho anh từng mảnh ấm áp.
Wangho hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh, nhưng khóe môi vẫn run rẩy. Trong lòng vang vọng duy nhất một điều: "Nếu có thể, anh muốn giữ tất cả bọn em ngoài cuộc. Nhưng giờ, anh không thể từ chối nữa.."
Suy nghĩ cứ xoáy lấy anh. Wooje còn quá nhỏ, bướng bỉnh đáng yêu khiến anh luôn muốn cưng chiều bảo vệ. Geonwoo nhìn có vẻ mạnh mẽ nhưng khờ. Hwanjoong thì kiên cường, song anh đã kéo cậu vào quá nhiều lần rồi. Và chỉ còn một cái tên vang vọng lại, luôn trở thành bờ vai vững chắc đầy tin cậy mỗi khi anh gục ngã, vẫn luôn âm thầm trở thành chỗ dựa đáng tin cậy cho cả đội trong những giây phút tưởng chừng như là vô vọng trên sàn thi đấu.
Wangho ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên trong ánh đèn lạnh.
- "Người tôi chọn là... Park Dohyeon."
Căn phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng. Mọi thứ quanh anh như lùi lại, chỉ còn âm vang của cái tên ấy ngân dài, đậm đặc và nặng nề, khép lại một ngày đầy thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store